Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
CHƯƠNG 86: CỰC KỲ TUYỆT VỜI
CHƯƠNG 86: CỰC KỲ TUYỆT VỜI
“Cậu chủ, cô Mai, ăn cơm thôi!” Thím Trương nhẹ nhàng gõ cửa, ở ngoài cửa gọi.
Mai Thùy Hân vốn đang sắp ngủ, rất mệt mỏi, vừa nãy Trịnh Thiên Ngọc giống như uống phải thuốc kích thích, hết lần này đến lần khác, liên tục thay đổi các tư thế, khiến cô cả người đau nhức. Hắn vừa xuống khỏi người cô, cô liền mệt mỏi nhắm hai mắt.
Bị gây sức ép lâu như vậy, quả thật có chút đói bụng. Trịnh Thiên Ngọc vỗ nhẹ vào mặt Mai Thùy Hân: “Đi, ăn cơm thôi!”
Mai Thùy Hân nhắm mắt, miệng lẩm bẩm: “Không đi, tôi muốn ngủ!”
Nhìn khuôn mặt bầm tím của Mai Thùy Hân, trong mắt Trịnh Thiên Ngọc hiện lên một tia lo lắng. Người phụ nữ nhỏ này, thật không nghe lời! Chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút, hắn sẽ không đối xử với cô như vậy!
“Đi, đi ăn cơm! Cô không ăn, đứa nhỏ trong bụng cô cũng cần phải ăn!” Vốn là lời nói quan tâm, giọng điệu Trịnh Thiên Ngọc nói ra lại rất nặng nề.
Mai Thùy Hân miễn cưỡng bị Trịnh Thiên Ngọc kéo lên.
Đột nhiên, một dòng nóng bỏng chảy ra từ giữa hai chân cô.
Mai Thùy Hân còn tưởng là thứ mà Trịnh Thiên Ngọc bắn vào trong cơ thể cô, dùng chăn che khuất thân thể của chính mình, lấy khăn giấy lau. Nhưng lúc ném khăn giấy đi cô hoảng sợ phát hiện, trong chất lỏng màu trắng đục lại trộn với tia máu đỏ tươi!
“A!” Thét lên một tiếng, Mai Thùy Hân hoảng sợ nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Máu! Có máu!”
Lông mày của Trịnh Thiên Ngọc cũng cau lại, nhanh chóng nói qua điện thoại: “Gọi bác sĩ Vương đến đây.”
Bác sĩ Vương vội vàng mang hộp chữa thương tại nhà chạy đến. Người giúp việc và quản gia nhà họ Trịnh đứng đông đúc trong sảnh lớn. Có chút kẹt cứng, bác sĩ Vương đến cũng hơi chậm, Trịnh Thiên Ngọc đã đập vỡ mấy chiếc bình cổ!
“Đây...” Bác sĩ Vương nhìn mũi, có chút sợ hãi khi nhìn vào khuôn mặt âm u của Trịnh Thiên Ngọc bên cửa sổ.
“Sao vậy! Có gì thì nói thẳng!” Trịnh Thiên Ngọc cũng không cố kỵ bác sĩ Vương là bác sĩ nữ hay không, nói chuyện không chút khách khí.
“Tổng giám đốc Trịnh, vợ của ngài đang mang thai, cuộc sống vợ chồng vẫn nên tiết chế một chút thì tốt hơn.” Bác sĩ Vương hâm mộ nhìn thoáng qua Mai Thùy Hân. Nhìn ra được cuộc sống vợ chồng của bọn họ rất hòa hợp, cũng rất thường xuyên. Ngẫm lại chồng của mình, hầy, bác sĩ Vương không nhịn được thở dài trong lòng.
Nghe xong lời nói của bác sĩ Vương, khuôn mặt bầm tím của Mai Thùy Hân bỗng chốc đỏ như quả cà chua. Cô hạ mắt xuống, ngại ngùng không dám nhìn bác sĩ Vương nữa.
Trịnh Thiên Ngọc nhướn mày, có chút không kiên nhẫn nói: “Vậy cô ấy chảy máu rốt cuộc có nghiêm trọng hay không?”
Bác sĩ Vương bị hắn nhìn sợ tới mức run lên, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Không có gì đáng ngại, tôi kê đơn thuốc dưỡng thai là được. Đây đều là thuốc đông y, không có ảnh hưởng đến thai nhi.”
Không sao là tốt rồi. Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
“Cô nằm xuống đi. Tôi kêu thím Trương trước tiên nấu một chút thức ăn mới cho cô.” Trịnh Thiên Ngọc cùng bác sĩ Vương xuống tầng.
Mai Thùy Hân nằm trên giường, nhưng không buồn ngủ. Không phải nói trong thời kỳ mang thai làm việc giường chiếu rất an toàn sao? Cô thật sự không ngờ lại chảy máu! Động tác của Trịnh Thiên Ngọc rất hung mãnh, cũng quá thường xuyên!
Trịnh Thiên Ngọc là kiểu người có dục vọng rất mạnh liệt, bảo hắn tiết chế, rất khó! Không được, mình không thể ở bên cạnh hắn nữa, nếu còn như vậy, thì cục cưng trong bụng khó sẽ giữ được!
Chạy trốn, phải chạy trốn! Trong lòng Mai Thùy Hân hạ quyết tâm. Nhưng còn ba thì sao?
Mai Thùy Hân cầm di động lên, bấm dãy số quen thuộc, cô quả thật là một đứa con gái bất hiếu, ba nằm viện lâu như vậy, cô chỉ đến thăm ông ấy có hai lần. Mỗi ngày đều bị Trịnh Thiên Ngọc chặt chẽ cuốn lấy, căn bản không có thời gian cá nhân.
Không biết ba bây giờ đã khỏe chưa.
Điện thoại nối máy. Từ phía đầu bên kia tuyền đến giọng nói đầy yêu thương: “Alo? Tiểu Hân sao?”
“Alo, ba!” Giọng nói của Mai Thùy Hân có chút nghẹn ngào: “Ba, bây giờ ba có khỏe không? Sức khỏe thế nào rồi?”
“Sức khỏe cũng không tệ, đã ổn định rồi, ngày kia sẽ thực hiện phẫu thuật. Bệnh viện đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho ba, Tiểu Hân, con yên tâm đi!” Trong lòng Mai Bình Thanh cũng có vài phần chua xót, lần trước nghe Tiểu Hân nói chi phí phẫu thuật này cô vay của một người bạn. Bây giờ chắc cô đang phải làm việc chăm chỉ để trả lại?
“Ba, ba không sao là tốt rồi. Chờ ba làm phẫu thuật xong, con qua thăm ba!” Mai Thùy Hân vội vàng nói, bởi cô đã nghe được tiếng bước chân lên cầu thang.
Trịnh Thiên Ngọc không cho phép cô liên hệ nhiều với bên ngoài, muốn khống chế toàn bộ thế giới của cô. Mai Thùy Hân cũng gần như không liên lạc với bất kỳ người bạn cũ nào.
“Ba, ba phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, con cúp máy trước.” Mai Thùy Hân vừa cúp điện thoại. Trịnh Thiên Ngọc và thím Trương, thím Vương đã bước vào.
Thím Trương bưng một chiếc bàn ăn nhỏ đặt lên giường. Trong tay thím Vương bưng một khay chứa đầy thức ăn đủ các loại màu sắc.
Nhanh nhẹn đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, sau khi đặt khay lên, hai người nhanh chóng lui ra khỏi phòng.
“Ăn.” Trịnh Thiên Ngọc ra lệnh cho Mai Thùy Hân, hắn cũng cầm lấy đôi đũa lên.
Mai Thùy Hân cũng đói bụng, nhìn cái còng tay trên cổ tay mình, trừng mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc. Hai tay bị trói lại một chỗ, cô ăn thế nào được!
Trịnh Thiên Ngọc ăn vài miếng, phát hiện Mai Thùy Hân chưa hề động đũa, chân mày cau lại: “Sao lại không ăn?!” Người phụ nữ nhỏ này, không phải lại bướng bỉnh nữa chứ?
“Tôi cũng rất muốn ăn, nhưng tôi không thể cầm đũa!” Mai Thùy Hân tức giận nói.
“Ồ!” Lúc này Trịnh Thiên Ngọc mới nhớ tới còng tay trên cổ tay cô. Đưa tay vào trong túi quần túi áo, tìm kiếm một lúc lại không tìm thấy chìa khóa đâu, có thể rơi lúc xuống cầu thang.
Di chuyển cái bàn đến gần Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc đưa tay múc một thìa canh ba ba, đưa đến bên miệng Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân kinh ngạc trừng lớn mắt: Trịnh Thiên Ngọc đang đút đồ ăn cho cô? Cơ thể theo bản năng rụt lại phía sau.
“Uống!” Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc mang theo sự uy nghiêm không cho phép kháng cự. Lần đầu tiên hắn đút cho phụ nữ ăn, cô lại còn một bộ không muốn uống!
Dưới đáy lòng Mai Thùy Hân âm thầm khinh thường, đang phát bệnh thần kinh gì đây? Lúc nãy là tát, lại còn còng tay, bây giờ lại đút canh cho cô? Dùng chiêu dịu dàng, biểu diễn tình ý triền miên sao?
Canh ở trên thìa lạnh dần. Mai Thùy Hân vẫn chưa mở miệng.
Trịnh Thiên Ngọc thu hồi tay, sắc mặt trở nên lạnh lẽo như băng: “Được, cô không uống đúng không? Vậy đói chết cũng không sao! Dù sao trong bụng còn có một đứa dã chủng! Hai người cùng chết, cũng không tính cô đơn!”
Một câu nhắc nhở Mai Thùy Hân, trong bụng cô còn có cục cưng, cô không thể tùy hứng như vậy!
“Này, tôi uống!” Mai Thùy Hân gọi lại Trịnh Thiên Ngọc đang chuẩn bị đứng dậy. Ngoan ngoãn hé miệng. Không chú ý tới trong mắt Trịnh Thiên Ngọc chợt lóe ánh sáng.
Bữa cơm này, Mai Thùy Hân được Trịnh Thiên Ngọc từng thìa từng thìa đút cho no. Trịnh Thiên Ngọc là một người nghiêm khắc, mỗi khi Mai Thùy Hân tỏ vẻ không muốn ăn, Trịnh Thiên Ngọc một ánh mắt lạnh lùng, khiến cô ngoan ngoãn mở miệng.
Mai Thùy Hân cảm thấy mình chưa bao giờ ăn no như vậy. Đồ ăn trên bàn, hơn phân nửa đều vào bụng cô. Món tráng miệng sau bữa ăn là xi rô đường quả óc chó. Mai Thùy Hân từ nhỏ đã không ăn quả óc chó, cô ghét mùi vị của quá óc chó, lần này dưới sự bức ép của Trịnh Thiên Ngọc mà ăn hơn phân nửa.
Khuôn mặt nhỏ khắn đau khổ nhăn lại, tỏ vẻ đã ăn rất no rồi, một miếng cũng không ăn nổi nữa, Trịnh Thiên Ngọc mới buông tha Mai Thùy Hân.
CHƯƠNG 86: CỰC KỲ TUYỆT VỜI
“Cậu chủ, cô Mai, ăn cơm thôi!” Thím Trương nhẹ nhàng gõ cửa, ở ngoài cửa gọi.
Mai Thùy Hân vốn đang sắp ngủ, rất mệt mỏi, vừa nãy Trịnh Thiên Ngọc giống như uống phải thuốc kích thích, hết lần này đến lần khác, liên tục thay đổi các tư thế, khiến cô cả người đau nhức. Hắn vừa xuống khỏi người cô, cô liền mệt mỏi nhắm hai mắt.
Bị gây sức ép lâu như vậy, quả thật có chút đói bụng. Trịnh Thiên Ngọc vỗ nhẹ vào mặt Mai Thùy Hân: “Đi, ăn cơm thôi!”
Mai Thùy Hân nhắm mắt, miệng lẩm bẩm: “Không đi, tôi muốn ngủ!”
Nhìn khuôn mặt bầm tím của Mai Thùy Hân, trong mắt Trịnh Thiên Ngọc hiện lên một tia lo lắng. Người phụ nữ nhỏ này, thật không nghe lời! Chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút, hắn sẽ không đối xử với cô như vậy!
“Đi, đi ăn cơm! Cô không ăn, đứa nhỏ trong bụng cô cũng cần phải ăn!” Vốn là lời nói quan tâm, giọng điệu Trịnh Thiên Ngọc nói ra lại rất nặng nề.
Mai Thùy Hân miễn cưỡng bị Trịnh Thiên Ngọc kéo lên.
Đột nhiên, một dòng nóng bỏng chảy ra từ giữa hai chân cô.
Mai Thùy Hân còn tưởng là thứ mà Trịnh Thiên Ngọc bắn vào trong cơ thể cô, dùng chăn che khuất thân thể của chính mình, lấy khăn giấy lau. Nhưng lúc ném khăn giấy đi cô hoảng sợ phát hiện, trong chất lỏng màu trắng đục lại trộn với tia máu đỏ tươi!
“A!” Thét lên một tiếng, Mai Thùy Hân hoảng sợ nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Máu! Có máu!”
Lông mày của Trịnh Thiên Ngọc cũng cau lại, nhanh chóng nói qua điện thoại: “Gọi bác sĩ Vương đến đây.”
Bác sĩ Vương vội vàng mang hộp chữa thương tại nhà chạy đến. Người giúp việc và quản gia nhà họ Trịnh đứng đông đúc trong sảnh lớn. Có chút kẹt cứng, bác sĩ Vương đến cũng hơi chậm, Trịnh Thiên Ngọc đã đập vỡ mấy chiếc bình cổ!
“Đây...” Bác sĩ Vương nhìn mũi, có chút sợ hãi khi nhìn vào khuôn mặt âm u của Trịnh Thiên Ngọc bên cửa sổ.
“Sao vậy! Có gì thì nói thẳng!” Trịnh Thiên Ngọc cũng không cố kỵ bác sĩ Vương là bác sĩ nữ hay không, nói chuyện không chút khách khí.
“Tổng giám đốc Trịnh, vợ của ngài đang mang thai, cuộc sống vợ chồng vẫn nên tiết chế một chút thì tốt hơn.” Bác sĩ Vương hâm mộ nhìn thoáng qua Mai Thùy Hân. Nhìn ra được cuộc sống vợ chồng của bọn họ rất hòa hợp, cũng rất thường xuyên. Ngẫm lại chồng của mình, hầy, bác sĩ Vương không nhịn được thở dài trong lòng.
Nghe xong lời nói của bác sĩ Vương, khuôn mặt bầm tím của Mai Thùy Hân bỗng chốc đỏ như quả cà chua. Cô hạ mắt xuống, ngại ngùng không dám nhìn bác sĩ Vương nữa.
Trịnh Thiên Ngọc nhướn mày, có chút không kiên nhẫn nói: “Vậy cô ấy chảy máu rốt cuộc có nghiêm trọng hay không?”
Bác sĩ Vương bị hắn nhìn sợ tới mức run lên, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Không có gì đáng ngại, tôi kê đơn thuốc dưỡng thai là được. Đây đều là thuốc đông y, không có ảnh hưởng đến thai nhi.”
Không sao là tốt rồi. Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
“Cô nằm xuống đi. Tôi kêu thím Trương trước tiên nấu một chút thức ăn mới cho cô.” Trịnh Thiên Ngọc cùng bác sĩ Vương xuống tầng.
Mai Thùy Hân nằm trên giường, nhưng không buồn ngủ. Không phải nói trong thời kỳ mang thai làm việc giường chiếu rất an toàn sao? Cô thật sự không ngờ lại chảy máu! Động tác của Trịnh Thiên Ngọc rất hung mãnh, cũng quá thường xuyên!
Trịnh Thiên Ngọc là kiểu người có dục vọng rất mạnh liệt, bảo hắn tiết chế, rất khó! Không được, mình không thể ở bên cạnh hắn nữa, nếu còn như vậy, thì cục cưng trong bụng khó sẽ giữ được!
Chạy trốn, phải chạy trốn! Trong lòng Mai Thùy Hân hạ quyết tâm. Nhưng còn ba thì sao?
Mai Thùy Hân cầm di động lên, bấm dãy số quen thuộc, cô quả thật là một đứa con gái bất hiếu, ba nằm viện lâu như vậy, cô chỉ đến thăm ông ấy có hai lần. Mỗi ngày đều bị Trịnh Thiên Ngọc chặt chẽ cuốn lấy, căn bản không có thời gian cá nhân.
Không biết ba bây giờ đã khỏe chưa.
Điện thoại nối máy. Từ phía đầu bên kia tuyền đến giọng nói đầy yêu thương: “Alo? Tiểu Hân sao?”
“Alo, ba!” Giọng nói của Mai Thùy Hân có chút nghẹn ngào: “Ba, bây giờ ba có khỏe không? Sức khỏe thế nào rồi?”
“Sức khỏe cũng không tệ, đã ổn định rồi, ngày kia sẽ thực hiện phẫu thuật. Bệnh viện đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho ba, Tiểu Hân, con yên tâm đi!” Trong lòng Mai Bình Thanh cũng có vài phần chua xót, lần trước nghe Tiểu Hân nói chi phí phẫu thuật này cô vay của một người bạn. Bây giờ chắc cô đang phải làm việc chăm chỉ để trả lại?
“Ba, ba không sao là tốt rồi. Chờ ba làm phẫu thuật xong, con qua thăm ba!” Mai Thùy Hân vội vàng nói, bởi cô đã nghe được tiếng bước chân lên cầu thang.
Trịnh Thiên Ngọc không cho phép cô liên hệ nhiều với bên ngoài, muốn khống chế toàn bộ thế giới của cô. Mai Thùy Hân cũng gần như không liên lạc với bất kỳ người bạn cũ nào.
“Ba, ba phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, con cúp máy trước.” Mai Thùy Hân vừa cúp điện thoại. Trịnh Thiên Ngọc và thím Trương, thím Vương đã bước vào.
Thím Trương bưng một chiếc bàn ăn nhỏ đặt lên giường. Trong tay thím Vương bưng một khay chứa đầy thức ăn đủ các loại màu sắc.
Nhanh nhẹn đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, sau khi đặt khay lên, hai người nhanh chóng lui ra khỏi phòng.
“Ăn.” Trịnh Thiên Ngọc ra lệnh cho Mai Thùy Hân, hắn cũng cầm lấy đôi đũa lên.
Mai Thùy Hân cũng đói bụng, nhìn cái còng tay trên cổ tay mình, trừng mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc. Hai tay bị trói lại một chỗ, cô ăn thế nào được!
Trịnh Thiên Ngọc ăn vài miếng, phát hiện Mai Thùy Hân chưa hề động đũa, chân mày cau lại: “Sao lại không ăn?!” Người phụ nữ nhỏ này, không phải lại bướng bỉnh nữa chứ?
“Tôi cũng rất muốn ăn, nhưng tôi không thể cầm đũa!” Mai Thùy Hân tức giận nói.
“Ồ!” Lúc này Trịnh Thiên Ngọc mới nhớ tới còng tay trên cổ tay cô. Đưa tay vào trong túi quần túi áo, tìm kiếm một lúc lại không tìm thấy chìa khóa đâu, có thể rơi lúc xuống cầu thang.
Di chuyển cái bàn đến gần Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc đưa tay múc một thìa canh ba ba, đưa đến bên miệng Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân kinh ngạc trừng lớn mắt: Trịnh Thiên Ngọc đang đút đồ ăn cho cô? Cơ thể theo bản năng rụt lại phía sau.
“Uống!” Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc mang theo sự uy nghiêm không cho phép kháng cự. Lần đầu tiên hắn đút cho phụ nữ ăn, cô lại còn một bộ không muốn uống!
Dưới đáy lòng Mai Thùy Hân âm thầm khinh thường, đang phát bệnh thần kinh gì đây? Lúc nãy là tát, lại còn còng tay, bây giờ lại đút canh cho cô? Dùng chiêu dịu dàng, biểu diễn tình ý triền miên sao?
Canh ở trên thìa lạnh dần. Mai Thùy Hân vẫn chưa mở miệng.
Trịnh Thiên Ngọc thu hồi tay, sắc mặt trở nên lạnh lẽo như băng: “Được, cô không uống đúng không? Vậy đói chết cũng không sao! Dù sao trong bụng còn có một đứa dã chủng! Hai người cùng chết, cũng không tính cô đơn!”
Một câu nhắc nhở Mai Thùy Hân, trong bụng cô còn có cục cưng, cô không thể tùy hứng như vậy!
“Này, tôi uống!” Mai Thùy Hân gọi lại Trịnh Thiên Ngọc đang chuẩn bị đứng dậy. Ngoan ngoãn hé miệng. Không chú ý tới trong mắt Trịnh Thiên Ngọc chợt lóe ánh sáng.
Bữa cơm này, Mai Thùy Hân được Trịnh Thiên Ngọc từng thìa từng thìa đút cho no. Trịnh Thiên Ngọc là một người nghiêm khắc, mỗi khi Mai Thùy Hân tỏ vẻ không muốn ăn, Trịnh Thiên Ngọc một ánh mắt lạnh lùng, khiến cô ngoan ngoãn mở miệng.
Mai Thùy Hân cảm thấy mình chưa bao giờ ăn no như vậy. Đồ ăn trên bàn, hơn phân nửa đều vào bụng cô. Món tráng miệng sau bữa ăn là xi rô đường quả óc chó. Mai Thùy Hân từ nhỏ đã không ăn quả óc chó, cô ghét mùi vị của quá óc chó, lần này dưới sự bức ép của Trịnh Thiên Ngọc mà ăn hơn phân nửa.
Khuôn mặt nhỏ khắn đau khổ nhăn lại, tỏ vẻ đã ăn rất no rồi, một miếng cũng không ăn nổi nữa, Trịnh Thiên Ngọc mới buông tha Mai Thùy Hân.
Bình luận facebook