Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-97
CHƯƠNG 97: CÓ CHÁU TRAI.
CHƯƠNG 97: CÓ CHÁU TRAI.
Trong sòng bạc ánh sáng mờ ảo, Lâm Vũ Yến đang ra sức, liều chết ở trên bàn đánh cược.
“Tôi cược lớn!” Giọng nói đầy phấn khích đã mất đi lí trí, tối nay lúc đầu vận may rất tốt, thắng được mấy trăm đô la, sau đó vận may ngày càng kém, số chíp trong tay ngày càng ít, thua ngày càng nhiều.
“Vũ Yến, đừng cá cược nữa, chúng ta về nhà thôi.” Đoàn Phong kéo tay của Lâm Vũ Yến, muốn đưa cô ta rời khỏi chỗ này.
Lâm Vũ Yến đã thua đến đỏ mắt, nếu như không kéo cô ta đi, tiền của bọn họ sẽ bị thua sạch! Thùy Hân sắp sinh, cần một khoản chi phí lớn, Lâm Vũ Yến sống xa xỉ, rất khó để duy trì cuộc sống của ba người, tiền bán nhẫn cũng đã gần hết rồi.
“Không cần quan tâm đến em!” Lâm Vũ Yến hất tay của hắn ta ra, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bàn bài….
Mai Thùy Hân đang tự mình thu dọn những thứ mà người sắp sinh cần dùng, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua những bộ quần áo, chiếc mũ nhỏ nhắn đáng yêu, trong lòng cũng tràn đầy sự dịu dàng….
Bảo bối, con sắp được đến với thế giới này rồi, mẹ rất mong chờ, hi vọng con là một em bé khỏe mạnh, xinh đẹp.
Mặc dù con không có ba, nhưng mẽ sẽ chăm sóc con thất tốt, dành toàn bộ tình yêu thương của mình cho con…. Mai Thùy Hân nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, trên khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ.
Đột nhiên, bụng cô đau nhói, trong lòng Mai Thùy Hân có chút lo lắng, lẽ nào sắp sinh rồi?
Nhớ lại những gì bác sĩ đã nói, ngày dự sinh càng đến gần sẽ thường có những cơn co thắt giả, tâm trạng lo lắng của Mai Thùy Hân mới thả lỏng một chút.
Theo như bác sĩ nói, Mai Thùy Hân nằm trên giường bắt đầu đếm số cơn co thắt, từ nửa tiếng mới đau một lần đến theo quy luật cứ mười phút đau một lần, rất phù hợp với những triệu chứng lâm sàng mà bác sĩ nói!
Nhưng bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô! Mai Thùy Hân có chút lo lắng, lấy điện thoại gọi cho Lâm Vũ Yến.
“Tút… Tút… ” Những âm thanh đơn điệu vang bên tai cô, điện thoại không có người nhận.
Mai Thùy Hân lại gọi điện thoại cho Đoàn Phong, nhưng cũng không có ai trả lời.
Âm nhạc ầm ĩ trong sòng bài đã hoàn toàn át đi tiếng chuông điện thoại, Lâm Vũ Yến đang phấn khích cá cược, Đoàn Phong bất lực đứng bên cạnh cô ta. Không ai chú ý đến điện thoại trong túi đang phát ra một tiếng nhạc chuông yếu ớt.
Khoảng cách đau đớn giữa hai lần càng ngày càng ngắn, Mai Thùy Hân biết mình sắp sinh rồi. Cố gắng chịu đựng cơn đau ngày càng dữ dội, Mai Thùy Hân xuống giường thu dọn đồ đạc, quần áo nhỏ, bình sữa, đồ dùng cho bà bầu, đặt từng cái vào trong chiếc túi lớn đã được chuẩn bị từ trước.
Cơn đau ngày càng nghiêm trọng, không thể chịu đựng được nữa, những giọt mồ hôi trên trán Mai Thùy Hân dần dần trở nên nhiều hơn, từng giọt từng giọt chảy xuống khuôn mặt tái nhợt.
Chị, chị đang ở đâu? Mai Thùy Hân lại gọi điện thoại cho Lâm Vũ Yến, nhưng vẫn không có người nhận.
Không kịp nữa rồi, giơ bàn tay đang run rẩy, Mai Thùy Hân dùng chút sức lực cuối cùng của mình để gọi đến số điện thoại khẩn cấp của bệnh viện….
Lúc Lâm Vũ Yến và Đoàn Phòng vội vã đến bệnh viện, Mai Thùy Hân đã vào phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ, em gái tôi sao rồi?” Lâm Vũ yến có chút tức giận hỏi. Sắp thắng rồi, lại bị Đoàn Phong kéo ra khỏi sòng bạc trong sự kinh ngạc, nói là Mai Thùy Hân gửi tin nhắn đến nói là đã đi đến bệnh viện, cô ấy sắp sinh rồi.
Thật là mất hứng! Lại không phải là em gái ruột, còn phải chạy đến để chăm sóc cô ta! Tiền bán nhẫn hôm nay đã bị thua rất nhiều, không biết trên người Mai Thùy Hân còn có thứ gì có tiền khác không… phải nghĩ cách kiếm một chút tiền mới được, Lâm Vũ Yến nghĩ.
Nghe bác sĩ nói Mai Thùy Hân nửa tiếng nữa có thể vẫn chưa sinh được, Lâm Vũ Yến và Đoàn Phong liền ngồi trong sảnh của bệnh viện xem ti vi.
Đây là một bệnh viện chuyên dành cho phụ nữ Trung Quốc, bác sĩ và y tá đều là người Trung Quốc, ngay cả chương trình trên ti vi cũng tập trung đưa tin về Trung Quốc.
“Theo tin đồn, người thừa kế tập đoàn Trình thị đã rời thành phố C đi đến Chicago, sẵn sàng tiếp nhận tập đoàn Trình thị. Người thừa kế này của tập đoàn Trình thị, trước đây vẫn luôn ở thành phố C giải quyết công việc kinh doanh của Trình thị, lần này bị Trình lão gia triệu hồi về Chicago, còn có một mục đích khác chính là chọn vợ cho người thừa kế nhà họ Trình. Tổng giám đốc Trình năm nay 27 tuổi, chưa kết hôn, có tiền có quyền, đúng là người đàn ông kim cương của Trung Quốc!”
Trên ti vi đang phát những tin đồn, những người nhà đang đợi bệnh nhân cũng bắt đầu thì thầm thảo thuận: “Người thừa kế nhà họ Trình chọn vợ, thực ra là Trình lão gia muốn sớm tìm người thừa kế nhỏ cho Trình thị. Trình Thiên Ngọc vẫn không muốn kết hôn, Trình lão gia muốn ôm cháu trai đến phát điên rồi!”
“Trình Thiên Ngọc?” Đôi tai của Lâm Vũ Yến lập tức dựng đứng!
Nhanh chóng đi về phía trước, ngồi đối diện với ti vi, nghiêm túc xem tin tức.
Xem ra quả nhiên là Trình lão gia muốn ôm cháu đến phát điên rồi! Chọn vợ với điều kiện quan trọng nhất là có thể sinh đẻ, có thể sinh cho nhà họ Trình một người thừa kế nhỏ.
Đôi mắt Lâm Vũ Yến đột nhiên sáng lên! Một kế hoạch đang hiện lên trong đầu cô ta! “Haha….” Lâm Vũ Yến không nhịn được đắc ý cười lớn! Ông trời đối xử với cô thật tốt! Nghĩ cái gì thì cái đó tới!
Người thừa kế nhỏ? Trong phòng bệnh sắp có một người thừa kế nhỏ hàng thật giá thật!
“Vũ Lâm, sao em lại vui như vậy?” Đoàn Phong có chút không hiểu, tối nay ở trong sòng bạc thua nhiều như vậy, sao Lâm Vũ Yến còn có thể cười được!
“Đoàn Phong, anh nghe em nói….” Lâm Vũ Yến đè thấp giọng nói kế hoạch của cô ta cho Đoàn Phong nghe.
Đoàn Phong nghe xong, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Vũ Yến, em điên rồi sao? Nếu như Thùy Hân biết sẽ rất hận em đó!”
Lâm Vũ Yến lạnh lùng cười, nói: “Nếu như không làm như vậy, chúng sinh sống kiểu gì ở Chicago này? Tiền của chúng ta đã hết, chỉ có thể đợi bị chủ nhà đuổi đi!”
Đoàn Phong lắc đầu, còn muốn nói cái gì đó, thì Lâm Vũ Yến đã nhào vào trong lòng anh nũng nịu: “Phong, không phải là anh rất yêu em sao? Lẽ nào anh không muốn để em sống những ngày tháng vui vẻ sao?”
Lâm Vũ Yến tháo hết đồ trang sức trên người, lại đi đến máy rút tiền rút một xấp tiền dày, để vào trong một chiếc phòng bì, đi vào phòng của bác sĩ.
Trong phòng sinh, Mai Thùy Hân đã dùng hết sức lực của mình, cô cảm thấy mình đang dần mất đi ý thức, cảm giác đau đớn đang dồn nén, môi của cô đã bị chính mình cắn nát, những ngón tay thon dài của cô nắm chặt chiếc lan can trên bàn sinh, dùng sức lực cuối cùng, hét lên một tiếng giống như tiếng hét của thú mẹ!
Một dòng nóng ùa ra, sản đạo đã giãn ra, rất vui… Mai Thùy Hân biết đứa con của mình đã chào đời!
Cô đã vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn không kịp nhìn đứa bé, đã ngủ thiếp đi.
Trong phòng làm việc, bác sĩ lén lút đưa cho Đoàn Phong một giỏ trong đó có một đứa bé vừa mới sinh, Đoàn Phong không nói một câu nào, cầm chiếc giỏ đi ra ngoài.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, Mai Thùy Hân cuối cùng cũng hồi phục được một chút, mở mắt ra, thấy Lâm Vũ Yến đang ngủ bên cạnh giường bệnh.
“Chị!” Mai Thùy Hân yếu ớt lên tiếng, ánh mắt tìm kiếm bốn xung quanh phòng bệnh.
Tại sao trong phòng bệnh chỉ có cô và chị gái? Đứa bé đâu? Sao đứa bé lại không ở bên cạnh cô?
Lâm Vũ Yến bị tiếng gọi Mai Thùy Hân đánh thức, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Lấy tay xoa đôi mắt của mình, Lâm Vũ Yến cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nói cũng vô cùng buồn bã: “Thùy Hân….”
Thấy biểu cảm của Lâm Vũ Yến, trong lòng Mai Thùy Hân đột nhiên có một linh cảm xấu: “Chị, sao vậy? Đứa bé đâu?”
Nghe thấy những lời nói của Mai Thùy Hân, Lâm Vũ Yến bắt đầu khóc lớn: “Thùy Hân! Em gái số khổ của tôi! Đứa bé, đứa bé…” Lâm Vũ Yến lấy tay che mặt, liều mạng dụi đôi mắt, hi vọng có thể dụi đôi mắt đỏ lên, lại cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
“Chị, đứa bé sao rồi? Đứa bé đi đâu rồi? Là cơ thể xảy ra vấn đề sao? Đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt phải không?” Mai Thùy Hân bật khóc, khuôn mặt đầy nước mắt.
Bảo bảo, bảo bảo của cô sao lại đáng thương như vậy, vừa mới ra khỏi bụng mẹ đã mắc bệnh rồi!
Lâm Vũ Yến khóc lớn: “Thùy Hân…đứa bé, đứa bé mất rồi!”
Trước mắt Mai Thùy Hân toàn bộ đều là màu đen, đầu lại đau, giống như bị một cây gậy lớn đập vào. Cố gắng ngồi dậy: “Chị! Chị nói cái gì! Chị nói bảo bảo mất rồi? Bảo bảo đi đâu?” Càng nói càng sợ hãi, cô thật sự không muốn nghe bất cứ tin tức không tốt nào!
“Đứa bé, nó, cơ thể nó bị khuyết tật bẩm sinh, vừa mới sinh ta đã chết!” Lâm Vũ Yến khóc sướt mướt nói ra câu này.
Phía trước Mai Thùy Hân đều là màu đen, sau đó liền hôn mê.
Trong tòa lâu đài kiểu Trung sang trọng, người làm đang kinh cẩn báo với Trình lão gia: “Lão gia, bên ngoài có một người phụ nữ, nói là bạn gái của cậu chủ, vừa mới sinh cho cậu chủ một đứa con trai.”
Trình lão gia mệt mỏi muốn đi ngủ đang ngồi đánh cờ với người làm, vừa nghe thấy câu nói kia, đôi mắt đột nhiên sáng lên giống như một bóng đèn 500 woat!
“Phụ nữ? Sinh con cho cậu chủ?” Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng!
Con trai ông bây giờ không quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình, chỉ quan tâm đến việc đi du lịch và giải trí. Đứa cháu trai duy nhất Thiên Ngọc rất có năng lực, tương lai có thể tiếp quản sự nghiệp của nhà họ Trình, nhưng hắn đã 27 tuổi rồi, không có lấy một người bạn gái chính thức! Mong muốn hắn kết hôn, dường như là chuyện không thể nào. Ông ta muốn ôm chắt trai đến phát điên rồi, không ngờ hôm nay lại có một đứa chắt trai đưa đến tận cửa!
“Nhanh! Nhanh kêu cô ấy vào!” Trình lão gia vô cùng vui vẻ! Không quan tâm là thật hay giả, có thể có một tin tức cũng được, Trình Thiên Ngọc giống hệt như ba hắn, đều là một khuôn mặt lạnh như băng. Trong cái nhà này, đúng là không có một chút hơi thở của con người!
Nghe thấy Trình lão gia có lời mời, trên khuôn mặt Lâm Vũ Yến hiện ra một nụ cười.
Ôm chặt đứa bé trong lòng, Lâm Vũ Yến theo người quản gia đi vào bên trong biệt thự của nhà họ Trình.
Đây là một tòa lâu đài thực sự, mái nhà cao được vẽ những bức tranh nguy nga tráng lệ, đồ dùng trong nhà chủ yếu là màu đen và màu vàng, thêm đèn chùm pha lê khổng lồ, xung quanh toàn là đồ cổ đắt tiền và hoa tươi đang nở, làm cho tòa lâu đài cổ xưa này có một sự giàu sang áp bức người khác.
Ở giữa sảnh, một ông già với mái tóc trắng đang ngồi trước lò sưởi, Lâm Vũ Yến ôm chặt đứa bé trong lòng, từ từ đi về phía ông.
CHƯƠNG 97: CÓ CHÁU TRAI.
Trong sòng bạc ánh sáng mờ ảo, Lâm Vũ Yến đang ra sức, liều chết ở trên bàn đánh cược.
“Tôi cược lớn!” Giọng nói đầy phấn khích đã mất đi lí trí, tối nay lúc đầu vận may rất tốt, thắng được mấy trăm đô la, sau đó vận may ngày càng kém, số chíp trong tay ngày càng ít, thua ngày càng nhiều.
“Vũ Yến, đừng cá cược nữa, chúng ta về nhà thôi.” Đoàn Phong kéo tay của Lâm Vũ Yến, muốn đưa cô ta rời khỏi chỗ này.
Lâm Vũ Yến đã thua đến đỏ mắt, nếu như không kéo cô ta đi, tiền của bọn họ sẽ bị thua sạch! Thùy Hân sắp sinh, cần một khoản chi phí lớn, Lâm Vũ Yến sống xa xỉ, rất khó để duy trì cuộc sống của ba người, tiền bán nhẫn cũng đã gần hết rồi.
“Không cần quan tâm đến em!” Lâm Vũ Yến hất tay của hắn ta ra, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bàn bài….
Mai Thùy Hân đang tự mình thu dọn những thứ mà người sắp sinh cần dùng, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua những bộ quần áo, chiếc mũ nhỏ nhắn đáng yêu, trong lòng cũng tràn đầy sự dịu dàng….
Bảo bối, con sắp được đến với thế giới này rồi, mẹ rất mong chờ, hi vọng con là một em bé khỏe mạnh, xinh đẹp.
Mặc dù con không có ba, nhưng mẽ sẽ chăm sóc con thất tốt, dành toàn bộ tình yêu thương của mình cho con…. Mai Thùy Hân nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, trên khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ.
Đột nhiên, bụng cô đau nhói, trong lòng Mai Thùy Hân có chút lo lắng, lẽ nào sắp sinh rồi?
Nhớ lại những gì bác sĩ đã nói, ngày dự sinh càng đến gần sẽ thường có những cơn co thắt giả, tâm trạng lo lắng của Mai Thùy Hân mới thả lỏng một chút.
Theo như bác sĩ nói, Mai Thùy Hân nằm trên giường bắt đầu đếm số cơn co thắt, từ nửa tiếng mới đau một lần đến theo quy luật cứ mười phút đau một lần, rất phù hợp với những triệu chứng lâm sàng mà bác sĩ nói!
Nhưng bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô! Mai Thùy Hân có chút lo lắng, lấy điện thoại gọi cho Lâm Vũ Yến.
“Tút… Tút… ” Những âm thanh đơn điệu vang bên tai cô, điện thoại không có người nhận.
Mai Thùy Hân lại gọi điện thoại cho Đoàn Phong, nhưng cũng không có ai trả lời.
Âm nhạc ầm ĩ trong sòng bài đã hoàn toàn át đi tiếng chuông điện thoại, Lâm Vũ Yến đang phấn khích cá cược, Đoàn Phong bất lực đứng bên cạnh cô ta. Không ai chú ý đến điện thoại trong túi đang phát ra một tiếng nhạc chuông yếu ớt.
Khoảng cách đau đớn giữa hai lần càng ngày càng ngắn, Mai Thùy Hân biết mình sắp sinh rồi. Cố gắng chịu đựng cơn đau ngày càng dữ dội, Mai Thùy Hân xuống giường thu dọn đồ đạc, quần áo nhỏ, bình sữa, đồ dùng cho bà bầu, đặt từng cái vào trong chiếc túi lớn đã được chuẩn bị từ trước.
Cơn đau ngày càng nghiêm trọng, không thể chịu đựng được nữa, những giọt mồ hôi trên trán Mai Thùy Hân dần dần trở nên nhiều hơn, từng giọt từng giọt chảy xuống khuôn mặt tái nhợt.
Chị, chị đang ở đâu? Mai Thùy Hân lại gọi điện thoại cho Lâm Vũ Yến, nhưng vẫn không có người nhận.
Không kịp nữa rồi, giơ bàn tay đang run rẩy, Mai Thùy Hân dùng chút sức lực cuối cùng của mình để gọi đến số điện thoại khẩn cấp của bệnh viện….
Lúc Lâm Vũ Yến và Đoàn Phòng vội vã đến bệnh viện, Mai Thùy Hân đã vào phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ, em gái tôi sao rồi?” Lâm Vũ yến có chút tức giận hỏi. Sắp thắng rồi, lại bị Đoàn Phong kéo ra khỏi sòng bạc trong sự kinh ngạc, nói là Mai Thùy Hân gửi tin nhắn đến nói là đã đi đến bệnh viện, cô ấy sắp sinh rồi.
Thật là mất hứng! Lại không phải là em gái ruột, còn phải chạy đến để chăm sóc cô ta! Tiền bán nhẫn hôm nay đã bị thua rất nhiều, không biết trên người Mai Thùy Hân còn có thứ gì có tiền khác không… phải nghĩ cách kiếm một chút tiền mới được, Lâm Vũ Yến nghĩ.
Nghe bác sĩ nói Mai Thùy Hân nửa tiếng nữa có thể vẫn chưa sinh được, Lâm Vũ Yến và Đoàn Phong liền ngồi trong sảnh của bệnh viện xem ti vi.
Đây là một bệnh viện chuyên dành cho phụ nữ Trung Quốc, bác sĩ và y tá đều là người Trung Quốc, ngay cả chương trình trên ti vi cũng tập trung đưa tin về Trung Quốc.
“Theo tin đồn, người thừa kế tập đoàn Trình thị đã rời thành phố C đi đến Chicago, sẵn sàng tiếp nhận tập đoàn Trình thị. Người thừa kế này của tập đoàn Trình thị, trước đây vẫn luôn ở thành phố C giải quyết công việc kinh doanh của Trình thị, lần này bị Trình lão gia triệu hồi về Chicago, còn có một mục đích khác chính là chọn vợ cho người thừa kế nhà họ Trình. Tổng giám đốc Trình năm nay 27 tuổi, chưa kết hôn, có tiền có quyền, đúng là người đàn ông kim cương của Trung Quốc!”
Trên ti vi đang phát những tin đồn, những người nhà đang đợi bệnh nhân cũng bắt đầu thì thầm thảo thuận: “Người thừa kế nhà họ Trình chọn vợ, thực ra là Trình lão gia muốn sớm tìm người thừa kế nhỏ cho Trình thị. Trình Thiên Ngọc vẫn không muốn kết hôn, Trình lão gia muốn ôm cháu trai đến phát điên rồi!”
“Trình Thiên Ngọc?” Đôi tai của Lâm Vũ Yến lập tức dựng đứng!
Nhanh chóng đi về phía trước, ngồi đối diện với ti vi, nghiêm túc xem tin tức.
Xem ra quả nhiên là Trình lão gia muốn ôm cháu đến phát điên rồi! Chọn vợ với điều kiện quan trọng nhất là có thể sinh đẻ, có thể sinh cho nhà họ Trình một người thừa kế nhỏ.
Đôi mắt Lâm Vũ Yến đột nhiên sáng lên! Một kế hoạch đang hiện lên trong đầu cô ta! “Haha….” Lâm Vũ Yến không nhịn được đắc ý cười lớn! Ông trời đối xử với cô thật tốt! Nghĩ cái gì thì cái đó tới!
Người thừa kế nhỏ? Trong phòng bệnh sắp có một người thừa kế nhỏ hàng thật giá thật!
“Vũ Lâm, sao em lại vui như vậy?” Đoàn Phong có chút không hiểu, tối nay ở trong sòng bạc thua nhiều như vậy, sao Lâm Vũ Yến còn có thể cười được!
“Đoàn Phong, anh nghe em nói….” Lâm Vũ Yến đè thấp giọng nói kế hoạch của cô ta cho Đoàn Phong nghe.
Đoàn Phong nghe xong, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Vũ Yến, em điên rồi sao? Nếu như Thùy Hân biết sẽ rất hận em đó!”
Lâm Vũ Yến lạnh lùng cười, nói: “Nếu như không làm như vậy, chúng sinh sống kiểu gì ở Chicago này? Tiền của chúng ta đã hết, chỉ có thể đợi bị chủ nhà đuổi đi!”
Đoàn Phong lắc đầu, còn muốn nói cái gì đó, thì Lâm Vũ Yến đã nhào vào trong lòng anh nũng nịu: “Phong, không phải là anh rất yêu em sao? Lẽ nào anh không muốn để em sống những ngày tháng vui vẻ sao?”
Lâm Vũ Yến tháo hết đồ trang sức trên người, lại đi đến máy rút tiền rút một xấp tiền dày, để vào trong một chiếc phòng bì, đi vào phòng của bác sĩ.
Trong phòng sinh, Mai Thùy Hân đã dùng hết sức lực của mình, cô cảm thấy mình đang dần mất đi ý thức, cảm giác đau đớn đang dồn nén, môi của cô đã bị chính mình cắn nát, những ngón tay thon dài của cô nắm chặt chiếc lan can trên bàn sinh, dùng sức lực cuối cùng, hét lên một tiếng giống như tiếng hét của thú mẹ!
Một dòng nóng ùa ra, sản đạo đã giãn ra, rất vui… Mai Thùy Hân biết đứa con của mình đã chào đời!
Cô đã vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn không kịp nhìn đứa bé, đã ngủ thiếp đi.
Trong phòng làm việc, bác sĩ lén lút đưa cho Đoàn Phong một giỏ trong đó có một đứa bé vừa mới sinh, Đoàn Phong không nói một câu nào, cầm chiếc giỏ đi ra ngoài.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, Mai Thùy Hân cuối cùng cũng hồi phục được một chút, mở mắt ra, thấy Lâm Vũ Yến đang ngủ bên cạnh giường bệnh.
“Chị!” Mai Thùy Hân yếu ớt lên tiếng, ánh mắt tìm kiếm bốn xung quanh phòng bệnh.
Tại sao trong phòng bệnh chỉ có cô và chị gái? Đứa bé đâu? Sao đứa bé lại không ở bên cạnh cô?
Lâm Vũ Yến bị tiếng gọi Mai Thùy Hân đánh thức, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Lấy tay xoa đôi mắt của mình, Lâm Vũ Yến cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nói cũng vô cùng buồn bã: “Thùy Hân….”
Thấy biểu cảm của Lâm Vũ Yến, trong lòng Mai Thùy Hân đột nhiên có một linh cảm xấu: “Chị, sao vậy? Đứa bé đâu?”
Nghe thấy những lời nói của Mai Thùy Hân, Lâm Vũ Yến bắt đầu khóc lớn: “Thùy Hân! Em gái số khổ của tôi! Đứa bé, đứa bé…” Lâm Vũ Yến lấy tay che mặt, liều mạng dụi đôi mắt, hi vọng có thể dụi đôi mắt đỏ lên, lại cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
“Chị, đứa bé sao rồi? Đứa bé đi đâu rồi? Là cơ thể xảy ra vấn đề sao? Đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt phải không?” Mai Thùy Hân bật khóc, khuôn mặt đầy nước mắt.
Bảo bảo, bảo bảo của cô sao lại đáng thương như vậy, vừa mới ra khỏi bụng mẹ đã mắc bệnh rồi!
Lâm Vũ Yến khóc lớn: “Thùy Hân…đứa bé, đứa bé mất rồi!”
Trước mắt Mai Thùy Hân toàn bộ đều là màu đen, đầu lại đau, giống như bị một cây gậy lớn đập vào. Cố gắng ngồi dậy: “Chị! Chị nói cái gì! Chị nói bảo bảo mất rồi? Bảo bảo đi đâu?” Càng nói càng sợ hãi, cô thật sự không muốn nghe bất cứ tin tức không tốt nào!
“Đứa bé, nó, cơ thể nó bị khuyết tật bẩm sinh, vừa mới sinh ta đã chết!” Lâm Vũ Yến khóc sướt mướt nói ra câu này.
Phía trước Mai Thùy Hân đều là màu đen, sau đó liền hôn mê.
Trong tòa lâu đài kiểu Trung sang trọng, người làm đang kinh cẩn báo với Trình lão gia: “Lão gia, bên ngoài có một người phụ nữ, nói là bạn gái của cậu chủ, vừa mới sinh cho cậu chủ một đứa con trai.”
Trình lão gia mệt mỏi muốn đi ngủ đang ngồi đánh cờ với người làm, vừa nghe thấy câu nói kia, đôi mắt đột nhiên sáng lên giống như một bóng đèn 500 woat!
“Phụ nữ? Sinh con cho cậu chủ?” Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng!
Con trai ông bây giờ không quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình, chỉ quan tâm đến việc đi du lịch và giải trí. Đứa cháu trai duy nhất Thiên Ngọc rất có năng lực, tương lai có thể tiếp quản sự nghiệp của nhà họ Trình, nhưng hắn đã 27 tuổi rồi, không có lấy một người bạn gái chính thức! Mong muốn hắn kết hôn, dường như là chuyện không thể nào. Ông ta muốn ôm chắt trai đến phát điên rồi, không ngờ hôm nay lại có một đứa chắt trai đưa đến tận cửa!
“Nhanh! Nhanh kêu cô ấy vào!” Trình lão gia vô cùng vui vẻ! Không quan tâm là thật hay giả, có thể có một tin tức cũng được, Trình Thiên Ngọc giống hệt như ba hắn, đều là một khuôn mặt lạnh như băng. Trong cái nhà này, đúng là không có một chút hơi thở của con người!
Nghe thấy Trình lão gia có lời mời, trên khuôn mặt Lâm Vũ Yến hiện ra một nụ cười.
Ôm chặt đứa bé trong lòng, Lâm Vũ Yến theo người quản gia đi vào bên trong biệt thự của nhà họ Trình.
Đây là một tòa lâu đài thực sự, mái nhà cao được vẽ những bức tranh nguy nga tráng lệ, đồ dùng trong nhà chủ yếu là màu đen và màu vàng, thêm đèn chùm pha lê khổng lồ, xung quanh toàn là đồ cổ đắt tiền và hoa tươi đang nở, làm cho tòa lâu đài cổ xưa này có một sự giàu sang áp bức người khác.
Ở giữa sảnh, một ông già với mái tóc trắng đang ngồi trước lò sưởi, Lâm Vũ Yến ôm chặt đứa bé trong lòng, từ từ đi về phía ông.
Bình luận facebook