Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-26
Chương 26
Thẩm Thất mở to mắt nhìn Hạ Nhật Ninh, thốt ra từng chữ: “Hạ tổng, tự kỷ là một loại bệnh, nhất định phải chữa.”
Hạ Nhật Ninh còn chưa kịp phản ứng, thì hai người hầu bên cạnh đột nhiên âm thầm xoay người qua.
Đây thật sự là lần đầu tiên có người nói tổng tài nhà ta tự kỷ.
Thế nhưng, bản thân tổng tài thật sự có tư cách để tự kỷ.
Hạ Nhật Ninh hơi híp mắt lại, vừa mới mở miệng.
Thẩm Thất tiếp lời: “Nếu anh lo sợ tôi có mục đích mới tiếp cận anh, vậy thì như vậy đi, tôi sẽ viết một đơn nợ cho anh, trước cuối năm tôi nhất định sẽ trả hết số nợ này. Tôi đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Sau khi nói xong, trong lòng Thẩm Thất bổ sung thêm một câu: Tốt nhất vĩnh viễn không bao giờ gặp lại!
Nhưng Hạ Nhật Ninh lại tiến gần về phía Thẩm Thất, ngón tay hắn đột nhiên sờ vào vị trí chính giữa xương quai xanh của Thẩm Thất, lẩm bẩm nói: “Vậy sao? Nhưng bây giờ ta nghe nói cô không còn xu nào cả, ta sợ cô sẽ lén lút trốn nợ thì nên làm thế nào đây?”
Nói xong câu này, Hạ Nhật Ninh hạ thấp người xuống ngay tức khắc, giữ ngang tầm nhìn với Thẩm Thất: “Cô không đồng ý dùng hình thức khác để trả nợ, cũng không chịu làm nhà tạo mẫu độc quyền của ta. Thì tại sao ta lại không thể nghi ngờ cô được chứ? Hả? Cho ta cái giải thích đi chứ?”
Thẩm Thất cắn chặt răng, cuối cùng cũng dứt khoát ngước đầu lên nói: “Tôi đã kết hôn rồi! Cho nên, Hạ tổng, anh có thể hoàn toàn yên tâm!”
“Kết hôn ư?” Hạ Nhật Ninh nghe thấy câu trả lời của Thẩm Thất, ngơ ngác một cách rõ rệt, sau đó lại cười lên: “Thật thú vị.”
“Vâng! Tôi đã kết hôn rồi! Món nợ tôi thiếu anh tôi nhất định sẽ trả, nhưng tôi cũng phải có tự do của tôi!” Thẩm Thất tiếp tục cắn chặt răng nói: “Nếu anh không tin tôi, tôi có thể thế chấp bằng cấp hành nghề của tôi cho anh, nếu tôi chạy trốn, thì suốt đời này tôi cũng không thể làm nhà tạo mẫu được nữa! 2 triệu, a không, món nợ 1 triệu 500 ngàn, nói nhiều thì nhiều, nói ít thì cũng ít. Tôi không cần thiết phải vì một chút nợ nần này, mà trả giá nguyên một sự nghiệp cuộc đời của tôi, không đúng sao?”
Hạ Nhật Ninh lập tức đứng thẳng người lên, nhìn Thẩm Thất với ánh mắt tối tăm.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Ba tháng trước, người phụ nữ này đã khóc rất đau lòng trong mưa, cô ấy nói, Triển Bác chết rồi, sẽ không bao giờ quay về nữa...
Cô ấy trong cơn mê sảng cũng vẫn luôn gọi tên của Triển Bác.
Hiển nhiên, Triển Bác này là người đàn ông mà cô ta yêu thương.
Một người đã chết, thì sao kết hôn được?
Khóe miệng Hạ Nhật Ninh giật lên, hắn không muốn phải vạch trần Thẩm Thất, xoay người rời khỏi: “Được rồi, ta tạm thời cho phép cô ở lại. Ồ, nhớ để lại bằng cấp của cô cho quản gia. Là cô tự nói đó, sẽ thế chấp cho tôi.”
Nhìn thấy bóng lưng của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất quả thật căm phẫn vô cùng.
Lúc nãy hắn cố ý chứ gì? Nhất định là cố ý chứ gì nữa?
Thẩm Thất ngồi lên chiếc xe thu mua vật liệu của Trang Viên để rời khỏi, Hạ Nhật Ninh đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn bóng lưng của Thẩm Thất, khẽ nhắm đôi mắt phượng thon dài đó xuống.
Hắn cũng có chút không hiểu được bản thân mình.
Rõ ràng hắn rất ghét bất cứ người phụ nữ nào đụng chạm đến hắn, thế nhưng duy nhất lại không ghét bị cô ấy tiếp cận.
Dù cho, từ đầu tới cuối cô ấy vẫn luôn né tránh hắn.
Điện thoại chợt reo lên trong lúc này, Hạ Nhật Ninh bắt máy: “Alo? A.. đúng vậy, con đã kết hôn thay đại ca rồi... cái gì? Bắt con phải sinh một đứa con với cô ta ư? Bà nội, bà đừng đùa nữa... thôi được rồi, bây giờ con còn chút việc, lần sau con sẽ tiếp tục nói chuyện với bà. Vậy đi, tạm biệt!”
Gác máy xong, Hạ Nhật Ninh khẽ cười nhạo một cái.
Thẩm Gia mượn một món nợ lớn của Hạ Gia, bán con gái để trả nợ, thì người của họ sao lại có tư cách sinh con cho hắn được chứ?
Còn nữa, đại tiểu thư ồn ào ngang bướng của Thẩm Gia kia, hắn hoàn toàn không có hứng thú chút nào!
Nếu như có người phụ nữ đủ tư cách sinh con cho hắn trên đời này, thì chỉ có duy nhất một mình cô ấy mà thôi.
Thẩm Thất mở to mắt nhìn Hạ Nhật Ninh, thốt ra từng chữ: “Hạ tổng, tự kỷ là một loại bệnh, nhất định phải chữa.”
Hạ Nhật Ninh còn chưa kịp phản ứng, thì hai người hầu bên cạnh đột nhiên âm thầm xoay người qua.
Đây thật sự là lần đầu tiên có người nói tổng tài nhà ta tự kỷ.
Thế nhưng, bản thân tổng tài thật sự có tư cách để tự kỷ.
Hạ Nhật Ninh hơi híp mắt lại, vừa mới mở miệng.
Thẩm Thất tiếp lời: “Nếu anh lo sợ tôi có mục đích mới tiếp cận anh, vậy thì như vậy đi, tôi sẽ viết một đơn nợ cho anh, trước cuối năm tôi nhất định sẽ trả hết số nợ này. Tôi đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Sau khi nói xong, trong lòng Thẩm Thất bổ sung thêm một câu: Tốt nhất vĩnh viễn không bao giờ gặp lại!
Nhưng Hạ Nhật Ninh lại tiến gần về phía Thẩm Thất, ngón tay hắn đột nhiên sờ vào vị trí chính giữa xương quai xanh của Thẩm Thất, lẩm bẩm nói: “Vậy sao? Nhưng bây giờ ta nghe nói cô không còn xu nào cả, ta sợ cô sẽ lén lút trốn nợ thì nên làm thế nào đây?”
Nói xong câu này, Hạ Nhật Ninh hạ thấp người xuống ngay tức khắc, giữ ngang tầm nhìn với Thẩm Thất: “Cô không đồng ý dùng hình thức khác để trả nợ, cũng không chịu làm nhà tạo mẫu độc quyền của ta. Thì tại sao ta lại không thể nghi ngờ cô được chứ? Hả? Cho ta cái giải thích đi chứ?”
Thẩm Thất cắn chặt răng, cuối cùng cũng dứt khoát ngước đầu lên nói: “Tôi đã kết hôn rồi! Cho nên, Hạ tổng, anh có thể hoàn toàn yên tâm!”
“Kết hôn ư?” Hạ Nhật Ninh nghe thấy câu trả lời của Thẩm Thất, ngơ ngác một cách rõ rệt, sau đó lại cười lên: “Thật thú vị.”
“Vâng! Tôi đã kết hôn rồi! Món nợ tôi thiếu anh tôi nhất định sẽ trả, nhưng tôi cũng phải có tự do của tôi!” Thẩm Thất tiếp tục cắn chặt răng nói: “Nếu anh không tin tôi, tôi có thể thế chấp bằng cấp hành nghề của tôi cho anh, nếu tôi chạy trốn, thì suốt đời này tôi cũng không thể làm nhà tạo mẫu được nữa! 2 triệu, a không, món nợ 1 triệu 500 ngàn, nói nhiều thì nhiều, nói ít thì cũng ít. Tôi không cần thiết phải vì một chút nợ nần này, mà trả giá nguyên một sự nghiệp cuộc đời của tôi, không đúng sao?”
Hạ Nhật Ninh lập tức đứng thẳng người lên, nhìn Thẩm Thất với ánh mắt tối tăm.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Ba tháng trước, người phụ nữ này đã khóc rất đau lòng trong mưa, cô ấy nói, Triển Bác chết rồi, sẽ không bao giờ quay về nữa...
Cô ấy trong cơn mê sảng cũng vẫn luôn gọi tên của Triển Bác.
Hiển nhiên, Triển Bác này là người đàn ông mà cô ta yêu thương.
Một người đã chết, thì sao kết hôn được?
Khóe miệng Hạ Nhật Ninh giật lên, hắn không muốn phải vạch trần Thẩm Thất, xoay người rời khỏi: “Được rồi, ta tạm thời cho phép cô ở lại. Ồ, nhớ để lại bằng cấp của cô cho quản gia. Là cô tự nói đó, sẽ thế chấp cho tôi.”
Nhìn thấy bóng lưng của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất quả thật căm phẫn vô cùng.
Lúc nãy hắn cố ý chứ gì? Nhất định là cố ý chứ gì nữa?
Thẩm Thất ngồi lên chiếc xe thu mua vật liệu của Trang Viên để rời khỏi, Hạ Nhật Ninh đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn bóng lưng của Thẩm Thất, khẽ nhắm đôi mắt phượng thon dài đó xuống.
Hắn cũng có chút không hiểu được bản thân mình.
Rõ ràng hắn rất ghét bất cứ người phụ nữ nào đụng chạm đến hắn, thế nhưng duy nhất lại không ghét bị cô ấy tiếp cận.
Dù cho, từ đầu tới cuối cô ấy vẫn luôn né tránh hắn.
Điện thoại chợt reo lên trong lúc này, Hạ Nhật Ninh bắt máy: “Alo? A.. đúng vậy, con đã kết hôn thay đại ca rồi... cái gì? Bắt con phải sinh một đứa con với cô ta ư? Bà nội, bà đừng đùa nữa... thôi được rồi, bây giờ con còn chút việc, lần sau con sẽ tiếp tục nói chuyện với bà. Vậy đi, tạm biệt!”
Gác máy xong, Hạ Nhật Ninh khẽ cười nhạo một cái.
Thẩm Gia mượn một món nợ lớn của Hạ Gia, bán con gái để trả nợ, thì người của họ sao lại có tư cách sinh con cho hắn được chứ?
Còn nữa, đại tiểu thư ồn ào ngang bướng của Thẩm Gia kia, hắn hoàn toàn không có hứng thú chút nào!
Nếu như có người phụ nữ đủ tư cách sinh con cho hắn trên đời này, thì chỉ có duy nhất một mình cô ấy mà thôi.
Bình luận facebook