-
Chương 4
Thích Vi Vi cắn môi theo dõi anh, cô không biết tại sao anh lại gọi điện thoại? Đột nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng bất an, trước kia, khi mẹ gây rắc rối, thấy bà là người bệnh tâm thần, người ta cũng chỉ có thể xem như bản thân gặp xui xẻo mà bỏ qua, nhưng người đàn ông trước mắt này dường như không giống thế.
Sau nửa giờ.
Sở Thiên Lỗi vội vàng lái xe chạy tới, vừa xuống xe liền khẩn trương hỏi:
“Hạo Thiên, cậu tìm tôi gấp như vậy có chuyện gì?” Đột nhiên phát hiện chiếc xe BMW giờ phút này đã hoàn toàn bị biến dạng, kinh ngạc nhìn anh, có người lại dám đập xe anh sao?
Tâm của Thích Vi Vi trầm xuống một chút, người đàn ông vừa đến mặt một thân Âu phục, trong tay còn cầm theo một cái túi đựng công văn, xem ra người này hẳn là luật sư, như vậy người đàn ông trước mắt chắc chắn không phải là người đơn giản, tiêu rồi, cô phải làm sao bây giờ?
“Thiên Lỗi, bây giờ cậu không cần hỏi gì cả, vừa rồi trong tiểu khu này có môt người đàn bà tâm thần đột nhiên chạy ra đập phá xe của tôi, tôi muốn bà ta phải bồi thường một trăm vạn, cho cậu mười phút để tìm hiểu thông tin, khiến bà ta phải bồi thường cho tôi.” Giọng điệu của Uông Hạo Thiên như không muốn chừa cho người ta con đường sống, mệnh lệnh nói.
“Ok.” Nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng một cách lạ thường của anh, Sở Thiên Lỗi dùng tay ra dấu với anh, không biết người nào không may lại làm cho Uông đại tổng tài tức giận, theo bản năng ngước nhìn cô gái trước mắt, là cô sao?
Sắc mặt Thích Vi Vi lập tức trở nên trắng bệch, nhưng cô cố gắng xoa dịu chính mình, cô và mẹ chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù bồi thường thì cũng không có thứ gì để bồi thường………..
Mười phút sau.
Sở Thiên Lỗi từ tiểu khu đi ra, gật gật đầu với anh, ánh mắt nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của cô, dùng giọng điệu vô cùng máy móc nói: “
Người đàn bà đập xe của cậu tên Lý Cầm, là một người bệnh tâm thần, bà ta không có trách nhiệm dân sự, nhưng bà ta có người giám hộ, đó chính là con gái của bà, Thích Vi Vi, nhưng mà cô ta không có việc làm, chỉ là sinh viên năm hai, thứ đáng giá nhất mà bọn họ có chính là căn phòng mà bọn họ đang ở, giá trị ước chừng khoảng ba mươi vạn, có thể dùng căn phòng này để bồi thường, nếu cậu muốn, tôi lập tức thảo ra văn kiện, để cho tòa án xử lý.
Thích Vi Vi nghe đến câu cuối cùng thì thân thể đã muốn đông cứng hoàn toàn, bọn họ rốt cuộc là ai? Có thể ở trong vòng mười phút điều tra rõ ràng lai lịch của cô, thật là đáng sợ, thật ra cô đã gặp phải dạng người gì? Hắn cư nhiên muốn căn phòng đó, nơi cư trú duy nhất của cô và mẹ…………….
“Được.” Uông Hạo Thiên gật gật đầu, hiệu suất làm việc của Sở Thiên Lỗi khiến anh cực kỳ hài lòng, xoay người nhìn thân thể hơi hơi phát run của cô, trên mặt không có lấy một tia đồng tình, thương hại, giọng nói lạnh lẽo lạ thường:
“Cho cô ba ngày, hoặc là bồi thường một trăm vạn, hoặc là trong vòng ba ngày dọn ra khỏi nơi này.”
Chân của Thích Vi Vi đã muốn nhũn ra, cô biết người đàn ông trước mắt này bản thân không thể chọc vào, mồ hôi lạnh từ trên đầu chảy xuống mặt, cô phải làm sao bây giờ? Nếu không có căn phòng này, cô và mẹ phải làm sao đây? Phải đi đâu bây giò? Ánh mắt trộm nhìn anh, nhìn cách ăn mặc và chiếc xe thì biết chắc chắn anh là người có rất nhiều tiền, không thiếu gì chút tiền nhỏ nhoi này, anh muốn số tiền này, chẳng qua chỉ là muốn làm cô khó xử thôi, muốn trả thù cô vì đã tát anh một cái, bây giờ cô phải làm như thế nào? Dùng sức cắn chặt môi, cuối cùng cô hạ quyết tâm, vì mẹ, bây giờ cô chỉ có thể cầu xin anh tha thứ………..
Sở Thiên Lỗi đứng ở gần đó, ánh mắt không ngừng đánh giá anh và cô, không rõ tại sao hôm nay Hạo Thiên lại gây khó dễ cho một cô gái nhỏ bé? Đột nhiên phát hiện trên mặt anh có một dấu tay nho nhỏ màu hồng, kinh ngạc mở miệng nói:
“Mặt của cậu………..”
“Câm miệng.” Uông Hạo Thiên lập tức rống lên
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm điếc.”
Tức giận? Chẳng lẽ là cô ta đánh? Không, chắc chắn là như vậy rồi, cô gái đáng thương, Sở Thiên Lỗi chỉ biết nhìn cô với ánh mắt thương hại.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook