201026.Ông Tôn Thọ Trấn lắc đầu thật mạnh: “đúng là không mất tiền thật mà!”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn lúc này mới vui vẻ trở lại: “không ngờ cuộc đời này lại được ăn bữa cơm đắt đến vậy! Phải nhớ thật kỹ mới được.”
Sau đó vợ ông Tôn Thọ Trấn vui vẻ gọi mấy món rau, không nhiều cũng không ít, vừa đủ cho hai người ăn.
Đều là những món mà ông Tôn Thọ Trấn thích ăn,
Thấy hành động này của vợ, nước mắt ông Tôn Thọ Trấn bắt đầu tuôn ra.
Các món ăn được mang lên rất nhanh, ông Tôn Thọ Trấn múc cho vợ một bát canh, rồi nói: “bà ơi, chúng ta cưới nhau cũng được ba mươi năm rồi?”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn gật đầu nói: “chả phải thế sao? Cũng đến ba mươi năm rồi đấy!”
“Bà ơi, những năm qua, bà vất vả rồi. “ ông Tôn Thọ Trấn cứ thế nhìn vợ mình.
Tự nhiên nghe chồng mình nói như vậy, vợ ông Tôn Thọ Trấn cảm thấy không được tự nhiên: “đã là vợ chồng già rồi, nói cái này làm gì? Vợ chồng, vốn là phải như vậy mà? Cuộc đời này, tôi rất mãn nguyện.”
Vừa đúng lúc này, có người mang bánh gato đến, rồi cười híp mắt nói: “nghe nói hôm nay là kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của hai ông bà, vì vậy nhà hàng chúng ta tặng hai người một cái bánh cato, chúc hai vị sức khỏe dồi dào, hòa hòa mỹ mỹ!”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn hơi ngơ ngác: “A? sao anh biết hôm nay là ba mươi năm kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi?”
Ông Tôn Thọ Trấn chỉ cười, ông cắt một miếng bánh, rồi đưa cho vợ mình: “nào, bà ăn thử xem.”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn cũng không nghĩ ngợi gì, bà nhận lấy rồi ăn luôn: “uhm uhm uhm, ngon thật....ư? Đây là cái gì vậy, sao lại giắt răng thế?”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn lập tức nhổ luôn ra.
Khi bà nhìn rõ thứ đang cầm trên tay, người bà lập tức ngơ ngác!
Vừa đúng lúc này, có người kéo đàn vilon đi tới, một bài Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài uyển chuyển tình cảm vang lên.
Ông Tôn Thọ Trấn đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, ông như biểu diễn ảo thuật, rút từ sau lưng ra một bông hoa hồng, quỳ một gối xuống đất, nói với vợ mình một cách trìu mến: “vợ ơi, anh yêu em!”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn lập tức lấy tay bịt miệng, nước mắt bà cứ thế tuôn ra.
“Bà ơi, ba mươi năm rồi, cảm ơn bà luôn bên tôi không rời xa, cảm ơn bà đã cống hiến cho gia đình này của chúng ta. Lão Tôn này kiếp trước đã tích được đức, kiếp này mưới lấy được bà làm vợ. Tuy bà luôn mồm nói hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe của tôi, tuy bà luôn mồm nói nhà chúng ta bé quá, không mua được cho con trai cái nhà to. Nhưng rôi biết, bà chỉ tiết kiệm cho bản thân, cũng không giảm chi tiêu của tôi và con trai. Bà ơi, năm đó lúc tôi cưới bà về, vì nhà nghèo, không mua được cho bà món trang sức ra hồn. Nhìn vợ người ta đều có nhẫn kim cương, trên tay bà trống trơn không có cái gì, trong lòng tôi rất áy náy. Chiếc nhẫn này không đắt, chỉ có giá ba triệu. Tuy kim cương hơi nhỏ, nhưng tấm lòng và tình yêu của tôi đối với bà, chưa bao giờ thay đổi.”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn đã khóc nức nở không thành tiếng.
“Lần trước, tôi đi dạo phố với bà, tôi thấy bà nhìn vào quầy bán nhẫn kim cương rất lâu. Tôi biết bà thích, nhưng bà tiếc không dám tiêu tiền, bà muốn tiết kiệm tiền mua nhà cho con trai. Tôi đều nhìn thấy hết. Tiền này tôi không hề động đến tiền lương và tiền thưởng, đều là do tôi từng ít từng ít tiết kiệm được. Bà ơi, bà đừng chê.” Ông Tôn Thọ Trấn nói rất trìu mến: “bà ơi, cảm ơn bà đã lấy tôi. Nếu còn có kiếp sau, tôi nhất định vẫn cưới bà về nhà! Bà ơi, ngày hôm nay tôi cầu hôn bà một lần nữa! Bà ơi, hãy lấy tôi nhé!”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn khóc như mưa, bà không nói được một lời nào, cứ thể không ngừng lắc đầu và gật đầu.
Vừa đúng lúc này, con trai và con dâu ông Tôn Thọ Trấn cầm bó hoa tươi mang ra: “mẹ ơi, mẹ nhận lời bố đi!”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn cứ thế nước mắt dàn dụa nhìn chồng, cuối cùng bà cũng gật đầu thật mạnh.
Ông Tôn Thọ Trấn vẫn đang quỳ dưới đất, vui mừng khôn xiết.
Con dâu qua nhắc nhở nói nhỏ với ông: “bố ơi, nhanh qua đeo nhẫn cho mẹ đi!”
Lúc này ông Tôn Thọ Trấn mới phản ứng lại, ông nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận đeo chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn đó lên tay vợ.
Vợ ông Tôn Thọ Trấn lập tức khóc òa lên, ông Tôn Thọ Trấn giỗ dành bà như dỗ đứa trẻ con vậy, thấy bà vừa khóc vừa cười, ông cũng cười theo, vui mừng khôn xiết.
Thấy bố mẹ hạnh phúc như vậy, con trai và con dâu ông Tôn Thọ Trấn cũng ôm lấy nhau.
Nhìn thấy bố mẹ hạnh phúc, suy nghĩ của họ càng kiên định hơn.
Họ cũng sẽ yêu nhau suốt đời, giống như bố mẹ vậy.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, cứ coi như là một ác mộng, không bao giờ quay trở lại nữa!
Thẩm Thất và những người khác đang xem truyền hình trực tiếp, thấy hình anh hai ông bà ôm nhau, ba cặp đôi yêu nhau đều rất ngưỡng mộ tình cảm này của hai ông bà.
Sao họ lại không ngưỡng mộ mối tình như vậy chứ?
Sao họ lại không muốn cùng một nửa của mình, trải qua ba mươi năm cuộc đời tươi đẹp chứ!
Thẩm Thất ngả vào lòng Hạ Nhật Ninh, cô khẽ nói: “Nhật Ninh, em cảm thấy lần này chúng ta đến đây rất xứng đáng. Tương lai của chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy đúng không?”
“Nhất định sẽ như vậy!” Hạ Nhật Ninh trả lời rất chắc chắn: “nhất định sẽ hạnh phúc hơn họ!”
Mạc ca cũng ôm lấy El: “vợ ơi, anh cũng sẽ giống ông ý, suốt cuộc đời sẽ đối xử tốt với em và con trai!”
El lườm ông một cái, nhưng lại rất vui vẻ hôn một cái lên mặt Mạc ca.
Ba người nhà họ đều rất vui vẻ.
Sùng Minh và Thẩm Lục không nói gì với nhau, hai người cứ thế nắm lấy tay nhau, nhìn nhau đắm đuổi.
Tất cả những lời nói, đều trong một ánh mắt.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, tình yêu sẽ ngày càng thắm thiết mãi mãi về sau.
“Thấy họ hạnh phúc như vậy, chúng ta cũng coi như hoàn thành được ủy thác của Lâm lão rồi.” Thẩm Thất khẽ nói.
“Đúng vậy!” El trả lời: “lần này coi như là kết thúc viên mãn rồi. Chắc chắn bác Lâm sẽ rất hài lòng!”
Mấy người đó đều cùng cười lên.
Thẩm Thất đột nhiên nghĩ ra việc gì đó, cô hỏi: “vậy, những thứ mà họ cần, thật sự là không lấy nữa sao?”
Hạ Nhật Ninh cười nói: “Tiểu Xuân không cho họ những thứ đó, nhưng lại cho họ một thứ quan trọng hơn cả tiền bạc. Đó chính là biết bằng lòng với những gì mình có.”
Thẩm Thất gật đầu: “đúng vậy. Bằng lòng thì luôn vui vẻ.”
El cười bổ sung thêm, bà nói: “hai vợ chồng này cưới nhau được hơn hai năm rồi vẫn chưa có con, cô đưa cho họ một cái danh thiếp, Hong Kong có một vị danh y rất giởi, là chuyên gia sản phụ khoa. Họ mang theo danh thiếp này đi tìm danh y đó, cô tin chắc không lâu sau, gia định họ sẽ trở thành gia đình năm người thôi.”
Mắt Thẩm Thất sáng rực lên.
Đây quả thật là món quà tốt nhất!
Sau khi trải qua chuyện này, tôi tin rằng họ sẽ cảm nhận rõ hơn thế nào là hạnh phúc, thế nào là trân trọng.
Mong rằng, họ sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy.
“Được rồi, đến lúc chúng ta phải về rồi.” Hạ Nhật Ninh nói nhỏ: “ở nhà đang cuống lên rồi. Ồ, đúng rồi, Tiểu Thất, mấy hôm nay mợ Tư chăm sóc Tiểu Nhiên rồi nảy sinh tình cảm. Nghe nói, mợ Tư còn dẫn Tiểu Nhiên đi tham dự mấy bữa tiệc rồi đấy.”
Thẩm Thất cảm thấy rất ngạc nhiên: “A? Không phải chứ? Vậy anh Tư và Y Cẩm đâu rồi? Họ vẫn chưa về sao?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “chắc là sẽ về cùng anh Hai và chị dâu Hai. Không vội, bên đấy cũng đang rất náo nhiệt đấy.”
“Náo nhiệt cái gì đấy?” Thẩm Thất lập tức cảm thấy hào hứng.
Hạ Nhật Ninh cười, ra vẻ hơi bí ẩn: “nghe nói, Mai gia chuẩn bị khởi tố Tư Y Cẩm đấy.”
Bình luận facebook