201592.
Trình Thiên Cát cười nhìn Thái Đức Phát và thong thả nói: “Thái tổng nhiệt tình như vậy, nếu tôi lại khách sáo với Thái tổng vậy là tôi không đúng rồi. Cũng tốt, Thái tổng đã mở lời rồi vậy thì tôi liền to gan thỉnh cầu Thái tổng, mong Thái tổng chấp nhận.”
Thái Đức Phát nhìn Trình Thiên Cát với vẻ đầy hứng thú: “Nói xem nào, chỉ cần là thành phố này, chỉ cần là việc Thái Đức Phát tôi có thể làm được tôi quyết không từ chối. Lần này cậu đã giúp tôi đương nhiên tôi cũng phải có qua có lại với cậu rồi!”
Ánh mắt Trình Thiên Cát sáng lên: “Tôi muốn mượn dùng một tuyến đường của Thái tổng.”
“Tuyến nào?” Mắt của Thái Đức Phát khẽ động đậy, dường như đã đoán được gì đó nhưng hắn vẫn giả vờ không biết với Trình Thiên Cát.
“Tôi biết Thái tổng có một tuyến thông với thành phố K là không bị kiểm tra. Tôi có chút hàng riêng muốn mượn tuyến đường này.”Cơ thể Trình Thiên Cát từ từ tiến lên trên, anh cứ như vậy nhìn vào Thái Đức Phát: “Thái tổng nếu rất phiền phức thì không cần đâu!”
“Cậu muốn vận chuyển hàng riêng gì?” Thái Đức Phát lập tức nói.
“Thuốc lá.” Trình Thiên Cát trả lời: “Tôi có một lô thuốc lá chuyển từ hải quan đến, không thể đi đường chính, chỉ có thể đi đường ngầm. Nhưng bây giờ tôi không chuyển ra được, nên...”
“Tin tức của cậu thật nhanh, làm sao cậu biết tôi có một tuyến đường thông với thành phố K?” Thái Đức Phát thận trọng nhìn Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát cười nói: “Thái tổng, việc này có thể giấu được người khác, anh thấy có thể giấu được chúng tôi sao? Họ không nói, là không dám. Tôi nói là muốn Thái tổng chấp nhận. Sau khi hoàn thành tôi sẽ cho Thái tổng một phần lợi nhuận.
Thái Đức Phát cười haha nói: “Xem ra không phải thuốc lá bình thường rồi.”
Trình Thiên Cát chỉ cười không nói.
“Được, tôi sẽ tạm thời cho cậu mượn dùng, cậu muốn dùng mấy ngày?” Thái Đức Phát hỏi.
“3 ngày.” Trình Thiên Cát mặt không đổi sắc trả lời: “Đây là chút tiền trà nước cho anh em cấp dưới của Thái tổng, mong Thái tổng đưa cho các anh em giúp tôi.”
Trình Thiên Cát giơ tay lấy ra từ trong túi áo một tấm thẻ trực tiếp đẩy lên trên bàn.
Thái tổng tùy tiện quét mắt nhìn Trình Thiên Cát, trong lòng hắn thầm gật đầu, Au Tử Tuyên này rất biết điều, xem ra cậu ta cũng đã bươn trải một thời gian rồi, biết quy tắc. Điều này rất tốt, sợ nhất là dạng người lúc trước còn bắt tay hợp tác lúc sau đã không ngại đối phó với đồng đội.
Cậu ta vẫn là người thực tế.
Thái tổng ấn điện thoại, một lát sau liền có người đi vào.
“Tuyến đường đó ở thành phố K cho An thiếu mượn, đây là tiền trà nước An thiếu cho các anh em, cậu đưa qua đó cho họ đi.”
Cấp dưới của Thái Đức Phát cầm thể ngân hàng rồi rời đi.
Trình Thiên Cát thấy việc hoàn thành rồi liền lập tức đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt.
Thái Đức Phát đột nhiên gọi Trình Thiên Cát lại nói: “An thiếu, xin đợi một lát.” Trình Thiên Cát lập tức mỉm cười nhìn Thái Đức Phát. Thái Đức Phát đứng lên từ trên sofa, ưỡn cái bụng mỡ của hắn rồi cười híp mắt nói với Trình Thiên Cát: “Thành phố L chỉ là một thành phố nhỏ không phồn hoa bằng thành phố H, nhưng nơi nhỏ cũng có cái hay nơi nơi nhỏ. Nếu An thiếu không đê ý tôi muốn đưa An thiếu đến chỗ này vui chơi.”
Trình Thiên Cát nhún vai cười với vẻ rất điềm tĩnh: “Được thôi, Thái tổng đã muốn đưa tôi đi chơi tôi cảm kích còn không hết.”
Thái Đức Phát cười lớn nói: “Cậu có thể đưa cô gái hôm đó quen biết đi cung, người đông mới vui!”
“Được.” Trình Thiên Cát chỉ cười chứ không đảm bảo gì cả.
Khi Trình Thiên Cát rời khỏi công ty vẫn không nhìn đến Dương Lâm, ánh mắt Dương Lâm có chút buồn bực.
Bên cạnh có người nhìn thấy sắc mặt Dương Lâm không tốt lắm không nhịn được hỏi: “Dương Lâm cô làm sao vậy? Sức khỏe không tốt hay sao mà sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Dương Lâm giơ tay chạm vào mặt mình: “Không có gì cả, có lẽ là vì buổi sáng hôm nay tôi dậy sớm qua để đến bệnh viện thăm bố tôi.”
“Vậy thì tốt. Đúng rồi, những tài liệu này phải đưa cho Thái tổng xem, cô mang qua đó đi.” Người đó để một tập tài liệu vào tay Dương Lâm.
Dương Lâm nhanh chóng nhìn qua những tài liệu này một lượt, sau khi xác định không có thứ mình cần liền quay người đến gõ cửa văn phòng của Thái Đức Phát.
Thái Đức Phát nhìn thấy Dương Lâm đi vào thì đôi mắt cười lập tức không thấy đâu nữa.
“Thái tổng, xin ngài xem qua những tài liệu này.” Dương Lâm để tài liệu xuống và nhanh chóng lui xuống một bước.
Thái Đức Phát cười híp mắt nhìn Dương Lâm: “Ngày mai đi đến nơi này với tôi.”
Dương Lâm vừa định mở lời từ chối.
Thái Đức Phát liền lập tức nói: “Tôi đã mời An thiếu đi cùng, cô cũng đi theo đi.”
Nghe nói Trình Thiên Cát sẽ đi Dương Lâm liền lập tức nuốt lời từ chối cô đang định nói xuống: “Vâng thưa Thái tổng.”
Thái Đức Phát nhìn Dương Lâm với vẻ ngạc nhiên.
Hắn thật sự không ngờ Dương Lâm sẽ đồng ý!
Hắn tưởng cô sẽ cương quyết từ chối giống như trước đây!
Xem ra biện phát lấy lùi để tiến quả nhiên có tác dụng!
Thái Đức Phát nói với vẻ rất vui: “Được rồi, hôm nay không còn việc gì nữa cô về sớm đi. Sáng mai đến sớm, 5 giờ chúng ta xuất phát.”
“Được.”Dương Lâm lập tức gật đầu rồi quay người rời khỏi văn phòng.
Nhìn bóng dáng của Dương Lâm ánh mắt của Thái Đức Phát ánh lên một tia xảo quyệt.
Cô nhóc, cô không thoát ra khỏi lòng bàn tay của tôi đâu!
Đến 5 giờ sáng ngày hôm sau Dương Lâm đeo túi xuất hiện ở cổng công ty.
Trình Thiên Cát chầm chậm lái xe qua đó, khi nhìn thấy Dương Lâm liền lập tức nói: “Sao em lại chạy đến đây? Anh vừa mới đến dưới nhà tìm em, hàng xóm em nói sáng sớm em đã ra khỏi nhà rồi.”
Dương Lâm không nhịn được nhìn vị trí ghế phụ trên xe của Trình Thiên Cát, bây giờ không có ai, trong lòng Dương Lâm đột nhiên vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: “Em tưởng đều tập hợp ở công ty.”
“Lên xe, anh đưa em qua đó, đám Thái tổng đang trên đường đi rồi.” Trình Thiên Cát nói.
Lúc này Dương Lâm mới mở cửa và lên xe.
Dương Lâm vừa thắt xong dây an toàn Trình Thiên Cát liền đưa cho cô một xuất cơm sáng: “Dậy sớm như vậy chắc chắn là chưa ăn gì đúng không? Anh mua thêm một xuất cho em đây.”
“Cảm ơn anh.” Dương Lâm vui vẻ vươn tay nhận lấy đồ ăn, cô cảm thấy sự ngọt ngào trong lòng sắp kết tinh thành mật ong rồi.
Trình Thiên Cát lặng lẽ lái xe, lúc này Dương Lâm mới hỏi: “Hôm nay chúng ta phải đi đâu?”
Trình Thiên Cát bất lực lắc đầu: “ Đi đâu còn không biết mà đã dám đồng ý? Anh biết ngay Thái Đức Phát nhất định sẽ đưa em đi, cho nên đã nhét bốn cô người mẫu thương mại vào trong xe hắn sau đó giành được nhiệm vui lái xe đến đón em. Em đấy à càng ngày càng to gan rồi, em không sợ Thái Đức Phát đưa em ra ngoài sau đó lợi dụng em hay sao?”
Dương Lâm đỏ mặt, cô cúi đầu nói: “Em nghe nói anh sẽ đi nên em... Em biết, anh nhất định sẽ bảo vệ em, anh sẽ không làm em phải chịu thiệt thòi đâu!” Trình Thiên Cát khẽ cười: “Tin anh như vậy sao?”
Bình luận facebook