20589.Thẩm Thất nhận cuộc điện thoại này, cả người đều trở nên do dự.
Hiện tại bác gái đã biết, tự mình qua đó, thật sự có ích sao?
Có điều nếu không đi, có phải rất…
Thẩm Thất cầm điện thoại, cắn môi nói: “Thôi được rồi. Cho em địa chỉ, em sẽ lái xe qua đó.”
Gác máy xong, Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, quay số điện thoại của Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh nhấc máy rất nhanh, rõ ràng là đã đợi điện thoại của Thẩm Thất rất lâu rồi.
Gần như chuông vừa vang lên, liền lập tức cầm máy.
“Tiểu Thất, không phải là nhớ anh rồi chứ?” Hạ Nhật Ninh ngay câu đầu tiên đã nhịn không được mà bảnh chọe nói: “Có phải xem đi xem lại thì anh vẫn là tốt nhất?”
Thẩm Thất muốn cười cũng không cười được, chỉ có thể nói: “Nhật Ninh, em thương lượng với anh một chuyện, được không?”
“Ừ, em nói đi.” Hạ Nhật Ninh thuận miệng trả lời.
Trên thế giới này, có thể cùng anh thương lượng, cơ bản không gọi là sự việc.
Không thể thương lượng được, mới gọi là sự việc.
“Triển Bác vừa mới gọi điện thoại cho em, bệnh tình bác gái nặng hơn rồi.” Thẩm Thất nói: “Em không thể không đi thăm một chút, bọn trẻ có thể nhờ anh được không?”
Hạ Nhật Ninh khiêu mi một cái, duỗi chân ra, từ chỗ ngồi đứng lên, thong dong đi đến trước cửa sổ, nâng tay kéo bức rèm cửa, nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, bình tĩnh trả lời: “Đang ổn như thế sao tự nhiên lại nặng hơn rồi?”
Hạ Nhật Ninh đã hỏi qua bác sĩ, chỉ cần kiên trì tiêm và uống thuốc, sống nửa năm là không vấn đề gì.
Giờ mới trôi qua được bao lâu chứ?
Làm sao có thể?
Chẳng lẽ là Triển Bác dùng kế lùi để lấy cớ tiếp cận Thẩm Thất?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Hạ Nhật Ninh trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ của anh, còn không tới phiên người đàn ông khác mơ ước.
Cho dù là bạn trai cũ cũng không được.
Nếu bàn về sự uyên thâm, người đàn ông nào có thể uyên thâm hơn anh?
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Em tính định đi tàu hỏa nửa ngày rồi chuyển sang đi xe, trực tiếp lái xe qua đó. Anh xem, anh có thể giúp em sắp xếp một chút không?”
Hạ Nhật Ninh khóe miệng cong lên một cái, nói: “Sắp xếp xe là chuyện nhỏ, đương nhiên có thể rồi. Có điều, anh sẽ đưa em qua đó.”
“Vậy bọn nhỏ thì làm thế nào?” Thẩm Thất hỏi lại.
“Nhất Phi cùng Tiểu Nghĩa đã mở ra một đường ân ái, nên để cho bọn họ làm tròn trách nhiệm. Nếu không thể, làm bố nuôi, mẹ muôi cũng vô ích.” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lên một cái: “Huống chi tình hình bên đó, nói không chừng rất phức tạp. Một mình em qua đó, bị bắt nạt thì làm thế nào? Anh còn biết, Triển Hiểu Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn đang ở quanh nơi đó. Em chắc không quên người anh em không có quan hệ huyết thống của bố vợ này, là loại hàng nào chứ?”
Thẩm Thất nhớ lại bộ mặt tham lam của Triển Hiểu Lâm lúc mình và Hạ Nhật Ninh cùng anh trai đi tìm Triển Hiểu Lâm.
Cho nên, Thẩm Thất cũng không bất ngờ rằng Triển Hiểu Lâm vẫn vây quanh gia đình Triển Bác.
Trước đó vài ngày, Triển Bác nói chính hắn sẽ giải quyết.
Xem ra, chuyện này xử lý vẫn không được ổn thoải cho lắm.
Thẩm Thất ngẫm lại, nhờ Lưu Nghĩa cùng Văn Nhất Phi trông coi bọn trẻ cũng được.
Anh trai và Sùng Minh xa nhau, tâm tình nhất định không tốt lắm, không cần phiền đến anh ấy.
Hạ Nhật Ninh lập tức nói thêm: “Anh sẽ sắp xếp người ở cùng với bọn trẻ, yên tâm đi, xe về anh cũng đã sắp xếp xong hết rồi. Sẽ không khiến các bảo bối chịu thiệt thòi đâu.”
“Được rồi.” Thẩm Thất trả lời: “Đông Bắc luôn có tuyết rơi, đi đường chậm một chút.”
Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Biết rồi, vợ.”
Sau khi kì nghỉ tết chấm dứt, đám người như Thẩm Thất lại quay về với lộ trình thường ngày của mình.
Bà cố Thẩm không nỡ, nhưng bọn nhỏ đều phải ở cùng mẹ mới có thể khỏe mạnh mà lớn lên.
Cho nên, cho dù không nỡ, bà cố Thẩm cũng không tùy hứng mà giữ bọn nhỏ lại.
Trời đẹp, ngày xuất phát, bầu trời trong xanh, đường thành phố bởi vì trước giờ đã thực hiện phương pháp ngăn ngừa, cho nên cho dù tuyết có rơi dày đến đâu cũng không gây trở ngại giao thông.
Người Đông Bắc sống ở đây quen rồi nên cũng có kinh nghiệm chống băng tuyết.
Đừng thấy tuyết rơi như thế, cơ chế ứng phó rất đúng chỗ đấy.
Đến buổi sáng, đường chính đã được rửa sạch tuyết đọng, rắc những thứ làm tan tuyết, tuyến đường giao thông chính lần lượt được thông suốt.
Mọi người tạm biệt người của Thẩm gia, quay về với lộ trình thường ngày của mình.
Văn Nhất Phi cùng Lưu Nghĩa phụ trách việc mang theo Thẩm Duệ và Thẩm Hà quay về thành phố Vinh, Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh đổi sang xe, đi thẳng tới chỗ của Triển Bác.
Thẩm Lục đi theo Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa, chỉ là mặc dù ở ngoài mặt hắn rất bình thường, nhưng ánh mắt mơ hồ vẫn bán đứng trạng thái của hắn.
Cho nên, Văn Nhất Phi cùng Lưu Nghĩa gánh vác sứ mệnh chăm sóc bọn trẻ, hoàn toàn không trông cậy vào Thẩm Lục.
Sau khi mọi người phân nhau ra, Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh đi tàu hỏa rời khỏi Đông Bắc, chờ đi đến vùng giao thông thuận lợi, liền lập tức đổi sang đi xe, mỗi người một ngả.
Khả năng điều khiển của Tiểu Xuân rất mạnh.
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất hoàn toàn linh hoạt, tùy ý lựa chọn một thành phố để xuống tàu, sau khi Hạ Nhật Ninh và Tiểu Thất quyết định đến khi tiến vào trạm cũng mất hai mươi phút, cho dù là một thành phố xa lạ, Tiểu Xuân vẫn điều hai chiếc xe chờ ở đó.
Vừa xuống tàu, mọi người nhanh chóng lên xe, đi thẳng đến nơi cần đến.
Chỗ mà cha mẹ Triển Bác ở cũng coi là thuộc khu vực phía Trung Bắc.
Mùa tết này, ở khu vực đó, khí hậu cũng được coi là hợp lòng người.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói, xem như hợp lòng người.
Dù sao, mùa đông, thời tiết ở đó cũng không tốt, cũng lạnh lẽo, ẩm ướt.
Nếu không nói là ma thuật tấn công?
Cho nên, Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất phóng điên cuồng trên đường, cuối cùng, lúc trời vừa tối cũng đến nơi kịp, hai người quên thay quần áo, rõ ràng cũng không cảm thấy nóng lắm.
Vừa đến nông thôn, Thẩm Thất liền gọi điện thoại cho Triển Bác.
Triển Bác đã sớm đứng chờ ở giao lộ.
Hắn không bất ngờ chút nào khi Hạ Nhật Ninh theo đến, Hạ Nhật Ninh không đến, hắn mới kinh ngạc.
Triển Bác lúc này thực sự không thèm chú ý, nhìn thấy Thẩm Thất, trực tiếp nói: “Mẹ anh hiện tại đang ở bệnh viện trên thị trấn, nói cái gì cũng không chịu tiêm. Tiểu Thất, nhờ em rồi.”
Thẩm Thất gật gật đầu: “Anh lái xe phía trước dẫn đường đi, em sẽ qua đó.”
“Thực xin lỗi, em đi đường mất nhiều thời gian như vậy, hiện tại thật sự rất gấp rồi.” Triển Bác đầy áy náy nói: “Tiểu Thất, cảm ơn em.”
Thẩm Thất không nói, trực tiếp gật đầu, để cho Triển Bác lái xe dẫn đường, đi thẳng đến bệnh viện thị trấn.
Vừa đến bệnh viện, Thẩm Thất còn chưa kịp xuống xe, chợt nghe thấy âm thanh bát đĩa vỡ từ phòng bệnh của bệnh viện truyền ra.
Không cần đoán, nhất định là mẹ của Triển Bác.
Quy mô của bệnh viện thị trấn này không lớn, cũng chỉ lớn bằng một phòng khám nhỏ.
Trên dưới ba tầng, tầng một là phòng khám bệnh, tầng hai tầng ba là phòng bệnh.
Nếu tính thêm cả những khu vực xung quanh, diện tích cũng chỉ có mấy trăm mét vuông.
Thị trấn nhỏ, bệnh viện đương nhiên cũng nhỏ.
Phần lớn đến nơi này khám bệnh đều là vì đau đầu, phát sốt, tiêu chảy, thực sự có bệnh nặng, nơi này chắc không chữa trị được.
Triển Bác sở dĩ mang mẹ mình tới đây tiêm thuốc, là bởi vì để cho bà ấy yên tâm.
Nhưng tình hình hiện tại, lại càng thêm lo lắng rồi.
Thẩm Thất xuống xe, bước nhanh về phía cầu thang.
Vừa đi vừa nghe thấy tiếng hét giận dữ của mẹ Triển Bác như đang mắc chứng cuồng loạn từ trong phòng bệnh truyền đến: “Cút, cút, cút. Cút hết cho tôi. Tôi không có đứa con trai như thế. Tôi không có. Tôi cả đời trong sạch, sao lại có người con trai không có chí tiến thủ như thế chứ? Tôi hôm nay nếu có chết cũng muốn chết một cách sạch sẽ. Tôi sẽ không để cho cái đứa nghịch tử này làm nhục Triển gia nhà chúng tôi.”
Bố của Triển Bác kiên nhẫn khuyên bảo: “Bà tức giận như vậy cũng không có tác dụng gì. Lời Triển Hiểu Lâm nói chưa hẳn là thật. Hắn chỉ là muốn thu được chút tài sản cuối cùng của nhà chúng ta mà thôi.”
“Tôi không nghe, tôi không muốn nghe chuyện này.” Mẹ Triển Bác cười lạnh một tiếng: “Tôi thực may mắn khi đã có dự đoán trước, đưa ngọc bội cho Tiểu Thất, nếu không cái tên phá gia chi tử này còn không biết sẽ hủy hoại cái nhà này như thế nào nữa.”
Thẩm Thất đứng ở cửa, hít sâu một hơi, gõ cửa: “Bác trai, bác gái.”
Tiếng ồn ào trong phòng liền im bặt.
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn, mẹ Triển Bác rất gầy yếu, gầy đến trơ xương.
Bố của Triển Bác cũng bởi vì làm lụng vất vả, tóc gần như đã bạc trắng hết.
Thẩm Thất cảm thấy chua xót trên đầu mũi, hốc mắt đỏ lên, bước vào: “Bác trai, bác gái, cháu đến rồi.”
“Tiểu Thất? Sao cháu lại tới đây thế?” Bố mẹ Triển Bác, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Thất.
Mẹ Triển Bác hình như nhớ lại cái gì đó, nhanh chóng nắm lấy khăng quàng cổ, bịt kín mặt mình.
Thẩm Thất bước nhanh qua đó, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Triển Bác.
Bà ta rất gầy, gầy đến trơ cả xương, còn đâu nét quyến rũ của này xưa?
“Bác gái, bác làm sao thế?” Thẩm Thất nghẹn ngào, mở miệng nói: “Sao lại gầy như thế này?”
“Tiểu Thất, bác. Bác khiến cháu chê cười rồi.” Mẹ Triển Bác thở dài một tiếng, chậm rãi buông tay xuống, ánh mắt buồn bã, nói: “Nhà họ Triển chúng ta thực sự xin lỗi cháu. Triển Bác – cái thằng khốn nạn đó. Không học theo cái tốt.”
“Bác gái, không phải đâu.” Thẩm Thất nhanh chóng giải thích: “Triển Bác anh ấy chỉ vì muốn tốt cho bác thôi.”
“Thời điểm hiện tại thì cái gì cũng không có tác dụng rồi.” Mẹ Triển Bác lại bắt đầu tức giận: “Nó không làm bác tức chết, sẽ không dừng lại. Bác không có đứa con trai như vậy.”
Thẩm Thất không biết phải làm sao.
Hạ Nhật Ninh đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy trò khôi hài trong phòng bệnh. Mắt phượng trầm xuống một cái, thấp giọng mở miệng nói: “Tiểu Thất, chuyện đã đến bước này, vẫn là nên nói cho bác trai và bác gái biết sự thật.”
Tiếng nói vừa dứt, ba người trong phòng bệnh đều quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Lúc nhìn thấy Hạ Nhật Ninh, ánh mắt ba mẹ của Triển Bác đều sáng lên một cái.
Thật không ngờ trên thế giới này, vậy mà lại có người đàn ông đẹp trai như vậy.
Con trai mình so với đối phương, bỗng nhiên trở nên xấu hơn nhiều.
Thẩm Thất cắn môi, nhìn Hạ Nhật Ninh một cách khó hiểu.
Hạ Nhật Ninh duỗi chân ra, chậm rãi bước vào, nói: “Những điều em che giấu trước kia, tuy rằng đều là xuất phát từ lòng tốt, tuy nhiên cũng sẽ khiến cho người khác tăng thêm gánh nặng trong lòng. Chuyện tới bước này, tốt nhất vẫn là nên nói rõ tất cả. Cho dù bác gái có muốn đi, cũng phải đi một cách rõ ràng.”
Mẹ Triển Bác không kìm lòng nổi mà gật đầu.
Cái cậu thanh niên này thật đáng sợ.
Chỉ là một ánh mắt, nhưng khí chất đó đã đủ để khiến người ta phải khuất phục.
Nhưng lúc hắn nhìn Thẩm Thất, ánh mắt lại đủ ôn nhu, đủ sủng nịch đến nỗi hận không thể đem toàn bộ thế giới cho nàng.
Bọn họ có quan hệ gì?
Bố mẹ Triển Bác lập tức nhìn Thẩm Thất một cách hoài nghi.
Hạ Nhật Ninh giơ tay kéo Thẩm Thất vào trong ngực, giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt của Thẩm Thất, nói: “Có một chuyện, xem ra đã giấu không được rồi. Nghe xong lời giải thích của cháu, nếu hai bác vẫn khăng khăng không muốn đứa con trai này nữa, cháu cũng không còn gì để nói. Dù sao, trong chuyện này, chúng cháu cũng đều là người ngoài.”
“Có ý gì?” Mẹ Triển Bác lập tức sắc bén hỏi lại: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Bình luận facebook