20779.Hạ Nhật Ninh cũng xuống xe, bước tới cùng Văn Nhất Phi.
Lúc nhìn thấy Văn Nhất Phi, Hàn Tấn còn thấy khá ổn.
Nhưng khi thấy Hạ Nhật Ninh, cảm giác như núi Thái Sơn đè ép ấy khiến cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhật Ninh.
Người đàn ông này thật bá khí!
Nhưng người như vậy lại rất thu hút ánh mắt của người khác, khiến người ta không kìm được đặt toàn bộ sự chú ý lên người hắn.
Hàn Tấn cứ thế lén lút nhìn Hạ Nhật Ninh, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Văn Nhất Phi.
Lưu Nghĩa hào phóng, không cảm thấy đây là chuyện gì to tát cả, vỗ vai Hàn Tấn nói: “Nhìn xem, tôi đã nói gì nào? Tiểu Thất là một người nhiệt tình. Chỉ cần nghe nói có người cần sự trợ giúp, cậu ấy sẽ hỗ trợ ngay! Bây giờ có nhiều vật tư thế này, đủ để tiếp tế cho trường tiểu học và trung học chỗ cậu rồi chứ?”
Lúc này Hàn Tấn mới lấy lại tinh thần, mơ màng gật đầu: “A? Đúng vậy! Đúng đúng đúng! Đủ rồi!”
Văn Nhất Phi liếc nhìn Hàn Tấn, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Nhưng anh có thể làm gì chứ?
Lưu Nghĩa cứ làm ra bộ dáng em không hiểu, em không hiểu, em không hiểu!
Thẩm Thất trông thấy Hàn Tấn, cười hiền hoà: “Chào cậu, tôi là Thẩm Thất! Đây là chồng tôi, Hạ Nhật Ninh! Khách không mời mà đến, không quầy rầy tới mọi người chứ?
Khuôn mặt Hàn Tấn đỏ lên.
Người xinh đẹp thế này chủ động chào hỏi với cậu, chưa từng có chuyện này xảy ra.
Trong trường học cậu chưa từng gặp nữ sinh nào xinh đẹp thế này.
Đúng là đẹp như tranh.
“Không, không. Cám ơn mọi người!” Hàn Tấn dù sao cũng từng học đại học, không quá nhút nhát, vội nói: “Mọi người đến được quả thực là vinh hạnh của em.”
Văn Nhất Phi cảm thấy khó chịu.
Làm tình địch với người như thế này, Văn Nhất Phi tự thấy làm giảm tiêu chuẩn của mình.
Nhưng ai bảo trước kia anh từng có dính lứu tới Phùng Khả Hân?
Bây giờ có khổ cũng khó nói!
Chẳng lẽ anh lại nói, Tiểu Nghĩa à, em xem trước kia anh và Phùng Khả Hân tốt với nhau như thế, kết quả con nhóc chết tiệt đó lại hố chúng ta. Vậy nên em đừng đi lại với Hàn Tấn làm gì, bởi vì tên Hàn Tấn này cũng không phải thứ gì tốt đẹp.
Lời này không thể nói!
Nói ra chắc chắn sẽ đánh nhau!
Anh còn không đánh lại được Lưu Nghĩa.
Vậy nên Văn Nhất Phi chỉ có thể ngăn chặn sự ghen tuông nơi đáy lòng, chào hỏi với Hàn Tấn: “Chào cậu, tôi là Văn Nhất Phi, bạn trai của Lưu Nghĩa!”
Văn Nhất Phi nhấn mạnh hai chữ bạn trai.
Quả nhiên, sắc mặt của Hàn Tấn hơi thay đổi.
Lưu Nghĩa cười ha ha nói: “Đây là Hàn Tấn, tốt nghiệp khoá này, giờ đang làm trong phòng mạt chược của thầy em, những thứ này mọi người biết mà! Lần này chủ yếu là Hàn Tấn nói về tình hình gia đình cậu ấy, em cảm thấy có thể giúp được chút ít, mới dẫn cậu ấy theo, một là cậu ấy không về nhà ăn tết, lần này về thăm người thân, hai là có người biết đường, chúng ta không sợ bị lạc.”
Văn Nhất Phi nghe vậy thì nói trong sự ngột ngạt: “Em không phải giải thích đâu.”
Lưu Nghĩa nhìn Văn Nhất Phi, thấy vẻ phiền muộn trên mặt anh, cô đoán ngay ra ý nghĩ của anh, không khỏi thở dài: “Sao anh phải thế chứ? Nếu không vui thì còn tới làm gì?”
Văn Nhất Phi nghĩ thầm, nếu anh không đi thì sẽ càng thêm không vui.
Nhỡ tên nhóc đó cho em uống gì đó thì sao?
Còn chưa có chuyện gì mà em đã không về nhà anh mà tới nhà hắn rồi!
Nếu anh không đi cùng, có phải em còn ở lại nhà người ta, làm con dâu của người ta không?
Nghĩ vậy, Văn Nhất Phi càng thêm ghen tuông.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đứng bên cạnh không nhịn được mà đồng thời che mặt.
Người ta vẫn nói những người đang yêu đương trí thông minh sẽ giảm xuống.
Nhưng giảm tới mức như Văn Nhất Phi thì đúng là hiếm thấy!
Dù sao IQ của người khác không cao lắm, cho dù giảm xuống một chút thì cũng không sao.
Nhưng Văn Nhất Phi quả đúng là giảm không có hạn độ.
Hàn Tấn thấy Lưu Nghĩa không vui, hoà giải nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta tranh thủ lên đường đi! Quê tôi xa, ngồi xe lửa còn xa, chúng ta lái xe thế này chắc cũng phải mất một ngày.”
Hạ Nhật Ninh kéo tay Tiểu Thất xoay người đi: “Kệ bọn họ tự xử với nhau.”
“Chờ tôi với!” Văn Nhất Phi vội nói: “Chúng tôi cũng lên xe, đi, Tiểu Nghĩa, lên xe phòng ở với anh.”
Nói xong, Văn Nhất Phi kéo Lưu Nghĩa lên xe có phòng ở.
Không ai mời Hàn Tấn, cậu cũng không tiện đi theo.
Tiểu Xuân lễ phép mời Hàn Tấn lên xe việt dã, nói với Hàn Tấn: “Xin lỗi, tổng giám đốc nhà chúng tôi bị bệnh thích sạch sẽ.”
Hàn Tấn tỏ ra thông cảm.
Dù sao đẹp trai như vậy, có chút bệnh lạ cũng là bình thường.
Nếu không có bệnh lạ mới là không bình thường!
Hàn Tấn đi theo Tiểu Xuân lên xe việt dã, mấy người Thẩm Thất lên xe phòng ở.
Vào trong xe, Văn Nhất Phi nói chua xót: “Tiểu Nghĩa, sao em lại thiên vị tên nhóc kia thế?”
Lưu Nghĩa lườm Văn Nhất Phi: “Anh đừng ghen linh tinh nữa có được không? Hôm nay có Tiểu Thất và Nhật Ninh, em lại nói với anh một lần nữa. Không phải như anh nghĩ! Hàn Tấn mới bao nhiêu tuổi? Em đã tốt nghiệp đại học bao lâu rồi? Hơn nữa em cũng không phải người dễ thay lòng đổi dạ, em đã ở bên anh rồi, sao lại dính líu đến tình cảm với người khác chứ?”
“Vậy em còn không về nhà với anh!” Văn Nhất Phi vẫn băn khoăn vấn đề này.
“Em đã giải thích cho anh rồi mà. Không phải em không về với anh, mà là mang đồ dùng tới cho lũ trẻ trước! Mẹ em là người làm từ thiện nên rất quan tâm việc này. Chúng ta mang đồ qua đó cũng chỉ mất vài ngày, đúng không?” Lưu Nghĩa kiễn nhẫn giải thích nói: “Chúng ta đưa đồ tới đó liền đi ngay được chưa? Sau khi trở về em sẽ về nhà với anh.”
Văn Nhất Phi vẫn không vui: “Dù em không có ý gì với tên Hàn Tấn đó, nhưng em có thể đảm bảo cậu ta không có ý gì với em không?”
Lưu Nghĩa trợn mắt xoay người rời đi, không muốn để ý tới Văn Nhất Phi nữa.
Văn Nhất Phi ôm lấy Lưu Nghĩa không cho cô đi.
Hạ Nhật Ninh kéo Thẩm Thất ngồi xuống sô pha, nói: “Cứ để họ dày vò nhau đi. Dù sao cũng rảnh rỗi. Đoạn đường này dài lắm, nên có gì đó để làm.”
Thẩm Thất bật cười, ngồi trên sô pha với Hạ Nhật Ninh, một người cầm máy tính bảng chơi game, một người đọc báo xem tin tức mới.
Bên kia Văn Nhất Phi còn đang quấn quýt lí luận với Lưu Nghĩa.
Thẩm Thất xem hiểu rồi.
Mặt ngoài Văn Nhất Phi tỏ ra ghen tuông, nhưng thực ra là đang làm nũng với Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa kì thực cũng không phản cảm với mối quan hệ này.
Thẩm Thất tựa vào người Hạ Nhật Ninh chơi game, thỉnh thoảng Hạ Nhật Ninh đút đồ ăn cho Thẩm Thất, hai người ngọt ngào hết mức.
Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa tranh luận cả nửa ngày, không biết sao lại làm hoà rồi.
Nhìn bọn họ lúc thì tốt lúc thì xấu, đúng là cạn lời.
Quê Hàn Tấn ở vùng núi Trung Tây bộ.
Nơi này khác hoàn toàn với vùng núi mà Thẩm Thất bị bắt cóc.
Vùng này nằm ở phía bắc, khí hậu khô hanh, rất ít mưa.
Thực vật không được tươi tốt cho lắm.
Hơn nữa còn nhiều rừng núi, đất đai khô cằn, sản lượng lương thực thấp.
Bình luận facebook