20913.
“Sau khi đánh xong, ba dượng của cậu ấy quay người rời đi. Hoàn toàn không nhìn đứa trẻ đang thở thoi thóp đấy lấy một lần. Đến lúc tớ chạy tới, cậu ấy đã sắp không xong rồi! Tớ bảo lái xe đưa cậu ấy đến bệnh viện, trên đường, cậu ấy nắm chặt lấy tay tớ rồi nói, cậu ấy rất muốn cho tớ xem bộ quần áo mà cậu ấy mặc hôm nay. Cậu ấy nói, cậu ấy muốn cho tớ thấy dáng vẻ đẹp trai nhất của cậu ấy.”
“Tớ thực sự không ngờ rằng, món quà mà tớ tặng lại mang đến cho cậu ấy một tai họa lớn như thế. Lúc đó tớ đã bật khóc. Cậu ấy hỏi tớ, hôm nay tớ sẽ tặng cho cậu ấy món quà gì? Tớ mở chiếc hộp ra rồi cho cậu ấy xem món quà mà tớ muốn tặng. Đó là một đôi giày da được làm thủ công, nó rất hợp với bộ vest nhỏ nhắn trên người cậu ấy. Tớ thấy cậu ấy nhìn chằm chằm vào đôi giày rất lâu, tớ biết, chắc chắn cậu ấy rất thích đôi giày này. Vậy nên tớ mới mua nó để tặng cho cậu ấy.”
“Cậu ấy nhìn đôi giày đó rồi bỗng nhiên mỉm cười. Cậu ấy sờ vào đôi giày một cách quyến luyến. Cậu ấy nói, nếu như tớ có thể sống đến lúc trưởng thành, tớ nhất định sẽ mặc bộ quần áo và đi đôi giầy đẹp đẽ thế này rồi đứng bên cạnh cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu giống như cậu bảo vệ tớ .”
“Tớ liên tục xin lỗi cậu ấy nhưng cậu ấy lại không nói gì, cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm tớ. Cậu ấy nói, Tiểu Di, cảm ơn cậu đã chịu làm bạn của tớ, cảm ơn cậu đã tặng quà cho tớ. Tiếc là, cả cuộc đời này tớ không thể mang được nữa. Cũng không có cơ hội để mặc bộ quần áo và đi đôi giày đẹp như thế này nữa.”
Lưu Nghĩa và Thẩm Thất lau nước mắt cho nhau.
Thẩm Thất nghẹn ngào nói: “Sau đó thì sao? Cậu ấy thế nào?”
“Cậu ấy đã chịu đựng được đến lúc tới bệnh viện thì tắt thở.” Lưu Nghĩa khóc không thành tiếng: “Lúc đó, tớ rất hận bản thân, vì sao tớ lại yếu đuối như thế, ngay cả bạn thân của mình mà cũng không bảo vệ được. Tiểu Thất, có phải tớ là một kẻ hèn nhát không? Lúc đó, rõ ràng có mang theo cả vệ sĩ và lái xe mà không thể bảo vệ được người bạn tốt nhất của mình.”
Thẩm Thất không ngừng lắc đầu: “Không, đây không phải là lỗi của cậu.”
“Cậu biết không? Lúc cậu ấy tắt thở, cậu ấy đã nhìn tớ rất vui vẻ. Cậu ấy nói, cuối cùng thì cậu ấy cũng không bị đánh nữa. Tiểu Thất, trái tim của tớ đau lắm, đau lắm.” Lưu Nghĩa khóc không thành tiếng: “Tớ nói với cậu ấy, tớ sẽ mặc quần áo đàn ông thay cậu ấy, mặc những bộ quần áo và đi những đôi giày mà cậu ấy thích, thay cậu ấy sống nốt phần đời còn lại. Cậu ấy nói với tớ hai chữ, cậu ấy bảo, cảm ơn. Nói xong câu này, cậu ấy không còn thở nữa. Cậu ấy chết trong vòng tay tớ. Lúc đó, tớ đã thề, tớ nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn! Chỉ có trở nên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được những người mà tớ muốn bảo vệ.”
“Từ đó trở đi, tớ không có bạn nữa, bởi vì tớ không muốn phải nhìn thấy kết cục người bạn tốt nhất chết trong vòng tay mình một lần nào nữa.” Lưu Nghĩa hung hăng lau vệt nước mắt trên gương mặt: “Sau khi về đến nhà, tớ muốn cắt mái tóc dài đi, gia đình không cho phép, tớ đã lén lút lấy trộm kéo, cắt từng nhát từng nhát một. Mái tóc dài rơi đầy dưới đất chính là sự quyết tâm của tớ. Sau khi về nhà, phát hiện tớ đã cắt tóc rồi, mẹ đã đánh tớ một trận. Tớ không khóc. Tớ cứ nhìn mẹ một cách bướng bỉnh, tớ nói, tớ ghét tóc dài, tớ ghét váy! Tớ muốn mặc quần, không muốn mặc váy nữa!”
“Ba mẹ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, họ hỏi người giúp việc nhưng người giúp việc không dám nói, bởi vì tớ đã uy hiếp họ, nếu như họ nói, tớ sẽ đuổi việc họ. Ba mẹ của tớ thực sự quá bận, cũng không rảnh để quan tâm đến chuyện của tớ, cuối cùng họ cũng mặc tớ. Sau này, khi ba mẹ đã ly hôn, tớ đã đổi tên, từ Lưu Di thành Lưu Nghĩa. Chữ ‘nghĩa’ nhắc nhở bản thân tớ rằng phải nhớ đến tình nghĩa bạn bè, nhớ đến đến người bạn đã bị tớ làm liên lụy. Đây chính là nguồn gốc của cái tên Lưu Nghĩa này.”
Thẩm Thất thở dài một cách nặng nề: “Thì ra là vậy. Thì ra tên của cậu còn có một ý nghĩa thế này nữa.”
“Sau đó, tớ luôn đóng chặt trái tim mình, không ai có thể bước vào được. Cho đến khi quen cậu.” Lưu Nghĩa nắm tay của Thẩm Thất rồi nói: “Lúc đó, cậu và Hạ Nhật Ninh đang cãi nhau, bộ dạng dầm mưa khóc thút thít của cậu rất giống cậu ấy. Vì vậy, trái tim tớ bỗng nhiên được mở ra, dường như tớ đang nhìn thấy một cậu ấy khác. Lúc đó, cậu cũng bất lực và do dự giống y như cậu ấy lúc còn nhỏ, yếu ớt như một cọng rơm nhỏ không biết bấu víu vào đâu.”
Lúc này, Thẩm Thất mới chợt hiểu ra.
Chẳng trách lần đầu gặp nhau, Lưu Nghĩa lại quan tâm đến cô như thế, thì ra là vì lý do này!
Đúng thế, khi ấy cô và Hạ Nhật Ninh đang cãi nhau, ầm ĩ đòi chia tay, đúng là rất thảm hại, rất bất lực.
Cô và Lưu Nghĩa chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên mà cô ấy đã quan tâm cô như thế, trong cuộc thi, cô ấy luôn đứng bên cạnh cô, ra mặt giúp cô, bảo vệ cô.
Thì ra là vì lý do này!
Quả nhiên, không có chuyện vô duyên vô cớ mà thích!
Thẩm Thất lắc cánh tay của Lưu Nghĩa rồi nói: “Tớ cũng phải cảm ơn cậu ấy rất nhiều, nếu không thì sao cậu có thể trở thành người bạn tốt nhất của tớ được chứ? Cậu xem, bây giờ tớ đã rất mạnh mẽ rồi, không cần bảo vệ nữa!”
Lưu Nghĩa nín khóc rồi mỉm cười: “Vì vậy, Tiểu Thất, tớ muốn mặc vest để tham dự lễ cưới. Tớ muốn để cậu ấy thấy, tớ đã sống thay cậu ấy rồi. Nếu như cậu ấy vẫn còn sống, cậu ấy có thể tự mặc bộ vest đẹp đẽ như thế để cưới người phụ nữ mà cậu ấy yêu nhất.”
Thẩm Thất gật đầu: “Tớ hiểu mà. Được, tớ không khăng khăng như thế nữa. Tớ sẽ nói chuyện với Văn Nhất Phi.”
Lưu Nghĩa lập tức ôm lấy Thẩm Thất: “Tiểu Thất vẫn là người tốt nhất!”
Văn Nhất Phi đang đứng ngoài cửa thu tay lại, hắn quay người lặng lẽ rời đi.
Lúc này, hắn cũng không muốn khăng khăng giữ ý kiến của mình nữa.
Nhưng mà, trong lòng hắn hiện lên một chút ganh tị.
Nhưng mà một người trưởng thành mà đi ghen tị với một đứa trẻ mới sáu tuổi đã chết rồi thì quả là hơi kỳ quái.
Vì vậy, Văn Nhất Phi muốn yên tĩnh một mình.
Một lúc sau, Thẩm Thất từ trên lầu đi xuống, thấy Văn Nhất Phi đang đứng trước giá rượu để chọn rượu vang.
Thẩm Thất mỉm cười bước tới gần rồi nói: “Cuộc nói chuyện của bọn em, anh đều nghe thấy hết rồi à?”
Bàn tay đang lấy chai rượu vang ra của Văn Nhất Phi bỗng nhiên cứng lại, vốn dĩ định giả vờ như không biết gì, nhưng chỉ một giây sau hắn đã lộ hết nguyên hình, hắn quay đầu buồn bã nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất, anh ghen rồi!”
Thẩm Thấy vừa nãy còn cảm thấy rất thương xót nhưng sau khi nghe thấy Văn Nhất Phi nói vậy, cô bỗng nhiên phì cười!
Nghe xem, hắn đang nói gì thế nhỉ?
Đường đường là ông chồng quốc dân mà lại ghen à!
Văn Nhất Phi tức giận đặt chai rượu về chỗ cũ, hắn nói: “Tiểu Nghĩa cứ luôn không mặc quần áo của phụ nữ có phải là vì cô ấy vẫn nhớ nhung cậu ta không?”
Thẩm Thất mỉm cười, cô nói: “Thói quen dùng tay trái để múc canh của anh là vì lúc còn nhỏ, Phùng Khả Hân luôn ngồi phía bên trái anh. Vậy thì, bây giờ anh vẫn giữ thói quen này có phải chứng minh rằng anh vẫn còn nhớ nhung Phùng Khả Hân không?”
Gương mặt của Văn Nhất Phi bỗng nhiên tái mét: “Đứng nhắc đến cô ta với anh!”
Thẩm Thất nói tiếp: “Em chỉ muốn nói với anh. Đó chỉ là một đoạn tình cảm trong quá khứ, không liên quan gì đến tình yêu cả. Lúc đó, Tiểu Nghĩa mới chỉ bốn tuổi, anh cảm thấy một đứa bé bốn tuổi có thể có tình yêu được không? Anh thấy Tiểu Duệ và Tiểu Hòa đã biết yêu chưa?”
Trái tim của Văn Nhất Phi thoải mái hơn rất nhiều.
“Nhưng mà lễ cưới...” Văn Nhất Phi lại nói: “Cả hai người không thể cũng mặc vest chứ?”
“Tại sao lại không thể?” Thẩm Thất cười giảo hoạt: “Quy tắc do con người tạo ra.”
Bình luận facebook