20952.
Hôm nay thực sự là một ngày quá đặc biệt.
Cháu dâu và vợ của cháu ngoại cùng đến nhà.
Ừm, cháu ngoại đã tìm một người đàn ông để lấy làm vợ.
Nhưng mà, bây giờ Hạ gia hoàn toàn không để ý đến chuyện này!
Bởi vì đứa cháu dâu này đã cứu mạng Thẩm lão phu nhân!
Cả nhà họ Thẩm đều rất cảm kích.
Sùng Minh bước vào, thấy nhiều người trong nhà như thế, hắn vẫn chưa kịp thích ứng.
Mặc dù hắn đã hô mưa gọi gió trên chiến trường, mũi dao đâm tới đâu thì ở đó không còn một ngọn cỏ.
Nhưng mà trước mặt những người ấm áp này, hắn lại cảm thấy hơi lúng túng.
Thẩm Lục kéo tay Sùng Minh, hắn lần lượt giới thiệu: “Đây là bác cả, bác hai, bác ba, bác tư, bác năm, đây là cậu cả, cậu hai, cậu ba, cậu tư, cậu năm, đây là anh cả, anh ba, anh tư, anh năm.”
Sùng Minh chào một vòng, bỗng nhiên hắn cảm thấy đầu lưỡi hơi cứng lại.
Tại sao người Việt Nam lại có nhiều cách gọi như thế!
Mạc Thu đứng ở phía sau cũng chào hỏi: “Cháu chào bác cả, bác gái, thím ba, thím tư, thím năm, chào bác bác cả, bác trai, chú ba, chú tư, chú năm!”
Một căn phòng đầy ắp người!
Chào từng người một đúng thật là... miệng lưỡi khô khốc!
Cả nhà cũng chào đáp lại, mọi người đều nói: “Mau vào đi, bà nóng ruột lắm rồi.”
Sùng Minh và Mạc Thu bị mọi người vây xung quanh, bọn họ đi vào căn phòng phía bên trong.
Dường như hôm nay, Thẩm lão phu nhân rất có sức sống.
Mặc dù bà phải trả giá bằng việc không thể đứng dậy bước đi, nhưng tinh thần của bà lại rất tốt.
“Ừm, ừm.” Sùng Minh suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không biết nên chào hỏi thế nào.
Thẩm Lục đứng bên cạnh nhắc hắn: “Anh gọi là bà ngoại.”
“Bà ngoại!” Sùng Minh ngoan ngoãn chào hỏi, vẻ mặt mất tự nhiên của hắn trông rất buồn cười.
Mạc Thu thì thành thạo hơn: “Cháu chào bà nội! Cháu là Mạc Thu ạ.”
“Được rồi, nào, tới đây nào.” Thẩm lão phu nhân cười tủm tỉm: “Đến chỗ ta nào!”
Sùng Minh và Mạc Thu bước tới, mỗi người ngồi một bên.
Thẩm lão phu nhân mỗi tay kéo một người, bà vừa cười vừa nói một cách hài lòng: “Bà mong các cháu lắm! Thành phố này hơi bé, các cháu đừng chê nhé!”
Mạc Thu lắc đầu nguầy nguậy: “Bà nội, sao có thể thế được ạ?”
Sùng Minh định nói thành phố này bé thật, nhưng lời nói lên đến miệng liền biến thành: “Cháu rất thích những ngôi nhà ở đây.”
Thẩm lão phu nhân mỉm cười, bà tháo chiếc vòng trên cổ tay mình ra rồi đeo lên cổ tay của Mạc Thu: “Bà nội không có thứ gì đáng giá để cho cháu, cái này là của hồi môn lúc cưới của bà.”
“A, bà nội, thứ này quá quý giá ạ!” Mạc Thu vội vàng tháo chiếc vòng ra.
Thẩm Thất nói: “Mạc Thu! Đây là tấm lòng của bà ngoại, người lớn đã cho thì không thể từ chối!”
Gương mặt Mạc Thu đỏ lên, lúc này cô mới nói lời cảm ơn:”Cháu cảm ơn bà!”
Thẩm Nhị đứng ở bên cạnh, hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Mạc Thu.
Thấy bạn gái của mình được người nhà chào đón, hắn rất vui.
“Thẩm Nhị, cháu mang vợ mình ra ngoài đi dạo đi” Thẩm lão phu nhân nói vở Thẩm Nhị: “Đưa vợ cháu sang gặp mặt ba mẹ đi!”
“Vâng, thưa bà nội.” Thẩm Nhị lập tức trả lời.
Mạc Thu cũng biết Thẩm lão phu nhân có lời muốn nói với Sùng Minh nên cô liền đứng dậy ra ngoài cùng Thầm Nhị.
Thẩm lão phu nhân quay đầu nhìn Sùng Minh, bà chăm chú nhìn hắn rất lâu rồi mới nói: “Cháu à, cảm ơn cháu!”
Sùng Minh chưa bao giờ trải qua chuyện này, vậy nên hắn hơi lúng túng.
Cơ thể hắn cứng đờ tại chỗ, hắn không biết nên làm thế nào.
Hạ Nhật Ninh không hề khách khí mà lấy điện thoại ra quay lại.
Đây là hình ảnh rất khó gặp đấy!
Đường đường là Sùng Minh mà lại căng thẳng như thế!
Ha ha ha, nhất định phải giữ đoạn video này thật cẩn thận mới được!
Thấy Hạ Nhật Ninh đang quay, Thẩm Thất cũng lấy điện thoại ra lặng lẽ mở máy quay phim ra.
Đúng là vợ nào chồng nấy!
Sùng Minh hung hắn trợn mắt nhìn hai người đang quay phim, nếu không phải nể mặt hai người họ là người thân của Thẩm Lúc thì hắn nhất định sẽ...
Bỏ đi, cứ để bọn họ quay đi!
Dù sao thì những người khác cũng không dám xem đâu!
“Bà đừng khách sáo ạ.” Sùng Minh trả lời một cách cứng nhắc.
Thẩm lão phu nhân nói với hai người đang quay phim là Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất: “Được rồi, được rồi, đừng có ăn hiếp người ta nữa.”
Đáy lòng của Sùng Minh đang rơi lệ!
Bà ngoại, bà vẫn là người tốt nhất!
“Đi ra ngoài cả đi, để ta và Sùng Minh nói chuyện nghiêm túc với nhau.” Thẩm lão phu nhân không hề khách khí mà đuổi tất cả mọi người trong phòng ra.
Lúc này, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất lưu luyến cầm lấy điện thoại rồi đi ra ngoài một cách hài lòng.
Thẩm Lục cũng bị đuổi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Sùng Minh và Thẩm lão phu nhân.
Trong phòng không còn người nào khác nên cuối cùng Sùng Minh cũng có thể bình thường hơn một chút.
“Cháu à, khoảng thời gian này, cháu vất vả rồi.” Thẩm lão phu nhân mở miệng: “Vì để lấy được thứ thuốc này mà cháu đã phải trả giá rất nhiều, ta rất trân trọng những việc đó.”
“Dạ.” Sùng Minh vẫn không biết nói chuyện vời người già, hắn chỉ có thể đáp lại một tiếng.
Thẩm lão phu nhân cũng biết Sùng Minh là người như thế nào, vì vậy nên bà cũng không để ý lắm.
“Cháu có hối hận không?” Thẩm lão phu nhân nhìn Sùng Minh.
“Vậy bà có hối hận không ạ?” Sùng Minh hỏi lại.
Thẩm lão phu nhân lập tức mỉm cười, bà vỗ vào bả vai Sùng Minh: “Xem ra, đáp án của chúng ta đều giống nhau.”
Sùng Minh cúi đầu, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Cháu xin lỗi, cháu không có kinh nghiệm tiếp xúc với nhiều người như thế. Cháu cũng không biết mình nên dùng thái độ thế nào để đến gặp mọi người. Nhưng mà, cháu rất rõ một điều rằng, cháu bằng lòng vứt bỏ một số thứ vì Thẩm Lục, cho dù những thứ đó đều là những thứ mà cháu đã từng rất quan tâm, rất kiên trì để giữ. Cháu sẽ học cách sống chung với mọi người ạ.”
Sùng Minh là một người đàn ông thẳng thắn, hắn không hề vòng vèo một chút nào.
Thẩm lão phu nhân lập tức cười nghiêng ngả.
“Được, được!” Thẩm lão phu nhân vừa cười vừa nói: “Ta hiểu. Thông thường, Thẩm gia chúng ta sẽ không chấp nhận một người có hoàn cảnh như cháu. Nhưng mà, chuyện gì cũng có ngoại lệ. Chỉ cầu bọn trẻ thích, vui vẻ là đủ rồi. Thẩm gia đã có chắt trai đời thứ tư rồi nên không cần người thừa kế nữa. Vì vậy, Tiểu Lục muốn sống thế nào thì cứ sống. Sóng to gió lớn ở bên ngoài có mạnh cỡ nào thì nhà vẫn là bến đỗ của các cháu. Sùng Minh à, Tiểu Lục là một đứa trẻ đã gặp phải rất nhiều bất hạnh từ nhỏ. Ta biết là cháu cũng thế, thậm chí cháu còn bất hạnh hơn nhiều. Nhưng mà càng gặp phải bất hạnh thì lại càng nên biết trân trọng hạnh phúc.”
Sùng Minh lặng lẽ gật đầu.
“Ta giao Tiểu Lục cho cháu.” Thẩm lão phu nhân hít sâu một hơi: “Ta chỉ có mỗi một đứa con gái là Tử Dao, mà con gái ta thì chỉ có mỗi Tiểu Lục và Tiểu Thất. Vì vậy, ta yêu chiều hai đứa nó hơn một chút. Bây giờ, Tiểu Thất đã tìm được hạnh phúc của bản thân rồi, nó sống rất tốt, ta rất vui. Còn Tiểu Lục đã chọn cháu rồi, ta cũng rất vui. Thanh niên mà, nên như thế. Dám yêu dám hận. Đời người rất ngắn ngủ, vậy nên không được để mình tiếc nuối.”
“Cháu cảm ơn bà.” Sùng Minh nói một cách cứng nhắc: “Cháu rất cảm ơn vì bà không phản đối.”
“Có một chuyện ta muốn hỏi cháu.” Thẩm lão phu nhân quay đầu nhìn Sùng Minh: “Sau này, cháu và Tiểu Lục định ở đâu? Nếu như cháu đã chọn ở bên Tiểu Lục thì có nghĩa là có nhiều chuyện cháu không thể làm nữa. Thẩm gia luôn là một gia tộc một lòng cống hiến vì nước, vì dân. Bây giờ Tiểu Nhị đã là thiếu tướng rồi. Cháu nên hiểu rõ, có một số chuyện cháu không thể làm nữa.”
Bình luận facebook