20976.
Tư Y Cẩm tiếp tục nói: “Chuyện của người lớn chúng tôi, cháu cũng đừng xen vào. Nói tóm lại, chuyện mà cháu lo lắng, sẽ không xảy ra đâu.”
“Nhưng đã xảy ra rồi.” Vành mắt Mai Linh lại đỏ lên, nước mắt sắp trào ra: “Cô biết không? Vì cô mà anh ấy...”
Mai Linh nói đến đây thì vội vàng nghiêng đầu, nước mắt rơi lã chã.
Cô cắn môi, kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng không thể điều khiển được nó.
Tư Y Cẩm càng cảm thấy tò mò hơn.
Cô bé này sao vậy?
“Anh Thẩm Tứ thích cô, nếu cô đã không có hứng thú với anh ấy, vậy thì đừng cho anh ấy hy vọng!” Mai Linh lấy hết can đảm, cuối cùng nói ra: “Tư Y Cẩm, cô là người phụ nữ thông minh, cô biết nên làm gì mà.”
Tư Y Cẩm sững sờ, vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Khoan đã, bất kể tôi và Thẩm Tứ tiên sinh có quan hệ gì thì có liên quan đến cháu chứ? Sao cháu lại muốn can thiệp vào chuyện của tôi?”
“Bởi vì tôi thích anh ấy!” Mai Linh hơi cao giọng, kích động mà kêu lên: “Cho nên, tôi không muốn nhìn thấy có người đùa giỡn tình cảm của anh ấy!”
Tư Y Cẩm nhìn trân trân vào Mai Linh, nói: “Tôi nhớ, năm nay cháu mới mười tám tuổi!”
“Đúng! Thế thì sao chứ?” Mai Linh hỏi lại: “Chẳng lẽ chỉ vì tôi mười tám tuổi mà tôi không có quyền theo đuổi tình yêu sao?”
“Không phải, tôi không có ý này. Ý tôi là, Thẩm Tứ tiên sinh có quan hệ bạn bè với ba cháu, mà cháu vẫn luôn gọi cậu ấy là chú mà!” Tư Y Cẩm cảm thấy tam quan mình đang gặp thách thức: “Cháu có chắc là tình cảm cháu dành cho cậu ấy là yêu thích chứ không phải sự kính trọng dành cho bề trên?”
“Đương nhiên tôi rõ tôi đang nghĩ cái gì.” Mai Linh thoáng cười, khóe miệng vương sự tức giận: “Tóm lại, cô phải giữ khoảng cách với anh ấy!”
Dứt lời, Mai Linh nhanh chóng cầm túi, đi khỏi đó.
Tư Y Cẩm vẫn ngồi ở chỗ cũ, hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Mai Linh nói, cô ta thích Thẩm Tứ?
Mai Linh nói, Thẩm Tứ thích mình ư?
Làm sao có thể?
Tư Y Cẩm câm nín lắc đầu, ai với ai chứ?
Mình và Thẩm Tứ? Đùa sao? Sao có thể như thế được? Mình đã ngần này tuổi rồi, hơn nữa còn có một đứa con trai năm tuổi. Nhà họ Thẩm là ai chứ? Mình thì có thân phận gì? Đâu có xứng với người ta!
Cô bé kia, đúng là nghĩ nhiều rồi!
Tư Y Cẩm bất đắc dĩ cười, cầm túi lên định về công ty.
Đúng lúc này, Thẩm Tứ gọi điện thoại đến: “Đang ở đâu vậy? Cùng ăn cơm nhé?”
Tư Y Cẩm nhớ tới những lời mà Mai Linh nói, ánh mắt lóe lên, liền nói dối: “Không được rồi, tôi còn có việc.”
“Tôi vừa gọi điện cho chị dâu, cô ấy nói cô ra ngoài rồi.” Thẩm Tứ vạch trần lời nói dối của cô: “Cô đang ở đâu? Tôi lập tức qua đó!”
Thi Cẩm Y nghẹn lời, đành nói địa chỉ cho Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ đến rất nhanh.
Hôm nay hắn mặc chiếc áo bằng sợi đay rất thỏa mái, ấm áp, làm nổi bật vóc dáng cao lớn anh tuấn của hắn.
Thẩm Tứ vừa nhìn thấy Tư Y Cẩm, liền rảo bước đi đến, ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Đói quá, gọi gì đó ăn đi.”
“Anh đã làm gì? Sao lại đói bụng như vậy?” Tư Y Cẩm vừa hỏi vừa ấn chuông gọi phục vụ mang menu qua.
Thẩm Tứ trả lời: “Quán bar có chút chuyện, vừa mới xử lý xong, vừa xuống máy bay.”
Quán bar của Thẩm Tứ không ở thành phố Vinh, hắn đi đi về về rất bất tiện, dường như ý đồ của hắn đã rành rành ra đấy.
Nhưng Tư Y Cẩm cũng không định vạch trần những việc này. Lỡ như đây chỉ là sự phỏng đoán của Mai Linh, chỉ là một hiểu nhầm thì sao?
Nói ra thì càng lúng túng hơn.
Thẩm Tứ nhanh chóng chọn món, nhìn Tư Y Cẩm nói: “Sắc mặt cô không tốt lắm, gần đây bận lắm à? Có cần tôi đánh tiếng với Tiểu Thất, cho cô nghỉ một ngày không?”
“Không cần!” Tư Y Cẩm từ chối, vội vàng giải thích: “Tôi bận việc gì chứ? Vả lại, lượng công việc cũng không nhiều lắm. Tôi vừa mới làm ở công ty một tuần mà đã muốn nghỉ, sẽ khiến người ta xì xào bàn tán. Hơn nữa, tôi cũng rất thích công việc này, con thì có người trông nom rồi. Nếu tôi không chăm chỉ làm việc, sao xứng với sự giúp đỡ của người ta? Đúng rồi, anh có việc ở thành phố Vinh sao? Sao lại ở đây mãi thế?”
Phải biết rằng, trước kia Thẩm Tứ rất ít khi đến thành phố Vinh.
“Ừm, có chút việc.” Ánh mắt Thẩm Tứ thoáng hoảng hốt, không trả lời thẳng vấn đề này mà lảng sang chuyện khác: “Sinh nhật của Tiểu Duệ và Tiểu Hà sẽ được tổ chức ở nhà họ Hạ. Bà nội bảo tôi phải chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho bọn trẻ chu đáo.”
Tư Y Cẩm gật đầu: “Nên như thế.”
“À, thực ra...” Giọng nói Thẩm Tứ có chút do dự, xen lẫn vẻ mong chờ: “Tiểu Thất nói, sinh nhật Tiểu Duệ, Tiểu Hà sẽ mời Tiểu Nhiên đến tham dự. Tiểu Nhiên cũng từng đến nhà họ Hạ rồi, mọi người đều thích nó. Nên thực ra... cô cũng có thể đi.”
Tư Y Cẩm lại nói: “Thẩm tổng và Hạ tổng đều thích trẻ con, nên Tiểu Nhiên mới có may mắn đó. Tôi chỉ là một giám đốc điều hành của S.A, tôi có tư cách gì mà tham gia tiệc sinh nhật của hai đứa chứ? Càng vào thời điểm như này, tôi càng phải để tâm công ty mới đúng. Bây giờ Thẩm tổng đang mang thai, tuy vẫn chưa được bao lâu, nhưng cũng không thể quá mệt nhọc. Vì vậy, mọi người vui vẻ là được rồi, tôi phải thay Thẩm tổng quan tâm đến công ty.”
Nghe thấy lời từ chối của Tư Y Cẩm, ánh mắt Thẩm Tứ thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối.
Có điều, trong nháy mắt hắn đã có ý định khác. Hắn không nói nữa, cúi đầu nhanh chóng giải quyết đồ ăn.
Xem ra, hắn thật sự đói.
Tư Y Cẩm không khỏi nói: “Trên máy bay không phục vụ đồ ăn sao?”
“Tôi muốn ăn cơm cùng với cô!” Thẩm Tứ thản nhiên trả lời.
Vẻ mặt của Tư Y Cẩm lập tức trở nên kỳ lạ.
Nếu không có những lời của Mai Linh, có lẽ cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Thế nhưng, hiện tại, cô không thể không nghĩ nhiều.
Tư Y Cẩm bưng tách cà phê lên, nhấp hai ngụm, che giấu sự thất thố của mình.
Đợi sau khi cảm xúc đã bình ổn trở lại, mới nói: “Đúng rồi, năm nay anh ba mươi tư rồi nhỉ? Bao năm qua, hình như tôi chưa từng nghe nói anh có bạn gái? Vài ngày trước, không phải anh nói có người mình thích rồi sao?”
Thẩm Tứ ngừng lại, bỏ dao ăn xuống, cầm khăn ăn lau miệng một cách tao nhã rồi ngẩng đầu lên nhìn Tư Y Cẩm, hỏi ngược lại: “Cô đang quan tâm tôi sao?”
“Đúng vậy.” Tư Y Cẩm vẫn bưng tách cà phê, dùng nó để che giấu ánh mắt lúng túng của mình: “Dù gì thì chúng ta cũng là bạn mà!”
Thẩm Tứ bật cười: “Không thích, nên không muốn yêu đương.”
“Thật sao?” Ánh mắt Tư Y Cẩm thoáng hoảng loạn: “Vậy anh thích cô gái như thế nào?”
“Giống như cô vậy.” Thẩm Tứ trả lời.
Vẻ mặt Tư Y Cẩm đầy hốt hoảng, như thể cô sắp tông cửa chạy trốn đến nơi rồi.
Thẩm Tứ vội vàng nói: “Đùa cô thôi! Tạm thời tôi không muốn yêu đương. Có lẽ vẫn chưa gặp được người thích hợp.”
Nghe thấy Thẩm Tứ nói như vậy, lúc này Tư Y Cẩm mới thả lỏng tay.
May mà, hắn chỉ nói đùa.
Bằng không, cô biết phải đối mặt như thế nào?
Bình luận facebook