Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-189
CHƯƠNG 189:
Trong nhóm facebook có một người anh em tên là “Tiểu Thiên Tài” gửi tin nhắn cho cô: “An An, hôm nay cô lọt vào top tìm kiếm rồi!”
“Tiểu Thiên Tài” này là một người rất nhiệt tình, ngày thường truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm cho Cao Thanh Thu
Cao Thanh Thu cũng cảm thấy kỳ quái, cô làm sao đột nhiên lại lọt top tìm kiếm như vậy?
Cô nói: “Có thể là do may mắn thôi!”
“Còn giả vờ với anh đây, có phải là cô mời người “đẩy thuyền” ở phía sau không?”
“Đâu có.” Cao Thanh Thu làm gì có tiền mà thuê người giúp mình chứ.
Cô vừa nhập môn, việc không hiểu còn khá nhiều, chỉ là mỗi ngày kiên trì đăng tin trên face mà thôi.
Đã vào top tìm kiếm, viết dều là chuyện thường ngày của cô và chú.
Tối hôm qua bởi vì chuyện của Bà Cao, cô không có tâm trạng post bài, liền tùy tiện viết vài dòng chỉ hơn 100 chữ, lại không nghĩ rằng, phía dưới một nhóm bình luận, nói thật hâm mộ cô có một người chồng ấm áp như chú vậy!
Thậm chí còn có bạn trên mạng bảo cô viết nhiều hơn một chút.
Cao Thanh Thu đang nhìn bình luận, cảm giác rất vui vẻ. Cô đứng lên, nói với Lâm Vi: "mình đi nhà vệ sinh."
"Ồ." Lâm Vi nhìn cô một cái, cũng không nói gì.
Cao Thanh Thu đến bên ngoài, có chút nóng lòng gọi cho Hoa Ngọc Thành
Chuyện cô dùng tài khoản này, chưa từng nói với người khác, chỉ nói với anh. Hiện tại có tin tức tốt như vậy, dĩ nhiên trước tiên phải cùng anh chia sẻ.
Hoa Ngọc Thành nghe điện thoại, "sao thế?"
"Chú ơi, chú!" Cao Thanh Thu âm thanh nghe đặc biệt kích động, lại sợ người qua đường nghe được, cô cố ý thấp giọng, "Facebook của em hôm nay hot cực kì luôn!"
"Ồ." Giọng nói của Hoa Ngọc Thành nghe rất bình tĩnh.
Anh vô cùng thản nhiên, người của công ty anh hiệu suất làm việc không tệ, anh buổi chiều mới phát nhiệm vụ, hiện tại liền gặt được kết quả.
Cao Thanh Thu nói: "Thật thần kỳ a! Chờ em nổi tiếng rồi, kiếm ra tiền, em liền mua đồ ăn ngon cho chú. Chú ơi, chú có cái gì muốn ăn không?"
"..." Hoa Ngọc Thành ngẩn người, nói tới ăn cái đề tài này, phản ứng đầu tiên, nghĩ tới, không đặc biệt, mà là...ăn Cao Thanh Thu.
Nhận ra được mình suy nghĩ không đứng đắn anh ho một tiếng, "Tôi suy nghĩ đã."
"Vậy chú nghĩ nhanh lên, chờ em kiếm được tiền, liền mời chú ăn cơm."
Từ trong thanh âm của cô, liền có thể nghe được cô đang rất vui.
Trước huấn luyện quân sự đoạn thời gian đó, mỗi ngày rất khổ cực, cô trở lại ký túc xá, cũng chưa quên post bài.
Bình thường mặc kệ lại nhớ, trước khi ngủ cô đều sẽ nhớ đến.
Cô rất cố gắng, cho nên, hiện tại có được hồi báo, dĩ nhiên rất vui vẻ.
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, "Được."
Cao Thanh Thu vui vẻ, tâm tình của anh cũng rất tốt.
Cao Thanh Thu ở cửa thư viện nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị đi trở về tiếp tục xem sách, một nam sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô đi qua, đụng ngã cô.
"Bạn không sao chứ?" Nam sinh níu lại cánh tay của cô, đỡ cô lên, nói xin lỗi với cô.
Cao Thanh Thu nói: "Không có việc gì."
Đưa tay, muốn đem nam sinh này đẩy ra, đối phương lại nắm tay cô không buông ra, "Thật có lỗi, mình không phải cố ý, cậu nhìn lại xem, có bị thương ở đâu không?"
Cao Thanh Thu cau mày, "Tôi thật sự không có việc gì."
Lôi lôi kéo kéo như vậy, để cho người khác thấy được, lúng túng biết bao?
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô không,mà cô thậm chí cảm thấy người này là cố ý.
Nam sinh đứng chắn trước mặt Cao Thanh Thu, "Có thể kết bạn Facebook với mình không, nếu quay về mà thấy không khỏe, nhớ tìm tôi?"
"Thật sự không cần đâu, cậu buông tôi ra trước đã."
Không đợi nam sinh buông cô ra, liền có người đi tới, một tay đẩy nam sinh kia ra, "Làm gì vậy?"
Trong nhóm facebook có một người anh em tên là “Tiểu Thiên Tài” gửi tin nhắn cho cô: “An An, hôm nay cô lọt vào top tìm kiếm rồi!”
“Tiểu Thiên Tài” này là một người rất nhiệt tình, ngày thường truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm cho Cao Thanh Thu
Cao Thanh Thu cũng cảm thấy kỳ quái, cô làm sao đột nhiên lại lọt top tìm kiếm như vậy?
Cô nói: “Có thể là do may mắn thôi!”
“Còn giả vờ với anh đây, có phải là cô mời người “đẩy thuyền” ở phía sau không?”
“Đâu có.” Cao Thanh Thu làm gì có tiền mà thuê người giúp mình chứ.
Cô vừa nhập môn, việc không hiểu còn khá nhiều, chỉ là mỗi ngày kiên trì đăng tin trên face mà thôi.
Đã vào top tìm kiếm, viết dều là chuyện thường ngày của cô và chú.
Tối hôm qua bởi vì chuyện của Bà Cao, cô không có tâm trạng post bài, liền tùy tiện viết vài dòng chỉ hơn 100 chữ, lại không nghĩ rằng, phía dưới một nhóm bình luận, nói thật hâm mộ cô có một người chồng ấm áp như chú vậy!
Thậm chí còn có bạn trên mạng bảo cô viết nhiều hơn một chút.
Cao Thanh Thu đang nhìn bình luận, cảm giác rất vui vẻ. Cô đứng lên, nói với Lâm Vi: "mình đi nhà vệ sinh."
"Ồ." Lâm Vi nhìn cô một cái, cũng không nói gì.
Cao Thanh Thu đến bên ngoài, có chút nóng lòng gọi cho Hoa Ngọc Thành
Chuyện cô dùng tài khoản này, chưa từng nói với người khác, chỉ nói với anh. Hiện tại có tin tức tốt như vậy, dĩ nhiên trước tiên phải cùng anh chia sẻ.
Hoa Ngọc Thành nghe điện thoại, "sao thế?"
"Chú ơi, chú!" Cao Thanh Thu âm thanh nghe đặc biệt kích động, lại sợ người qua đường nghe được, cô cố ý thấp giọng, "Facebook của em hôm nay hot cực kì luôn!"
"Ồ." Giọng nói của Hoa Ngọc Thành nghe rất bình tĩnh.
Anh vô cùng thản nhiên, người của công ty anh hiệu suất làm việc không tệ, anh buổi chiều mới phát nhiệm vụ, hiện tại liền gặt được kết quả.
Cao Thanh Thu nói: "Thật thần kỳ a! Chờ em nổi tiếng rồi, kiếm ra tiền, em liền mua đồ ăn ngon cho chú. Chú ơi, chú có cái gì muốn ăn không?"
"..." Hoa Ngọc Thành ngẩn người, nói tới ăn cái đề tài này, phản ứng đầu tiên, nghĩ tới, không đặc biệt, mà là...ăn Cao Thanh Thu.
Nhận ra được mình suy nghĩ không đứng đắn anh ho một tiếng, "Tôi suy nghĩ đã."
"Vậy chú nghĩ nhanh lên, chờ em kiếm được tiền, liền mời chú ăn cơm."
Từ trong thanh âm của cô, liền có thể nghe được cô đang rất vui.
Trước huấn luyện quân sự đoạn thời gian đó, mỗi ngày rất khổ cực, cô trở lại ký túc xá, cũng chưa quên post bài.
Bình thường mặc kệ lại nhớ, trước khi ngủ cô đều sẽ nhớ đến.
Cô rất cố gắng, cho nên, hiện tại có được hồi báo, dĩ nhiên rất vui vẻ.
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, "Được."
Cao Thanh Thu vui vẻ, tâm tình của anh cũng rất tốt.
Cao Thanh Thu ở cửa thư viện nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị đi trở về tiếp tục xem sách, một nam sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô đi qua, đụng ngã cô.
"Bạn không sao chứ?" Nam sinh níu lại cánh tay của cô, đỡ cô lên, nói xin lỗi với cô.
Cao Thanh Thu nói: "Không có việc gì."
Đưa tay, muốn đem nam sinh này đẩy ra, đối phương lại nắm tay cô không buông ra, "Thật có lỗi, mình không phải cố ý, cậu nhìn lại xem, có bị thương ở đâu không?"
Cao Thanh Thu cau mày, "Tôi thật sự không có việc gì."
Lôi lôi kéo kéo như vậy, để cho người khác thấy được, lúng túng biết bao?
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô không,mà cô thậm chí cảm thấy người này là cố ý.
Nam sinh đứng chắn trước mặt Cao Thanh Thu, "Có thể kết bạn Facebook với mình không, nếu quay về mà thấy không khỏe, nhớ tìm tôi?"
"Thật sự không cần đâu, cậu buông tôi ra trước đã."
Không đợi nam sinh buông cô ra, liền có người đi tới, một tay đẩy nam sinh kia ra, "Làm gì vậy?"
Bình luận facebook