Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-480
CHƯƠNG 480
Nhưng mà ở trong mắt Hoa Ngọc Thành, chút tâm tư nhỏ này của hắn, cho tới bây giờ đều chưa từng qua mặt được anh.
Chẳng qua, điều khiến cho Đinh Cẩn không nghĩ tới nhất chính là, cậu biết rất rõ ràng hắn vẫn còn yêu Cao Thanh Thu mà xưa nay, đều không vạch trần hắn, cũng không đuổi hắn đi.
Cái này rõ ràng không coi hắn là đối thủ —— vô luận hắn cố gắng thế nào, Hoa Ngọc Thành đều không cảm thấy, Đinh Cẩn có tư cách để cướp Cao Thanh Thu ra khỏi tay anh.
Đinh Cẩn nắm chặt ngón tay, nhìn Hoa Ngọc Thành, không biết lấy dũng khí đến từ đâu ra, hỏi một câu: "Cậu và Thanh Thu... Sẽ ly dị sao?”
"Ly dị?" Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, "cháu vì cái gì mà nghĩ như vậy?”
Đinh Cẩn cũng không dám nói thẳng, hắn là đang đợi bọn họ ly hôn, hắn thật sự rất sợ Hoa Ngọc Thành,cố giả vờ mình không có ý gì với Cao Thanh Thu, nói: "Cháu biết, cậu và Thanh Thu kết hôn, là bởi vì đã ký hợp đồng hôn nhân. Hiện tại cậu đã bình phục rồi, không cần cô ấy nữa... Cháu đang lo cậu sẽ không cần cô ấy.”
"Không bao giờ có chuyện ấy." Hoa Ngọc Thành không chút do dự nói: "Nếu cậu đã cưới cô ấy, thì cả đời cô ấy chính là vợ của cậu, cháu không cần lo lắng thấy cho mợ cháu làm gì, cũng không cần lo lắng cho cậu, cậu mợ sẽ mãi hạnh phúc.”
"...”
Đinh Cẩn vốn chỉ là muốn nhìn một chút, xem mình và Cao Thanh Thu có cơ hội hay không,nghe Hoa Ngọc Thành nói xong, lồng ngực của Đinh Cẩn như trúng một mũi tên.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng bởi vì người trước mắt là Hoa Ngọc Thành, lại không dám nói ra.
Hắn cũng không thể nói với cậu của mình rằng cháu thích Thanh Thu, cậu nhường cô ấy lại cho cháu đi!
Nếu dám nói như vậy, Hoa Ngọc Thành đoán chừng sẽ bẻ gãy chân của hắn rồi vứt xuống hồ làm mồi cho cá.
Hắn cúi đầu không dám nhìn Hoa Ngọc Thành, chỉ có thể dối lòng mà nói một câu: "Vậy thì tốt rồi.”
Dì Ngô đứng ở một bên, nghe đối thoại của hai người, có chút cảm động.
Bình thường không nhìn ra, còn tưởng Đinh Cẩn ghét Cao Thanh Thu! Không nghĩ tới, hắn lại quan tâm tới Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành như vậy.
Cao Thanh Thu ở trong phòng tắm ra sức kì cọ, sợ trên người lưu lại mùi rượu, cho nên, tắm đi tắm lại mấy lần mới ra ngoài.
Nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đứng ở bên cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Cô đi tới, đứng ở bên cạnh anh, ngó ra ngoài nhìn một cái.
Bên ngoài một mảng đen kịt an tĩnh, cũng không có cái gì có thể nhìn.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía cô, "Tắm xong rồi à?”
"Ừm." Cao Thanh Thu lại gần, "Anh xem đi,hết mùi rượu chưa?”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô vợ trước mắt mình, không biết là vô tình hay là cố ý chêu chọc anh, cảnh cáo nói, "Lần sau không cho phép uống rượu nữa, biết không? Nếu mà còn uống nữa thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu.”
"Ồ." Cao Thanh Thu nhìn anh, cười, "Nếu như em mà còn uống rượu anh có đánh em không?”
Đánh?
Hoa Ngọc Thành thấy có chút kỳ quái, ở trong mắt cô, chẳng lẽ anh là một người chồng vũ phu như thế sao?
Anh nhìn Cao Thanh Thu,ra vẻ nghiêm túc nói: " Cũng có thể.”
"... Vậy thì sau này không uống nữa là được chứ gì.”
"Ý em là nếu anh không đánh thì em vẫn uống à?" Hoa Ngọc Thành phục cô luôn rồi.
Cao Thanh Thu nói: "Chẳng qua em cảm thấy thỉnh thoảng uống một chút, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Anh nhìn xem bình thường em có uống đâu, em rất ngoan mà không phải sao!”
Nói tới chỗ này, Cao Thanh Thu còn không quên khen ngợi bản thân.
"Ngoan bao nhiêu, lôi ra đây cho anh xem." Hoa Ngọc Thành lấn người lên, tạo thành tư thế kabedon ép sát cô lên bệ cửa sổ.
Anh ép càng lúc càng sát, Cao Thanh Thu chỉ sợ anh làm bậy, kháng cự nói: "Đừng... đêm nay em muốn nghỉ ngơi.”
Nhưng mà ở trong mắt Hoa Ngọc Thành, chút tâm tư nhỏ này của hắn, cho tới bây giờ đều chưa từng qua mặt được anh.
Chẳng qua, điều khiến cho Đinh Cẩn không nghĩ tới nhất chính là, cậu biết rất rõ ràng hắn vẫn còn yêu Cao Thanh Thu mà xưa nay, đều không vạch trần hắn, cũng không đuổi hắn đi.
Cái này rõ ràng không coi hắn là đối thủ —— vô luận hắn cố gắng thế nào, Hoa Ngọc Thành đều không cảm thấy, Đinh Cẩn có tư cách để cướp Cao Thanh Thu ra khỏi tay anh.
Đinh Cẩn nắm chặt ngón tay, nhìn Hoa Ngọc Thành, không biết lấy dũng khí đến từ đâu ra, hỏi một câu: "Cậu và Thanh Thu... Sẽ ly dị sao?”
"Ly dị?" Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, "cháu vì cái gì mà nghĩ như vậy?”
Đinh Cẩn cũng không dám nói thẳng, hắn là đang đợi bọn họ ly hôn, hắn thật sự rất sợ Hoa Ngọc Thành,cố giả vờ mình không có ý gì với Cao Thanh Thu, nói: "Cháu biết, cậu và Thanh Thu kết hôn, là bởi vì đã ký hợp đồng hôn nhân. Hiện tại cậu đã bình phục rồi, không cần cô ấy nữa... Cháu đang lo cậu sẽ không cần cô ấy.”
"Không bao giờ có chuyện ấy." Hoa Ngọc Thành không chút do dự nói: "Nếu cậu đã cưới cô ấy, thì cả đời cô ấy chính là vợ của cậu, cháu không cần lo lắng thấy cho mợ cháu làm gì, cũng không cần lo lắng cho cậu, cậu mợ sẽ mãi hạnh phúc.”
"...”
Đinh Cẩn vốn chỉ là muốn nhìn một chút, xem mình và Cao Thanh Thu có cơ hội hay không,nghe Hoa Ngọc Thành nói xong, lồng ngực của Đinh Cẩn như trúng một mũi tên.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng bởi vì người trước mắt là Hoa Ngọc Thành, lại không dám nói ra.
Hắn cũng không thể nói với cậu của mình rằng cháu thích Thanh Thu, cậu nhường cô ấy lại cho cháu đi!
Nếu dám nói như vậy, Hoa Ngọc Thành đoán chừng sẽ bẻ gãy chân của hắn rồi vứt xuống hồ làm mồi cho cá.
Hắn cúi đầu không dám nhìn Hoa Ngọc Thành, chỉ có thể dối lòng mà nói một câu: "Vậy thì tốt rồi.”
Dì Ngô đứng ở một bên, nghe đối thoại của hai người, có chút cảm động.
Bình thường không nhìn ra, còn tưởng Đinh Cẩn ghét Cao Thanh Thu! Không nghĩ tới, hắn lại quan tâm tới Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành như vậy.
Cao Thanh Thu ở trong phòng tắm ra sức kì cọ, sợ trên người lưu lại mùi rượu, cho nên, tắm đi tắm lại mấy lần mới ra ngoài.
Nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đứng ở bên cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Cô đi tới, đứng ở bên cạnh anh, ngó ra ngoài nhìn một cái.
Bên ngoài một mảng đen kịt an tĩnh, cũng không có cái gì có thể nhìn.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía cô, "Tắm xong rồi à?”
"Ừm." Cao Thanh Thu lại gần, "Anh xem đi,hết mùi rượu chưa?”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô vợ trước mắt mình, không biết là vô tình hay là cố ý chêu chọc anh, cảnh cáo nói, "Lần sau không cho phép uống rượu nữa, biết không? Nếu mà còn uống nữa thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu.”
"Ồ." Cao Thanh Thu nhìn anh, cười, "Nếu như em mà còn uống rượu anh có đánh em không?”
Đánh?
Hoa Ngọc Thành thấy có chút kỳ quái, ở trong mắt cô, chẳng lẽ anh là một người chồng vũ phu như thế sao?
Anh nhìn Cao Thanh Thu,ra vẻ nghiêm túc nói: " Cũng có thể.”
"... Vậy thì sau này không uống nữa là được chứ gì.”
"Ý em là nếu anh không đánh thì em vẫn uống à?" Hoa Ngọc Thành phục cô luôn rồi.
Cao Thanh Thu nói: "Chẳng qua em cảm thấy thỉnh thoảng uống một chút, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Anh nhìn xem bình thường em có uống đâu, em rất ngoan mà không phải sao!”
Nói tới chỗ này, Cao Thanh Thu còn không quên khen ngợi bản thân.
"Ngoan bao nhiêu, lôi ra đây cho anh xem." Hoa Ngọc Thành lấn người lên, tạo thành tư thế kabedon ép sát cô lên bệ cửa sổ.
Anh ép càng lúc càng sát, Cao Thanh Thu chỉ sợ anh làm bậy, kháng cự nói: "Đừng... đêm nay em muốn nghỉ ngơi.”
Bình luận facebook