Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-591
CHƯƠNG 591
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh, châm chọc hỏi: " Cô Dương còn nhớ đến tôi cơ à?"
Dương Nhạc Linh ngoài ý muốn nói: "Tại sao nói như thế? Sao em lại không nhớ anh được cơ chứ."
Giọng nói của Hoắc Chấn Đông tràn đầy giễu cợt: "Nghe nói sau khi Hoa Ngọc Thành bình phục cô lại tìm đủ mọi cách quấn lấy cậu ấy?"
Gần đây bên kia chuyện xảy ra, Hoắc Chấn Đông đều đã nghe nói, Nhà họ Dương vì sao lại phát sinh chuyện lớn như vậy, Hoắc Chấn Đông cũng không phải là kẻ ngốc, trong lòng đều biết rất rõ.
Lần trước Dương Nhạc Linh đến tìm anh ta ý tứ đã rất rõ ràng.
Kết quả Hoa Ngọc Thành vừa bình phục, cô ta lại lập tức chạy tới bám lấy Hoa Ngọc Thành.
Anh ta biết, Dương Nhạc Linh coi mình là lốp dự phòng, nhất thời cảm thấy rất châm chọc.
Dám coi thái tử nhà họ Hoắc là lốp dự phòng, người phụ nữ này cũng quá to gan rồi đấy.
Dương Nhạc Linh cứng đờ, trên mặt có chút không nén giận được, một giây kế tiếp, cô ta cười một tiếng, giả vỡ đáng thương nói: " Hiện tại Hoa Ngọc Thành đã ly hôn rồi, em phát hiện ra em còn yêu anh ấy rất nhiều, em muốn cố gắng một lần giành cả đời của em để yêu anh ấy, bù đắp cho những sai lầm trước kia của em."
Giống như cô ta muốn trở về bên cạnh Hoa Ngọc Thành, chẳng qua chỉ là không quên được cảm tình nhiều năm của bọn họ.
Nếu là lúc trước, khéo khi Hoắc Chấn Đông đã tin chuyện hoang đường của cô ta.
Nhưng hiện tại...
Anh ta cười nói: " Cô xác định là nhớ lại chuyện lúc trước, mà không phải là vì thấy cậu ấy bình phục chứ?"
Ban đầu chuyện cô ta bỏ mặc Hoa Ngọc Thành, mọi người đều biết, các anh em đều rất tức giận, đều xỉ vả cô ta vong ân phụ nghĩa.
Chỉ có điều chuyện qua lâu như vậy, cũng đều là đám đám đàn ông, Dương Nhạc Linh hôm nay mặt dày muốn tới, cũng không có ai buồn đuổi cô ta đi, ngược lại làm cho Dương Nhạc Linh lầm tưởng rằng mọi người đã bỏ qua cho mình.
Trong ánh mắt của Dương Nhạc Linh, có vài phần ủy khuất, "Hoắc Chấn Đông, trong mắt anh em là thứ người như vậy sao?"
Bộ dạng dối trá này của Dương Nhạc Linh làm cho Hoắc Chấn Đông cảm thấy buồn cười.
Bây giờ nhìn cô ta chỉ cảm thấy lúc trước mình bị mù mắt chó rồi nên mới có thể yêu cô ta nhiều năm như vậy.
Anh ta nói: " Cô là loại người nào thì tôi không biết, chỉ có điều cô muốn quay lại với Hoa Ngọc Thành là chuyện không thể nào. Bởi vì cậu ấy nói rồi, hôm nay cậu ấy sẽ mang bạn gái tới đây."
"Bạn gái?" Vừa nghe đến bạn gái của Hoa Ngọc Thành, Dương Nhạc Linh cảm giác lạnh người.
Lần trước nghe Hoa Ngọc Thành nói có bạn gái, coi ta còn không tin, sau đó tìm Thẩm Niệm Niệm hỏi dò, kết quả không hỏi được gì.
Lại không nghĩ rằng, đến Hoắc Chấn Đông cũng nói như vậy.
Nói như vậy, Hoa Ngọc Thành thật sự có bạn gái rồi sao?
Dương Nhạc Linh nói: " Làm sao có thể như vậy được? Là ai, anh gặp qua chưa?"
Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương này của Dương Nhạc Linh, Hoắc Chấn Đông liền cảm thấy hài hước, "Sao tôi biết được? Tôi cũng chưa từng gặp qua. Cô ở thành phố Giang Châu, không phải là biết rõ ràng hơn tôi sao?"
"..." Giọng nói của Hoắc Chấn Đông làm cho Dương Nhạc Linh ý thức được phản ứng của mình có chút kịch liệt, cô ta cảm thấy vô cùng ảo não.
Thái độ của Hoa Ngọc Thành đối với cô ta không tốt lắm, cô ta cũng không xác định mình có thể trở lại bên cạnh Hoa Ngọc Thành được không, đã vậy trước kia, cô ta lại còn tự cắt đứt hy vọng cuối cùng là Hoắc Chấn Đông.
Cô ta nhìn Hoắc Chấn Đông, che giấu cảm xúc, cười nói, " Em cũng chỉ là hiếu kỳ thôi. Anh và anh ấy quan hệ tốt như thế, em cho là anh sẽ biết chuyện của anh ấy."
Hoắc Chấn Đông liếc cô ta một cái, điện thoại di động reo lên, anh ta nghe điện thoại, là Hoa Ngọc Thành gọi tới, nói bọn họ đã đến.
Anh ta đi tới, nói với các anh em: "Hoa Ngọc Thành tới rồi."
Ngay từ đầu nghe nói Hoa Ngọc Thành muốn qua đây, mọi người đều cảm thấy là đang nói đùa, sợ Hoa Ngọc Thành cho anh em ăn cao da lừa.
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh, châm chọc hỏi: " Cô Dương còn nhớ đến tôi cơ à?"
Dương Nhạc Linh ngoài ý muốn nói: "Tại sao nói như thế? Sao em lại không nhớ anh được cơ chứ."
Giọng nói của Hoắc Chấn Đông tràn đầy giễu cợt: "Nghe nói sau khi Hoa Ngọc Thành bình phục cô lại tìm đủ mọi cách quấn lấy cậu ấy?"
Gần đây bên kia chuyện xảy ra, Hoắc Chấn Đông đều đã nghe nói, Nhà họ Dương vì sao lại phát sinh chuyện lớn như vậy, Hoắc Chấn Đông cũng không phải là kẻ ngốc, trong lòng đều biết rất rõ.
Lần trước Dương Nhạc Linh đến tìm anh ta ý tứ đã rất rõ ràng.
Kết quả Hoa Ngọc Thành vừa bình phục, cô ta lại lập tức chạy tới bám lấy Hoa Ngọc Thành.
Anh ta biết, Dương Nhạc Linh coi mình là lốp dự phòng, nhất thời cảm thấy rất châm chọc.
Dám coi thái tử nhà họ Hoắc là lốp dự phòng, người phụ nữ này cũng quá to gan rồi đấy.
Dương Nhạc Linh cứng đờ, trên mặt có chút không nén giận được, một giây kế tiếp, cô ta cười một tiếng, giả vỡ đáng thương nói: " Hiện tại Hoa Ngọc Thành đã ly hôn rồi, em phát hiện ra em còn yêu anh ấy rất nhiều, em muốn cố gắng một lần giành cả đời của em để yêu anh ấy, bù đắp cho những sai lầm trước kia của em."
Giống như cô ta muốn trở về bên cạnh Hoa Ngọc Thành, chẳng qua chỉ là không quên được cảm tình nhiều năm của bọn họ.
Nếu là lúc trước, khéo khi Hoắc Chấn Đông đã tin chuyện hoang đường của cô ta.
Nhưng hiện tại...
Anh ta cười nói: " Cô xác định là nhớ lại chuyện lúc trước, mà không phải là vì thấy cậu ấy bình phục chứ?"
Ban đầu chuyện cô ta bỏ mặc Hoa Ngọc Thành, mọi người đều biết, các anh em đều rất tức giận, đều xỉ vả cô ta vong ân phụ nghĩa.
Chỉ có điều chuyện qua lâu như vậy, cũng đều là đám đám đàn ông, Dương Nhạc Linh hôm nay mặt dày muốn tới, cũng không có ai buồn đuổi cô ta đi, ngược lại làm cho Dương Nhạc Linh lầm tưởng rằng mọi người đã bỏ qua cho mình.
Trong ánh mắt của Dương Nhạc Linh, có vài phần ủy khuất, "Hoắc Chấn Đông, trong mắt anh em là thứ người như vậy sao?"
Bộ dạng dối trá này của Dương Nhạc Linh làm cho Hoắc Chấn Đông cảm thấy buồn cười.
Bây giờ nhìn cô ta chỉ cảm thấy lúc trước mình bị mù mắt chó rồi nên mới có thể yêu cô ta nhiều năm như vậy.
Anh ta nói: " Cô là loại người nào thì tôi không biết, chỉ có điều cô muốn quay lại với Hoa Ngọc Thành là chuyện không thể nào. Bởi vì cậu ấy nói rồi, hôm nay cậu ấy sẽ mang bạn gái tới đây."
"Bạn gái?" Vừa nghe đến bạn gái của Hoa Ngọc Thành, Dương Nhạc Linh cảm giác lạnh người.
Lần trước nghe Hoa Ngọc Thành nói có bạn gái, coi ta còn không tin, sau đó tìm Thẩm Niệm Niệm hỏi dò, kết quả không hỏi được gì.
Lại không nghĩ rằng, đến Hoắc Chấn Đông cũng nói như vậy.
Nói như vậy, Hoa Ngọc Thành thật sự có bạn gái rồi sao?
Dương Nhạc Linh nói: " Làm sao có thể như vậy được? Là ai, anh gặp qua chưa?"
Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương này của Dương Nhạc Linh, Hoắc Chấn Đông liền cảm thấy hài hước, "Sao tôi biết được? Tôi cũng chưa từng gặp qua. Cô ở thành phố Giang Châu, không phải là biết rõ ràng hơn tôi sao?"
"..." Giọng nói của Hoắc Chấn Đông làm cho Dương Nhạc Linh ý thức được phản ứng của mình có chút kịch liệt, cô ta cảm thấy vô cùng ảo não.
Thái độ của Hoa Ngọc Thành đối với cô ta không tốt lắm, cô ta cũng không xác định mình có thể trở lại bên cạnh Hoa Ngọc Thành được không, đã vậy trước kia, cô ta lại còn tự cắt đứt hy vọng cuối cùng là Hoắc Chấn Đông.
Cô ta nhìn Hoắc Chấn Đông, che giấu cảm xúc, cười nói, " Em cũng chỉ là hiếu kỳ thôi. Anh và anh ấy quan hệ tốt như thế, em cho là anh sẽ biết chuyện của anh ấy."
Hoắc Chấn Đông liếc cô ta một cái, điện thoại di động reo lên, anh ta nghe điện thoại, là Hoa Ngọc Thành gọi tới, nói bọn họ đã đến.
Anh ta đi tới, nói với các anh em: "Hoa Ngọc Thành tới rồi."
Ngay từ đầu nghe nói Hoa Ngọc Thành muốn qua đây, mọi người đều cảm thấy là đang nói đùa, sợ Hoa Ngọc Thành cho anh em ăn cao da lừa.
Bình luận facebook