Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (702).txt
Mọi người như chợt bừng tỉnh.
Vội vả cúi đầu tìm bút chì và giấy trắng rồi bắt đầu vẽ.
Trong phòng học bắt đầu yên tịnh chỉ nghe thấy âm thanh ma sát của bút chì trên tờ giấy trắng cùng với âm thanh vọng lại từ chiếc xe lăn của Lục Sâm.
Ba mươi phút, thật sự thời gian rất gấp rút.
Nhưng may thay những người này đều chuyên ngành về lĩnh vực này, nên thời gian như thế không gọi là hà khắc lắm. Tiểu Thất vốn dĩ rất bối rối, nhưng sau khi cầm bút chì cô ngay lập tức chuyên tâm vào. Bởi vì không có bất cứ qui tắc nào nên mới là qui tắc khó khăn nhất.
Cho nên không biết rốt cuộc tiêu chuẩn của những người này như thế nào, và cũng không biết ánh mắt của họ ra sao.
Tiểu Thất suy nghĩ, vẽ ra những phong cách yêu thích nhất của cô.
Lục Sâm lăn chiếc xe lăn của anh ta trong lớp đi qua đi lại.
Ánh mắt của anh ta có chút để ý đến Tiểu Thất.
Tiểu Thất cúi đầu, phía trước trán của cô có một vài sợi tóc rũ xuống, làn mi dài, khi cúi đầu xuống làn mi dài của cô cong vút nó tựa như một cánh bướm, đang run rẩy, thật sự rất đẹp.
Ánh mắt của Lục Sâm chợt sáng rực lên.
Không ngờ rằng Tiểu Thất lại là học sinh của trường này, như vậy có phải là có duyên lắm không?
Cái cô lanh chanh này, nhìn cô ta tập trung quả nhiên có một sức hút, bậm môi lại biểu lộ nghiêm túc, khi cúi đầu, cặp lông mi bỗng chốc như nhíu lại, tức thì buông lỏng ra, biểu lộ của khuôn mặt trông thật tuyệt vời.
Tiểu Thất cặm cụi ngồi vẽ, bỗng thấy có một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô quay lên nhìn, liền nhìn thấy Lục Sâm từ lúc nào đã đẩy chiếc xe lăn tới trước mặt cô, Lục Sâm ngồi trên chiếc xe lăn, cái bóng của anh như che mất hết ánh sáng trước mặt cô, Tiểu Thất liếc mắt một cái, trái tim bỗng nhiên như bỏ lỡ một nhịp.
Cô cười toe toét, cảm thấy ngượng ngùng nhìn Lục Sâm.
Lục Sâm nhìn thấy thiết kế của cô ra khỏi đường viền, trong đồng tử lóe lên một tia sáng tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức tiêu tan vào trong tròng tử đen nhánh kia.
Lục Sâm từ trên bàn của Tiểu Thất lấy lên cây bút chì, trên tờ giấy trắng trước mặt của Tiểu Thất viết lên vài chữ, sau đó tỏ vẻ như không có việc gì đẩy xe lăn rời đi.
Tiểu Thất nhìn những dòng chữ trên tờ giấy trắng.
Bỗng chốc tim đập thình thịch loạn lên!
“Vẽ xong rồi nộp bài rồi ra cửa đợi tôi!”
Ai cha!
Tiểu Thất bối rối cắn đầu bút chì.
Lục Sâm chẳng lẽ muốn tính sổ với cô sao!
A a a, vốn dĩ cô phải là người mời khách mà, nhưng mà cũng cách sự việc xảy ra ở quán Bar cũng gần một tuần rồi, cô không có chút động tịnh gì!
Chẳng lẽ Lục Sâm định khởi binh hỏi tội cô sao?
Không lẽ anh ta muốn gây khó dễ, cố ý khiến cô rớt thì sao!
Người này chắc không đến nổi hẹp hòi nhỏ mọn đâu.
Tiểu Thất len lén liếc nhìn anh một cái, Lục Sâm đã đẩy xe lăn đi ra chỗ khác rồi, để lại phía sau một bờ lưng rộng lớn của anh ta.
Khuôn mặt Tiểu Thất tức khắc như muốn khóc lóc thảm thiết!
Cô rất nhanh vẽ xong bản vẽ, sau đó giơ tay lên.
“Em đã vẽ xong rồi. . . . . .”
La Na nhúng mày, “Bây giờ em nộp bài sao?”
Tiểu Thất gật đầu, cô cũng không muốn nộp đâu, thời gian ba mươi phút, cô nộp bài trước thì sẽ khiến cho người khác có một cảm giác cô là người cao ngạo, chính là. . . . . . Tiểu Thất liếc mắt nhìn Lục Sâm, vẫn là phải thành thành thật thật đem bản vẽ đến nộp cho La Na .
“Này. . . . . . La tiểu thư, tôi có thể đi ra ngoài được không?”
La Na nhìn lên bản vẽ của Tiểu Thất vừa mới nộp, chân mày lại nhúng lên, nghe được tiếng nói của Tiểu Thất, cô gật đầu, “Được rồi, có thể đi ra ngoài.”
Tiểu Thất như trút được gánh nặng, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học.
Cô ta tìm thấy một góc trong lớp học nơi không ai nhìn thấy cô, trên nền đất vẽ vòng tròn.
Không đến năm phút đồng hồ, Lục Sâm đẩy chiếc xe lăn xuất hiện trước mặt Tiểu Thất.
“Cô đang làm gì thế?”
“Vẽ vòng tròn quyền rủa mà. . . . . . A, không có gì không có gì!” Tiểu Thất bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy đạp vào những vòng tròn vừa mới được vẽ dưới nền đất, cô ngồi xổm dưới đất ngước đầu nhìn Lục Sâm, “Lục tổng. . . . . .”
“Lúc không có người có thể kêu tôi là Lục Sâm!”
Tiểu Thất chẹn họng.
Hai người bọn họ không thể nào quen thuộc đến nước đó chứ.
“Không bằng lòng à?” Lục Sâm nheo mắt nhìn.
“Không có gì không có gì, hoàn toàn không có gì hết!” Tiểu Thất cười gượng, “Lục Sâm ơi, anh là Tổng tài của Phong Hoa mà?”
“Hiệu trưởng đã giới thiệu như vậy, anh không nghe sao?”
Tiểu Thất lại chẹn họng.
Cô ta đúng là không chọn đề tài mà nói, để tránh hai người ngượng ngùng mà!
Tiểu Thất lắc đầu, không nói gì thêm.
Lục Sâm thấy vậy, ánh mắt chợt lóe nụ cười lướt qua, anh ta nhìn người ngồi dưới đất đang cúi đầu xuống, vẻ mặt của Tiểu Thất như vừa mới phạm tội vậy, trầm giọng nói, “Không phải cô nói là mời tôi ăn cơm sao?”
“Hả! là vậy à, anh đưa tấm danh thiếp cho tôi, tôi không cẩn thận làm mất rồi. . . . . .”
Nhưng trên thực tế . . . . . cô không còn tiền!
Trên người chỉ còn lại hơn chín trăm đồng đã được anh trai cho, nhìn cái vẻ của Lục Sâm như thân phận bất phàm, nếu muốn mời anh ta ăn cơm để tỏ lòng biết ơn thì cũng không thể keo kiệt bủn xỉn được, chắc chắn là phải đi nhà hàng, nhưng giờ cô ta đang nghèo!
Trên người nếu như ăn hết chín trăm đồng còn xót lại trên người, thì tháng này cô sẽ phải chịu đói rồi.
Cho nên. . . . . . cô suy nghĩ một hồi, quyết định không mời nữa.
Vả lại cô ta cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp Lục Sâm thôi, sau này sẽ không gặp mặt nữa.
Nhưng mà. . . . . .
Tiểu Thất không ngờ lại nhanh chóng gặp mặt nhau lần nữa, lại là cùng một kiểu như thế.
Lúc nãy trong khi vẽ Tiểu Thất luôn nghĩ cách để đối phó với Lục Sâm, cuối cùng cũng nghĩ ra cách nói là đã mất danh thiếp rồi, cách này sẽ không làm cô bị xấu hổ nữa!
“Đánh mất rồi à?”
“Đúng, đã đánh mất rồi!”
“Thật sự là đánh mất rồi chứ?”
Tiểu Thất ngửa đầu lên nhìn Lục Sâm, Ánh mắt tỏ vẻ chân thành tha thiết, “Thật đấy! Còn thật hơn là ngọc trai thiệt!”
Ánh mắt của Lục Sâm lại lóe lên nụ cười ẩn ý, anh ta như đã chuẩn bị sẵn rồi, từ trong túi moi ra chiếc điện thoại, “Cũng là do tôi xem xét chưa chu đáo, nên chỉ mới đưa một danh thiếp cho cô, đây này, cô hãy cho số điện thoại của cô cho tôi!”
“Hả?”
“Sao? Không tình nguyện à?”
Tiểu Thất tỏ vẻ lanh trí!
Bây giờ Lục Sâm như một quan chức đang thử lòng cô vậy!
Cô vội vàng lắc đầu, “Không có không có, làm sao mà không tình nguyện được.” Tiểu Thất nhanh chóng báo ra một chuỗi số.
Lục Sâm gọi thông số điện thoại, rất nhanh điện thoại từ trên người Tiểu Thất bỗng reo lên, anh ta thỏa mãn gật đầu, “Để tôi lưu lại số điện thoại đã!”
“À!”
Tiểu Thất cũng thành thật đem số điện thoại của Lục Sâm lưu lại.
“Cô dự tính chừng nào mời tôi ăn cơm đây?”
“Tôi bất cứ khi nào cũng được, nhưng là Lục tổng thời gian của ngài hình như là. . . . . .”
“Trưa hôm nay tôi rãnh!”
Tiểu Thất có cảm giác như đang khiên cục đá bị rơi vào bàn chân vậy.
Cô cảm thấy ai oán và nhìn Lục Sâm, đường đường là một nhân sĩ tinh anh của xã hội, anh ta lại cần một học sinh nghèo như cô mời khách chứ, bây giờ cô quả thật rất nghèo nàn, chút nữa ghi lên trán”Tôi rất nghèo rồi đó” !
Lục Sâm lần đầu tiên phát hiện ra đùa giỡn với một người lại vui đến như vậy.
Anh làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Thất, nhẹ giọng nói, “Vào lúc trưa mười một giờ tôi sẽ đứng trước cửa trường học đợi cô!”
Ánh mắt của Tiểu Thất không ngừng đảo qua đảo lại, đang tìm lý do gì đó để từ chối.
Lục Sâm nhìn xuyên thấu ánh mắt của cô xem đang nghĩ gì.
“Nếu vào mười một giờ trưa nay tôi không nhìn thấy cô đứng trước cửa trường, thì tôi sẽ đến hỏi hiệu trưởng cái phòng trong ký túc xá của cô ở đâu!”
Xem ra thật sự trốn không thoát rồi !
Tiểu Thất miếu máo, thiếu chút nữa òa khóc lên, “Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xuất hiện mà!”
Vội vả cúi đầu tìm bút chì và giấy trắng rồi bắt đầu vẽ.
Trong phòng học bắt đầu yên tịnh chỉ nghe thấy âm thanh ma sát của bút chì trên tờ giấy trắng cùng với âm thanh vọng lại từ chiếc xe lăn của Lục Sâm.
Ba mươi phút, thật sự thời gian rất gấp rút.
Nhưng may thay những người này đều chuyên ngành về lĩnh vực này, nên thời gian như thế không gọi là hà khắc lắm. Tiểu Thất vốn dĩ rất bối rối, nhưng sau khi cầm bút chì cô ngay lập tức chuyên tâm vào. Bởi vì không có bất cứ qui tắc nào nên mới là qui tắc khó khăn nhất.
Cho nên không biết rốt cuộc tiêu chuẩn của những người này như thế nào, và cũng không biết ánh mắt của họ ra sao.
Tiểu Thất suy nghĩ, vẽ ra những phong cách yêu thích nhất của cô.
Lục Sâm lăn chiếc xe lăn của anh ta trong lớp đi qua đi lại.
Ánh mắt của anh ta có chút để ý đến Tiểu Thất.
Tiểu Thất cúi đầu, phía trước trán của cô có một vài sợi tóc rũ xuống, làn mi dài, khi cúi đầu xuống làn mi dài của cô cong vút nó tựa như một cánh bướm, đang run rẩy, thật sự rất đẹp.
Ánh mắt của Lục Sâm chợt sáng rực lên.
Không ngờ rằng Tiểu Thất lại là học sinh của trường này, như vậy có phải là có duyên lắm không?
Cái cô lanh chanh này, nhìn cô ta tập trung quả nhiên có một sức hút, bậm môi lại biểu lộ nghiêm túc, khi cúi đầu, cặp lông mi bỗng chốc như nhíu lại, tức thì buông lỏng ra, biểu lộ của khuôn mặt trông thật tuyệt vời.
Tiểu Thất cặm cụi ngồi vẽ, bỗng thấy có một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô quay lên nhìn, liền nhìn thấy Lục Sâm từ lúc nào đã đẩy chiếc xe lăn tới trước mặt cô, Lục Sâm ngồi trên chiếc xe lăn, cái bóng của anh như che mất hết ánh sáng trước mặt cô, Tiểu Thất liếc mắt một cái, trái tim bỗng nhiên như bỏ lỡ một nhịp.
Cô cười toe toét, cảm thấy ngượng ngùng nhìn Lục Sâm.
Lục Sâm nhìn thấy thiết kế của cô ra khỏi đường viền, trong đồng tử lóe lên một tia sáng tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức tiêu tan vào trong tròng tử đen nhánh kia.
Lục Sâm từ trên bàn của Tiểu Thất lấy lên cây bút chì, trên tờ giấy trắng trước mặt của Tiểu Thất viết lên vài chữ, sau đó tỏ vẻ như không có việc gì đẩy xe lăn rời đi.
Tiểu Thất nhìn những dòng chữ trên tờ giấy trắng.
Bỗng chốc tim đập thình thịch loạn lên!
“Vẽ xong rồi nộp bài rồi ra cửa đợi tôi!”
Ai cha!
Tiểu Thất bối rối cắn đầu bút chì.
Lục Sâm chẳng lẽ muốn tính sổ với cô sao!
A a a, vốn dĩ cô phải là người mời khách mà, nhưng mà cũng cách sự việc xảy ra ở quán Bar cũng gần một tuần rồi, cô không có chút động tịnh gì!
Chẳng lẽ Lục Sâm định khởi binh hỏi tội cô sao?
Không lẽ anh ta muốn gây khó dễ, cố ý khiến cô rớt thì sao!
Người này chắc không đến nổi hẹp hòi nhỏ mọn đâu.
Tiểu Thất len lén liếc nhìn anh một cái, Lục Sâm đã đẩy xe lăn đi ra chỗ khác rồi, để lại phía sau một bờ lưng rộng lớn của anh ta.
Khuôn mặt Tiểu Thất tức khắc như muốn khóc lóc thảm thiết!
Cô rất nhanh vẽ xong bản vẽ, sau đó giơ tay lên.
“Em đã vẽ xong rồi. . . . . .”
La Na nhúng mày, “Bây giờ em nộp bài sao?”
Tiểu Thất gật đầu, cô cũng không muốn nộp đâu, thời gian ba mươi phút, cô nộp bài trước thì sẽ khiến cho người khác có một cảm giác cô là người cao ngạo, chính là. . . . . . Tiểu Thất liếc mắt nhìn Lục Sâm, vẫn là phải thành thành thật thật đem bản vẽ đến nộp cho La Na .
“Này. . . . . . La tiểu thư, tôi có thể đi ra ngoài được không?”
La Na nhìn lên bản vẽ của Tiểu Thất vừa mới nộp, chân mày lại nhúng lên, nghe được tiếng nói của Tiểu Thất, cô gật đầu, “Được rồi, có thể đi ra ngoài.”
Tiểu Thất như trút được gánh nặng, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học.
Cô ta tìm thấy một góc trong lớp học nơi không ai nhìn thấy cô, trên nền đất vẽ vòng tròn.
Không đến năm phút đồng hồ, Lục Sâm đẩy chiếc xe lăn xuất hiện trước mặt Tiểu Thất.
“Cô đang làm gì thế?”
“Vẽ vòng tròn quyền rủa mà. . . . . . A, không có gì không có gì!” Tiểu Thất bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy đạp vào những vòng tròn vừa mới được vẽ dưới nền đất, cô ngồi xổm dưới đất ngước đầu nhìn Lục Sâm, “Lục tổng. . . . . .”
“Lúc không có người có thể kêu tôi là Lục Sâm!”
Tiểu Thất chẹn họng.
Hai người bọn họ không thể nào quen thuộc đến nước đó chứ.
“Không bằng lòng à?” Lục Sâm nheo mắt nhìn.
“Không có gì không có gì, hoàn toàn không có gì hết!” Tiểu Thất cười gượng, “Lục Sâm ơi, anh là Tổng tài của Phong Hoa mà?”
“Hiệu trưởng đã giới thiệu như vậy, anh không nghe sao?”
Tiểu Thất lại chẹn họng.
Cô ta đúng là không chọn đề tài mà nói, để tránh hai người ngượng ngùng mà!
Tiểu Thất lắc đầu, không nói gì thêm.
Lục Sâm thấy vậy, ánh mắt chợt lóe nụ cười lướt qua, anh ta nhìn người ngồi dưới đất đang cúi đầu xuống, vẻ mặt của Tiểu Thất như vừa mới phạm tội vậy, trầm giọng nói, “Không phải cô nói là mời tôi ăn cơm sao?”
“Hả! là vậy à, anh đưa tấm danh thiếp cho tôi, tôi không cẩn thận làm mất rồi. . . . . .”
Nhưng trên thực tế . . . . . cô không còn tiền!
Trên người chỉ còn lại hơn chín trăm đồng đã được anh trai cho, nhìn cái vẻ của Lục Sâm như thân phận bất phàm, nếu muốn mời anh ta ăn cơm để tỏ lòng biết ơn thì cũng không thể keo kiệt bủn xỉn được, chắc chắn là phải đi nhà hàng, nhưng giờ cô ta đang nghèo!
Trên người nếu như ăn hết chín trăm đồng còn xót lại trên người, thì tháng này cô sẽ phải chịu đói rồi.
Cho nên. . . . . . cô suy nghĩ một hồi, quyết định không mời nữa.
Vả lại cô ta cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp Lục Sâm thôi, sau này sẽ không gặp mặt nữa.
Nhưng mà. . . . . .
Tiểu Thất không ngờ lại nhanh chóng gặp mặt nhau lần nữa, lại là cùng một kiểu như thế.
Lúc nãy trong khi vẽ Tiểu Thất luôn nghĩ cách để đối phó với Lục Sâm, cuối cùng cũng nghĩ ra cách nói là đã mất danh thiếp rồi, cách này sẽ không làm cô bị xấu hổ nữa!
“Đánh mất rồi à?”
“Đúng, đã đánh mất rồi!”
“Thật sự là đánh mất rồi chứ?”
Tiểu Thất ngửa đầu lên nhìn Lục Sâm, Ánh mắt tỏ vẻ chân thành tha thiết, “Thật đấy! Còn thật hơn là ngọc trai thiệt!”
Ánh mắt của Lục Sâm lại lóe lên nụ cười ẩn ý, anh ta như đã chuẩn bị sẵn rồi, từ trong túi moi ra chiếc điện thoại, “Cũng là do tôi xem xét chưa chu đáo, nên chỉ mới đưa một danh thiếp cho cô, đây này, cô hãy cho số điện thoại của cô cho tôi!”
“Hả?”
“Sao? Không tình nguyện à?”
Tiểu Thất tỏ vẻ lanh trí!
Bây giờ Lục Sâm như một quan chức đang thử lòng cô vậy!
Cô vội vàng lắc đầu, “Không có không có, làm sao mà không tình nguyện được.” Tiểu Thất nhanh chóng báo ra một chuỗi số.
Lục Sâm gọi thông số điện thoại, rất nhanh điện thoại từ trên người Tiểu Thất bỗng reo lên, anh ta thỏa mãn gật đầu, “Để tôi lưu lại số điện thoại đã!”
“À!”
Tiểu Thất cũng thành thật đem số điện thoại của Lục Sâm lưu lại.
“Cô dự tính chừng nào mời tôi ăn cơm đây?”
“Tôi bất cứ khi nào cũng được, nhưng là Lục tổng thời gian của ngài hình như là. . . . . .”
“Trưa hôm nay tôi rãnh!”
Tiểu Thất có cảm giác như đang khiên cục đá bị rơi vào bàn chân vậy.
Cô cảm thấy ai oán và nhìn Lục Sâm, đường đường là một nhân sĩ tinh anh của xã hội, anh ta lại cần một học sinh nghèo như cô mời khách chứ, bây giờ cô quả thật rất nghèo nàn, chút nữa ghi lên trán”Tôi rất nghèo rồi đó” !
Lục Sâm lần đầu tiên phát hiện ra đùa giỡn với một người lại vui đến như vậy.
Anh làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Thất, nhẹ giọng nói, “Vào lúc trưa mười một giờ tôi sẽ đứng trước cửa trường học đợi cô!”
Ánh mắt của Tiểu Thất không ngừng đảo qua đảo lại, đang tìm lý do gì đó để từ chối.
Lục Sâm nhìn xuyên thấu ánh mắt của cô xem đang nghĩ gì.
“Nếu vào mười một giờ trưa nay tôi không nhìn thấy cô đứng trước cửa trường, thì tôi sẽ đến hỏi hiệu trưởng cái phòng trong ký túc xá của cô ở đâu!”
Xem ra thật sự trốn không thoát rồi !
Tiểu Thất miếu máo, thiếu chút nữa òa khóc lên, “Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xuất hiện mà!”
Bình luận facebook