Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (853).txt
“Anh tuyệt thực mấy hôm thật à?”
“Đương nhiên.....” Dung Cảnh khựng lại đôi chút, rồi anh lại cười trừ cho câu nối sau, “Đương nhiên là không thể nào! Tình cảm của anh với anh trai từ nhỏ đã luôn tốt nên làm sao mà anh trai anh đứng nhìn anh chịu đói được, có lúc buổi đêm, anh ấy sẽ chờ cho bố mẹ ngủ say rồi cầm thức ăn và nước uống cho anh.....”
“Vậy cũng được sao?”
Chỉ có vậy đương nhiên là không được rồi, cho nên còn phải nghĩ cách khác nữa !” Dung Cảnh cười nói, “Lúc đó anh trai anh đã có bạn gái rồi, vừa hay bạn gái anh ấy là một thợ hóa trang, anh ấy tranh thủ lúc bố mẹ anh không có nhà liền lén đưa bạn gái về nhà hóa trang cho anh !”
“Hóa trang ? !”
“Không sai, lần đó anh mới biết đồ trang điểm còn có thể có tác dụng như vậy, ngày nào anh cũng ăn uống đầy đủ, nên sắc mặt có thế nào cũng chẳng thấy tái bệch đi, bạn gái anh.....cũng là chị dâu anh bây giờ dùng một đống cọ và những thứ linh tinh gì đó bôi lên mặt anh, hay thật, sau khi bôi xong, cái mặt anh trông bệch đi, tái nhợt đến sợ, môi nhìn như khô đến bong tróc hết ra vậy ! Khi đó bố mẹ anh không chịu thua cho anh, nên mấy ngày liền không đến phòng để xem anh, anh bèn dùng một mẹo khác, giả ngất xỉu !”
Lưu Tuyền nghe vậy, cả người cô thấy háo hức lên.
“Sau khi anh giả vờ ngất, bố mẹ anh lập tức đến phòng để xem tình hình của anh, vừa nhìn thấy sắc mặt anh như vậy sao còn dám ép anh nữa, đương nhiên họ phải bỏ cuộc rồi ! Ha ha, bây giờ nghĩ lại diễn xuất lúc đó của anh cũng tốt quá.”
Lưu Tuyền cũng buồn cười kiềm không được.
“
Vậy sau này thì sao, anh không vào bộ đội nữa, rồi sao ?”
Sau đó thì tìm cách khởi nghiệp thôi, tìm kiếm công việc mà mình thích để đi làm, đương nhiên, quá trình đó vô cùng gian khổ, đặc biệt là khi mà bố mẹ anh đều làm việc trong quân đội, sau khi tốt nghiệp, anh trai anh cũng vào trong bộ đội, họ đều nói rõ với anh nếu ra ngoài khởi nghiệp thì không được nhắc đến danh tiếng của họ, cho nên anh cứ lật đật một mình ra ngoài bắt đầu sự nghiệp, thực sự lúc đó toàn bộ là hai bàn tay trắng, mỗi một mối quan hệ đều do anh nhặt nhạnh từng chút từng chút một. Đương nhiên, cũng đi đến những con đường cụt, cũng phải va đập các loại người trong mấy năm, cuối cùng mới được một chút thành quả như hôm nay.”
Lưu Tuyền không hỏi công việc hiện tại của anh, chỉ cần nhìn chiếc xe của anh là biết bây giờ anh sống một cuộc sống rất khấm khá rồi, “Vậy sao bác gái còn giục anh cưới vợ gấp vậy, bây giờ anh cũng là người có sự nghiệp có thành quả rồi, chẳng thiếu thốn gì, tìm một cô bạn gái là chuyện khá đơn giản chứ nhỉ ?”
Dung Cảnh gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng.
“Ừm.....Nếu không muốn nói anh có thể không nói.”
“Không phải.....” Dung Cảnh ngại đến không dám nhìn thẳng vào cô, “Vì khi mới bắt đầu khởi nghiệp anh có hơi bận quá, không có thời gian kiếm bạn gái, hai năm nay thì thời gian cũng đã thư thả nhưng những cô gái chủ động dính vào anh anh lại không thích, cho nên.....đến tận bây giờ.....anh.....vẫn chưa từng kiếm.....bạn gái.....”
Vẫn chưa từng kiếm bạn gái ? !
Lưu Tuyền trợn mắt rõ to.
29 tuổi, điều kiện lại tốt như vậy, lại là một chàng trai không chê vào đâu được, có thể nói chỉ cần một cái vẫy tay là một hàng dài con gái phải lao vào rồi, một chàng trai như vậy.....không ngờ lại chưa từng có bạn gái ?”
Lưu Tuyền cười ra nước mắt.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mẹ của Dung Cảnh lại nóng vội như vậy rồi.
Thời buổi này, 29 tuổi có sự nghiệp thành công nhưng vẫn chưa kết hôn thì khá là bình thường, nhưng đến một mối tình vắt vai vẫn chưa có thì.....chuyện này lại không được bình thường.
“Bác gái.....Có phải là nghĩ anh hơi lệch không ?”
Nhắc đến chuyện này, Dung Cảnh lại thấy nhức đầu.
Anh sờ lên trán, “Không chỉ là nghĩ sai cho anh đâu.....Mẹ anh bây giờ nghiêm trọng nghi ngờ anh không thích con gái !”
“Phụt——Ha ha !”
Dung Cảnh ai oán nhìn sang cô, Lưu Tuyền vội vàng ôm lấy miệng mình, nhưng khóe mắt chân mày lại không giấu được nụ cười.
Đừng trách cô chứ !
Cô thục sự là không có cách nào nhịn được.
Thử nghĩ, một người đàn ông một mét chín mấy như vậy, mà bị chính mẹ ruột của mình hoài nghi là người đồng tính..... Lưu Tuyền nghĩ đến vậy lại không nhịn được cười.
“Buồn cười đến vậy sao ?”
Ha ha, đúng là có chút buồn cười thật, thảo nào bác gái giục giã anh nhanh chóng kiếm bạn gái, kết hôn đến vậy.”
“Ừ !” Dung Cảnh thở dài, “Mẹ anh, tâm nguyện lớn nhất của bà ấy bây giờ là anh nhanh chóng kiếm được bạn gái, để chứng minh được rằng anh không phải là người đồng tính, nhưng anh thực sự không thích đi coi mắt, theo anh thấy, coi mắt cũng như chuyện mình đi chợ lựa củ cải, mua rau vậy, giống như để cho người ta chọn qua lựa lại ! Quan niệm đã là vậy, có bắt anh đi coi mắt đương nhiên không thể nào có kết quả rồi.”
“Nhưng, càng không có kết quả bác gái lại càng nghi ngờ giới tính của anh đúng không.”
Dung Cảnh đau đầu nhất là điều này.
Lúc đầu anh cũng không ghét coi mắt đến vậy, nhưng trải qua hết lần này lần khác mà không có kết quả, ánh mắt của mẹ anh đã chuyển sang hướng khác rồi. Có một lần anh đi ngang qua phòng của bố mẹ, không ngờ lại nghe được giọng của mẹ anh đang buồn nản nói với bố anh, “Em thấy có khi con trai mình là người đồng tính thật đấy anh ạ.....anh xem bao nhiêu côi gái xinh đẹp lại giỏi giang như vậy đến coi mặt rồi, ấn tượng của người ta với nó thì tốt như vậy, nhưng anh xem nó đi, không thích một mẫu nào.....lão Dung ơi, con trai mình có khi thật sự là bên đồng tính rồi. Anh nói thử xem, nếu nó là đồng tính.....thì nó là bên trên hay bên dưới đây.....nếu là bên trên, em cũng còn chấp nhận được, nhưng nếu nó mà là bên dưới thì.....em không chịu được đâu !”
Dung Cảnh toát mồ hôi hột ngay tại trận !
Anh đã từng nghiêm túc nói chuyện với mẹ mình về vấn đề này một lần, nhấn mạnh đến ba lần anh không phải đồng tính, càng không thể nào là cái bên nằm dưới chết tiệt nào đó !
Đương nhiên, rõ ràng là mẹ anh cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Nhưng từ đó lại bắt đầu càng nhiệt tình tìm bạn gái cho anh.
Hơn nữa thi thoảng bà còn nói ý, “Ai da, thật ra thì, ôm đàn bà vẫn thoải mái hơn chứ nhỉ, mềm mềm ấm áp, đâu có giống như mấy thằng đàn ông đâu, cả người cứ cứng như sắt ấy.....có đúng không lão Dung !”
Ánh mắt của bố anh phút chốc cũng nhìn anh một cách quái lạ.
Dung Cảnh vừa nghĩ đến đây, đầu như muốn nổ tung.
“Nói chung hiện tại, trong đầu mẹ anh đã xác định anh là người đồng tính rồi, nhưng mà bà ấy vẫn cứ ôm một chút hy vọng có thể bẻ anh từ cong thành thẳng ! Cho nên suốt ngày cứ nghĩ cách giới thiệu bạn gái cho anh, với hy vọng anh có thể có hứng thú với phụ nữ ! Nếu bây giờ anh mà dẫn một cô gái đến trước mặt bà ấy, anh nói cho em nghe.....kể cả có là một cô gái xấu thậm tệ, chắc chắn mẹ anh cũng sẽ tuôn hai hàng lệ !”
Lưu Tuyền cười không ngừng được, “Mẹ anh thật thú vị quá đi.”
“Đúng vậy ! Đúng rồi, mẹ anh cũng ở khu biệt thự gần nhà em đấy, bây giờ bà ấy đã nghỉ hưu ở nhà cùng với bố anh rồi, mỗi ngày của họ đều khá thư thả rảnh rỗi. Có khi ngày nào đó hai người lại gặp được nhau trên đường. Nếu có cơ hội, anh giới thiệu cho hai người làm quen.”
“Được thôi !”
Lưu Tuyền chẳng nghĩ gì nhiều, cô có ở trong nhà cũng cảm thấy bí bách, nếu có thể quen vài người khác, nói chuyện với họ, cô sẽ vui lên nhiều.
“Hôm nay mẹ anh kêu anh về để coi mắt à ?”
“Ừ !”
“Vậy anh không về.....có phải mẹ anh sẽ nghĩ rằng.....”
“Đúng ! Tuyệt đối sẽ nghĩ vậy! Bà ấy chắc chắn sẽ nghĩ do anh là người đồng tính nên mới từ chối việc coi mắt do bà ấy sắp xếp.” Dung Cảnh nghiến răng, “Em có biết không, mẹ anh tuy là quân nhân, nhưng suy nghĩ trong đầu bà ấy rất khác với người bình thường, quân nhân không phải là nên suy nghĩ nghiêm túc và chặt chẽ sao ! Bà ấy lại không như vậy, mà lại đặc biệt thích xem tiểu thuyết ngôn tình, nên rất hay nghĩ lung tung các kiểu ! Đặc biệt là tác phẩm của một tác giả tên Quân Tiểu Thất, cũng chẳng hiểu trong đó viết cái gì mà mẹ anh mê mị vô cùng. Chắc chắn mấy tình tiết trong chuyện của cô ta làm mẹ anh lú lẫn mất rồi, đừng để anh gặp được, bắt được chắc chắn anh phải tẩn cho cô ta một trận !”
Lưu Tuyền cười tươi.
Cô phút chốc cảm thấy có hứng thú với cô tác giả này, nếu xem tiểu thuyết của cô ấy mà trở nên vui vẻ như mẹ của Dung Cảnh thì cô cũng muốn đọc nó hằng ngày !
“Vậy mai anh trở về với mẹ thì nhớ phải giải thích cho đàng hoàng nhé.”
“Giải thích cũng vô dụng thôi, trong đầu bà ấy đã xác định là vậy rồi.....”
Dung Cảnh gần như có thể tưởng tượng được, ngày mai khi gặp lại mẹ của anh, chắc chắn bà sẽ dùng ánh mắt vô cùng bi thương nhìn anh.”
Haizz.
Dung Cảnh không kiềm được, đưa tay day day huyệt thái dương.
Hai người tiếp tục nói rất nhiều chuyện, Dung Cảnh cố ý đem những câu chuyện buồn cười hồi nhỏ ra kể cho Lưu Tuyền nghe, làm cho cô cười không ngớt.
Hai người họ cứ thế trò chuyện với nhau không biết mệt.
Rất nhanh, thời gian đã trôi quá nửa đêm.
Sau nửa đêm, tiết trời còn lạnh hơn nữa.
Dung Cảnh đã cảm thấy cơ thể Lưu Tuyền đang run lên.
Cứ như vậy không phải là cách.
“Lưu Tuyền em đợi anh một lát, anh đi tìm một ít củi đến.” Nghĩ một hồi, anh lại nhìn cô, “Một mình em có sợ không, không thì em đi cùng với anh ?”
“Được thôi, mình cùng đi.”
Hai người họ đi xuống dưới dốc, xung quanh đây khá heo hút nhưng trên dốc có mấy cây khá to.
“Em xuống chỗ gốc cây nhặt cành khô !”
“Vậy anh đi nhặt củi !”
“Ừ !”
Hai người chia nhau công việc, rất nhanh sau đó cô đã nhặt được một nhóm những cành cây nhỏ, không đến mười phút sau, Dung Cảnh cũng đã trở về, trong tay ôm một đống củi to bằng bắp tay.
“Wao, anh nhặt ở đâu được nhiều củi to vậy ?!”
Dung Cảnh dơ lên con dao trong tay, “Dùng con dao quân đội chặt đấy !”
“Tốt quá !”
Hai người kiếm một chỗ vắng gió, trên người Dung Cảnh có bật lửa thường dụng, anh có kinh nghiệm huấn luyện và dã ngoại, rất nhanh thôi ngọn lửa đã được bắc lên ! Có lửa rồi, hai người cũng thấy ấm áp hơn nhiều.
Dung Cảnh lại đi ôm một bó cỏ khô lại, anh rải chúng phía trên gốc cây, “Ngồi lên trên này sẽ ấm hơn một chút.”
“Ừm !”
Lưu Tuyền dựa vào gốc cây nhìn Dung Cảnh đang ngồi thẳng phía đối diện, dáng ngồi chỉ cần nhìn đã biết không được thoải mái, cô chủ động nhích sang một bên, tay đập đập vào chỗ cỏ bên cạnh mình, “Anh ngồi sang đây đi, vừa đúng có thể dựa vào thân cây, sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Dung Cảnh cũng không từ chối, anh mím môi cười ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh rất thích mùi hương từ cô.
Khi nãy ngồi gần anh đã ngửi thấy, một mùi thơm rất nhẹ rất thoảng, không giống như mùi nước hoa sắc sảo trong văn phòng làm việc, mà là một mùi thanh mát, ngửi rất dễ chịu.
Khi con người ta thấy ấm lên, sẽ rất dễ buồn ngủ.
Cơ thể của Lưu Tuyền nói gì cũng vẫn còn yếu, lại dựa vào gốc cây, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.
Dung Cảnh sau khi cảm thấy hơi thở của cô đã đều đặn, liền nhẹ nhàng đặt lại vai của cô kề vai mình, đưa đầu của cô ké vào dựa lên vai, để cho cô có thể ngủ một giấc dễ chịu hơn. Lưu Tuyền như cảm thấy không được thoải mái lắm, đầu cô hơi động đậy đôi chút, Dung Cảnh căng thẳng đến độ không dám thở mạnh, nhưng hóa ra cô chỉ đang tìm cho mình một tư thế dễ chịu nhất thôi, sau đó cô để đầu vào hốc cổ anh và yên vị ngủ say sưa trong tư thế ấy.
Dung Cảnh ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô, khóe môi nhẹ nhàng dâng lên một nụ cười.
“Đương nhiên.....” Dung Cảnh khựng lại đôi chút, rồi anh lại cười trừ cho câu nối sau, “Đương nhiên là không thể nào! Tình cảm của anh với anh trai từ nhỏ đã luôn tốt nên làm sao mà anh trai anh đứng nhìn anh chịu đói được, có lúc buổi đêm, anh ấy sẽ chờ cho bố mẹ ngủ say rồi cầm thức ăn và nước uống cho anh.....”
“Vậy cũng được sao?”
Chỉ có vậy đương nhiên là không được rồi, cho nên còn phải nghĩ cách khác nữa !” Dung Cảnh cười nói, “Lúc đó anh trai anh đã có bạn gái rồi, vừa hay bạn gái anh ấy là một thợ hóa trang, anh ấy tranh thủ lúc bố mẹ anh không có nhà liền lén đưa bạn gái về nhà hóa trang cho anh !”
“Hóa trang ? !”
“Không sai, lần đó anh mới biết đồ trang điểm còn có thể có tác dụng như vậy, ngày nào anh cũng ăn uống đầy đủ, nên sắc mặt có thế nào cũng chẳng thấy tái bệch đi, bạn gái anh.....cũng là chị dâu anh bây giờ dùng một đống cọ và những thứ linh tinh gì đó bôi lên mặt anh, hay thật, sau khi bôi xong, cái mặt anh trông bệch đi, tái nhợt đến sợ, môi nhìn như khô đến bong tróc hết ra vậy ! Khi đó bố mẹ anh không chịu thua cho anh, nên mấy ngày liền không đến phòng để xem anh, anh bèn dùng một mẹo khác, giả ngất xỉu !”
Lưu Tuyền nghe vậy, cả người cô thấy háo hức lên.
“Sau khi anh giả vờ ngất, bố mẹ anh lập tức đến phòng để xem tình hình của anh, vừa nhìn thấy sắc mặt anh như vậy sao còn dám ép anh nữa, đương nhiên họ phải bỏ cuộc rồi ! Ha ha, bây giờ nghĩ lại diễn xuất lúc đó của anh cũng tốt quá.”
Lưu Tuyền cũng buồn cười kiềm không được.
“
Vậy sau này thì sao, anh không vào bộ đội nữa, rồi sao ?”
Sau đó thì tìm cách khởi nghiệp thôi, tìm kiếm công việc mà mình thích để đi làm, đương nhiên, quá trình đó vô cùng gian khổ, đặc biệt là khi mà bố mẹ anh đều làm việc trong quân đội, sau khi tốt nghiệp, anh trai anh cũng vào trong bộ đội, họ đều nói rõ với anh nếu ra ngoài khởi nghiệp thì không được nhắc đến danh tiếng của họ, cho nên anh cứ lật đật một mình ra ngoài bắt đầu sự nghiệp, thực sự lúc đó toàn bộ là hai bàn tay trắng, mỗi một mối quan hệ đều do anh nhặt nhạnh từng chút từng chút một. Đương nhiên, cũng đi đến những con đường cụt, cũng phải va đập các loại người trong mấy năm, cuối cùng mới được một chút thành quả như hôm nay.”
Lưu Tuyền không hỏi công việc hiện tại của anh, chỉ cần nhìn chiếc xe của anh là biết bây giờ anh sống một cuộc sống rất khấm khá rồi, “Vậy sao bác gái còn giục anh cưới vợ gấp vậy, bây giờ anh cũng là người có sự nghiệp có thành quả rồi, chẳng thiếu thốn gì, tìm một cô bạn gái là chuyện khá đơn giản chứ nhỉ ?”
Dung Cảnh gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng.
“Ừm.....Nếu không muốn nói anh có thể không nói.”
“Không phải.....” Dung Cảnh ngại đến không dám nhìn thẳng vào cô, “Vì khi mới bắt đầu khởi nghiệp anh có hơi bận quá, không có thời gian kiếm bạn gái, hai năm nay thì thời gian cũng đã thư thả nhưng những cô gái chủ động dính vào anh anh lại không thích, cho nên.....đến tận bây giờ.....anh.....vẫn chưa từng kiếm.....bạn gái.....”
Vẫn chưa từng kiếm bạn gái ? !
Lưu Tuyền trợn mắt rõ to.
29 tuổi, điều kiện lại tốt như vậy, lại là một chàng trai không chê vào đâu được, có thể nói chỉ cần một cái vẫy tay là một hàng dài con gái phải lao vào rồi, một chàng trai như vậy.....không ngờ lại chưa từng có bạn gái ?”
Lưu Tuyền cười ra nước mắt.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mẹ của Dung Cảnh lại nóng vội như vậy rồi.
Thời buổi này, 29 tuổi có sự nghiệp thành công nhưng vẫn chưa kết hôn thì khá là bình thường, nhưng đến một mối tình vắt vai vẫn chưa có thì.....chuyện này lại không được bình thường.
“Bác gái.....Có phải là nghĩ anh hơi lệch không ?”
Nhắc đến chuyện này, Dung Cảnh lại thấy nhức đầu.
Anh sờ lên trán, “Không chỉ là nghĩ sai cho anh đâu.....Mẹ anh bây giờ nghiêm trọng nghi ngờ anh không thích con gái !”
“Phụt——Ha ha !”
Dung Cảnh ai oán nhìn sang cô, Lưu Tuyền vội vàng ôm lấy miệng mình, nhưng khóe mắt chân mày lại không giấu được nụ cười.
Đừng trách cô chứ !
Cô thục sự là không có cách nào nhịn được.
Thử nghĩ, một người đàn ông một mét chín mấy như vậy, mà bị chính mẹ ruột của mình hoài nghi là người đồng tính..... Lưu Tuyền nghĩ đến vậy lại không nhịn được cười.
“Buồn cười đến vậy sao ?”
Ha ha, đúng là có chút buồn cười thật, thảo nào bác gái giục giã anh nhanh chóng kiếm bạn gái, kết hôn đến vậy.”
“Ừ !” Dung Cảnh thở dài, “Mẹ anh, tâm nguyện lớn nhất của bà ấy bây giờ là anh nhanh chóng kiếm được bạn gái, để chứng minh được rằng anh không phải là người đồng tính, nhưng anh thực sự không thích đi coi mắt, theo anh thấy, coi mắt cũng như chuyện mình đi chợ lựa củ cải, mua rau vậy, giống như để cho người ta chọn qua lựa lại ! Quan niệm đã là vậy, có bắt anh đi coi mắt đương nhiên không thể nào có kết quả rồi.”
“Nhưng, càng không có kết quả bác gái lại càng nghi ngờ giới tính của anh đúng không.”
Dung Cảnh đau đầu nhất là điều này.
Lúc đầu anh cũng không ghét coi mắt đến vậy, nhưng trải qua hết lần này lần khác mà không có kết quả, ánh mắt của mẹ anh đã chuyển sang hướng khác rồi. Có một lần anh đi ngang qua phòng của bố mẹ, không ngờ lại nghe được giọng của mẹ anh đang buồn nản nói với bố anh, “Em thấy có khi con trai mình là người đồng tính thật đấy anh ạ.....anh xem bao nhiêu côi gái xinh đẹp lại giỏi giang như vậy đến coi mặt rồi, ấn tượng của người ta với nó thì tốt như vậy, nhưng anh xem nó đi, không thích một mẫu nào.....lão Dung ơi, con trai mình có khi thật sự là bên đồng tính rồi. Anh nói thử xem, nếu nó là đồng tính.....thì nó là bên trên hay bên dưới đây.....nếu là bên trên, em cũng còn chấp nhận được, nhưng nếu nó mà là bên dưới thì.....em không chịu được đâu !”
Dung Cảnh toát mồ hôi hột ngay tại trận !
Anh đã từng nghiêm túc nói chuyện với mẹ mình về vấn đề này một lần, nhấn mạnh đến ba lần anh không phải đồng tính, càng không thể nào là cái bên nằm dưới chết tiệt nào đó !
Đương nhiên, rõ ràng là mẹ anh cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Nhưng từ đó lại bắt đầu càng nhiệt tình tìm bạn gái cho anh.
Hơn nữa thi thoảng bà còn nói ý, “Ai da, thật ra thì, ôm đàn bà vẫn thoải mái hơn chứ nhỉ, mềm mềm ấm áp, đâu có giống như mấy thằng đàn ông đâu, cả người cứ cứng như sắt ấy.....có đúng không lão Dung !”
Ánh mắt của bố anh phút chốc cũng nhìn anh một cách quái lạ.
Dung Cảnh vừa nghĩ đến đây, đầu như muốn nổ tung.
“Nói chung hiện tại, trong đầu mẹ anh đã xác định anh là người đồng tính rồi, nhưng mà bà ấy vẫn cứ ôm một chút hy vọng có thể bẻ anh từ cong thành thẳng ! Cho nên suốt ngày cứ nghĩ cách giới thiệu bạn gái cho anh, với hy vọng anh có thể có hứng thú với phụ nữ ! Nếu bây giờ anh mà dẫn một cô gái đến trước mặt bà ấy, anh nói cho em nghe.....kể cả có là một cô gái xấu thậm tệ, chắc chắn mẹ anh cũng sẽ tuôn hai hàng lệ !”
Lưu Tuyền cười không ngừng được, “Mẹ anh thật thú vị quá đi.”
“Đúng vậy ! Đúng rồi, mẹ anh cũng ở khu biệt thự gần nhà em đấy, bây giờ bà ấy đã nghỉ hưu ở nhà cùng với bố anh rồi, mỗi ngày của họ đều khá thư thả rảnh rỗi. Có khi ngày nào đó hai người lại gặp được nhau trên đường. Nếu có cơ hội, anh giới thiệu cho hai người làm quen.”
“Được thôi !”
Lưu Tuyền chẳng nghĩ gì nhiều, cô có ở trong nhà cũng cảm thấy bí bách, nếu có thể quen vài người khác, nói chuyện với họ, cô sẽ vui lên nhiều.
“Hôm nay mẹ anh kêu anh về để coi mắt à ?”
“Ừ !”
“Vậy anh không về.....có phải mẹ anh sẽ nghĩ rằng.....”
“Đúng ! Tuyệt đối sẽ nghĩ vậy! Bà ấy chắc chắn sẽ nghĩ do anh là người đồng tính nên mới từ chối việc coi mắt do bà ấy sắp xếp.” Dung Cảnh nghiến răng, “Em có biết không, mẹ anh tuy là quân nhân, nhưng suy nghĩ trong đầu bà ấy rất khác với người bình thường, quân nhân không phải là nên suy nghĩ nghiêm túc và chặt chẽ sao ! Bà ấy lại không như vậy, mà lại đặc biệt thích xem tiểu thuyết ngôn tình, nên rất hay nghĩ lung tung các kiểu ! Đặc biệt là tác phẩm của một tác giả tên Quân Tiểu Thất, cũng chẳng hiểu trong đó viết cái gì mà mẹ anh mê mị vô cùng. Chắc chắn mấy tình tiết trong chuyện của cô ta làm mẹ anh lú lẫn mất rồi, đừng để anh gặp được, bắt được chắc chắn anh phải tẩn cho cô ta một trận !”
Lưu Tuyền cười tươi.
Cô phút chốc cảm thấy có hứng thú với cô tác giả này, nếu xem tiểu thuyết của cô ấy mà trở nên vui vẻ như mẹ của Dung Cảnh thì cô cũng muốn đọc nó hằng ngày !
“Vậy mai anh trở về với mẹ thì nhớ phải giải thích cho đàng hoàng nhé.”
“Giải thích cũng vô dụng thôi, trong đầu bà ấy đã xác định là vậy rồi.....”
Dung Cảnh gần như có thể tưởng tượng được, ngày mai khi gặp lại mẹ của anh, chắc chắn bà sẽ dùng ánh mắt vô cùng bi thương nhìn anh.”
Haizz.
Dung Cảnh không kiềm được, đưa tay day day huyệt thái dương.
Hai người tiếp tục nói rất nhiều chuyện, Dung Cảnh cố ý đem những câu chuyện buồn cười hồi nhỏ ra kể cho Lưu Tuyền nghe, làm cho cô cười không ngớt.
Hai người họ cứ thế trò chuyện với nhau không biết mệt.
Rất nhanh, thời gian đã trôi quá nửa đêm.
Sau nửa đêm, tiết trời còn lạnh hơn nữa.
Dung Cảnh đã cảm thấy cơ thể Lưu Tuyền đang run lên.
Cứ như vậy không phải là cách.
“Lưu Tuyền em đợi anh một lát, anh đi tìm một ít củi đến.” Nghĩ một hồi, anh lại nhìn cô, “Một mình em có sợ không, không thì em đi cùng với anh ?”
“Được thôi, mình cùng đi.”
Hai người họ đi xuống dưới dốc, xung quanh đây khá heo hút nhưng trên dốc có mấy cây khá to.
“Em xuống chỗ gốc cây nhặt cành khô !”
“Vậy anh đi nhặt củi !”
“Ừ !”
Hai người chia nhau công việc, rất nhanh sau đó cô đã nhặt được một nhóm những cành cây nhỏ, không đến mười phút sau, Dung Cảnh cũng đã trở về, trong tay ôm một đống củi to bằng bắp tay.
“Wao, anh nhặt ở đâu được nhiều củi to vậy ?!”
Dung Cảnh dơ lên con dao trong tay, “Dùng con dao quân đội chặt đấy !”
“Tốt quá !”
Hai người kiếm một chỗ vắng gió, trên người Dung Cảnh có bật lửa thường dụng, anh có kinh nghiệm huấn luyện và dã ngoại, rất nhanh thôi ngọn lửa đã được bắc lên ! Có lửa rồi, hai người cũng thấy ấm áp hơn nhiều.
Dung Cảnh lại đi ôm một bó cỏ khô lại, anh rải chúng phía trên gốc cây, “Ngồi lên trên này sẽ ấm hơn một chút.”
“Ừm !”
Lưu Tuyền dựa vào gốc cây nhìn Dung Cảnh đang ngồi thẳng phía đối diện, dáng ngồi chỉ cần nhìn đã biết không được thoải mái, cô chủ động nhích sang một bên, tay đập đập vào chỗ cỏ bên cạnh mình, “Anh ngồi sang đây đi, vừa đúng có thể dựa vào thân cây, sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Dung Cảnh cũng không từ chối, anh mím môi cười ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh rất thích mùi hương từ cô.
Khi nãy ngồi gần anh đã ngửi thấy, một mùi thơm rất nhẹ rất thoảng, không giống như mùi nước hoa sắc sảo trong văn phòng làm việc, mà là một mùi thanh mát, ngửi rất dễ chịu.
Khi con người ta thấy ấm lên, sẽ rất dễ buồn ngủ.
Cơ thể của Lưu Tuyền nói gì cũng vẫn còn yếu, lại dựa vào gốc cây, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.
Dung Cảnh sau khi cảm thấy hơi thở của cô đã đều đặn, liền nhẹ nhàng đặt lại vai của cô kề vai mình, đưa đầu của cô ké vào dựa lên vai, để cho cô có thể ngủ một giấc dễ chịu hơn. Lưu Tuyền như cảm thấy không được thoải mái lắm, đầu cô hơi động đậy đôi chút, Dung Cảnh căng thẳng đến độ không dám thở mạnh, nhưng hóa ra cô chỉ đang tìm cho mình một tư thế dễ chịu nhất thôi, sau đó cô để đầu vào hốc cổ anh và yên vị ngủ say sưa trong tư thế ấy.
Dung Cảnh ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô, khóe môi nhẹ nhàng dâng lên một nụ cười.
Bình luận facebook