Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Bùi Thanh Hoằng tùy ý hỏi, Lan Mân cũng tùy ý đáp: "Trước khi vào Bùi gia ta cũng không biết võ nghệ của Mộc Chi tốt đến vậy. Ở Lan gia, dù sao ta cũng phải có chút thủ đoạn bảo vệ chính mình."
Thật ra lúc đánh nhau võ công của Lan Mân cũng không thể nói là đặc biệt xuất sắc, nhưng chiêu thức thì cực kỳ tàn nhẫn, chăm chăm hạ thủ vào những nơi yếu ớt nhất của con người. Bùi Thanh Hoằng nhìn y rồi dùng một nhánh cây nhỏ xiên vào quả dại đo đỏ nướng trên lửa. Lan Mân bỏ thêm một thanh củi vào, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, quấn áo ướt bên cạnh cũng bắt đầu tỏa ra khói trắng.
Ban nãy Bùi Thanh Hoằng đã dùng sức lực cực mạnh vắt đống y phục này, lúc này hơi nước bốc lên không đến mức có thể dập được ngọn lửa. Hai người ngồi im lặng như vậy một hồi, cuối cùng vẫn là Bùi Thanh Hoằng phá vỡ sự trầm mặc gượng gạo trước: "Không biết khi nào bọn họ mới tìm thấy chúng ta nữa. Nơi này có tới hai bộ xương khô, không biết đã phải đợi dưới núi bao lâu."
"Hẳn là sẽ không quá lâu." Lan Mân vẫn luôn cực kỳ bình tĩnh sau khi rơi xuống vách đá. Y hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của ảnh vệ, nếu không phải cố kỵ hai người bọn họ chắc chắn đám thích khách kia đã sớm bị giết sạch. Mặc dù sườn núi này dốc đứng, nhưng với bản lĩnh của ảnh vệ thì cùng lắm là mười ngày bọn họ sẽ được cứu ra ngoài.
"Hy vọng là như vậy." Bùi Thanh Hoằng thở ra một hơi. Tuy đang ngồi ngay cạnh đống lửa nhưng quần áo trên người quá mỏng nên hắn vẫn cảm thấy lạnh. Bùi Thanh Hoằng xoa xoa tay, đang lật qua lật lại quả dại trong tay thì đột nhiên hắt hơi một cái, suýt chút nữa làm rơi quả dại vào đống lửa.
Lan Mân đưa tay tiếp được lại vừa vặn chạm phải tay Bùi Thanh Hoằng, hai người tay chạm tay trong giây lát --- lần này quả chín thực sự rơi xuống lửa.
"Đáng tiếc." Bùi Thanh Hoằng tiếc hận nhìn ngọn lửa, ngậm ngùi lấy quả khác ra nướng lại. Lần này là Lan Mân hướng về phía hắn đụng đụng: "Hình như ta cũng hơi lạnh."
Sau khi nướng xong Bùi Thanh Hoằng đưa cho Lan Mân ăn trước: "Trước khi lên xe ngươi chưa ăn gì lót dạ, ăn trước đi." Bùi Thanh Hoằng từng trông thấy loại quả này trong sách, không có độc, ăn sống khá chua, nướng chín sẽ ngon hơn. Hắn chuyên tâm nướng thêm quả nữa, Lan Mân chờ cho đỡ nóng rồi cần thận bóc vỏ, bên trong lộ ra thịt quả trắng như tuyết, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp hang động.
Trải qua một thời gian dài như vậy lại hao tổn không ít thể lực, con sâu đói trong bụng Bùi Thanh Hoằng cũng bị gọi dậy. Tuy hắn khống chế biểu cảm rất tốt nhưng dạ dày lại trực tiếp bán đứng chủ nhân, kêu lên ọt ọt ọt.
Khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên lập tức nhuộm một tầng ửng đỏ, lan từ mang tai đến toàn bộ gương mặt. Bùi Thanh Hoằng nghiêng mặt sang một bên, tận lực dùng tóc che mặt mình càng nhiều càng tốt, tránh lộ vẻ lúng túng trước Lan Mân.
Hai ngón tay bạch ngọc kẹp lấy thịt quả đang tỏa mùi thơm phức đưa đến trước miệng hắn. Bùi Thanh Hoằng cúi đầu cắn một cái, bờ môi hữu ý vô ý ngậm lấy ngón tay xinh đẹp. Lan Mân giống như bị hắn truyền nhiễm, gương mặt lập tức đỏ bừng lên. Y cuống quýt rút ngón tay ra, miếng kia còn chưa kịp vào hết miệng của Bùi Thanh Hoằng.
Cuối cùng hai người chia nhau ăn nốt những quả đã hái về, quần áo cũng gần như khô hẳn. Hong suốt một canh giờ, rốt cuộc quần áo gác trên đống lửa cũng được sấy khô. Hai người nằm cạnh nhau, một bộ y phục lót dưới đất một bộ đắp chung. Sau khi thêm mấy thanh củi lớn vào đống lửa, lúc này Bùi Thanh Hoằng mới nặng nề ngủ thiếp đi. Nhiệt độ trong hang động rất thấp nhưng khi hai người kề sát bên nhau thì cực kỳ ấm áp.
Vì tìm kiếm vào ban đêm rủi ro quá lớn nên các binh sĩ trực tiếp dựng lều ở rìa vách đá, hôm sau vừa sáng sớm đã thử xem có thể an toàn trèo xuống vách núi, đưa hai người về hay không.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên hôm ấy Bùi Thanh Hoằng ngủ rất sâu. Hôm sau khi ánh mặt trời xuyên qua đống quần áo treo bên ngoài, chiếu vào hang động, hắn mới tỉnh lại. Tuy nhiên vừa mở mắt ra Bùi Thanh Hoằng liền thấy một gương mặt đỏ bừng, hắn đưa tay thử chạm vào trán của đối phương - quả nhiên là nóng hầm hập.
Thể chất của Lan Mân không được như hắn, hẳn là ngâm mình trong đầm nước lạnh một lát liền nhiễm phải thương hàn. Đáng tiếc dưới vách núi không có thuốc thang gì, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể ra ngoài dùng một chiếc lá cây lớn lấy ít nước trong đầm về giúp Lan Mân hạ nhiệt.
Lan Mân phát sốt không còn an tĩnh như thường ngày, lúc kêu nóng lúc lại kêu lạnh. Bùi Thanh Hoằng làm mát trán y, lấy quần áo dùng làm nệm mặc cho Lan Mân rồi kéo y từ dưới đất lên ôm vào lồng ngực, dùng nhiệt độ cơ thể giúp Lan Mân toát mồ hôi.
Khi kéo người lên, Lan Mân mở mắt mơ mơ màng màng nhìn hắn, giọng nói mang âm mũi rất nặng: "Ta khó chịu."
Người bệnh thường yếu ớt hơn mọi khi, cũng may Bùi Thanh Hoằng từng có kinh nghiệm chăm sóc đệ đệ và ca ca. Hắn điều chỉnh tư thế cho thoải mái rồi dịu dàng dỗ dành: "Ngươi bị sốt rồi. Bị ốm chắc chắn là rất khó chịu, chỉ cần toát mồ hôi là không sao rồi."
Có lẽ vì cánh tay Bùi Thanh Hoằng đặc biệt ấm áp, ánh nắng lại chiếu vào nơi hai người đang ngồi nên Lan Mân cảm thấy cực kỳ an tâm. Y tựa đầu vào lồng ngực Bùi Thanh Hoằng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khi chân của mình ngồi đến tê cứng, lúc này Bùi Thanh Hoằng mới cẩn thận từng li từng tí đặt người trong lòng xuống. Hắn nhích đôi chân tê dại chuẩn bị ra ngoài tìm thức ăn, Lan Mân đang say ngủ lập tức tỉnh dậy. Y còn một mực nắm lấy tay của Bùi Thanh Hoằng, dùng biểu cảm cố chấp mà nhìn hắn: "Ngươi không được đi."
Bùi Thanh Hoằng có vài phần bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, dù sao thì Lan Mân đang là bệnh nhân: "Ta chỉ ra ngoài kiếm chút đồ ăn thôi mà. Nếu cả hai chúng ta đều không còn chút sức lực nào thì biết trèo lên làm sao?"
Hắn đã suy tính rất kĩ càng, dù vách đá rất dốc nhưng nhất định phải thử, không thể cứ trì độn tại chỗ chờ cứu viện tới. Lan Mân vẫn giữ chặt tay của hắn, ánh mắt rất quật cường. Bùi Thanh Hoằng liên tục cam đoan, dỗ dành cả buổi, mãi Lan Mân mới chịu buông lỏng tay.
Khi rời khỏi hang động Bùi Thanh Hoằng lắc đầu cười trộm. Chăm sóc bệnh nhân thế này có thể tạm coi như một loại tình thú, hiếm lắm hắn mới được trông thấy dáng vẻ yếu ớt của nam thê nhà mình. Tuy tính tình có hơi bướng bỉnh nhưng cực kỳ đáng yêu. Có điều bị ốm quá lâu thì không ổn chút nào, tốt hơn hết là Lan Mân phải mau mau khỏe lại mới được.
Lúc trở về Bùi Thanh Hoằng còn mang theo một loại thảo dược có thể làm gia vị, một con cá tươi béo nục và ít củi khô. Hắn để Lan Mân tựa vào một hòn đá cạnh đống lửa để nghỉ ngơi, còn mình thì dùng công cụ đá tương đối sắc bén tìm được trong hang để xử lý con cá kia.
Trước khi nướng lên con cá mang mùi tanh nồng nặc, Lan Mân đang bệnh ngửi thấy mùi này lại càng thấy buồn nôn. Có điều y chịu đựng rất tốt, không nói lời nào không phù hợp với tính cách của Lan Mân. Sau khi Bùi Thanh Hoằng bắt đầu nướng, mùi thơm lượn lờ bay quanh y mới vô thức thở ra một hơi dài.
"Đáng tiếc ở đây không có công cụ nào khác, nếu không đem con cá này làm canh sẽ càng ngon hơn." Bùi Thanh Hoằng đưa nửa con đến trước mặt Lan Man, bổ sung một câu: "Nơi này không có nhiều gia vị, tay nghề của ta cũng không thể gọi là tốt, Tử Giác phải miễn cưỡng ăn rồi."
"Không miễn cưỡng, cá rất ngon." Lan Mân cầm lấy nhã nhặn cắn một miếng rồi khen ngợi. Thực ra lúc này miệng y đặc biệt đắng, ăn gì cũng không thấy ngon, nhưng vì đây là con cá Bùi Thanh Hoằng tự tay bắt dưới tình huống thiếu thốn thế này, lại còn do chính hắn nướng. Cho dù ăn không ngon đi chăng nữa y cũng sẽ nói ngon tuyệt vời.
"Ăn ngon là là tốt rồi." Bùi Thanh Hoằng cắn nửa con cá còn lại, nhai thịt cá tươi non đậm đà rồi nuốt xuống. "Hôm nay ta định ra ngoài dò xét đường đi nhưng Tử Giác lại sinh bệnh. Vậy chờ đến khi ngươi khỏi rồi hẵng đi, chúng ta cũng không gấp như vậy." Người sốt ruột là đám binh sĩ đang tìm hai người, gào tên đến bỏng họng kìa.
Hai người lại kề sát nhau ngủ vô cùng tự nhiên, để Lan Mân có thể hết sốt càng nhanh càng tốt, bọn họ không mặc quần áo mà dính lấy nhau. Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Bùi Thanh Hoằng vô thức ấn trán của mình lên trán đối phương, sau đó sắc mặt lập tức giãn ra --- cuối cùng nhiệt độ của Lan Mân cũng bình thuờng trở lại.
Nhưng đầu của hắn còn chưa kịp rời đi Lan Mân đã mở mắt ra. Ánh mắt của cả hai quấn lấy nhau, dưới bầu không khí ái muội này, bờ môi của hai người cũng cực kỳ tự nhiên mà dán lại thật chặt.
Vì không muốn lây bệnh cho Bùi Thanh Hoằng nên Lan Mân không để hắn cạy mở hàm răng, nhưng nụ hôn này vẫn có thể coi là mười phần triền miên. Những ngày kế tiếp tình cảm của hai người tiếp tục tiến triển nhanh như gió. Bùi Thanh Hoằng chưa đến mức nhìn đâu cũng thấy trái tim lấp lánh nhưng hắn cũng sâu sắc nhận ra rằng, hai người đã chính thức tiến vào thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Tình cảm tiến triển thì đương nhiên sẽ sinh ra ham muốn. Bùi Thanh Hoằng là một nam nhân dồi dào tinh lực, là một nam nhân cực kỳ bình thường. Ban ngày ở cùng với ý trung nhân, ban đêm lại quấn quýt cùng một chỗ, nếu hắn không có phản ứng mới là kỳ quái.
Hắn có phản ứng, vật dưới thân Lan Mân cũng không phải để trang trí. Hai người đã ngủ chung trong hang động mấy ngày, khó tránh khỏi có lúc vô ý bóp cò. Có lúc cái gì cũng đều làm cả rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi là đến bước cuối cùng thì Lan Mân lại vô thức kháng cự, ánh mắt tiến công của Bùi Thanh Hoằng liên tục bại lui.
Còn Lan Mân lại phát hiện ra một sự thật rằng, thân thể của y hoàn toàn không hề kháng cự lại sự đụng chạm của Bùi Thanh Hoằng. Lý trí và tình cảm không ngừng giằng xé trong đầu y, ban đầu Lan Mân luôn chiếm ưu thế nhưng cán cân cứ ngày một dịch chuyển từng chút từng chút. Mỗi lần y lại nhuợng bộ thêm một ít, cuối cùng vào ngày thứ bảy ở hang động --- Lan Mân không còn cự tuyệt nữa.
Thật ra lúc đánh nhau võ công của Lan Mân cũng không thể nói là đặc biệt xuất sắc, nhưng chiêu thức thì cực kỳ tàn nhẫn, chăm chăm hạ thủ vào những nơi yếu ớt nhất của con người. Bùi Thanh Hoằng nhìn y rồi dùng một nhánh cây nhỏ xiên vào quả dại đo đỏ nướng trên lửa. Lan Mân bỏ thêm một thanh củi vào, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, quấn áo ướt bên cạnh cũng bắt đầu tỏa ra khói trắng.
Ban nãy Bùi Thanh Hoằng đã dùng sức lực cực mạnh vắt đống y phục này, lúc này hơi nước bốc lên không đến mức có thể dập được ngọn lửa. Hai người ngồi im lặng như vậy một hồi, cuối cùng vẫn là Bùi Thanh Hoằng phá vỡ sự trầm mặc gượng gạo trước: "Không biết khi nào bọn họ mới tìm thấy chúng ta nữa. Nơi này có tới hai bộ xương khô, không biết đã phải đợi dưới núi bao lâu."
"Hẳn là sẽ không quá lâu." Lan Mân vẫn luôn cực kỳ bình tĩnh sau khi rơi xuống vách đá. Y hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của ảnh vệ, nếu không phải cố kỵ hai người bọn họ chắc chắn đám thích khách kia đã sớm bị giết sạch. Mặc dù sườn núi này dốc đứng, nhưng với bản lĩnh của ảnh vệ thì cùng lắm là mười ngày bọn họ sẽ được cứu ra ngoài.
"Hy vọng là như vậy." Bùi Thanh Hoằng thở ra một hơi. Tuy đang ngồi ngay cạnh đống lửa nhưng quần áo trên người quá mỏng nên hắn vẫn cảm thấy lạnh. Bùi Thanh Hoằng xoa xoa tay, đang lật qua lật lại quả dại trong tay thì đột nhiên hắt hơi một cái, suýt chút nữa làm rơi quả dại vào đống lửa.
Lan Mân đưa tay tiếp được lại vừa vặn chạm phải tay Bùi Thanh Hoằng, hai người tay chạm tay trong giây lát --- lần này quả chín thực sự rơi xuống lửa.
"Đáng tiếc." Bùi Thanh Hoằng tiếc hận nhìn ngọn lửa, ngậm ngùi lấy quả khác ra nướng lại. Lần này là Lan Mân hướng về phía hắn đụng đụng: "Hình như ta cũng hơi lạnh."
Sau khi nướng xong Bùi Thanh Hoằng đưa cho Lan Mân ăn trước: "Trước khi lên xe ngươi chưa ăn gì lót dạ, ăn trước đi." Bùi Thanh Hoằng từng trông thấy loại quả này trong sách, không có độc, ăn sống khá chua, nướng chín sẽ ngon hơn. Hắn chuyên tâm nướng thêm quả nữa, Lan Mân chờ cho đỡ nóng rồi cần thận bóc vỏ, bên trong lộ ra thịt quả trắng như tuyết, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp hang động.
Trải qua một thời gian dài như vậy lại hao tổn không ít thể lực, con sâu đói trong bụng Bùi Thanh Hoằng cũng bị gọi dậy. Tuy hắn khống chế biểu cảm rất tốt nhưng dạ dày lại trực tiếp bán đứng chủ nhân, kêu lên ọt ọt ọt.
Khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên lập tức nhuộm một tầng ửng đỏ, lan từ mang tai đến toàn bộ gương mặt. Bùi Thanh Hoằng nghiêng mặt sang một bên, tận lực dùng tóc che mặt mình càng nhiều càng tốt, tránh lộ vẻ lúng túng trước Lan Mân.
Hai ngón tay bạch ngọc kẹp lấy thịt quả đang tỏa mùi thơm phức đưa đến trước miệng hắn. Bùi Thanh Hoằng cúi đầu cắn một cái, bờ môi hữu ý vô ý ngậm lấy ngón tay xinh đẹp. Lan Mân giống như bị hắn truyền nhiễm, gương mặt lập tức đỏ bừng lên. Y cuống quýt rút ngón tay ra, miếng kia còn chưa kịp vào hết miệng của Bùi Thanh Hoằng.
Cuối cùng hai người chia nhau ăn nốt những quả đã hái về, quần áo cũng gần như khô hẳn. Hong suốt một canh giờ, rốt cuộc quần áo gác trên đống lửa cũng được sấy khô. Hai người nằm cạnh nhau, một bộ y phục lót dưới đất một bộ đắp chung. Sau khi thêm mấy thanh củi lớn vào đống lửa, lúc này Bùi Thanh Hoằng mới nặng nề ngủ thiếp đi. Nhiệt độ trong hang động rất thấp nhưng khi hai người kề sát bên nhau thì cực kỳ ấm áp.
Vì tìm kiếm vào ban đêm rủi ro quá lớn nên các binh sĩ trực tiếp dựng lều ở rìa vách đá, hôm sau vừa sáng sớm đã thử xem có thể an toàn trèo xuống vách núi, đưa hai người về hay không.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên hôm ấy Bùi Thanh Hoằng ngủ rất sâu. Hôm sau khi ánh mặt trời xuyên qua đống quần áo treo bên ngoài, chiếu vào hang động, hắn mới tỉnh lại. Tuy nhiên vừa mở mắt ra Bùi Thanh Hoằng liền thấy một gương mặt đỏ bừng, hắn đưa tay thử chạm vào trán của đối phương - quả nhiên là nóng hầm hập.
Thể chất của Lan Mân không được như hắn, hẳn là ngâm mình trong đầm nước lạnh một lát liền nhiễm phải thương hàn. Đáng tiếc dưới vách núi không có thuốc thang gì, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể ra ngoài dùng một chiếc lá cây lớn lấy ít nước trong đầm về giúp Lan Mân hạ nhiệt.
Lan Mân phát sốt không còn an tĩnh như thường ngày, lúc kêu nóng lúc lại kêu lạnh. Bùi Thanh Hoằng làm mát trán y, lấy quần áo dùng làm nệm mặc cho Lan Mân rồi kéo y từ dưới đất lên ôm vào lồng ngực, dùng nhiệt độ cơ thể giúp Lan Mân toát mồ hôi.
Khi kéo người lên, Lan Mân mở mắt mơ mơ màng màng nhìn hắn, giọng nói mang âm mũi rất nặng: "Ta khó chịu."
Người bệnh thường yếu ớt hơn mọi khi, cũng may Bùi Thanh Hoằng từng có kinh nghiệm chăm sóc đệ đệ và ca ca. Hắn điều chỉnh tư thế cho thoải mái rồi dịu dàng dỗ dành: "Ngươi bị sốt rồi. Bị ốm chắc chắn là rất khó chịu, chỉ cần toát mồ hôi là không sao rồi."
Có lẽ vì cánh tay Bùi Thanh Hoằng đặc biệt ấm áp, ánh nắng lại chiếu vào nơi hai người đang ngồi nên Lan Mân cảm thấy cực kỳ an tâm. Y tựa đầu vào lồng ngực Bùi Thanh Hoằng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khi chân của mình ngồi đến tê cứng, lúc này Bùi Thanh Hoằng mới cẩn thận từng li từng tí đặt người trong lòng xuống. Hắn nhích đôi chân tê dại chuẩn bị ra ngoài tìm thức ăn, Lan Mân đang say ngủ lập tức tỉnh dậy. Y còn một mực nắm lấy tay của Bùi Thanh Hoằng, dùng biểu cảm cố chấp mà nhìn hắn: "Ngươi không được đi."
Bùi Thanh Hoằng có vài phần bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, dù sao thì Lan Mân đang là bệnh nhân: "Ta chỉ ra ngoài kiếm chút đồ ăn thôi mà. Nếu cả hai chúng ta đều không còn chút sức lực nào thì biết trèo lên làm sao?"
Hắn đã suy tính rất kĩ càng, dù vách đá rất dốc nhưng nhất định phải thử, không thể cứ trì độn tại chỗ chờ cứu viện tới. Lan Mân vẫn giữ chặt tay của hắn, ánh mắt rất quật cường. Bùi Thanh Hoằng liên tục cam đoan, dỗ dành cả buổi, mãi Lan Mân mới chịu buông lỏng tay.
Khi rời khỏi hang động Bùi Thanh Hoằng lắc đầu cười trộm. Chăm sóc bệnh nhân thế này có thể tạm coi như một loại tình thú, hiếm lắm hắn mới được trông thấy dáng vẻ yếu ớt của nam thê nhà mình. Tuy tính tình có hơi bướng bỉnh nhưng cực kỳ đáng yêu. Có điều bị ốm quá lâu thì không ổn chút nào, tốt hơn hết là Lan Mân phải mau mau khỏe lại mới được.
Lúc trở về Bùi Thanh Hoằng còn mang theo một loại thảo dược có thể làm gia vị, một con cá tươi béo nục và ít củi khô. Hắn để Lan Mân tựa vào một hòn đá cạnh đống lửa để nghỉ ngơi, còn mình thì dùng công cụ đá tương đối sắc bén tìm được trong hang để xử lý con cá kia.
Trước khi nướng lên con cá mang mùi tanh nồng nặc, Lan Mân đang bệnh ngửi thấy mùi này lại càng thấy buồn nôn. Có điều y chịu đựng rất tốt, không nói lời nào không phù hợp với tính cách của Lan Mân. Sau khi Bùi Thanh Hoằng bắt đầu nướng, mùi thơm lượn lờ bay quanh y mới vô thức thở ra một hơi dài.
"Đáng tiếc ở đây không có công cụ nào khác, nếu không đem con cá này làm canh sẽ càng ngon hơn." Bùi Thanh Hoằng đưa nửa con đến trước mặt Lan Man, bổ sung một câu: "Nơi này không có nhiều gia vị, tay nghề của ta cũng không thể gọi là tốt, Tử Giác phải miễn cưỡng ăn rồi."
"Không miễn cưỡng, cá rất ngon." Lan Mân cầm lấy nhã nhặn cắn một miếng rồi khen ngợi. Thực ra lúc này miệng y đặc biệt đắng, ăn gì cũng không thấy ngon, nhưng vì đây là con cá Bùi Thanh Hoằng tự tay bắt dưới tình huống thiếu thốn thế này, lại còn do chính hắn nướng. Cho dù ăn không ngon đi chăng nữa y cũng sẽ nói ngon tuyệt vời.
"Ăn ngon là là tốt rồi." Bùi Thanh Hoằng cắn nửa con cá còn lại, nhai thịt cá tươi non đậm đà rồi nuốt xuống. "Hôm nay ta định ra ngoài dò xét đường đi nhưng Tử Giác lại sinh bệnh. Vậy chờ đến khi ngươi khỏi rồi hẵng đi, chúng ta cũng không gấp như vậy." Người sốt ruột là đám binh sĩ đang tìm hai người, gào tên đến bỏng họng kìa.
Hai người lại kề sát nhau ngủ vô cùng tự nhiên, để Lan Mân có thể hết sốt càng nhanh càng tốt, bọn họ không mặc quần áo mà dính lấy nhau. Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Bùi Thanh Hoằng vô thức ấn trán của mình lên trán đối phương, sau đó sắc mặt lập tức giãn ra --- cuối cùng nhiệt độ của Lan Mân cũng bình thuờng trở lại.
Nhưng đầu của hắn còn chưa kịp rời đi Lan Mân đã mở mắt ra. Ánh mắt của cả hai quấn lấy nhau, dưới bầu không khí ái muội này, bờ môi của hai người cũng cực kỳ tự nhiên mà dán lại thật chặt.
Vì không muốn lây bệnh cho Bùi Thanh Hoằng nên Lan Mân không để hắn cạy mở hàm răng, nhưng nụ hôn này vẫn có thể coi là mười phần triền miên. Những ngày kế tiếp tình cảm của hai người tiếp tục tiến triển nhanh như gió. Bùi Thanh Hoằng chưa đến mức nhìn đâu cũng thấy trái tim lấp lánh nhưng hắn cũng sâu sắc nhận ra rằng, hai người đã chính thức tiến vào thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Tình cảm tiến triển thì đương nhiên sẽ sinh ra ham muốn. Bùi Thanh Hoằng là một nam nhân dồi dào tinh lực, là một nam nhân cực kỳ bình thường. Ban ngày ở cùng với ý trung nhân, ban đêm lại quấn quýt cùng một chỗ, nếu hắn không có phản ứng mới là kỳ quái.
Hắn có phản ứng, vật dưới thân Lan Mân cũng không phải để trang trí. Hai người đã ngủ chung trong hang động mấy ngày, khó tránh khỏi có lúc vô ý bóp cò. Có lúc cái gì cũng đều làm cả rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi là đến bước cuối cùng thì Lan Mân lại vô thức kháng cự, ánh mắt tiến công của Bùi Thanh Hoằng liên tục bại lui.
Còn Lan Mân lại phát hiện ra một sự thật rằng, thân thể của y hoàn toàn không hề kháng cự lại sự đụng chạm của Bùi Thanh Hoằng. Lý trí và tình cảm không ngừng giằng xé trong đầu y, ban đầu Lan Mân luôn chiếm ưu thế nhưng cán cân cứ ngày một dịch chuyển từng chút từng chút. Mỗi lần y lại nhuợng bộ thêm một ít, cuối cùng vào ngày thứ bảy ở hang động --- Lan Mân không còn cự tuyệt nữa.
Bình luận facebook