Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Mẹ nó, gặp quỷ!
"Lá bùa này dùng để làm gì?"
Vốn, Diêu Vũ chỉ định đặt tay lên trên lá bùa xem thử nó có phải là đồ tốt gì hay không. Bởi vì bùa chú, nghe vào liền cảm thấy là sẽ có diệu dụng, có thể đối phó ma quỷ.
Nhưng Diêu Vũ ngàn vạn không ngờ tới chính là, bản thân chỉ vừa chạm tay vào, lá bùa này cư nhiên lại tự động tan biến, hóa thành tro bụi tiêu tán giữa không trung. Thậm chí, đột xuất đến mức ngay cả đồ án cùng chữ viết bên trên, Diêu Vũ vẫn còn chưa kịp nhìn thấy.
Diêu Vũ:...........................
Được rồi, thề với trời, thật sự là nó tự tiêu tan, cũng không phải y làm.
Dưới cái nhìn trăn trối của Diêu Vũ, lá bùa liền không chịu nổi một kích bị gió thổi đi, hòa mình với cát bụi. Muốn hốt lại cũng hốt không được.
Không biết có phải là ảo giác của Diêu Vũ hay không. Một khắc lá bùa vừa tan biến, gian phòng trống không mà y đang đứng, giống như lại bắt đầu phát sinh biến hóa, biến thành hầm băng trong nháy mắt, lạnh lẽo thấu xương.
Bốn phía đột ngột tĩnh mịch. Gió lặng. Thậm chí, ngay cả tiếng côn trùng kêu inh ỏi cùng tiếng lá cây xào xạc rơi bên ngoài, cũng đều biến mất không còn gì.
Nhìn chằm chằm cỗ quan tài trước mặt này, bản năng thân thể mách bảo chính mình mau rời đi. Song, nhìn ba chữ cái SSS sáng chói ngay trong tầm mắt. Diêu Vũ lại không cam tâm cứ đi như vậy.
Cổ họng khô khốc, Diêu Vũ ngay cả nước bọt cũng không có để nuốt. Cánh tay bắt đầu không nghe khống chế mà run lên như cầy sấy.
Nhưng dù vậy, y vẫn kiên quyết đặt tay lên trên nắp quan tài, dùng sức bắt đầu đẩy nó ra.
Ban nãy không chú ý, lúc này, Diêu Vũ mới phát hiện, thì ra quan tài lại lạnh đến vậy, phảng phất là do băng đúc thành.
Cảm giác nhớp nháp lúc y mới sờ vào, cũng không phải là thứ gì khác, cư nhiên lại chính là máu tươi đã đông lại. Khi áp mặt gần, thậm chí còn mang theo nồng nặc mùi tanh hôi.
Cố nén xuống cảm giác muốn nôn. Diêu Vũ liền nín thở, dùng sức đem nắp quan tài đẩy ra.
Nắp quan tài khi nãy vốn còn rất nặng nề. Thời khắc này, thế mà lại giống như biến thành đậu hũ, bị Diêu Vũ đẩy một cái, liền đã lập tức trượt ra. Hai thanh gỗ nặng nề ma sát vào nhau, lập tức liền vang lên tạp âm khó nghe.
'Ầm'
Nắp quan tài trùng điệp rơi vào trên sàn nhà, dọa đến Diêu Vũ toàn thân phát lạnh. Sợ âm thanh thu hút đến vật đáng sợ gì đó.
Theo bản năng ngó vào trong quan tài, nhưng đến khi nhìn thấy được sự vật bên trong, Diêu Vũ lại không khỏi sửng sốt một chút.
Đây là một nam nhân thế nào? Tuấn mỹ vượt quá tưởng tượng của Diêu Vũ.
Sắc mặt cùng môi mỏng tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đang ngủ say. Mày kiếm sắc bén, giữa mi mày lộ ra một cỗ cao lãnh, như tuyết liên trên cao, lệnh người không dám nảy sinh tạp niệm. Phảng phất nhìn nhiều một chút, liền đã là đối hắn khinh nhờn.
Tóc đen chải chuốt chỉnh tề dùng hồng lăng cột ở trên đỉnh đầu. Trên người mặc hỷ phục thêu tứ trảo kim long màu vàng nhạt, vừa vặn có thể tránh tội mặc giống long bào của hoàng đế.
Hai tay đặt ở trước bụng, tóc đen cùng hỷ phục xõa ra khắp quan tài. Mang theo một cỗ u buồn không tên.
Diêu Vũ nhìn đến sững sờ. Theo bản năng muốn đưa tay đi sờ mặt hắn.
Nhưng đợi khi phản ứng lại chính mình đang làm gì, Diêu Vũ đã lập tức hoàn hồn, rùng mình một cái. Vội vã cùng quan tài kéo ra khoảng cách, trong lòng thầm kêu gặp quỷ.
Vừa nãy, thần trí của y tựa như là bị mê thất, chìm đắm trong vẻ đẹp của nam tử trong quan tài này. Thậm chí, còn nảy sinh ra suy nghĩ muốn vào trong quan tài nằm chung, bầu bạn với hắn.
Phủi phủi hai cánh tay lạnh buốt, một lần nữa ngẩng đầu, con ngươi Diêu Vũ liền đã không khống chế được mà co rụt.
"Đâu mất rồi? Rõ ràng khi nãy người vẫn còn ở đây..."
Một người to lớn cứ như vậy biến mất ở ngay trước mặt mình, Diêu Vũ nếu nói không hoảng sợ thì chính là nói ngoa. Cho dù ngốc hơn đi nữa, cũng phát hiện ra vấn đề.
Trong bối cảnh nhiệm vụ có ghi rõ, Trác Thiên Hạo lúc chết là bị đóng đinh vào trong quan tài, cổ họng bị nhét đầy gạo cùng châu báu.
Chết bởi nghẹt thở, không có khả năng sẽ nằm an ổn như đi ngủ như vậy, mà phải điên cuồng giãy giụa mới đúng.
Kèm theo đó, giãy giụa trước khi chết, tóc tai cùng y phục có thể chỉnh tề, ngăn nắp như vậy sao?
Mẹ nó, có quỷ!!!
Nghĩ tới duyên cớ này, ngay cả ngoái đầu lần cuối cũng không dám, Diêu Vũ liền đã xách theo ba lô nhanh chóng phi nước đại rời khỏi phủ trạng nguyên.
Nhưng y cũng không hề phát hiện ra. Dưới ánh trăng chiếu rọi, cái bóng của bản thân, đang dần dần biến thành hình dáng của một cỗ quan tài.
Xung quanh quan tài, là từng sợi xích to lớn, nhưng bởi vì chỉ là một cái bóng đen, nên không thể nhìn thấy được nó là làm bằng chất liệu gì, màu sắc ra sao. Chỉ biết, quanh dây xích tựa hồ đang quanh quẩn từng sợi kình khí phiêu diêu, như rắn rết tại chen chúc di chuyển.
**Như hình với bóng rồi nhá. Nhất bé rồi.
Vốn, Diêu Vũ chỉ định đặt tay lên trên lá bùa xem thử nó có phải là đồ tốt gì hay không. Bởi vì bùa chú, nghe vào liền cảm thấy là sẽ có diệu dụng, có thể đối phó ma quỷ.
Nhưng Diêu Vũ ngàn vạn không ngờ tới chính là, bản thân chỉ vừa chạm tay vào, lá bùa này cư nhiên lại tự động tan biến, hóa thành tro bụi tiêu tán giữa không trung. Thậm chí, đột xuất đến mức ngay cả đồ án cùng chữ viết bên trên, Diêu Vũ vẫn còn chưa kịp nhìn thấy.
Diêu Vũ:...........................
Được rồi, thề với trời, thật sự là nó tự tiêu tan, cũng không phải y làm.
Dưới cái nhìn trăn trối của Diêu Vũ, lá bùa liền không chịu nổi một kích bị gió thổi đi, hòa mình với cát bụi. Muốn hốt lại cũng hốt không được.
Không biết có phải là ảo giác của Diêu Vũ hay không. Một khắc lá bùa vừa tan biến, gian phòng trống không mà y đang đứng, giống như lại bắt đầu phát sinh biến hóa, biến thành hầm băng trong nháy mắt, lạnh lẽo thấu xương.
Bốn phía đột ngột tĩnh mịch. Gió lặng. Thậm chí, ngay cả tiếng côn trùng kêu inh ỏi cùng tiếng lá cây xào xạc rơi bên ngoài, cũng đều biến mất không còn gì.
Nhìn chằm chằm cỗ quan tài trước mặt này, bản năng thân thể mách bảo chính mình mau rời đi. Song, nhìn ba chữ cái SSS sáng chói ngay trong tầm mắt. Diêu Vũ lại không cam tâm cứ đi như vậy.
Cổ họng khô khốc, Diêu Vũ ngay cả nước bọt cũng không có để nuốt. Cánh tay bắt đầu không nghe khống chế mà run lên như cầy sấy.
Nhưng dù vậy, y vẫn kiên quyết đặt tay lên trên nắp quan tài, dùng sức bắt đầu đẩy nó ra.
Ban nãy không chú ý, lúc này, Diêu Vũ mới phát hiện, thì ra quan tài lại lạnh đến vậy, phảng phất là do băng đúc thành.
Cảm giác nhớp nháp lúc y mới sờ vào, cũng không phải là thứ gì khác, cư nhiên lại chính là máu tươi đã đông lại. Khi áp mặt gần, thậm chí còn mang theo nồng nặc mùi tanh hôi.
Cố nén xuống cảm giác muốn nôn. Diêu Vũ liền nín thở, dùng sức đem nắp quan tài đẩy ra.
Nắp quan tài khi nãy vốn còn rất nặng nề. Thời khắc này, thế mà lại giống như biến thành đậu hũ, bị Diêu Vũ đẩy một cái, liền đã lập tức trượt ra. Hai thanh gỗ nặng nề ma sát vào nhau, lập tức liền vang lên tạp âm khó nghe.
'Ầm'
Nắp quan tài trùng điệp rơi vào trên sàn nhà, dọa đến Diêu Vũ toàn thân phát lạnh. Sợ âm thanh thu hút đến vật đáng sợ gì đó.
Theo bản năng ngó vào trong quan tài, nhưng đến khi nhìn thấy được sự vật bên trong, Diêu Vũ lại không khỏi sửng sốt một chút.
Đây là một nam nhân thế nào? Tuấn mỹ vượt quá tưởng tượng của Diêu Vũ.
Sắc mặt cùng môi mỏng tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đang ngủ say. Mày kiếm sắc bén, giữa mi mày lộ ra một cỗ cao lãnh, như tuyết liên trên cao, lệnh người không dám nảy sinh tạp niệm. Phảng phất nhìn nhiều một chút, liền đã là đối hắn khinh nhờn.
Tóc đen chải chuốt chỉnh tề dùng hồng lăng cột ở trên đỉnh đầu. Trên người mặc hỷ phục thêu tứ trảo kim long màu vàng nhạt, vừa vặn có thể tránh tội mặc giống long bào của hoàng đế.
Hai tay đặt ở trước bụng, tóc đen cùng hỷ phục xõa ra khắp quan tài. Mang theo một cỗ u buồn không tên.
Diêu Vũ nhìn đến sững sờ. Theo bản năng muốn đưa tay đi sờ mặt hắn.
Nhưng đợi khi phản ứng lại chính mình đang làm gì, Diêu Vũ đã lập tức hoàn hồn, rùng mình một cái. Vội vã cùng quan tài kéo ra khoảng cách, trong lòng thầm kêu gặp quỷ.
Vừa nãy, thần trí của y tựa như là bị mê thất, chìm đắm trong vẻ đẹp của nam tử trong quan tài này. Thậm chí, còn nảy sinh ra suy nghĩ muốn vào trong quan tài nằm chung, bầu bạn với hắn.
Phủi phủi hai cánh tay lạnh buốt, một lần nữa ngẩng đầu, con ngươi Diêu Vũ liền đã không khống chế được mà co rụt.
"Đâu mất rồi? Rõ ràng khi nãy người vẫn còn ở đây..."
Một người to lớn cứ như vậy biến mất ở ngay trước mặt mình, Diêu Vũ nếu nói không hoảng sợ thì chính là nói ngoa. Cho dù ngốc hơn đi nữa, cũng phát hiện ra vấn đề.
Trong bối cảnh nhiệm vụ có ghi rõ, Trác Thiên Hạo lúc chết là bị đóng đinh vào trong quan tài, cổ họng bị nhét đầy gạo cùng châu báu.
Chết bởi nghẹt thở, không có khả năng sẽ nằm an ổn như đi ngủ như vậy, mà phải điên cuồng giãy giụa mới đúng.
Kèm theo đó, giãy giụa trước khi chết, tóc tai cùng y phục có thể chỉnh tề, ngăn nắp như vậy sao?
Mẹ nó, có quỷ!!!
Nghĩ tới duyên cớ này, ngay cả ngoái đầu lần cuối cũng không dám, Diêu Vũ liền đã xách theo ba lô nhanh chóng phi nước đại rời khỏi phủ trạng nguyên.
Nhưng y cũng không hề phát hiện ra. Dưới ánh trăng chiếu rọi, cái bóng của bản thân, đang dần dần biến thành hình dáng của một cỗ quan tài.
Xung quanh quan tài, là từng sợi xích to lớn, nhưng bởi vì chỉ là một cái bóng đen, nên không thể nhìn thấy được nó là làm bằng chất liệu gì, màu sắc ra sao. Chỉ biết, quanh dây xích tựa hồ đang quanh quẩn từng sợi kình khí phiêu diêu, như rắn rết tại chen chúc di chuyển.
**Như hình với bóng rồi nhá. Nhất bé rồi.
Bình luận facebook