Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-102
Chương 102: Lần đầu làm cơm
Anh thay bộ đồ ở nhà màu xám tro, sau đó mở cửa xuống lầu xem nha đầu kia làm món gì cho anh ăn đây?
A!...... Sao lại vỡ rồi.
Tiểu Yên, tôi đang chờ ăn mì của cô nấu đây, cô đang nấu gì thế?
Mới đi đến ngã rẽ cầu thang, chợt nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Mạc Thanh Yên, cùng với âm thanh Lãnh Nhiên chậc chậc khinh thường.
Anh đi vào phòng bếp liền nhìn thấy Mạc Thanh Yên đeo tạp dề, đang chuẩn bị đồ ăn hoà mình dưới ánh đèn vàng ấm, đem lại cho anh cảm giác vô cùng ấm áp. Mà lại cảm thấy giống như cô vợ nhỏ vậy, cơ mà Lãnh Nhiên ở bên cạnh thật sự phá hỏng phong cảnh.
Sắc mắt anh đen kịt, "Lãnh Nhiên, muộn rồi mà còn chưa ngủ à?"
Thế giới riêng tư của hai người bọn anh biến thành thế giới ba người, anh còn có thể vui được sao?
Lãnh Nhiên đành ngoảnh khuôn mặt u ám qua, "Tuyệt, tôi cũng đang đói, nhờ Tiểu Yên làm cho tôi ít điểm tâm mà thôi."
Tiểu Yên? Là để cho cậu gọi hả?
Đi ra ngoài chờ đi, nhớ kỹ, sau này phải gọi là chị dâu.
Lãnh Nhiên bĩu môi, "Chậc chậc...... Không nghĩ rằng Tuyệt cũng sẽ nhỏ mọn như vậy đấy." Sau đó liền ra chỗ bàn ăn ở đó đợi.
Lệ Đình Tuyệt đứng phía sau cô, nhìn thấy đống sợi gì đó lẫn lộn trong nồi.
Đây là súp trứng hử?
Ách, nhưng vỏ trứng vẫn còn ở bên trong, chắc là không uống được rồi?
Ặc......
Mạc Thanh Yên đem đồ trong nồi đổ ra, rồi đổ nước nóng vào, sau đó đảo qua đảo lại sợi mì trong nồi còn lại.
Động tác vụng về, vừa nhìn đã biết chưa làm bao giờ. Lệ Đình Tuyệt khom người, môi ghé sát vào bên tai cô.
Chắc đây không phải là lần đầu tiên em làm phải không?
Trên mặt đều nồng đượm ý cười thỏa mãn, đây là lần đầu tiên cô gái ấy làm cơm cho người khác ăn, không ngờ lại chính là cho anh. Loại cảm giác này, có cảm giác thành tựu hơn so với ôm cô nữa.
Cô lấy khủy tay chọc anh một cái, "Anh đừng lộn xộn, cách tôi xa một chút, cẩn thận lại bị ngộ thương."
Dứt lời cô liền đi đến tủ lạnh, lấy ra hai quả trứng gà, chuẩn bị bỏ vào nồi nước đang sôi.
Lệ Đình Tuyệt lập tức giữ cổ tay cô lại, "Em làm gì thế? Cẩn thận nào."
Bàn tay trực tiếp hướng vào trong nồi mà nước lại đang sôi nóng bỏng như vậy, bỏ trứng gà vào liền nổ cũng chưa biết chừng, cô không cần tay nữa chắc?
Haiz, anh đừng lôi lôi kéo kéo tôi nữa, tôi còn phải đun nước luộc trứng, rồi còn chà mắt cho anh.
Đều sưng thành vậy rồi, nếu còn không tiêu sưng, con mắt sẽ thành có vấn đề mất.
Vẻ mặt Lệ Đình Tuyệt ấm áp nhè nhẹ, ánh mắt dời về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô là người đầu tiên luộc trứng để tiêu sưng cho anh sau khi anh bị đánh. Trái tim run lên, sau đó nóng bỏng khóa chặt lại.
Ngốc ạ, phải dùng nước lạnh để luộc không thì sẽ bị vỡ.
Mạc Thanh Yên mới bừng tỉnh đại ngộ, lần nữa đổi nước mới đổ vào nồi sau đó thả trứng gà vào. Cảm thấy ngại ngùng gãi đầu, " Đây là lần đầu tiên tôi làm, để anh chê cười rồi."
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô giống như trẻ nhỏ phạm lỗi khiến Lệ Đình Tuyệt không nhịn được xoa xoa đầu cô, "Cám ơn!"
Mạc Thanh Yên mỉm cười, cô chưa từng bày ra dáng vẻ tươi cười thế này trước mặt anh. Cô đẩy anh đi ra, "Anh ra ngoài chờ tôi đi, nếu không tôi sẽ căng thẳng đó."
Lệ Đình Tuyệt vừa mới ngồi xuống, bớt chợt nghe thấy cô kêu một tiếng.
A......
Tiểu yên, làm sao vậy?
Lệ Đình Tuyệt lo lắng hỏi, chuẩn bị đi vào xem cô.
Anh không cần vào đây, không sao cả, chờ đó được rồi.
Lãnh Nhiên nâng tay chống cằm, cười nghiêng nghiêng ngả ngả.
Ha ha, Tuyệt, cảm thấy cô ấy mà nấu ăn một lần cứ như là chiến tranh thế giới không bằng, sau này anh cưới về rồi thì biết làm thế nào?
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt vẫn nhìn về phía phòng bếp, trầm giọng trả lời anh ta, "Tôi lấy cũng đâu phải là lấy người hầu, chỉ cần cô ấy đồng ý lấy tôi, tôi sẽ nấu cơm cho cô ấy ăn."
Lãnh Nhiên ợ một cái, "Tôi thấy này, Tuyệt, một người phụ nữ đã khiến anh thay đổi vậy còn đâu tôn nghiêm đàn ông nữa."
Anh lạnh lùng quét mắt qua, khiến Lãnh Nhiên rùng mình một cái.
Cái này cùng với tôn nghiêm đàn ông không liên quan với nhau.
Anh thay bộ đồ ở nhà màu xám tro, sau đó mở cửa xuống lầu xem nha đầu kia làm món gì cho anh ăn đây?
A!...... Sao lại vỡ rồi.
Tiểu Yên, tôi đang chờ ăn mì của cô nấu đây, cô đang nấu gì thế?
Mới đi đến ngã rẽ cầu thang, chợt nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Mạc Thanh Yên, cùng với âm thanh Lãnh Nhiên chậc chậc khinh thường.
Anh đi vào phòng bếp liền nhìn thấy Mạc Thanh Yên đeo tạp dề, đang chuẩn bị đồ ăn hoà mình dưới ánh đèn vàng ấm, đem lại cho anh cảm giác vô cùng ấm áp. Mà lại cảm thấy giống như cô vợ nhỏ vậy, cơ mà Lãnh Nhiên ở bên cạnh thật sự phá hỏng phong cảnh.
Sắc mắt anh đen kịt, "Lãnh Nhiên, muộn rồi mà còn chưa ngủ à?"
Thế giới riêng tư của hai người bọn anh biến thành thế giới ba người, anh còn có thể vui được sao?
Lãnh Nhiên đành ngoảnh khuôn mặt u ám qua, "Tuyệt, tôi cũng đang đói, nhờ Tiểu Yên làm cho tôi ít điểm tâm mà thôi."
Tiểu Yên? Là để cho cậu gọi hả?
Đi ra ngoài chờ đi, nhớ kỹ, sau này phải gọi là chị dâu.
Lãnh Nhiên bĩu môi, "Chậc chậc...... Không nghĩ rằng Tuyệt cũng sẽ nhỏ mọn như vậy đấy." Sau đó liền ra chỗ bàn ăn ở đó đợi.
Lệ Đình Tuyệt đứng phía sau cô, nhìn thấy đống sợi gì đó lẫn lộn trong nồi.
Đây là súp trứng hử?
Ách, nhưng vỏ trứng vẫn còn ở bên trong, chắc là không uống được rồi?
Ặc......
Mạc Thanh Yên đem đồ trong nồi đổ ra, rồi đổ nước nóng vào, sau đó đảo qua đảo lại sợi mì trong nồi còn lại.
Động tác vụng về, vừa nhìn đã biết chưa làm bao giờ. Lệ Đình Tuyệt khom người, môi ghé sát vào bên tai cô.
Chắc đây không phải là lần đầu tiên em làm phải không?
Trên mặt đều nồng đượm ý cười thỏa mãn, đây là lần đầu tiên cô gái ấy làm cơm cho người khác ăn, không ngờ lại chính là cho anh. Loại cảm giác này, có cảm giác thành tựu hơn so với ôm cô nữa.
Cô lấy khủy tay chọc anh một cái, "Anh đừng lộn xộn, cách tôi xa một chút, cẩn thận lại bị ngộ thương."
Dứt lời cô liền đi đến tủ lạnh, lấy ra hai quả trứng gà, chuẩn bị bỏ vào nồi nước đang sôi.
Lệ Đình Tuyệt lập tức giữ cổ tay cô lại, "Em làm gì thế? Cẩn thận nào."
Bàn tay trực tiếp hướng vào trong nồi mà nước lại đang sôi nóng bỏng như vậy, bỏ trứng gà vào liền nổ cũng chưa biết chừng, cô không cần tay nữa chắc?
Haiz, anh đừng lôi lôi kéo kéo tôi nữa, tôi còn phải đun nước luộc trứng, rồi còn chà mắt cho anh.
Đều sưng thành vậy rồi, nếu còn không tiêu sưng, con mắt sẽ thành có vấn đề mất.
Vẻ mặt Lệ Đình Tuyệt ấm áp nhè nhẹ, ánh mắt dời về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô là người đầu tiên luộc trứng để tiêu sưng cho anh sau khi anh bị đánh. Trái tim run lên, sau đó nóng bỏng khóa chặt lại.
Ngốc ạ, phải dùng nước lạnh để luộc không thì sẽ bị vỡ.
Mạc Thanh Yên mới bừng tỉnh đại ngộ, lần nữa đổi nước mới đổ vào nồi sau đó thả trứng gà vào. Cảm thấy ngại ngùng gãi đầu, " Đây là lần đầu tiên tôi làm, để anh chê cười rồi."
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô giống như trẻ nhỏ phạm lỗi khiến Lệ Đình Tuyệt không nhịn được xoa xoa đầu cô, "Cám ơn!"
Mạc Thanh Yên mỉm cười, cô chưa từng bày ra dáng vẻ tươi cười thế này trước mặt anh. Cô đẩy anh đi ra, "Anh ra ngoài chờ tôi đi, nếu không tôi sẽ căng thẳng đó."
Lệ Đình Tuyệt vừa mới ngồi xuống, bớt chợt nghe thấy cô kêu một tiếng.
A......
Tiểu yên, làm sao vậy?
Lệ Đình Tuyệt lo lắng hỏi, chuẩn bị đi vào xem cô.
Anh không cần vào đây, không sao cả, chờ đó được rồi.
Lãnh Nhiên nâng tay chống cằm, cười nghiêng nghiêng ngả ngả.
Ha ha, Tuyệt, cảm thấy cô ấy mà nấu ăn một lần cứ như là chiến tranh thế giới không bằng, sau này anh cưới về rồi thì biết làm thế nào?
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt vẫn nhìn về phía phòng bếp, trầm giọng trả lời anh ta, "Tôi lấy cũng đâu phải là lấy người hầu, chỉ cần cô ấy đồng ý lấy tôi, tôi sẽ nấu cơm cho cô ấy ăn."
Lãnh Nhiên ợ một cái, "Tôi thấy này, Tuyệt, một người phụ nữ đã khiến anh thay đổi vậy còn đâu tôn nghiêm đàn ông nữa."
Anh lạnh lùng quét mắt qua, khiến Lãnh Nhiên rùng mình một cái.
Cái này cùng với tôn nghiêm đàn ông không liên quan với nhau.
Bình luận facebook