Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-14
Chương 14: Người đàn ông lạnh lùng vô tình
Lâm Thành, tổng bộ tập đoàn Lệ. Lệ Đình Tuyệt vừa mới đi ra khỏi thang máy, thư kí phòng tổng tài tầng cao nhất cùng với trợ lý của hắn đang đón ở đây.
"Tổng tài."
Hắn hơi liếc mắt, nhìn thấy vẻ mặt thư ký có chút khó xử.
"Chuyện gì?"
Trợ lý Nguyên Thành mở miệng trước, "Lệ, lão thái gia muốn anh hôm nay đi thăm ông."
Tư thế thẳng đứng của Lệ Đình Tuyệt vẫn không hề dừng lại, việc ông nội muốn gặp hắn, hắn đương nhiên biết. Nhưng việc ngày hôm qua, lỗi sai không phải tại hắn, cho nên hôn ước với Mạc gia coi như là đã thoát khỏi.
Ở cửa văn phòng tổng tài, thư ký không sợ chết mà đứng chặn trước mặt hắn, "Tổng tài, Mạc phu nhân ở bên trong."
Nếu không nói trước cho Lệ Đình Tuyệt biết bên trong có người, chỉ sợ cô sẽ bị mất việc. Lệ Đình Tuyệt vô cùng nghiêm khắc ở Lệ thị, hắn không cho phép bất kỳ ai phạm phải sai lầm, khắc nghiệt tới cực điểm.
Hơn nữa, hắn còn là một người nổi tiếng khắc nghiệt trong giới kinh doanh, đối với đối thủ tuyệt đối không lưu tình.
Cho nên, bên ngoài đều vô cùng sợ hãi người đàn ông này, đặc biệt là những hạng mục anh ta cướp đi, chắc chắn sẽ thua trong tay hắn.
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt sắc bén, sau đó liếc nhìn thư ký, còn chưa kịp nói gì. Thư ký đã sợ hãi, vội vàng mở miệng, "Tổng tài, là Mạc phu nhân kiên quyết xông vào, tôi không cản được."
Lệ Đình Tuyệt có tính sạch sẽ quá mức, hắn không thích người khác vào văn phòng. Cho dù là bàn công việc, hắn cũng chỉ hẹn ở bên ngoài.
Hơn nữa, thư kí và trợ lý trước khi bước vào phòng, nhất định phải khử trùng. Văn phòng của hắn giống như thế giới vô trùng. Không thể có một hạt bụi nào, cũng không được thấy chỗ nào không gọn gàng.
Hắn đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt đóng cửa vào, thư ký từ từ thở dài.
"Trợ lý Vương, vừa rồi tôi sợ muốn chết."
Thư ký vỗ ngực mình, khuôn mặt tái nhợt.
Nguyên Thành cười, "Cô mới đi theo tổng tài, khó tránh khỏi việc không quen, sau này chỉ cần nhớ tất cả mọi thói quen của anh ấy là được, Lệ kỳ thật không có đáng sợ như lời đồn đại bên ngoài đâu."
Thư ký gật đầu, trở về vị trí của mình.
Lệ Đình Tuyệt vào cửa, liền nhìn thấy Bạch Mạn Cầm đang uống cà phê, trên bàn vứt hỗn loạn mấy cuốn tạp chí. Lông mày hắn nhíu lại, sắc mặt tối sầm.
"Anh Tuyệt, cuối cùng anh cũng tới."
Bạch Mạn Cầm đứng lên, tuy rằng không phải lần đầu tiên cô gặp Lệ Đình Tuyệt, nhưng là lần đầu tiên một mình gặp mặt hắn.
Lệ Đình Tuyệt ngồi đối diện cô, một tay cởi bỏ cúc áo ở âu phục. Hai chân vắt chéo, ngũ quan đẹp đẽ như đúc hiện lên một tia ảm đạm.
"Mạc phu nhân tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, trong lòng yêu nghiệt run rẩy, đúng là giống như lời đồn.
Người đàn ông này lạnh lùng đến mức dọa người, nhưng khuôn mặt quỷ quái lại rất tốt.
Khó trách tiểu Tuyết lại thích hắn như vậy, ngay cả phụ nữ như bà còn bị hắn ta mê hoặc nữa là.
Trên mặt Bạch Mạn Cầm lộ ra nụ cười, "Chính là chuyện ngày hôm qua, tiểu Tuyết bị thương, không thể đến được, cho nên tôi đến giải thích cho con bé."
"Không có gì phải giải thích cả, tôi rất bận, bà về đi."
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc, ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.
Bạch Mạn Cầm không ngờ hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy, nóng vội chạy tới trước bàn làm việc của hắn.
"Anh Tuyệt, hôm qua là có người cố ý giở trò, tiểu Tuyết nhà chúng tôi rất ngoan, ngay cả bạn trai cũng không có, sao có thể có con lớn như vậy được. Cậu đừng tưởng thật, tiểu Tuyết rất yêu cậu."
Ngón tay thon dài của Lệ Đình Tuyệt ngừng lại, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi khẽ mở.
"Sự việc hôm nay đã rõ ràng,, giải thích nếu có tác dụng, bà hãy đi giải thích với thiên hạ đi."
Hắn ấn số điện thoại nội bộ, "Gọi bảo vệ đuổi người không liên quan ra cho tôi."
Lâm Thành, tổng bộ tập đoàn Lệ. Lệ Đình Tuyệt vừa mới đi ra khỏi thang máy, thư kí phòng tổng tài tầng cao nhất cùng với trợ lý của hắn đang đón ở đây.
"Tổng tài."
Hắn hơi liếc mắt, nhìn thấy vẻ mặt thư ký có chút khó xử.
"Chuyện gì?"
Trợ lý Nguyên Thành mở miệng trước, "Lệ, lão thái gia muốn anh hôm nay đi thăm ông."
Tư thế thẳng đứng của Lệ Đình Tuyệt vẫn không hề dừng lại, việc ông nội muốn gặp hắn, hắn đương nhiên biết. Nhưng việc ngày hôm qua, lỗi sai không phải tại hắn, cho nên hôn ước với Mạc gia coi như là đã thoát khỏi.
Ở cửa văn phòng tổng tài, thư ký không sợ chết mà đứng chặn trước mặt hắn, "Tổng tài, Mạc phu nhân ở bên trong."
Nếu không nói trước cho Lệ Đình Tuyệt biết bên trong có người, chỉ sợ cô sẽ bị mất việc. Lệ Đình Tuyệt vô cùng nghiêm khắc ở Lệ thị, hắn không cho phép bất kỳ ai phạm phải sai lầm, khắc nghiệt tới cực điểm.
Hơn nữa, hắn còn là một người nổi tiếng khắc nghiệt trong giới kinh doanh, đối với đối thủ tuyệt đối không lưu tình.
Cho nên, bên ngoài đều vô cùng sợ hãi người đàn ông này, đặc biệt là những hạng mục anh ta cướp đi, chắc chắn sẽ thua trong tay hắn.
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt sắc bén, sau đó liếc nhìn thư ký, còn chưa kịp nói gì. Thư ký đã sợ hãi, vội vàng mở miệng, "Tổng tài, là Mạc phu nhân kiên quyết xông vào, tôi không cản được."
Lệ Đình Tuyệt có tính sạch sẽ quá mức, hắn không thích người khác vào văn phòng. Cho dù là bàn công việc, hắn cũng chỉ hẹn ở bên ngoài.
Hơn nữa, thư kí và trợ lý trước khi bước vào phòng, nhất định phải khử trùng. Văn phòng của hắn giống như thế giới vô trùng. Không thể có một hạt bụi nào, cũng không được thấy chỗ nào không gọn gàng.
Hắn đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt đóng cửa vào, thư ký từ từ thở dài.
"Trợ lý Vương, vừa rồi tôi sợ muốn chết."
Thư ký vỗ ngực mình, khuôn mặt tái nhợt.
Nguyên Thành cười, "Cô mới đi theo tổng tài, khó tránh khỏi việc không quen, sau này chỉ cần nhớ tất cả mọi thói quen của anh ấy là được, Lệ kỳ thật không có đáng sợ như lời đồn đại bên ngoài đâu."
Thư ký gật đầu, trở về vị trí của mình.
Lệ Đình Tuyệt vào cửa, liền nhìn thấy Bạch Mạn Cầm đang uống cà phê, trên bàn vứt hỗn loạn mấy cuốn tạp chí. Lông mày hắn nhíu lại, sắc mặt tối sầm.
"Anh Tuyệt, cuối cùng anh cũng tới."
Bạch Mạn Cầm đứng lên, tuy rằng không phải lần đầu tiên cô gặp Lệ Đình Tuyệt, nhưng là lần đầu tiên một mình gặp mặt hắn.
Lệ Đình Tuyệt ngồi đối diện cô, một tay cởi bỏ cúc áo ở âu phục. Hai chân vắt chéo, ngũ quan đẹp đẽ như đúc hiện lên một tia ảm đạm.
"Mạc phu nhân tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, trong lòng yêu nghiệt run rẩy, đúng là giống như lời đồn.
Người đàn ông này lạnh lùng đến mức dọa người, nhưng khuôn mặt quỷ quái lại rất tốt.
Khó trách tiểu Tuyết lại thích hắn như vậy, ngay cả phụ nữ như bà còn bị hắn ta mê hoặc nữa là.
Trên mặt Bạch Mạn Cầm lộ ra nụ cười, "Chính là chuyện ngày hôm qua, tiểu Tuyết bị thương, không thể đến được, cho nên tôi đến giải thích cho con bé."
"Không có gì phải giải thích cả, tôi rất bận, bà về đi."
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc, ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.
Bạch Mạn Cầm không ngờ hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy, nóng vội chạy tới trước bàn làm việc của hắn.
"Anh Tuyệt, hôm qua là có người cố ý giở trò, tiểu Tuyết nhà chúng tôi rất ngoan, ngay cả bạn trai cũng không có, sao có thể có con lớn như vậy được. Cậu đừng tưởng thật, tiểu Tuyết rất yêu cậu."
Ngón tay thon dài của Lệ Đình Tuyệt ngừng lại, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi khẽ mở.
"Sự việc hôm nay đã rõ ràng,, giải thích nếu có tác dụng, bà hãy đi giải thích với thiên hạ đi."
Hắn ấn số điện thoại nội bộ, "Gọi bảo vệ đuổi người không liên quan ra cho tôi."
Bình luận facebook