Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-197
Chương 197: Tình cờ gặp
Editor: Waveliterature Vietnam
Mạc Thanh Yên không nghĩ tới đã đến thành phố T rồi mà vẫn gặp được Lệ Đình Tuyệt, vì thế liền tức giận mắng.
"Anh theo dõi tôi?"
Sắc mặt Lệ Đình Tuyệt không thấy đổi liếc nhìn cô, sau đó cởi bộ âu phục thẳng thớm không một nếp gấp, phủ lên cơ thể cô.
Trên người Mạc Thanh Yên ấm áp, truyền vào mũi cô chỉ có duy nhất một mùi lãnh hương.
Lệ Đình Tuyệt xoay người đi, lần đài tiên Mạc Thanh Yên cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, vì thế tay nắm chặt âu phục trên người, đi về phía trước vài bước. Cách đó không xa là một cô gái mặc đồng phục đi làm, tay khoác lấy anh ấy.
"Anh biết cô ấy hả?"
Giọng nói rất mềm mại, êm tai tựa như tiếng mưa.
"Không biết."
Người đàn ông lạnh lùng nói một câu, sau đó hai người nhanh chóng tiến vào thang máy, biến mất trước mặt cô.
Mạc Thanh Yên có chút mất mác, vừa rồi là do cô suy nghĩ nhiều, bọn họ chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi.
"Mẹ ơi, dì kia không mang giày kìa?"
Từ bên cạnh phòng cô xuất hiện một người phụ nữ, dẫn theo một cô bé khoảng ba bốn tuổi. Cô bé nhìn chằm chằm vào chân của cô, khiến cô xấu hổ cười, chân kia giẫm lên chân này, định che đôi chân lại.
Người phụ nữ nhìn về phía Mạc Thanh Yên cười cười, sau đó liền dẫn con bé đi đến thang máy. Người phụ nữ nói: "Dì chắc là có thể quên mang giày."
"A, thì ra là như vậy!"
Mặt Mạc Thanh Yên đỏ bừng cuối đầu nhìn chân mình, thật may mắn là có âu phục của anh ta. Bằng không, hôm nay cô khẳng định là rất mất mặt.
Cô tìm nhân viên, sau khi đối chiếu thân phận, liền mở cửa cho cô. Cô vừa trở lại phòng, thời điểm Tiểu Ngư đi lên phòng cô, nghe được cô nói chuyện, liền bị Tiểu Ngư cười thảm.
"Chị chắc là rất nhớ bảo bối nghe!"
Cô nhìn giá của bộ âu phục, đợi lát nữa mình hỏi thăm thử xem anh ta có ở đây không, tìm thời gian trả lại cho anh ta.
Mạc Thanh Yên cầm lấy bao, hôm nay cô mặc một đồ đi làm, bộ đồ này có màu trắng, làm cho cô trưởng thành thêm một ít. Cô cùng Tiểu Ngư đi đến nhà ăn, lần này các cô đến thành phố T, chính là đến tiếp nhận báo cáo của công ty lớn đưa ra.
Đi đến nhà ăn cô liền thấy được Lệ Đình Tuyệt cùng cô gái kia đang ngồi song song với nhau cùng ăn sáng, trên mặt hai người đều mang theo vẻ tươi cười, tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ. Sắc mặt Mạc Thanh Yên trở nên kém đi, vì thế tâm trạng cũng trùng xuống.
Tiểu Ngư nhìn theo tầm mắt của cô nhìn qua, giữ chặt tay cô.
"Mạc tổng, Lệ tổng cũng ở đây, chúng ta mau qua chỗ bọn họ ngồi đi."
Mối quan hệ giữa Lệ Đình Tuyệt cùng Mạc Thanh Yên Tiểu Ngư biết rõ ràng, bởi vì Lệ Đình Tuyệt hay qua văn phòng cô, hơn nữa không chỉ có một lần. Cho nên cô cảm thấy hai người chính là đang yêu nhau, loại sự việc tình cờ gặp gỡ như thế này, quả thật là có duyên phận.
Mạc Thanh Yên buông tay cô ra, "Chúng ta ngồi chỗ khác đi."
Sau đó liền tìm chỗ cách xa bọn họ mà ngồi xuống, Tiểu Ngư theo cô ngồ xuống, rồi trộm hỏi:
" Hai người cãi nhau hả? "
Mạc Thanh Yên đang nhìn thực đơn, nghe được câu nói của cô, liền nâng mắt. Rất nghiêm túc mà nhìn cô, "Em đối với sinh hoạt cá nhân của chị rất hứng thú sao?"
Tuy rằng Mạc Thanh Yên là thủ trưởng của cô, chính là ở nhiều thời điểm, cô liền đem mình thành bằng hữu. Cô rất hiểu biết Mạc Thanh Yên, cô chính là người vịt chết còn mạnh miệng
"Được rồi, em biết, em không hỏi nữa. Nhưng em vẫn nói chuyện được đúng không?"
Mạc Thanh Yên gọi phục vụ chỉ vài món, sau đó liền quay về nói chuyện với cô, "Tùy tiện, em có thể tự do nói chuyện, nhưng không được nói về anh ta."
Tiểu Ngư hiểu được, hai người chắc chắn là cãi nhau. Không khỏi nhìn mắt xa xa vị kia đầu bóng lưởng dễ nhìn, ai, thật đúng là đẹp nghe. Nguyên lai nam nhân thế thành đầu bóng lưởng cũng không sai ai, ngũ quan càng thêm lập thể, anh khí bức người.
"Kỳ thật những gì internet đăng cũng không đúng lắm, cắt câu lấy nghĩa chị hiểu không?"
Editor: Waveliterature Vietnam
Mạc Thanh Yên không nghĩ tới đã đến thành phố T rồi mà vẫn gặp được Lệ Đình Tuyệt, vì thế liền tức giận mắng.
"Anh theo dõi tôi?"
Sắc mặt Lệ Đình Tuyệt không thấy đổi liếc nhìn cô, sau đó cởi bộ âu phục thẳng thớm không một nếp gấp, phủ lên cơ thể cô.
Trên người Mạc Thanh Yên ấm áp, truyền vào mũi cô chỉ có duy nhất một mùi lãnh hương.
Lệ Đình Tuyệt xoay người đi, lần đài tiên Mạc Thanh Yên cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, vì thế tay nắm chặt âu phục trên người, đi về phía trước vài bước. Cách đó không xa là một cô gái mặc đồng phục đi làm, tay khoác lấy anh ấy.
"Anh biết cô ấy hả?"
Giọng nói rất mềm mại, êm tai tựa như tiếng mưa.
"Không biết."
Người đàn ông lạnh lùng nói một câu, sau đó hai người nhanh chóng tiến vào thang máy, biến mất trước mặt cô.
Mạc Thanh Yên có chút mất mác, vừa rồi là do cô suy nghĩ nhiều, bọn họ chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi.
"Mẹ ơi, dì kia không mang giày kìa?"
Từ bên cạnh phòng cô xuất hiện một người phụ nữ, dẫn theo một cô bé khoảng ba bốn tuổi. Cô bé nhìn chằm chằm vào chân của cô, khiến cô xấu hổ cười, chân kia giẫm lên chân này, định che đôi chân lại.
Người phụ nữ nhìn về phía Mạc Thanh Yên cười cười, sau đó liền dẫn con bé đi đến thang máy. Người phụ nữ nói: "Dì chắc là có thể quên mang giày."
"A, thì ra là như vậy!"
Mặt Mạc Thanh Yên đỏ bừng cuối đầu nhìn chân mình, thật may mắn là có âu phục của anh ta. Bằng không, hôm nay cô khẳng định là rất mất mặt.
Cô tìm nhân viên, sau khi đối chiếu thân phận, liền mở cửa cho cô. Cô vừa trở lại phòng, thời điểm Tiểu Ngư đi lên phòng cô, nghe được cô nói chuyện, liền bị Tiểu Ngư cười thảm.
"Chị chắc là rất nhớ bảo bối nghe!"
Cô nhìn giá của bộ âu phục, đợi lát nữa mình hỏi thăm thử xem anh ta có ở đây không, tìm thời gian trả lại cho anh ta.
Mạc Thanh Yên cầm lấy bao, hôm nay cô mặc một đồ đi làm, bộ đồ này có màu trắng, làm cho cô trưởng thành thêm một ít. Cô cùng Tiểu Ngư đi đến nhà ăn, lần này các cô đến thành phố T, chính là đến tiếp nhận báo cáo của công ty lớn đưa ra.
Đi đến nhà ăn cô liền thấy được Lệ Đình Tuyệt cùng cô gái kia đang ngồi song song với nhau cùng ăn sáng, trên mặt hai người đều mang theo vẻ tươi cười, tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ. Sắc mặt Mạc Thanh Yên trở nên kém đi, vì thế tâm trạng cũng trùng xuống.
Tiểu Ngư nhìn theo tầm mắt của cô nhìn qua, giữ chặt tay cô.
"Mạc tổng, Lệ tổng cũng ở đây, chúng ta mau qua chỗ bọn họ ngồi đi."
Mối quan hệ giữa Lệ Đình Tuyệt cùng Mạc Thanh Yên Tiểu Ngư biết rõ ràng, bởi vì Lệ Đình Tuyệt hay qua văn phòng cô, hơn nữa không chỉ có một lần. Cho nên cô cảm thấy hai người chính là đang yêu nhau, loại sự việc tình cờ gặp gỡ như thế này, quả thật là có duyên phận.
Mạc Thanh Yên buông tay cô ra, "Chúng ta ngồi chỗ khác đi."
Sau đó liền tìm chỗ cách xa bọn họ mà ngồi xuống, Tiểu Ngư theo cô ngồ xuống, rồi trộm hỏi:
" Hai người cãi nhau hả? "
Mạc Thanh Yên đang nhìn thực đơn, nghe được câu nói của cô, liền nâng mắt. Rất nghiêm túc mà nhìn cô, "Em đối với sinh hoạt cá nhân của chị rất hứng thú sao?"
Tuy rằng Mạc Thanh Yên là thủ trưởng của cô, chính là ở nhiều thời điểm, cô liền đem mình thành bằng hữu. Cô rất hiểu biết Mạc Thanh Yên, cô chính là người vịt chết còn mạnh miệng
"Được rồi, em biết, em không hỏi nữa. Nhưng em vẫn nói chuyện được đúng không?"
Mạc Thanh Yên gọi phục vụ chỉ vài món, sau đó liền quay về nói chuyện với cô, "Tùy tiện, em có thể tự do nói chuyện, nhưng không được nói về anh ta."
Tiểu Ngư hiểu được, hai người chắc chắn là cãi nhau. Không khỏi nhìn mắt xa xa vị kia đầu bóng lưởng dễ nhìn, ai, thật đúng là đẹp nghe. Nguyên lai nam nhân thế thành đầu bóng lưởng cũng không sai ai, ngũ quan càng thêm lập thể, anh khí bức người.
"Kỳ thật những gì internet đăng cũng không đúng lắm, cắt câu lấy nghĩa chị hiểu không?"
Bình luận facebook