Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-19
Chương 19: Lo lắng cho cô
Lệ Đình Tuyệt đi chậm lại, gan cô gái này cũng thật lớn, dám tùy tiện trèo lên xe sao? Hơn nữa còn là nơi quỷ quái như vậy, cho nên càng ngày càng chậm, đến khi chiếc xe bánh mì màu xám kia vượt qua hắn.
Cách hắn không phải là gần nên người trên xe không phát hiện ra. Cho đến khi qua một ngã rẽ, xe đột nhiên chuyển hướng, chạy vào một ngõ nhỏ.
Cùng với phán đoán của Lệ Đình Tuyệt hoàn toàn giống nhau, chiếc xe này có vấn đề.
Mạc Thanh Yên ở trên xe hoàn toàn không có cảm giác, nhìn thấy ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút phân ly.
Lệ Đình Tuyệt cũng nhanh quay ngược trở lại, đi theo vào. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, con đường này có hai nhánh. Cho nên hắn không biết bọn họ đi đường nào. Không khỏi mắng thầm,
"Chết tiệt..."
Chỉ có thể dựa vào trực giác để lựa chọn một con đường, thử đuổi theo một đoạn trước, không đúng lại quay lại. So sánh giữa xe hắn và chiếc xe bánh mì kia thì xe hắn rất chiếm ưu thế.
Tốc độ xe hắn trong phút chốc đã tăng lên, chạy về phía trước với tốc độ 180 mã lực. Khoảng năm phút sau, hắn lại trở về con đường cũ. Biết mình nhầm đường, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nha đầu kia có thể bị bọn họ bắt nạt hay không, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo, xinh đẹp đó tràn đầy nước mắt, trái tim đột nhiên thắt chặt lại. Dĩ nhiên có chút khó chịu, chân phải hắn giẫm lên chân ga, hơn nữa còn giẫm đến cùng, không chịu nhả ra.
Chỉ đến khi nhìn thấy chiếc xe bánh mì đó trong rừng cây, lo lắng của hắn mới ngưng lại. Hắn nhảy xuống xe, trên mặt hắn có thể thấy được sự tức giận. Bởi vì chiếc xe bị lắc mạnh, khiến hắn nghĩ rằng có người đang hãm hiếp cô.
Lúc này, hắn có suy nghĩ phải phá hủy thiên địa.
Nắm chặt tay, tóc rủ xuống trán, ngũ quan của người đàn ông này hung ác. Đem lại cảm giác nguy hiểm, mỗi bước đi của hắn dường như đều khiến trời rung núi chuyển
Cửa xe của chiếc xe bánh mì bị kéo mở ra, Mạc Thanh Yên bước xuống xe, để ý đến tóc dài. Sau đó xoay mặt, nhìn vào trong xe. Những người đàn ông đó lại muốn ức hiếp cô, đơn giản chính là tìm đến cái chết.
Ba người bọn họ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, bọn họ sợ hãi lui về một chỗ, sợ cô lại tiếp tục tấn công bọn họ.
Lệ Đình Tuyệt bước nhanh tới, nhìn thấy đích tình bên trong. Đột nhiên nhớ tới, bản lĩnh của nha đầu này không tồi. Lo lắng của hắn hoàn toàn thừa rồi, hắn lại coi cô là người con gái bình thường.
Mạc Thanh Yên cảm giác được có người đàn ông bên cạnh, cái miệng chu lên, "Lệ Đình Tuyệt, anh theo dõi tôi?"
Nhưng người đàn ông này căn bản không mở miệng, nắm lấy cánh tay cô đi về phía xe mình.
"Cô ngốc như vậy sao, tôi vẫn nên tự mình đưa cô trở về mới được, bằng không xảy ra chuyện gì.
Hai ông chắc chắn sẽ đổ lên đầu tôi, tôi sợ cô, đồ ngốc."
Dứt lời đã bị hắn nhét vào trong xe, cửa xe đóng sập một tiếng. Mạc Thanh Yên bị mắng, trong lòng không vui, muốn đẩy muốn đẩy mở cửa xe ra nhưng đã bị hắn khóa ở bên ngoài.
Đến lúc hắn lên xe, cô chỉ có thể tức giận nhìn hắn.
" Lệ Đình Tuyệt, anh bị bệnh hả, tôi ngốc hay không liên quan gì đến anh, cho tôi xuống."
Mà Lệ Đình Tuyệt không muốn nói nhiều với cô, lo lắng lúc trước, hắn không muốn trải qua một lần nữa, cô gái ngốc này.
Cho đến khi xe dừng trước cửa nhà Mạc Thanh Yên, Lệ Đình Tuyệt cũng không nói một câu. Mà Mạc Thanh Yên mắng một hồi, cũng không sao. Cho nên nhiệt độ trong xe gần như không độ, sắp nhanh chóng đóng băng.
Mạc Thanh Yên quay đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đẩy cửa xe.
Mặt lại bị một bàn tay to kẹp chặt, ép đầu cô quay lại nhìn thẳng hắn.
"Cứ như vậy đi sao?"
Hai con người của Mạc Thanh Yên sắp nhảy ra ngoài, cô phẫn nộ nói: "Lẽ nào còn phải hôn tạm biệt sao?"
Cô thật sự chưa từng gặp người đàn ông xấu xa như vậy, thật sự là một chút phong độ cũng không có.
"Cũng không phải chưa từng hôn, tôi cũng không ngại hôn tạm biệt đâu."
Hắn nói xong liền cười một cách xấu xa, sau đó lại gần mặt cô. Mạc Thanh Yên sắp điên rồi, giãy dụa dựa vào phía sau.
"Chú, chú muốn hôn dì sao?"
Lệ Đình Tuyệt đi chậm lại, gan cô gái này cũng thật lớn, dám tùy tiện trèo lên xe sao? Hơn nữa còn là nơi quỷ quái như vậy, cho nên càng ngày càng chậm, đến khi chiếc xe bánh mì màu xám kia vượt qua hắn.
Cách hắn không phải là gần nên người trên xe không phát hiện ra. Cho đến khi qua một ngã rẽ, xe đột nhiên chuyển hướng, chạy vào một ngõ nhỏ.
Cùng với phán đoán của Lệ Đình Tuyệt hoàn toàn giống nhau, chiếc xe này có vấn đề.
Mạc Thanh Yên ở trên xe hoàn toàn không có cảm giác, nhìn thấy ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút phân ly.
Lệ Đình Tuyệt cũng nhanh quay ngược trở lại, đi theo vào. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, con đường này có hai nhánh. Cho nên hắn không biết bọn họ đi đường nào. Không khỏi mắng thầm,
"Chết tiệt..."
Chỉ có thể dựa vào trực giác để lựa chọn một con đường, thử đuổi theo một đoạn trước, không đúng lại quay lại. So sánh giữa xe hắn và chiếc xe bánh mì kia thì xe hắn rất chiếm ưu thế.
Tốc độ xe hắn trong phút chốc đã tăng lên, chạy về phía trước với tốc độ 180 mã lực. Khoảng năm phút sau, hắn lại trở về con đường cũ. Biết mình nhầm đường, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nha đầu kia có thể bị bọn họ bắt nạt hay không, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo, xinh đẹp đó tràn đầy nước mắt, trái tim đột nhiên thắt chặt lại. Dĩ nhiên có chút khó chịu, chân phải hắn giẫm lên chân ga, hơn nữa còn giẫm đến cùng, không chịu nhả ra.
Chỉ đến khi nhìn thấy chiếc xe bánh mì đó trong rừng cây, lo lắng của hắn mới ngưng lại. Hắn nhảy xuống xe, trên mặt hắn có thể thấy được sự tức giận. Bởi vì chiếc xe bị lắc mạnh, khiến hắn nghĩ rằng có người đang hãm hiếp cô.
Lúc này, hắn có suy nghĩ phải phá hủy thiên địa.
Nắm chặt tay, tóc rủ xuống trán, ngũ quan của người đàn ông này hung ác. Đem lại cảm giác nguy hiểm, mỗi bước đi của hắn dường như đều khiến trời rung núi chuyển
Cửa xe của chiếc xe bánh mì bị kéo mở ra, Mạc Thanh Yên bước xuống xe, để ý đến tóc dài. Sau đó xoay mặt, nhìn vào trong xe. Những người đàn ông đó lại muốn ức hiếp cô, đơn giản chính là tìm đến cái chết.
Ba người bọn họ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, bọn họ sợ hãi lui về một chỗ, sợ cô lại tiếp tục tấn công bọn họ.
Lệ Đình Tuyệt bước nhanh tới, nhìn thấy đích tình bên trong. Đột nhiên nhớ tới, bản lĩnh của nha đầu này không tồi. Lo lắng của hắn hoàn toàn thừa rồi, hắn lại coi cô là người con gái bình thường.
Mạc Thanh Yên cảm giác được có người đàn ông bên cạnh, cái miệng chu lên, "Lệ Đình Tuyệt, anh theo dõi tôi?"
Nhưng người đàn ông này căn bản không mở miệng, nắm lấy cánh tay cô đi về phía xe mình.
"Cô ngốc như vậy sao, tôi vẫn nên tự mình đưa cô trở về mới được, bằng không xảy ra chuyện gì.
Hai ông chắc chắn sẽ đổ lên đầu tôi, tôi sợ cô, đồ ngốc."
Dứt lời đã bị hắn nhét vào trong xe, cửa xe đóng sập một tiếng. Mạc Thanh Yên bị mắng, trong lòng không vui, muốn đẩy muốn đẩy mở cửa xe ra nhưng đã bị hắn khóa ở bên ngoài.
Đến lúc hắn lên xe, cô chỉ có thể tức giận nhìn hắn.
" Lệ Đình Tuyệt, anh bị bệnh hả, tôi ngốc hay không liên quan gì đến anh, cho tôi xuống."
Mà Lệ Đình Tuyệt không muốn nói nhiều với cô, lo lắng lúc trước, hắn không muốn trải qua một lần nữa, cô gái ngốc này.
Cho đến khi xe dừng trước cửa nhà Mạc Thanh Yên, Lệ Đình Tuyệt cũng không nói một câu. Mà Mạc Thanh Yên mắng một hồi, cũng không sao. Cho nên nhiệt độ trong xe gần như không độ, sắp nhanh chóng đóng băng.
Mạc Thanh Yên quay đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đẩy cửa xe.
Mặt lại bị một bàn tay to kẹp chặt, ép đầu cô quay lại nhìn thẳng hắn.
"Cứ như vậy đi sao?"
Hai con người của Mạc Thanh Yên sắp nhảy ra ngoài, cô phẫn nộ nói: "Lẽ nào còn phải hôn tạm biệt sao?"
Cô thật sự chưa từng gặp người đàn ông xấu xa như vậy, thật sự là một chút phong độ cũng không có.
"Cũng không phải chưa từng hôn, tôi cũng không ngại hôn tạm biệt đâu."
Hắn nói xong liền cười một cách xấu xa, sau đó lại gần mặt cô. Mạc Thanh Yên sắp điên rồi, giãy dụa dựa vào phía sau.
"Chú, chú muốn hôn dì sao?"
Bình luận facebook