Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-40
Chương 40: Chỉ cần tôi đồng ý chuyện gì cũng có thể làm
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy đầu của tiểu nha đầu, liền đưa cô bé cho cô ấy, "Ừ, làm chút gì đó cho con bé ăn, con bé vẫn chưa ăn sáng."
Angela nghe đến ăn, hai mắt cuộn tròn lên, lại còn có dì xinh đẹp nữa nên càng vui vẻ. Cô bé dang rộng hai tay ôm hộ sĩ.
Cô hộ sĩ nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy cũng rất thích.
Chưa đi được vài bước, cô bé quay mặt lại, "Chú ơi, chú phải giúp con chăm sóc dì đấy."
Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu, ngồi vào chiếc ghế tựa, lúc này hắn rất muốn hút thuốc. Vừa lấy ra thì phát hiện đây là bệnh viện, liền cất đi.
Lúc này cửa mở ra, hắn đứng dậy đi đến.
"Cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống," Lệ tổng xin yên tâm, cô ấy không sao. Chỉ là uống quá nhiều, bị ngộ độc rượu một chút. Có điều, sức khỏe vị tiểu thư này không tốt lắm, đừng uống rượu nữa."
Trong phòng bệnh, Mạc Thanh Yên mở to mắt, đầu vẫn quay cuồng.
Ánh mắt chống lại con người đang bức người, hai mắt cô có chút hoảng loạn.
"Anh? Đây là đâu?"
Cô nhìn trái nhìn phải, tường trắng, giường trắng, cảm giác không chân thật, liền giơ tay ần lông mày.
Lệ Đình Tuyệt kéo tay cô vào lòng bàn tay, "Cô gái của tôi, sau này không được phép uống rượu."
Một câu không đầu không đuôi, khiến cho Mạc Thanh Yên càng không hiểu gì.
"Không cần anh quan tâm."
Cô thật sự rất mệt, vô cùng mệt mỏi.
" Hừ, uống đến bất tỉnh nhân sự, thiếu chút nữa thì chết, cô nói xem tôi có nên quản không?"
Vẻ mặt người nào đó trầm xuống, mới nghĩ đến việc vừa nãy nếu đến không kịp, nha đầu này cũng xong đời rồi. Hắn tức giận, vô cùng tức.
Mạc Thanh Yên tựa hồ như hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tối qua uống cả đêm, hạng mục vẫn chưa ký được.
Không khỏi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi vô cùng bỉ ổi kia, cố áo sơmi trắng tinh thẳng đứng kia càng tôn lên vẻ lạnh lùng của hắn.
Tay trái nắm lấy cô có đeo chiếc đồng hồ quý giá, ngón tay thon dài trắng tinh, thật sự rất đẹp.
" Cám ơn!"
Ngữ khí của cô chậm rãi, mềm mại, suy nghĩ cũng rất rõ ràng. Biết bản thân mình uống quá nhiều sau đó sẽ bị ngộ độc rượu, hắn đã đưa cô đến bệnh viện.
Nghe thấy cô gái ngang bướng kia cảm ơn hắn, những khó hiểu trong lòng hắn đều ổn hơn. Khóe miệng lộ ra ý cười mê hoặc, tay phải giơ lên xoa đầu cô.
" Về sau phải muốn uống, có thể tìm tôi, tôi sẽ uống thay cô."
Mạc Thanh Yên lặng người, hắn thay cô uống rượu?
" Lệ Đình Tuyệt, anh đừng làm ầm, anh là đại tổng tài của Lệ thị lại uống rượu thay tôi, không sợ người khác cười anh sao?"
Khóe miệng Mạc Thanh Yên cũng có ý cười, cảm giác được người khác quan tâm thật khá tốt.
"Chỉ cần tôi đồng ý, chuyện gì cũng có thể làm." Hắn nhướn mày kiêu ngạo.
Mạc Thanh Yên không trêu đùa hắn nữa, lời nói của hắn khiến cô cảm thấy ấm áp. Người đàn ông này quả thật cũng không xấu xa như vậy, chỉ là bọn họ trước đây không quen biết mà thôi.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười của một bé gái truyền đến, Angela đưa tay lên suy nghĩ.
"Chú ơi, chú thật tốt với dì. Hay là chú với dì kết hôn đi, như vậy chúng ta có thể ở bên nhau."
Bởi vì tiểu nha đầu vừa mới ăn rất nhiều đồ ăn vặt, mà bình thường mẹ không cho ăn. Nếu ở cùng chú, như vậy thì mỗi ngày cô đều có thể ăn đồ ăn vặt rồi.
Đây là một ảo tưởng ăn uống, mà Mạc Thanh Yên lại trầm mặt xuống.
" Angela, đừng nói lung tung."
Cô với hắn kết hôn là điều không thể, tuyệt đối không thể.
Không nói người khác, bọn họ chính là không có duyên phận. Năm năm trước, rõ ràng là một đôi kết hôn, nhưng lại bị chia ly. Đây không phải rõ ràng, ông trời không để họ ở bên nhau sao?
Hai mắt Lệ Đình Tuyệt nhìn chằm chằm vào cô, "Cô có thể suy nghĩ chút đi."
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy đầu của tiểu nha đầu, liền đưa cô bé cho cô ấy, "Ừ, làm chút gì đó cho con bé ăn, con bé vẫn chưa ăn sáng."
Angela nghe đến ăn, hai mắt cuộn tròn lên, lại còn có dì xinh đẹp nữa nên càng vui vẻ. Cô bé dang rộng hai tay ôm hộ sĩ.
Cô hộ sĩ nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy cũng rất thích.
Chưa đi được vài bước, cô bé quay mặt lại, "Chú ơi, chú phải giúp con chăm sóc dì đấy."
Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu, ngồi vào chiếc ghế tựa, lúc này hắn rất muốn hút thuốc. Vừa lấy ra thì phát hiện đây là bệnh viện, liền cất đi.
Lúc này cửa mở ra, hắn đứng dậy đi đến.
"Cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống," Lệ tổng xin yên tâm, cô ấy không sao. Chỉ là uống quá nhiều, bị ngộ độc rượu một chút. Có điều, sức khỏe vị tiểu thư này không tốt lắm, đừng uống rượu nữa."
Trong phòng bệnh, Mạc Thanh Yên mở to mắt, đầu vẫn quay cuồng.
Ánh mắt chống lại con người đang bức người, hai mắt cô có chút hoảng loạn.
"Anh? Đây là đâu?"
Cô nhìn trái nhìn phải, tường trắng, giường trắng, cảm giác không chân thật, liền giơ tay ần lông mày.
Lệ Đình Tuyệt kéo tay cô vào lòng bàn tay, "Cô gái của tôi, sau này không được phép uống rượu."
Một câu không đầu không đuôi, khiến cho Mạc Thanh Yên càng không hiểu gì.
"Không cần anh quan tâm."
Cô thật sự rất mệt, vô cùng mệt mỏi.
" Hừ, uống đến bất tỉnh nhân sự, thiếu chút nữa thì chết, cô nói xem tôi có nên quản không?"
Vẻ mặt người nào đó trầm xuống, mới nghĩ đến việc vừa nãy nếu đến không kịp, nha đầu này cũng xong đời rồi. Hắn tức giận, vô cùng tức.
Mạc Thanh Yên tựa hồ như hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tối qua uống cả đêm, hạng mục vẫn chưa ký được.
Không khỏi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi vô cùng bỉ ổi kia, cố áo sơmi trắng tinh thẳng đứng kia càng tôn lên vẻ lạnh lùng của hắn.
Tay trái nắm lấy cô có đeo chiếc đồng hồ quý giá, ngón tay thon dài trắng tinh, thật sự rất đẹp.
" Cám ơn!"
Ngữ khí của cô chậm rãi, mềm mại, suy nghĩ cũng rất rõ ràng. Biết bản thân mình uống quá nhiều sau đó sẽ bị ngộ độc rượu, hắn đã đưa cô đến bệnh viện.
Nghe thấy cô gái ngang bướng kia cảm ơn hắn, những khó hiểu trong lòng hắn đều ổn hơn. Khóe miệng lộ ra ý cười mê hoặc, tay phải giơ lên xoa đầu cô.
" Về sau phải muốn uống, có thể tìm tôi, tôi sẽ uống thay cô."
Mạc Thanh Yên lặng người, hắn thay cô uống rượu?
" Lệ Đình Tuyệt, anh đừng làm ầm, anh là đại tổng tài của Lệ thị lại uống rượu thay tôi, không sợ người khác cười anh sao?"
Khóe miệng Mạc Thanh Yên cũng có ý cười, cảm giác được người khác quan tâm thật khá tốt.
"Chỉ cần tôi đồng ý, chuyện gì cũng có thể làm." Hắn nhướn mày kiêu ngạo.
Mạc Thanh Yên không trêu đùa hắn nữa, lời nói của hắn khiến cô cảm thấy ấm áp. Người đàn ông này quả thật cũng không xấu xa như vậy, chỉ là bọn họ trước đây không quen biết mà thôi.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười của một bé gái truyền đến, Angela đưa tay lên suy nghĩ.
"Chú ơi, chú thật tốt với dì. Hay là chú với dì kết hôn đi, như vậy chúng ta có thể ở bên nhau."
Bởi vì tiểu nha đầu vừa mới ăn rất nhiều đồ ăn vặt, mà bình thường mẹ không cho ăn. Nếu ở cùng chú, như vậy thì mỗi ngày cô đều có thể ăn đồ ăn vặt rồi.
Đây là một ảo tưởng ăn uống, mà Mạc Thanh Yên lại trầm mặt xuống.
" Angela, đừng nói lung tung."
Cô với hắn kết hôn là điều không thể, tuyệt đối không thể.
Không nói người khác, bọn họ chính là không có duyên phận. Năm năm trước, rõ ràng là một đôi kết hôn, nhưng lại bị chia ly. Đây không phải rõ ràng, ông trời không để họ ở bên nhau sao?
Hai mắt Lệ Đình Tuyệt nhìn chằm chằm vào cô, "Cô có thể suy nghĩ chút đi."
Bình luận facebook