“Chàng đến để làm gì?” Bên trong kiệu hoa vang lên một giọng nói.
“Cướp dâu.” Nam tử đứng trước kiệu, bình tĩnh đáp lời.
Dư Tiểu Ngư tức giận cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu, nàng xông ra khỏi kiệu hoa, tháo xuống chiếc mặt nạ của nam tử đối diện, rồi giơ tay tát thẳng vào mặt y.
“Thẩm Trọng Uyên, ta thà rằng chàng không tới.” Dư Tiểu Ngư trừng mắt nhìn chằm chằm y.
Dân chúng kinh hô, vị anh hùng vừa rồi hoá ra lại là tiểu hoà thượng anh tuấn ở chùa Nghiêm Từ, sao hôm nay y lại để tóc? Diễn đàn Vietwriter.vn
Ở ngoài thôn, tân lang vừa hay tin quan binh đuổi bắt khâm phạm triều đình, liền vội vội vàng vàng chạy đến, hỷ phục trước ngực vẫn còn ôm dây hoa đỏ, vừa đến nơi hắn liền bắt gặp cảnh tượng tình cũ giằng co trên cầu.
Trương công tử không hề tiến lên xen giữa hai người. Hắn chỉ lẳng lặng đứng một bên chờ đợi, hắn biết nương tử chưa qua cửa của mình vẫn luôn cất giữ hình bóng của một người trong tim.
Dư Tiểu Ngư mặc hỷ phục đỏ tươi, lặng yên nhìn tiểu hoà thượng trước mặt, trong mắt nàng không có lấy một tia vui buồn.
Một lúc lâu sau.
“Tướng công.”
Dư Tiểu Ngư tiến lên một bước, chuyển dời tầm mắt, quay đầu lại nhìn tân lang đang đứng dưới cầu, cất giọng lảnh lót gọi người.
Thẩm Trọng Uyên dõi theo cô nương mỹ mạo như hoa, trái tim y như có muôn ngàn nhát dao cứa rách.
“Nương tử.” Trương công tử nghe tiếng nương tử gọi mình, liền mỉm cười đáp lại.
Chỉ thấy Dư Tiểu Ngư dời bước, lướt ngang qua Thẩm Trọng Uyên, đi thẳng một mạch xuống cầu, nắm lấy bàn tay Trương công tử. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tướng công, chúng ta về bái đường thôi.”
“Được.”
Thẩm Trọng Uyên mím môi, chợt nhận ra mình đã đứng chết lặng một hồi, liền xoay người lớn tiếng cười, hướng về tân lang tân nương chắp tay thi lễ rồi chúc phúc:
“Thẩm mỗ chúc nhị vị vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.”
(Mãi mãi thuỷ chung, trăm năm hạnh phúc)
Nghe những lời chúc phúc này, Dư Tiểu Ngư không hề ngoảnh lại mà chỉ nhẹ nhàng ném chiếc quạt gấp trong tay mình xuống dòng suối nhỏ.
Bình luận facebook