Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
- Vậy sao, cô ta bị thương nặng như vậy liệu có chết không? quả thật tôi cũng hơi lo lắng cho cô ta, vì tự vệ mà chúng tôi đã mạnh tay với cô ấy, nếu chẳng may cô ta có bề gì thì Âm Giới và Yêu Giới sẽ có 1 hiềm khích nang giải đây.
- Nàng nói không sai, đó là lý do ta quay lại nhưng tiếc là không thấy.
Dạ Nguyệt cúng đồng tình cho sự lo lắng của tôi.
- Hy vọng là cô ta không vì thù hận tôi mà lại làm thêm những việc trái đạo lý.
đó là điều tôi lo sợ.
- Thôi nào! ta không muốn nhắc đến cô ta nữa, những ngày qua nàng cứ liên tục trông nom đèn như vậy sao?
Dạ Nguyệt cười rồi đánh sang chuyện khác, ngài ấy không muốn tôi phải suy nghĩ nhiều
- Đúng vậy! nếu không may vì tôi sơ suất mà đèn bị tắt thì chắc tôi sẽ hận bản thân mình lắm.
tôi cười nhẹ cuối đầu nói, Dạ Nguyệt bước đến gần đưa tay lên vai tôi ra vẻ an ủi.
- Nàng sẽ làm được mà, nhưng đừng vì vậy mà quên bản thân mình, đừng để đến ngày sum họp nàng lại trở bệnh thì sẽ mất vui đấy.
Ngài ấy tận tình khuyên bảo, đúng là có lý nhưng biết là sao được, tôi thật sự không muốn xa Nhất Phàm dù chỉ 1 bước, vì tôi sợ...khi tôi quay lại thì không còn cơ hội thấy chàng nữa.
- Dạ, xin đa tạ ngài...còn ngài, nội lực của ngài đã ổn rồi chứ?
- Ta sao? sức khỏe rất tốt không có gì đáng ngại đâu nàng đừng lo haha.
Dạ Nguyệt cười lớn, nhìn ngài ấy như vậy tôi cảm thấy rất an tâm.
- À tôi vô ý quá, mãi từ nãy đến giờ không châm trà mời ngài, ngại đợi tôi nhé. tôi luống cuống đứng dậy thì Dạ Nguyệt đưa tay can ngăn.
- Không cần đâu, ta về luôn bây giờ đây,vì dạo này có nhiều quỷ hồn bị mất tích 1 cách vô lý nên ta hơi bận, thôi nàng nghỉ đi nhé, ta cáo từ.
nói rồi ngài ấy đi ngay làm tôi không kịp nói được câu nào.
Tôi đi lòng vòng xem xét lại những cây đèn rồi lên giường để nghỉ lưng một lúc.
(..........)
- Lý Lạc Lạc...ta sẽ giết ngươi, ngươi không thoát được đâu!
" Là Thác Mạch Mạch, sao cô ta lại ở đây"
suy nghĩ còn chưa thông tôi đã bị một bàn tay lạnh nhắt cùng với 1 lực đạo cực mạnh siết lấy cổ tôi đưa lên cao, 2 chân tôi đạp lung tung vào không khí, căn bản là tôi không thể kêu cứu được khi cổ bị bóp chặt như vậy, chỉ có thể cố cạy từng ngón tay của ả trong vô vọng.
Mạch Mạch đứng nhìn tôi với anh mắt đầy thù hận, nhìn cô ta bây giờ giống như 1 nữ ma đầu, tóc thì xỏa dài đôi môi thì tím tái, da mặt thì nhợt nhạt trông thật dữ tợn.
- Con tiện nhân, ta sẽ cho ngươi chết không được siêu sinh và cả tên phu quân khốn kiếp của ngươi nữa.
nói rồi ả dùng 1 tay còn lại ra sức bóp nát lồng đèn giấy chứa quỷ hồn của Nhất Phàm.
" Không...không Nhất Phàm "
Tôi nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, sao cô ta lại tàn độc với tôi như vậy.
không khí trong phổi tôi đang cạng dần, tôi cảm thấy linh hồn mình như sắp lìa khỏi xác, ả ta cười lên hung tàn
- Chết đi con tiện nhân.!!! ả ta hét to rồi dùng 1 thanh kiếm đâm thẳng vào tim tôi.
" Aaaaaa!!!!!"
- Aaaaaa.!!!!
- Lạc Lạc à.Lạc Lac cô gặp ác mộng sao?
Tôi ngồi bật dậy với 2 hàng nước mắt lăn dài, tôi tất tã ngồi dậy chạy đến kiểm tra chiếc đèn giấy của Nhất Phàm.
May quá nó không sao, " lúc nãy là tôi mơ sao, mọi chuyện đều rất thật, đến cả mũi kiếm cũng vậy"
- Lạc Lạc, cô bị làm sao vậy, trông thần sắc cô không ổn! Giai Âm lo lắng hỏi lại tôi thêm 1 lần nữa.
- À..ờ tôi không sao, chỉ là ác mộng thôi.! tôi cố gắng mỉm cười cho cô ấy an lòng, còn phần tôi thì vẫn còn sợ đến run cầm cập.
- Thật chứ, hay tôi đi lấy nước ấm cho cô rữa mặt rồi tôi sẽ xuống bếp hầm canh cho cô.! Tôi gật đầu
- Có lẽ cơ thể bị suy nhược nên sinh mộng mị thôi không sao đâu.
cô aay nói thêm, tôi không nói gì chỉ im lăng.
Giai Âm đi rồi tôi một mình ngồi thẩn thờ nhớ lại cơn ác mộng, nó có gì đó không đúng...
Thác Mạch Mạch trong giấc mơ có điều quái dị, nhưng nhất thời tôi không thể nhớ ra, 1 giấc mơ kỳ lạ như vậy liệu có phải là điềm báo gì không?
- Lạc Lạc, nước rữa mặt của cô đây!
- À tôi qua liền đây.
Sau khi rữa mặt tôi đã tỉnh táo được đôi phần.
- Cô nên nhớ là cô cũng chưa hoàn bình phục đâu Lạc Lạc, nếu không phải nhờ có đan dược của Diêm Là đại nhân thì cô làm gì chịu nỗi.
Giai Âm nhăn nhó nói, tôi biết cô ấy thật sự lo cho tôi.
- Tôi thật sự không sao đâu mà, cũng gần cả 1 tháng rồi còn gì..
tôi nắm lây tay cô ấy xoa nhẹ rồi cười.
- Cô là người phàm đó Lạc Lạc, 1 tháng thì xương chưa liền hẳn được đâu, cô cứng đầu quá,thôi để tôi đi hầm canh cho cô! Giai Âm nói rồi tiến về cửa đi ra khỏi phòng, tôi với theo nói
- Cảm ơn cô Giai Âm.! từ bên ngoài cũng vọng lại câu trả lời của cô ấy.
- Ai bảo cô là tỷ muội tốt với tôi chứ! giọng nói tắt đi vẫn kèm theo 1 điệu cười nhe nhẹ.
tôi lại đi xem những cây đèn, hôn nay nó có chút đổi màu, lửa của những ngọn đèn đã chuyển sang màu xanh quỷ dị rất giống với lữa ma trơi mà tôi thường thấy.
(........)
Sau khi dùng xong canh tôi bị Giai Âm nói mãi nên đành nghe theo mà đi nghỉ, để lại cô ấy ngồi thế tôi trông đèn.
Nằm ủ ấm trong chiếc chăn bông của chàng tội chợt nhớ đến ngày đầu 1 chúng tôi gặp gỡ, đúng là 1 buổi gặp ban đầu đặc biệt. Tôi ước gì thời gian có thể quay trợ lại, để tôi có thể yêu chàng 1 cách tử tế hơn và không ngu ngốc bị kẻ xấu lợi dụng.
Gạc nước mắt tôi chìm vào giấc ngủ....
- Nàng nói không sai, đó là lý do ta quay lại nhưng tiếc là không thấy.
Dạ Nguyệt cúng đồng tình cho sự lo lắng của tôi.
- Hy vọng là cô ta không vì thù hận tôi mà lại làm thêm những việc trái đạo lý.
đó là điều tôi lo sợ.
- Thôi nào! ta không muốn nhắc đến cô ta nữa, những ngày qua nàng cứ liên tục trông nom đèn như vậy sao?
Dạ Nguyệt cười rồi đánh sang chuyện khác, ngài ấy không muốn tôi phải suy nghĩ nhiều
- Đúng vậy! nếu không may vì tôi sơ suất mà đèn bị tắt thì chắc tôi sẽ hận bản thân mình lắm.
tôi cười nhẹ cuối đầu nói, Dạ Nguyệt bước đến gần đưa tay lên vai tôi ra vẻ an ủi.
- Nàng sẽ làm được mà, nhưng đừng vì vậy mà quên bản thân mình, đừng để đến ngày sum họp nàng lại trở bệnh thì sẽ mất vui đấy.
Ngài ấy tận tình khuyên bảo, đúng là có lý nhưng biết là sao được, tôi thật sự không muốn xa Nhất Phàm dù chỉ 1 bước, vì tôi sợ...khi tôi quay lại thì không còn cơ hội thấy chàng nữa.
- Dạ, xin đa tạ ngài...còn ngài, nội lực của ngài đã ổn rồi chứ?
- Ta sao? sức khỏe rất tốt không có gì đáng ngại đâu nàng đừng lo haha.
Dạ Nguyệt cười lớn, nhìn ngài ấy như vậy tôi cảm thấy rất an tâm.
- À tôi vô ý quá, mãi từ nãy đến giờ không châm trà mời ngài, ngại đợi tôi nhé. tôi luống cuống đứng dậy thì Dạ Nguyệt đưa tay can ngăn.
- Không cần đâu, ta về luôn bây giờ đây,vì dạo này có nhiều quỷ hồn bị mất tích 1 cách vô lý nên ta hơi bận, thôi nàng nghỉ đi nhé, ta cáo từ.
nói rồi ngài ấy đi ngay làm tôi không kịp nói được câu nào.
Tôi đi lòng vòng xem xét lại những cây đèn rồi lên giường để nghỉ lưng một lúc.
(..........)
- Lý Lạc Lạc...ta sẽ giết ngươi, ngươi không thoát được đâu!
" Là Thác Mạch Mạch, sao cô ta lại ở đây"
suy nghĩ còn chưa thông tôi đã bị một bàn tay lạnh nhắt cùng với 1 lực đạo cực mạnh siết lấy cổ tôi đưa lên cao, 2 chân tôi đạp lung tung vào không khí, căn bản là tôi không thể kêu cứu được khi cổ bị bóp chặt như vậy, chỉ có thể cố cạy từng ngón tay của ả trong vô vọng.
Mạch Mạch đứng nhìn tôi với anh mắt đầy thù hận, nhìn cô ta bây giờ giống như 1 nữ ma đầu, tóc thì xỏa dài đôi môi thì tím tái, da mặt thì nhợt nhạt trông thật dữ tợn.
- Con tiện nhân, ta sẽ cho ngươi chết không được siêu sinh và cả tên phu quân khốn kiếp của ngươi nữa.
nói rồi ả dùng 1 tay còn lại ra sức bóp nát lồng đèn giấy chứa quỷ hồn của Nhất Phàm.
" Không...không Nhất Phàm "
Tôi nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, sao cô ta lại tàn độc với tôi như vậy.
không khí trong phổi tôi đang cạng dần, tôi cảm thấy linh hồn mình như sắp lìa khỏi xác, ả ta cười lên hung tàn
- Chết đi con tiện nhân.!!! ả ta hét to rồi dùng 1 thanh kiếm đâm thẳng vào tim tôi.
" Aaaaaa!!!!!"
- Aaaaaa.!!!!
- Lạc Lạc à.Lạc Lac cô gặp ác mộng sao?
Tôi ngồi bật dậy với 2 hàng nước mắt lăn dài, tôi tất tã ngồi dậy chạy đến kiểm tra chiếc đèn giấy của Nhất Phàm.
May quá nó không sao, " lúc nãy là tôi mơ sao, mọi chuyện đều rất thật, đến cả mũi kiếm cũng vậy"
- Lạc Lạc, cô bị làm sao vậy, trông thần sắc cô không ổn! Giai Âm lo lắng hỏi lại tôi thêm 1 lần nữa.
- À..ờ tôi không sao, chỉ là ác mộng thôi.! tôi cố gắng mỉm cười cho cô ấy an lòng, còn phần tôi thì vẫn còn sợ đến run cầm cập.
- Thật chứ, hay tôi đi lấy nước ấm cho cô rữa mặt rồi tôi sẽ xuống bếp hầm canh cho cô.! Tôi gật đầu
- Có lẽ cơ thể bị suy nhược nên sinh mộng mị thôi không sao đâu.
cô aay nói thêm, tôi không nói gì chỉ im lăng.
Giai Âm đi rồi tôi một mình ngồi thẩn thờ nhớ lại cơn ác mộng, nó có gì đó không đúng...
Thác Mạch Mạch trong giấc mơ có điều quái dị, nhưng nhất thời tôi không thể nhớ ra, 1 giấc mơ kỳ lạ như vậy liệu có phải là điềm báo gì không?
- Lạc Lạc, nước rữa mặt của cô đây!
- À tôi qua liền đây.
Sau khi rữa mặt tôi đã tỉnh táo được đôi phần.
- Cô nên nhớ là cô cũng chưa hoàn bình phục đâu Lạc Lạc, nếu không phải nhờ có đan dược của Diêm Là đại nhân thì cô làm gì chịu nỗi.
Giai Âm nhăn nhó nói, tôi biết cô ấy thật sự lo cho tôi.
- Tôi thật sự không sao đâu mà, cũng gần cả 1 tháng rồi còn gì..
tôi nắm lây tay cô ấy xoa nhẹ rồi cười.
- Cô là người phàm đó Lạc Lạc, 1 tháng thì xương chưa liền hẳn được đâu, cô cứng đầu quá,thôi để tôi đi hầm canh cho cô! Giai Âm nói rồi tiến về cửa đi ra khỏi phòng, tôi với theo nói
- Cảm ơn cô Giai Âm.! từ bên ngoài cũng vọng lại câu trả lời của cô ấy.
- Ai bảo cô là tỷ muội tốt với tôi chứ! giọng nói tắt đi vẫn kèm theo 1 điệu cười nhe nhẹ.
tôi lại đi xem những cây đèn, hôn nay nó có chút đổi màu, lửa của những ngọn đèn đã chuyển sang màu xanh quỷ dị rất giống với lữa ma trơi mà tôi thường thấy.
(........)
Sau khi dùng xong canh tôi bị Giai Âm nói mãi nên đành nghe theo mà đi nghỉ, để lại cô ấy ngồi thế tôi trông đèn.
Nằm ủ ấm trong chiếc chăn bông của chàng tội chợt nhớ đến ngày đầu 1 chúng tôi gặp gỡ, đúng là 1 buổi gặp ban đầu đặc biệt. Tôi ước gì thời gian có thể quay trợ lại, để tôi có thể yêu chàng 1 cách tử tế hơn và không ngu ngốc bị kẻ xấu lợi dụng.
Gạc nước mắt tôi chìm vào giấc ngủ....
Bình luận facebook