• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (4 Viewers)

  • Chương 232-235

Tô Yên chợt căng thẳng trong lòng, cô không dám quay đầu lại, lấy lại bình tĩnh, cô giả vờ lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa bước về phía trước.

"Lục Cận Phong, người anh bảo đến đón em đâu? Được, hình như em nhìn thấy rồi..."Giọng của Tô Yên rất lớn.

Tô Yên càng bước nhanh hơn, đằng trước vừa khéo có một chiếc xe, thần kỳ quá, còn đúng là Hạ Vũ lái xe đến đón.

Vừa rồi cô chỉ giả vờ gọi điện thoại, mở to âm lượng cũng chỉ để cố làm ra vẻ thôi, không ngờ Lục Cận Phong lại còn sai Hạ Vũ đến thật.


"Cô Tô, mau lên xe."

Hạ Vũ mở cửa xe ra.

Tô Yên bước lên, hỏi: "Lục Cận Phong bảo cậu đến sao?"

Hạ Vũ nói: "Đại ca không yên tâm, lo cho sự an toàn của cô Tô, bảo tôi đến đón."

Tô Yên nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ xe, không nhìn thấy gì cả, nhưng cô rất chắc chắn, nhất định có người vừa nãy đang ở bên ngoài.

Tô Yên thu tầm mắt về nói:"Đi về thôi."


"Vâng." Hạ Vũ khởi động xe rời đi.

Sau khi xe lăn bánh đi, bóng dáng Tân Nhã Đan bước ra từ khu phân loại rác công cộng phía sau đèn đường.

Tần Nhã Đan nhìn theo hướng Tô Yến đã đi xa, chán nản nghiến răng.

Cô ta đã mất đi một cơ hội thủ tiêu Tổ Yên.

Cô ta bấm gọi một cuộc điện thoại: "Chưa làm được, tôi vẫn cần ông phối hợp thêm lần nữa."

Nói xong, Tân Nhã Đan cúp máy rời đi.

Chỗ ở của Lệ Quốc Minh, trong phòng sách.

Lệ Quốc Minh đặt điện thoại lên bàn, Tô Duy hỏi: "Cậu ơi, xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có, gọi nhầm thôi." Lệ Quốc Minh đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Duy, rất vui vẻ Vỗ vai cậu ta nói: "Tiểu Duy à, cháu cũng đã huấn luyện lâu như vậy rồi, cậu cho cháu nghỉ phép, lần này có muốn về Đế Đô với chị cháu không?"

Tô Duy rất muốn quay về, nhưng...

"Cậu ơi, sức khỏe cậu không tốt, hai người Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng có dã tâm rất lớn, cháu không yên tâm về cậu."

"Cậu có gì mà không yên tâm được chứ, cháu tưởng cậu dẫn dắt Thiên Lang mấy chục năm nay là vô ích sao? Chút ý đồ của bọn họ đối với cậu mà nói chỉ là gãi ngứa thôi." Lệ Quốc Minh mỉm cười hiền từ nói: "Đi đi, đúng lúc cậu cũng có một nhiệm vụ giao cho cháu đi Đế ĐÔ."

"Nhiệm vụ gì?" Tô Duy bây giờ tràn đầy nhiệt huyết, muốn lập công để thể hiện bản thân.

"Sau khi cháu về Để Đô sẽ biết thôi."

Tô Yên về đến bệnh viện bèn kể chuyện vừa xảy ra cho Lục Cận Phong nghe.

"Em cảm thấy có thể là ai?"

"Ở đây kiểu gì cũng không được yên ổn, Yên Yên, ngày mai chúng ta về Đế Đô đi..."

"Nhưng không phải bác sĩ nói tạm thời anh không thể xuất viện sao?"

"Anh có chừng mực."

Lục Cận Phong vừa dứt lời, Vạn Nhất đã gõ cửa bước vào: "Đại ca, những đường vận chuyển hàng hóa của Tân Chấn Lâm đã bị chúng ta chặn đứt rồi, lần này không chỉ tổn thất về kinh tế, theo như anh nói, lần này còn tặng cho ông ta một món quà lớn, nửa tiếng trước ông ta đã bị mời đến cục cảnh sát uống trà rồi, em cũng đã đánh tiếng với bên phía cục cảnh sát, lần này có thể khiến Tần Chấn Lâm chịu thiệt một phen."

Tần Chấn Lâm sai người bắt Tô Yên và Lục Cận Phong, Lục Cận Phong bị mù cũng vì chuyện này, món nợ này đương nhiên phải tìm Tấn Chấn Lâm tính cho rõ ràng rồi.

"Được." Lục Cận Phong gật đầu nói: "Cậu đi chuẩn bị một chút, ngày mai về Đế Đô."

"Gấp vậy sao? Đại ca, không ở bệnh viện dưỡng bệnh thêm vài ngày à?"

"Địa bàn của mình vẫn an toàn hơn."

Dù sao ở đây cũng là địa bàn của Địa Sát và Thiên Lang, qua miêu tả của Tô Yên lúc nãy, Lục Cận Phong có linh cảm chẳng lành, nếu Thiên Lang xảy ra chuyện lớn, anh phải bảo Tổ Yên quay về trước.

"Được, vậy em đi chuẩn bị." Vạn Nhất lại nhìn về phía Tô Yến nói: "Cô Tô, giao đại ca cho cô đó."

Tô Yên gật đầu, Vạn Nhất đi được vài bước lại dừng lại hỏi: "Cô Tô, sao lại không thấy có Lâu?"

"Em ấy có việc riêng."

Tô Yên nói đầy ẩn ý: "Anh Vạn, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh hỏi thăm một cô gái đó."

Vạn Nhất vội vàng giải thích: "Cô Tô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tránh đi, đỡ phải đụng mặt oan gia, gây ra những thương tổn không đáng có."

Tô Yên cười như không cười nói: "Tôi đầu có nói gì đâu."

Vạn Nhất: "..."

Thật là giả dối.
Ngày hôm sau.

Hành trình của Lục Cận Phong được sắp xếp rất dày đặc, Tô Yên cũng không kịp chào hỏi Lệ Quốc Minh, chỉ có thể gọi điện thoại nói một tiếng.

Lúc Lệ Quốc Minh biết Tô Yên phải đi, ông ta nói: "Để Tiểu Duy đi chung với cháu đi, đúng lúc để nó đến Đế Đô làm một chuyện, rèn luyện một chút."


Hôm qua lúc ăn cơm Lệ Quốc Minh không nói để Tô Duy về Đế Đô.

"Cậu à, cậu bảo Tiểu Duy đi làm chuyện gì vậy?"

"Có chút chuyện." Lệ Quốc Minh cười nói trong điện thoại: "Đúng rồi, cậu bảo Tiểu Duy đến thẳng Đế Đô rồi tụ họp với cháu."

"Vâng."

Sau khi Tô Yên ngắt điện thoại, cảm giác khác thường lại dấy lên trong lòng.

Rốt cuộc Lệ Quốc Minh đang muốn giở trò gì?


"Cô Tô, lên xe đi." Vạn Nhất gọi.

Tô Yên khôi phục lại tinh thần, hỏi: "Anh Vạn, anh thấy Thiên Lang thế nào?"

Vạn Nhất chợt sửng sốt, hỏi: "Sao cô lại hỏi như vậy?"

"Chỉ tùy tiện hỏi thôi." Tô Yên nói: "Bên trong Thiên Lang rất lộn xộn, chia bè kéo cánh, nhưng dù sao cậu tôi cũng ngồi trên vị trí đó nhiều năm như vậy, cũng không phải ngồi không, nhưng trong Thiên Long lòng người lại rối ren, rồi đến mức khiến người ta thấy giả tạo"

Nghe xong, Vạn Nhất nghiêm túc nói: "Cô Tô ở Thiên Lang mấy ngày, cảm nhận của riêng cô thế nào?"

"Cảm thấy... rất kỳ lạ."

Nhưng Tô Yên không nói được lạ chỗ nào, là hành động khác thường tối qua của Lệ Quốc Minh sao? Hay là việc Lệ Quốc Minh lừa Tần Chấn Lâm, có là con gái ruột của Tần Chấn Lâm?

"Được, tôi sẽ sai người để ý phía Thiên Lang"

"Mẹ, lên xe đi." Hạ Phi đẩy Lục Cận Phong lên xe.

"Đến đây."

Về Để Đô mất hơn hai tiếng đồng hồ, bọn họ ngồi xe đến sân bay trước, sau đó lại ngồi máy bay về Đế Đô.

Lúc đến Đế Đô đã là buổi chiều.

Lục Cận Phong vào bệnh viện, Xa Thành Nghị lập tức sắp xếp cho Lục Cận Phong kiểm tra tổng quát.

Sau khi có kết quả kiểm tra đã là chiều tối.

Xa Thành Nghị cũng không nói bằng những thuật ngữ học thuật khó hiểu phức tạp, anh ta nói thẳng: "Không có vấn đề gì lớn, tôi sắp xếp một cuộc phẫu thuật, có thể chữa khỏi mắt cho cậu."

Xa Thành Nghị cũng đã nói như vậy rồi, Tô Yên cũng có thể yên tâm.

"Nhưng..." Xa Thành Nghị nhìn Lục Cận Phong trên giường bệnh nói: "Anh ta không có vấn đề gì, nhưng ngược lại là cô Tô... tôi thấy sắc mặt cô không tốt, tốt nhất vẫn nên trở về nghỉ ngơi điều dưỡng, không được lơ là."

Xa Thành Nghị trước nay chưa từng làm quả vấn đề lên, anh ta nói như vậy, Lục Cận Phong căng thẳng nói: "Hạ Phi, Vạn Nhất, hai người đưa Yên Yên về đi."

Tô Yên nói: "Không nghiêm trọng vậy đâu, em cảm thấy cơ thể em không có vấn đề gì lớn cả."

Quả thật có không thấy mình khó chịu ở đâu cả.

Lục Cận Phong vô cùng ngang ngược, giọng điệu không cho phép cô từ chối: "Yên Yên, về nghỉ ngơi đi, anh ở đây có Xa Thành Nghị là đủ rồi."

Lục Cận Phong hiếm khi dùng giọng điệu ngang ngược như vậy nói chuyện với cô, Tô Yên không thấy giận, trái lại còn cảm thấy rất ấm áp.

Cho dù Lục Cận Phong dịu dàng vỗ về hay là ngang ngược quan tâm, tất cả đều vì muốn tốt cho cô.

"Được, vậy em về nhà họ Tô, ngày mai lại đến."

Vạn Nhất đi cùng với Hạ Phi, sau khi rời đi hết, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị.

Giọng nói Lục Cận Phong lạnh lùng: "Có chuyện gì nói đi."

1646909150138.png

"Đã được cấp cứu rồi, đến nay vẫn chưa tỉnh, đang nằm trong phòng theo dõi đặc biệt." Xa Thành Nghị nói thêm: "Vào lúc đứng giữa ranh giới sống chết dì Trần chỉ để lại một câu, có liên quan đến anh và Hạ Phi với Hạ Vũ Mặc."

"Nói gì?"

"Di Trần nói Tô Duy và Hạ Vũ Mặc là con trai anh"

Lời của Xa Thành Nghị khiến Lục Cận Phong vừa giật mình vừa kinh ngạc.


Đây cũng không phải là lần đầu có người nói Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai anh.

Trước đây Chu Tử Thành cũng từng nói như vậy, cũng chính vì vậy mới bắt Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc để uy hiếp anh.

Ban đầu Lục Cận Phong còn tưởng Lục Thừa Mẫn tung tin đồn nhảm, mượn dao giết người, lợi dụng Chu Tử Thành.

Nhưng bây giờ anh không cảm thấy như vậy nữa.

Lục Cận Phong nhớ lại chuyện lần đầu tiên Trần Tố Anh bị đánh lén, nếu Tô Vân chỉ vì ghen ghét Tô Yên, không có lý do gì làm hại Trần Tổ Anh.

Một suy đoán chợt hiện lên trong đầu, Lục Cận Phong khàn giọng, khó nén nỗi xúc động nói: "Xa Thành Nghị, cậu thấy Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi giống tôi không?"

Xa Thành Nghị đắn đo một lát nói: "Nói thật thì Hạ Phi giống cậu nhất, cho dù là vẻ ngoài hay tính cách, nếu nói hai người là cha con thì tôi cũng tin thật, nhưng không phải cậu mới quen cô Tô chưa được một năm sao, lấy đâu ra hai đứa con trai lớn như vậy?"


Cũng chính vì vậy, nên Lục Cận Phong chưa từng nghĩ theo hướng đó.

"Theo như tuổi tác của hai đứa trẻ này, nếu như bọn chúng là con của cậu thật, vậy thì chứng tỏ người giải thuốc giúp tôi chính là Tô Yên."

Chỉ có như vậy mới có sức thuyết phục.

Đời này, trừ Tô Yên ra anh cũng chỉ chạm vào người phụ nữ năm năm trước thôi.

Năm đó ánh sáng lờ mờ, anh cũng không nhìn rõ cô gái đó trông như thế nào, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, cô gái năm đó cho anh cảm giác giống hệt như cảm giác Tô Yên mang lại cho

anh.

Cơ thể của họ đều mềm mại như nhau.

Xa Thành Nghị nói: "Tôi thấy vẫn nên làm xét nghiệm ADN là tốt nhất."

"Làm đi, cậu làm ngay cho tôi với Hạ Phi đi." Lục Cận Phong nóng lòng muốn biết được đáp

án.

Anh vừa nghĩ đến người năm đó là Tô Yên, trong lòng vui mừng khôn xiết, nói cách khác, từ đầu đến cuối Tô Yên vẫn là của anh, chỉ thuộc về mỗi mình anh.

Cho dù lúc trước ngoài miệng Lục Cận Phong nói không để ý, nhưng đôi lúc cũng nghĩ đến Tô Yên đã từng thuộc về người khác, trong lòng anh sẽ thấy tiếc nuối và ghen tuông.

Đàn ông không ai không hy vọng người phụ nữ của mình hoàn hảo.

Xa Thành Nghị nhắc nhở nói: "Hạ Phi vừa mới đi cùng cô Tô, nếu làm xét nghiệm ADN, vậy thì cũng phải để ngày mai, hơn nữa nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có kết quả .

Lục Cận Phong không đợi được nữa, như vậy cũng dày vò anh quá.

"Chuẩn bị xe, đến nhà giam, tôi muốn gặp Tô Vân một lát."

Đây là cách tốt nhất để biết sự thật.

"Ý của cậu là Tô Vân biết chuyện này sao?"

"Tô vẫn vẫn luôn căm ghét Tô Yên, lúc mẹ tôi xảy ra chuyện, chính là lúc thân phận của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bị vạch trần, mẹ tôi lúc đó không có trong phòng khách, ngược lại đã ra ngoài rồi, chuyện này rất khác thường, chắc chắn bà ấy có chuyện quan trọng."

Xa Thành Nghị hiểu ra: "Cậu nói có lẽ dì Trần âm thầm tìm người làm xét nghiệm ADN sao? Bị Tô Vân biết được nên cô ta mới đánh lén dì Trần?"

7

>

"Đây chỉ là suy đoán của tôi, cho dù có phải thật hay không, hôm nay cũng phải hỏi cho ra câu trả lời."

Nhưng trước khi có được câu trả lời, chuyện này vẫn không không để Tô Yên biết, anh cũng sợ sẽ mừng hụt.

"Được, vậy tôi đi lấy xe."

Một tiếng sau.

Màn đêm buông xuống.

Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị xuất hiện trước cửa trại giam nữ.

Trên đường đến đã đánh tiếng trước, xe vừa dừng, cổng trại giam nữ đã được mở ra.

Trưởng trại giam là một người đàn ông trung niên bụng bự, vẻ mặt tươi cười bước đến đón tiếp: "Cậu Lục."

Lục Cận Phong đeo kính râm, ngồi trên xe lăn, được Xa Thành Nghị đẩy vào trong.

"Tô Vân ở đâu?"

"Tôi đưa cậu Lục qua đó ngay" Trưởng trại giam cũng không biết Lục Cận Phong đột nhiên muốn gặp Tô Vân làm gì, nói: "Phạm nhân này sau khi vào đây giống như một kẻ điên vậy, miệng cứ lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì, cô ta cũng không sống hòa hợp được với các phạm nhân nữ khác, lúc mới vào còn thường xuyên đánh nhau, sau này thì không đánh nữa, cứ ngồi ngẩn ngơ một mình."
Lục Cận Phong đến Tô Vân cũng như vậy.

Cô ta ngồi tựa trên đầu giường, hai mắt nhìn thẳng lên trên nóc nhà, sau gáy đụng đụng vào vách tường rất có quy luật, miệng đang lẩm bẩm, chốc chốc lại bật cười.

Bụng Tô Vân đã rất to rồi, cũng đã được sáu bảy tháng.

Xa Thành Nghị hỏi: "Có gọi bác sĩ vào kiểm tra chưa?"

Lục Cận Phong không nhìn thấy được Tô Vân, nghe Xa Thành Nghị nói như vậy, anh bèn hỏi: "Cậu nhìn ra cái gì không?"


"Tôi nghi ngờ tinh thần Tô Vân có vấn đề."

Tô Vân quen sống trong nhung lụa, chưa từng khốn đốn như thế này, bị nhốt trong căn phòng nhỏ, không thấy ánh mặt trời.

Trưởng trại giam nói: "Trước đây có bảo bác sĩ tới khảm, nhưng không khảm ra được bệnh gì, hơn nữa những người vào đây, mười người thì hết chín người bị điên rồi."

Bệnh thần kinh là bệnh tâm lý, không dễ nhận định.

Xa Thành Nghị nói: "Chúng tôi muốn hỏi Tô Vân một chuyện, trưởng trại giam, làm phiền ông ra ngoài đợi một lát."

Ý của lời này là nội dung của câu hỏi không tiện để người ngoài biết được.

Trưởng trại giam rất biết điều nói: "Được, tôi đợi ở bên ngoài, có chuyện gì anh cứ việc dặn


dò."

Trưởng trại giam rời đi, Lục Cận Phong nghe tiếng xác định vị trí, ánh mắt nhìn chính xác về phía Tô Vân, nghiêm giọng hỏi: "Tô Vân, tôi là Lục Cận Phong, tại sao cô lại làm hại mẹ tôi, cô vẫn luôn không chịu mở miệng nói ra nguyên nhân, có phải bởi vì chuyện Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai của Lục Cận Phong tôi không?"

Tô Vân ban đầu còn lẩm bẩm, không ngừng đụng vào tường, sau khi nghe thấy câu này bèn dừng động tác đụng vào tường lại, cô ta nhìn về phía Lục Cận Phong theo bản năng.

"Không, không phải."

Tô Vân phản ứng rất mạnh.

Lục Cận Phong lạnh lùng truy hỏi: "Vậy là vì điều gì? Tô Vân, Lục Cận Phong tôi không có kiên nhẫn như vậy đầu, hỏi cô lần cuối cùng, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc có phải con trai tôi không, cô có thể lựa chọn tiếp tục che giấu, giả điên giả khùng, chỉ cần một khi làm xét nghiệm ADN, tôi vẫn có thể biết được sự thật, nhưng cô lại mất đi một cơ hội có thể rời khỏi đây trước thời hạn, tôi cho cô thời gian một phút để suy nghĩ."

Lục Cận Phong không thèm quan tâm Tô Vân bị điên thật hay giả vờ điên, anh chỉ cần câu trả lời.

"Xa Thành Nghị, tính giờ!"

"Được."

Xa Thành Nghị giờ đồng hồ ra nhìn chằm chằm vào đó nói: "Vẫn còn ba mươi giây cuối cùng."

Thời gian trôi qua rất nhanh.

"Mười, chín, tám..."

Xa Thành Nghị đếm từng giây, thần kinh Tô Vân chợt căng thẳng, cô ta đang cân nhắc.

Cô ta muốn ra ngoài, nhưng cô ta không muốn Tô Yên đắc ý.

Một khi thân thể của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc được công bố, vậy địa vị của Tô Yên ở nhà họ Lục chẳng phải lại càng cao hơn sao?

Có hai đứa con trai bên cạnh, chức mợ Lục của Tô Yên sẽ vững vàng hơn.

Nhưng nếu không nói, vậy cô ta phải ở trong đây mấy chục năm.

Thật ra mọi chuyện đều do Tô Vân tự suy đoán, cho dù không có hai đứa trẻ đó, vị trí của Tô Yên trong lòng Lục Cận Phong cũng sẽ không thay đổi.

Nếu như hai đứa trẻ đều là con cháu của nhà họ Lục, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.

"Ba, hai, một!"

Số cuối cùng vừa dứt, Tô Vân vội vàng nói:"Tôi nói, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bọn chúng đều là con cháu của nhà họ Lục."

Tô Vân lảo đảo bò xuống khỏi giường sắt, hai tay nắm chặt song sắt nói: "Cậu cả Lục, tôi đã nói rồi, anh thả tôi ra có được không, đây không phải chỗ cho người ở, con của tôi sắp chào đời rồi, anh cứ coi như tích đức cho con mình đi, thả tôi ra được không?"

Cho dù từng cứng miệng như thế, nhưng bị nhốt trong đây lâu như vậy, không có ai đến thăm, niềm tin trong lòng Tô Vân cũng đã sụp đổ từ từ.

Những lời của Tô Vân khiến Lục Cận Phong càng nắm chặt tay vịn xe lăn hơn, anh vui mừng khôn xiết, không thể nào kiềm chế được nữa.

Cô gái năm đó thật sự là Tô Yên.

Duyên phận của hai người đã được định sẵn vào lúc đó rồi.

Năm đó, Tô Yên giải thuốc giúp anh, mấy năm sau lại gặp nhau lần nữa, nhưng là anh giải thuốc giúp cô.

Hai đứa trẻ trời xui đất khiến thế nào lại trở về bên cạnh bọn họ.

Mọi chuyện đều đã được số phận âm thầm sắp đặt.

Vừa nghĩ đến Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai mình, Lục Cận Phong vui mừng nở nụ cười.

Quá đỗi vui mừng, Lục Cận Phong nói: "Tôi sẽ đánh tiếng với bên trên, giảm nhẹ hình phạt cho cô hai năm, chỉ cần có biểu hiện tốt, chưa được mấy năm nữa là đã có thể ra ngoài rồi."

Giảm hình phạt hai năm đã là sự nhận từ lớn nhất Lục Cận Phong dành cho Tô Vân.

Như thế còn vì Lục Cận Phong bị câu nói "tích đức cho con" của Tô Vân kích động, con của Tô Vân cũng sắp chào đời rồi, Tô Yên bây giờ lại đang mang thai, anh cứ coi như làm việc thiện tích đức cho con mình.

Tô Vân vừa nghe xong vẻ mặt xám xịt.

"Chỉ giảm hình phạt hai năm... cậu cả Lục, cậu cả Lục..."

Lục Cận Phong cũng không thèm quan tâm Tô Vân nữa, bảo Xa Thành Nghị đẩy mình ra ngoài.
1646909173294.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom