• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (2 Viewers)

  • Chương 245-248

Chân trước Lục Cận Phong vừa đưa Tần Chấn Lâm vào cục uống trà, bây giờ lại nói với anh, Tần Chấn Lâm là cha vợ của mình.

Vậy thì biết làm sao?

Đó chính là cha ruột của Tô Yên. Không chỉ không thể đắc tội ông ta, mà còn phải phục vụ.


“Yên Yên, bây giờ anh lập tức gọi điện thoại, bảo người thả Tân Chấn... cha em ra.”

Tô Yên lắc đầu: “Không cần, để ông ta ở trong đó mấy ngày đi”

Xa Thành Nghị: "...Lợi hại!”

Đây là con gái ruột đấy.

Tô Yên nói: “Vụ việc của Tiểu Duy rất khó giải quyết. Nếu như lúc này Tần Chấn Lâm được thả ra, em sẽ càng nhức đầu hơn, vả lại em cũng không định nhận lại người cha này.”

Đột nhiên lòi ra một người cha, còn là Tân Chấn Lâm đã từng muốn cưới mình làm vợ bé, trong lòng Tô Yên có chút... chán ghét.


Nếu như không phải đã xem hết những lá thư của mẹ, có một nhận thức mới về Tần Chấn Lâm. Mà mẹ, cho đến lúc chết vẫn nhớ đến Tân Chân Lâm, bà ấy cũng không thừa nhận Tân Chấn Lâm là cha ruột của mình.

“Nghe em cả.” Lục Cận Phong thấy không quan trọng. Dù sao thì Tô Yên là người của anh, con cũng có rồi, tay giữ át chủ bài, Tần Chấn Lâm cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

Ba người về bệnh viện trước. Tô Yên đã đến thăm Trần Tổ Anh, Trần Tổ Anh vẫn đang hôn mê, mãi chưa tỉnh lại.

Phần đầu lại lần nữa bị thương nặng, muốn tỉnh lại thì không dễ dàng.

Điều mà Xa Thành Nghị có thể làm, cũng chỉ có thể im lặng đợi kỳ tích xảy ra.

Bây giờ phẫu thuật phần mắt của Lục Cận Phong và giải cứu Tô Duy là quan trọng nhất. Vải lại, Trần Tố Anh chưa tỉnh, việc để cho Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhận tổ quy tông, đành tạm thời gác lại.

Tô Yên và Lục Cận Phong không nói sự thật với hai đứa nhỏ. Đợi mọi chuyện ổn định, lại đường đường chính chính nhận hai đứa nhỏ cũng không trễ.

Con trai của Lục Cận Phong anh, nhất định phải quang minh chính đại, để cho mọi người đều biết.

Trước kia trong bữa tiệc mừng thọ, Lục Cận Phong đã thẳng thắn thừa nhận hai đứa nhỏ là con mình.

Vậy thì kế tiếp, chỉ cần tổ chức một bữa tiệc giới thiệu long trọng, lấy thân phận con cháu nhà họ Lục để chính thức giới thiệu cho người trong giới nhận biết là được.

Chuyện Tô Yên về Đế Độ rất nhanh đã truyền đến tại An Hinh, An Hinh vui mừng chạy đến bệnh viện tìm Tô Yên.

>

“Cô chủ của tôi ơi, cuối cùng cô cũng về rồi” thành phố Duyên Hải ôm cánh tay Tô Yên: “Mình nhớ cậu quá đi mất. Lần sau nếu có đi đâu, dẫn theo cả mình nữa.”

Tô Yên cười nói: “Mình thấy cậu là buồn chán quá, muốn tìm một người ra ngoài chơi với cậu thôi.”

“Người hiểu mình, cũng chỉ có Tô Yên.”

An Hinh bật cười: “Tô Yên, cậu vừa đi, Đế Đô lập tức trở nên vô cùng tẻ nhạt.”

Tô Yên giả vờ ngạc nhiên: “Không phải là cậu yêu mình rồi đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng, mình là hoa đã có chủ rồi”

“Muốn chết đấy à, ai yêu cầu chứ, tính hướng của mình bình thường.” An Hinh cười nói: “Hơn nữa, mình nào dám giành VỢ với cậu cả Lục.”

Hai người vừa cười đùa, vừa đi ra ngoài. An Hinh hỏi: “Tô Yên, cậu đi đâu?”

“Mua chút đồ đến thăm Chụ Kiệt.”

Tô Yên nợ Chu Kiệt một phần ân tình, dù sao cũng không thể mãi không đến thăm một lần.

Cô trước giờ đều phân rõ ân oán.

Tô Yên đã mua giỏ trái cây và thực phẩm dinh dưỡng đến phòng bệnh của Chu Kiệt. Lúc còn đang ở cửa, cô đã nghe thấy bà Chu oán trách: “Vì một người phụ nữ không liên can gì, mà suýt chút nữa bỏ mạng. Con xem con nằm viện đến bây giờ, cô Tô đó đến được mấy lần? Trước kia trong bữa tiệc nhận người thân thấy người rất không tệ, kết quả, vẫn là nhìn sai, là một người vong ân phụ nghĩa.”

“Mẹ, cô ấy không phải là người như vậy” Giọng nói của Chu Kiệt rất lạnh, giọng điệu có mấy phần không vui: “Sau này đừng bôi nhọ cô ấy trước mặt con nữa.”

“Còn ở đó bao che! Con trai, không phải là con.” Bà Chu nhìn ra tâm tư của con trai, kinh ngạc nói: “Cha mẹ tôi ơi! Con trai, không phải là bị mẹ nói trúng rồi đấy chứ? Đó là Vợ sắp cưới mà nhà họ Lục thừa nhận đó, con chen vào đó làm cái gì?

Tô Yên và An Hinh đứng ở cửa nghe rất rõ ràng. An Hinh đè thấp giọng nói nhỏ: “An Hinh, tên Chu Kiệt này thật sự có ý với cậu? Ánh mắt không tệ đấy”

Hễ là người có thể nhìn trúng Tô Yên, thích Tô Yên, An Hinh đều cảm thấy là người cùng đạo.

“Đừng nói bậy.” Tô Yên không phải là đầu gỗ, biết tâm tư của Chu Kiệt. Những lời này, không thể nói bậy, nếu truyền ra ngoài thì không tốt cho ai cả.
Tô Yên cũng không muốn khiến cho Lục Cận Phong hiểu lầm.

Cô là người đã có bạn trai, thì nên cắt đứt mọi mập mờ với tất cả đàn ông ngoài Lục Cận Phong ra, thậm chí cũng không thể có tai tiếng.

Đây là tôn trọng bản thân, cũng là tôn trọng Lục Cận Phong.

Cô dẫn An Hinh đến cùng, cũng là không để cho người khác nói lời ra tiếng vào, tránh ở riêng một phòng với Chu Kiệt.

An Hinh lập tức ngậm miệng, làm động tác cấm nói, thể hiện mình sẽ không nói bậy nữa.


"Cậu cả Chu, bà Chu.”

Tô Yên nở nụ cười, xách thực phẩm dinh dưỡng và giỏ trái cây đi vào.

Thấy Tô Yên tới, đáy mắt Chụ Kiệt hiện lên sự vui mừng khó giấu. Rất nhanh, anh ta đã kiềm chế lại, vẻ mặt thản nhiên: “Cô Tô mang nhiều đồ như vậy, khách sáo quá rồi.”

“Nên làm mà.” Tô Yên nói: “Anh vì cứu tôi mới bị thương, chính là ân nhân của tôi. Đúng rồi, vết thương khôi phục thế nào rồi?”

“Vẫn tốt.”

Ánh mắt Chu kiệt buồn bã. Trong mắt Tô Yên, anh ta chỉ có ơn cứu mạng.

“Vậy thì tốt.” Tô Yến lại nhìn về phía bà Chu: “Bà Chu, thật sự rất xin lỗi, luôn muốn đến thăm, nhưng lại có chút chuyện làm trì hoãn, vẫn mong thứ lỗi cho.”


Tô Yên cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cho dù bà Chu không vui, cũng không nói được lời châm chích gì.

“Cô Tô là người bận rộn, có đến hay không cũng không sao cả, con trai của tôi sắp khỏe rồi, qua thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện.”

Tô Yên nghe giọng điệu quái gở của bà Chu, cười nhẹ, nói: “Vậy thì tốt quá rồi. Đợi cậu cả Chu xuất viện, tôi sẽ lại cảm ơn ơn cứu mạng cậu cả Chu cho tốt.”

Mở miệng là ơn cứu mạng, trong lòng Chu Kiệt không quá thoải mái: “Không cần, những món quà này của cô đã đủ rồi.”

Tô Yên cũng không biết Chu Kiệt động dây thần kinh nào, nói chuyện cũng quái gở, đúng là mẹ nào con nấy mà.

Dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên thấy Chụ Kiệt động kinh, Tô Yên cũng không nghĩ nhiều, ở lại một lúc rồi đi.

An Hinh cũng hiểu ra mục đích Tô Yên dẫn cô theo cùng: “Tô Yên, cậu cũng cẩn thận quá rồi, thăm người bệnh còn phải tránh hiểm nghi.”

Tô Yên cười nói: “Cẩn thận chút thì tốt hơn, đi thôi.”

Chạng vạng, Lệ Quốc Minh đã đến. Lục Cận Phong có cho người theo dõi hành tung của Lệ Quốc Minh. Sau khi Lệ Quốc Minh đến, lại không hề liên lạc Tô Yên ngay lập tức.

Sau khi Tô Yên biết được, vẻ mặt ngưng trọng: “Hiện tại ông ta đã đi đâu?”

Lục Cận Phong nói: “Khách sạn Bốn Mùa”

Tô Yên suy đoán: “Chẳng lẽ ông ta định thu xếp ổn thỏa rồi mới tìm em?”

“Trước tiên em đừng vội, đợi Lệ Quốc Minh liên lạc em trước.”

“Được.”

Lần đợi này, đã đợi đến tám giờ tối.

Lệ Quốc Minh đến Đế Đô được ba tiếng mới gọi điện thoại cho Tổ Yên.

“Tiểu Yên, cậu vừa đến Đế Đô, bây giờ cháu đang ở đâu?”

“Cậu, cháu đến tìm cậu.” Tô Yên không vạch trần lời nói dối của Lệ Quốc Minh.

“Được, cậu ở khách sạn Bốn Mùa, số 88 đường Dục Anh.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Tô Yên nói: “Em đến khách sạn Bốn Mùa một chuyển, anh cho em mượn mấy người”

Đi một mình, Tô Yên mới không ngốc như vậy.

Lớp cửa sổ giấy này vẫn chưa bị chọc lủng, vậy thì cứ tiếp tục diễn thôi.

“Anh bảo bốn người Hạ Vũ, Hạ Huy và Vệ Long, Vệ Hải đi với em.” Lục Cận Phong rất muốn tự mình đi bảo vệ Tổ Yên, nhưng đôi mắt anh bị mù, đi cũng không bảo vệ Tổ Yên được, chỉ có thể cử bốn người mình tín nhiệm cho Tổ Yên.

“Ừm”.

“Để không đánh rắn động cỏ, cứ lấy cái cớ gần đây có nhiều kẻ thù đến tìm anh trả thù, nên mới để bọn Hạ Vũ bảo vệ em, em phải làm ra vẻ rất bất đắc dĩ”

Tô Yên bật cười: “Anh yên tâm, điểm này thì em làm được. Dù sao thì có ông tổ của ngành giả heo ăn thịt hổ ở đây, em ít nhiều gì cũng học được một ít tinh túy”

Chẳng phải Lục Cận Phong đã giả heo ăn thịt hổ, đuổi cha con Lục Thừa Mẫn ra ngoài đó sao?

Thậm chí còn giấu diếm, lừa dối toàn bộ Đế Đô, cả bản thân cô cũng bị mắc lừa.

Khi chưa biết mục đích thật sự của kẻ địch, tỏ ra yếu thế là phương thức tấn công tốt nhất.

Lục Cận Phong nở nụ cười cưng chiều: “Đi đi, anh ở đây đợi tin tốt của em”

“Ừm, nợ mới nợ cũ, em sẽ tính rõ ràng với người cậu tốt này.”

Tô Yên nhớ đến những bức thư của mẹ để lại, thì ra cô còn một em trai hoặc em gái nữa, nhưng đã bị Lệ Quốc Minh hại chết rồi.

Món nợ này, càng phải tính kỹ càng hơn.

Tô Yên vừa đi, Lục Cận Phong gọi Xa Thành Nghị tới: “Đêm nay làm phẫu thuật cho tôi.”

Anh không thể đợi được nữa.

Mẹ bị bệnh nặng, hung thủ làm hại mẹ còn đang ung dung ở ngoài vòng pháp luật. Người

mình yêu chạy đôn đáo để cứu Tô Duy, dấn thân vào nguy hiểm. Làm sao anh có thể tiếp tục đợi ở đây.
Xa Thành Nghị cau mày: “Tôi không đề xuất cậu làm phẫu thuật bây giờ. Nếu như bây giờ làm, tỷ lệ thành công chỉ có ba phần.”

“Ba phần, đủ rồi.”


Khách sạn Bốn Mùa.

Tô Yên bảo Hạ Vũ dùng xe lăn đẩy mình. Nếu đã tỏ ra yếu thế, vậy thì phải diễn cho đủ.

Người cô vốn yếu, thai nhi không ổn định lắm, ngồi xe lăn cũng không sao. Làm cho người ta không bới ra được khuyết điểm nào, Lệ Quốc Minh cũng sẽ không hoài nghi.

Tô Yên dừng trước sảnh lớn của khách sạn một lúc, hỏi thăm lễ tân, sau khi Lệ Quốc Minh vào ở thì có ra ngoài không.

Người của Lục Cận Phong chỉ theo dõi được Lệ Quốc Minh vào ở, nhưng lại không phát hiện có rời đi. Hỏi thăm lễ tân, chỉ là muốn xác định lại.


Lễ tân vẫn còn ấn tượng với Lệ Quốc Minh, cười nói: “Vị khách đó chưa từng ra ngoài”

“Vâng, cảm ơn.” Tô Yên lại nói với Hạ Vũ: “Đi bấm thang máy.”

Đám người lên lần. Đến cửa phòng Lệ Quốc Minh, Vệ Long đi bấm chuông cửa. Không qua bao lâu thì cửa được mở ra.

Lệ Quốc Minh mặc áo ngủ, mang dép, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.

Tô Duy cũng bị bắt rồi, Lệ Quốc Minh còn có tâm trạng tắm rửa, trong lòng không có quỷ mới lạ đấy.

“Cậu!” Tô Yên ra vẻ sốt ruột: “Chuyện của Tiểu Duy, làm sao bây giờ.”

Lệ Quốc Minh nhìn đám người Hạ Vũ một cái, đáy mặt xoẹt qua một tia khác thường: “Tiểu Yên, cháu dẫn bọn họ đến là...?”

“Người cháu không khỏe, gần đây lại không an toàn, Lục Cận Phong sợ cháu bị kẻ thù của anh ấy trả thù, mới cho mấy người họ theo cháu” Tô Yên chuyển chủ đề: “Cậu, vẫn nên nói chuyện của Tiểu Duy trước đi. Cậu nói cậu không gọi điện thoại, nhưng Tiểu Duy nói là cậu đã gọi điện thoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Vào trước đi rồi nói.”

Lệ Quốc Minh nghiêng người nhường đường, Hạ Vũ đẩy Tô Yên đi vào.

Vừa vào phòng, mấy người Hạ Vũ lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.

Lệ Quốc Minh rót nước cho Tổ Yên, vẻ mặt sầu não, nói: “Trước khi đến đây, cậu đã hỏi Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng, cũng đã bảo Hoàng Nam đi điều tra, mới biết là Tiểu Duy ở Đế Đô tự liên lạc người bán, lén mua nhà kho sau lưng cậu. Tiểu Yên, đều trách cậu, nếu như cậu sớm phát hiện, chuyện của Tiểu Duy đã không bị bại lộ rồi.”

“Ý của cậu là chuyện này là do Tiểu Duy làm?” Tô Yên giả vờ vô cùng kinh ngạc, trong lòng thì đã nhanh chóng phân tích toàn bộ sự việc.

Cô rất xác định, Tô Duy sẽ không và cũng không dám làm chuyện phạm pháp.

“Có lẽ là vì Tiểu Duy quả muốn thể hiện bản thân, chỉ vì cái trước mắt, nên mới bí quá hóa liều.” Trong giọng nói của Lệ Quốc Minh có chứa sự thất vọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thằng bé Tiểu Duy này, sao lại hồ đồ như vậy! Ta có ý định bồi dưỡng nó thành người nối nghiệp mà.”

“Vậy thì điện thoại lại là chuyện gì ạ?”

Đối diện với Lệ Quốc Minh miệng đầy giả dối, Tô Yên tức giận lại không biết làm sao. Bây giờ cô không thể xé rách mặt.

“Bây giờ khoa học công nghệ phát triển, làm giả số điện thoại, phần mềm đổi giọng, muốn làm cũng không khó. Suy cho cùng Tiểu Duy vẫn còn quá trẻ” Lệ Quốc Minh lo lắng nói: “Tiểu Yên, cháu đã gặp Tiểu Duy rồi à? Hay là tìm Lục Cận Phong giúp đỡ chuyện này đi. Đây là địa bàn của cậu ấy, hành động cũng thuận tiện hơn. Nếu thật sự không được, vậy chỉ có thể bảo Lâu Doanh đi cướp người.”

Lệ Quốc Minh nhắc đến Lục Cận Phong, điều này khiến trái tim Tô Yên hụt hẫng một nhịp.

Bảo Lâu Doanh đi cướp người, làm vậy không phải tự đi tìm chết sao?

Cổ tình phạm pháp, đây sao có thể là chuyện một người cậu ruột nên làm. ?

Nghĩ đến đây, Tô Yên chợt ý thức được một chuyện, Lâu Doanh là cháu gái của Lệ Quốc Minh, vậy mẹ của Lâu Doanh là ai?
1647160842736.png

Lệ Quốc Minh thở dài nói: “Cậu cũng không có cách nào. Những năm gần đây pháp luật đã nghiêm ngặt hơn, Tiểu Duy làm như vậy là đâm đầu vào lưỡi dao.”

Ngụ ý là, Lệ Quốc Minh định không làm gì cả.

Đúng là một con cáo già xảo quyệt.


Tô Yên bưng ly nước uống một ngụm, cố ý nói: “Cậu, cậu nói chuyện này có phải là do Tân Chấn Lâm làm không?”

“Cực kỳ có khả năng. Tên Tần Chấn Lâm này nham hiểm, xảo trá. Năm đó hại chết mẹ cháu, bây giờ lại hại Tiểu Duy, cũng nói không chừng.” Lệ Quốc Minh tức giận nắm chặt nắm đấm: “Tiểu Yên, lần này các cháu đã tống Tân Chấn Lâm vào đó, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nghìn vạn lần đừng để cho hắn đi ra.”

"Ông ta không ra được đâu. Lục Cận Phong đã nói, món nợ này phải tính rõ ràng” Tô Yên cố ý nói: “Lục Cận Phong đã thu thập được nhiều chứng cứ phạm tội của Tần Chấn Lâm, đủ để khiến ông ta ngồi trong đó cả đời.”

Lệ Quốc Minh mừng rỡ như điên, vỗ đùi một cái: “Vậy thì thật sự tốt quá.”

Ý thức được phản ứng của mình quá lớn, Lệ Quốc Minh thu liễm lại một chút, nói: “Tần Chấn Lâm đúng người đúng tội”

“Cháu vẫn lo lắng cho Tiểu Duy” Tô Yên cúi đầu, sầu não lại lo âu, nhưng lại lén nhìn quanh căn phòng, ý đồ muốn phát hiện ra điều khác thường.


“Tiểu Yên, cháu cũng không cần quá lo lắng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” Lệ Quốc Minh đứng dậy, đứng bên cạnh Tô Yên, đặt tay lên vai Tô Yên, như có như không mà vỗ về.

Hành động này vô cùng ngả ngớn, khiến cho Tổ Yên chán ghét trong lòng.

“Cậu mang cho cháu một ít thuốc an thai, cháu lấy về uống, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Cảm ơn cậu.” Tô Yên giả vờ ưu sầu: “Cậu, vậy cháu không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, cháu đi tìm Lục Cận Phong đã”

“Được!” Lệ Quốc Minh nói: “Ngày mai cậu cũng sẽ đi tìm bạn ở Đế Đô trước kia, xem có thể có cách cứu Tiểu Duy hay không.”

“Cậu có lòng rồi.”

Tô Yên không muốn ở thêm một phút giây nào nữa.

Sau khi rời khỏi phòng khách sạn, nét mặt Tô Yên lạnh đi mấy phần: “Lúc nãy các cậu có phát hiện ra điều gì không?”

Vệ Long nói: “Trong phòng còn có người khác.”

Hạ Huy nói: “Hơn nữa, còn là một người phụ nữ, trên người dùng nước hoa Dior.”

Lúc nãy Tô Yên không phát hiện được gì. Quả nhiên, việc chuyên ngành vẫn phải tìm người trong ngành.

“Các cậu để hai người ở lại theo dõi cho tôi.”

“Vâng, cô Tô.”

Tô Yên gọi điện thoại cho Lâu Doanh: “Có rảnh thì đến Đế Đô một chuyến.”

Trong phòng khách sạn.

Lệ Quốc Minh đang say mê ngửi bàn tay đã chạm Tô Yên lúc nãy: “Thật thơm.”

“Đúng là biến thái.”

Giọng nói của Tân Nhã Đan truyền ra từ trong căn phòng, người cũng theo đó bước ra.

Lệ Quốc Minh vừa cười, vừa ngồi xuống chỗ lúc nãy Tô Yên đã ngồi, nói: “Trước kia đã cho cô cơ hội, là do cô tự lỡ mất.”

“Lục Cận Phong bảo vệ cô ta quả nghiêm ngặt. Ông là cậu cô ta, cô ta đến gặp ông lại dẫn theo nhiều người như vậy, xem ra, cô ta cũng đề phòng ông.”

“Sẽ không. Tô Yên và mẹ nó giống nhau, đều là đồ ngu ngốc, xử trí theo cảm tính. Nó tuyệt đối không ngờ rằng tất cả mọi chuyện đều là do tôi đứng đằng sau thao túng” Lệ Quốc Minh vô cùng tự phụ: "Ám Dạ và Địa Sát dẫm trên đều tôi đã nhiều năm như thế, thời thế xoay chuyển, cũng nên đến lượt tôi hung hăng dẫm bọn chúng xuống.”

“Ngay cả cha tôi ông cũng không tha?” Tân Nhã Đan lạnh lùng nói: “Ông có thể động đến Tô Yên và Lục Cận Phong, nhưng tuyệt đối không thể thương tổn cha tôi.”

Chỉ có làm cho Lục Cận Phong mất đi mọi thứ hiện tại, cô ta mới có cơ hội có được Lục Cận Phong, cho nên cô ta mới chọn hợp tác với Lệ Quốc Minh.

“Đúng là một đứa con gái có hiếu” Lệ Quốc Minh cười lạnh một tiếng: “Giữa Tổ Yên và cô, cô đoán Tân Chân Lâm sẽ chọn ai? Tân Chân Lâm không có xem cô như con gái ruột đâu.”

“Đó là chuyện của tôi. Muốn động đến cha tôi thì không được.”

Tân Nhã Đan quăng lại câu này, mở cửa rời đi.

Hạ Vũ được Tô Yên bảo ở lại, tận mắt nhìn thấy Tân Nhã Đan bước ra từ phòng Lệ Quốc Minh, cũng rất bất ngờ.

Hạ Vũ vội vàng gọi điện thoại cho Tổ Yên: “Cô Tô, là Tần Nhã Đan.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom