Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 Đương nhiên là cô ta biết sự việc đã bị bại lộ.
*Chương có nội dung hình ảnh
“Ngu ngốc, đúng là cưới nhầm vợ thì hỏng ba đời.” Lý Mộc Sinh cảnh cáo: “Quản cái miệng bà cho tốt, hoạ từ miệng mà ra đấy. Bà thật sự nghĩ rằng cậu cả nhà họ Lục đó sắp chết sao? Vũng nước của nhà họ Lục rất sâu, gia tộc lớn có đến mấy trăm người, tranh giành quyền lực kịch liệt nhất, ai mà biết là sắp chết thật hay sắp chết giả? Bà chỉ cần nhớ rằng, bây giờ nhà họ Lục vẫn do Lục Cận Phong nắm quyền là được rồi.”
Đầu của Lưu Tuyết Lam làm sao có thể nghĩ đến những chuyện này.
“Vậy con trai chúng ta bị đánh oan uổng rồi sao?”
“Gãy hai xương sườn là nhẹ rồi. Nếu bà muốn không có người đưa tiễn, nhặt xác con trai thì cứ đến tìm Tô Yên gây sự. Nếu không muốn thì bà hãy quản con trai cho tốt vào, đừng để nó chọc đến người phụ nữ đó nữa. Nếu không, nhà họ Lý của chúng ta coi như xong đời. Giành phụ nữ với cậu cả nhà họ Lục, cũng không xem coi mình có bao nhiêu trọng lượng. Còn tiếp tục như vậy, nhà họ Lý sớm muộn cũng bị cái thằng phá của này hại chết.”
Lưu Tuyết Lam làm sao biết chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, lầm bầm giải thích giúp con trai một câu: “Ai mà biết được cậu cả nhà họ Lục lại nhìn trúng con Tô Yên đó chứ, trước đây không phải là huỷ hôn rồi sao? Hơn nữa, nếu Tô Yên không dụ dỗ con trai chúng ta, con trai chúng ta sao có thể đi chọc nó chứ?”
Lý Mộc Sinh tức đến đau gan: “Tính tình Lý Văn thế nào, bà và tôi còn không hiểu sao? Quản con trai bà cho tốt vào, tôi còn phải đến nhà họ Tô một chuyến. Nếu Tô Yên không chịu tha thứ, chuyện này còn chưa xong đâu.”
Chuyện Tô Yên chọc vào nhà họ Lý rất nhanh đã truyền đến tai Tô Đình Nghiêm.
Tô Đình Nghiêm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, lúc đó khi nghe thấy, ông ta ngồi bệt xuống sofa.
Miệng ông ta không ngừng nói: “Xong rồi, xong rồi.”
Vốn dĩ công ty của nhà họ Tô xảy ra vấn đề về vòng vốn, khó có thể duy trì rồi, bây giờ lại chọc vào nhà họ Lý, chẳng khác nào hoa vô đơn chí.
Tần Phương Linh bị đánh sưng mặt ở một bên hả hê cười: “Tô Đình Nghiêm, xem chuyện tốt mà con gái lớn của ông làm kìa, bây giờ chỉ đợi nhà họ Tô xong đời thôi, đắc tội với nhà họ Lý làm sao được yên, nghe nói tên Lý Văn đó rất ngang ngược, còn Lưu Tuyết Lam lại là người bao che cho con, nhà họ Lý chỉ có một đứa độc đình, nhà họ Tô lần này chắc chắn là xong đời rồi.”
Sau khi Tần Phương Linh được đưa về thì bị Tô Đình Nghiệm đánh đến mặt mũi bầm dập.
Hai người cùng xem như đã trở mặt với nhau, khi nghe thấy Tô Yên gây ra chuyện, nhà họ Tô sắp xong đời, trong lòng Tân Phương Linh vô cùng thoải mái.
Lời của Tần Phương Linh như châm dầu vào lửa, Tô Đình Nghiêm tức đến đá bà ta một cái: “Cái con mụ lăng loàn này, tôi đánh chết bà.”
"Ông đánh đi, đến lúc đó lại đắc tội với nhà họ Chu, để tôi xem ông sẽ có kết cục như thế nào.” Tần Phương Linh cũng không sợ, nghênh cổ cười nói: “Tô Đình Nghiêm, ông là tên nhát gan, hèn nhát, ông đánh tôi thì có gì giỏi chứ, sao lúc nãy ông không xông vào? Đó là vì ông sợ Chu Hoàng Long, ông vốn dĩ là không đắc tội nổi với Chu Hoàng Long.”
“Bà im miệng cho tôi.” Tô Đình Nghiệm thẹn quá hóa giận, giáng một bạt tai qua, khiến Tần Phương Linh ngã sấp xuống đất.
“Mẹ” Tô Vân nhận được cuộc điện thoại cầu cứu của Tân Phương Linh nên mau chóng chạy đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ mình bị đánh.
“Cha, cha đang làm gì vậy?”
Tô Vân đỡ Tần Phương Linh dậy, nhìn thấy gương mặt bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn của bà ta, giật mình một cái.
Tô Vẫn biết rõ còn hỏi.
Đương nhiên là cô ta biết sự việc đã bị bại lộ.
Chuyện mẹ mình ngoại tình đã bị tóm được, chỉ là không ngờ lại trở nên nghiêm trọng như vậy, Tô Đình Nghiệm trước giờ luôn nghe lời bà ta thế mà lại đánh bà ta thành như vậy.
Ai mà không
“Ngu ngốc, đúng là cưới nhầm vợ thì hỏng ba đời.” Lý Mộc Sinh cảnh cáo: “Quản cái miệng bà cho tốt, hoạ từ miệng mà ra đấy. Bà thật sự nghĩ rằng cậu cả nhà họ Lục đó sắp chết sao? Vũng nước của nhà họ Lục rất sâu, gia tộc lớn có đến mấy trăm người, tranh giành quyền lực kịch liệt nhất, ai mà biết là sắp chết thật hay sắp chết giả? Bà chỉ cần nhớ rằng, bây giờ nhà họ Lục vẫn do Lục Cận Phong nắm quyền là được rồi.”
Đầu của Lưu Tuyết Lam làm sao có thể nghĩ đến những chuyện này.
“Vậy con trai chúng ta bị đánh oan uổng rồi sao?”
“Gãy hai xương sườn là nhẹ rồi. Nếu bà muốn không có người đưa tiễn, nhặt xác con trai thì cứ đến tìm Tô Yên gây sự. Nếu không muốn thì bà hãy quản con trai cho tốt vào, đừng để nó chọc đến người phụ nữ đó nữa. Nếu không, nhà họ Lý của chúng ta coi như xong đời. Giành phụ nữ với cậu cả nhà họ Lục, cũng không xem coi mình có bao nhiêu trọng lượng. Còn tiếp tục như vậy, nhà họ Lý sớm muộn cũng bị cái thằng phá của này hại chết.”
Lưu Tuyết Lam làm sao biết chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, lầm bầm giải thích giúp con trai một câu: “Ai mà biết được cậu cả nhà họ Lục lại nhìn trúng con Tô Yên đó chứ, trước đây không phải là huỷ hôn rồi sao? Hơn nữa, nếu Tô Yên không dụ dỗ con trai chúng ta, con trai chúng ta sao có thể đi chọc nó chứ?”
Lý Mộc Sinh tức đến đau gan: “Tính tình Lý Văn thế nào, bà và tôi còn không hiểu sao? Quản con trai bà cho tốt vào, tôi còn phải đến nhà họ Tô một chuyến. Nếu Tô Yên không chịu tha thứ, chuyện này còn chưa xong đâu.”
Chuyện Tô Yên chọc vào nhà họ Lý rất nhanh đã truyền đến tai Tô Đình Nghiêm.
Tô Đình Nghiêm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, lúc đó khi nghe thấy, ông ta ngồi bệt xuống sofa.
Miệng ông ta không ngừng nói: “Xong rồi, xong rồi.”
Vốn dĩ công ty của nhà họ Tô xảy ra vấn đề về vòng vốn, khó có thể duy trì rồi, bây giờ lại chọc vào nhà họ Lý, chẳng khác nào hoa vô đơn chí.
Tần Phương Linh bị đánh sưng mặt ở một bên hả hê cười: “Tô Đình Nghiêm, xem chuyện tốt mà con gái lớn của ông làm kìa, bây giờ chỉ đợi nhà họ Tô xong đời thôi, đắc tội với nhà họ Lý làm sao được yên, nghe nói tên Lý Văn đó rất ngang ngược, còn Lưu Tuyết Lam lại là người bao che cho con, nhà họ Lý chỉ có một đứa độc đình, nhà họ Tô lần này chắc chắn là xong đời rồi.”
Sau khi Tần Phương Linh được đưa về thì bị Tô Đình Nghiệm đánh đến mặt mũi bầm dập.
Hai người cùng xem như đã trở mặt với nhau, khi nghe thấy Tô Yên gây ra chuyện, nhà họ Tô sắp xong đời, trong lòng Tân Phương Linh vô cùng thoải mái.
Lời của Tần Phương Linh như châm dầu vào lửa, Tô Đình Nghiêm tức đến đá bà ta một cái: “Cái con mụ lăng loàn này, tôi đánh chết bà.”
"Ông đánh đi, đến lúc đó lại đắc tội với nhà họ Chu, để tôi xem ông sẽ có kết cục như thế nào.” Tần Phương Linh cũng không sợ, nghênh cổ cười nói: “Tô Đình Nghiêm, ông là tên nhát gan, hèn nhát, ông đánh tôi thì có gì giỏi chứ, sao lúc nãy ông không xông vào? Đó là vì ông sợ Chu Hoàng Long, ông vốn dĩ là không đắc tội nổi với Chu Hoàng Long.”
“Bà im miệng cho tôi.” Tô Đình Nghiệm thẹn quá hóa giận, giáng một bạt tai qua, khiến Tần Phương Linh ngã sấp xuống đất.
“Mẹ” Tô Vân nhận được cuộc điện thoại cầu cứu của Tân Phương Linh nên mau chóng chạy đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ mình bị đánh.
“Cha, cha đang làm gì vậy?”
Tô Vân đỡ Tần Phương Linh dậy, nhìn thấy gương mặt bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn của bà ta, giật mình một cái.
Tô Vẫn biết rõ còn hỏi.
Đương nhiên là cô ta biết sự việc đã bị bại lộ.
Chuyện mẹ mình ngoại tình đã bị tóm được, chỉ là không ngờ lại trở nên nghiêm trọng như vậy, Tô Đình Nghiệm trước giờ luôn nghe lời bà ta thế mà lại đánh bà ta thành như vậy.
Ai mà không
Last edited:
Bình luận facebook