Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Chương 2: Cô dâu bỏ chạy lại rơi vào lòng
Tô Yên cảm thấy mạch máu mình sắp nổ tung.
Thuốc của Tần Phương Linh quá mạnh, cô chỉ uống có một ngụm, đã không thể chịu được nữa, nếu như uống hết thì sợ là đã vỡ mạch máu chết từ lâu.
Đầu óc Tô Yên đều mơ màng, cơ thể vừa giống như đang lân lân trên mây, vừa giống như đang đi bộ trên sa mạc, cô rất khát, cảm thấy mình sắp khát chết rồi.
"Nóng, khát..."
Tô Yên đã không thể chịu đựng được nữa, hai tay cởi đồ ra theo bản năng.
"Tôi đưa em đến bệnh viện."
Người đàn ông vừa nhìn đã nhận ra Tô Yên bị trúng thuốc.
"Giúp tôi!" Tô Yên nắm lấy tay người đàn ông, cô không đợi đến bệnh viện được nữa, nếu cô không muốn chết, chỉ có thể tìm người đàn ông trước mặt giúp đỡ.
Cơ thể lạnh lẽo của người đàn ông khiến Tô Yên càng muốn nhiều hơn, vào lúc đụng chạm da thịt đó, giới hạn cuối cùng của cô cũng đã sụp đổ.
"Cô gái, em nghĩ kỹ chưa, em có biết tôi là ai không?"
"Tôi muốn sống."
Tô Yên bày tỏ ý nghĩ của mình rất đơn giản, thật ra vào lúc này cô cũng không thể suy nghĩ quá nhiều nữa.
Cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn sống.
Dược tính đã chiếm cứ lý trí của cô từ lâu.
Tô Yên vội vàng cởi quần áo của người đàn ông ra, nhưng một lúc lâu vẫn không cởi được, vội vàng nức nở nói: "Sao lại không cởi được!"
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông khẽ híp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Ngoan, đừng vội."
Tô Yên nhào đến hôn lên cổ người đàn ông, lúc này trông cô giống như con cá mắc cạn, còn người đàn ông trước mặt là một đầm nước trong, khiến bản năng của cô trỗi dậy.
Dưới bụng người đàn ông chợt căng cứng lên, ánh mắt càng thêm sâu, giọng nói khàn đặc: "Cô gái, trêu chọc tôi, em phải chịu trách nhiệm đó, nhớ lấy, tôi là người đàn ông của em, Lục Cận Phong."
Ý thức của cô đã mơ hồ từ lâu, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ đến những lời của đối phương.
Chiếc xe hầu như lắc lư cả một đêm, Tô Yên không nhớ nổi hai người đã điên cuồng bao nhiêu lần.
Chút sức lực cuối cùng của cô cũng không chống đỡ được nữa, sau đó cô đã ngất đi.
Đến khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Cô cảm thấy cả người giống như từng bị đè ép, ký ức tối qua hiện lên trong đầu, cô nhìn kỹ nơi mình đang ở, còn có vết máu tươi chói mắt ở bên dưới, sống mũi cô cay cay, xúc động đến phát khóc.
Giữ lại được cái mạng, nhưng cô và Sở Hướng Nam không còn cơ hội nữa rồi.
Nhìn quần áo bừa bộn trong xe, cũng biết được tối qua hai người điên cuồng cỡ nào.
Tô Yên lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông vẫn chưa tỉnh, đó là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, ngay cả một cô gái như cô cũng không khỏi thán phục trước vẻ ngoài đó.
Ngũ quan sâu sắc, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mũi cao.
Ánh mắt lướt xuống, dừng lại trên cơ thể trần trụi của người đàn ông, đường nét bắp thịt rõ ràng, cơ bắp lờ mờ, vừa nhìn đã có cảm giác rất khỏe khoắn, còn cô tối qua cũng được mở mang độ mạnh trong chuyện ấy của người đàn ông này.
Nghĩ đến đây, mặt Tô Yên chợt đỏ bừng lên.
Thấy người đàn ông vẫn chưa tỉnh, Tô Yên vội vàng mặc quần áo vào, không đợi cô chuồn đi, người đàn ông bỗng nhiên tỉnh dậy.
"Ăn xong chùi mép, xách quần rời đi, cô gái, em cũng vô tình quá đấy."
Lục Cận Phong lười biếng ưỡn lưng, cười như không cười nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
"Tối qua chúng ta đã là vợ chồng rồi, em không muốn thừa nhận sao?"
"Tôi, tôi..." Tô Yên chợt im lặng, tối qua cô trêu chọc người ta, nhưng quả thật cô cũng muốn chuồn đi, con như tình một đêm thôi, nhưng thấy ánh mắt lên án đó của người đàn ông, cô lại cảm thấy áy náy: "Xin lỗi, chuyện tối qua là vì..."
"Đó là lần đầu của tôi." Lục Cận Phong dùng ánh mắt buồn tủi nhìn Tô Yên, hoàn toàn chặn lại cái cớ phía sau của cô.
Tô Yên: "..."
"Anh muốn đền bù thế nào?" Sau khi Tô Yên nói ra lời này, bỗng nhiên có cảm giác giống như đang đi chơi gái, nhìn vẻ mặt buồn bã của người đàn ông, cô lại giải thích: "Tối qua tôi bị bỏ thuốc, mẹ kế của tôi muốn gả tôi cho một người vừa què vừa xấu lại còn sắp chết, tôi có chết cũng không muốn gả đi."
Lục Cận Phong nhếch môi.
Chết cũng không gả?
Thấy vẻ mặt căng thẳng đó của Tô Yên, Lục Cận Phong cong khóe môi nở một nụ cười nghiền ngẫm: "Tối qua vốn là ngày kết hôn của tôi, bị em quấy nhiễu như vậy, sợ là cũng không cưới được cô dâu mất, em phải đền cô dâu cho tôi."
"Hả? Xin lỗi, thật sự tôi không biết tối qua anh cũng kết hôn." Tô Yên rất áy náy, nhưng bảo cô đền một cô dâu, chuyện này không phải là làm khó người ta sao?
"Tôi, tôi thật sự rất áy náy..."
"Thôi bỏ đi, trông cô xinh đẹp như vậy, bộ đồ cưới này giá trị cũng rất xa xỉ, sao cô lại nhìn trúng một tài xế xe công nghệ như tôi chứ." Ánh mắt Lục Cận Phong buồn bã, giọng điệu mất mác.
Tô Yên cũng không biết người ta làm nghề gì, làm sao ghét bỏ được?
Nhưng vừa thấy dáng vẻ tự ti của người ta, trong lòng cô chợt giống như bị đâm một nhát, buộc miệng nói ra: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Lục Cận Phong bật cười, nắm lấy tay Tô Yên: "Vậy bây giờ em đi về với tôi đi, đi gặp cha mẹ tôi."
"Bây giờ không được." Tô Yên ngại ngùng rụt tay về: "Tôi còn có việc, tôi để lại số điện thoại cho anh, khi nào về chúng ta lại liên lạc sau."
Tần Phương Linh bày trò đánh tráo này, bây giờ cô ấy phải về nhà họ Tô một chuyến.
"Vậy tôi đợi em về." Lục Cận Phong cũng không chọc cô nữa.
Tô Yên để lại một dãy số giả rồi bỏ đi.
Lục Cận Phong ngồi trong xe dõi theo hình bóng Tô Yên, trong mắt chợt hiện lên vẻ thích thú.
Vệt máu đỏ tươi trên ghế rất chói mắt, Lục Cận Phong liếc nhìn một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Cận Phong nghe máy.
"Cô dâu bỏ chạy giữa đường, chú rể như anh cả đêm cũng không thấy tăm hơi, lão đại, tối qua anh đã làm gì vậy, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện cưới vợ sao."
"Động phòng!" Ánh mắt Lục Cận Phong hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có.
Anh cũng không ngờ rằng cô dâu của mình đang bỏ trốn giữa đường lại rơi vào tay mình.
Hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ của Lục Cận Phong khiến cho Vạn Nhất ở đầu dây bên kia giật mình, một lúc lâu sau anh ta mới khôi phục lại tinh thần.
"Lão đại, anh đùa gì vậy, cô dâu cũng chạy mất rồi, đúng rồi, nhà họ Tô cũng gan lắm, anh cưới cô con gái thứ hai của nhà họ Tô là Tô Vân, nhưng nhà họ Tô lại gả cô con gái lớn không được yêu thương là Tô Yên đến, còn Tô Vân thì được gả cho nhà họ Sở rồi."
Nếu là người thông minh, chỉ cần nghĩ thử một chút đã biết đây là chuyện gì.
Nhà họ Tô đã giở trò đánh tráo.
Vạn Nhất lại nói tiếp: "Lão đại, ông cụ nói đợi anh trở về xử lý."
"Bảo người đến nhà họ Tô hủy hôn."
Ngừng một chút, Lục Cận Phong lại bổ sung thêm một câu: "Không cần làm khó người ta."
"Lão đại, nhà họ Tô chơi đùa trên đầu trên cổ anh, vợ của anh cũng bị tên nhóc nhà họ Sở cưới mất rồi, sao có thể nuốt trôi cục tức này được?"
Vạn Nhất rất bất ngờ, như vậy không giống phong cách của lão đại lắm.
"Bớt nói nhảm, mau bảo người đi hủy hôn đi."
Vạn Nhất nhắc nhở trong điện thoại: "Lão đại, anh chỉ có bị góa vợ, nhưng không có hủy hôn hay ly hôn, anh đã "mất" ba người vợ rồi, nếu người này cũng trả về, bị mấy người nhà họ Lục bắt được manh mối, bao nhiêu công sức cũng đổ sông đổ biển mất."
Lục Cận Phong hơi do dự: "Người này không cần "chết" đâu."
"Lão đại, anh lại có kế hoạch mới hả?" Vạn Nhất khó hiểu, vô cùng kinh ngạc hỏi.
Lục Cận Phong đánh trống lảng: "Chuẩn bị một chiếc xe rẻ tiền cho tôi."
"Lão đại, anh muốn làm gì?"
"Làm tài xế công nghệ chở khách."
...
Tô Yên vừa về đến trước cổng nhà họ Tô thì thấy Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh đang đứng trước cổng, cung kính tiễn một người đàn ông trung niên.
Người này là người nhà họ Lục cử đến để hủy hôn.
Nhà họ Lục ban đầu bỗng nhiên muốn cưới con gái nhà họ Tô, bây giờ lại bỗng nhiên đến hủy hôn, cô dâu bị đánh tráo lại bỏ chạy giữa đường, nhà họ Lục vậy mà lại không làm khó gì cả, Tô Đình Nghiêm lau mồ hôi trên trán, nghiêm khắc quát Tô Yên: "Tô Yên, xem chuyện tốt của con kìa, con còn mặt mũi về nhà nữa sao, lần này nếu không phải nhà họ Lục nương tay, nhà họ Tô đã đợi phá sản rồi."
Ánh mắt lạnh nhạt của Tô Yên nhìn chằm chằm vào Tô Đình Nghiêm, lạnh lùng chất vấn: "Cha, chuyện đánh tráo cô dâu tối qua, cha biết chưa?"
Tô Yên cảm thấy mạch máu mình sắp nổ tung.
Thuốc của Tần Phương Linh quá mạnh, cô chỉ uống có một ngụm, đã không thể chịu được nữa, nếu như uống hết thì sợ là đã vỡ mạch máu chết từ lâu.
Đầu óc Tô Yên đều mơ màng, cơ thể vừa giống như đang lân lân trên mây, vừa giống như đang đi bộ trên sa mạc, cô rất khát, cảm thấy mình sắp khát chết rồi.
"Nóng, khát..."
Tô Yên đã không thể chịu đựng được nữa, hai tay cởi đồ ra theo bản năng.
"Tôi đưa em đến bệnh viện."
Người đàn ông vừa nhìn đã nhận ra Tô Yên bị trúng thuốc.
"Giúp tôi!" Tô Yên nắm lấy tay người đàn ông, cô không đợi đến bệnh viện được nữa, nếu cô không muốn chết, chỉ có thể tìm người đàn ông trước mặt giúp đỡ.
Cơ thể lạnh lẽo của người đàn ông khiến Tô Yên càng muốn nhiều hơn, vào lúc đụng chạm da thịt đó, giới hạn cuối cùng của cô cũng đã sụp đổ.
"Cô gái, em nghĩ kỹ chưa, em có biết tôi là ai không?"
"Tôi muốn sống."
Tô Yên bày tỏ ý nghĩ của mình rất đơn giản, thật ra vào lúc này cô cũng không thể suy nghĩ quá nhiều nữa.
Cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn sống.
Dược tính đã chiếm cứ lý trí của cô từ lâu.
Tô Yên vội vàng cởi quần áo của người đàn ông ra, nhưng một lúc lâu vẫn không cởi được, vội vàng nức nở nói: "Sao lại không cởi được!"
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông khẽ híp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Ngoan, đừng vội."
Tô Yên nhào đến hôn lên cổ người đàn ông, lúc này trông cô giống như con cá mắc cạn, còn người đàn ông trước mặt là một đầm nước trong, khiến bản năng của cô trỗi dậy.
Dưới bụng người đàn ông chợt căng cứng lên, ánh mắt càng thêm sâu, giọng nói khàn đặc: "Cô gái, trêu chọc tôi, em phải chịu trách nhiệm đó, nhớ lấy, tôi là người đàn ông của em, Lục Cận Phong."
Ý thức của cô đã mơ hồ từ lâu, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ đến những lời của đối phương.
Chiếc xe hầu như lắc lư cả một đêm, Tô Yên không nhớ nổi hai người đã điên cuồng bao nhiêu lần.
Chút sức lực cuối cùng của cô cũng không chống đỡ được nữa, sau đó cô đã ngất đi.
Đến khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Cô cảm thấy cả người giống như từng bị đè ép, ký ức tối qua hiện lên trong đầu, cô nhìn kỹ nơi mình đang ở, còn có vết máu tươi chói mắt ở bên dưới, sống mũi cô cay cay, xúc động đến phát khóc.
Giữ lại được cái mạng, nhưng cô và Sở Hướng Nam không còn cơ hội nữa rồi.
Nhìn quần áo bừa bộn trong xe, cũng biết được tối qua hai người điên cuồng cỡ nào.
Tô Yên lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông vẫn chưa tỉnh, đó là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, ngay cả một cô gái như cô cũng không khỏi thán phục trước vẻ ngoài đó.
Ngũ quan sâu sắc, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mũi cao.
Ánh mắt lướt xuống, dừng lại trên cơ thể trần trụi của người đàn ông, đường nét bắp thịt rõ ràng, cơ bắp lờ mờ, vừa nhìn đã có cảm giác rất khỏe khoắn, còn cô tối qua cũng được mở mang độ mạnh trong chuyện ấy của người đàn ông này.
Nghĩ đến đây, mặt Tô Yên chợt đỏ bừng lên.
Thấy người đàn ông vẫn chưa tỉnh, Tô Yên vội vàng mặc quần áo vào, không đợi cô chuồn đi, người đàn ông bỗng nhiên tỉnh dậy.
"Ăn xong chùi mép, xách quần rời đi, cô gái, em cũng vô tình quá đấy."
Lục Cận Phong lười biếng ưỡn lưng, cười như không cười nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
"Tối qua chúng ta đã là vợ chồng rồi, em không muốn thừa nhận sao?"
"Tôi, tôi..." Tô Yên chợt im lặng, tối qua cô trêu chọc người ta, nhưng quả thật cô cũng muốn chuồn đi, con như tình một đêm thôi, nhưng thấy ánh mắt lên án đó của người đàn ông, cô lại cảm thấy áy náy: "Xin lỗi, chuyện tối qua là vì..."
"Đó là lần đầu của tôi." Lục Cận Phong dùng ánh mắt buồn tủi nhìn Tô Yên, hoàn toàn chặn lại cái cớ phía sau của cô.
Tô Yên: "..."
"Anh muốn đền bù thế nào?" Sau khi Tô Yên nói ra lời này, bỗng nhiên có cảm giác giống như đang đi chơi gái, nhìn vẻ mặt buồn bã của người đàn ông, cô lại giải thích: "Tối qua tôi bị bỏ thuốc, mẹ kế của tôi muốn gả tôi cho một người vừa què vừa xấu lại còn sắp chết, tôi có chết cũng không muốn gả đi."
Lục Cận Phong nhếch môi.
Chết cũng không gả?
Thấy vẻ mặt căng thẳng đó của Tô Yên, Lục Cận Phong cong khóe môi nở một nụ cười nghiền ngẫm: "Tối qua vốn là ngày kết hôn của tôi, bị em quấy nhiễu như vậy, sợ là cũng không cưới được cô dâu mất, em phải đền cô dâu cho tôi."
"Hả? Xin lỗi, thật sự tôi không biết tối qua anh cũng kết hôn." Tô Yên rất áy náy, nhưng bảo cô đền một cô dâu, chuyện này không phải là làm khó người ta sao?
"Tôi, tôi thật sự rất áy náy..."
"Thôi bỏ đi, trông cô xinh đẹp như vậy, bộ đồ cưới này giá trị cũng rất xa xỉ, sao cô lại nhìn trúng một tài xế xe công nghệ như tôi chứ." Ánh mắt Lục Cận Phong buồn bã, giọng điệu mất mác.
Tô Yên cũng không biết người ta làm nghề gì, làm sao ghét bỏ được?
Nhưng vừa thấy dáng vẻ tự ti của người ta, trong lòng cô chợt giống như bị đâm một nhát, buộc miệng nói ra: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Lục Cận Phong bật cười, nắm lấy tay Tô Yên: "Vậy bây giờ em đi về với tôi đi, đi gặp cha mẹ tôi."
"Bây giờ không được." Tô Yên ngại ngùng rụt tay về: "Tôi còn có việc, tôi để lại số điện thoại cho anh, khi nào về chúng ta lại liên lạc sau."
Tần Phương Linh bày trò đánh tráo này, bây giờ cô ấy phải về nhà họ Tô một chuyến.
"Vậy tôi đợi em về." Lục Cận Phong cũng không chọc cô nữa.
Tô Yên để lại một dãy số giả rồi bỏ đi.
Lục Cận Phong ngồi trong xe dõi theo hình bóng Tô Yên, trong mắt chợt hiện lên vẻ thích thú.
Vệt máu đỏ tươi trên ghế rất chói mắt, Lục Cận Phong liếc nhìn một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Cận Phong nghe máy.
"Cô dâu bỏ chạy giữa đường, chú rể như anh cả đêm cũng không thấy tăm hơi, lão đại, tối qua anh đã làm gì vậy, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện cưới vợ sao."
"Động phòng!" Ánh mắt Lục Cận Phong hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có.
Anh cũng không ngờ rằng cô dâu của mình đang bỏ trốn giữa đường lại rơi vào tay mình.
Hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ của Lục Cận Phong khiến cho Vạn Nhất ở đầu dây bên kia giật mình, một lúc lâu sau anh ta mới khôi phục lại tinh thần.
"Lão đại, anh đùa gì vậy, cô dâu cũng chạy mất rồi, đúng rồi, nhà họ Tô cũng gan lắm, anh cưới cô con gái thứ hai của nhà họ Tô là Tô Vân, nhưng nhà họ Tô lại gả cô con gái lớn không được yêu thương là Tô Yên đến, còn Tô Vân thì được gả cho nhà họ Sở rồi."
Nếu là người thông minh, chỉ cần nghĩ thử một chút đã biết đây là chuyện gì.
Nhà họ Tô đã giở trò đánh tráo.
Vạn Nhất lại nói tiếp: "Lão đại, ông cụ nói đợi anh trở về xử lý."
"Bảo người đến nhà họ Tô hủy hôn."
Ngừng một chút, Lục Cận Phong lại bổ sung thêm một câu: "Không cần làm khó người ta."
"Lão đại, nhà họ Tô chơi đùa trên đầu trên cổ anh, vợ của anh cũng bị tên nhóc nhà họ Sở cưới mất rồi, sao có thể nuốt trôi cục tức này được?"
Vạn Nhất rất bất ngờ, như vậy không giống phong cách của lão đại lắm.
"Bớt nói nhảm, mau bảo người đi hủy hôn đi."
Vạn Nhất nhắc nhở trong điện thoại: "Lão đại, anh chỉ có bị góa vợ, nhưng không có hủy hôn hay ly hôn, anh đã "mất" ba người vợ rồi, nếu người này cũng trả về, bị mấy người nhà họ Lục bắt được manh mối, bao nhiêu công sức cũng đổ sông đổ biển mất."
Lục Cận Phong hơi do dự: "Người này không cần "chết" đâu."
"Lão đại, anh lại có kế hoạch mới hả?" Vạn Nhất khó hiểu, vô cùng kinh ngạc hỏi.
Lục Cận Phong đánh trống lảng: "Chuẩn bị một chiếc xe rẻ tiền cho tôi."
"Lão đại, anh muốn làm gì?"
"Làm tài xế công nghệ chở khách."
...
Tô Yên vừa về đến trước cổng nhà họ Tô thì thấy Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh đang đứng trước cổng, cung kính tiễn một người đàn ông trung niên.
Người này là người nhà họ Lục cử đến để hủy hôn.
Nhà họ Lục ban đầu bỗng nhiên muốn cưới con gái nhà họ Tô, bây giờ lại bỗng nhiên đến hủy hôn, cô dâu bị đánh tráo lại bỏ chạy giữa đường, nhà họ Lục vậy mà lại không làm khó gì cả, Tô Đình Nghiêm lau mồ hôi trên trán, nghiêm khắc quát Tô Yên: "Tô Yên, xem chuyện tốt của con kìa, con còn mặt mũi về nhà nữa sao, lần này nếu không phải nhà họ Lục nương tay, nhà họ Tô đã đợi phá sản rồi."
Ánh mắt lạnh nhạt của Tô Yên nhìn chằm chằm vào Tô Đình Nghiêm, lạnh lùng chất vấn: "Cha, chuyện đánh tráo cô dâu tối qua, cha biết chưa?"
Bình luận facebook