-
Chương 102
Buổi sáng hôm sau, Liễu Y không có gì vướng víu, ăn xong bữa sáng, cùng nhân viên làm việc tổ quay phim, đạo diễn Hàn, Kiều Kỳ chào một tiếng, liền dọn dẹp hành lý trở về Đô thành, mà La Thành không nghĩ tới Liễu Y cứ như vậy mà rời khỏi, chờ sau khi hắn biết, đã sớm không thấy tung tích Liễu Y.
Liễu Y và Tiền Văn Phương Hiểu Mẫn tới Đô thành đã vào buổi trưa, ba người vừa đi vừa nói, đẩy hành lý ra bên ngoài, vừa tới đại sảnh, liền thấy một dãy xe hơi dừng ở cửa chính, bên cạnh mỗi chiếc xe đứng mấy hộ vệ áo đen, giống như an ninh duy trì trật tự sân bay, Liễu Y và Tiền Văn Phương hai mặt nhìn nhau.
Tiền Văn Phương cười nhạo một tiếng, "Không biết tiếp đãi đại nhân vật nào, này có thể so với lãnh đạo quốc gia."
Liễu Y đẩy mắt kính một cái, kéo thấp mũ, nhỏ giọng một câu, "Đi thôi, chị Tiền, hiện tại em chỉ muốn về nhà ăn cơm, trên máy bay ăn không no."
Tiền Văn Phương cười khẽ, "Tất nhiên, em ăn luôn phần của chị và Hiểu Mẫn, hiện tại chị cũng đói bụng đấy."
Ba người đi ra ngoài đại sảnh, vừa ra cửa, bên kia chạy tới tới hai vị người đàn ông mặt đen, ngăn đường đi của ba người, Tiền Văn Phương run một cái, đến gần Liễu Y, mà Hiểu Mẫn trực tiếp núp sau lưng Liễu Y và Tiền Văn Phương.
Liễu Y ngẩng đầu, miệng há lớn, có cảm giác nói không ra một tiếng, "Hải thành, Hải Phong."
Hải Thành nhận lấy hành lý trong tay Liễu Y, mà Hải Phong nghiêng người nói với Liễu Y, "Tuần thiếu chờ trong xe."
Tiền Văn Phương nhìn theo ánh mắt của người đàn ông mặt đen, nghiễm nhiên chính là tiếp đãi cao cấp mình mới vừa châm chọc, nuốt nước miếng, đẩy bả vai Liễu Y, "Đón em."
Liễu Y liếc một cái, thấy cửa kích chiếc xe chính giữa hạ xuống, mà nụ cười quen thuộc hiện ra, Liễu Y nhìn ánh mắt chung quanh giống như đèn pha, nghiêng đầu gật đầu với Tiền Văn Phương, "Chị Tiền, gọi điện thoại cho công ty, kêu tài xế trở về đi."
Tiền Văn Phương gật đầu một cái, đưa tay cầm lấy điện thoại ra, vừa nói chuyện vừa đi theo Liễu Y đi về phía trước, thầm than trong lòng, này còn lớn hơn đại minh tinh rồi.
Liễu Y lên xe có Tuần Tu, mà Tiền Văn Phương và Hiểu Mẫn ngồi vào một chiếc xe phía sau, lúc này, hộ vệ áo đen đứng ở xung quanh phòng bị, nhanh chóng chui vào bên trong xe, sân bay an ninh rối rít rút lui, đoàn xe khởi động, lái vào trong dòng xe cộ.
Vừa lên xe, Tuần Tu liền ôm Liễu Y, lật người đè xuống, khích lệ mà bá đạo miệng lưỡi quấn quít, hơn một tháng ngày đêm đăm chiêu, trút xuống toàn bộ, cho đến sắc mặt Liễu Y đỏ bừng diễn đàn, lê quý đônn ánh mắt mông lung, hơi thở dồn dập, Tuần Tu mới chậm rãi lui ra, đáy mắt có chút ám sắc, đưa tay vuốt đôi môi đỏ thắm của Liễu Y, cúi đầu lại hôn một cái, ngăn chận kích động dưới người, thở dài một tiếng, lật người ngồi xuống, kéo qua Liễu Y đang vô lực qua, ôm thật chặt.
Liễu Y chưa khịp nói gì, liền bị Tuần Tu đến hôn thất điên bát đảo, sau khi thở gấp thông khí, từ từ mở mắt ra, thở bình thường đáy lòng rung động, cũng không còn kiểu cách, buông lỏng tựa vào trong ngực Tuần Tu, đưa tay sờ sờ khóe miệng, "Lại vỡ."
Tuần Tu cười khẽ, nâng cằm Liễu Y lên, cúi người liếm liếm khóe miệng Liễu Y, "Vừa rồi không khống chế được, quá nhớ em."
Liễu Y nháy mắt hai cái, trực tiếp đưa tay vòng qua cổ Tuần Tu, cúi đầu nhìn đôi môi người nào đó không chút tổn hại, cúi đầu cắn một cái, ngẩng đầu nói, "Như vậy mới công bằng."
Tuần Tu cưng chìu nhìn Liễu Y, lè lưỡi liếm miệng một cái, từ từ tràn ra nụ cười, "Cắn nhiều hơn vài cái cũng không sao, anh thích."
Liễu Y dừng lại, hai tai đỏ ửng, lắp bắp buông cánh tay xuống, dựa vào trong ngực Tuần Tu, nghiêng đầu nhìn người nào đó đang cười dịu dàng, trong lòng lộp bộp một tiếng, mình và Tuần Tu sống chung quá mức tự nhiên.
Tuần Tu cúi đầu nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Liễu Y, lấy một cái hộp nhỏ đỏ ra, lấy ra một chiếc nhẫn, không hề nói gì, trực tiếp đeo lên ngón tay Liễu Y, giọng nói trầm thấp, "Gả cho anh đi, tiểu Y."
Cả người Liễu Y ngốc, lời này Tuần Tu nói rất bình thản, cảm giác giống như ăn một bữa cơm, đáy mắt Liễu Y rối rắm cực kỳ, đây là cầu hôn ư, nghiêng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của Tuần Tu, Liễu Y có cảm giác muốn ngoáy lỗ tai .
Cổ họng Liễu Y như bị chận lại, cà lăm hỏi, "Anh vừa nói gì."
Tuần Tu vừa thấy, cười chúm chím kéo tay Liễu Y, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn kia, gặm nhắm đầu ngón tay Liễu Y, nhìn Liễu Y khàn khàn nói, "Tiểu Y, làm vợ anh đi."
Liễu Y có cảm giác giống như lửa đốt rút tay ra, thả vào sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng giọng nói mang theo chút run rẩy, "Ý của anh là."
"Ý của anh là chúng ta cùng nhau đến già, vợ à, " Sau khi Tuần Tu nói xong, luckygirl_co cúi đầu lại lấy ra một chiếc nhẫn khác của nam, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Liễu Y qua, đặt ở trong lòng bàn tay Liễu Y, mong đợi nhìn Liễu Y.
Liễu Y nuốt nước miếng, cúi đầu lấy tay tính toán, nói gì chứ, yêu nhau phải hơn một năm, hiện tại còn chưa tới ba tháng, có lẽ Liễu Y chưa từng nghĩ tương lai sẽ như thế nào, sau khi tiếp nhận Tuần Tu, Liễu Y chỉ muốn thuận theo tự nhiên, nhưng như thế này cũng quá nhanh đi diiễn đàn, lêq quý đôn cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.
"Có phải quá nhanh hay không, " Hồi lâu Liễu Y mới nặn ra một câu, nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng có chút loạn.
Tuần Tu đưa tay vén sợi tóc trên mặt Liễu Y ra sau tai, trực tiếp vỗ về vành tai xinh xắn, "Anh lại cảm thấy rất chậm, tiểu Y, không phải còn muốn rời khỏi anh chứ, hửm."
Liễu Y vô ý thức lắc đầu, "Chưa từng nghĩ."
"Nếu không muốn rời khỏi anh...chúng ta là người yêu, em hiểu anh...anh cũng hiểu em, hơn nữa nên làm cũng đã làm, hiện tại tình cảm ổn định, cho nên cũng nên kết hôn, chẳng lẽ, em muốn nói xong chuyện yêu đương với anh liền hất tay đi, tiểu Y, đó là đùa giỡn tình cảm, không được làm như vậy, " Tuần Tu nhỏ giọng hướng dẫn từng bước.
Liễu Y lắc đầu, trừng mắt liếc, "Em là loại người như vậy à."
Khóe miệng Tuần Tu vãnh lên, "Vậy chúng ta kết hôn cũng là thuận nước đẩy thuyền, cái này gọi là thuận theo tự nhiên, sao?."
Liễu Y gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, đúng là như thế, nhưng là, Liễu Y có cảm giác không đúng lắm.
"Đeo lên cho anh, tiểu Y, từ nay về sau, anh chính là người của em, " Khóe mắt Tuần Tu chứa ý nụ cười, đưa ngón tay thon dài ra, ánh mắt nhìn liễu y còn đang sững sờ.
Liễu Y vừa nghe, mở lòng bàn tay ra, trong đó có một chiếc nhẫn của nam, lúc này, Liễu Y nhớ tới gương mặt của ba mẹ kiếp trước, nhớ tới kiếp sống năm năm đần độn sớm chiều khó giữ được, nhớ tới lúc mới tới vẫn còn vui sướng không thể tin, nhớ tới những lúc ở cùng Tuần Tu.
Liễu Y ngẩng đầu nhìn Tuần Tu đang mỉm cười chờ đợi, đáy lòng có chút chua xót, đáy mắt cũng có chút chua xót, trước kia chưa từng nghĩ tới tương lai, mà tương lai lại đến nhanh như vậy diễn. đàn lê, quý đônn khiến Liễu Y không có chuẩn bị, nếu quả thật cần một người cùng mình đi tiếp, nếu như người kia là Tuần Tu, đáy lòng Liễu Y động.
Liễu Y nháy mắt hai cái, khiến đáy mắt ướt át tiêu tán, nhớ tới số tuổi bây giờ của mình, nhớ tới mẹ bây giờ, từ từ hồi hồn, khóe miệng từ từ nhếch lên, có lẽ gật đầu, cũng không phải việc khó gì, dù sao người trước mặt, xác thực dụng tâm cưng chiều mình, có lẽ mình thực sự có thể hạnh phúc, bởi vì ở cái thế giới này, còn có Tuần Tu.
Ánh mắt Tuần Tu dừng ở nụ cười trên mặt Liễu Y, mặc dù là cười nhẹ, mặc dù biến mất trong nháy mắt, nhưng đúng là cười, Tuần Tu giật mình, giống như có gì đó phá vỡ.
Mà Liễu Y sau khi trầm mặc một lúc, cúi đầu lấy chiếc nhẫn lòng bàn tay trong từ từ đẩy vào ngón tay Tuần Tu, sau đó mười ngón tay nắm chặt, ngẩng đầu, nhìn người nào đó đang ngây ngẩn, ho khan một tiếng.
Thấy Tuần Tu không có phản ứng, Liễu Y buồn bực, đưa tay gõ lên trán Tuần Tu, "Nghĩ gì thế."
"Không phải, tiểu Y, vừa rồi em cười, " Tuần Tu sững sờ nói, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Liễu Y sững sờ, đưa tay sờ sờ mặt, lại gần Tuần Tu nhỏ giọng hỏi, "Thật."
Tuần Tu cực kỳ khẳng định gật đầu, ánh mắt liếc qua ngón tay, sau khi giật mình, khóe miệng mở nụ cười chân thật, tiến tới trước mặt Liễu Y nhỏ giọng nói, "Tiểu Y, em đồng ý, em đồng ý thật."
Liễu Y đẩy gương mặt tuấn tú của Tuần Tu ra, nhàn nhạt thoáng nhìn, "Tốt lắm, về anh sau là người của em rồi, giống người ngốc quá."
Tuần Tu cười rộ lên, ánh mắt dịu dàng, vốn là không ôm hy vọng gì, chỉ là muốn nói trước với Liễu Y nói một tiếng, bởi vì coi như Liễu Y không đồng ý, chờ vài ngày, không đồng ý cũng phải đồng ý, chỉ là không ngờ, quả nhiên Liễu Y không theo lẽ thường, đáy mắt Tuần Tu thoáng qua một tia sáng, mặc kệ tai sao Liễu Y lại đồng ý, nếu đồng ý, vậy thì không có cơ hội thay đổi rồi.
Cánh tay Tuần Tu ôm eo Liễu Y càng chặt, cúi đầu hôn lên trán Liễu Y, giống như tuyên thệ, giống như lời thề.
Liễu Y liếc Tuần Tu đang ôm chặt mình, cũng không còn để ý, đối với Liễu Y mà nói, chỉ cần mình nghĩ thông suốt, đó chính là chuyện đương nhiên, hiện tại có cảm giác giống như ăn cơm xong, chỉ là trên ngón tay nhiều thêm một chứng cớ mà thôi.
Trên đường, xe chở Tiền Văn Phương và Hiểu Mẫn lái lên một con đường khác, những xe khác trực tiếp đi tới chung cư Phong Hòa.
Không lâu sau, xe dừng trước cửa nhà ở Phong Hòa chung cư, liễu y cám ơn Hải Phong đã mở cửa xe, liền đi xuống xe, quay đầu chuẩn bị ôm lấy Tuần Tu, chỉ thấy Tuần tu Nhẹ động đầu, nắm tay của mình, từ từ đi xuống.
Liễu Y ánh mắt thấy Hải Phong không có nửa điểm kinh ngạc, đứng bên Tuần Tu nhỏ giọng hỏi, "Bây giờ anh không ngồi xe lăn nữa."
Tuần Tu phất phất tay với sau lưng, đoàn xe nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại Hải Phong cầm hành lý của Liễu Y đứng ở phía sau, đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Y, nhỏ giọng nói, "Cũng không thể để cho người khác cho là em gả cho người tàn phế."
"Còn nhà họ Dương, " Liễu Y vô cùng rõ ràng, trong lòng có chút cảm động, dù sao Tiền Văn Phương cũng mấy lần nói tới chuyện chân Tuần Tu, chuyện mình và Tuần Tu, sớm muộn cũng sẽ bị người moi ra diien đàn, lêq quý đônn hiện tại Tuần Tu có thể bình thường đi lại, cũng làm cho áp lực Liễu Y nhỏ rất nhiều.
"Nhà họ Dương là thế lực ủng hộ anh, trước kia chỉ sợ phiền toái mà thôi, hiện tại nhà họ Dương đã ổn định, hiện tại anh bình phục, nói không chừng còn là chuyện tốt, yên tâm đi, những chuyện này trong lòng anh biết rõ, anh không thể để cho người khác nói xấu em" Tuần Tu nhỏ giọng nói, sau khi trấn an Liễu Y, liền dắt tay Liễu Y đi về phía trước.
Liễu Y đi theo Tuần Tu, nhàn bàn tay được Tuần Tu nắm chặt, nháy mắt hai cái, buồn bực suy nghĩ, quả nhiên trước kia là ảo giác, hiện tại khí thế người này bắt đầu vượt trên mình rồi.
Liễu Y và Tiền Văn Phương Hiểu Mẫn tới Đô thành đã vào buổi trưa, ba người vừa đi vừa nói, đẩy hành lý ra bên ngoài, vừa tới đại sảnh, liền thấy một dãy xe hơi dừng ở cửa chính, bên cạnh mỗi chiếc xe đứng mấy hộ vệ áo đen, giống như an ninh duy trì trật tự sân bay, Liễu Y và Tiền Văn Phương hai mặt nhìn nhau.
Tiền Văn Phương cười nhạo một tiếng, "Không biết tiếp đãi đại nhân vật nào, này có thể so với lãnh đạo quốc gia."
Liễu Y đẩy mắt kính một cái, kéo thấp mũ, nhỏ giọng một câu, "Đi thôi, chị Tiền, hiện tại em chỉ muốn về nhà ăn cơm, trên máy bay ăn không no."
Tiền Văn Phương cười khẽ, "Tất nhiên, em ăn luôn phần của chị và Hiểu Mẫn, hiện tại chị cũng đói bụng đấy."
Ba người đi ra ngoài đại sảnh, vừa ra cửa, bên kia chạy tới tới hai vị người đàn ông mặt đen, ngăn đường đi của ba người, Tiền Văn Phương run một cái, đến gần Liễu Y, mà Hiểu Mẫn trực tiếp núp sau lưng Liễu Y và Tiền Văn Phương.
Liễu Y ngẩng đầu, miệng há lớn, có cảm giác nói không ra một tiếng, "Hải thành, Hải Phong."
Hải Thành nhận lấy hành lý trong tay Liễu Y, mà Hải Phong nghiêng người nói với Liễu Y, "Tuần thiếu chờ trong xe."
Tiền Văn Phương nhìn theo ánh mắt của người đàn ông mặt đen, nghiễm nhiên chính là tiếp đãi cao cấp mình mới vừa châm chọc, nuốt nước miếng, đẩy bả vai Liễu Y, "Đón em."
Liễu Y liếc một cái, thấy cửa kích chiếc xe chính giữa hạ xuống, mà nụ cười quen thuộc hiện ra, Liễu Y nhìn ánh mắt chung quanh giống như đèn pha, nghiêng đầu gật đầu với Tiền Văn Phương, "Chị Tiền, gọi điện thoại cho công ty, kêu tài xế trở về đi."
Tiền Văn Phương gật đầu một cái, đưa tay cầm lấy điện thoại ra, vừa nói chuyện vừa đi theo Liễu Y đi về phía trước, thầm than trong lòng, này còn lớn hơn đại minh tinh rồi.
Liễu Y lên xe có Tuần Tu, mà Tiền Văn Phương và Hiểu Mẫn ngồi vào một chiếc xe phía sau, lúc này, hộ vệ áo đen đứng ở xung quanh phòng bị, nhanh chóng chui vào bên trong xe, sân bay an ninh rối rít rút lui, đoàn xe khởi động, lái vào trong dòng xe cộ.
Vừa lên xe, Tuần Tu liền ôm Liễu Y, lật người đè xuống, khích lệ mà bá đạo miệng lưỡi quấn quít, hơn một tháng ngày đêm đăm chiêu, trút xuống toàn bộ, cho đến sắc mặt Liễu Y đỏ bừng diễn đàn, lê quý đônn ánh mắt mông lung, hơi thở dồn dập, Tuần Tu mới chậm rãi lui ra, đáy mắt có chút ám sắc, đưa tay vuốt đôi môi đỏ thắm của Liễu Y, cúi đầu lại hôn một cái, ngăn chận kích động dưới người, thở dài một tiếng, lật người ngồi xuống, kéo qua Liễu Y đang vô lực qua, ôm thật chặt.
Liễu Y chưa khịp nói gì, liền bị Tuần Tu đến hôn thất điên bát đảo, sau khi thở gấp thông khí, từ từ mở mắt ra, thở bình thường đáy lòng rung động, cũng không còn kiểu cách, buông lỏng tựa vào trong ngực Tuần Tu, đưa tay sờ sờ khóe miệng, "Lại vỡ."
Tuần Tu cười khẽ, nâng cằm Liễu Y lên, cúi người liếm liếm khóe miệng Liễu Y, "Vừa rồi không khống chế được, quá nhớ em."
Liễu Y nháy mắt hai cái, trực tiếp đưa tay vòng qua cổ Tuần Tu, cúi đầu nhìn đôi môi người nào đó không chút tổn hại, cúi đầu cắn một cái, ngẩng đầu nói, "Như vậy mới công bằng."
Tuần Tu cưng chìu nhìn Liễu Y, lè lưỡi liếm miệng một cái, từ từ tràn ra nụ cười, "Cắn nhiều hơn vài cái cũng không sao, anh thích."
Liễu Y dừng lại, hai tai đỏ ửng, lắp bắp buông cánh tay xuống, dựa vào trong ngực Tuần Tu, nghiêng đầu nhìn người nào đó đang cười dịu dàng, trong lòng lộp bộp một tiếng, mình và Tuần Tu sống chung quá mức tự nhiên.
Tuần Tu cúi đầu nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Liễu Y, lấy một cái hộp nhỏ đỏ ra, lấy ra một chiếc nhẫn, không hề nói gì, trực tiếp đeo lên ngón tay Liễu Y, giọng nói trầm thấp, "Gả cho anh đi, tiểu Y."
Cả người Liễu Y ngốc, lời này Tuần Tu nói rất bình thản, cảm giác giống như ăn một bữa cơm, đáy mắt Liễu Y rối rắm cực kỳ, đây là cầu hôn ư, nghiêng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của Tuần Tu, Liễu Y có cảm giác muốn ngoáy lỗ tai .
Cổ họng Liễu Y như bị chận lại, cà lăm hỏi, "Anh vừa nói gì."
Tuần Tu vừa thấy, cười chúm chím kéo tay Liễu Y, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn kia, gặm nhắm đầu ngón tay Liễu Y, nhìn Liễu Y khàn khàn nói, "Tiểu Y, làm vợ anh đi."
Liễu Y có cảm giác giống như lửa đốt rút tay ra, thả vào sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng giọng nói mang theo chút run rẩy, "Ý của anh là."
"Ý của anh là chúng ta cùng nhau đến già, vợ à, " Sau khi Tuần Tu nói xong, luckygirl_co cúi đầu lại lấy ra một chiếc nhẫn khác của nam, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Liễu Y qua, đặt ở trong lòng bàn tay Liễu Y, mong đợi nhìn Liễu Y.
Liễu Y nuốt nước miếng, cúi đầu lấy tay tính toán, nói gì chứ, yêu nhau phải hơn một năm, hiện tại còn chưa tới ba tháng, có lẽ Liễu Y chưa từng nghĩ tương lai sẽ như thế nào, sau khi tiếp nhận Tuần Tu, Liễu Y chỉ muốn thuận theo tự nhiên, nhưng như thế này cũng quá nhanh đi diiễn đàn, lêq quý đôn cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.
"Có phải quá nhanh hay không, " Hồi lâu Liễu Y mới nặn ra một câu, nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng có chút loạn.
Tuần Tu đưa tay vén sợi tóc trên mặt Liễu Y ra sau tai, trực tiếp vỗ về vành tai xinh xắn, "Anh lại cảm thấy rất chậm, tiểu Y, không phải còn muốn rời khỏi anh chứ, hửm."
Liễu Y vô ý thức lắc đầu, "Chưa từng nghĩ."
"Nếu không muốn rời khỏi anh...chúng ta là người yêu, em hiểu anh...anh cũng hiểu em, hơn nữa nên làm cũng đã làm, hiện tại tình cảm ổn định, cho nên cũng nên kết hôn, chẳng lẽ, em muốn nói xong chuyện yêu đương với anh liền hất tay đi, tiểu Y, đó là đùa giỡn tình cảm, không được làm như vậy, " Tuần Tu nhỏ giọng hướng dẫn từng bước.
Liễu Y lắc đầu, trừng mắt liếc, "Em là loại người như vậy à."
Khóe miệng Tuần Tu vãnh lên, "Vậy chúng ta kết hôn cũng là thuận nước đẩy thuyền, cái này gọi là thuận theo tự nhiên, sao?."
Liễu Y gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, đúng là như thế, nhưng là, Liễu Y có cảm giác không đúng lắm.
"Đeo lên cho anh, tiểu Y, từ nay về sau, anh chính là người của em, " Khóe mắt Tuần Tu chứa ý nụ cười, đưa ngón tay thon dài ra, ánh mắt nhìn liễu y còn đang sững sờ.
Liễu Y vừa nghe, mở lòng bàn tay ra, trong đó có một chiếc nhẫn của nam, lúc này, Liễu Y nhớ tới gương mặt của ba mẹ kiếp trước, nhớ tới kiếp sống năm năm đần độn sớm chiều khó giữ được, nhớ tới lúc mới tới vẫn còn vui sướng không thể tin, nhớ tới những lúc ở cùng Tuần Tu.
Liễu Y ngẩng đầu nhìn Tuần Tu đang mỉm cười chờ đợi, đáy lòng có chút chua xót, đáy mắt cũng có chút chua xót, trước kia chưa từng nghĩ tới tương lai, mà tương lai lại đến nhanh như vậy diễn. đàn lê, quý đônn khiến Liễu Y không có chuẩn bị, nếu quả thật cần một người cùng mình đi tiếp, nếu như người kia là Tuần Tu, đáy lòng Liễu Y động.
Liễu Y nháy mắt hai cái, khiến đáy mắt ướt át tiêu tán, nhớ tới số tuổi bây giờ của mình, nhớ tới mẹ bây giờ, từ từ hồi hồn, khóe miệng từ từ nhếch lên, có lẽ gật đầu, cũng không phải việc khó gì, dù sao người trước mặt, xác thực dụng tâm cưng chiều mình, có lẽ mình thực sự có thể hạnh phúc, bởi vì ở cái thế giới này, còn có Tuần Tu.
Ánh mắt Tuần Tu dừng ở nụ cười trên mặt Liễu Y, mặc dù là cười nhẹ, mặc dù biến mất trong nháy mắt, nhưng đúng là cười, Tuần Tu giật mình, giống như có gì đó phá vỡ.
Mà Liễu Y sau khi trầm mặc một lúc, cúi đầu lấy chiếc nhẫn lòng bàn tay trong từ từ đẩy vào ngón tay Tuần Tu, sau đó mười ngón tay nắm chặt, ngẩng đầu, nhìn người nào đó đang ngây ngẩn, ho khan một tiếng.
Thấy Tuần Tu không có phản ứng, Liễu Y buồn bực, đưa tay gõ lên trán Tuần Tu, "Nghĩ gì thế."
"Không phải, tiểu Y, vừa rồi em cười, " Tuần Tu sững sờ nói, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Liễu Y sững sờ, đưa tay sờ sờ mặt, lại gần Tuần Tu nhỏ giọng hỏi, "Thật."
Tuần Tu cực kỳ khẳng định gật đầu, ánh mắt liếc qua ngón tay, sau khi giật mình, khóe miệng mở nụ cười chân thật, tiến tới trước mặt Liễu Y nhỏ giọng nói, "Tiểu Y, em đồng ý, em đồng ý thật."
Liễu Y đẩy gương mặt tuấn tú của Tuần Tu ra, nhàn nhạt thoáng nhìn, "Tốt lắm, về anh sau là người của em rồi, giống người ngốc quá."
Tuần Tu cười rộ lên, ánh mắt dịu dàng, vốn là không ôm hy vọng gì, chỉ là muốn nói trước với Liễu Y nói một tiếng, bởi vì coi như Liễu Y không đồng ý, chờ vài ngày, không đồng ý cũng phải đồng ý, chỉ là không ngờ, quả nhiên Liễu Y không theo lẽ thường, đáy mắt Tuần Tu thoáng qua một tia sáng, mặc kệ tai sao Liễu Y lại đồng ý, nếu đồng ý, vậy thì không có cơ hội thay đổi rồi.
Cánh tay Tuần Tu ôm eo Liễu Y càng chặt, cúi đầu hôn lên trán Liễu Y, giống như tuyên thệ, giống như lời thề.
Liễu Y liếc Tuần Tu đang ôm chặt mình, cũng không còn để ý, đối với Liễu Y mà nói, chỉ cần mình nghĩ thông suốt, đó chính là chuyện đương nhiên, hiện tại có cảm giác giống như ăn cơm xong, chỉ là trên ngón tay nhiều thêm một chứng cớ mà thôi.
Trên đường, xe chở Tiền Văn Phương và Hiểu Mẫn lái lên một con đường khác, những xe khác trực tiếp đi tới chung cư Phong Hòa.
Không lâu sau, xe dừng trước cửa nhà ở Phong Hòa chung cư, liễu y cám ơn Hải Phong đã mở cửa xe, liền đi xuống xe, quay đầu chuẩn bị ôm lấy Tuần Tu, chỉ thấy Tuần tu Nhẹ động đầu, nắm tay của mình, từ từ đi xuống.
Liễu Y ánh mắt thấy Hải Phong không có nửa điểm kinh ngạc, đứng bên Tuần Tu nhỏ giọng hỏi, "Bây giờ anh không ngồi xe lăn nữa."
Tuần Tu phất phất tay với sau lưng, đoàn xe nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại Hải Phong cầm hành lý của Liễu Y đứng ở phía sau, đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Y, nhỏ giọng nói, "Cũng không thể để cho người khác cho là em gả cho người tàn phế."
"Còn nhà họ Dương, " Liễu Y vô cùng rõ ràng, trong lòng có chút cảm động, dù sao Tiền Văn Phương cũng mấy lần nói tới chuyện chân Tuần Tu, chuyện mình và Tuần Tu, sớm muộn cũng sẽ bị người moi ra diien đàn, lêq quý đônn hiện tại Tuần Tu có thể bình thường đi lại, cũng làm cho áp lực Liễu Y nhỏ rất nhiều.
"Nhà họ Dương là thế lực ủng hộ anh, trước kia chỉ sợ phiền toái mà thôi, hiện tại nhà họ Dương đã ổn định, hiện tại anh bình phục, nói không chừng còn là chuyện tốt, yên tâm đi, những chuyện này trong lòng anh biết rõ, anh không thể để cho người khác nói xấu em" Tuần Tu nhỏ giọng nói, sau khi trấn an Liễu Y, liền dắt tay Liễu Y đi về phía trước.
Liễu Y đi theo Tuần Tu, nhàn bàn tay được Tuần Tu nắm chặt, nháy mắt hai cái, buồn bực suy nghĩ, quả nhiên trước kia là ảo giác, hiện tại khí thế người này bắt đầu vượt trên mình rồi.
Bình luận facebook