-
Chương 40
Liễu Y thấy Tuần Tu chỉ có một mình, lập tức xem xét xung quanh, thì phát hiện có hai người đang nấp trong bóng tối, âm thầm gật đầu, cũng bình thường mà, người như anh ta sao có thể ra ngoài một mình được chứ.
Liễu Y đi lên trước hai bước, mắt sáng lên: “Anh tới đây trả nợ sao, mà anh tự mình tới đây làm gì chứ, trực tiếp cho người đưa tới là được, nếu không thì tôi đi lấy cũng được, nhưng mà, anh làm sao lại biết tôi ở đây thế ."
Tay Tuần cứng đờ, cố gắng bình tĩnh lại, anh chỉ là đi ngang qua, nghe Hà Dương nói Liễu Y xin nghỉ phép, cũng không biết tại sao, thế nhưng đi ngang qua chung cư cô ở, rồi đứng đợi ở trước cửa căn hộ mấy tiếng đồng hồ, đến tận bây giờ, mà mới vừa gặp mặt, l y lại đi đòi nợ một cách thẳng thắn, khiến Tuần Tu hết nói nổi, quả nhiên làm cho người ta tức chết mà.
"Lần trước tôi đưa cô về nhà đó, nhớ không." Tuần Tu cố gắng kiềm chế, ánh mắt bình tĩnh.
Liễu Y cảnh giác liếc nhìn: "Không thể nào."
"Tôi đợi đến lúc cô mở đèn mới đi, nên mới có thể đoán ra." Tuần Tu căn bản là đã thuộc làu địa chỉ trong tài liệu, mà phải mắt nhắm mắt mở nói dối Liễu Y.
Liễu Y thả lỏng, việc này mà cũng có thể xảy ra sao, chỉ vì trả nợ, không đến nỗi như thế chứ, mắt liếc Tuần Tu một cái, dạo gần đây tiền dễ kiếm thật, rồi cô nhớ tới tiền trong ngần hàng sắp tăng lên, trong lòng vui vẻ, phất phất tay: "Vào nhà rồi hãy nói."
Liễu Y xoay người mở cửa, căn bản không nhìn thấy ánh mắt mong đợi Tuần Tu, chỉ chỉ bên trong nhà: "Vào đi."
Tuần Tu cúi đầu chuyển động xe lăn từ từ đi vào trong, thấy Liễu Y không thèm giúp đỡ, nhỏ giọng tằng hắng, một lần, hai lần, lần nữa rốt cuộc chỉ thấy Liễu Y đóng cửa lại, tự nhiên đi thẳng vào nhà.
Tuần Tu không ôm hy vọng gì tự mình làm hết, từ từ di chuyển xe lăn vào bên trong, nhìn xung quanh, căn phòng tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, mà nó lại sạch sẽ một cách quá đáng, cảm giác chủ nhân của nó lúc nào cũng dọn dẹp.
Những điều này thật ra là thói quen của Liễu Y từ thế giới bên kia, cô không có chỗ ở cố định, lúc nào cũng chuẩn bị để dọn đi, cho nên trong phòng sạch sẽ trống trải, nhưng trừ nhà bếp ra.
"Sao cô không hỏi tôi làm sao tới được đây?" Tuần Tu không biết làm sao Liễu Y lại cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, dù sao anh là người tàn phế, mặc dù chỉ là giả bộ, nhưng cô lại chẳng thèm hỏi thăm gì cả.
Liễu Y sững sờ, bỏ túi xuống, quay đầu nhìn Tuần Tu trong phòng khách, xoa xoa tóc, cười ha hả, nói: "À đúng rồi, tôi quên mất, anh tới đây bằng cách nào thế?"
Nghe xong, khiến Tuần Tu nhíu lông mày, cái này gọi là tự làm tự chịu, một lúc sau, mới nói: "Chỉ là thuận đường tới đây, bọn họ vẫn còn ở lầu dưới đấy."
Liễu Y liếc mắt, nghiêm túc điểm đầu, thật ra thì trong lòng không tin, lừa gạt người khác là tốt rồi, lại dám gạt cô, vậy hai người trốn dưới cầu thang là ai chứ, ngoài miệng nói, "A, vậy tôi yên tâm rồi." (mọi người nghĩ hai người đó là ai, họ chẳng tốt lành gì đâu nhé)
Liễu Y đi tới trước mặt Tuần Tu, ánh mắt rõ ràng, mà Tuần Tu không hiểu, cúi đầu nói: "Tôi đợi cô lâu rồi, không ngại rót cho tôi ly nước trà chứ?"
Liễu Y sững sờ, chẳng lẽ không phải là trực tiếp trả sạch khoản nợ, sau đó ra về ư, đây là sao chứ, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tuần Tu.
Tuần Tu lặp lại, anh chưa từng thấy ánh mắt nhìn anh như vậy, nhìn thẳng Liễu Y, nhắc lại : "Tôi có thể uống ly nước không?"
"Có thể, đương nhiên là không thành vấn đề, một ly 100, được chứ." Liễu Y hồi hồn lại, thuận miệng nói, rồi xoay người đi vô nhà bếp: “Anh chờ chút."
Tuần Tu vỗ trán, biết là sẽ thế này mà, liếc nhìn bóng dáng Liễu Y chạy vô nhà bếp, rồi chuyển động xe lăn đi vô nhà bếp.
Vừa tới cửa nhà bếp, khóe miệng Tuần Tu giật giật, nghiêng đầu nhìn lại phòng khách, rồi nhìn nhà bếp lần nữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cái này thật sự là nhà bếp sao, không phải là kho hàng, chỉ thấy hai bên nhà bếp, chất đầy bao gạo, còn có thêm một đống rau cải chất thành đồng, chính giữa là mấy cái tủ, có mấy cánh cửa mở ra, có thể thấy bên trong cũng có rất nhiều đồ dự trữ, còn nơi tương đối trống, thì có bếp gas với bồn rửa chén, còn lại thì nơi nơi đều chất đầy đồ ăn dự trữ, cái này cần ăn bao nhiêu lâu mới hết đây chứ.
Tuần Tu thầm than, nhưng càng muốn tìm hiểu về Liễu Y nhiều hơn.
Liễu Y rót trà ra, xoay người, gật đầu nói: "Nơi này quá nhỏ, hay là ra phòng khách."
Hai người đi ra phòng khách, Liễu Y cung kính đặt ly trà vào trong tay Tuần Tu, thuận miệng nói: "Trong nhà không có trà, chỉ có nước lọc, chấp nhận đi, giá tiền không thay đổi."
Tuần Tu thoáng nhìn, không so đo quá nhiều, gật đầu, tinh tế uống vào, ưu nhã mà khóe léo.
Liễu Y ngồi đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm ly nước dần dần ít đi, lộ ra chờ đợi.
Với ánh mắt như thế, có thể bình tĩnh tiếp tục uống nước cũng chỉ có Tuần thiếu mà thôi, nhưng chỉ cần nghĩ ly nước này, hết 100, không thể không khiến Tuần Tu hoài nghi Liễu Y thiếu tiền đến mức độ nào, nếu cẩn thận ngẫm kỹ lại, Tuần Tu lại cảm thấy mùi vị không tồi, dù sao tiền nào của nấy, mặc dù chỉ là nước, nhưng lại là ở nhà Liễu Y.
Tuần Tu vuốt ve cái ly, dù bận vẫn ung dung nhìn Liễu Y đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng cong lên: "Thêm một ly nữa đi."
Liễu Y trợn to hai mắt: "Anh chắc chứ?"
Tuần Tu gật đầu, nhìn người nào đó đang nhanh chóng đi lấy ly nước, trong mắt hiện lên nụ cười.
Liễu Y nhìn người nào đó uống hết ly này đến ly khác, nhưng lại không thấy trả nợ, uống xong lại đi về.
Bầu trời dần tối, bụng Liễu Y sôi ùng ục, rối rắm liếc nhìn ly nước lại đưa tới, Liễu Y bắt đầu lay ngón tay, ba tiếng uống năm ly nước, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi thăm: "Sắc trời không còn sớm, anh nên đi về không phải chứ?"
Tuần Tu giương mắt, nhìn Liễu Y, chợt nói: "Đúng vậy, tôi phải đi về rồi."
Hai mắt Liễu Y sáng lên: "Vậy tiền anh nợ …"
Nghe thấy Liễu Y nói thế, Tuần Tu không chút để ý thoáng nhìn, nhếch miệng lên, "Không thiếu được cô, còn có lãi suất."
Liễu Y thấy người nào đó đưa tiền cho mình, trong lòng vui mừng, đếm xong u, ngẩng đầu nhìn Tuần Tu: "Đủ rồi, cám ơn đưa tới đây, cái đó, để tôi tiễn anh vậy."
Tuần Tu thấy Liễu Y nhanh chóng đứng lên đẩy xe lăn, không nói cái gì nữa, bị Liễu Y đẩy ra ngoài cửa, chỉ là trên đường, nghiêng đầu liếc nhìn: "Đúng rồi, hôm nay thiếu lần sau lại trả, yên tâm, tính luôn lãi suất."
Bước chân Liễu Y ngừng, nhớ lại hồi nãy nói chuyện, mắt liếc mấy ly nước trên bàn, lại quay đầu nhìn người nào đó đang tựa vào xe lăn, nuốt nước bọt, đây là tiền đưa tới cửa, mà tiền này sao thấy không an toàn vậy chứ, lại một lần nữa, khiến Liễu Y khó có thể tiếp nhận, thứ tới quá dễ dàng, luôn làm cho con người cảm thấy lo lắng.
"Cái đó không cần thiết, tôi hồi nãy cũng đã nói …" Liễu Y cúi đầu, mau chóng đẩy xe lăn ra bên ngoài, người này nên bớt tiếp xúc thì hơn.
Tuần Tu cúi đầu khóe miệng cong lên, trừ lần đầu tiên ở trong xe nghiêm chỉnh cự tuyệt, đây chính là lần thứ hai nhìn thấy bộ dạng kia của Liễu Y, ngay sau đó bình tĩnh nói: "Không được, cái nào ra cái đó, hôm nay không mang đủ, lần sau lại trả cô, hay là, tiền của tôi cô không cần phải không."
Liễu Y khựng lại, còn có chuyện này, gấp gáp đưa tiền, trước đó chưa từng có, chỉ là, nếu người này chân thành như thế, cô đây cũng yên tâm: "Vậy thì lần sau đi."
Liễu Y đẩy xe lăn đem Tuần Tu đến trước cửa chung cư Văn Hưng, mắt liếcHải Phong, hai người chào hỏi, rồi lễ phép tạm biệt Tuần Tu, mới xoay người đi vào trong.
Mà lúc này Tuần Tu chặn lại hành động của Hải Phong , chuyển động xe lăn đưa mắt nhìn bóng dáng Liễu Y đi xa, tay xiết chặt, đáy mắt tối tăm, không biết nghĩ cái gì.
Liễu Y về đến nhà, vội vàng đóng cửa lại, chạy đến trước gương, đưa tay nắm chặt lấy mặt của mình, nhìn chung quanh, không thu hoạch được gì, âm thầm nghĩ Tuần Tu vì sao lại không mời mà tới nhà cô, có thể tưởng tượng toàn bộ, thật là không có gì cái gì để Liễu Y có thể nghi ngờ với cảnh giác, cô như thế nào, cô tự biết rõ.
Liễu Y vỗ ót, không nghĩ ra gì nên bỏ cuộc, dù sao thì đợi đến nước tới chân rồi nhảy.
Vùng ngoại ô Đô Thành nhà riêng Tần Vân, đèn sáng.
Tần Vân mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, khóe miệng nở nụ cười, nhớ tới lần trước thỏa thuận vai diễn, Tần Vân tâm tình vui vẻ, đối với tương lai tràn đầy lòng tin, âm thầm nghĩ đến, chỉ cần cho cô ta thời gian, cô ta có thể lần nữa ngồi vững ở vị trí đầu.
Vừa tới dưới lầu, điện thoại vang lên, Tần Vân khoát tay áo với phụ tá chạy ra phòng bếp, "Tôi nghe cho."
Đi tới sofa, cầm điện thoại lên, dịu dàng nói: "Tôi là Tần Văn."
Nghe được âm thanh của nhà sản xuất quen thuộc, khóe mắt Tần Văn mang theo nhu tính, nhưng sau mấy câu, sắc mặt trầm xuống, tay nắm chặt điện thoại, nghe được giọng nói bên kia, vội vàng xác nhận: "Anh lặp lại lần nữa cho tôi."
Tiếng nói xác định truyền tới, Tần Vân không đợi cuộc trò chuyện kết thúc, lập tức cúp điện thoại, mắt lộ ra tức giận.
Tần Vân hiện tại không thèm rửa mặt, nóng nảy đi tới đi lui trong phòng, phụ tá bưng sữa tươi đi tới, nhỏ giọng nói ra: "Tần tỷ, sữa tươi."
Tần Vân có mắt không tròng, khoát tay áo, xoay người đi tới ghế sa lon, thấy phụ tá ngăn trước mặt, phiền lòng đưa tay lật đổ cái ly: "Để cho tôi yên đi, không có việc gì thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi."
Phụ tá cúi đầu liếc cái ly bị bể, vội vàng xoay người đi lấy đồ làm vệ sinh.
Tần Vân nhướng mày liếc nhìn, nhảy qua, ngồi trên ghế sofa, vỗ trán, sắc mặt tối tăm.
Nhà sản xuất từ chối mình, Tần Vân ngày càng cảm thấy khó khăn, thật chẳng lẽ không thể xoay minh được, càng nghĩ càng nóng nảy, đưa tay cầm điện thoại lên đi ra ngoài.
Liễu Y đi lên trước hai bước, mắt sáng lên: “Anh tới đây trả nợ sao, mà anh tự mình tới đây làm gì chứ, trực tiếp cho người đưa tới là được, nếu không thì tôi đi lấy cũng được, nhưng mà, anh làm sao lại biết tôi ở đây thế ."
Tay Tuần cứng đờ, cố gắng bình tĩnh lại, anh chỉ là đi ngang qua, nghe Hà Dương nói Liễu Y xin nghỉ phép, cũng không biết tại sao, thế nhưng đi ngang qua chung cư cô ở, rồi đứng đợi ở trước cửa căn hộ mấy tiếng đồng hồ, đến tận bây giờ, mà mới vừa gặp mặt, l y lại đi đòi nợ một cách thẳng thắn, khiến Tuần Tu hết nói nổi, quả nhiên làm cho người ta tức chết mà.
"Lần trước tôi đưa cô về nhà đó, nhớ không." Tuần Tu cố gắng kiềm chế, ánh mắt bình tĩnh.
Liễu Y cảnh giác liếc nhìn: "Không thể nào."
"Tôi đợi đến lúc cô mở đèn mới đi, nên mới có thể đoán ra." Tuần Tu căn bản là đã thuộc làu địa chỉ trong tài liệu, mà phải mắt nhắm mắt mở nói dối Liễu Y.
Liễu Y thả lỏng, việc này mà cũng có thể xảy ra sao, chỉ vì trả nợ, không đến nỗi như thế chứ, mắt liếc Tuần Tu một cái, dạo gần đây tiền dễ kiếm thật, rồi cô nhớ tới tiền trong ngần hàng sắp tăng lên, trong lòng vui vẻ, phất phất tay: "Vào nhà rồi hãy nói."
Liễu Y xoay người mở cửa, căn bản không nhìn thấy ánh mắt mong đợi Tuần Tu, chỉ chỉ bên trong nhà: "Vào đi."
Tuần Tu cúi đầu chuyển động xe lăn từ từ đi vào trong, thấy Liễu Y không thèm giúp đỡ, nhỏ giọng tằng hắng, một lần, hai lần, lần nữa rốt cuộc chỉ thấy Liễu Y đóng cửa lại, tự nhiên đi thẳng vào nhà.
Tuần Tu không ôm hy vọng gì tự mình làm hết, từ từ di chuyển xe lăn vào bên trong, nhìn xung quanh, căn phòng tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, mà nó lại sạch sẽ một cách quá đáng, cảm giác chủ nhân của nó lúc nào cũng dọn dẹp.
Những điều này thật ra là thói quen của Liễu Y từ thế giới bên kia, cô không có chỗ ở cố định, lúc nào cũng chuẩn bị để dọn đi, cho nên trong phòng sạch sẽ trống trải, nhưng trừ nhà bếp ra.
"Sao cô không hỏi tôi làm sao tới được đây?" Tuần Tu không biết làm sao Liễu Y lại cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, dù sao anh là người tàn phế, mặc dù chỉ là giả bộ, nhưng cô lại chẳng thèm hỏi thăm gì cả.
Liễu Y sững sờ, bỏ túi xuống, quay đầu nhìn Tuần Tu trong phòng khách, xoa xoa tóc, cười ha hả, nói: "À đúng rồi, tôi quên mất, anh tới đây bằng cách nào thế?"
Nghe xong, khiến Tuần Tu nhíu lông mày, cái này gọi là tự làm tự chịu, một lúc sau, mới nói: "Chỉ là thuận đường tới đây, bọn họ vẫn còn ở lầu dưới đấy."
Liễu Y liếc mắt, nghiêm túc điểm đầu, thật ra thì trong lòng không tin, lừa gạt người khác là tốt rồi, lại dám gạt cô, vậy hai người trốn dưới cầu thang là ai chứ, ngoài miệng nói, "A, vậy tôi yên tâm rồi." (mọi người nghĩ hai người đó là ai, họ chẳng tốt lành gì đâu nhé)
Liễu Y đi tới trước mặt Tuần Tu, ánh mắt rõ ràng, mà Tuần Tu không hiểu, cúi đầu nói: "Tôi đợi cô lâu rồi, không ngại rót cho tôi ly nước trà chứ?"
Liễu Y sững sờ, chẳng lẽ không phải là trực tiếp trả sạch khoản nợ, sau đó ra về ư, đây là sao chứ, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tuần Tu.
Tuần Tu lặp lại, anh chưa từng thấy ánh mắt nhìn anh như vậy, nhìn thẳng Liễu Y, nhắc lại : "Tôi có thể uống ly nước không?"
"Có thể, đương nhiên là không thành vấn đề, một ly 100, được chứ." Liễu Y hồi hồn lại, thuận miệng nói, rồi xoay người đi vô nhà bếp: “Anh chờ chút."
Tuần Tu vỗ trán, biết là sẽ thế này mà, liếc nhìn bóng dáng Liễu Y chạy vô nhà bếp, rồi chuyển động xe lăn đi vô nhà bếp.
Vừa tới cửa nhà bếp, khóe miệng Tuần Tu giật giật, nghiêng đầu nhìn lại phòng khách, rồi nhìn nhà bếp lần nữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cái này thật sự là nhà bếp sao, không phải là kho hàng, chỉ thấy hai bên nhà bếp, chất đầy bao gạo, còn có thêm một đống rau cải chất thành đồng, chính giữa là mấy cái tủ, có mấy cánh cửa mở ra, có thể thấy bên trong cũng có rất nhiều đồ dự trữ, còn nơi tương đối trống, thì có bếp gas với bồn rửa chén, còn lại thì nơi nơi đều chất đầy đồ ăn dự trữ, cái này cần ăn bao nhiêu lâu mới hết đây chứ.
Tuần Tu thầm than, nhưng càng muốn tìm hiểu về Liễu Y nhiều hơn.
Liễu Y rót trà ra, xoay người, gật đầu nói: "Nơi này quá nhỏ, hay là ra phòng khách."
Hai người đi ra phòng khách, Liễu Y cung kính đặt ly trà vào trong tay Tuần Tu, thuận miệng nói: "Trong nhà không có trà, chỉ có nước lọc, chấp nhận đi, giá tiền không thay đổi."
Tuần Tu thoáng nhìn, không so đo quá nhiều, gật đầu, tinh tế uống vào, ưu nhã mà khóe léo.
Liễu Y ngồi đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm ly nước dần dần ít đi, lộ ra chờ đợi.
Với ánh mắt như thế, có thể bình tĩnh tiếp tục uống nước cũng chỉ có Tuần thiếu mà thôi, nhưng chỉ cần nghĩ ly nước này, hết 100, không thể không khiến Tuần Tu hoài nghi Liễu Y thiếu tiền đến mức độ nào, nếu cẩn thận ngẫm kỹ lại, Tuần Tu lại cảm thấy mùi vị không tồi, dù sao tiền nào của nấy, mặc dù chỉ là nước, nhưng lại là ở nhà Liễu Y.
Tuần Tu vuốt ve cái ly, dù bận vẫn ung dung nhìn Liễu Y đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng cong lên: "Thêm một ly nữa đi."
Liễu Y trợn to hai mắt: "Anh chắc chứ?"
Tuần Tu gật đầu, nhìn người nào đó đang nhanh chóng đi lấy ly nước, trong mắt hiện lên nụ cười.
Liễu Y nhìn người nào đó uống hết ly này đến ly khác, nhưng lại không thấy trả nợ, uống xong lại đi về.
Bầu trời dần tối, bụng Liễu Y sôi ùng ục, rối rắm liếc nhìn ly nước lại đưa tới, Liễu Y bắt đầu lay ngón tay, ba tiếng uống năm ly nước, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi thăm: "Sắc trời không còn sớm, anh nên đi về không phải chứ?"
Tuần Tu giương mắt, nhìn Liễu Y, chợt nói: "Đúng vậy, tôi phải đi về rồi."
Hai mắt Liễu Y sáng lên: "Vậy tiền anh nợ …"
Nghe thấy Liễu Y nói thế, Tuần Tu không chút để ý thoáng nhìn, nhếch miệng lên, "Không thiếu được cô, còn có lãi suất."
Liễu Y thấy người nào đó đưa tiền cho mình, trong lòng vui mừng, đếm xong u, ngẩng đầu nhìn Tuần Tu: "Đủ rồi, cám ơn đưa tới đây, cái đó, để tôi tiễn anh vậy."
Tuần Tu thấy Liễu Y nhanh chóng đứng lên đẩy xe lăn, không nói cái gì nữa, bị Liễu Y đẩy ra ngoài cửa, chỉ là trên đường, nghiêng đầu liếc nhìn: "Đúng rồi, hôm nay thiếu lần sau lại trả, yên tâm, tính luôn lãi suất."
Bước chân Liễu Y ngừng, nhớ lại hồi nãy nói chuyện, mắt liếc mấy ly nước trên bàn, lại quay đầu nhìn người nào đó đang tựa vào xe lăn, nuốt nước bọt, đây là tiền đưa tới cửa, mà tiền này sao thấy không an toàn vậy chứ, lại một lần nữa, khiến Liễu Y khó có thể tiếp nhận, thứ tới quá dễ dàng, luôn làm cho con người cảm thấy lo lắng.
"Cái đó không cần thiết, tôi hồi nãy cũng đã nói …" Liễu Y cúi đầu, mau chóng đẩy xe lăn ra bên ngoài, người này nên bớt tiếp xúc thì hơn.
Tuần Tu cúi đầu khóe miệng cong lên, trừ lần đầu tiên ở trong xe nghiêm chỉnh cự tuyệt, đây chính là lần thứ hai nhìn thấy bộ dạng kia của Liễu Y, ngay sau đó bình tĩnh nói: "Không được, cái nào ra cái đó, hôm nay không mang đủ, lần sau lại trả cô, hay là, tiền của tôi cô không cần phải không."
Liễu Y khựng lại, còn có chuyện này, gấp gáp đưa tiền, trước đó chưa từng có, chỉ là, nếu người này chân thành như thế, cô đây cũng yên tâm: "Vậy thì lần sau đi."
Liễu Y đẩy xe lăn đem Tuần Tu đến trước cửa chung cư Văn Hưng, mắt liếcHải Phong, hai người chào hỏi, rồi lễ phép tạm biệt Tuần Tu, mới xoay người đi vào trong.
Mà lúc này Tuần Tu chặn lại hành động của Hải Phong , chuyển động xe lăn đưa mắt nhìn bóng dáng Liễu Y đi xa, tay xiết chặt, đáy mắt tối tăm, không biết nghĩ cái gì.
Liễu Y về đến nhà, vội vàng đóng cửa lại, chạy đến trước gương, đưa tay nắm chặt lấy mặt của mình, nhìn chung quanh, không thu hoạch được gì, âm thầm nghĩ Tuần Tu vì sao lại không mời mà tới nhà cô, có thể tưởng tượng toàn bộ, thật là không có gì cái gì để Liễu Y có thể nghi ngờ với cảnh giác, cô như thế nào, cô tự biết rõ.
Liễu Y vỗ ót, không nghĩ ra gì nên bỏ cuộc, dù sao thì đợi đến nước tới chân rồi nhảy.
Vùng ngoại ô Đô Thành nhà riêng Tần Vân, đèn sáng.
Tần Vân mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, khóe miệng nở nụ cười, nhớ tới lần trước thỏa thuận vai diễn, Tần Vân tâm tình vui vẻ, đối với tương lai tràn đầy lòng tin, âm thầm nghĩ đến, chỉ cần cho cô ta thời gian, cô ta có thể lần nữa ngồi vững ở vị trí đầu.
Vừa tới dưới lầu, điện thoại vang lên, Tần Vân khoát tay áo với phụ tá chạy ra phòng bếp, "Tôi nghe cho."
Đi tới sofa, cầm điện thoại lên, dịu dàng nói: "Tôi là Tần Văn."
Nghe được âm thanh của nhà sản xuất quen thuộc, khóe mắt Tần Văn mang theo nhu tính, nhưng sau mấy câu, sắc mặt trầm xuống, tay nắm chặt điện thoại, nghe được giọng nói bên kia, vội vàng xác nhận: "Anh lặp lại lần nữa cho tôi."
Tiếng nói xác định truyền tới, Tần Vân không đợi cuộc trò chuyện kết thúc, lập tức cúp điện thoại, mắt lộ ra tức giận.
Tần Vân hiện tại không thèm rửa mặt, nóng nảy đi tới đi lui trong phòng, phụ tá bưng sữa tươi đi tới, nhỏ giọng nói ra: "Tần tỷ, sữa tươi."
Tần Vân có mắt không tròng, khoát tay áo, xoay người đi tới ghế sa lon, thấy phụ tá ngăn trước mặt, phiền lòng đưa tay lật đổ cái ly: "Để cho tôi yên đi, không có việc gì thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi."
Phụ tá cúi đầu liếc cái ly bị bể, vội vàng xoay người đi lấy đồ làm vệ sinh.
Tần Vân nhướng mày liếc nhìn, nhảy qua, ngồi trên ghế sofa, vỗ trán, sắc mặt tối tăm.
Nhà sản xuất từ chối mình, Tần Vân ngày càng cảm thấy khó khăn, thật chẳng lẽ không thể xoay minh được, càng nghĩ càng nóng nảy, đưa tay cầm điện thoại lên đi ra ngoài.