Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Sớm ngày thứ hai, Đỗ Trần theo thói quen dậy sớm, ôm nữ nhi vào rừng đi dạo, các học sinh đều còn đang ngủ, thậm chí tiếng lẩm bẩm (nói mơ) Sam còn xuyên thấu sương mù, truyền ra thật xa thật xa...
Dịch Cốt đi tới bên người hắn, cười nói:
- Thiếu gia, Andy mất tích rồi, Brockman cùng Fancino cũng mất tích rồi.
Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, cười nói:
- Tốt lắm, như vậy thật tốt! Hết thảy đều rất thuận lợi.
Dịch Cốt cũng nhún vai cười nói:
- Thiếu gia, để càng thật hơn một chút, có nên để ta cố ý đuổi theo một đoạn đường không?
Đỗ Trần lắc đầu:
- Không cần, chỉ là đánh mất một sủng vật phế thải! Tâm hắn bây giờ còn có thể đã quên một chút nhịu lần rồi.
- Chủ nhân nhân từ, xin cho phép Harry ca ngợi sự thiện lương của ngài, ngài thật sự quá nhân từ! Nếu Brockman tiên sinh nghe được ngài nói, hắn cũng nhất định ca ngợi ngài.
Tuyết Bỉ nhân vẫn như trước vỗ mông ngựa Đỗ Trần, bất quá trong lòng hắn có điểm tiếc nuối, Andy "mất tích" rồi, chính mình sau này đánh ai đây? Trong lòng thầm nói, có Andy thật tốt, mình có thể đại hiển uy phong! Cái cảm giác kia thật sự là quá sung sướng, sảng khoái....
Andy, ngươi mau trở về! Ta sau này sẽ đánh ngươi ít hơn, mỗi ngày chỉ đánh năm mươi cái, Harry trong lòng cấp bách hô lớn.
- Ai, Andy đáng thuơng bây giờ nhất định chịu không ít đau khổ!
Harry lại lo lắng cho tiểu đệ, không thể không nói, hắn kỳ thật là một vị quản gia rất nhân từ.
- Chịu khổ?
Đỗ Trần cười cười:
- Chịu khổ? Ta ngày hôm qua dường như đã quên nói cho Brockman tiên sinh, Andy chỉ là một con cọp - dù sao hắn sớm muộn cũng phát hiện ra điểm này, nhưng trước đó thì... ai, chúng ta xin chúc phúc cho hắn a! Hy vọng thần đen đủi không nên thèm thuồng hắn a?
- Ân! Brockman thảm rồi!
Tiểu Bối Bối cười xấu hắc hắc.
Đỗ Trần thơm tiểu hài dáng yêu kia một cái:
- Ngươi nói quá đúng, nữ nhi thân ái.
"Phốc", tiểu hài biến thành Alex, hắn hết nhìn đông nhìn tây một chút, ngạc nhiên nói:
- Phì lang đâu?
-----------------
Ở nơi nào đó trong vân vụ sâm lâm.
Fancino trọng thương chưa lành chỉ có thể đi theo sau Brockman, trên người hắn chỉ có một cái khố, cơ thể tinh tráng lộ ra ngoài, trong rừng rậm vô cùng chói mắt.
Mà quần áo của hắn sớm đã bị Brockman buộc lên vai thành một hình bao tải, bên trong có rất nhiều thịt, "Bao tải" trên lưng Brockman, trong miệng lại không ngừng cười:
- Andy đại nhân, mùi vị của thịt ngài vừa lòng chứ? A a, mặt khác xin ngài đi nhanh một chút được không?
Phì lang Andy chậm rãi ung dung đi bộ, phảng phất không nghe thấy lời Brockman, hắn chỉ có thái độ cao cao tại thượng, còn có khí thế kinh khủng ép tới phía trước khiến hai người không thở nổi.
Thật lâu sau, phì lang rốt cuc mở miệng, hắn dùng miệng lôi một bụi rậm ra tất cả các cây nhỏ, chậm rãi nói:
- Ta là một con sói có giấc mộng, không thể để thể lực tiêu hao vào chuyện nhàm chán như vậy! ân, còn lo lắng cái gì? Mở đường.
- Vâng, vâng, ! Andy đại nhân cường đại, ta hiểu rồi.
Brockman sợ khí thế của Andy, quay đầu quát Fancino:
- Nhìn cái gì? Mau vì đại nhân Andy mở đường.
Một mặt nói, Brockman còn mang mỹ thực lên, trong lòng hắn cũng rất sợ, mặc dù đại nhân Andy dường như không phải quá thông minh, nhưng khí thế của hắn thật sự khiến người ta sợ hãi, chính mình mặc dù mang nó chạy đi, nhưng cũng lo lắng, sợ nó mất hứng, một ngụm đem mình cùng Fancino thành thức ăn của nó...
Ai, đường liên lạc với tổ chức còn rất dài, trên đường nhất định phải hầu đại nhân Andy cho tốt. Nếu có thể mang về tới cơ địa, ai có đủ thực lực lấy "Số 6" từ Andy đại nhân chứ, quá đau đầu...
Fancino bị trọng thương cùng mệt nhọc đã mất đi khí lực, rốt cục cũng quét hết chướng ngại, nhưng lúc này, Andy đại nhân đã ăn hết chỉ còn sót lại nửa miếng thịt lớn, liếm mép nói:
- Ta ăn gấp ba lần mới no, lập tức kiếm thức ăn cho ta! Nhớ kỹ, Quý tộc không ăn thỏ loại thịt bình thường này, Andy của các ngươi có giấc mộng, là quý tộc lang có khẩu vị, thực vật để ăn chỉ có thể là cao cấp dị thú. Còn lo cái gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn cho đại nhân Andy phạt một lần sao? Xem ra, cái lỗ tai của các ngươi không cần tồn tại rồi.
Hắn mở miệng ra.
Trời ạ, đại nhân Andy quả thật quá mạnh mẽ, ăn quá nhiều... Brockman cười khổ không thôi, hắn nhìn lướt qua Fancino bị trọng thương, trong lòng biết cho dù mình để Fancino đi săn dị thú, vậy cũng không biết là ai săn ai! Quên đi, chính mình tự đi vậy.
Dặn dò Fancino hầu đại nhân thật tốt, bị ba tỷ muội đánh thương, lại "thị tẩm" vài ngày, thần tứ bá tước Brockman tự mình đi săn, thật lâu sau, hắn mang theo hai con lục cấp băng hồ, trên thân thêm một vết thương trở lại.
- Đáng chết! Ta chán ghét hồ ly! Thịt của chúng nó phi thường khó ăn.
Andy phẫn nộ rống to.
Phốc, phốc!! Brockman tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh theo cái trán chảy xuống, hình dáng đại nhân Andy thịnh nộ quá kinh khủng, quả thực dọa chết người...
Hung hăng mắng chửi một trận, đại nhân Andy rốt cục hài lòng một chút, xem như biết Brockman với hắn hiếu thuận. Tiếp đó, thong thả không có phản ứng gì, tuyết lang lười biếng vô cùng mẫn cảm với thực vật đột nhiên ý thức được chính mình phạm vào một sai lầm rất lớn! Một sai lầm phi thường nghiêm trọng, sai lầm không thể tha thứ.
Đương nhiên sai lầm này không phải là nó bị người khác đánh chạy, mà là nó phát hiện, chính mình thật sự quá khổ cực, mà hai người kia cũng quá dễ dãi...
- Hắc, đều đứng lên cho đại nhân Andy, theo ta phân phó mà làm! Nếu không tay chân các ngươi cũng không cần tồn tại.
Vừa thở một hơi, nghỉ ngơi chốc lát, mượn cơ hội điều trị thương thế Brockman đứng lên:
- Đại nhân Andy, ngài có phân phó gì không?
- Ngươi, đi chặt cây, ngươi, cởi quần áo ra...
Dưới sự chỉ huy của Andy, vân vụ sâm lâm xuất hiện một tràng cảnh vô cùng quỷ dị, hai nam nhân trần truồng, một người kéo phản, một người vai còn vác bao tải chưa đầy thịt. hai người vết thương đầy mình, nhưng bọn họ lại ra sức kéo phản, đi lại trong sương mù.
Trên phản, một tuyết lang phát phì như lợn.
Nhưng thanh âm của hắn vẫn không hài lòng truyền khắp rừng rậm:
- Đáng chết, các ngươi mau một chút, xem ra hai chân các ngươi không cần phải tồn tại rồi.
... trong trại, Đỗ Trần hưởng thụ mỹ vị bữa sáng trong truyền thuyết mà nhi tử tự mình làm, thích ý luyện một bài kiếm pháp, sau đó các học sinh mau chóng chuẩn bị rời đi, biến nhi tử thành nữ nhi, trong lúc cất dấu Tuyết Bỉ nhân thì thưởng thức thêm một chén trà. Đỗ Trần tựa trên ghế mềm hưởng thụ sự thoải mái cùng đọc một quyển huyền huyễn tiểu thuyết, tên gọi - hậu Vẫn Thần thời đại, tinh không đệ nhất đấu thần Charlermagne cùng mười ba tình nhân của hắn.
Rất nhanh, Anne rời giường, nàng vén trướng bồng, rửa mặt đơn giản một chút, một mặt nhìn trộm Đỗ Trần, một mặt chuẩn bị bữa sáng, hạnh phúc tràn ngập lòng nàng. Ai, nếu không có ngoại nhân, chỉ có mình cùng Francis hai người hưởng thụ sáng sớm thích ý như thế, thật là tuyệt.
Đây là một buổi sáng rất thoải mái, Đỗ Trần chờ các học sinh đều ra khỏi giường mới tuyên bố Brockman tiên sinh có việc rời đi, không để ý tới an toàn của mình cùng bằng hữu, đặc ý phái Andy đi bảo vệ bọn họ! Một lời nói này, đã thỏa mãn một phần tâm tư của Anne - Francis đồng học là người thiện lương trượng nghĩa, ngay cả thần sủng cường đại cũng có thể tùy ý cho mượn, trợ giúp bằng hữu, tổ phụ cùng phụ thân nhất định sẽ rất thích hắn.
Trải qua hơn mười ngày, bọn người Đỗ Trần rốt cục rời đi vân vụ sâm lâm đáng chết, nghe tiêng kêu như sói tru của Demis, thì biết bọn họ sẽ tới nơi nào rồi:
- U hống, đổ trường thân ái, ta rốt cục lại thấy ngươi, ta luôn mơ tưởng tới ngươi.
Đúng vậy, là đổ trường của trấn York.
Anne thoáng liếc mắt nhìn Demis, phẫn hận:
- Demis giáo thụ, xin không nên tới đổ trường nữa, lần này nếu không phải ngươi, chúng ta cũng đã không gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.
Gần đây, Demis đã hoàn toàn mấy đi uy tín của giáo thụ trong lòng các đệ tử, các đệ tử đối với hắn tựu nhiên cũng không "khách khí".
Demis da mặt dày cười cười, trong khi bên trong đổ trường đã bước ra mười mấy người, cầm đầu đúng là Eldenman, lão già thành tinh, trước mặt người ngoài không xưng danh hiệu "Thập Tam", nhưng cũng từ ánh mắt Anne nhìn Đỗ Trần phát hiện ra một chút vị đạo, trong lòng càng thêm kiên định ý niệm kết giao Đỗ Trần, cười nói:
- Tiểu huynh đệ, các ngươi rốt cục cũng trở lại, bốn con Dực long cho Á Long liễn đã hoàn toàn phục hồi như cũ, tùy thời có thể bay.
- Á Long liễn?
Anne sửng sốt.
Eldenman làm bộ không nhận ra Anne, cười nói:
- Đúng vậy, Á Long liễn của Francis tiểu huynh đệ, một ngày có thể đưa các ngươi tới thành St. John.
Đỗ Trần cười giảng thuật lại chuyện xưa đã trải qua ở trấn York, các học sinh đều may mắn có thể ngồi bốn đầu Dực long bay tới thành St. John, không ai chú ý tới vẻ mặt lão thầy bói Bowen trở nên không dễ coi.
Hắn vẫn giống trước kia hèn mọn, bỉ ổi ngồi ở góc phòng, ôm lấy bao bố, miệng đầy răng vàng, cúi đầu:
- Một ngày là có thể tới thành St. John sao?
Không nào để ý tới ánh mắt Demis bên cạnh, hai người tựa như hai tên phạm nhân sắp được ra tù, Demis khoác vai Bowen, thấp giọng nói:
- Hắc, không phải tốt lắm sao? Đi xem thành St. John.
Bowen mờ mịt lắc đầu, không nói gì.
Sau một ngày nghỉ ngơi, hồi phục tại trấn York, bọn người Đỗ Trần bước lên Á Long liễn.
- Ha ha, thật sự là quá nhanh! Ta vừa ngủ dây, khoảng cách tới thành St. John cũng chỉ có năm mươi dặm.
Sam Fancino đứng bên cửa sổ, hưng phần nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Nhưng lúc này, đột nhiên lão Bowen lại nhìn thủy tinh cầu trong tay, quát lớn:
- Ta không đi thành St. John, hạ xuống! Ta có việc phải làm, lập tức hạ xuống! Lập tức.
Liên Hoa Bảo Giám
Dịch Cốt đi tới bên người hắn, cười nói:
- Thiếu gia, Andy mất tích rồi, Brockman cùng Fancino cũng mất tích rồi.
Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, cười nói:
- Tốt lắm, như vậy thật tốt! Hết thảy đều rất thuận lợi.
Dịch Cốt cũng nhún vai cười nói:
- Thiếu gia, để càng thật hơn một chút, có nên để ta cố ý đuổi theo một đoạn đường không?
Đỗ Trần lắc đầu:
- Không cần, chỉ là đánh mất một sủng vật phế thải! Tâm hắn bây giờ còn có thể đã quên một chút nhịu lần rồi.
- Chủ nhân nhân từ, xin cho phép Harry ca ngợi sự thiện lương của ngài, ngài thật sự quá nhân từ! Nếu Brockman tiên sinh nghe được ngài nói, hắn cũng nhất định ca ngợi ngài.
Tuyết Bỉ nhân vẫn như trước vỗ mông ngựa Đỗ Trần, bất quá trong lòng hắn có điểm tiếc nuối, Andy "mất tích" rồi, chính mình sau này đánh ai đây? Trong lòng thầm nói, có Andy thật tốt, mình có thể đại hiển uy phong! Cái cảm giác kia thật sự là quá sung sướng, sảng khoái....
Andy, ngươi mau trở về! Ta sau này sẽ đánh ngươi ít hơn, mỗi ngày chỉ đánh năm mươi cái, Harry trong lòng cấp bách hô lớn.
- Ai, Andy đáng thuơng bây giờ nhất định chịu không ít đau khổ!
Harry lại lo lắng cho tiểu đệ, không thể không nói, hắn kỳ thật là một vị quản gia rất nhân từ.
- Chịu khổ?
Đỗ Trần cười cười:
- Chịu khổ? Ta ngày hôm qua dường như đã quên nói cho Brockman tiên sinh, Andy chỉ là một con cọp - dù sao hắn sớm muộn cũng phát hiện ra điểm này, nhưng trước đó thì... ai, chúng ta xin chúc phúc cho hắn a! Hy vọng thần đen đủi không nên thèm thuồng hắn a?
- Ân! Brockman thảm rồi!
Tiểu Bối Bối cười xấu hắc hắc.
Đỗ Trần thơm tiểu hài dáng yêu kia một cái:
- Ngươi nói quá đúng, nữ nhi thân ái.
"Phốc", tiểu hài biến thành Alex, hắn hết nhìn đông nhìn tây một chút, ngạc nhiên nói:
- Phì lang đâu?
-----------------
Ở nơi nào đó trong vân vụ sâm lâm.
Fancino trọng thương chưa lành chỉ có thể đi theo sau Brockman, trên người hắn chỉ có một cái khố, cơ thể tinh tráng lộ ra ngoài, trong rừng rậm vô cùng chói mắt.
Mà quần áo của hắn sớm đã bị Brockman buộc lên vai thành một hình bao tải, bên trong có rất nhiều thịt, "Bao tải" trên lưng Brockman, trong miệng lại không ngừng cười:
- Andy đại nhân, mùi vị của thịt ngài vừa lòng chứ? A a, mặt khác xin ngài đi nhanh một chút được không?
Phì lang Andy chậm rãi ung dung đi bộ, phảng phất không nghe thấy lời Brockman, hắn chỉ có thái độ cao cao tại thượng, còn có khí thế kinh khủng ép tới phía trước khiến hai người không thở nổi.
Thật lâu sau, phì lang rốt cuc mở miệng, hắn dùng miệng lôi một bụi rậm ra tất cả các cây nhỏ, chậm rãi nói:
- Ta là một con sói có giấc mộng, không thể để thể lực tiêu hao vào chuyện nhàm chán như vậy! ân, còn lo lắng cái gì? Mở đường.
- Vâng, vâng, ! Andy đại nhân cường đại, ta hiểu rồi.
Brockman sợ khí thế của Andy, quay đầu quát Fancino:
- Nhìn cái gì? Mau vì đại nhân Andy mở đường.
Một mặt nói, Brockman còn mang mỹ thực lên, trong lòng hắn cũng rất sợ, mặc dù đại nhân Andy dường như không phải quá thông minh, nhưng khí thế của hắn thật sự khiến người ta sợ hãi, chính mình mặc dù mang nó chạy đi, nhưng cũng lo lắng, sợ nó mất hứng, một ngụm đem mình cùng Fancino thành thức ăn của nó...
Ai, đường liên lạc với tổ chức còn rất dài, trên đường nhất định phải hầu đại nhân Andy cho tốt. Nếu có thể mang về tới cơ địa, ai có đủ thực lực lấy "Số 6" từ Andy đại nhân chứ, quá đau đầu...
Fancino bị trọng thương cùng mệt nhọc đã mất đi khí lực, rốt cục cũng quét hết chướng ngại, nhưng lúc này, Andy đại nhân đã ăn hết chỉ còn sót lại nửa miếng thịt lớn, liếm mép nói:
- Ta ăn gấp ba lần mới no, lập tức kiếm thức ăn cho ta! Nhớ kỹ, Quý tộc không ăn thỏ loại thịt bình thường này, Andy của các ngươi có giấc mộng, là quý tộc lang có khẩu vị, thực vật để ăn chỉ có thể là cao cấp dị thú. Còn lo cái gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn cho đại nhân Andy phạt một lần sao? Xem ra, cái lỗ tai của các ngươi không cần tồn tại rồi.
Hắn mở miệng ra.
Trời ạ, đại nhân Andy quả thật quá mạnh mẽ, ăn quá nhiều... Brockman cười khổ không thôi, hắn nhìn lướt qua Fancino bị trọng thương, trong lòng biết cho dù mình để Fancino đi săn dị thú, vậy cũng không biết là ai săn ai! Quên đi, chính mình tự đi vậy.
Dặn dò Fancino hầu đại nhân thật tốt, bị ba tỷ muội đánh thương, lại "thị tẩm" vài ngày, thần tứ bá tước Brockman tự mình đi săn, thật lâu sau, hắn mang theo hai con lục cấp băng hồ, trên thân thêm một vết thương trở lại.
- Đáng chết! Ta chán ghét hồ ly! Thịt của chúng nó phi thường khó ăn.
Andy phẫn nộ rống to.
Phốc, phốc!! Brockman tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh theo cái trán chảy xuống, hình dáng đại nhân Andy thịnh nộ quá kinh khủng, quả thực dọa chết người...
Hung hăng mắng chửi một trận, đại nhân Andy rốt cục hài lòng một chút, xem như biết Brockman với hắn hiếu thuận. Tiếp đó, thong thả không có phản ứng gì, tuyết lang lười biếng vô cùng mẫn cảm với thực vật đột nhiên ý thức được chính mình phạm vào một sai lầm rất lớn! Một sai lầm phi thường nghiêm trọng, sai lầm không thể tha thứ.
Đương nhiên sai lầm này không phải là nó bị người khác đánh chạy, mà là nó phát hiện, chính mình thật sự quá khổ cực, mà hai người kia cũng quá dễ dãi...
- Hắc, đều đứng lên cho đại nhân Andy, theo ta phân phó mà làm! Nếu không tay chân các ngươi cũng không cần tồn tại.
Vừa thở một hơi, nghỉ ngơi chốc lát, mượn cơ hội điều trị thương thế Brockman đứng lên:
- Đại nhân Andy, ngài có phân phó gì không?
- Ngươi, đi chặt cây, ngươi, cởi quần áo ra...
Dưới sự chỉ huy của Andy, vân vụ sâm lâm xuất hiện một tràng cảnh vô cùng quỷ dị, hai nam nhân trần truồng, một người kéo phản, một người vai còn vác bao tải chưa đầy thịt. hai người vết thương đầy mình, nhưng bọn họ lại ra sức kéo phản, đi lại trong sương mù.
Trên phản, một tuyết lang phát phì như lợn.
Nhưng thanh âm của hắn vẫn không hài lòng truyền khắp rừng rậm:
- Đáng chết, các ngươi mau một chút, xem ra hai chân các ngươi không cần phải tồn tại rồi.
... trong trại, Đỗ Trần hưởng thụ mỹ vị bữa sáng trong truyền thuyết mà nhi tử tự mình làm, thích ý luyện một bài kiếm pháp, sau đó các học sinh mau chóng chuẩn bị rời đi, biến nhi tử thành nữ nhi, trong lúc cất dấu Tuyết Bỉ nhân thì thưởng thức thêm một chén trà. Đỗ Trần tựa trên ghế mềm hưởng thụ sự thoải mái cùng đọc một quyển huyền huyễn tiểu thuyết, tên gọi - hậu Vẫn Thần thời đại, tinh không đệ nhất đấu thần Charlermagne cùng mười ba tình nhân của hắn.
Rất nhanh, Anne rời giường, nàng vén trướng bồng, rửa mặt đơn giản một chút, một mặt nhìn trộm Đỗ Trần, một mặt chuẩn bị bữa sáng, hạnh phúc tràn ngập lòng nàng. Ai, nếu không có ngoại nhân, chỉ có mình cùng Francis hai người hưởng thụ sáng sớm thích ý như thế, thật là tuyệt.
Đây là một buổi sáng rất thoải mái, Đỗ Trần chờ các học sinh đều ra khỏi giường mới tuyên bố Brockman tiên sinh có việc rời đi, không để ý tới an toàn của mình cùng bằng hữu, đặc ý phái Andy đi bảo vệ bọn họ! Một lời nói này, đã thỏa mãn một phần tâm tư của Anne - Francis đồng học là người thiện lương trượng nghĩa, ngay cả thần sủng cường đại cũng có thể tùy ý cho mượn, trợ giúp bằng hữu, tổ phụ cùng phụ thân nhất định sẽ rất thích hắn.
Trải qua hơn mười ngày, bọn người Đỗ Trần rốt cục rời đi vân vụ sâm lâm đáng chết, nghe tiêng kêu như sói tru của Demis, thì biết bọn họ sẽ tới nơi nào rồi:
- U hống, đổ trường thân ái, ta rốt cục lại thấy ngươi, ta luôn mơ tưởng tới ngươi.
Đúng vậy, là đổ trường của trấn York.
Anne thoáng liếc mắt nhìn Demis, phẫn hận:
- Demis giáo thụ, xin không nên tới đổ trường nữa, lần này nếu không phải ngươi, chúng ta cũng đã không gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.
Gần đây, Demis đã hoàn toàn mấy đi uy tín của giáo thụ trong lòng các đệ tử, các đệ tử đối với hắn tựu nhiên cũng không "khách khí".
Demis da mặt dày cười cười, trong khi bên trong đổ trường đã bước ra mười mấy người, cầm đầu đúng là Eldenman, lão già thành tinh, trước mặt người ngoài không xưng danh hiệu "Thập Tam", nhưng cũng từ ánh mắt Anne nhìn Đỗ Trần phát hiện ra một chút vị đạo, trong lòng càng thêm kiên định ý niệm kết giao Đỗ Trần, cười nói:
- Tiểu huynh đệ, các ngươi rốt cục cũng trở lại, bốn con Dực long cho Á Long liễn đã hoàn toàn phục hồi như cũ, tùy thời có thể bay.
- Á Long liễn?
Anne sửng sốt.
Eldenman làm bộ không nhận ra Anne, cười nói:
- Đúng vậy, Á Long liễn của Francis tiểu huynh đệ, một ngày có thể đưa các ngươi tới thành St. John.
Đỗ Trần cười giảng thuật lại chuyện xưa đã trải qua ở trấn York, các học sinh đều may mắn có thể ngồi bốn đầu Dực long bay tới thành St. John, không ai chú ý tới vẻ mặt lão thầy bói Bowen trở nên không dễ coi.
Hắn vẫn giống trước kia hèn mọn, bỉ ổi ngồi ở góc phòng, ôm lấy bao bố, miệng đầy răng vàng, cúi đầu:
- Một ngày là có thể tới thành St. John sao?
Không nào để ý tới ánh mắt Demis bên cạnh, hai người tựa như hai tên phạm nhân sắp được ra tù, Demis khoác vai Bowen, thấp giọng nói:
- Hắc, không phải tốt lắm sao? Đi xem thành St. John.
Bowen mờ mịt lắc đầu, không nói gì.
Sau một ngày nghỉ ngơi, hồi phục tại trấn York, bọn người Đỗ Trần bước lên Á Long liễn.
- Ha ha, thật sự là quá nhanh! Ta vừa ngủ dây, khoảng cách tới thành St. John cũng chỉ có năm mươi dặm.
Sam Fancino đứng bên cửa sổ, hưng phần nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Nhưng lúc này, đột nhiên lão Bowen lại nhìn thủy tinh cầu trong tay, quát lớn:
- Ta không đi thành St. John, hạ xuống! Ta có việc phải làm, lập tức hạ xuống! Lập tức.
Liên Hoa Bảo Giám
Bình luận facebook