Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 300
Theo như mọi khi, Ariza ôm tiểu Bối Bối ra ngoài trông coi, trong khi đó Đỗ Trần và Dịch Cốt, trốn trong phòng nghiên cứu kiện tân thánh khí và khối nham thạch màu đen chứa nó.
Một phần tân thánh khí lộ ra bên ngoài Đỗ Trần đã nghiên cứu qua, hắn đặt trọng điểm ở khối nham thạch màu đen, cũng chính là mặt trên thứ phế vật bị bỏ quên của chíến tranh thánh khí.
- Rầm! Rầm!
Đỗ Trần dùng Bạo Phong chùy thủ sớm được cải tạo thành công cụ mở khóa đập lên mặt ngoài của nham thạch, tai nghe được âm thanh vô cùng trong trẻo:
- Chất liệu không giống với thánh khí bình thường bọc bên ngoài là kim chúc, nhưng cũng không giống với độ vững chắc đất đá của nham thạch!
- Thiếu gia, ta dùng hai mắt đảm bảo, thứ này tuyệt không chứa kim chúc nguyên tố và thủy nguyên tố!
Dịch Cốt nói một cách nghiêm chỉnh.
- Ta cũng dùng tặc nhãn của chính mình cam đoan, nó tuyệt không phải là loại cứng rắn của kim cương trân bảo!
Ngón tay Đỗ Trần vuốt lên khe hở khối nham thạch, nhìn chằm chằm vào khe hở, thậm chí có chút mê ly:
- Đời này ta còn chưa từng thấy qua loại thánh khí có chất liệu thế này! Bình thường thánh khí đều là kim chúc làm ra, cao cấp cũng bất quả là chứa bộ phận nguyên tố kết tinh, nhưng nó… Ta nhìn không ra, nhưng cũng có thể nói chắc chắn rằng…
Đỗ Trần hung hăng đập xuống khối nham thạch, cười to nói:
- Thứ gia hỏa này là đồ tốt, nếu có thể đập nó ra, ta dùng loại nguyên liệu này luyện lại Minh Nguyệt Tứ Thủy đao cho ngươi.
Con mắt nhỏ dài của Dịch Cốt trợn ngược lên, không tự giác sờ lên thánh khí nguyên trạng ở bên hông! Trong lòng không khỏi vui mừng, ngày đó Bác Bì còn ngầm cười nhạo ta bị tinh thần khế ước đè ép, làm người hầu cho một mao đầu tiểu tử! Nhưng hôm nay nhìn lại, hai việc mình mong ước cả đời - Vị trí giáo chủ, cảnh giới của thần, đều là vì đi theo thiếu gia mà trong thời gian ngằn ngủi hai năm, giấc mộng đã sắp thành sự thật!
Hơn nữa người khác mơ tưởng cầu mong, phí hàng triệu kim tệ cũng khó thấy được thập cấp thánh khí, nó lại trong đến trong tay mình… Không được, chất liệu không hợp. Có thể bị đào thải khi thay đổi quá lớn…
Dịch Cốt đang đắc ý suy tưởng, bên tai chợt nghe Đỗ Trần chửi.
- Đồ vứt đi, đúng là đồ vứt đi!
Đỗ Trần sau lại kiểm tra mấy khe hở nhỏ, không nhịn được bĩu môi dè bỉu. Từ một ít vết tích còn sót lại hắn nhìn ra, thánh khí này trước khi bị bỏ quên chính là một món đồ bị khóa cực kì tinh xảo, có thể nói thứ này nếu hoàn hảo không tổn hao gì đặt tại tiền thế của Đỗ Trần, cũng là một thứ tác phẩm đại biểu cho sự kết tinh của văn minh cơ giới.
Cho nên trong đầu Đỗ Trần lòng vòng hiện ra một bức tranh…
Một cỗ máy chiến tranh cực kỳ tinh vi vốn đang nuốt nhả quang mang, cắn nuốt tính mạng đối thủ như gặt lúa, nhưng khi đó, một áp lực khổng lồ xuất hiện gần, sau đó bốn phương tám hướng uy ép khí giới chiến tranh… Vốn là một binh khí chiến tranh uy phong bá khí, trong chớp mắt bị ép thành một quả trứng hình tròn.
Nham thạch màu đen chính là hình thành như thế!
- Đáng chết! Một kiện thánh khí đã bị ép thành một khối nham thạch, kết cấu phong tỏa bên trong đều bị phá hỏng rồi! Bằng không… Con mẹ tên nào đã hạ thủ? Quả thật là phá hoại nghệ thuật!
Đỗ Trần ảo não gắt lên cái, lúc này hắn lại có vài phần giống với nghệ thuật gia Brockman.
Dịch Cốt nói:
- Thiếu gia, thánh khí này người cũng không có cách nào mở sao?
- Mở cái rắm á, ngay cả kết cấu phong tỏa cũng không có, ta còn có thể làm sao bầy giờ?
Đỗ Trần nhíu mày:
- Dịch Cốt, ngươi thật sự một chút cũng không thương tổn được khối nham thạch này à?
- Cũng không phải một chút cũng không được, nếu ta toàn lực ra tay mà nói, cũng có thể lưu lại trên khối nham thạch này vài vết xước…
- Vết xước? Vậy cũng được, ngươi dùng Minh Nguyệt Tứ Thủy đao làm cho ta! Từ thiết bổng tân thánh khí mà giáng xuống! Chỉ cần có thể đào thánh khí này ra là được!
Đỗ Trần hung hăng nói:
- Lão tử không tin, lần thứ nhất là vết xước, ngươi chém nó hơn mười vạn đao còn không thể đào nó ra!
Khóe miệng Dịch Cốt nhếch lên, thầm nghĩ, thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là khi xử lý những việc liên quan đến thánh khí… không còn giống với hắn nữa.
Có lẽ, nếu Steven ở đây, hắn có thể hình dung tâm tình của Đỗ Trần bây giờ… Là một tên "dụ gian" vố số hoa quý thiếu nữ, là tay sành sỏi đưa ra yêu cầu vô hạn trụy lạc với hoa cô nương, quỷ đói trong sắc giới, đột nhiên gặp được một nữ tử tuyệt mĩ tiên tử mặc một nội khố bằng sắt, vị tiên tử này nguyện ý cùng hắn "thông gian", nhưng có một lớp khố sắt ngăn cản…
Vậy Đỗ Trần không đem khố sắt đó xé ra mới là lạ!
---------------
Yêu cầu Đỗ Tư điều khiển pháp bảo, Đỗ Trần quả nhiên để Dịch Cốt ở trong Liên Hoa ra tay đổ tể! Kỳ thật đôi khi những biện pháp thô thiển lại có tác dụng lớn nhất! Với tốc độ và đao pháp của Dịch Cốt, trong một giờ toàn lực chém ra mấy vạn đao mà nói, nếu có thể để Dịch Cốt làm thợ đá một ngày mà cái giá là lấy ra tân thánh khí, vậy sao phải phí sức đi tìm phương pháp dễ dàng khác?
Trời tối, Thiên Mục lâm rối loạn cả ngày cũng trở nên yên lặng, khi Đỗ Trần muốn hỏi tiến độ công tác của Dịch Cốt thì Thomas tìm đến quấy rối, không nói đến hai lời, đấu thần Thomas đã kéo Đỗ Trần chạy tới Thiên Mục thần điện.
- Đấu thần Thomas, chậm một chút, chậm một chút, ngươi làm gì thế này?
Trước mặt ngoại nhân, Đỗ Trần chính là thiếu niên tuấn lãng phong độ tiêu sái, một câu thô tục đều không có!
- Hắc, chạy theo ta đi, chuyện tốt!
Đỗ Trần tăng tốc đuổi kịp hắn, hỏi:
- Bây giờ còn có thể có chuyện gì? Tân thánh khí đêm qua đã bị trộm mất, giáo hoàng bệ hạ sợ là đang đại phát lôi đình?
- Ài, Lão đại không biết người kia, hắn cho dù tận đáy lòng hận không giết sạch được người trong thiên hạ, trên mặt cũng mỉm cười!
Thomas quay đầu nói với Đỗ Trần:
- Vừa rồi lão đại nói, tân thánh khí mặc dù bị trộm mất, nhưng việc Đỗ Trần thần cũng không thể bỏ qua, đi, muốn cho Đỗ Trần lập thần vị cung phụng thần điện, nhưng Đỗ Trần thần của các ngươi toàn thân sương mù màu vàng, chưa từng làm người ta nhìn rõ bộ dạng, ngươi có thể vẽ ra bức tranh, làm cho những công tượng lập thần vị cho Đỗ Trần!
Trong lòng Đỗ Trần xuất ra một cỗ cảm giác quái dị tuyệt luân, lập thần vị cho Đỗ Trần? Ha ha, những lời này nghe sao mà… Làm cho người ta bay bổng muốn lên tiên!
- Ta sẽ hỗ trợ cho các công tượng, mặc dù đại thể ta đều nói hết với giáo hoàng bệ hạ rồi, nhưng chi tiết ngoại trừ việc lập thần vị ra, còn muốn ta làm gì nữa?
Thomas dừng cước bộ, nói thầm:
- Cái này còn khá hơn ngươi tưởng a! Đỗ Trần phong thần rồi, pháp điển theo đó cũng được cải tiến, ít nhất thêm một chương "Đỗ Trần thần dụ", Đỗ Trần nói qua điều gì, ngươi cho chúng ta một bản! Còn nữa, bây giờ tam đại lục ngoài Thương Lan…
Đỗ Trần càng nghe con mắt càng sáng, cơ hồ hắn có thể tưởng tượng, không cần lâu lắm, chỉ mấy tháng sau...
Sáng sớm ở thành St. John, vô số cha mẹ ngoài cửa sổ tử nữ gọi:
- Bảo bối, Đỗ Trần thần nói, các ngươi nên rời khỏi giường đến trường rồi... Trước tiên chớ vội ăn sáng, còn không hướng Đỗ Trần thần vĩ đại cầu khấn!
Tới trường học, các sư phụ đứng trang nghiêm trên bục giảng cầm roi dạy học:
- Hèm! Hôm nay chúng giảng tới bài thứ ba, lý luận thật sự của Đỗ Trần thần, bây giờ đọc theo ta, Đỗ Trần thần duệ trí nói…
Bên ngoài cửa sổ, trên quảng trường đặt tượng thần Đỗ Trần, mà đối diện với tượng thần là cung Jules Verne. Giáo phụ Ferdinand chỉ vào mũi Baergema bệ hạ:
- Bệ hạ, thánh giáo pháp điển làm ra bản luật, mời xem thử "Thần dụ quyển chi Đỗ Trần thiên" Theo Đỗ Trần thần phân phó xây dựng lại ba khu bình dân…
Chuyến đi Thiên Mục lâm của Đỗ Trần, rột cuộc bắt đầu thu hoạch rồi… cái này trên chi tiết vẫn chỉ là món lợi nhỏ như đầu ruồi, thỏa mãn một chút hư vinh của nhân loại mà thôi, để sau khi hai chữ "Đỗ Trần" tôn xưng là thần, hắn có được cái gì còn tùy vào cuộc đời của hắn, từng bước được hắn chầm chậm đào bới...
Theo Thomas chuẩn bị chu đáo mọi chi tiết nhỏ nhặt của lễ phong thần, lại từ giáo hoàng có chút chỗ tốt, khi Đỗ Trần trở lại lều của mình, đã là sáng hôm sau rồi!
Dịch Cốt còn ở trong Liên Hoa chưa ra, Đỗ Trần gõ khoang kín, cũng tiến vào Liên Hoa, vừa thấy Dịch Cốt đứng trên tảng đá sững sờ, hắn thong thả cúi mình, cười rất quý tộc:
- Tiên sinh Brook tôn kính, công tác của ngài đã kết thúc sao? Nếu kết thúc ta có một tin tức tốt nói cho ngài!
Ngoài dự đoán, Dịch Cốt vẫn sững sờ trên khối nham thạch, dưới chân hắn xuất hiện một cái động khẩu kích cỡ một cái nắp giếng, mà toàn bộ phận thiết bổng tân thánh khí ở giữa động khẩu, xem ra, công tác của Dịch Cốt mau kết thúc rồi.
Đỗ Trần nhảy lên khối nham thạch, vừa đi vừa cười:
- Giáo chủ Đỗ Trần thần giáo - Brook, đang nhìn cái gì? Hiện tại chính là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của ngươi - nghĩ về một cái tên uy phong đỉnh đỉnh sao?
Hắn phát hiện Dịch Cốt có chút không đúng, sắc mặt phi thường phi thường tệ!
Dịch Cốt thuận miệng đáp:
- Thiếu gia, nghĩ tên làm cái gì?
- Thân là Đỗ Trần giáo chủ, cái tên Brook này sao có thể tịch tịch vô danh giống như trước chứ?
Đỗ Trần đi tới bên người Dịch Cốt:
- Giáo hoàng bệ hạ ưng thuận, Brook tiên sinh, ngày mai ngài chỉ cần thể hiện thực lực bình thường, chứng minh ngài có thực lực thập cấp, vậy có thể được phong hào, trở thành phong hào mãi ghi trong sử sách...
Đỗ Trần nhìn thấy tình hình cái động khẩu xuất hiện, cũng ngẩn ra.
Dịch Cốt nhìn chằm chằm vào cửa động, lảm nhẩm:
- Phong hào đấu thần? Được rồi, ta biết rồi, ngày mai sẽ chứng minh thực lực của mình...
Ngữ khí của hắn phi thường bình thản, hình như trước kia hắn chưa từng sinh ra dục vọng với bốn chữ "Phong Hào đấu thần" này, cũng như không quan tâm việc ẩn trong bóng tối ở quá khứ, bi ai không thể thấy ánh sáng của thánh giáo đồ, càng không thèm để ý đối với địa vị "Phong hào đầu thần" đủ để ngồi ngang hàng cùng quân vương các nước, được loài người kính ngưỡng…
Bởi vì việc hắn phát hiện ra càng đáng kinh ngạc hơn.
Đỗ Trần gật gật đầu.
- Vậy ngươi chuẩn bị một chút đi... Đáng chết! Ngươi nói xem đây là chuyện gì?
Hắn chỉ vào cái động khẩu.
- Thiếu gia, nửa khắc trước khi ta đào ra cái động này, tình hình chính là như thế, ngươi không có ở đây, ta cũng không dám tiếp tục đào xuống…
Đỗ Trần cười khổ:
- Ta thật ra chỉ nghĩ trộm một món tiểu thánh khí mà thôi! Nhưng cái này... Nữ thần vận mênh đùa ta sao?
Liên Hoa Bảo Giám
Một phần tân thánh khí lộ ra bên ngoài Đỗ Trần đã nghiên cứu qua, hắn đặt trọng điểm ở khối nham thạch màu đen, cũng chính là mặt trên thứ phế vật bị bỏ quên của chíến tranh thánh khí.
- Rầm! Rầm!
Đỗ Trần dùng Bạo Phong chùy thủ sớm được cải tạo thành công cụ mở khóa đập lên mặt ngoài của nham thạch, tai nghe được âm thanh vô cùng trong trẻo:
- Chất liệu không giống với thánh khí bình thường bọc bên ngoài là kim chúc, nhưng cũng không giống với độ vững chắc đất đá của nham thạch!
- Thiếu gia, ta dùng hai mắt đảm bảo, thứ này tuyệt không chứa kim chúc nguyên tố và thủy nguyên tố!
Dịch Cốt nói một cách nghiêm chỉnh.
- Ta cũng dùng tặc nhãn của chính mình cam đoan, nó tuyệt không phải là loại cứng rắn của kim cương trân bảo!
Ngón tay Đỗ Trần vuốt lên khe hở khối nham thạch, nhìn chằm chằm vào khe hở, thậm chí có chút mê ly:
- Đời này ta còn chưa từng thấy qua loại thánh khí có chất liệu thế này! Bình thường thánh khí đều là kim chúc làm ra, cao cấp cũng bất quả là chứa bộ phận nguyên tố kết tinh, nhưng nó… Ta nhìn không ra, nhưng cũng có thể nói chắc chắn rằng…
Đỗ Trần hung hăng đập xuống khối nham thạch, cười to nói:
- Thứ gia hỏa này là đồ tốt, nếu có thể đập nó ra, ta dùng loại nguyên liệu này luyện lại Minh Nguyệt Tứ Thủy đao cho ngươi.
Con mắt nhỏ dài của Dịch Cốt trợn ngược lên, không tự giác sờ lên thánh khí nguyên trạng ở bên hông! Trong lòng không khỏi vui mừng, ngày đó Bác Bì còn ngầm cười nhạo ta bị tinh thần khế ước đè ép, làm người hầu cho một mao đầu tiểu tử! Nhưng hôm nay nhìn lại, hai việc mình mong ước cả đời - Vị trí giáo chủ, cảnh giới của thần, đều là vì đi theo thiếu gia mà trong thời gian ngằn ngủi hai năm, giấc mộng đã sắp thành sự thật!
Hơn nữa người khác mơ tưởng cầu mong, phí hàng triệu kim tệ cũng khó thấy được thập cấp thánh khí, nó lại trong đến trong tay mình… Không được, chất liệu không hợp. Có thể bị đào thải khi thay đổi quá lớn…
Dịch Cốt đang đắc ý suy tưởng, bên tai chợt nghe Đỗ Trần chửi.
- Đồ vứt đi, đúng là đồ vứt đi!
Đỗ Trần sau lại kiểm tra mấy khe hở nhỏ, không nhịn được bĩu môi dè bỉu. Từ một ít vết tích còn sót lại hắn nhìn ra, thánh khí này trước khi bị bỏ quên chính là một món đồ bị khóa cực kì tinh xảo, có thể nói thứ này nếu hoàn hảo không tổn hao gì đặt tại tiền thế của Đỗ Trần, cũng là một thứ tác phẩm đại biểu cho sự kết tinh của văn minh cơ giới.
Cho nên trong đầu Đỗ Trần lòng vòng hiện ra một bức tranh…
Một cỗ máy chiến tranh cực kỳ tinh vi vốn đang nuốt nhả quang mang, cắn nuốt tính mạng đối thủ như gặt lúa, nhưng khi đó, một áp lực khổng lồ xuất hiện gần, sau đó bốn phương tám hướng uy ép khí giới chiến tranh… Vốn là một binh khí chiến tranh uy phong bá khí, trong chớp mắt bị ép thành một quả trứng hình tròn.
Nham thạch màu đen chính là hình thành như thế!
- Đáng chết! Một kiện thánh khí đã bị ép thành một khối nham thạch, kết cấu phong tỏa bên trong đều bị phá hỏng rồi! Bằng không… Con mẹ tên nào đã hạ thủ? Quả thật là phá hoại nghệ thuật!
Đỗ Trần ảo não gắt lên cái, lúc này hắn lại có vài phần giống với nghệ thuật gia Brockman.
Dịch Cốt nói:
- Thiếu gia, thánh khí này người cũng không có cách nào mở sao?
- Mở cái rắm á, ngay cả kết cấu phong tỏa cũng không có, ta còn có thể làm sao bầy giờ?
Đỗ Trần nhíu mày:
- Dịch Cốt, ngươi thật sự một chút cũng không thương tổn được khối nham thạch này à?
- Cũng không phải một chút cũng không được, nếu ta toàn lực ra tay mà nói, cũng có thể lưu lại trên khối nham thạch này vài vết xước…
- Vết xước? Vậy cũng được, ngươi dùng Minh Nguyệt Tứ Thủy đao làm cho ta! Từ thiết bổng tân thánh khí mà giáng xuống! Chỉ cần có thể đào thánh khí này ra là được!
Đỗ Trần hung hăng nói:
- Lão tử không tin, lần thứ nhất là vết xước, ngươi chém nó hơn mười vạn đao còn không thể đào nó ra!
Khóe miệng Dịch Cốt nhếch lên, thầm nghĩ, thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là khi xử lý những việc liên quan đến thánh khí… không còn giống với hắn nữa.
Có lẽ, nếu Steven ở đây, hắn có thể hình dung tâm tình của Đỗ Trần bây giờ… Là một tên "dụ gian" vố số hoa quý thiếu nữ, là tay sành sỏi đưa ra yêu cầu vô hạn trụy lạc với hoa cô nương, quỷ đói trong sắc giới, đột nhiên gặp được một nữ tử tuyệt mĩ tiên tử mặc một nội khố bằng sắt, vị tiên tử này nguyện ý cùng hắn "thông gian", nhưng có một lớp khố sắt ngăn cản…
Vậy Đỗ Trần không đem khố sắt đó xé ra mới là lạ!
---------------
Yêu cầu Đỗ Tư điều khiển pháp bảo, Đỗ Trần quả nhiên để Dịch Cốt ở trong Liên Hoa ra tay đổ tể! Kỳ thật đôi khi những biện pháp thô thiển lại có tác dụng lớn nhất! Với tốc độ và đao pháp của Dịch Cốt, trong một giờ toàn lực chém ra mấy vạn đao mà nói, nếu có thể để Dịch Cốt làm thợ đá một ngày mà cái giá là lấy ra tân thánh khí, vậy sao phải phí sức đi tìm phương pháp dễ dàng khác?
Trời tối, Thiên Mục lâm rối loạn cả ngày cũng trở nên yên lặng, khi Đỗ Trần muốn hỏi tiến độ công tác của Dịch Cốt thì Thomas tìm đến quấy rối, không nói đến hai lời, đấu thần Thomas đã kéo Đỗ Trần chạy tới Thiên Mục thần điện.
- Đấu thần Thomas, chậm một chút, chậm một chút, ngươi làm gì thế này?
Trước mặt ngoại nhân, Đỗ Trần chính là thiếu niên tuấn lãng phong độ tiêu sái, một câu thô tục đều không có!
- Hắc, chạy theo ta đi, chuyện tốt!
Đỗ Trần tăng tốc đuổi kịp hắn, hỏi:
- Bây giờ còn có thể có chuyện gì? Tân thánh khí đêm qua đã bị trộm mất, giáo hoàng bệ hạ sợ là đang đại phát lôi đình?
- Ài, Lão đại không biết người kia, hắn cho dù tận đáy lòng hận không giết sạch được người trong thiên hạ, trên mặt cũng mỉm cười!
Thomas quay đầu nói với Đỗ Trần:
- Vừa rồi lão đại nói, tân thánh khí mặc dù bị trộm mất, nhưng việc Đỗ Trần thần cũng không thể bỏ qua, đi, muốn cho Đỗ Trần lập thần vị cung phụng thần điện, nhưng Đỗ Trần thần của các ngươi toàn thân sương mù màu vàng, chưa từng làm người ta nhìn rõ bộ dạng, ngươi có thể vẽ ra bức tranh, làm cho những công tượng lập thần vị cho Đỗ Trần!
Trong lòng Đỗ Trần xuất ra một cỗ cảm giác quái dị tuyệt luân, lập thần vị cho Đỗ Trần? Ha ha, những lời này nghe sao mà… Làm cho người ta bay bổng muốn lên tiên!
- Ta sẽ hỗ trợ cho các công tượng, mặc dù đại thể ta đều nói hết với giáo hoàng bệ hạ rồi, nhưng chi tiết ngoại trừ việc lập thần vị ra, còn muốn ta làm gì nữa?
Thomas dừng cước bộ, nói thầm:
- Cái này còn khá hơn ngươi tưởng a! Đỗ Trần phong thần rồi, pháp điển theo đó cũng được cải tiến, ít nhất thêm một chương "Đỗ Trần thần dụ", Đỗ Trần nói qua điều gì, ngươi cho chúng ta một bản! Còn nữa, bây giờ tam đại lục ngoài Thương Lan…
Đỗ Trần càng nghe con mắt càng sáng, cơ hồ hắn có thể tưởng tượng, không cần lâu lắm, chỉ mấy tháng sau...
Sáng sớm ở thành St. John, vô số cha mẹ ngoài cửa sổ tử nữ gọi:
- Bảo bối, Đỗ Trần thần nói, các ngươi nên rời khỏi giường đến trường rồi... Trước tiên chớ vội ăn sáng, còn không hướng Đỗ Trần thần vĩ đại cầu khấn!
Tới trường học, các sư phụ đứng trang nghiêm trên bục giảng cầm roi dạy học:
- Hèm! Hôm nay chúng giảng tới bài thứ ba, lý luận thật sự của Đỗ Trần thần, bây giờ đọc theo ta, Đỗ Trần thần duệ trí nói…
Bên ngoài cửa sổ, trên quảng trường đặt tượng thần Đỗ Trần, mà đối diện với tượng thần là cung Jules Verne. Giáo phụ Ferdinand chỉ vào mũi Baergema bệ hạ:
- Bệ hạ, thánh giáo pháp điển làm ra bản luật, mời xem thử "Thần dụ quyển chi Đỗ Trần thiên" Theo Đỗ Trần thần phân phó xây dựng lại ba khu bình dân…
Chuyến đi Thiên Mục lâm của Đỗ Trần, rột cuộc bắt đầu thu hoạch rồi… cái này trên chi tiết vẫn chỉ là món lợi nhỏ như đầu ruồi, thỏa mãn một chút hư vinh của nhân loại mà thôi, để sau khi hai chữ "Đỗ Trần" tôn xưng là thần, hắn có được cái gì còn tùy vào cuộc đời của hắn, từng bước được hắn chầm chậm đào bới...
Theo Thomas chuẩn bị chu đáo mọi chi tiết nhỏ nhặt của lễ phong thần, lại từ giáo hoàng có chút chỗ tốt, khi Đỗ Trần trở lại lều của mình, đã là sáng hôm sau rồi!
Dịch Cốt còn ở trong Liên Hoa chưa ra, Đỗ Trần gõ khoang kín, cũng tiến vào Liên Hoa, vừa thấy Dịch Cốt đứng trên tảng đá sững sờ, hắn thong thả cúi mình, cười rất quý tộc:
- Tiên sinh Brook tôn kính, công tác của ngài đã kết thúc sao? Nếu kết thúc ta có một tin tức tốt nói cho ngài!
Ngoài dự đoán, Dịch Cốt vẫn sững sờ trên khối nham thạch, dưới chân hắn xuất hiện một cái động khẩu kích cỡ một cái nắp giếng, mà toàn bộ phận thiết bổng tân thánh khí ở giữa động khẩu, xem ra, công tác của Dịch Cốt mau kết thúc rồi.
Đỗ Trần nhảy lên khối nham thạch, vừa đi vừa cười:
- Giáo chủ Đỗ Trần thần giáo - Brook, đang nhìn cái gì? Hiện tại chính là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của ngươi - nghĩ về một cái tên uy phong đỉnh đỉnh sao?
Hắn phát hiện Dịch Cốt có chút không đúng, sắc mặt phi thường phi thường tệ!
Dịch Cốt thuận miệng đáp:
- Thiếu gia, nghĩ tên làm cái gì?
- Thân là Đỗ Trần giáo chủ, cái tên Brook này sao có thể tịch tịch vô danh giống như trước chứ?
Đỗ Trần đi tới bên người Dịch Cốt:
- Giáo hoàng bệ hạ ưng thuận, Brook tiên sinh, ngày mai ngài chỉ cần thể hiện thực lực bình thường, chứng minh ngài có thực lực thập cấp, vậy có thể được phong hào, trở thành phong hào mãi ghi trong sử sách...
Đỗ Trần nhìn thấy tình hình cái động khẩu xuất hiện, cũng ngẩn ra.
Dịch Cốt nhìn chằm chằm vào cửa động, lảm nhẩm:
- Phong hào đấu thần? Được rồi, ta biết rồi, ngày mai sẽ chứng minh thực lực của mình...
Ngữ khí của hắn phi thường bình thản, hình như trước kia hắn chưa từng sinh ra dục vọng với bốn chữ "Phong Hào đấu thần" này, cũng như không quan tâm việc ẩn trong bóng tối ở quá khứ, bi ai không thể thấy ánh sáng của thánh giáo đồ, càng không thèm để ý đối với địa vị "Phong hào đầu thần" đủ để ngồi ngang hàng cùng quân vương các nước, được loài người kính ngưỡng…
Bởi vì việc hắn phát hiện ra càng đáng kinh ngạc hơn.
Đỗ Trần gật gật đầu.
- Vậy ngươi chuẩn bị một chút đi... Đáng chết! Ngươi nói xem đây là chuyện gì?
Hắn chỉ vào cái động khẩu.
- Thiếu gia, nửa khắc trước khi ta đào ra cái động này, tình hình chính là như thế, ngươi không có ở đây, ta cũng không dám tiếp tục đào xuống…
Đỗ Trần cười khổ:
- Ta thật ra chỉ nghĩ trộm một món tiểu thánh khí mà thôi! Nhưng cái này... Nữ thần vận mênh đùa ta sao?
Liên Hoa Bảo Giám
Bình luận facebook