• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Liên hoa bảo giám (8 Viewers)

  • Chương 391

Nàng chậm rãi bước tới Đỗ Trần:
- Bên ngoài có đại binh JuJu thú áp cảnh, quyền lớn trong nhà đều trong tay ngươi, không phải nữ nhân của ngươi, ta sẽ sống rất bi thảm... không phải sao?

Đi tới sau lưng Đỗ Trần, nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn:
- Nói thật đi, ngươi tin tưởng chúng ta có thể sống sót trước nạn JuJu thú, không trở thành thực vật chứ? Dù sao ta không tin. Tình hình thánh khí đại hội ta đều nghe nói rồi, ngươi có ân với JuJu thú vương, chờ khi địa bảo bị công phá, ngươi cùng thân nhân của ngươi nhất định được buông tha... ngươi nói, ta có nên hay không nên trở thành nữ nhân của ngươi, thân nhân của ngươi?

Anji nhẹ nhàng nâng gót ngọc, chuyển tới dựa vào bàn trước mặt Đỗ Trần:
- Ta ở chỗ này, muốn chứ? Bất quá tốt nhất làm nhẹ nhàng chút, ta là lần đầu…

Mỹ nhân loã thể nằm trước mặt, thân mình cực phẩm, nhưng Đỗ Trần lại một lần nữa xoay người, trong lòng tức giận không nói nên lời.

Mẹ nó, xem hình dáng Anji, vẻ mặt bình thản, như là thương lượng sáng mai điểm tâm sẽ ăn gì, lớp người thứ 3 gia tộc Brockman thật sự không thể cứu được nữa, bọn họ vì sống sót, thật sự là ai cũng có thể bán đứng.

Đỗ Trần chỉ vào cửa cả giận nói:
- Nếu ngươi không phải nữ nhi của Czech, ta lập tức giết ngươi! Đi ra ngoài! Muốn tìm nam nhân, trong địa bảo còn nhiều.

Anji lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không đi tìm qua sao? Người thứ nhất ta tìm là đại ca ngươi, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Heidy! Nếu không ngươi nghĩ rằng ta sẽ tìm ngươi - nam nhân đã có thê tử sao? Bớt nói nhảm đi, nếu ngươi không chủ động, ta đây tới thị hầu ngươi.

Nói xong, nàng thoải mái, không chút ngượng ngùng đi tới bên Đỗ Trần.

Một cỗ tà hỏa bùng lên trong lòng, đáng chết, Bồ Đào tới cùng là có chơi ta hay không? Có muốn hay không tìm lão bà mạo hiểm thử một lần? Nhưng tìm lão bà cũng không thể tìm cái loại Anji này, Đỗ Trần tiện tay phất lên. Một đạo băng phong nổi lên cuốn trường bào trên mặt đất, khoác lên Anji:
- Ta kêu ngươi đi ra ngoài, có nghe hay không?

Anji nhíu mày nhìn Đỗ Trần:
- Nghe rồi, nhưng ngươi thật sự không hứng thú đối với ta sao? Ư!
Mị nhãn của nàng khép hờ khiến người ta áy náy động tâm.

Nhưng Đỗ Trần khẽ dụng đấu khí, "Đông", đánh vỡ cửa lớn ném Anji ra ngoài.

- Người đâu, mang Anji này biến khỏi mắt ta.
Đỗ Trần gầm lên, hỏa khí ba phần là do Anji, nhưng bảy phần lại do Bồ Đào, mẹ nó, tới cùng có đúng là chơi ta, rõ ràng ta đều thấy được.

Tiếng cửa vỡ cùng tiếng hét phẫn nộ làm kinh động mọi người, Czech là người thứ nhất lao tới, lớp người thứ 3 gia tộc Brockman cũng vội vã chạy lại, ngay cả Tuyết Cơ cùng Steven cũng bị kinh động.

Thấy bộ dáng Anji bọc mình trong trường bào, mặt mày thất sắc, không cần nhiều lời, mọi người nhất thời hiểu được cái gì. Czech phẫn hận dậm chân:
- Dọa người a! Ta sao lại có loại nữ nhi như ngươi?

Anji đương nhiên còn nhâng nháo nói:
- Người nguyện ý làm chó săn cho người ta, còn nói ta sao? Ta chỉ muốn sống sót khi JuJu thú công phá địa bảo. Liên quan gì tới người?

- Ngươi, ngươi…
Czech giận nói không nên lời, vừa lúc này Steven cùng Tuyết Cơ đã đi tới, đám người đều nhường đường. Czech đi tới trước mặt Tuyết Cơ, thở một hơi dài:
- Ai, Á Lực phu nhân, chuyện này ngươi đều thấy được, ta cũng không nói cái gì. Tùy ngươi xử trí.

A? Tuyết Cơ sững sờ đứng tại chỗ.

Steven lại nói:
- Bất quá đệ đệ của ta đối với ngươi trung trinh không hai, thấy không đó? Hắn đẩy Anji từ trong phòng ra.

Tuyết Cơ bất giác thở phào nhẹ nhõm, lại ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình. Czech lại nói:
- Á Lực phu nhân, Anji giao cho ngươi, muốn đánh muốn giết người nói một câu, ta Czech không có mặt mũi cầu tình.
Nói xong, hắn cúi đầu phẫn hận rời đi, trực tiếp giao lại nữ nhi cho Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ mờ mịt chẳng biết làm sao, ánh mắt hạ xuống người Đỗ Trần, phát hiện Đỗ Trần cũng đang nhìn nàng, việc này làm thế nào cho ổn thỏa?

Người vào xem ngày càng nhiều, Anji nắm thật chặt trường bào trên người, nhìn chằm chằm Tuyết Cơ trước mặt, gân cổ lên nói:
- Đúng vậy, ta yêu thích Á Lực, ngươi muốn sao?
Tư thái khiêu khích khiến Tuyết Cơ trong lòng có chút phẫn nộ, nhưng nha đầu ngốc này đương nhiên không biết bộc phát thế nào, Steven lại một lần nữa nói thầm vào tai nàng:
- Tuyết Cơ, có người muốn đoạt Á Lực từ bên người ngươi đi, ngươi không tức giận sao?

- Ta...
Nàng chần chừ nhìn Steven.

Steven nhún vai:
- Đừng nhìn ta, dù sao đệ đệ ta cưới càng nhiều lão bà, chất tử của ta càng nhiều, Á Lực của ngươi bị cướp đi không liên quan tới ta...

Một câu nói này, chẳng biết sao đâm trúng tâm khảm Tuyết Cơ, nàng cắn răng, thần sắc căng thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Anji nhâng nháo trước mắt.

Anji đương nhiên không chút sợ sệt, tự biết loại chuyện này tuyệt sẽ không đưa tới họa sát thân, ngược lại giáo huấn Tuyết Cơ:
- Ngươi còn dám đánh ta sao? Với thân phận chính thức của ta bây giờ là kế thừa nhân của gia tộc Brockman, hướng tới Á Lực đề thân...

- Ba!
Tuyết Cơ tát vào mặt Anji một cái, tát xong, nàng ngẩn ngơ nhìn bàn tay mình, nhưng lập tức chỉ vào Đỗ Trần nói:
- Xin tránh xa nam nhân của ta một chút.

Steven trợn mắt, trong lòng đắc ý cười thầm:
- Thành công, Steven ta ra tay, chuyện nam nữ rốt cục cũng định.

Mọi người trong gia tộc Brockman chỉ cảm thấy trên mặt không chút ánh sáng, dù sao nữ nhân trong gia tộc làm loại chuyện xấu hổ này thì mặt ai cũng khó coi, bất quá bọn họ đối với phản ứng của Tuyết Cơ thật ra cũng không có gì kinh ngạc - đây mới là phản ứng của một chủ phụ chính thức phải có, Tuyết Cơ một đấu thần, không giết Anji là đã khách khí rồi! Mọi người đều lắc đầu thở dài, chỉ có Đỗ Trần trợn mắt há mồm, lão thiên a, Tuyết Cơ nha đầu ngốc này còn có thể tức giận sao?

Tuyết Cơ tức giận, nàng tát Anji một cái thì đã mơ mộng mất rồi, đột nhiên đi tới bên Đỗ Trần, cúi đầu, dồn hết dũng khí nắm lấy tay Đỗ Trần, kéo hắn đi qua bên người Anji, nhìn thoáng qua mấy muội muội đứng sau Anji...
- Sau này ta không hy vọng thấy chuyện như vậy.

Đổi lại là nữ nhân khác, những lời này nhất định là với ngữ khí uy hiếp, nhưng Tuyết Cơ lại rất quy củ, rất lễ phép, tựa như đưa ra ý kiến, tựa như một tiểu cô nương đang thương lượng, "Ô mai này là của ta, các ngươi không nên cướp."

Nha đầu ngố này! Đỗ Trần bị Tuyết Cơ làm cho bật cười, đảo mắt thấy sau khi đánh Anji thì tâm tình trở nên táo bạo, tựa hồ vừa làm một chuyên trọng đại, hừ một tiếng, được gió lạnh của địa bảo cổ động, Đỗ Trần giơ tay đang nắm tay Tuyết Cơ lên, tự tuyên thệ:
- Ta chỉ có một thê tử này, cũng chỉ có một người, hiểu chứ?

Uy áp cường đại khiến cho Anji không dám động, không tình nguyện gật đầu.

Lôi kéo Tuyết Cơ, phu thê hai người nắm tay rời đi, chỉ để lại tiếng thở dài của người trong gia tộc Brockman.

- Tản thôi, đều tản đi, để cho Anji ở một mình một lúc.
Cuối cùng một lão nhân có nhiều tiểu bối, đường thúc của Czech lớn tiếng kêu lên, cho Anji một chút thể diện.

Mọi người chậm rãi tản đi, nhưng thật ra Steven vẫn ở lại bên góc tường, trộm nhìn bóng lưng của Đỗ Trần cùng Tuyết Cơ, miệng nói thầm:
- Hắc hắc, cũng không có ngoại nhân, tay vẫn còn không chịu buông ra? Chẳng lẽ hai người này đều quên mất, hay là cố ý? Khách khách, tư thế nắm tay thật quá tự nhiên...

Một cơn phong ba nhỏ chấm dứt, Anji bị đá ra khỏi địa bảo, nhưng có mấy muội muội đi theo sau lưng, Anji trên mặt đầy vẻ không hài lòng cùng phẫn nộ, nhưng không thể tìm ra một chút liêm sỉ.

Một người nói trước:
- Tam tỷ, ngươi sao lại thất bại? Chẳng lẽ Á Lực không thích?

- Hắn không có khả năng không thích, ngươi xem bộ dáng Tuyết Cơ, Á Lực dám chắc là một đồ háo sắc, nếu không sao có thể cưới lão bà xinh đẹp như thế?
Đây là một tiểu nha đầu, còn chưa am hiểu thế sự, lập tức có người nói cho nàng:
- Ngươi nói loạn cái gì vậy? Lão bà xinh đẹp hay không có liên quan tới háo sắc sao? Bất quá... tam tỷ xinh đẹp nhất trong số chúng ta, ngay cả nàng cũng thất bại, chúng ta...

Nguyên lai mấy người này cũng ôm chí tương đồng với Anji.

Anji bị các nàng châm vào nỗi đau mà tức, cả giận nói:
- Đừng nhiều lời, đáng chết, JuJu thú không tới vài ngày nữa sẽ công phá địa bảo, không muốn làm thức ăn thì đừng nói nhảm, nghĩ xem ngoại trừ Á Lực, còn có biện pháp gì khác không?

Chúng tỷ muội đều á khẩu không trả lời được.

Anji buồn bã lắc đầu:
- Ai! Ngoại trừ Á Lực, thật không có biện pháp khác...lục biểu muội, tam ca ngươi là đồ tử sắc, ngươi đi tìm hắn, hỏi một câu làm sao đối phó nam nhân! Hôm nay hẳn là ta không có kinh nghiệm, mới làm hỏng chuyện này, chúng ta tìm mấy tên hỗn đản trong nhà hỏi một câu, để thêm kinh nghiệm.

- Ngươi còn thật sự không biết liêm sỉ, vì sống sót, ngươi thật sự ngay cả tôn nghiêm của nữ nhân đều dám bán đứng sao?

- Lục biểu muội, ngươi dám nói với ta như vậy sao?
Anji đi trước thốt nhiên giận dữ, nhưng lại khôi phục tinh thần, đây không phải thanh âm của lục biểu muội.

Đông, đông, đông, thanh âm mấy thi thể ngã gục truyền tới, Anji quay đầu nhìn lại, một bàn tay lạnh như băng đặt lên lưng nàng. Không thể nghi ngờ, bọn muội muội của Anji đã bị giết chết sạch rồi.

Anji chỉ cảm thấy cánh tay sau lưng lạnh như băng đao, ẩn ẩn có đấu khí ba động tùy thời có thể lấy mạng nàng, lập tức nhỏ giọng nói:
- Đừng, đừng xuống tay! Bây giờ chỉ có một mình ta sống, các ngươi muốn phân phó ta làm gì, ta cũng đều đáp ứng.

- Ngươi thật ra là người thông minh.

Hai người một trước một sau, xuất hiện trước mặt Anji, quân khôi đen, hồng bào:
- Có muốn giết Á Lực không? Chúng ta có thể giúp ngươi.
Liên Hoa Bảo Giám
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom