Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487
Francis từ khi nào trở thành đại ca kết bái của Helen vậy?
Czech vừa động môi, muốn hỏi Helen không phải là thê tử của ngươi sao, nhưng lão thái thái Elizabeth lại nổi lên tiếu ý cổ quái, đem cuộn tre trong tay ném cho Czech, cũng cắt đứt nghi vấn sắp ra tới miệng của hắn:
- Helen, tới gặp nghĩa huynh Francis của ngươi đi!
A a, lão thái thái ta đã sớm nhìn ra có vấn đề rồi! Tiểu tử Steve kia thuận miệng nói bậy có thể tin được sao? Bỏ đi, bây giờ gia tộc ta phải dựa vào Francis mới có thể sinh tồn, lão thái thái ta.. liền làm một người hồ đồ, hồ đồ nhận thân thích này thôi!
Lão thái thái vẫy tay với Helen đang ngẩn ra:
- Còn ngẩn ra cái gì? Francis cùng gia tộc ta ở tội phạt chi thành chung hoạn nạn, sớm đã thân như con cháu của ta...
Lập tức lão thái thái đơn giản kể lại sự tình ở Phạt tội chi thành một lần, nét chính không đổi, bất quá chi tiết tỉ mỉ khéo léo sử đi, trọng điểm cường điệu Đỗ Trần ở Phạt tội chi thành nhân nghĩa bao nhiêu, lương thiện bao nhiêu! Đặc biệt nói rõ, không có Đỗ Trần, gia tộc Brockman căn bản không cách nào sống sót rời khỏi Tội phạt chi thành! Cuối cùng lão thái thái nói:
- Giờ đây gia tộc ta vẫn phải nhờ vào sự che chở của Francis mới có thể tồn tại trên tam đại lục, nhưng hài tử Francis này trượng nghĩa, tịnh không hề đối đãi với chúng ta như thuộc hạ, còn thân như người nhà, giữ lễ tiết vãn bối với nãi nãi, vậy ngươi gọi hắn một tiếng đại ca không đúng sao?
Helen ngẩn ra hồi lâu, lúc này mới khẽ thi lễ:
- Đại ca, tiểu muội Helen xin làm lễ!
Đỗ Trần và lão thái thái trao đổi ánh mắt thấu hiểu, mỉm cười, lão thái bà này quả nhiên là người tinh minh!
Lão thái thái đột nhiên quát:
- Ted, bây giờ phải đi theo ai, ngươi còn phải đợi ta nói nhiều sao?
Ted chần chờ một chút, độ nhiên quỳ gối trước mặt Đỗ Trần:
- Chúa công! Ted không có bản lĩnh, chỉ có theo chúa công lên ngựa ra chiến trường, giết địch ở trận tiền, có điều...
Hắn nghiêm túc nói:
- Ngày Ted lâm vào đường cùng, dựa vào Kinh Ức Cốc mới giữ được một cái mạng. Xin thứ cho Ted vô lễ, trận chiến Kinh Ức Cốc, Ted chỉ có thể dựa tường mà nhìn!
Đỗ Trần vuốt mũi, thầm nghĩ, "Quả nhiên là đại tướng "Trung nghĩa"! Tuy nhiên việc này ngươi nói không tác dụng!"
- Bá phụ Ted làm người ta tự nhiên rõ ràng! Cũng sẽ không làm khó người đối địch với Kinh Ức Cốc, nhưng... bá phụ liệu nguyện ý cứu hai mươi vạn bách tính Kinh Ức Cốc chăng?
Ted cả kinh, chỉ thấy Đỗ Trần mỉm cười cấp cho hắn một cây cảnh nhỏ trong chậu, giờ đây bản thể của Đỗ Đinh sớm đã là một đại thụ chọc tới trời, bảo hộ cả toà căn cứ dưới đất của thành Duerkesi, bất quá giống như cây Sinh Mệnh có thể ra hạt giống, cây nhỏ này chính là tinh hoa của Đỗ Đinh, có thể tự do di động không phụ thuộc vào bùn đất.
- Bá phụ nếu muốn giải cứu bách tính, xin mang cây này về thành, nó có thể trong mười ngày đào ra một đường ngầm Sinh Mệnh đủ cho hai mươi vạn bách tính di dân! Bá phụ giờ đây nắm trong tay bảy ngàn gia binh. Như vậy chỗ ở không phải nhỏ chứ? Vậy xin người đào đường ngầm Sinh Mệnh ở dưới quân danh, đợi ngày đường ngầm đào xong, Francis có biện pháp che trời vượt biển, đem hai mươi vạn bách tính chuyển tới vùng đất an toàn, bắt đầu lại cuộc sống của họ!
Ted nhìn chằm chằm vào cây non trong tay tinh quang lấp lánh, sức mạnh có thể đào khoét cây Sinh Mệnh? Rốt cuộc Francis còn có bao nhiêu quân bài? Xem ra theo hắn, đích xác là một lựa chọn không sai!
- Điều này... vì bách tính Ted tự nhiên không còn lời gì để nói. Nguyện vì chúa công ra sức! Nhưng vì cầu bản mật, Ted chỉ có thể đào một động khẩu chu vi chừng một dặm trong phạm vi gia binh khống chế. Không biết như vây đủ chưa?
Đỗ Trần trong lòng tính toàn, một động khẩu chu vi một dặm, hai mươi vạn người đi qua... Hẳn là có thể chứ? Kiếp trước sân vận động to lớn có thể chứa hơn mười vạn người, từ mười chiếc cửa nhỏ sơ tán người xem chỉ cần mười phút, vậy một cái Cửa lớn chu vi một dặm đủ trong mười phút ngầm vận chuyển mười vạn bách tính rồi - điều kiện tiên quyết là hai chữ tổ chức!
- Được! Bất quá bá phụ không cần nóng lòng đào động, đợi mười mấy ngày, người Kinh Ức hiểu Francis ta nhiều hơn một chút hãy bắt đầu...
Helen đột nhiên hừ một tiếng:
- Hôm nay hơn một nghìn tù binh được thả, ắt hẳn là đại ca vì để người Kinh Cốc "hiểu" ngươi thêm một bước rồi!
Đỗ Trần mỉm cười, nhưng không trả lời.
Lão thái thái thở dài:
- Được rồi, người một nhà gặp mặt rồi. Ted, ngươi và Susan về thành làm việc đi! Helen ở lại tiếp ta, lão thái bà ta mười mấy năm không gặp cháu gái, trong lòng không nỡ để nó đi mạo hiểm với ngươi!
Hừ, làm "Người hồ đồ tới cùng", Francis ngươi đem con của Sinh Mệnh giao cho Ted, lão thái bà ta nếu không lấy Helen làm con tin, ngươi có thể yên tâm sao? Đại ca? Muội tử? Gọi người thân! Còn chẳng phải là tranh đấu quyền mưu giữa chủ tớ sao?
Việc liên quan đến con gái, Ted thần sắc biến đổi, nhưng cái cớ của lão thái thái thực sự làm hắn không có biện pháp trực tiếp cự tuyệt, lão nhân yêu thương cháu gái có gì không đúng? Tâm niệm xẹt qua, Ted cười nói:
- Mẫu thân, người nói thật đúng, nhưng mấy vị đương gia trong thành Kinh Ức đều biết Helen, bát đương gia Christian càng quấn lấy Helen, nếu nó đột nhiên không thấy...
Còn chưa đợi Ted nói xong, bên người Đỗ Trần nhảy ra một con thỏ nhỏ:
- Hắc, nhìn gia đây!
Nói rồi thân hình nó vặn vẹo, trong nháy mắt liền biến thành bộ dạng Helen!
Ted cả kinh:
- Huyễn yêu thỏ? Các ngươi còn chưa tuyệt chủng sao?
- Con mẹ ngươi mới tuyệt chủng ấy! Gia là thỏ, nhưng gia không sợ ngươi! Mồm miệng ngươi sạch sẽ cho gia!
Snoopy chửi xa xả.
- Nghe đây, gia theo ngươi trở về, lợi dụng năng lực biến thân này của ta giúp ngươi hoàn thành kế hoạch của cháu trai Francis, Helen sẽ theo đại ca nó đi hưởng phúc!
Lão thái thái sắc mặt trầm xuống:
- Ted, vị này là thần sủng của tướng quân Wolfe thời Vẫn Thần đại chiến, với tuổi của hắn dùng ngữ khí như thế nói chuyện với ngươi không tính là ủy khuất cho ngươi, được rồi, đi nhanh đi!
Ted bất đắc dĩ, lưu luyến nhìn con gái, mang theo Susan xoay người đi.
Lão thái thái lại mỉm cười:
- Helen, nãi nãi già rồi, không chịu được gió lạnh của Tuyết sơn, ngươi trước tiên giúp đại ca ngươi hoàn thành đánh hạ thành Kinh Ức, ngày sau tổ tôn chúng ta đoàn tụ ở Đỗ thành vậy!
Nói xong lão thái thái dẫn nhi tử Czech đi mất!
- Nãi nãi không nói thêm cái gì nữa, chỉ có một câu, hơn một nghìn người nhà ta có thể còn sống nhìn thấy ánh mặt trới, đều là công lao của đại ca ngươi!
Trong chớp mắt, người ở mộ Thần Hoàng đã đi sạch, chỉ còn Đỗ Trần và Helen hai mặt nhìn nhau. Đỗ Trần đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ - vừa rồi tranh phong quyền mưu nói gì cũng có thể, nhưng thật sự tới khi chỉ có một mình...
Sắc mặt Helen trầm xuống, cười lạnh nói:
- Người ngay không nói lời gian, đại ca quả nhiên là thủ đoạn rất hay đó! Tiểu muội bội phục!
Đỗ Trần cười xấu hổ, lại nghiêm sắc mặt:
- Ta cũng là một câu người ngay không nói lời gian, với tình cảnh của gia tộc Brockman, muội gọi ta một tiếng đại ca là thiệt thòi sao?
Helen cả giận nói:
- Làm sao không thiệt thòi? Ta năm nay hai mươi mốt tuổi. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
- A?
Đỗ Trần trong lòng tình toán, chẳng phải sao, Francis năm nay hai mươi tuổi. Để Helen gọi mình là đại ca thật là...
Helen đột nhiên nghiêm mặt thi lễ nói:
- Mặc kệ thế nào, ta nể ân cứu mạng của Mayfair phu nhân, kêu ngươi một tiếng đại ca ta cũng bằng lòng!
- Mayfair? Mẫu thân ta đã cứu các ngươi?
- Ngươi không biết sao? Năm xưa ta theo phụ thân vừa mới chạy ra khỏi vực sâu dưới đất, bị Bowness phái người truy sát, nhờ có Mayfair phu nhân mới có thể chạy thoát một mạng, và tiếp đó từ phòng thí nghiệm của Phillip tới tam đại lục! Nếu không phải thế.. năm đó cha con chúng ta vì sao giải cứu đại ca Steve của ngươi?
Từ trong miệng Helen, Đỗ Trần hiểu được bao nhiêu thứ, ví dụ như, trước đây hắn vẫn luôn cho rằng Mayfair và ngoại công Bairu ở Vân Tiêu Kinh. Nhưng hôm nay xem ra, ít nhất năm năm trước khi cha con Helen chạy tới nhân gian, Mayfair tuyệt đối không ở Vân Tiêu Kinh. Mà lại chỉ có một mình, ở một nơi nào đó trong cây Sinh Mệnh ẩn cư lánh đời!
Quái lạ, Mayfair rốt cuộc là đang làm cái gì đây?
Lại ví dụ khác, năm đó Ted vì cứu chữa hai mắt cho Helen, trộm rất nhiều thứ của Bowness. Quả trứng Alex chỉ là một trong đó. Nhưng cuối cùng làm Helen sáng mắt trở lại không phải là Alex mà là một nhánh cây. Theo Helen nói, giữa Bowness và cây Sinh Mệnh có hiệp nghị thần bí phi thường, nhánh cây kia chính là một trong những điều khoản của hiệp nghị, mà Ted trộm nhánh cây kia, cơ hồ hủy đi hiệp nghị giữa Bowness và cây Sinh Mệnh, diệt tuyệt hi vọng Ma tộc từ cây Sinh Mệnh trở lại nhân gian!
Do đó Bowness thịnh nộ dị thường, vận dụng mức trừng phạt hiếm thấy trên lịch sử Ma tộc, chỉ là đáng tiếc, cuối cùng nhánh cây kia bị nghiền nát thành bột thuốc, đắp lên hai mắt của Helen, bị nàng hấp thụ rồi...
Mà Đỗ Trần đối với yêu cầu của Helen muốn gặp mặt Đỗ Trần thần ân nhân năm đó liền mỉm cười đáp ứng, hứa hẹn. Đỗ Trần thần từ tiền tuyến trở lại nhân gian liền an bài cho bọn họ gặp mặt ! Ha ha, tới lúc đó khẳng định Đỗ Tư lại một lần nữa xuất hiện rồi!
Hai người nói chuyện suốt cả đêm, khi trời sáng mới gọi Liya cùng trở về doanh trại, bất quá trên cả đoạn đường này, Liya luôn len lén nhìn bộ ngực của Helen, nhìn tới mức trong lòng Helen sinh ra nghi ngờ...
Đỗ Trần đối với cách nghĩ của Liya trong lòng thấu hiếu, nhưng loại sự tình nữ nhân này hắn không tiện nói cái gì, mỉm cười xem náo nhiệt là được rồi, nhưng vừa về tới đại trướng trong quân, Đỗ Trần liền cười không nổi nữa.
Tiểu Bối Bối mặt mũi sầu khổ đưa lên một phong thư:
- Ba ba, má má đi rồi, để lại một phong thư đây này!
Đỗ Trần tức thì liền ngẩn ra!
- Á Lực, ta đi đây, ta cần thời gian nghĩ rõ ràng, người Tuyết Cơ muốn đợi một ngàn năm, rốt cuộc là Á Lực, hay là Francis...
Trên thư chỉ có một câu như vậy!
Đỗ Trần xụp đổ ngổi trên ghế, huyên náo rồi lại huyên náo, tranh cãi rồi lại tranh cãi, nhưng khi Tuyết Cơ thực sự rời đi... trong lòng hắn chìm xuống, tựa hồ như một khối đá lớn nặng nghìn cân đè lên!
- Tuyết Cơ đi khi nào?
Tiểu Bối Bối nói:
- Không biết, sáng nay khi Bối Bối đưa cơm đến liền không thấy má má...
- Andy đâu? Thập tam cấp Andy còn không phát giác được Tuyết Cơ rời đi lúc nào sao? Vì sao không ngăn càn?
- Con, con sói tham ăn tối hôm qua ăn nhiều, bây giờ còn chưa tỉnh nữa!
- Bốp!
Đỗ Trần vỗ mạnh bàn, vừa định chửi to vài câu phát tiết, nhưng lại lắc lắc đầu, xụp xuống trên ghế.
Đúng vậy, Tuyết Cơ cần không gian, yên tĩnh suy nghĩ về Francis và Á Lực, mình làm sao không cần thời gian suy nghĩ một chút… mình thực sự yêu Tuyết Cơ, hay chỉ vì một câu "đợi chàng một ngàn năm"?
Hồi lâu sau, Harry đi đến, vừa thấy sắc mặt của Đỗ Trần liền biết sự tình không ổn, thành thành thật thật đợi ở cửa, ôm một đống giấy tờ không dám nói gì.
Nhắm mắt thở dài, Đỗ Trần phất tay nói:
- Là Harry sao? Ngươi đi phát động hệ thống tình báo của trấn York, lưu tâm nơi Tuyết Cơ hạ lạc, sau đó để Dịch Cốt thông tri cho Bi Ca Tử Sĩ, giám thị nghiêm ngặt hướng hành động của Thấm Thủy Hồ… đi đi!
- Vâng, chủ nhân tôn quý mà vĩ đại, Harry đi làm việc ngay, bất quá... chiến thư của thành Kinh Ức ngài còn muốn xem qua không?
- Chiến thư? Đỗ Trần ngồi bật dậy.
- Đúng vậy chủ nhân, thành Kinh Ức phái bát đương gia Christian tới hạ chiến thư, muốn mô phỏng điển cổ thời đại anh hùng, cùng ngài đánh ba trận định sinh tử!
Liên Hoa Bảo Giám
Czech vừa động môi, muốn hỏi Helen không phải là thê tử của ngươi sao, nhưng lão thái thái Elizabeth lại nổi lên tiếu ý cổ quái, đem cuộn tre trong tay ném cho Czech, cũng cắt đứt nghi vấn sắp ra tới miệng của hắn:
- Helen, tới gặp nghĩa huynh Francis của ngươi đi!
A a, lão thái thái ta đã sớm nhìn ra có vấn đề rồi! Tiểu tử Steve kia thuận miệng nói bậy có thể tin được sao? Bỏ đi, bây giờ gia tộc ta phải dựa vào Francis mới có thể sinh tồn, lão thái thái ta.. liền làm một người hồ đồ, hồ đồ nhận thân thích này thôi!
Lão thái thái vẫy tay với Helen đang ngẩn ra:
- Còn ngẩn ra cái gì? Francis cùng gia tộc ta ở tội phạt chi thành chung hoạn nạn, sớm đã thân như con cháu của ta...
Lập tức lão thái thái đơn giản kể lại sự tình ở Phạt tội chi thành một lần, nét chính không đổi, bất quá chi tiết tỉ mỉ khéo léo sử đi, trọng điểm cường điệu Đỗ Trần ở Phạt tội chi thành nhân nghĩa bao nhiêu, lương thiện bao nhiêu! Đặc biệt nói rõ, không có Đỗ Trần, gia tộc Brockman căn bản không cách nào sống sót rời khỏi Tội phạt chi thành! Cuối cùng lão thái thái nói:
- Giờ đây gia tộc ta vẫn phải nhờ vào sự che chở của Francis mới có thể tồn tại trên tam đại lục, nhưng hài tử Francis này trượng nghĩa, tịnh không hề đối đãi với chúng ta như thuộc hạ, còn thân như người nhà, giữ lễ tiết vãn bối với nãi nãi, vậy ngươi gọi hắn một tiếng đại ca không đúng sao?
Helen ngẩn ra hồi lâu, lúc này mới khẽ thi lễ:
- Đại ca, tiểu muội Helen xin làm lễ!
Đỗ Trần và lão thái thái trao đổi ánh mắt thấu hiểu, mỉm cười, lão thái bà này quả nhiên là người tinh minh!
Lão thái thái đột nhiên quát:
- Ted, bây giờ phải đi theo ai, ngươi còn phải đợi ta nói nhiều sao?
Ted chần chờ một chút, độ nhiên quỳ gối trước mặt Đỗ Trần:
- Chúa công! Ted không có bản lĩnh, chỉ có theo chúa công lên ngựa ra chiến trường, giết địch ở trận tiền, có điều...
Hắn nghiêm túc nói:
- Ngày Ted lâm vào đường cùng, dựa vào Kinh Ức Cốc mới giữ được một cái mạng. Xin thứ cho Ted vô lễ, trận chiến Kinh Ức Cốc, Ted chỉ có thể dựa tường mà nhìn!
Đỗ Trần vuốt mũi, thầm nghĩ, "Quả nhiên là đại tướng "Trung nghĩa"! Tuy nhiên việc này ngươi nói không tác dụng!"
- Bá phụ Ted làm người ta tự nhiên rõ ràng! Cũng sẽ không làm khó người đối địch với Kinh Ức Cốc, nhưng... bá phụ liệu nguyện ý cứu hai mươi vạn bách tính Kinh Ức Cốc chăng?
Ted cả kinh, chỉ thấy Đỗ Trần mỉm cười cấp cho hắn một cây cảnh nhỏ trong chậu, giờ đây bản thể của Đỗ Đinh sớm đã là một đại thụ chọc tới trời, bảo hộ cả toà căn cứ dưới đất của thành Duerkesi, bất quá giống như cây Sinh Mệnh có thể ra hạt giống, cây nhỏ này chính là tinh hoa của Đỗ Đinh, có thể tự do di động không phụ thuộc vào bùn đất.
- Bá phụ nếu muốn giải cứu bách tính, xin mang cây này về thành, nó có thể trong mười ngày đào ra một đường ngầm Sinh Mệnh đủ cho hai mươi vạn bách tính di dân! Bá phụ giờ đây nắm trong tay bảy ngàn gia binh. Như vậy chỗ ở không phải nhỏ chứ? Vậy xin người đào đường ngầm Sinh Mệnh ở dưới quân danh, đợi ngày đường ngầm đào xong, Francis có biện pháp che trời vượt biển, đem hai mươi vạn bách tính chuyển tới vùng đất an toàn, bắt đầu lại cuộc sống của họ!
Ted nhìn chằm chằm vào cây non trong tay tinh quang lấp lánh, sức mạnh có thể đào khoét cây Sinh Mệnh? Rốt cuộc Francis còn có bao nhiêu quân bài? Xem ra theo hắn, đích xác là một lựa chọn không sai!
- Điều này... vì bách tính Ted tự nhiên không còn lời gì để nói. Nguyện vì chúa công ra sức! Nhưng vì cầu bản mật, Ted chỉ có thể đào một động khẩu chu vi chừng một dặm trong phạm vi gia binh khống chế. Không biết như vây đủ chưa?
Đỗ Trần trong lòng tính toàn, một động khẩu chu vi một dặm, hai mươi vạn người đi qua... Hẳn là có thể chứ? Kiếp trước sân vận động to lớn có thể chứa hơn mười vạn người, từ mười chiếc cửa nhỏ sơ tán người xem chỉ cần mười phút, vậy một cái Cửa lớn chu vi một dặm đủ trong mười phút ngầm vận chuyển mười vạn bách tính rồi - điều kiện tiên quyết là hai chữ tổ chức!
- Được! Bất quá bá phụ không cần nóng lòng đào động, đợi mười mấy ngày, người Kinh Ức hiểu Francis ta nhiều hơn một chút hãy bắt đầu...
Helen đột nhiên hừ một tiếng:
- Hôm nay hơn một nghìn tù binh được thả, ắt hẳn là đại ca vì để người Kinh Cốc "hiểu" ngươi thêm một bước rồi!
Đỗ Trần mỉm cười, nhưng không trả lời.
Lão thái thái thở dài:
- Được rồi, người một nhà gặp mặt rồi. Ted, ngươi và Susan về thành làm việc đi! Helen ở lại tiếp ta, lão thái bà ta mười mấy năm không gặp cháu gái, trong lòng không nỡ để nó đi mạo hiểm với ngươi!
Hừ, làm "Người hồ đồ tới cùng", Francis ngươi đem con của Sinh Mệnh giao cho Ted, lão thái bà ta nếu không lấy Helen làm con tin, ngươi có thể yên tâm sao? Đại ca? Muội tử? Gọi người thân! Còn chẳng phải là tranh đấu quyền mưu giữa chủ tớ sao?
Việc liên quan đến con gái, Ted thần sắc biến đổi, nhưng cái cớ của lão thái thái thực sự làm hắn không có biện pháp trực tiếp cự tuyệt, lão nhân yêu thương cháu gái có gì không đúng? Tâm niệm xẹt qua, Ted cười nói:
- Mẫu thân, người nói thật đúng, nhưng mấy vị đương gia trong thành Kinh Ức đều biết Helen, bát đương gia Christian càng quấn lấy Helen, nếu nó đột nhiên không thấy...
Còn chưa đợi Ted nói xong, bên người Đỗ Trần nhảy ra một con thỏ nhỏ:
- Hắc, nhìn gia đây!
Nói rồi thân hình nó vặn vẹo, trong nháy mắt liền biến thành bộ dạng Helen!
Ted cả kinh:
- Huyễn yêu thỏ? Các ngươi còn chưa tuyệt chủng sao?
- Con mẹ ngươi mới tuyệt chủng ấy! Gia là thỏ, nhưng gia không sợ ngươi! Mồm miệng ngươi sạch sẽ cho gia!
Snoopy chửi xa xả.
- Nghe đây, gia theo ngươi trở về, lợi dụng năng lực biến thân này của ta giúp ngươi hoàn thành kế hoạch của cháu trai Francis, Helen sẽ theo đại ca nó đi hưởng phúc!
Lão thái thái sắc mặt trầm xuống:
- Ted, vị này là thần sủng của tướng quân Wolfe thời Vẫn Thần đại chiến, với tuổi của hắn dùng ngữ khí như thế nói chuyện với ngươi không tính là ủy khuất cho ngươi, được rồi, đi nhanh đi!
Ted bất đắc dĩ, lưu luyến nhìn con gái, mang theo Susan xoay người đi.
Lão thái thái lại mỉm cười:
- Helen, nãi nãi già rồi, không chịu được gió lạnh của Tuyết sơn, ngươi trước tiên giúp đại ca ngươi hoàn thành đánh hạ thành Kinh Ức, ngày sau tổ tôn chúng ta đoàn tụ ở Đỗ thành vậy!
Nói xong lão thái thái dẫn nhi tử Czech đi mất!
- Nãi nãi không nói thêm cái gì nữa, chỉ có một câu, hơn một nghìn người nhà ta có thể còn sống nhìn thấy ánh mặt trới, đều là công lao của đại ca ngươi!
Trong chớp mắt, người ở mộ Thần Hoàng đã đi sạch, chỉ còn Đỗ Trần và Helen hai mặt nhìn nhau. Đỗ Trần đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ - vừa rồi tranh phong quyền mưu nói gì cũng có thể, nhưng thật sự tới khi chỉ có một mình...
Sắc mặt Helen trầm xuống, cười lạnh nói:
- Người ngay không nói lời gian, đại ca quả nhiên là thủ đoạn rất hay đó! Tiểu muội bội phục!
Đỗ Trần cười xấu hổ, lại nghiêm sắc mặt:
- Ta cũng là một câu người ngay không nói lời gian, với tình cảnh của gia tộc Brockman, muội gọi ta một tiếng đại ca là thiệt thòi sao?
Helen cả giận nói:
- Làm sao không thiệt thòi? Ta năm nay hai mươi mốt tuổi. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
- A?
Đỗ Trần trong lòng tình toán, chẳng phải sao, Francis năm nay hai mươi tuổi. Để Helen gọi mình là đại ca thật là...
Helen đột nhiên nghiêm mặt thi lễ nói:
- Mặc kệ thế nào, ta nể ân cứu mạng của Mayfair phu nhân, kêu ngươi một tiếng đại ca ta cũng bằng lòng!
- Mayfair? Mẫu thân ta đã cứu các ngươi?
- Ngươi không biết sao? Năm xưa ta theo phụ thân vừa mới chạy ra khỏi vực sâu dưới đất, bị Bowness phái người truy sát, nhờ có Mayfair phu nhân mới có thể chạy thoát một mạng, và tiếp đó từ phòng thí nghiệm của Phillip tới tam đại lục! Nếu không phải thế.. năm đó cha con chúng ta vì sao giải cứu đại ca Steve của ngươi?
Từ trong miệng Helen, Đỗ Trần hiểu được bao nhiêu thứ, ví dụ như, trước đây hắn vẫn luôn cho rằng Mayfair và ngoại công Bairu ở Vân Tiêu Kinh. Nhưng hôm nay xem ra, ít nhất năm năm trước khi cha con Helen chạy tới nhân gian, Mayfair tuyệt đối không ở Vân Tiêu Kinh. Mà lại chỉ có một mình, ở một nơi nào đó trong cây Sinh Mệnh ẩn cư lánh đời!
Quái lạ, Mayfair rốt cuộc là đang làm cái gì đây?
Lại ví dụ khác, năm đó Ted vì cứu chữa hai mắt cho Helen, trộm rất nhiều thứ của Bowness. Quả trứng Alex chỉ là một trong đó. Nhưng cuối cùng làm Helen sáng mắt trở lại không phải là Alex mà là một nhánh cây. Theo Helen nói, giữa Bowness và cây Sinh Mệnh có hiệp nghị thần bí phi thường, nhánh cây kia chính là một trong những điều khoản của hiệp nghị, mà Ted trộm nhánh cây kia, cơ hồ hủy đi hiệp nghị giữa Bowness và cây Sinh Mệnh, diệt tuyệt hi vọng Ma tộc từ cây Sinh Mệnh trở lại nhân gian!
Do đó Bowness thịnh nộ dị thường, vận dụng mức trừng phạt hiếm thấy trên lịch sử Ma tộc, chỉ là đáng tiếc, cuối cùng nhánh cây kia bị nghiền nát thành bột thuốc, đắp lên hai mắt của Helen, bị nàng hấp thụ rồi...
Mà Đỗ Trần đối với yêu cầu của Helen muốn gặp mặt Đỗ Trần thần ân nhân năm đó liền mỉm cười đáp ứng, hứa hẹn. Đỗ Trần thần từ tiền tuyến trở lại nhân gian liền an bài cho bọn họ gặp mặt ! Ha ha, tới lúc đó khẳng định Đỗ Tư lại một lần nữa xuất hiện rồi!
Hai người nói chuyện suốt cả đêm, khi trời sáng mới gọi Liya cùng trở về doanh trại, bất quá trên cả đoạn đường này, Liya luôn len lén nhìn bộ ngực của Helen, nhìn tới mức trong lòng Helen sinh ra nghi ngờ...
Đỗ Trần đối với cách nghĩ của Liya trong lòng thấu hiếu, nhưng loại sự tình nữ nhân này hắn không tiện nói cái gì, mỉm cười xem náo nhiệt là được rồi, nhưng vừa về tới đại trướng trong quân, Đỗ Trần liền cười không nổi nữa.
Tiểu Bối Bối mặt mũi sầu khổ đưa lên một phong thư:
- Ba ba, má má đi rồi, để lại một phong thư đây này!
Đỗ Trần tức thì liền ngẩn ra!
- Á Lực, ta đi đây, ta cần thời gian nghĩ rõ ràng, người Tuyết Cơ muốn đợi một ngàn năm, rốt cuộc là Á Lực, hay là Francis...
Trên thư chỉ có một câu như vậy!
Đỗ Trần xụp đổ ngổi trên ghế, huyên náo rồi lại huyên náo, tranh cãi rồi lại tranh cãi, nhưng khi Tuyết Cơ thực sự rời đi... trong lòng hắn chìm xuống, tựa hồ như một khối đá lớn nặng nghìn cân đè lên!
- Tuyết Cơ đi khi nào?
Tiểu Bối Bối nói:
- Không biết, sáng nay khi Bối Bối đưa cơm đến liền không thấy má má...
- Andy đâu? Thập tam cấp Andy còn không phát giác được Tuyết Cơ rời đi lúc nào sao? Vì sao không ngăn càn?
- Con, con sói tham ăn tối hôm qua ăn nhiều, bây giờ còn chưa tỉnh nữa!
- Bốp!
Đỗ Trần vỗ mạnh bàn, vừa định chửi to vài câu phát tiết, nhưng lại lắc lắc đầu, xụp xuống trên ghế.
Đúng vậy, Tuyết Cơ cần không gian, yên tĩnh suy nghĩ về Francis và Á Lực, mình làm sao không cần thời gian suy nghĩ một chút… mình thực sự yêu Tuyết Cơ, hay chỉ vì một câu "đợi chàng một ngàn năm"?
Hồi lâu sau, Harry đi đến, vừa thấy sắc mặt của Đỗ Trần liền biết sự tình không ổn, thành thành thật thật đợi ở cửa, ôm một đống giấy tờ không dám nói gì.
Nhắm mắt thở dài, Đỗ Trần phất tay nói:
- Là Harry sao? Ngươi đi phát động hệ thống tình báo của trấn York, lưu tâm nơi Tuyết Cơ hạ lạc, sau đó để Dịch Cốt thông tri cho Bi Ca Tử Sĩ, giám thị nghiêm ngặt hướng hành động của Thấm Thủy Hồ… đi đi!
- Vâng, chủ nhân tôn quý mà vĩ đại, Harry đi làm việc ngay, bất quá... chiến thư của thành Kinh Ức ngài còn muốn xem qua không?
- Chiến thư? Đỗ Trần ngồi bật dậy.
- Đúng vậy chủ nhân, thành Kinh Ức phái bát đương gia Christian tới hạ chiến thư, muốn mô phỏng điển cổ thời đại anh hùng, cùng ngài đánh ba trận định sinh tử!
Liên Hoa Bảo Giám
Bình luận facebook