Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 513
Xung quanh nữ nhân tóc đỏ, không khí chấn động, tạo thành những gợn sóng âm đồng tâm, tỏa đều ra mọi hướng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Vùng đất xanh tươi của Tử Huyết Nhân trong nháy mắt biến thành biển lửa đỏ rực, bao trùm tất cả mọi thứ. Núi non, cây cối, xác của các vong linh... tất cả mọi thứ đều bị tàn phá bởi biển lửa màu đỏ! Hỏa diễm đồng thời bao phủ cả Constantine lẫn Đỗ Trần vào trong biển lửa.
Constantine nhướng mày thầm nghĩ: "Nữ nhân này thực lực tuyệt đối trên mình... vậy ta cần gì phải vì Brockman mà liều mạng? Tốt thôi, giả vờ chống trả vài đòn, sau đó quay về báo cáo với Xích Quân, nói rằng đối thủ quá mạnh mẽ, thuộc hạ thật sự không có bản lãnh cứu Brockman. Vậy Xích Quân ngươi có thể nào vì đối thủ quá mạnh mẽ, ta chống cự không nổi mà giết ta chăng? Một thuộc hạ vừa mới nhận đấu khí truyền thừa thập tam cấp, vô cùng hữu dụng tại sao không chừa lại? Lần này ra tay thất bại, không phải lỗi tại ta, mà tại Xích Quân ngươi không lường được đối thủ lại mạnh mẽ như thế mà thôi...!"
Nghĩ tới đó, phản nghịch cự long liền suy tính chuyện đào tẩu, bất quá cần phải phòng tránh mạng lưới tình báo không nơi nào không xâm nhập của Xích Quân phát giác. Hắn đảo mắt một cái, sau đó bay lên trời để tránh ngọn lửa, mở miệng mắng:
- Nữ nhân kia từ nơi nào đến, cả gan gây ra trường huyết tinh thảm án như vậy, muốn chết sao?
Hắn mở miệng điên cuồng hút luồng khí nóng xung quanh, vừa phun ra, kim chúc âm ba sát trận đã bao trùm trên đầu nữ nhân tóc đỏ kia.
Nữ nhân tóc đỏ không thèm nhìn hắn, vẫn tiếp tục cúi đầu tìm kiếm Brockman, vừa thấy Constantine liền nhấc tay, phốc phốc hai tiếng, hai ngọn lửa bắn nhanh lên trời, một đạo đánh tan âm ba sát trận, đạo còn lại hướng tới Constantine, xuyên thấu tả dực trong lúc hắn đang cuống cuồng tránh né.
- Hắc, mụ điên này mạnh thật. Hôm nay ta không thể cứu những người đáng thương kia, ngày sau ta nhất định vì họ mà báo thù.
Constantine nói xong, cắn răng đè nén cảm giác đau nhức, lảo đảo bỏ chạy. Trong lòng tự nhủ, Được rồi, màn kịch diễn như vậy là tốt rồi. Còn không chạy trối chết hay sao? Nữ nhân này thật là mạnh, thực lực này chỉ sợ rằng chỉ có cửu tôn mới có thể chống lại.
Đúng lúc này, trái tim của Constantine đột nhiên muốn nổ tung, hắn âm thầm kinh ngạc. Đáng chết, chẳng lẽ lâm trận bỏ chạy cũng là điều khế ước không cho phép hay sao? Vậy… chẳng lẽ ta phải thế mạng cho Brockman, chết dưới tay mụ điên này sao? Lão thiên a! Constantine thầm kêu khổ không ngớt, chỉ có thể nhiễu loạn trên bầu trời, không ngừng dùng âm ba quấy nhiễu nữ nhân tóc đỏ kia. Không dám lùi lại một bước, tử chiến đến cùng!
Nữ nhân tóc đỏ kia chính là Hỏa Hoàng, nàng vốn phụng mệnh giết Brockman, vốn không có tâm tư để ý tới con rồng nhỏ vừa xuất hiện, nhưng lại thấy hắn chẳng biết tốt xấu, nhất thời nổi giận:
- Thật không biết xấu hổ!
Nói xong, hai tay Hỏa Hoàng bắt chéo trước ngực, Melina phát động hải ngự hiện ra một thập tự lớn, còn Hỏa Hoàng phát ra một thập tự chéo, trên người hiện lên một luồng quang hoa kim sắc nhàn nhạt, hai bên mọc lên ngọn hỏa diễm. Trên đỉnh đầu Constantine, thiểm điện nhanh chóng tiến đến, hợp lại, bổ xuống, phương viên trong vòng trăm dặm đều bị Hỏa Hoàng vây vào biển lửa!
Lực lượng phân tán trong phạm vi cả trăm dặm, uy lực tự nhiên liền giảm xuống, Constantine thập tam cấp đấu khí vẫn chưa bị ngọn lửa đốt chết. Có điều hắn cũng chẳng dễ chịu chút nào, thân thể đã bắt đầu bị đốt cháy đen. Nhưng Brockman, vốn hóa thân thành nước, lại đang ở bên bờ tử vong...
Đỗ Trần đang ở trên người Constantine, tại thời điểm ngọn lửa bao trùm mọi thứ, hắn vốn có khả năng chạy thoát. Nhưng lúc này, đột nhiên tiểu Bối Bối "Ai nha" một tiếng, ngã xuống, làm Đỗ Trần tâm thần đại loạn, nhất thời bất chấp ngọn lửa, ôm lấy nữ nhi la lên:
- Bối Bối, Bối Bối!
Tiểu tử kia hai mắt đóng chặt, không nói lời nào, nằm thẳng đơ. Đỗ Trần đột nhiên nghĩ tới, năm đó tiểu Bối Bối lúc uống xong bình máu thần bí nọ không phải cũng chính là bộ dáng này sao? Năm đó làm như thế nào mới cứu được tiểu tử này? Đỗ Trần linh quang chợt lóe:
- Alex, mau cùng tỷ tỷ hợp thể!
Cao thủ của chúng ta không hoảng hốt, không vội vàng, chậm rãi cởi quần áo, ngước đầu nói:
- Cao thủ, nhìn thấu chân tướng mọi việc. Tỷ tỷ đây là gặp đồng căn đồng nguyên lực lượng, bản năng dị thú trỗi dậy, thân thể bắt đầu tự động hấp thu cỗ đồng nguyên lực này. Nhưng tỷ tỷ cùng cỗ đồng nguyên lực này chênh lệch thật sự quá lớn, chịu không nổi lực lượng khổng lồ như vậy, cho nên mới hôn mê!
Alex cởi xong quần áo, với cái mông đít trắng bóc tiến vào thân thể Bối Bối, đồng thời nói:
- Cha yên tâm! Năm đó tỷ tỷ tiến hóa quá nhanh, chúng ta hai người thân thể bất đồng, nên sau đó mới "Chết". Nhưng bây giờ cao thủ so với tỷ tỷ tiến hóa càng cao hơn, có thể giúp đỡ tỷ tỷ điều hòa thân thể!
Đỗ Trần cảm thấy yên lòng, tĩnh tâm cẩn thận cảm ứng, quả nhiên, có một nguồn lực lượng từ ngọn lửa phô thiên cái địa kia tiến nhập vào Liên Hoa, nhập vào bên trong thân thể Bối Bối. Đây đích thực là chuyện tốt, cho thấy nữ nhi sắp tiến hóa trở nên cường đại, khả… đồng căn đồng nguyên!
Đỗ Trần quan sát Hỏa Hoàng.
Đây không phải là mẹ của nữ nhi của ta sao?
Vào lúc này, Hỏa Hoàng đã vây khốn Constantine, phản nghịch cự long không có cách nào trốn thoát, liền chuyên tâm tìm kiếm Brockman, đột nhiên trong lúc đó nàng cảm thấy có vật gì đó đang hấp thu hỏa diễm lực lượng của mình. Hỏa Hoàng trong lòng vừa động, ngẩng đầu nhìn lên trời. Nàng không nhìn thấy Đỗ Trần ẩn thân trong Liên Hoa, không cảm ứng được khí tức của Liên Hoa, nhưng nàng có thể nhìn nơi hỏa diễm bị hấp thu để xác định vị trí, hỏa diễm của mình lan tỏa tới lưng của cự long nọ liền tiến nhập vào vật gì bên trong, mà bản thân lại không thể cảm ứng được tình hình bên trong vật nọ.
Tiểu Bối Bối ở Liên Hoa, nàng có thể xuyên thấu cửa Liên Hoa, tiếp nhận lực lượng bên ngoài, nhưng Hỏa Hoàng lại không có biện pháp cảm nhận người bên trong Liên Hoa là ai, kỳ thật lại đồng căn đồng nguyên lực lượng với mình.
Vì không cảm nhận được người hấp thu ngọn lửa có khả năng là con ruột mình, nên Hỏa Hoàng thầm nghĩ: "Quái, chẳng lẽ cự long này có bí pháp gì, có thể dùng lưng để hấp thu lực lượng của mình? Hừ, bí pháp của ngươi quả nhiên không ít!" Hỏa Hoàng phóng lên cao, đi tới trên đỉnh đầu Constantine, quan sát lưng của phản nghịch cự long, đột nhiên phát ra một hỏa diễm trường đao đánh xuống, giận dữ nói:
- Dám hấp thu hoàng kim hỏa ngự của ta, ngươi phả chết .
Constantine lãnh đòn oan, trong lòng nghĩ: "Ta có hấp thu cái gì đâu!" Một đòn như lôi đình vạn quân của Hỏa Hoàng, làm cho hắn ngay cả phản kích cũng không kịp nghĩ đến.
Đỗ Trần trước lúc Constantine trúng phải hỏa diễm đao, hắn cũng không vội giải thích, một đóa Liên Hoa thu hồi hai đứa trẻ cùng Andy, tiện tay xuất ra Hỏa Liên Đăng, một đám hồng vân hỏa liên hiện lên trên lưng Constantine, chặn hỏa diễm đao lăng lệ của Hỏa Hoàng lại.
Constantine sửng sốt, thầm nghĩ: "Quái, Trên lưng ta như thế nào lại có hỏa diễm bí pháp cường đại như thế? Chẳng lẽ là do Xích Quân động tay động chân?" Đang nghĩ ngợi, Đỗ Trần đã đạp chân lên đầu Constantine, ngửa mặt lên trời nhìn Hỏa Hoàng cười nói:
- Các hạ là một trong bốn Tứ Ngự Thần Thú phải không?
Hỏa Hoàng không nổi giận, ngược lại cảm thấy kinh ngạc, thiên hạ còn có người có thể chống lại hỏa diễm của mình, liền ngắm nhìn Đỗ Trần cước đạp cự long, chuẩn bị ra tay.
- Nguyên là hỏa diễm hệ long kỵ đấu thần, tọa kỵ của ngươi quả không sai…Hỏa chi ngự nhận!
Bắn người trước tiên phải bắn ngựa, đây là chân lý trong chiến đấu, Hỏa Hoàng lại ngưng kết trường đao, đao phong từ dưới đánh lên, tấn công Constantine.
Constantine muốn hét lên thật to: "Chuyện này liên quan gì đến ta?" Nhưng Hỏa Hoàng thật sự quá nhanh, hắn không kịp kêu lên tiếng nào đã lãnh đòn oan ức. Bất quá tốc độ của phong lôi song dực của Đỗ Trần còn nhanh hơn, hắn mặc kệ chết sống của Constantine, Hỏa Liên Đăng hướng về phía trên đầu Hỏa Hoàng, một đóa hoa sen thu nhỏ lại, ẩn hình đi tới bên dưới nàng. Đỗ Trần hét lớn một tiếng, hai đóa sen trên dưới giáp công, mang Hỏa Hoàng giam cầm vào bên trong, trên dưới là hai đóa Liên Hoa, cánh hoa đan vào nhau tạo thành một cái tù lung.
Phía dưới, Constantine đã bị ngự đao của Hỏa Hoàng đánh thủng bụng, tuy chưa chết nhưng cũng đang rơi từ trên không xuống dưới. Trong khi đó tù lung giam cầm Hỏa Hoàng, giống như một cái đồng hồ cát, cát vàng liên tục rơi xuống, dập tắt hỏa diễm rừng rực trên người nàng.
Hỏa Hoàng bị vây khốn, cười lạnh nói:
- Dùng tính mạng của thần sủng để đổi lấy cơ hội đánh lén ta, ngươi không xứng làm chủ nhân của tọa kỵ, thật là vô sỉ.
Đỗ Trần nhún vai, hắn vẫn còn mang cái mặt nạ, cười nói:
- Các hạ thật là nóng tính. Cự long nọ ta không quen biết, việc sống chết của hắn có liên quan gì tới ta? Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi có phải là một trong Tứ Ngự Thần Thú hay không?
Hỏa Hoàng nhất thời sửng sốt, hừ một tiếng:
- Hỏa chi ngự miện. Long mạch Hỏa Hoàng. Ngươi là ai? Là cao thủ do Phillip mời tới để bảo vệ Brockman phải không?
Đỗ Trần cũng có chút sửng sốt, Hỏa Hoàng là địch nhân của Phillip sao? Có ý tứ. Hắn cười nói:
- Các hạ có thể bình tâm nói chuyện được không?
Trong lòng hắn đột nhiên động, thầm nghĩ nếu người này quả thật là má má của Bối Bối, sau khi nhận ra nhau, yêu cầu mang Bối Bối đi thì sao? Chuyện này rất có thể sẽ xảy ra, không, đây là chuyện đương nhiên a!
Đỗ Trần có chút hối hận vì đã nói ra những lời này, bất quá lại nghĩ lại, tiểu Bối Bối không phải một đứa nhỏ bình thường, còn hiểu chuyện hơn người lớn. Vậy thì hỏi ý kiến của hài tử đi, dù sao thì để nó vui vẻ cũng là chuyện mà song phương đều muốn. Nghĩ tới đây, Đỗ Trần thấy Hỏa Hoàng gật đầu, liền xuất ra Liên Hoa, hiện ra ở trước mặt Hỏa Hoàng. Trong khi đó hai đứa trẻ hợp thể, dưới sự chiếu cố của Andy, nằm trên Liên Hoa.
Hỏa Hoàng liếc mắt nhìn hài tử đang hợp thể, mắt không rời một ly. Đỗ Trần vẫn chưa triệt bỏ tù lung, chỉ mang đứa nhỏ tới bên ngoài "Ngươi có muốn nói gì không?"
Hỏa Hoàng run rẩy nhìn đứa nhỏ, nàng không phải là người dễ bị gạt, khó khăn nói:
- Đứa nhỏ này có hai cỗ khí tức, là lưỡng đại dị thú hợp thể, một là hậu duệ của Duệ Long, đã tiến hóa tới thập tam cấp, mặt khác, đứa còn lại... máu, nhỏ máu của ta lên trán nó... Hỏa Hoàng đột nhiên cắn đầu ngón tay, cấp Đỗ Trần một giọt huyết dịch, nhưng khi giọt máu này chạm vào trán của đứa trẻ, liền giống như dòng suối nhỏ chảy về biển rộng, giống như dầu đổ vào lửa, tự thẩm thấu vào thân thể của tiểu hài tử, liền sau đó, nó mở mắt ra.
"Ai. Quả nhiên là thế. Không ngờ Alex lại là hậu duệ của Duệ Long, thật là tuyệt...May mắn!" Đỗ Trần cười cười, triệt đi tù lung:
- Ta là nghĩa phụ của bọn chúng, chúng ta không phải là địch nhân, đúng không?
Hỏa Hoàng cảm kích nhìn Đỗ Trần, không hề ghi nhớ chuyện vừa bị cầm tù. Trời đất bao la, chỉ cần hài tử không có chuyện, thì còn có việc gì không thể bỏ qua chứ?
Hỏa Hoàng ôm lấy hài tử, mắt ứa lệ, đột nhiên ôm chặt nó vào trong lồng ngực:
- Hài tử, con của ta, mẹ nhớ con nhiều lắm…
Tiểu tử kia đầu vai cũng run run, tựa hồ cũng đã khóc.
Hỏa Hoàng nước mắt rơi như mưa:
- Từ nay về sau, không ai có thể cướp con đi nữa…
Tiểu gia hỏa bật khóc "Ô ô" hai tiếng, vô cùng thương tâm.
Hỏa Hoàng ngừng khóc:
- Được nhìn thấy con, mẹ cho dù bị nhốt ngàn năm, chịu bao nhiêu khổ cực cũng đều đáng giá... Hài nhi, nhanh gọi ta một tiếng mẹ nào…
Tiểu gia hỏa ruốt cuộc cũng tránh khỏi vòng tay của Hỏa Hoàng, oa oa khóc lớn, một lúc sau, hắn đỏ mặt nhìn vào ngực của Hỏa Hoàng, vừa khóc vừa nói:
- Oa, ba ba, tỷ tỷ, cao thủ bị nữ nhân phi lễ...
Lần hợp thể này là Alex làm chủ đạo. Mọi người sửng sốt trong giây lát, rồi cười to. Lúc này Bối Bối cùng Alex mới tách ra. Người nhà nhận nhau, rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi, cuối cùng cũng đã tới. Hỏa Hoàng hướng về Đỗ Trần gật đầu:
- Đa tạ ngươi những năm gần đây chiếu cố Bối Bối, nhưng ta phải mang nó đi. Ngươi cũng đã thấy, nó theo ta sẽ có thể tiến hóa nhanh hơn, hơn nữa... ta mới chính là mẹ ruột của nó!
Đỗ Trần sờ sờ mũi, đột nhiên Bối Bối hướng về phía hắn nháy nháy cặp mắt to, Đỗ Trần lập tức hiểu ra, cười nói:
- Hỏa Hoàng các hạ, ngài chiếu cố Bối Bối là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta đương nhiên không có phản đối. Bất quá Bối Bối vui vẻ mới là việc quan trọng nhất. Chúng ta… có nên hỏi ý kiến nàng hay không?
Hỏa Hoàng nhướng mày, bất mãn nói:
- Ta là thân sinh mẫu thân của nó, không lẽ không thể đứng ra làm chủ hay sao?
Tiểu Bối Bối chớp chớp đôi mắt to, một tay nắm Hỏa Hoàng, tay còn lại kéo Đỗ Trần:
- Ba ba, má má!!!
Đỗ Trần cùng Hỏa Hoàng cùng nhướng mày, bất quá tiểu hài tử này gọi cũng không sai.
- Bối Bối cùng về nhà với má má. Má má tuyệt vời nhất, Bối Bối của má má là bảo vật mà.
Lời vừa nói xong, Hỏa Hoàng vô cùng vui sướng, ôm chặt lấy nữ nhi. Nhưng tiểu tử kia quay đầu lại hỏi:
- Nhưng má má à, nhà chúng ta ở đâu vậy?
Hỏa Hoàng cười nói:
- Ya-Qin đại lục, ở bờ biển phía tây có một đỉnh núi lửa, chính là nhà của chúng ta.
- Ồ!!!
Tiểu tử kia gật đầu.
- Vậy nhà chúng ta có băng yến oa mà Bối Bối yêu thích nhất không? Có thâm hải huyết toản thạch không? Còn có đồ ngủ bằng băng tằm ti nữa. À, còn phải có ôn ngọc cốt sàng nữa...
Hỏa Hoàng sửng sốt, sắc mặt trở nên vô cùng quái dị. Tiểu tử kia vừa ngây thơ vừa khờ khạo hỏi tiếp:
- Được rồi! Ba ba nói, tiểu hài tử phải đọc sách nhiều, học thật nhiều, thật nhiều kiến thức, má má nói có đúng không?
Đây là chuyện đương nhiên, Hỏa Hoàng không do dự gật đầu. Nhưng tiểu Bối Bối lại nói:
- Vậy má má mời đại lục đệ nhất số học gia Reese, nghệ thuật gia số một Abe Renner, học giả đệ nhất Mitcher…để bọn họ dạy cho Bối Bối học nhé, được không?
Hỏa Hoàng đột nhiên quay đầu, hờn giận trách mắng Đỗ Trần:
- Ngươi mời tới nhiều học giả kiệt xuất như vậy, cấp cho nó nhiều trân bảo như vậy sao? Nếu không thể thì đừng cho tiểu hài tử biết. Nếu không nó ngay từ nhỏ đã học được thói xa xỉ, lớn lên có thể làm chuyện gì được?
Đỗ Trần cười cười, đưa tay chỉ lên cái mặt nạ đang đeo Hỏa Hoàng các hạ:
- Ta, Francis, đương kim Thần Hoàng! Những thứ mà tiểu Bối Bối nói, đều là do thánh giáo pháp điển quy định, là đãi ngộ dành cho chí tôn công chúa!
Tiểu tử kia thân lên mặt Hỏa Hoàng một cái:
- Má má thật đáng thương, đầu tiên bị sinh mạng thụ giam cầm ngàn năm, sau lại bị Bowness tên bại hoại này lừa dối… Bối Bối, Bối Bối không muốn xa má má…
Hỏa Hoàng nghe nữ nhi nói lời ngọt ngào, nhất thời mắt đỏ lên, bất quá không ngờ tiểu gia hỏa kia lại thêm một câu:
- Được rồi, má má năm đó theo Thần Hoàng Prince đánh Bowness đúng không?
Hỏa Hoàng khuôn mặt tràn đầy nụ cười của từ mẫu, kể cho Bối Bối nghe chuyện anh hùng của mình năm xưa:
- Phải rồi, năm đó chúng ta Tứ Ngự Thần Thú cùng ngũ nguyên lực đều có tích oán. Ngũ Đại Nguyên Lực ủng hộ Tử Huyết Nhân, chúng ta liền hỗ trợ cho Hồng Huyết Nhân. Năm đó má má được Prince dùng Hỏa Thần các mời đến, những thứ mà bảo bối vừa nói tới, má má cũng không để mắt tới đâu!
Hỏa Hoàng đang bận rộn tô vẽ cho bản thân, không nghĩ tới Bối Bối lại cười nói:
- Vậy ba ba bây giờ chính là Thần Hoàng, má má giúp ba ba đánh Bowness thì thật là tốt!
Hỏa Hoàng nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, bây giờ chỉ muốn ôm nữ nhi về nhà hưởng phúc, những chuyện khác đều là thứ yếu!
- Francis, nhân ma đại chiến, Hỏa Hoàng ta quản tới làm gì? Dù sao thì ta cũng đâu phải là nhân loại?
Tiểu Bối Bối cúi đầu, nói thầm:
- Bowness thật tệ, năm đó khi hắn cấp Bối Bối cho Phillip, nếu không có ba ba cứu Bối Bối ra ngoài, Bối Bối... Tiểu gia hỏa khóc vô cùng thương tâm, Bối Bối chắc đã bị Phillip mang ra giải phẫu, trở thành thí nghiệm phẩm mất rồi...
Hỏa Hoàng nổi giận, trong lúc này Bối Bối quăng cho Đỗ Trần một cái nháy mắt: "Ba ba, người ta dùng xa xỉ lễ làm má má vui lòng, mặt khác dùng cừu hận kích thích... Đã đến lúc rồi đó, ba ba, làm phần việc của ngươi đi!"
Lúc này Đỗ Trần liền cười nói:
- Hỏa Hoàng các hạ, di chỉ của hỏa thần các ngày xưa vẫn còn ở thánh sơn của giáo đình, Francis thay mặt nhân loại khẩn thỉnh các hạ, giúp Hồng Huyết Nhân chúng ta công tấn công Ma tộc!
Hỏa Hoàng mắt trắng lên, liếc Đỗ Trần một cái, sau đó dừng lại, liếc nhìn nữ nhi của mình, nổi giận nói một câu:
- Đây mới thật là giống nữ nhi của ngươi!
Tiểu tử kia cười hì hì, chui đầu vào lòng ngực của Hỏa Hoàng:
- Thật là tốt a! Ba ba má má không xa rời nhau nữa, chúng ta đều là người một nhà, cần phải ở chung với nhau!
Hỏa Hoàng còn có thể nói gì nữa? Nàng lại ôm lấy Alex, hỏi:
- Con trai của Duệ Long như thế nào lại ở chung với ngươi?
Đỗ Trần liền thuật lại mọi việc, Hỏa Hoàng liền nhướng mày:
- Sai rồi, ngươi phân tích sai rồi. Năm đó chúng ta bốn Tứ Ngự Thần Thú mặc dù không tính là sinh tử chi giao, nhưng cũng là chiến hữu vào sinh ra tử. Năm đó Duệ Long đoạt Bi Minh Chi Lệ từ tay ngoại công ngươi, tiến nhập Tánh Mạng Mê Cung kỳ thực không phải đi giết ta, mà là đi cứu ta!
Đỗ Trần hỏi:
- Nhưng tại sao Duệ Long vẫn chưa cứu ngài ra?
Hỏa Hoàng lắc đầu:
- Lúc ấy ta bị sinh mệnh trói buộc, chỉ có thể nhìn sinh mạng thụ dùng bổn nguyên lực lượng đại chiến Duệ Long! Vào lúc Duệ Long sắp thủ thắng, Bowness từ một bên đánh lén, kết quả là Bối Bối cùng Alex bị Bowness cướp mang đi, cuối cùng lọt vào tay ngươi. Bi Minh Chi Lệ vẫn đang ở trong tay Bowness, bất quá Duệ Long thụ thương đào tẩu đi đâu… ta không biết!
Đỗ Trấn sờ chóp mũi, vỗ vỗ trán Alex:
- Ta nghe nói Duệ Long tính khí không được tốt lắm. Nếu ngày khác Duệ Long đến tìm lại con mình, thỉnh các hạ…
Hỏa Hoàng lạnh lùng nhìn Đỗ Trần:
- Có phải là ngươi đã lập Alex làm Hoàng thái tử không? Không cần phải dẫn dụ Duệ Long, sao không dạy Alex dụng tâm cơ, vào lúc cha con họ nhận nhau, giúp ngươi thu phục thêm một cao thủ nữa?
Đỗ Trần trong lòng kêu oan, chuyện vừa rồi là do Bối Bối tự mình bày ra, không ai dạy nàng a! Bất quá nghe ý tứ của Hỏa Hoàng, hình như Duệ Long...
Hai người trao đổi thêm một chút tin tức, Đỗ Trần nói về tình hình của nhân loại, Hỏa Hoàng cũng biết được Bowness chắc chắn đã hoài nghi Bối Bối là con nàng mà vẫn không cho nàng biết, muốn nàng bán mạng cho hắn. Hừ, nghĩ tới đây, Hỏa Hoàng nhìn về phía mặt đất lửa cháy bừng bừng, khi mẫu tử nhận nhau, Hỏa Hoàng cũng không thu hồi hỏa ngư, một mực cầm cố Constantine cùng Brockman. Nàng quát lên:
- Brockman, sống chết của ngươi đang nằm trong tay ta, ra đây mau, ta đã đối đầu với Bowness, không có hứng thú giết ngươi.
Chậm rãi, từ xa xa xuất hiện một dòng nước trong, hóa thành nhân hình, đúng là Brockman đầy mình thương tích. Hắn cười khổ:
- Hỏa Hoàng ngươi không giết ta, nhưng Francis bên cạnh ngươi lại hận muốn lột da rút gân, đốt xương ta ra tro.
Hỏa Hoàng sửng sốt, nàng không biết Brockman chính là hung thủ gián tiếp gây ra cái chết của lão Fuye, liền cười nói:
- Vậy mà ngươi còn dám ra đây? Bị ta thiêu chết còn tệ hơn bị Francis ngược sát hay sao?
Đỗ Trần sắc mặc cũng trở nên âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Brockman:
- Ngươi ra đây là muốn cầu ta tha mạng hay sao? Đừng nằm mơ.
- Đông!
Brockman quỳ xuống trước mặt Đỗ Trần, vừa cầu xin vừa khóc:
- Đúng vậy, Thần Hoàng bệ hạ, cầu ngài, cầu ngài tha ta một mạng!
Mọi người khinh bỉ liếc nhìn hắn, quay đầu đi chỗ khác. Trận doanh bất đồng, cừu hận sát tử không thể bỏ qua, cái chết đã đến trước mặt, một nam nhân như vậy lại có thể quỳ gối lạy cầu khẩn, làm cho địch nhân ngay cả một chút tôn trọng đối với hắn cũng không còn!
Brockman dập đầu liên hồi, ôm chân Đỗ Trần cầu khẩn, van xin:
- Thấn Hoàng bệ hạ, cho ta một cơ hội, cầu ngài cho ta một cơ hội!
Đỗ Trần cười lạnh:
- Khi các ngươi hại chết bá bá của ta, có nghĩ tới chuyện cho lão một cơ hội hay không?
Hắn liền một cước đá văng Brockman.
Brockman xoay người lại, bò về phía Đỗ Trần:
- Bệ hạ, ta vừa rồi nghe các người nói chuyện, biết được mục đích của ngài, ngài muốn có Lệ Nguyên phải không? Ta, ta biết tất cả nội tình của Thiên Tai Cổ Bảo, biết tuyệt đại cơ mật của Ma tộc, thậm chí ta còn có khả năng nói cho ngài biết hết toàn bộ kế hoạch quân sự của liên tịch hội nghị.
Hắn vừa nói vừa níu lấy chân Đỗ Trần, hoảng sợ tới mức lệ rơi đầy mặt:
- Ta đối với ngài vô cùng hữu dụng, cầu ngài buông tha cho ta, có được không?
Đỗ Trần giơ cao Hỏa Liên Đăng:
- Những thứ đó không đủ cho ngươi đổi một mạng.
Hỏa Liên Đăng chậm rãi hạ xuống, trong lúc đó Brockman kêu to:
- Nếu những thứ đó không thể đổi mạng cho ta, vậy có thể trì hoãn cho ta một ngày hay không?
Đỗ Trần ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn chằm chằm Brockman. Brockman cúi đầu khóc ròng nói:
- Ta nói cho ngài biết tất cả, sau đó, cầu ngài cho ta một ngày thời gian, ngài có thể dùng tinh thần khế ước, độc dược, thao khống thuật... hết thảy các biện pháp ác độc trên người ta, ta đều chấp nhận! Chỉ cầu ngài cho ta một ngày. Brockman ta chết không đáng tiếc, nhưng, nhưng Phillip đại nhân sắp chết rồi, ta phải đi cứu đại nhân!
Liên Hoa Bảo Giám
Constantine nhướng mày thầm nghĩ: "Nữ nhân này thực lực tuyệt đối trên mình... vậy ta cần gì phải vì Brockman mà liều mạng? Tốt thôi, giả vờ chống trả vài đòn, sau đó quay về báo cáo với Xích Quân, nói rằng đối thủ quá mạnh mẽ, thuộc hạ thật sự không có bản lãnh cứu Brockman. Vậy Xích Quân ngươi có thể nào vì đối thủ quá mạnh mẽ, ta chống cự không nổi mà giết ta chăng? Một thuộc hạ vừa mới nhận đấu khí truyền thừa thập tam cấp, vô cùng hữu dụng tại sao không chừa lại? Lần này ra tay thất bại, không phải lỗi tại ta, mà tại Xích Quân ngươi không lường được đối thủ lại mạnh mẽ như thế mà thôi...!"
Nghĩ tới đó, phản nghịch cự long liền suy tính chuyện đào tẩu, bất quá cần phải phòng tránh mạng lưới tình báo không nơi nào không xâm nhập của Xích Quân phát giác. Hắn đảo mắt một cái, sau đó bay lên trời để tránh ngọn lửa, mở miệng mắng:
- Nữ nhân kia từ nơi nào đến, cả gan gây ra trường huyết tinh thảm án như vậy, muốn chết sao?
Hắn mở miệng điên cuồng hút luồng khí nóng xung quanh, vừa phun ra, kim chúc âm ba sát trận đã bao trùm trên đầu nữ nhân tóc đỏ kia.
Nữ nhân tóc đỏ không thèm nhìn hắn, vẫn tiếp tục cúi đầu tìm kiếm Brockman, vừa thấy Constantine liền nhấc tay, phốc phốc hai tiếng, hai ngọn lửa bắn nhanh lên trời, một đạo đánh tan âm ba sát trận, đạo còn lại hướng tới Constantine, xuyên thấu tả dực trong lúc hắn đang cuống cuồng tránh né.
- Hắc, mụ điên này mạnh thật. Hôm nay ta không thể cứu những người đáng thương kia, ngày sau ta nhất định vì họ mà báo thù.
Constantine nói xong, cắn răng đè nén cảm giác đau nhức, lảo đảo bỏ chạy. Trong lòng tự nhủ, Được rồi, màn kịch diễn như vậy là tốt rồi. Còn không chạy trối chết hay sao? Nữ nhân này thật là mạnh, thực lực này chỉ sợ rằng chỉ có cửu tôn mới có thể chống lại.
Đúng lúc này, trái tim của Constantine đột nhiên muốn nổ tung, hắn âm thầm kinh ngạc. Đáng chết, chẳng lẽ lâm trận bỏ chạy cũng là điều khế ước không cho phép hay sao? Vậy… chẳng lẽ ta phải thế mạng cho Brockman, chết dưới tay mụ điên này sao? Lão thiên a! Constantine thầm kêu khổ không ngớt, chỉ có thể nhiễu loạn trên bầu trời, không ngừng dùng âm ba quấy nhiễu nữ nhân tóc đỏ kia. Không dám lùi lại một bước, tử chiến đến cùng!
Nữ nhân tóc đỏ kia chính là Hỏa Hoàng, nàng vốn phụng mệnh giết Brockman, vốn không có tâm tư để ý tới con rồng nhỏ vừa xuất hiện, nhưng lại thấy hắn chẳng biết tốt xấu, nhất thời nổi giận:
- Thật không biết xấu hổ!
Nói xong, hai tay Hỏa Hoàng bắt chéo trước ngực, Melina phát động hải ngự hiện ra một thập tự lớn, còn Hỏa Hoàng phát ra một thập tự chéo, trên người hiện lên một luồng quang hoa kim sắc nhàn nhạt, hai bên mọc lên ngọn hỏa diễm. Trên đỉnh đầu Constantine, thiểm điện nhanh chóng tiến đến, hợp lại, bổ xuống, phương viên trong vòng trăm dặm đều bị Hỏa Hoàng vây vào biển lửa!
Lực lượng phân tán trong phạm vi cả trăm dặm, uy lực tự nhiên liền giảm xuống, Constantine thập tam cấp đấu khí vẫn chưa bị ngọn lửa đốt chết. Có điều hắn cũng chẳng dễ chịu chút nào, thân thể đã bắt đầu bị đốt cháy đen. Nhưng Brockman, vốn hóa thân thành nước, lại đang ở bên bờ tử vong...
Đỗ Trần đang ở trên người Constantine, tại thời điểm ngọn lửa bao trùm mọi thứ, hắn vốn có khả năng chạy thoát. Nhưng lúc này, đột nhiên tiểu Bối Bối "Ai nha" một tiếng, ngã xuống, làm Đỗ Trần tâm thần đại loạn, nhất thời bất chấp ngọn lửa, ôm lấy nữ nhi la lên:
- Bối Bối, Bối Bối!
Tiểu tử kia hai mắt đóng chặt, không nói lời nào, nằm thẳng đơ. Đỗ Trần đột nhiên nghĩ tới, năm đó tiểu Bối Bối lúc uống xong bình máu thần bí nọ không phải cũng chính là bộ dáng này sao? Năm đó làm như thế nào mới cứu được tiểu tử này? Đỗ Trần linh quang chợt lóe:
- Alex, mau cùng tỷ tỷ hợp thể!
Cao thủ của chúng ta không hoảng hốt, không vội vàng, chậm rãi cởi quần áo, ngước đầu nói:
- Cao thủ, nhìn thấu chân tướng mọi việc. Tỷ tỷ đây là gặp đồng căn đồng nguyên lực lượng, bản năng dị thú trỗi dậy, thân thể bắt đầu tự động hấp thu cỗ đồng nguyên lực này. Nhưng tỷ tỷ cùng cỗ đồng nguyên lực này chênh lệch thật sự quá lớn, chịu không nổi lực lượng khổng lồ như vậy, cho nên mới hôn mê!
Alex cởi xong quần áo, với cái mông đít trắng bóc tiến vào thân thể Bối Bối, đồng thời nói:
- Cha yên tâm! Năm đó tỷ tỷ tiến hóa quá nhanh, chúng ta hai người thân thể bất đồng, nên sau đó mới "Chết". Nhưng bây giờ cao thủ so với tỷ tỷ tiến hóa càng cao hơn, có thể giúp đỡ tỷ tỷ điều hòa thân thể!
Đỗ Trần cảm thấy yên lòng, tĩnh tâm cẩn thận cảm ứng, quả nhiên, có một nguồn lực lượng từ ngọn lửa phô thiên cái địa kia tiến nhập vào Liên Hoa, nhập vào bên trong thân thể Bối Bối. Đây đích thực là chuyện tốt, cho thấy nữ nhi sắp tiến hóa trở nên cường đại, khả… đồng căn đồng nguyên!
Đỗ Trần quan sát Hỏa Hoàng.
Đây không phải là mẹ của nữ nhi của ta sao?
Vào lúc này, Hỏa Hoàng đã vây khốn Constantine, phản nghịch cự long không có cách nào trốn thoát, liền chuyên tâm tìm kiếm Brockman, đột nhiên trong lúc đó nàng cảm thấy có vật gì đó đang hấp thu hỏa diễm lực lượng của mình. Hỏa Hoàng trong lòng vừa động, ngẩng đầu nhìn lên trời. Nàng không nhìn thấy Đỗ Trần ẩn thân trong Liên Hoa, không cảm ứng được khí tức của Liên Hoa, nhưng nàng có thể nhìn nơi hỏa diễm bị hấp thu để xác định vị trí, hỏa diễm của mình lan tỏa tới lưng của cự long nọ liền tiến nhập vào vật gì bên trong, mà bản thân lại không thể cảm ứng được tình hình bên trong vật nọ.
Tiểu Bối Bối ở Liên Hoa, nàng có thể xuyên thấu cửa Liên Hoa, tiếp nhận lực lượng bên ngoài, nhưng Hỏa Hoàng lại không có biện pháp cảm nhận người bên trong Liên Hoa là ai, kỳ thật lại đồng căn đồng nguyên lực lượng với mình.
Vì không cảm nhận được người hấp thu ngọn lửa có khả năng là con ruột mình, nên Hỏa Hoàng thầm nghĩ: "Quái, chẳng lẽ cự long này có bí pháp gì, có thể dùng lưng để hấp thu lực lượng của mình? Hừ, bí pháp của ngươi quả nhiên không ít!" Hỏa Hoàng phóng lên cao, đi tới trên đỉnh đầu Constantine, quan sát lưng của phản nghịch cự long, đột nhiên phát ra một hỏa diễm trường đao đánh xuống, giận dữ nói:
- Dám hấp thu hoàng kim hỏa ngự của ta, ngươi phả chết .
Constantine lãnh đòn oan, trong lòng nghĩ: "Ta có hấp thu cái gì đâu!" Một đòn như lôi đình vạn quân của Hỏa Hoàng, làm cho hắn ngay cả phản kích cũng không kịp nghĩ đến.
Đỗ Trần trước lúc Constantine trúng phải hỏa diễm đao, hắn cũng không vội giải thích, một đóa Liên Hoa thu hồi hai đứa trẻ cùng Andy, tiện tay xuất ra Hỏa Liên Đăng, một đám hồng vân hỏa liên hiện lên trên lưng Constantine, chặn hỏa diễm đao lăng lệ của Hỏa Hoàng lại.
Constantine sửng sốt, thầm nghĩ: "Quái, Trên lưng ta như thế nào lại có hỏa diễm bí pháp cường đại như thế? Chẳng lẽ là do Xích Quân động tay động chân?" Đang nghĩ ngợi, Đỗ Trần đã đạp chân lên đầu Constantine, ngửa mặt lên trời nhìn Hỏa Hoàng cười nói:
- Các hạ là một trong bốn Tứ Ngự Thần Thú phải không?
Hỏa Hoàng không nổi giận, ngược lại cảm thấy kinh ngạc, thiên hạ còn có người có thể chống lại hỏa diễm của mình, liền ngắm nhìn Đỗ Trần cước đạp cự long, chuẩn bị ra tay.
- Nguyên là hỏa diễm hệ long kỵ đấu thần, tọa kỵ của ngươi quả không sai…Hỏa chi ngự nhận!
Bắn người trước tiên phải bắn ngựa, đây là chân lý trong chiến đấu, Hỏa Hoàng lại ngưng kết trường đao, đao phong từ dưới đánh lên, tấn công Constantine.
Constantine muốn hét lên thật to: "Chuyện này liên quan gì đến ta?" Nhưng Hỏa Hoàng thật sự quá nhanh, hắn không kịp kêu lên tiếng nào đã lãnh đòn oan ức. Bất quá tốc độ của phong lôi song dực của Đỗ Trần còn nhanh hơn, hắn mặc kệ chết sống của Constantine, Hỏa Liên Đăng hướng về phía trên đầu Hỏa Hoàng, một đóa hoa sen thu nhỏ lại, ẩn hình đi tới bên dưới nàng. Đỗ Trần hét lớn một tiếng, hai đóa sen trên dưới giáp công, mang Hỏa Hoàng giam cầm vào bên trong, trên dưới là hai đóa Liên Hoa, cánh hoa đan vào nhau tạo thành một cái tù lung.
Phía dưới, Constantine đã bị ngự đao của Hỏa Hoàng đánh thủng bụng, tuy chưa chết nhưng cũng đang rơi từ trên không xuống dưới. Trong khi đó tù lung giam cầm Hỏa Hoàng, giống như một cái đồng hồ cát, cát vàng liên tục rơi xuống, dập tắt hỏa diễm rừng rực trên người nàng.
Hỏa Hoàng bị vây khốn, cười lạnh nói:
- Dùng tính mạng của thần sủng để đổi lấy cơ hội đánh lén ta, ngươi không xứng làm chủ nhân của tọa kỵ, thật là vô sỉ.
Đỗ Trần nhún vai, hắn vẫn còn mang cái mặt nạ, cười nói:
- Các hạ thật là nóng tính. Cự long nọ ta không quen biết, việc sống chết của hắn có liên quan gì tới ta? Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi có phải là một trong Tứ Ngự Thần Thú hay không?
Hỏa Hoàng nhất thời sửng sốt, hừ một tiếng:
- Hỏa chi ngự miện. Long mạch Hỏa Hoàng. Ngươi là ai? Là cao thủ do Phillip mời tới để bảo vệ Brockman phải không?
Đỗ Trần cũng có chút sửng sốt, Hỏa Hoàng là địch nhân của Phillip sao? Có ý tứ. Hắn cười nói:
- Các hạ có thể bình tâm nói chuyện được không?
Trong lòng hắn đột nhiên động, thầm nghĩ nếu người này quả thật là má má của Bối Bối, sau khi nhận ra nhau, yêu cầu mang Bối Bối đi thì sao? Chuyện này rất có thể sẽ xảy ra, không, đây là chuyện đương nhiên a!
Đỗ Trần có chút hối hận vì đã nói ra những lời này, bất quá lại nghĩ lại, tiểu Bối Bối không phải một đứa nhỏ bình thường, còn hiểu chuyện hơn người lớn. Vậy thì hỏi ý kiến của hài tử đi, dù sao thì để nó vui vẻ cũng là chuyện mà song phương đều muốn. Nghĩ tới đây, Đỗ Trần thấy Hỏa Hoàng gật đầu, liền xuất ra Liên Hoa, hiện ra ở trước mặt Hỏa Hoàng. Trong khi đó hai đứa trẻ hợp thể, dưới sự chiếu cố của Andy, nằm trên Liên Hoa.
Hỏa Hoàng liếc mắt nhìn hài tử đang hợp thể, mắt không rời một ly. Đỗ Trần vẫn chưa triệt bỏ tù lung, chỉ mang đứa nhỏ tới bên ngoài "Ngươi có muốn nói gì không?"
Hỏa Hoàng run rẩy nhìn đứa nhỏ, nàng không phải là người dễ bị gạt, khó khăn nói:
- Đứa nhỏ này có hai cỗ khí tức, là lưỡng đại dị thú hợp thể, một là hậu duệ của Duệ Long, đã tiến hóa tới thập tam cấp, mặt khác, đứa còn lại... máu, nhỏ máu của ta lên trán nó... Hỏa Hoàng đột nhiên cắn đầu ngón tay, cấp Đỗ Trần một giọt huyết dịch, nhưng khi giọt máu này chạm vào trán của đứa trẻ, liền giống như dòng suối nhỏ chảy về biển rộng, giống như dầu đổ vào lửa, tự thẩm thấu vào thân thể của tiểu hài tử, liền sau đó, nó mở mắt ra.
"Ai. Quả nhiên là thế. Không ngờ Alex lại là hậu duệ của Duệ Long, thật là tuyệt...May mắn!" Đỗ Trần cười cười, triệt đi tù lung:
- Ta là nghĩa phụ của bọn chúng, chúng ta không phải là địch nhân, đúng không?
Hỏa Hoàng cảm kích nhìn Đỗ Trần, không hề ghi nhớ chuyện vừa bị cầm tù. Trời đất bao la, chỉ cần hài tử không có chuyện, thì còn có việc gì không thể bỏ qua chứ?
Hỏa Hoàng ôm lấy hài tử, mắt ứa lệ, đột nhiên ôm chặt nó vào trong lồng ngực:
- Hài tử, con của ta, mẹ nhớ con nhiều lắm…
Tiểu tử kia đầu vai cũng run run, tựa hồ cũng đã khóc.
Hỏa Hoàng nước mắt rơi như mưa:
- Từ nay về sau, không ai có thể cướp con đi nữa…
Tiểu gia hỏa bật khóc "Ô ô" hai tiếng, vô cùng thương tâm.
Hỏa Hoàng ngừng khóc:
- Được nhìn thấy con, mẹ cho dù bị nhốt ngàn năm, chịu bao nhiêu khổ cực cũng đều đáng giá... Hài nhi, nhanh gọi ta một tiếng mẹ nào…
Tiểu gia hỏa ruốt cuộc cũng tránh khỏi vòng tay của Hỏa Hoàng, oa oa khóc lớn, một lúc sau, hắn đỏ mặt nhìn vào ngực của Hỏa Hoàng, vừa khóc vừa nói:
- Oa, ba ba, tỷ tỷ, cao thủ bị nữ nhân phi lễ...
Lần hợp thể này là Alex làm chủ đạo. Mọi người sửng sốt trong giây lát, rồi cười to. Lúc này Bối Bối cùng Alex mới tách ra. Người nhà nhận nhau, rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi, cuối cùng cũng đã tới. Hỏa Hoàng hướng về Đỗ Trần gật đầu:
- Đa tạ ngươi những năm gần đây chiếu cố Bối Bối, nhưng ta phải mang nó đi. Ngươi cũng đã thấy, nó theo ta sẽ có thể tiến hóa nhanh hơn, hơn nữa... ta mới chính là mẹ ruột của nó!
Đỗ Trần sờ sờ mũi, đột nhiên Bối Bối hướng về phía hắn nháy nháy cặp mắt to, Đỗ Trần lập tức hiểu ra, cười nói:
- Hỏa Hoàng các hạ, ngài chiếu cố Bối Bối là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta đương nhiên không có phản đối. Bất quá Bối Bối vui vẻ mới là việc quan trọng nhất. Chúng ta… có nên hỏi ý kiến nàng hay không?
Hỏa Hoàng nhướng mày, bất mãn nói:
- Ta là thân sinh mẫu thân của nó, không lẽ không thể đứng ra làm chủ hay sao?
Tiểu Bối Bối chớp chớp đôi mắt to, một tay nắm Hỏa Hoàng, tay còn lại kéo Đỗ Trần:
- Ba ba, má má!!!
Đỗ Trần cùng Hỏa Hoàng cùng nhướng mày, bất quá tiểu hài tử này gọi cũng không sai.
- Bối Bối cùng về nhà với má má. Má má tuyệt vời nhất, Bối Bối của má má là bảo vật mà.
Lời vừa nói xong, Hỏa Hoàng vô cùng vui sướng, ôm chặt lấy nữ nhi. Nhưng tiểu tử kia quay đầu lại hỏi:
- Nhưng má má à, nhà chúng ta ở đâu vậy?
Hỏa Hoàng cười nói:
- Ya-Qin đại lục, ở bờ biển phía tây có một đỉnh núi lửa, chính là nhà của chúng ta.
- Ồ!!!
Tiểu tử kia gật đầu.
- Vậy nhà chúng ta có băng yến oa mà Bối Bối yêu thích nhất không? Có thâm hải huyết toản thạch không? Còn có đồ ngủ bằng băng tằm ti nữa. À, còn phải có ôn ngọc cốt sàng nữa...
Hỏa Hoàng sửng sốt, sắc mặt trở nên vô cùng quái dị. Tiểu tử kia vừa ngây thơ vừa khờ khạo hỏi tiếp:
- Được rồi! Ba ba nói, tiểu hài tử phải đọc sách nhiều, học thật nhiều, thật nhiều kiến thức, má má nói có đúng không?
Đây là chuyện đương nhiên, Hỏa Hoàng không do dự gật đầu. Nhưng tiểu Bối Bối lại nói:
- Vậy má má mời đại lục đệ nhất số học gia Reese, nghệ thuật gia số một Abe Renner, học giả đệ nhất Mitcher…để bọn họ dạy cho Bối Bối học nhé, được không?
Hỏa Hoàng đột nhiên quay đầu, hờn giận trách mắng Đỗ Trần:
- Ngươi mời tới nhiều học giả kiệt xuất như vậy, cấp cho nó nhiều trân bảo như vậy sao? Nếu không thể thì đừng cho tiểu hài tử biết. Nếu không nó ngay từ nhỏ đã học được thói xa xỉ, lớn lên có thể làm chuyện gì được?
Đỗ Trần cười cười, đưa tay chỉ lên cái mặt nạ đang đeo Hỏa Hoàng các hạ:
- Ta, Francis, đương kim Thần Hoàng! Những thứ mà tiểu Bối Bối nói, đều là do thánh giáo pháp điển quy định, là đãi ngộ dành cho chí tôn công chúa!
Tiểu tử kia thân lên mặt Hỏa Hoàng một cái:
- Má má thật đáng thương, đầu tiên bị sinh mạng thụ giam cầm ngàn năm, sau lại bị Bowness tên bại hoại này lừa dối… Bối Bối, Bối Bối không muốn xa má má…
Hỏa Hoàng nghe nữ nhi nói lời ngọt ngào, nhất thời mắt đỏ lên, bất quá không ngờ tiểu gia hỏa kia lại thêm một câu:
- Được rồi, má má năm đó theo Thần Hoàng Prince đánh Bowness đúng không?
Hỏa Hoàng khuôn mặt tràn đầy nụ cười của từ mẫu, kể cho Bối Bối nghe chuyện anh hùng của mình năm xưa:
- Phải rồi, năm đó chúng ta Tứ Ngự Thần Thú cùng ngũ nguyên lực đều có tích oán. Ngũ Đại Nguyên Lực ủng hộ Tử Huyết Nhân, chúng ta liền hỗ trợ cho Hồng Huyết Nhân. Năm đó má má được Prince dùng Hỏa Thần các mời đến, những thứ mà bảo bối vừa nói tới, má má cũng không để mắt tới đâu!
Hỏa Hoàng đang bận rộn tô vẽ cho bản thân, không nghĩ tới Bối Bối lại cười nói:
- Vậy ba ba bây giờ chính là Thần Hoàng, má má giúp ba ba đánh Bowness thì thật là tốt!
Hỏa Hoàng nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, bây giờ chỉ muốn ôm nữ nhi về nhà hưởng phúc, những chuyện khác đều là thứ yếu!
- Francis, nhân ma đại chiến, Hỏa Hoàng ta quản tới làm gì? Dù sao thì ta cũng đâu phải là nhân loại?
Tiểu Bối Bối cúi đầu, nói thầm:
- Bowness thật tệ, năm đó khi hắn cấp Bối Bối cho Phillip, nếu không có ba ba cứu Bối Bối ra ngoài, Bối Bối... Tiểu gia hỏa khóc vô cùng thương tâm, Bối Bối chắc đã bị Phillip mang ra giải phẫu, trở thành thí nghiệm phẩm mất rồi...
Hỏa Hoàng nổi giận, trong lúc này Bối Bối quăng cho Đỗ Trần một cái nháy mắt: "Ba ba, người ta dùng xa xỉ lễ làm má má vui lòng, mặt khác dùng cừu hận kích thích... Đã đến lúc rồi đó, ba ba, làm phần việc của ngươi đi!"
Lúc này Đỗ Trần liền cười nói:
- Hỏa Hoàng các hạ, di chỉ của hỏa thần các ngày xưa vẫn còn ở thánh sơn của giáo đình, Francis thay mặt nhân loại khẩn thỉnh các hạ, giúp Hồng Huyết Nhân chúng ta công tấn công Ma tộc!
Hỏa Hoàng mắt trắng lên, liếc Đỗ Trần một cái, sau đó dừng lại, liếc nhìn nữ nhi của mình, nổi giận nói một câu:
- Đây mới thật là giống nữ nhi của ngươi!
Tiểu tử kia cười hì hì, chui đầu vào lòng ngực của Hỏa Hoàng:
- Thật là tốt a! Ba ba má má không xa rời nhau nữa, chúng ta đều là người một nhà, cần phải ở chung với nhau!
Hỏa Hoàng còn có thể nói gì nữa? Nàng lại ôm lấy Alex, hỏi:
- Con trai của Duệ Long như thế nào lại ở chung với ngươi?
Đỗ Trần liền thuật lại mọi việc, Hỏa Hoàng liền nhướng mày:
- Sai rồi, ngươi phân tích sai rồi. Năm đó chúng ta bốn Tứ Ngự Thần Thú mặc dù không tính là sinh tử chi giao, nhưng cũng là chiến hữu vào sinh ra tử. Năm đó Duệ Long đoạt Bi Minh Chi Lệ từ tay ngoại công ngươi, tiến nhập Tánh Mạng Mê Cung kỳ thực không phải đi giết ta, mà là đi cứu ta!
Đỗ Trần hỏi:
- Nhưng tại sao Duệ Long vẫn chưa cứu ngài ra?
Hỏa Hoàng lắc đầu:
- Lúc ấy ta bị sinh mệnh trói buộc, chỉ có thể nhìn sinh mạng thụ dùng bổn nguyên lực lượng đại chiến Duệ Long! Vào lúc Duệ Long sắp thủ thắng, Bowness từ một bên đánh lén, kết quả là Bối Bối cùng Alex bị Bowness cướp mang đi, cuối cùng lọt vào tay ngươi. Bi Minh Chi Lệ vẫn đang ở trong tay Bowness, bất quá Duệ Long thụ thương đào tẩu đi đâu… ta không biết!
Đỗ Trấn sờ chóp mũi, vỗ vỗ trán Alex:
- Ta nghe nói Duệ Long tính khí không được tốt lắm. Nếu ngày khác Duệ Long đến tìm lại con mình, thỉnh các hạ…
Hỏa Hoàng lạnh lùng nhìn Đỗ Trần:
- Có phải là ngươi đã lập Alex làm Hoàng thái tử không? Không cần phải dẫn dụ Duệ Long, sao không dạy Alex dụng tâm cơ, vào lúc cha con họ nhận nhau, giúp ngươi thu phục thêm một cao thủ nữa?
Đỗ Trần trong lòng kêu oan, chuyện vừa rồi là do Bối Bối tự mình bày ra, không ai dạy nàng a! Bất quá nghe ý tứ của Hỏa Hoàng, hình như Duệ Long...
Hai người trao đổi thêm một chút tin tức, Đỗ Trần nói về tình hình của nhân loại, Hỏa Hoàng cũng biết được Bowness chắc chắn đã hoài nghi Bối Bối là con nàng mà vẫn không cho nàng biết, muốn nàng bán mạng cho hắn. Hừ, nghĩ tới đây, Hỏa Hoàng nhìn về phía mặt đất lửa cháy bừng bừng, khi mẫu tử nhận nhau, Hỏa Hoàng cũng không thu hồi hỏa ngư, một mực cầm cố Constantine cùng Brockman. Nàng quát lên:
- Brockman, sống chết của ngươi đang nằm trong tay ta, ra đây mau, ta đã đối đầu với Bowness, không có hứng thú giết ngươi.
Chậm rãi, từ xa xa xuất hiện một dòng nước trong, hóa thành nhân hình, đúng là Brockman đầy mình thương tích. Hắn cười khổ:
- Hỏa Hoàng ngươi không giết ta, nhưng Francis bên cạnh ngươi lại hận muốn lột da rút gân, đốt xương ta ra tro.
Hỏa Hoàng sửng sốt, nàng không biết Brockman chính là hung thủ gián tiếp gây ra cái chết của lão Fuye, liền cười nói:
- Vậy mà ngươi còn dám ra đây? Bị ta thiêu chết còn tệ hơn bị Francis ngược sát hay sao?
Đỗ Trần sắc mặc cũng trở nên âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Brockman:
- Ngươi ra đây là muốn cầu ta tha mạng hay sao? Đừng nằm mơ.
- Đông!
Brockman quỳ xuống trước mặt Đỗ Trần, vừa cầu xin vừa khóc:
- Đúng vậy, Thần Hoàng bệ hạ, cầu ngài, cầu ngài tha ta một mạng!
Mọi người khinh bỉ liếc nhìn hắn, quay đầu đi chỗ khác. Trận doanh bất đồng, cừu hận sát tử không thể bỏ qua, cái chết đã đến trước mặt, một nam nhân như vậy lại có thể quỳ gối lạy cầu khẩn, làm cho địch nhân ngay cả một chút tôn trọng đối với hắn cũng không còn!
Brockman dập đầu liên hồi, ôm chân Đỗ Trần cầu khẩn, van xin:
- Thấn Hoàng bệ hạ, cho ta một cơ hội, cầu ngài cho ta một cơ hội!
Đỗ Trần cười lạnh:
- Khi các ngươi hại chết bá bá của ta, có nghĩ tới chuyện cho lão một cơ hội hay không?
Hắn liền một cước đá văng Brockman.
Brockman xoay người lại, bò về phía Đỗ Trần:
- Bệ hạ, ta vừa rồi nghe các người nói chuyện, biết được mục đích của ngài, ngài muốn có Lệ Nguyên phải không? Ta, ta biết tất cả nội tình của Thiên Tai Cổ Bảo, biết tuyệt đại cơ mật của Ma tộc, thậm chí ta còn có khả năng nói cho ngài biết hết toàn bộ kế hoạch quân sự của liên tịch hội nghị.
Hắn vừa nói vừa níu lấy chân Đỗ Trần, hoảng sợ tới mức lệ rơi đầy mặt:
- Ta đối với ngài vô cùng hữu dụng, cầu ngài buông tha cho ta, có được không?
Đỗ Trần giơ cao Hỏa Liên Đăng:
- Những thứ đó không đủ cho ngươi đổi một mạng.
Hỏa Liên Đăng chậm rãi hạ xuống, trong lúc đó Brockman kêu to:
- Nếu những thứ đó không thể đổi mạng cho ta, vậy có thể trì hoãn cho ta một ngày hay không?
Đỗ Trần ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn chằm chằm Brockman. Brockman cúi đầu khóc ròng nói:
- Ta nói cho ngài biết tất cả, sau đó, cầu ngài cho ta một ngày thời gian, ngài có thể dùng tinh thần khế ước, độc dược, thao khống thuật... hết thảy các biện pháp ác độc trên người ta, ta đều chấp nhận! Chỉ cầu ngài cho ta một ngày. Brockman ta chết không đáng tiếc, nhưng, nhưng Phillip đại nhân sắp chết rồi, ta phải đi cứu đại nhân!
Liên Hoa Bảo Giám
Bình luận facebook