Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: P2: Sát thủ bị truy sát
Hải giật mình. Nó đơ người, vì không tin chuyện vừa xảy ra. Nó hỏi lại:
- Sao cơ?
- Tắt thở rồi. - Lauriel trả lời.
Hải không tài nào nói lên câu. Cùng lúc đó, thì Loan cũng vừa tỉnh dậy, mặc dù còn rất yếu sau khi trúng đòn đó. Tôi thật tình không hiểu tại sao Loan lại có thể chịu đựng được trong tình huống đó. Đột nhiên Meniel nói với Hải:
- Nhóc à, nếu nhóc ...
- Ngươi im đi! Ngươi biết gì mà nói chứ!
- Nhưng mà ta ...
Hải không thèm cho Meniel nói một lời. Tôi đành nói sang chuyện khác cứu vãn tình thế:
- Ủa mà Astrid đâu rồi?
- Nhắc em mới nhớ, hình như chị Astrid đánh nhau với Annette chưa thấy về. - Loan nói.
Vừa nhắc tới là Astrid xuất hiện chung với Annette. Tôi hỏi:
- Sao rồi, chị đánh nhau thắng không?
- Thắng cái gì, bầm dập hết cả mình mẩy rồi đây này.
Zephys hỏi:
- Đây là ai thế?
- Là Annette. Tôi gặp cô ấy ở thế giới tương lai, nên thuê cô ấy về đây. - Meniel trả lời.
Annette liền nói:
- Thôi, em về thế giới tương lai đây.
- Ừ, về đi. - Cả đám trả lời.
Thế là Annette trở về tương lai. Giờ còn Hải, tôi không biết xử lí thế nào. Chợt Lauriel nói:
- Nhóc, giờ chị có một cách hồi sinh cô ấy. Nhưng cách này tốn rất nhiều ma lực, hiện tại thì không thể làm được.
- Sao lại không làm được? - Hải hỏi.
- Nãy giờ mẹ của chị thực hiện rất nhiều chiêu thức ma pháp, nên tốn rất nhiều ma lực.
Hải giận rất dai. Nó không chịu để Meniel làm. Tôi phải năn nỉ nó:
- Thôi mà, cứu Sakura xong rồi muốn làm gì thì làm.
- Hừ! - Nó gật đầu, nhưng vẫn giận dữ lắm. Cả đám trở về lâu đài. Meniel làm phép vào người Sakura, để cô ấy không bị phân hủy. Vì sao thì chắc tôi không cần giải thích. Hải để Sakura nằm trên giường.
Về phần tôi, sau khi về thì tôi dẫn Astrid đi tìm Thane. Lúc đó, tôi lo cầm chân Astrid nên không biết Thane chạy đường nào. Astrid nói:
- Nhóc nghĩ Thane đang ở đâu?
- Đi tìm đại đi.
Thane hiện không có trong phòng làm việc, nên việc đi tìm trở nên khó khăn hơn. Cả hai người tìm mãi một hồi cũng chẳng ra, nên tôi đành nói:
- Thôi em chịu thua. Chị về phòng đi, khi nào anh ấy về nói với em/
- Chị biết rồi.
Tôi quyết định để Hải một mình. Tôi qua phòng của Tú ở tạm. Nó hỏi tôi:
- Mày đi đâu mà tới giờ mới xuất hiện vậy?
- Đi cứu Sakura.
- Rồi sao? - Tú hỏi.
Tôi thở dài:
- Sakura chết rồi.
- Đù, mày làm ăn thế nào mà để người ta chết vậy?
- Con Meniel nó làm đấy.
Rồi cả hai lấy điện thoại ra đánh liên quân cho vui. Hai đứa đánh hạng mà cứ lên xuống mãi, làm cả bọn chẳng thể lên rank được. Tôi nói:
- Chán quá, thua rồi thắng, thắng rồi thua mệt quá.
- Chịu thôi.
Cả hai nằm dài trên giường, và suy nghĩ ...
*
Chợt Meniel chạy vào phòng. Tôi và Tú hỏi:
- Gì thế?
- Cho ta trốn một lúc. - Meniel nhảy vô tủ.
Cùng lúc đó, Hải bước vào. Nó hỏi, giọng đầy sát khí:
- Meniel đâu rồi?
- Ơ ơ trốn rồi. - Tú trả lời.
- Trốn đâu? - Giọng Hải vẫn đầy sát khí. Tôi nói:
- Thì ... thì trốn ở trong lâu đài chứ ở đâu.
Nó bước tới cửa sổ, ngó nghiêng một lúc. Hải nghĩ: "Từ đây nhảy xuống dưới là không thể, vì hắn không còn đôi cánh. Mà phòng này chỉ có một chỗ ra vào duy nhất. Nghĩa là hắn vẫn ở trong phòng này.".
Hải ngó nghiêng mất một lúc, rồi mở tủ ra, nói to:
- Ở đây ơ ơ ...
Nó té bịch xuống đất, và ngất xỉu. Meniel đã tung ra một phát đánh mạnh. Meniel nói:
- Cảm ơn hai đứa. Ta đi đây.
Hai đứa vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tú hỏi:
- Có chuyện gì vậy mày?
- Tao chả biết nữa.
Tôi lại nằm dài trong phòng. Những trận chiến đã làm cho tôi quá mệt mỏi, không còn sức để làm gì được nữa. Và thế là tôi nằm suốt trong phòng một buổi.
(Bên ngoài)
Meniel chạy, chạy và chỉ biết chạy thôi. Cô đang bị Hải truy sát, vì cái tội gϊếŧ Sakura. Bất chợt, Meniel đụng phải Lữ Bố và Điêu Thuyền, làm cả đám ngã bịch xuống đất. Lữ Bố nói to:
- Này, làm cái gì mà chạy không quan sát thế?
- Xin lỗi, nhưng mà tôi đang phải chạy trốn.
Điêu Thuyền hỏi:
- Cô chạy đi đâu?
- Hồi nói sau. Tôi phải chạy gấp.
Bất chợt, Điêu Thuyền tung Hàn băng chương vào người Meniel. Xong rồi Lữ Bố nói:
- Có chạy thì từ từ tính tiếp. Trước tiên tôi xử vì cái tội đụng vô người vợ tui.
- Vợ? Ông cũng có vợ à? - Meniel hỏi.
Câu hỏi của Meniel làm hai người họ ngượng một lúc. Sau cùng, Lữ Bố nói:
- Chuyện đó nói sau.
- A! Thấy rồi! Chết đi, con sát thủ kia! - Hải chạy đằng sau.
Nãy giờ dính Hàn băng chưởng của Điêu Thuyền, Meniel không chạy được. Meniel lẩm bẩm:
- Hỏng thật. Tốc biến thôi.
- Chết đi! Xem chiêu đỉa bám đây! (Đỉa bám là chiêu người thực hiện sẽ ôm chặt lấy đối thủ, làm đối thủ không chạy được)
Meniel dịch chuyển tức thời, làm Hải ôm nhầm Điêu Thuyền. Lữ Bố giận sôi máu, nói:
- Mày dám!
- Hả chết chết ...
Lữ Bố xách đao rượt Hải chạy mất dép. Meniel thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Meniel lại lo, vì tới khi hồi sinh được Sakura, cô sẽ còn bị Hải truy sát dài dài.
Meniel ngồi bẹp xuống đất. Flyrad đi ngang qua, hỏi:
- Này, mi là ai thế?
- Tôi là Meniel, là mẹ của Lauriel.
Flyrad lại hỏi tiếp:
- Thế đến đây làm gì?
- Chuyện dài lắm. Mà hình như cậu cũng làm sát thủ đúng không?
- Phải. Tôi có thể điều khiển mọi thứ nhanh hay chậm đều được.
Meniel mừng như bắt được vàng, nói:
- Vậy tốt quá! Cậu giúp tôi trở nên nhanh nhẹn được không? Một ngày thôi.
- Ờ được. - Flyrad yểm ma pháp cho Meniel, làm Meniel chạy nhanh hơn hẳn.
(Chỗ Hải)
Hải có một trận cân hai với Lữ Bố và Điêu Thuyền. Hải không thể cân hai dễ dàng được, vì Điêu Thuyền khống chế rất kinh khủng. Hải liên tục bị đóng băng, và bẹp dí. Nhưng Hải cũng đã gây cho Lữ Bố và Điêu Thuyền rất nhiều áp lực. Lữ Bố nói:
- Mệt quá ... đánh nhau với nó mà mình ê ẩm quá.
- Đúng đó. Em đánh nó mà giờ ... cạn không còn tí mana nào ... hời ... - Điêu Thuyền ngồi gục xuống đất. Lữ Bố cõng Điêu Thuyền về phòng.
Sau đó, Hải tỉnh dậy. Nó lại tiếp tục đi truy sát Meniel. Hải thù dai dữ lắm, chẳng bao giờ nó chịu tha thứ cho ai. Hễ mà gặp một lần nữa, chắc Meniel sẽ không dám đụng vô Hải lần nào nữa.
Meniel lại phòng của tôi để cầu xin sự trợ giúp. Meniel nói:
- Hai đứa giúp ta một việc được không?
- Việc gì? - Tú hỏi.
- Cho ta về nhà hai đứa trốn một bữa đi.
Tôi nói:
- Qua nhà Tú đi. Nhà em thì kiểu gì nó cũng nghi ngờ hà.
- Nhưng tao có biết đường về nhà đâu.
Meniel đáp lời:
- Chị biết cách về trái đất. Chỉ cần nhóc chỉ đường về nhà là được rồi.
Tú gật đầu đồng ý. Sau đó, Tú dẫn Meniel về nhà trốn một bữa. Vừa xong, Hải hầm hập bước vào, nói to:
- Meniel đâu? Tao vừa thấy nó vô đây!
- Ơ ơ ... - Tôi không biết nói sao. Hải lại gầm gừ:
- Mày đừng có giấu tao. Ở đây là đường cùng đấy.
Tôi đành lảng sang chuyện khác:
- Mà cho tao hỏi: nếu vợ tao chết thì tao với mày sẽ ngang nhau.
- Ý mày là sao?
- Tao sẽ gϊếŧ Krixi!
Câu nói của tôi làm nó sững sờ, rồi nói:
- Nếu mày gϊếŧ được, tao sẽ không truy sát Meniel nữa.
Tôi mừng thầm, và đi gặp Krixi.
(Phòng Krixi)
Tôi mở cửa phòng, nói:
- Chị Krixi ơi.
- Nhóc đấy hả? Đến gặp vợ ta có việc gì không? Cô ấy đi ra ngoài rồi. - Nakroth trả lời tôi.
Tôi ngồi xuống, và nói:
- Em ... mượn Krixi một lát được không?
- Nhóc nói vậy là sao?
- Thì cho em ...
Nakroth lại nói:
- Làm gì thì làm, nhưng cấm đụng vô cơ thể của cô ấy rõ chưa.
- Em không thèm đụng. Em sẽ gϊếŧ ... chết mọe ...
Nakroth tát tôi một cái bốp, rồi nói:
- Nhóc bị điên à? Nếu thế còn lâu anh mới cho mượn.
- Em nói lộn. Đây chỉ là một vở kịch thôi. Thật ra, em có thuốc diễn sâu. Muốn biểu diễn thử không?
Nakroth thật ra chưa biết gì về loại thuốc này, nên nói:
- Làm đi.
- Kêu Kriknak đến đây. - Tôi bảo.
Thế là Nakroth đi tìm Kriknak. Rồi Kriknak hỏi:
- Cậu làm gì đấy?
- Xem đây!
"Xoẹt!". Tôi đâm một phát vào bụng Kriknak, làm Kriknak đau điếng, và gục xuống. Nakroth giật mình:
- Khoan, chết chưa?
- Chưa đâu.
Chợt Roxi chạy vào. Nhìn thấy Kriknak gục xuống, Roxi khóc to:
- Hu hu anh ơi. Sao anh lại chết vậy chứ hu hu ...
- Này ... - Tôi can ngăn. Tôi liền nói to:
- CẮT!
Tức thì, Kriknak tỉnh dậy, không có một giọt máu nữa. Roxi ngạc nhiên:
- Cái gì thế nhở?
- Thuốc diễn sâu đấy. Người dính thuốc này sẽ diễn sâu như chết, và khi người đâm nói cắt thì thuốc sẽ hết tác dụng.
Roxi thở phào. Nakroth nói:
- Được rồi, cho nhóc mượn một lát thôi đấy. Đợi cô ấy về rồi tính tiếp.
(một lát sau)
Krixi về tới. Sau khi thỏa thuận một số thứ, Krixi đồng ý. Tôi dẫn Krixi đến chỗ Hải, và nói:
- Nè, giờ tao sẽ gϊếŧ cô ấy cho mày vừa lòng.
- Ok. Đâm đi.
Tôi đâm một phát vào ngực Krixi. Cô ấy đau đớn, rồi ngã gục xuống. Bất ngờ, Tel"Annas đi ngang qua và vô tình nhìn thấy ...
_______________________
- Sao cơ?
- Tắt thở rồi. - Lauriel trả lời.
Hải không tài nào nói lên câu. Cùng lúc đó, thì Loan cũng vừa tỉnh dậy, mặc dù còn rất yếu sau khi trúng đòn đó. Tôi thật tình không hiểu tại sao Loan lại có thể chịu đựng được trong tình huống đó. Đột nhiên Meniel nói với Hải:
- Nhóc à, nếu nhóc ...
- Ngươi im đi! Ngươi biết gì mà nói chứ!
- Nhưng mà ta ...
Hải không thèm cho Meniel nói một lời. Tôi đành nói sang chuyện khác cứu vãn tình thế:
- Ủa mà Astrid đâu rồi?
- Nhắc em mới nhớ, hình như chị Astrid đánh nhau với Annette chưa thấy về. - Loan nói.
Vừa nhắc tới là Astrid xuất hiện chung với Annette. Tôi hỏi:
- Sao rồi, chị đánh nhau thắng không?
- Thắng cái gì, bầm dập hết cả mình mẩy rồi đây này.
Zephys hỏi:
- Đây là ai thế?
- Là Annette. Tôi gặp cô ấy ở thế giới tương lai, nên thuê cô ấy về đây. - Meniel trả lời.
Annette liền nói:
- Thôi, em về thế giới tương lai đây.
- Ừ, về đi. - Cả đám trả lời.
Thế là Annette trở về tương lai. Giờ còn Hải, tôi không biết xử lí thế nào. Chợt Lauriel nói:
- Nhóc, giờ chị có một cách hồi sinh cô ấy. Nhưng cách này tốn rất nhiều ma lực, hiện tại thì không thể làm được.
- Sao lại không làm được? - Hải hỏi.
- Nãy giờ mẹ của chị thực hiện rất nhiều chiêu thức ma pháp, nên tốn rất nhiều ma lực.
Hải giận rất dai. Nó không chịu để Meniel làm. Tôi phải năn nỉ nó:
- Thôi mà, cứu Sakura xong rồi muốn làm gì thì làm.
- Hừ! - Nó gật đầu, nhưng vẫn giận dữ lắm. Cả đám trở về lâu đài. Meniel làm phép vào người Sakura, để cô ấy không bị phân hủy. Vì sao thì chắc tôi không cần giải thích. Hải để Sakura nằm trên giường.
Về phần tôi, sau khi về thì tôi dẫn Astrid đi tìm Thane. Lúc đó, tôi lo cầm chân Astrid nên không biết Thane chạy đường nào. Astrid nói:
- Nhóc nghĩ Thane đang ở đâu?
- Đi tìm đại đi.
Thane hiện không có trong phòng làm việc, nên việc đi tìm trở nên khó khăn hơn. Cả hai người tìm mãi một hồi cũng chẳng ra, nên tôi đành nói:
- Thôi em chịu thua. Chị về phòng đi, khi nào anh ấy về nói với em/
- Chị biết rồi.
Tôi quyết định để Hải một mình. Tôi qua phòng của Tú ở tạm. Nó hỏi tôi:
- Mày đi đâu mà tới giờ mới xuất hiện vậy?
- Đi cứu Sakura.
- Rồi sao? - Tú hỏi.
Tôi thở dài:
- Sakura chết rồi.
- Đù, mày làm ăn thế nào mà để người ta chết vậy?
- Con Meniel nó làm đấy.
Rồi cả hai lấy điện thoại ra đánh liên quân cho vui. Hai đứa đánh hạng mà cứ lên xuống mãi, làm cả bọn chẳng thể lên rank được. Tôi nói:
- Chán quá, thua rồi thắng, thắng rồi thua mệt quá.
- Chịu thôi.
Cả hai nằm dài trên giường, và suy nghĩ ...
*
Chợt Meniel chạy vào phòng. Tôi và Tú hỏi:
- Gì thế?
- Cho ta trốn một lúc. - Meniel nhảy vô tủ.
Cùng lúc đó, Hải bước vào. Nó hỏi, giọng đầy sát khí:
- Meniel đâu rồi?
- Ơ ơ trốn rồi. - Tú trả lời.
- Trốn đâu? - Giọng Hải vẫn đầy sát khí. Tôi nói:
- Thì ... thì trốn ở trong lâu đài chứ ở đâu.
Nó bước tới cửa sổ, ngó nghiêng một lúc. Hải nghĩ: "Từ đây nhảy xuống dưới là không thể, vì hắn không còn đôi cánh. Mà phòng này chỉ có một chỗ ra vào duy nhất. Nghĩa là hắn vẫn ở trong phòng này.".
Hải ngó nghiêng mất một lúc, rồi mở tủ ra, nói to:
- Ở đây ơ ơ ...
Nó té bịch xuống đất, và ngất xỉu. Meniel đã tung ra một phát đánh mạnh. Meniel nói:
- Cảm ơn hai đứa. Ta đi đây.
Hai đứa vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tú hỏi:
- Có chuyện gì vậy mày?
- Tao chả biết nữa.
Tôi lại nằm dài trong phòng. Những trận chiến đã làm cho tôi quá mệt mỏi, không còn sức để làm gì được nữa. Và thế là tôi nằm suốt trong phòng một buổi.
(Bên ngoài)
Meniel chạy, chạy và chỉ biết chạy thôi. Cô đang bị Hải truy sát, vì cái tội gϊếŧ Sakura. Bất chợt, Meniel đụng phải Lữ Bố và Điêu Thuyền, làm cả đám ngã bịch xuống đất. Lữ Bố nói to:
- Này, làm cái gì mà chạy không quan sát thế?
- Xin lỗi, nhưng mà tôi đang phải chạy trốn.
Điêu Thuyền hỏi:
- Cô chạy đi đâu?
- Hồi nói sau. Tôi phải chạy gấp.
Bất chợt, Điêu Thuyền tung Hàn băng chương vào người Meniel. Xong rồi Lữ Bố nói:
- Có chạy thì từ từ tính tiếp. Trước tiên tôi xử vì cái tội đụng vô người vợ tui.
- Vợ? Ông cũng có vợ à? - Meniel hỏi.
Câu hỏi của Meniel làm hai người họ ngượng một lúc. Sau cùng, Lữ Bố nói:
- Chuyện đó nói sau.
- A! Thấy rồi! Chết đi, con sát thủ kia! - Hải chạy đằng sau.
Nãy giờ dính Hàn băng chưởng của Điêu Thuyền, Meniel không chạy được. Meniel lẩm bẩm:
- Hỏng thật. Tốc biến thôi.
- Chết đi! Xem chiêu đỉa bám đây! (Đỉa bám là chiêu người thực hiện sẽ ôm chặt lấy đối thủ, làm đối thủ không chạy được)
Meniel dịch chuyển tức thời, làm Hải ôm nhầm Điêu Thuyền. Lữ Bố giận sôi máu, nói:
- Mày dám!
- Hả chết chết ...
Lữ Bố xách đao rượt Hải chạy mất dép. Meniel thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Meniel lại lo, vì tới khi hồi sinh được Sakura, cô sẽ còn bị Hải truy sát dài dài.
Meniel ngồi bẹp xuống đất. Flyrad đi ngang qua, hỏi:
- Này, mi là ai thế?
- Tôi là Meniel, là mẹ của Lauriel.
Flyrad lại hỏi tiếp:
- Thế đến đây làm gì?
- Chuyện dài lắm. Mà hình như cậu cũng làm sát thủ đúng không?
- Phải. Tôi có thể điều khiển mọi thứ nhanh hay chậm đều được.
Meniel mừng như bắt được vàng, nói:
- Vậy tốt quá! Cậu giúp tôi trở nên nhanh nhẹn được không? Một ngày thôi.
- Ờ được. - Flyrad yểm ma pháp cho Meniel, làm Meniel chạy nhanh hơn hẳn.
(Chỗ Hải)
Hải có một trận cân hai với Lữ Bố và Điêu Thuyền. Hải không thể cân hai dễ dàng được, vì Điêu Thuyền khống chế rất kinh khủng. Hải liên tục bị đóng băng, và bẹp dí. Nhưng Hải cũng đã gây cho Lữ Bố và Điêu Thuyền rất nhiều áp lực. Lữ Bố nói:
- Mệt quá ... đánh nhau với nó mà mình ê ẩm quá.
- Đúng đó. Em đánh nó mà giờ ... cạn không còn tí mana nào ... hời ... - Điêu Thuyền ngồi gục xuống đất. Lữ Bố cõng Điêu Thuyền về phòng.
Sau đó, Hải tỉnh dậy. Nó lại tiếp tục đi truy sát Meniel. Hải thù dai dữ lắm, chẳng bao giờ nó chịu tha thứ cho ai. Hễ mà gặp một lần nữa, chắc Meniel sẽ không dám đụng vô Hải lần nào nữa.
Meniel lại phòng của tôi để cầu xin sự trợ giúp. Meniel nói:
- Hai đứa giúp ta một việc được không?
- Việc gì? - Tú hỏi.
- Cho ta về nhà hai đứa trốn một bữa đi.
Tôi nói:
- Qua nhà Tú đi. Nhà em thì kiểu gì nó cũng nghi ngờ hà.
- Nhưng tao có biết đường về nhà đâu.
Meniel đáp lời:
- Chị biết cách về trái đất. Chỉ cần nhóc chỉ đường về nhà là được rồi.
Tú gật đầu đồng ý. Sau đó, Tú dẫn Meniel về nhà trốn một bữa. Vừa xong, Hải hầm hập bước vào, nói to:
- Meniel đâu? Tao vừa thấy nó vô đây!
- Ơ ơ ... - Tôi không biết nói sao. Hải lại gầm gừ:
- Mày đừng có giấu tao. Ở đây là đường cùng đấy.
Tôi đành lảng sang chuyện khác:
- Mà cho tao hỏi: nếu vợ tao chết thì tao với mày sẽ ngang nhau.
- Ý mày là sao?
- Tao sẽ gϊếŧ Krixi!
Câu nói của tôi làm nó sững sờ, rồi nói:
- Nếu mày gϊếŧ được, tao sẽ không truy sát Meniel nữa.
Tôi mừng thầm, và đi gặp Krixi.
(Phòng Krixi)
Tôi mở cửa phòng, nói:
- Chị Krixi ơi.
- Nhóc đấy hả? Đến gặp vợ ta có việc gì không? Cô ấy đi ra ngoài rồi. - Nakroth trả lời tôi.
Tôi ngồi xuống, và nói:
- Em ... mượn Krixi một lát được không?
- Nhóc nói vậy là sao?
- Thì cho em ...
Nakroth lại nói:
- Làm gì thì làm, nhưng cấm đụng vô cơ thể của cô ấy rõ chưa.
- Em không thèm đụng. Em sẽ gϊếŧ ... chết mọe ...
Nakroth tát tôi một cái bốp, rồi nói:
- Nhóc bị điên à? Nếu thế còn lâu anh mới cho mượn.
- Em nói lộn. Đây chỉ là một vở kịch thôi. Thật ra, em có thuốc diễn sâu. Muốn biểu diễn thử không?
Nakroth thật ra chưa biết gì về loại thuốc này, nên nói:
- Làm đi.
- Kêu Kriknak đến đây. - Tôi bảo.
Thế là Nakroth đi tìm Kriknak. Rồi Kriknak hỏi:
- Cậu làm gì đấy?
- Xem đây!
"Xoẹt!". Tôi đâm một phát vào bụng Kriknak, làm Kriknak đau điếng, và gục xuống. Nakroth giật mình:
- Khoan, chết chưa?
- Chưa đâu.
Chợt Roxi chạy vào. Nhìn thấy Kriknak gục xuống, Roxi khóc to:
- Hu hu anh ơi. Sao anh lại chết vậy chứ hu hu ...
- Này ... - Tôi can ngăn. Tôi liền nói to:
- CẮT!
Tức thì, Kriknak tỉnh dậy, không có một giọt máu nữa. Roxi ngạc nhiên:
- Cái gì thế nhở?
- Thuốc diễn sâu đấy. Người dính thuốc này sẽ diễn sâu như chết, và khi người đâm nói cắt thì thuốc sẽ hết tác dụng.
Roxi thở phào. Nakroth nói:
- Được rồi, cho nhóc mượn một lát thôi đấy. Đợi cô ấy về rồi tính tiếp.
(một lát sau)
Krixi về tới. Sau khi thỏa thuận một số thứ, Krixi đồng ý. Tôi dẫn Krixi đến chỗ Hải, và nói:
- Nè, giờ tao sẽ gϊếŧ cô ấy cho mày vừa lòng.
- Ok. Đâm đi.
Tôi đâm một phát vào ngực Krixi. Cô ấy đau đớn, rồi ngã gục xuống. Bất ngờ, Tel"Annas đi ngang qua và vô tình nhìn thấy ...
_______________________