Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: P2: Meniel đi tu luyện
Hải đi vào phòng của tôi. Meniel đang ngồi niệm chú giải độc. Mấy cái chất độc này thật ra không nhằm nhò gì so với Meniel. Hải nhìn Meniel, không nói nhưng lại tỏa ra một thứ sát khí kì lạ. Meniel nhìn thấy Hải liền nói, giọng như không có chuyện gì xảy ra:
- A nhóc tới rồi đấy hả? Nhờ ta hồi sinh Sakura đúng không?
Nó không nói, nhưng gật đầu. Meniel liền qua phòng của Hải. Meniel đặt Sakura trên sàn, trước đó đã vẽ một pháp trận. Sau đó, Meniel rút thanh kiếm, và tung ma thuật. Một vùng ma thuật lớn xuất hiện. Hải ngạc nhiên:
- Cái quái gì vậy?
- Đợi ta làm phép, một hồi ta sẽ giải thích.
Meniel lại đặt thanh kiếm xuống đất. Một luồng ánh sáng thuần khiết tỏa ra, làm Hải không nhìn thấy gì cả. Sau khi luồng ánh sáng đã dịu đi, thì Meniel ngồi xuống. Sakura cũng đã tỉnh dậy. Hải hỏi:
- Em ... em đấy hả?
- À anh đấy à? Đây là đâu thế?
Hải liền trả lời:
- Đây là Lâu đài Khởi Nguyên. Dù sao thì em cũng hồi sinh rồi, mừng quá!
Sakura vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hải rút thanh kiếm của Sakura, và quyết định chém Meniel. Trúng đòn, Meniel nằm gục xuống. Cô quay lại, rêи ɾỉ:
- Nhóc ... nhóc làm ... cái gì thế ...
- Ngươi dám gϊếŧ vợ ta, ta không tha thứ cho ngươi.
Meniel ôm vết thương, nói:
- Nhóc dám ...
- Chết đi! - Hải đâm nhát thật mạnh. Meniel không còn cách nào khác, buộc phải dùng chiêu dịch chuyển tức thời đến một nơi thật xa, một nơi mà chính cô cũng không biết là đâu.
Còn Hải, Hải dẫn Sakura ra thông báo với tôi. Nhưng Sakura hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
- Chuyện là thế này: chị bị Meniel gϊếŧ, sau đó thì Meniel hồi sinh cho chị.
Sakura đã hiểu ra mọi chuyện. Hải rất căm hận Meniel, nên quyết tâm ám sát Meniel một lần nữa. Hải đi gặp Butterfly, để học làm sát thủ. Murad và Flyrad cũng hỗ trợ Butterfly dạy Hải.
(Meniel)
Meniel sau khi dịch chuyển tức thời thì thấy mình đang ở trên bờ biển cát trải dài. Meniel hiện tại đang bị thương nặng, thanh kiếm thì bỏ lại ở chỗ lâu đài, nên bây giờ Meniel chỉ còn là tay không. Meniel cố gắng lết đi, lẩm bẩm:
- Đau quá ... thằng nhóc khốn kiếp ...
May sao, tìm được một chỗ để ngồi. Meniel xé đại cái tay áo, rồi băng vết thương lại. Cô ngồi đấy để nghỉ ngơi một tí, rồi tiếp tục tìm cách về lâu đài Khởi Nguyên.
Đang ngồi, chợt Meniel nghe tiếng la:
- Bớ người ta ... cướp cướp!
Meniel nghe vậy vội chạy tới. Hai tên cướp đang đe dọa mọi người phải đưa tài sản cho hắn. Meniel hét to:
- Hai tên kia, dừng lại ngay!
- Á à, có tên dám thách thức này đại ca. - Một tên nói.
Tên đại ca nhìn thấy Meniel, nói to:
- Meniel!
- Hả, ngươi là ... Kenji mà.
Mọi người bàn tán về hai người họ. Đâu đó xì xào "hình như hai người họ quen nhau", "chắc vậy", ... Kenji hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Ta cũng phải hỏi ngươi đấy! Ngươi bỏ đi khỏi lâu đài Khởi Nguyên từ đời nào thế?
- Tôi bỏ đi lâu rồi. Tôi là người thích phiêu lưu.
Meniel lại hỏi tiếp:
- Thế Hitoma đâu? Chẳng phải Hitoma hay đi chung với ông à?
- Hitoma à, đây này.
Người kế bên Kenji chính là Hitoma. Đến giờ hắn mới nhận ra Meniel. Hắn vội nói:
- Xin lỗi ... tôi sẽ rút khỏi đây ngay. Gặp thiên sứ thì éo có cửa ...
- Đừng nói thế. Tôi giờ không phải là thiên sứ nữa, tôi chỉ là người thôi.
Kenji lên tiếng:
- Thôi thì chúng tôi sẽ đi. Trả lại hết đồ, ai mất gì tự lại nhận. Tôi với cô đi ra ngoài kia nói chuyện.
(Một lúc sau)
Cả ba người họ vào một quán nước. Kenji gọi ba ly rượu, rồi hỏi Meniel:
- Rốt cuộc cô đến đây để làm gì?
- Tôi bị truy sát, nên phải chạy đến đây.
Hitoma nhìn vết thương, rồi nói:
- Cô bị ai truy sát vậy?
- Thằng nhóc Hải. Tôi lỡ tay gϊếŧ vợ nó, nên ...
- Hời cô xui ghê đấy. Cô gϊếŧ vợ nó, chẳng khác nào tự sát. Mà sao cô lại làm thế? - Kenji hỏi.
Meniel liền kể:
- Sau khi bị cắt đứt đôi cánh, tôi lại trở về với cái tính sát thủ của ngày xưa. Nhưng rồi tôi lại bị đánh bại. Sau khi trở về một con người bình thường, tôi không thể chiến đấu như ngày trước được.
- À ra là vậy. - Hitoma đáp.
Kenji kể:
- Tôi thì rời khỏi lâu đài sau vụ thằng nhóc Hải về trái đất. Cả hai đi phiêu lưu khắp nơi, và sẵn tiện chỗ nào không có đồ ăn gì thì cướp.
- Tôi tưởng hai người phải cướp đồ ăn, cớ sao lại cướp đồ có giá trị?
- Thì tôi cướp để lấy tiền mua đồ ăn. - Kenji nói.
Cả đám uống xong ly rượu, thì Meniel lại nói:
- Tôi có thể xin hai người một điều được không?
- Điều gì?
- Hãy huấn luyện tôi trở nên mạnh mẽ hơn!
Hitoma và Kenji ngơ ngác. Hitoma nói:
- Chúng tôi cũng muốn, nhưng khổ nỗi lại không làm được. Nếu được, cô hãy đi tu luyện một mình. Tôi biết gần đây có một ngọn núi, những người muốn tu luyện thì lên đó mà luyện. Chỉ cần khoảng 3 tháng là cô sẽ thành sát thủ như xưa.
- Vậy để tôi lên đó. Cảm ơn nha.
Rồi Meniel rời quán nước và đi. Phải mất đến một tuần, Meniel mới tới. Ngọn núi này rất nhiều thú dữ như cọp, báo, sói, ... Những ai lên đây đều bị gϊếŧ, cho nên chỉ những người đủ can đảm mới dám bước đến đây. Meniel giờ không có bất kì vũ khí gì, chỉ có tay không. Nhưng vẫn còn một chút ma pháp, nên Meniel truyền ma pháp vào tay, khiến tay không chặt cây dễ ợt. Nhiêu đó cũng đủ để cho Meniel dựng một căn nhà.
Đang xây, một con hổ xuất hiện. Nó gào lên một tiếng, rồi xông thẳng tới chỗ Meniel. Cô giật mình, bỏ chạy về phía sau. Con hổ đuổi theo, lấy móng cào Meniel. Cô không thể đánh trả, vì không có vũ khí. Nhưng sau đó, cô nhận ra con hổ tấn công theo đúng một kiểu. Cho nên, cô bình tĩnh né hết, rồi tung một nhát vào lưng con hổ. Nhưng con hổ vẫn bình thường. Meniel giật mình:
- Chết thật ... mình quên mất là mình giờ không gây nhiều sát thương được.
Meniel nhìn thấy một cái cây gỗ dưới chân. Meniel nhặt lên, rồi đâm một phát vô bụng. Con hổ đau điếng, nhưng vẫn dũng mãnh lao về phía của Meniel. Cô hoảng quá, không biết làm gì, đành chạy mất. Meniel leo lên cây, lẩm bẩm:
- Bực mình thật chứ ... phải chi mình có một thanh kiếm!
- Nhà ngươi chỉ biết dựa vào thanh kiếm hay sao? - Một giọng nói bí ẩn vang lên. Meniel giật mình, hỏi:
- Ai thế? Ai nói thế?
Một luồn khói trắng xuất hiện. Meniel không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng:
- Ngươi chỉ biết dựa vào thanh kiếm của ngươi để chiến đấu thôi sao?
- Nhưng mà tôi ... tôi trước giờ sử dụng kiếm mà.
Người đó lại nói:
- Nếu nhà ngươi có thể tạo ra một thanh kiếm, thì ngươi có thể chiến đấu chứ?
- Đương nhiên!
- Thế thì ngươi hãy đi lấy xác của mười con hổ về đây, ta sẽ hướng dẫn cách tạo cho ngươi.
Meniel van xin:
- Ngài ơi, tha cho con. Con hạ một con hổ mà còn không được, ngài bắt con hạ mười con sao con làm nổi.
Người đó thở dài, nói:
- Ngươi có khả năng dùng ma thuật truyền vào tay, làm cho tay sắc hơn để chặt gỗ không phải sao?
- Ý quên. Nếu vậy thì dễ thôi. - Meniel cười.
- Không đơn giản như thế đâu. Bọn chúng rất mạnh, ngươi cần phải tìm được điểm yếu của chúng.
Meniel liền đi gϊếŧ hổ. Cô đã đọc được những cách tấn công của bọn chúng, nên việc né chiêu đơn giản như đang giỡn. Cô gồng ma thuật, nói to:
- Chết đi!
Cô tung một phát vào lưng con hổ. Nhưng bất ngờ, con hổ không xi nhê gì cả. Nó vẫn anh dũng lao lên tấn công Meniel. Cô nói to:
- Hổ gì dai dữ vậy trời! Bộ người nó làm bằng sắt ... khoan đã. Nếu như mình nghĩ đúng thì ...
Meniel liền xoay người, tung một nhát vào bụng con hổ. Thế là con hổ chết tại chỗ. Meniel lẩm bẩm:
- Mình nghĩ đúng rồi. Chúng chiến đấu nhiều, nên cơ thể rất chắc. Còn cái bụng, chắc chúng ăn nhiều lắm nên mới mềm vậy. Lúc trước, mình lấy cây chọt mà nó còn đau, thì sá gì đòn này. Vả hết nó thôi.
Meniel đã biết cách diệt hổ, nên giờ việc diệt chín con không thành vấn đề.
Một lúc sau, cô đã diệt được mười con. Cô đem hổ lại, nói:
- Thưa ngài, con đã hạ được chúng rồi. Ngài tạo giùm con thanh kiếm đi ạ.
- Được rồi. - Một luồng ma thuật hút mười con hổ lại, rồi một thanh kiếm rơi xuống. Meniel nói to:
- Cảm ơn ngài!
Bất ngờ, một con hổ lao ra. Meniel chém vào bụng con hổ, nhưng lại không có tác dụng. Cô ngạc nhiên:
- Sao ... sao kì lạ vậy?
- Đó là do ngươi đã quá lạm dụng thanh kiếm. Muốn sử dụng thanh kiếm thật tốt, ngươi phải truyền ma thuật vào thanh kiếm.
Meniel đã hiểu được vấn đề. Nhưng Meniel lại nói:
- Nhưng ngài hiện ra được không?
- Hừ được rồi.
Một ông già râu rậm, dài, trắng xuất hiện. Ông ta giới thiệu:
- Ta là Bieber. Ta sẽ huấn luyện cho ngươi trong ba tháng.
- Vâng cảm ơn ngài.
- Trước tiên, muốn đánh bại đối thủ, ngươi đừng đánh ngay. Ngươi hãy xem các chiêu thức của đối thủ, sau đó bắt bài. Thứ hai, ngươi cần phải truyền ma thuật thật nhanh vào thanh kiếm, để tấn công nhanh gọn nhất. Ngươi hãy truyền ma thuật một lần nữa xem.
- Vâng. - Meniel truyền ma thuật. Nhưng tốc độ quả thật rất chậm. Bieber quát:
- Nhanh lên!
Meniel cố gắng tập trung, nhưng quả thật tốc độ vẫn còn rất hạn chế. Meniel đã có một cuộc tu luyện với Bieber trong ba tháng.
(Lâu đài Khởi Nguyên)
Hải có ba tháng tập luyện gian khổ không kém gì so với Meniel. Hải đã tu luyện tới mức siêu sát thủ, có thể gϊếŧ chết đối thủ trong tích tắc. Tôi rất sợ hai người bọn họ sẽ tử chiến với nhau.
Còn Lauriel sau khi biết Meniel phải trốn đi, cô đã khóc. Zephys và Angel phải an ủi dữ lắm, cô mới hết khóc.
(Ba tháng sau)
Cuối cùng thì ngày đó cũng đã tới ...
_______________________
- A nhóc tới rồi đấy hả? Nhờ ta hồi sinh Sakura đúng không?
Nó không nói, nhưng gật đầu. Meniel liền qua phòng của Hải. Meniel đặt Sakura trên sàn, trước đó đã vẽ một pháp trận. Sau đó, Meniel rút thanh kiếm, và tung ma thuật. Một vùng ma thuật lớn xuất hiện. Hải ngạc nhiên:
- Cái quái gì vậy?
- Đợi ta làm phép, một hồi ta sẽ giải thích.
Meniel lại đặt thanh kiếm xuống đất. Một luồng ánh sáng thuần khiết tỏa ra, làm Hải không nhìn thấy gì cả. Sau khi luồng ánh sáng đã dịu đi, thì Meniel ngồi xuống. Sakura cũng đã tỉnh dậy. Hải hỏi:
- Em ... em đấy hả?
- À anh đấy à? Đây là đâu thế?
Hải liền trả lời:
- Đây là Lâu đài Khởi Nguyên. Dù sao thì em cũng hồi sinh rồi, mừng quá!
Sakura vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hải rút thanh kiếm của Sakura, và quyết định chém Meniel. Trúng đòn, Meniel nằm gục xuống. Cô quay lại, rêи ɾỉ:
- Nhóc ... nhóc làm ... cái gì thế ...
- Ngươi dám gϊếŧ vợ ta, ta không tha thứ cho ngươi.
Meniel ôm vết thương, nói:
- Nhóc dám ...
- Chết đi! - Hải đâm nhát thật mạnh. Meniel không còn cách nào khác, buộc phải dùng chiêu dịch chuyển tức thời đến một nơi thật xa, một nơi mà chính cô cũng không biết là đâu.
Còn Hải, Hải dẫn Sakura ra thông báo với tôi. Nhưng Sakura hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
- Chuyện là thế này: chị bị Meniel gϊếŧ, sau đó thì Meniel hồi sinh cho chị.
Sakura đã hiểu ra mọi chuyện. Hải rất căm hận Meniel, nên quyết tâm ám sát Meniel một lần nữa. Hải đi gặp Butterfly, để học làm sát thủ. Murad và Flyrad cũng hỗ trợ Butterfly dạy Hải.
(Meniel)
Meniel sau khi dịch chuyển tức thời thì thấy mình đang ở trên bờ biển cát trải dài. Meniel hiện tại đang bị thương nặng, thanh kiếm thì bỏ lại ở chỗ lâu đài, nên bây giờ Meniel chỉ còn là tay không. Meniel cố gắng lết đi, lẩm bẩm:
- Đau quá ... thằng nhóc khốn kiếp ...
May sao, tìm được một chỗ để ngồi. Meniel xé đại cái tay áo, rồi băng vết thương lại. Cô ngồi đấy để nghỉ ngơi một tí, rồi tiếp tục tìm cách về lâu đài Khởi Nguyên.
Đang ngồi, chợt Meniel nghe tiếng la:
- Bớ người ta ... cướp cướp!
Meniel nghe vậy vội chạy tới. Hai tên cướp đang đe dọa mọi người phải đưa tài sản cho hắn. Meniel hét to:
- Hai tên kia, dừng lại ngay!
- Á à, có tên dám thách thức này đại ca. - Một tên nói.
Tên đại ca nhìn thấy Meniel, nói to:
- Meniel!
- Hả, ngươi là ... Kenji mà.
Mọi người bàn tán về hai người họ. Đâu đó xì xào "hình như hai người họ quen nhau", "chắc vậy", ... Kenji hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Ta cũng phải hỏi ngươi đấy! Ngươi bỏ đi khỏi lâu đài Khởi Nguyên từ đời nào thế?
- Tôi bỏ đi lâu rồi. Tôi là người thích phiêu lưu.
Meniel lại hỏi tiếp:
- Thế Hitoma đâu? Chẳng phải Hitoma hay đi chung với ông à?
- Hitoma à, đây này.
Người kế bên Kenji chính là Hitoma. Đến giờ hắn mới nhận ra Meniel. Hắn vội nói:
- Xin lỗi ... tôi sẽ rút khỏi đây ngay. Gặp thiên sứ thì éo có cửa ...
- Đừng nói thế. Tôi giờ không phải là thiên sứ nữa, tôi chỉ là người thôi.
Kenji lên tiếng:
- Thôi thì chúng tôi sẽ đi. Trả lại hết đồ, ai mất gì tự lại nhận. Tôi với cô đi ra ngoài kia nói chuyện.
(Một lúc sau)
Cả ba người họ vào một quán nước. Kenji gọi ba ly rượu, rồi hỏi Meniel:
- Rốt cuộc cô đến đây để làm gì?
- Tôi bị truy sát, nên phải chạy đến đây.
Hitoma nhìn vết thương, rồi nói:
- Cô bị ai truy sát vậy?
- Thằng nhóc Hải. Tôi lỡ tay gϊếŧ vợ nó, nên ...
- Hời cô xui ghê đấy. Cô gϊếŧ vợ nó, chẳng khác nào tự sát. Mà sao cô lại làm thế? - Kenji hỏi.
Meniel liền kể:
- Sau khi bị cắt đứt đôi cánh, tôi lại trở về với cái tính sát thủ của ngày xưa. Nhưng rồi tôi lại bị đánh bại. Sau khi trở về một con người bình thường, tôi không thể chiến đấu như ngày trước được.
- À ra là vậy. - Hitoma đáp.
Kenji kể:
- Tôi thì rời khỏi lâu đài sau vụ thằng nhóc Hải về trái đất. Cả hai đi phiêu lưu khắp nơi, và sẵn tiện chỗ nào không có đồ ăn gì thì cướp.
- Tôi tưởng hai người phải cướp đồ ăn, cớ sao lại cướp đồ có giá trị?
- Thì tôi cướp để lấy tiền mua đồ ăn. - Kenji nói.
Cả đám uống xong ly rượu, thì Meniel lại nói:
- Tôi có thể xin hai người một điều được không?
- Điều gì?
- Hãy huấn luyện tôi trở nên mạnh mẽ hơn!
Hitoma và Kenji ngơ ngác. Hitoma nói:
- Chúng tôi cũng muốn, nhưng khổ nỗi lại không làm được. Nếu được, cô hãy đi tu luyện một mình. Tôi biết gần đây có một ngọn núi, những người muốn tu luyện thì lên đó mà luyện. Chỉ cần khoảng 3 tháng là cô sẽ thành sát thủ như xưa.
- Vậy để tôi lên đó. Cảm ơn nha.
Rồi Meniel rời quán nước và đi. Phải mất đến một tuần, Meniel mới tới. Ngọn núi này rất nhiều thú dữ như cọp, báo, sói, ... Những ai lên đây đều bị gϊếŧ, cho nên chỉ những người đủ can đảm mới dám bước đến đây. Meniel giờ không có bất kì vũ khí gì, chỉ có tay không. Nhưng vẫn còn một chút ma pháp, nên Meniel truyền ma pháp vào tay, khiến tay không chặt cây dễ ợt. Nhiêu đó cũng đủ để cho Meniel dựng một căn nhà.
Đang xây, một con hổ xuất hiện. Nó gào lên một tiếng, rồi xông thẳng tới chỗ Meniel. Cô giật mình, bỏ chạy về phía sau. Con hổ đuổi theo, lấy móng cào Meniel. Cô không thể đánh trả, vì không có vũ khí. Nhưng sau đó, cô nhận ra con hổ tấn công theo đúng một kiểu. Cho nên, cô bình tĩnh né hết, rồi tung một nhát vào lưng con hổ. Nhưng con hổ vẫn bình thường. Meniel giật mình:
- Chết thật ... mình quên mất là mình giờ không gây nhiều sát thương được.
Meniel nhìn thấy một cái cây gỗ dưới chân. Meniel nhặt lên, rồi đâm một phát vô bụng. Con hổ đau điếng, nhưng vẫn dũng mãnh lao về phía của Meniel. Cô hoảng quá, không biết làm gì, đành chạy mất. Meniel leo lên cây, lẩm bẩm:
- Bực mình thật chứ ... phải chi mình có một thanh kiếm!
- Nhà ngươi chỉ biết dựa vào thanh kiếm hay sao? - Một giọng nói bí ẩn vang lên. Meniel giật mình, hỏi:
- Ai thế? Ai nói thế?
Một luồn khói trắng xuất hiện. Meniel không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng:
- Ngươi chỉ biết dựa vào thanh kiếm của ngươi để chiến đấu thôi sao?
- Nhưng mà tôi ... tôi trước giờ sử dụng kiếm mà.
Người đó lại nói:
- Nếu nhà ngươi có thể tạo ra một thanh kiếm, thì ngươi có thể chiến đấu chứ?
- Đương nhiên!
- Thế thì ngươi hãy đi lấy xác của mười con hổ về đây, ta sẽ hướng dẫn cách tạo cho ngươi.
Meniel van xin:
- Ngài ơi, tha cho con. Con hạ một con hổ mà còn không được, ngài bắt con hạ mười con sao con làm nổi.
Người đó thở dài, nói:
- Ngươi có khả năng dùng ma thuật truyền vào tay, làm cho tay sắc hơn để chặt gỗ không phải sao?
- Ý quên. Nếu vậy thì dễ thôi. - Meniel cười.
- Không đơn giản như thế đâu. Bọn chúng rất mạnh, ngươi cần phải tìm được điểm yếu của chúng.
Meniel liền đi gϊếŧ hổ. Cô đã đọc được những cách tấn công của bọn chúng, nên việc né chiêu đơn giản như đang giỡn. Cô gồng ma thuật, nói to:
- Chết đi!
Cô tung một phát vào lưng con hổ. Nhưng bất ngờ, con hổ không xi nhê gì cả. Nó vẫn anh dũng lao lên tấn công Meniel. Cô nói to:
- Hổ gì dai dữ vậy trời! Bộ người nó làm bằng sắt ... khoan đã. Nếu như mình nghĩ đúng thì ...
Meniel liền xoay người, tung một nhát vào bụng con hổ. Thế là con hổ chết tại chỗ. Meniel lẩm bẩm:
- Mình nghĩ đúng rồi. Chúng chiến đấu nhiều, nên cơ thể rất chắc. Còn cái bụng, chắc chúng ăn nhiều lắm nên mới mềm vậy. Lúc trước, mình lấy cây chọt mà nó còn đau, thì sá gì đòn này. Vả hết nó thôi.
Meniel đã biết cách diệt hổ, nên giờ việc diệt chín con không thành vấn đề.
Một lúc sau, cô đã diệt được mười con. Cô đem hổ lại, nói:
- Thưa ngài, con đã hạ được chúng rồi. Ngài tạo giùm con thanh kiếm đi ạ.
- Được rồi. - Một luồng ma thuật hút mười con hổ lại, rồi một thanh kiếm rơi xuống. Meniel nói to:
- Cảm ơn ngài!
Bất ngờ, một con hổ lao ra. Meniel chém vào bụng con hổ, nhưng lại không có tác dụng. Cô ngạc nhiên:
- Sao ... sao kì lạ vậy?
- Đó là do ngươi đã quá lạm dụng thanh kiếm. Muốn sử dụng thanh kiếm thật tốt, ngươi phải truyền ma thuật vào thanh kiếm.
Meniel đã hiểu được vấn đề. Nhưng Meniel lại nói:
- Nhưng ngài hiện ra được không?
- Hừ được rồi.
Một ông già râu rậm, dài, trắng xuất hiện. Ông ta giới thiệu:
- Ta là Bieber. Ta sẽ huấn luyện cho ngươi trong ba tháng.
- Vâng cảm ơn ngài.
- Trước tiên, muốn đánh bại đối thủ, ngươi đừng đánh ngay. Ngươi hãy xem các chiêu thức của đối thủ, sau đó bắt bài. Thứ hai, ngươi cần phải truyền ma thuật thật nhanh vào thanh kiếm, để tấn công nhanh gọn nhất. Ngươi hãy truyền ma thuật một lần nữa xem.
- Vâng. - Meniel truyền ma thuật. Nhưng tốc độ quả thật rất chậm. Bieber quát:
- Nhanh lên!
Meniel cố gắng tập trung, nhưng quả thật tốc độ vẫn còn rất hạn chế. Meniel đã có một cuộc tu luyện với Bieber trong ba tháng.
(Lâu đài Khởi Nguyên)
Hải có ba tháng tập luyện gian khổ không kém gì so với Meniel. Hải đã tu luyện tới mức siêu sát thủ, có thể gϊếŧ chết đối thủ trong tích tắc. Tôi rất sợ hai người bọn họ sẽ tử chiến với nhau.
Còn Lauriel sau khi biết Meniel phải trốn đi, cô đã khóc. Zephys và Angel phải an ủi dữ lắm, cô mới hết khóc.
(Ba tháng sau)
Cuối cùng thì ngày đó cũng đã tới ...
_______________________
Bình luận facebook