Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Trận chiến căng thẳng
Thằng Hiếu từ sau lưng bất ngờ đánh mạnh vào lưng tôi khiến tôi ngã xuống, còn mũi tên thì văng ra ngoài. Nhanh như cắt, nó nhặt mũi tên lên rất nhanh rồi quẳng vào đám đang đánh nhau hỗn loạn.
Tôi quay lại, định đá văng nó ra thì Veres nhanh chóng dùng dây xích trói chặt cổ tôi lại:
- Đứng yên! Coi chừng ta giật đấy!
- Đáng ghét... - Còn cái liềm trong tay, tôi định cắt đứt sợi xích nhưng bất thành.
- Chết này! - Veres giật lưỡi xích hòng kéo đứt đầu tôi ra. Thế nhưng điều bất ngờ đã đến, đầu tôi vẫn nằm yên vị trí cũ còn sợi dây xích bị tuột ra.
Không bỏ phí cơ hội, tôi nằm xuống lăn ra ngoài. Veres lẩm bẩm:
- Tức thật, mình quên cây liềm đoạt mệnh có khả năng bất tử. Nhưng không sao, liềm đoạt mệnh cần đến một giờ đồng hồ mới có thể sử dụng lại được nội tại, lần này thì hắn chết rồi.
Lần này, tôi nhảy lên cây tạo một cây cung. Veres hét lớn:
- Nhà ngươi có giỏi thì xuống đây!
- Ngu gì mà xuống! Chết này! - Tôi bắn liên tiếp bốn mũi tên Andura. Hiếu rút con dao trong tay áo ra chém đứt toàn bộ mũi tên bay đến.
Veres nhảy lên quăng xích hòng trói tôi lại. Tôi nhảy ra khỏi cây làm xích dính vào cành cây rồi lộn xuống bám vào dây xích.
Bất ngờ từ trong dây xích tứa ra hàng ngàn lưỡi dao găm nhỏ đâm vào da thịt khiến tay tôi chảy máu phải buông ra. Hiếu đoán trước điều này, nó đỡ đòn cầm dao đánh sẵn.
Lauriel đứng ngoài hét lớn:
- Nhóc! Coi chừng... Ơ... - Trong phút bất cẩn, Lauriel bị một tên lính bám vào cánh kéo ngã. Nhanh như cắt, bọn lính lao vào đập hội đồng Lauriel.
Về phần tôi, Hiếu đứng bên dưới ném con dao lên phía trên. Lưỡi dao dâm xuyên qua cổ họng khiến tôi muốn hét lớn nhưng không được, chỉ có thể dùng tay sử dụng ma thuật sinh mệnh.
Mất khoảng năm phút để vết thương lành, tôi quyết định phải cho thằng Hiếu nằm yên một chỗ. Bay người đến chỗ nó, tôi quyết định ghim mũi tên Andura.
- Tưởng dễ ăn à? - Thằng Hiếu sử dụng ma lực khiến tôi không thể làm gì khi tiếp cận nó. Rất đơn giản, nó tung ma thuật nhẹ vào người tôi khiến tôi văng xa tám mét, va vào gốc cây.
Như đã chờ sẵn, Veres ném xích trói chặt tôi lại. Hai tay tôi bị trói chặt ở phía sau. Mặc dù hai tay tôi có thể chạm vào nhau được nhưng chẳng nhẽ tôi phải gọi Lunar ngay lúc này sao? Cô ấy còn phải lo chữa bệnh nữa, đâu thể lúc nào cũng kéo cô ấy vào những trận chiến được.
Còn Lauriel, sau khi tôi bị trói, thằng Hiếu và Veres quyết định chuyển sang Lauriel. Cô bị bọn lính ghì chặt không tài nào thoát ra nổi. Thằng Hiếu nói nhỏ:
- Chị, em muốn chơi nó!
- Được thôi. - Veres ngồi xuống giở váy của Lauriel lên thì ngạc nhiên khi có một cái phong ấn.
Hiếu hỏi:
- Gì vậy?
- Phong ấn. Giải cái này cũng thú vị đấy. Để giải cái phong ấn này ta cần đọc được dòng chữ bằng chính ngôn ngữ đó. Show nào.
Một đoạn chữ Trung Quốc hiện ra. Veres lẫn Hiếu trố mắt vì cả hai không biết ngôn ngữ này. Lúc này tôi chợt nghĩ ra một kế.
- Để ta giải cho! - Tôi hét lớn.
Hiếu quay lại:
- Ngươi á?
- Đương nhiên, phong ấn này dễ ợt.
Lauriel phần nào chắc cũng đoán ra ý định của tôi nên không nói gì. Veres cởi trói, hai tên lính kéo tôi đến chỗ Lauriel. Nhìn dòng chữ, tôi rối mù mắt khi không biết đọc thế nào.
- Ngươi giải đi! - Thằng Hiếu lăm le con dao.
- Đ..được... - Tôi chắp hai tay cố rặn ra xem kiến thức tiếng Trung Quốc của mình. À có rồi, tôi có học được bài hát "Gặp người đúng lúc" bằng tiếng Trung. Thôi thì cứ đọc đại, nếu sai thì quay sang đánh văng bọn chúng.
Có rồi, tôi lẩm bẩm hát luôn:
- Wǒmen kūle wǒmen xiàozhe. Wǒmen táitóu wàng tiānkōng...
- Ê coi kìa! Phong ấn sáng lên rồi.
- Không... không thể nào? - Lauriel không thể tin được vào mắt mình khi chính tôi đang hóa giải phong ấn của mình - Nhóc đừng đọc nữa!
Veres bịt miệng Lauriel:
- He he, đừng có hòng.
Vừa hát, tôi càng không tin vào mắt mình khi tôi đã tìm đúng lời giải cho cái phong ấn này. Mọi việc xảy ra ngoài dự tính, giờ không đọc tiếp thì chết.
Phong ấn đã tróc ra gần hết, tôi càng thêm lo sợ. Kiểu này không biết phải làm thế nào. Bất chợt trong đầu tôi lóe sáng một ý tưởng, thế là tôi ung dung phá giải phong ấn này.
"KENG", tiếng phong ấn vỡ như tiếng thủy tinh vỡ. Thằng Hiếu mừng rỡ chạy đến Lauriel. Trong giây phút nó lơ là, tôi lấy liềm đoạt mệnh chém thật mạnh vào cổ nó khiến nó hét lên rồi ngã xuống. Veres thấy vậy tung xích, tôi ném một khúc gỗ chặn dây xích lại rồi lao tới chỗ Lauriel kéo cô ấy ra.
- Đừng sợ!
- Coi chừng phía sau! - Lauriel hét lớn. Thằng Hiếu phóng con dao về phía tôi. Hoảng quá, tôi né đòn nhưng bất chợt tôi nhận ra sai lầm của mình.
- A... ư... - Lauriel trúng con dao. Tôi ôm đầu:
- Chết rồi!
Hiếu cười nham hiểm:
- Mắc bẫy rồi.
- Hừ... hừ... - Lauriel thở dốc gục mặt xuống. Tôi đỡ đầu cô ấy lên thì hoảng hốt khi đôi mắt của cô ấy đỏ ngầu như quỷ, răng nanh dài ra và nhọn hoắt. Lauriel lấy đôi bàn tay với những cái móng nhọn hoắt đâm thẳng vào cổ họng của tôi. Nhanh như cắt, tôi ngã người ra né đòn rồi dùng mũi tên Andura ghim vào ngực Lauriel.
Một tên lính hớt hải chạy lại báo cáo:
- Bẩm chỉ huy, có chuyện rồi! Quân ta bị bọn Murad và Airi tấn công dữ quá, thiệt quá nửa rồi.
- Toi thật, rút lui mau!
Murad lao lên:
- Đứng lại mau!
- Tức thật! - Veres và Hiếu cõng nhau biến đi mất. Tôi bắn một mũi tên Andura nhưng không trúng, nhưng điều tôi ngạc nhiên nhất chính là mũi tên bất ngờ quay lại ghim mạnh vào đầu Lauriel khiến cô ấy hét lên đầy đau đớn rồi bất tỉnh, mũi tên cũng tan biến đi khi nào mà tôi không hay.
Quân của tôi tóm hết toàn bộ quân địch làm tù bình dẫn về căn cứ A1. Có tên trinh sát dẫn đường, cả đám di chuyển men theo đường đồi lên A1. Đến tờ mờ sáng hôm sau thì cả đội về đến nơi.
Tel"Annas hỏi:
- Cái bọn này là các ngươi bắt hả?
- Phải. - Tôi đáp.
- Nhóc mau sử dụng ma thuật Andura giải cho bọn chúng đi.
Tuân theo lệnh, tôi thực hiện ngay. Trong khi đó, Lauriel được Tel"Annas đưa lên giường nằm nghỉ. Ma lực từ mũi tên Andura ngấm dần vào người Lauriel khiến hình dạng quỷ cũng biến mất dần.
Liliana hỏi:
- Thế này thì chúng ta tính toán thế nào?
- Quân tiếp viện của lâu đài Khởi Nguyên thiệt hại không đáng kể lắm, chúng ta còn gom được khoảng một vạn quân của bọn chúng, quân hiện tại là khoảng 6 vạn chưa tính quân dự bị. Việc của chúng ta là chuẩn bị phản công lại trong nay mai khi quân ta đông hơn quân địch.
Tại C1, Payna và Rayna làm việc cật lực cả đêm nên giờ cả hai đều ngủ thiếp đi. Lunar thấy vậy liền đắp chăn cho cả hai ngủ rồi một mình cô tiếp tục phần chữa bệnh cho quân đội..
Tôi quay lại, định đá văng nó ra thì Veres nhanh chóng dùng dây xích trói chặt cổ tôi lại:
- Đứng yên! Coi chừng ta giật đấy!
- Đáng ghét... - Còn cái liềm trong tay, tôi định cắt đứt sợi xích nhưng bất thành.
- Chết này! - Veres giật lưỡi xích hòng kéo đứt đầu tôi ra. Thế nhưng điều bất ngờ đã đến, đầu tôi vẫn nằm yên vị trí cũ còn sợi dây xích bị tuột ra.
Không bỏ phí cơ hội, tôi nằm xuống lăn ra ngoài. Veres lẩm bẩm:
- Tức thật, mình quên cây liềm đoạt mệnh có khả năng bất tử. Nhưng không sao, liềm đoạt mệnh cần đến một giờ đồng hồ mới có thể sử dụng lại được nội tại, lần này thì hắn chết rồi.
Lần này, tôi nhảy lên cây tạo một cây cung. Veres hét lớn:
- Nhà ngươi có giỏi thì xuống đây!
- Ngu gì mà xuống! Chết này! - Tôi bắn liên tiếp bốn mũi tên Andura. Hiếu rút con dao trong tay áo ra chém đứt toàn bộ mũi tên bay đến.
Veres nhảy lên quăng xích hòng trói tôi lại. Tôi nhảy ra khỏi cây làm xích dính vào cành cây rồi lộn xuống bám vào dây xích.
Bất ngờ từ trong dây xích tứa ra hàng ngàn lưỡi dao găm nhỏ đâm vào da thịt khiến tay tôi chảy máu phải buông ra. Hiếu đoán trước điều này, nó đỡ đòn cầm dao đánh sẵn.
Lauriel đứng ngoài hét lớn:
- Nhóc! Coi chừng... Ơ... - Trong phút bất cẩn, Lauriel bị một tên lính bám vào cánh kéo ngã. Nhanh như cắt, bọn lính lao vào đập hội đồng Lauriel.
Về phần tôi, Hiếu đứng bên dưới ném con dao lên phía trên. Lưỡi dao dâm xuyên qua cổ họng khiến tôi muốn hét lớn nhưng không được, chỉ có thể dùng tay sử dụng ma thuật sinh mệnh.
Mất khoảng năm phút để vết thương lành, tôi quyết định phải cho thằng Hiếu nằm yên một chỗ. Bay người đến chỗ nó, tôi quyết định ghim mũi tên Andura.
- Tưởng dễ ăn à? - Thằng Hiếu sử dụng ma lực khiến tôi không thể làm gì khi tiếp cận nó. Rất đơn giản, nó tung ma thuật nhẹ vào người tôi khiến tôi văng xa tám mét, va vào gốc cây.
Như đã chờ sẵn, Veres ném xích trói chặt tôi lại. Hai tay tôi bị trói chặt ở phía sau. Mặc dù hai tay tôi có thể chạm vào nhau được nhưng chẳng nhẽ tôi phải gọi Lunar ngay lúc này sao? Cô ấy còn phải lo chữa bệnh nữa, đâu thể lúc nào cũng kéo cô ấy vào những trận chiến được.
Còn Lauriel, sau khi tôi bị trói, thằng Hiếu và Veres quyết định chuyển sang Lauriel. Cô bị bọn lính ghì chặt không tài nào thoát ra nổi. Thằng Hiếu nói nhỏ:
- Chị, em muốn chơi nó!
- Được thôi. - Veres ngồi xuống giở váy của Lauriel lên thì ngạc nhiên khi có một cái phong ấn.
Hiếu hỏi:
- Gì vậy?
- Phong ấn. Giải cái này cũng thú vị đấy. Để giải cái phong ấn này ta cần đọc được dòng chữ bằng chính ngôn ngữ đó. Show nào.
Một đoạn chữ Trung Quốc hiện ra. Veres lẫn Hiếu trố mắt vì cả hai không biết ngôn ngữ này. Lúc này tôi chợt nghĩ ra một kế.
- Để ta giải cho! - Tôi hét lớn.
Hiếu quay lại:
- Ngươi á?
- Đương nhiên, phong ấn này dễ ợt.
Lauriel phần nào chắc cũng đoán ra ý định của tôi nên không nói gì. Veres cởi trói, hai tên lính kéo tôi đến chỗ Lauriel. Nhìn dòng chữ, tôi rối mù mắt khi không biết đọc thế nào.
- Ngươi giải đi! - Thằng Hiếu lăm le con dao.
- Đ..được... - Tôi chắp hai tay cố rặn ra xem kiến thức tiếng Trung Quốc của mình. À có rồi, tôi có học được bài hát "Gặp người đúng lúc" bằng tiếng Trung. Thôi thì cứ đọc đại, nếu sai thì quay sang đánh văng bọn chúng.
Có rồi, tôi lẩm bẩm hát luôn:
- Wǒmen kūle wǒmen xiàozhe. Wǒmen táitóu wàng tiānkōng...
- Ê coi kìa! Phong ấn sáng lên rồi.
- Không... không thể nào? - Lauriel không thể tin được vào mắt mình khi chính tôi đang hóa giải phong ấn của mình - Nhóc đừng đọc nữa!
Veres bịt miệng Lauriel:
- He he, đừng có hòng.
Vừa hát, tôi càng không tin vào mắt mình khi tôi đã tìm đúng lời giải cho cái phong ấn này. Mọi việc xảy ra ngoài dự tính, giờ không đọc tiếp thì chết.
Phong ấn đã tróc ra gần hết, tôi càng thêm lo sợ. Kiểu này không biết phải làm thế nào. Bất chợt trong đầu tôi lóe sáng một ý tưởng, thế là tôi ung dung phá giải phong ấn này.
"KENG", tiếng phong ấn vỡ như tiếng thủy tinh vỡ. Thằng Hiếu mừng rỡ chạy đến Lauriel. Trong giây phút nó lơ là, tôi lấy liềm đoạt mệnh chém thật mạnh vào cổ nó khiến nó hét lên rồi ngã xuống. Veres thấy vậy tung xích, tôi ném một khúc gỗ chặn dây xích lại rồi lao tới chỗ Lauriel kéo cô ấy ra.
- Đừng sợ!
- Coi chừng phía sau! - Lauriel hét lớn. Thằng Hiếu phóng con dao về phía tôi. Hoảng quá, tôi né đòn nhưng bất chợt tôi nhận ra sai lầm của mình.
- A... ư... - Lauriel trúng con dao. Tôi ôm đầu:
- Chết rồi!
Hiếu cười nham hiểm:
- Mắc bẫy rồi.
- Hừ... hừ... - Lauriel thở dốc gục mặt xuống. Tôi đỡ đầu cô ấy lên thì hoảng hốt khi đôi mắt của cô ấy đỏ ngầu như quỷ, răng nanh dài ra và nhọn hoắt. Lauriel lấy đôi bàn tay với những cái móng nhọn hoắt đâm thẳng vào cổ họng của tôi. Nhanh như cắt, tôi ngã người ra né đòn rồi dùng mũi tên Andura ghim vào ngực Lauriel.
Một tên lính hớt hải chạy lại báo cáo:
- Bẩm chỉ huy, có chuyện rồi! Quân ta bị bọn Murad và Airi tấn công dữ quá, thiệt quá nửa rồi.
- Toi thật, rút lui mau!
Murad lao lên:
- Đứng lại mau!
- Tức thật! - Veres và Hiếu cõng nhau biến đi mất. Tôi bắn một mũi tên Andura nhưng không trúng, nhưng điều tôi ngạc nhiên nhất chính là mũi tên bất ngờ quay lại ghim mạnh vào đầu Lauriel khiến cô ấy hét lên đầy đau đớn rồi bất tỉnh, mũi tên cũng tan biến đi khi nào mà tôi không hay.
Quân của tôi tóm hết toàn bộ quân địch làm tù bình dẫn về căn cứ A1. Có tên trinh sát dẫn đường, cả đám di chuyển men theo đường đồi lên A1. Đến tờ mờ sáng hôm sau thì cả đội về đến nơi.
Tel"Annas hỏi:
- Cái bọn này là các ngươi bắt hả?
- Phải. - Tôi đáp.
- Nhóc mau sử dụng ma thuật Andura giải cho bọn chúng đi.
Tuân theo lệnh, tôi thực hiện ngay. Trong khi đó, Lauriel được Tel"Annas đưa lên giường nằm nghỉ. Ma lực từ mũi tên Andura ngấm dần vào người Lauriel khiến hình dạng quỷ cũng biến mất dần.
Liliana hỏi:
- Thế này thì chúng ta tính toán thế nào?
- Quân tiếp viện của lâu đài Khởi Nguyên thiệt hại không đáng kể lắm, chúng ta còn gom được khoảng một vạn quân của bọn chúng, quân hiện tại là khoảng 6 vạn chưa tính quân dự bị. Việc của chúng ta là chuẩn bị phản công lại trong nay mai khi quân ta đông hơn quân địch.
Tại C1, Payna và Rayna làm việc cật lực cả đêm nên giờ cả hai đều ngủ thiếp đi. Lunar thấy vậy liền đắp chăn cho cả hai ngủ rồi một mình cô tiếp tục phần chữa bệnh cho quân đội..
Bình luận facebook