Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: Kết thúc chiến tranh
Vừa ngước đầu dậy, tôi khá ngạc nhiên khi thấy chiếc giường của Tel"Annas hôm nay lại có màn che. Quái lạ, chẳng nhẽ có ai đang ngủ trong này? Mà hắn có bị điên không khi đang đánh nhau ầm ầm ở ngoài kia mà vẫn ngủ được.
Tiến tới chiếc màn, tôi giở lên thì hoảng hồn:
- Cái quái gì vậy?
- Ngươi... Chết đi! - Volkath giật mình vội rút thanh kiếm lao thẳng đến chỗ tôi. Hắn nắm lấy cổ đè tôi ngã xuống đất rồi dùng kiếm thọc mạnh vào cổ tôi. Nhanh như cắt, tôi xoay đầu sang một bên. Lưỡi kiếm ghim xuống đất, có vẻ do đâm mạnh quá nên rút ra không được. Hắn bỏ tay ra lấy kiếm thì tôi tung cước vào cổ chân hắn khiến hắn ngã quỵ.
- Thức tỉnh đê! - Tôi cầm mũi tên Andura ghim vào người hắn nhưng chưa kịp ghim thì bị cái gì đó cắn ở sau lưng - Thằng nào đấy nhỉ?
Thì ra đó là Marja. Ả ta tung những đòn đánh tuy không đau nhưng phải nói khó chịu vô cùng. Tên Volkath đang bận rút kiếm, tôi quyết định chuyển sang tấn công ả Marja.
- Chết này! - Tôi dùng kiếm chém ả, nhưng lưỡi kiếm bất ngờ xuyên qua người ả ta. Chưa kịp định thần, ả tung một đòn nữa. Cứ mỗi lần tung đòn, vết thương của ả ta lại hồi phục.
Vừa chém trúng ả ta một phát, tôi lao tới tiếp cận định dùng mũi tên Andura nhưng ả ta bất ngờ biến mất vào không trung. Vừa lúc đó, cả thân người tôi như cứng đờ, không cử động được. Marja ghé vào tai tôi nói bằng một cái giọng ngọt lịm:
- Đứng yên đi, em sẽ làm hết.
- ... - Trong lúc này đây, tôi không thể cử động hay ú ớ được gì. Ả ta áp sát mặt tôi định hôn, thế nhưng điều đó không xảy ra. Nhanh như cắt, Volkath đã rút được thanh kiếm lao về phía tôi chém mạnh vào cổ khiến đầu tôi và thân người tôi mỗi cái một chỗ.
Volkath đút kiếm vào vỏ:
- Thằng phá hoại. Ng... cái gì đây? Xác hắn đâu sao chỉ thấy mỗi khúc gỗ vậy?
- Anh coi chừng phía sau kìa! - Marja hét lớn.
Tên Volkath quay đầu lại thì giật mình khi thấy tôi, tay đang cầm chiếc Liềm đoạt mệnh. Hắn rút kiếm ra đỡ đòn, tôi phóng con dao trong tay áo về phía hắn.
- Hự! - Hắn trúng dao - Ngươi nghĩ con dao này mà đòi hạ tao à! - Nhanh chư cắt, hắn rút dao ra ném trả ngược lại. Tôi tung dây leo trói chặt lấy hai tay của Marja rồi kéo lên lộn người lại.
Ả Marja chưa kịp hồi chiêu bất tử nên không né được. Volkath nhận ra con dao này tẩm ma thuật Andura nên nhanh chóng chạy lại rút ra. Tôi nhanh trí tạo một đống rêu trên sàn nhà khiến tên Volkath trượt chân ngã sõng soài.
- Marja, rút dao ra nhanh lên kẻo chết đấy!
- Ư... ư... không được... - Ả ta bị tôi khống chế bằng những sợi dây, không tài nào rút ra được. Ngay lúc này, Volkath rút thanh kiếm, phóng vào những đường đây hòng làm đứt hết. Tuy nhiên, đời thì không như là mơ và hắn không làm đứt được sợi dây nào.
Người của Marja bất ngờ phát lên một ánh sáng màu xanh. Gã Volkath không thể làm gì, chỉ biết chửi rủa:
- Khốn nạn!
Một làn khói đen bay ra từ người cô ta, vút lên cao rồi biến mất hẳn. Trông ả ta không còn vẻ mặt đằng đằng sát khi như lúc đầu. Tôi từ từ tiến lại chỗ Marja và gọi:
- Chị Marja!
- Nhóc con là ai? Ủa mà đây là đâu, mình đang làm gì ở đây thế này?
Tôi bảo:
- Trước khi giải thích, em nói cái này. Đây! - Tôi chỉ vào người cô ấy. Ban đầu thì Marja không hiểu gì nhưng khi đưa mắt xuống thì ả ta giật mình vội lấy tay che người lại, miệng hét lớn:
- Không được nhìn!
Rồi ả ta bay đến chiếc giường, kéo màn lại rồi thay đồ. Giờ tôi mới để ý là tên Volkath chỉ mặc đúng một chiếc quần đùi, chắc là cả hai người họ chưa kịp làm gì thì bị tôi phát hiện.
Trói tên Volkath bằng ma thuật, tôi nghiêm giọng:
- Volkath, ta yêu cầu ngươi trả lại khu rừng Chạng Vạng cho nữ vương tinh linh.
- ...
- Có nghe không hả?
Hắn gằn giọng:
- Hừ, ngươi mau nộp mạng cho ta đi rồi ta trả!
- Tại sao ngươi muốn đòi mạng ta?
- Vì chính nhà ngươi đã phá hoại giấc mơ thống trị thế giới này của ta. Từ thuở sơ khai, thế giới này đã chia thành bốn thế lực khác nhau thống trị, cả bốn đều đấu tranh triệt hạ lẫn nhau. Bọn ta may mắn sở hữu tên ma vương Maloch nên đã bành trướng mạnh mẽ, cả ba lực lượng còn lại phải liên kết hợp tác với nhau để chống lại bọn ta. Cuộc chiến trở nên ngang bằng từ đấy. Thế nhưng một ngày, chính nhà ngươi lại tổ chức giải bóng đá khiến tên Maloch mù quáng kí vào hòa ước. Giấc mơ bá chủ thế giới của ta tan vỡ từ đây. Ta phải giết ngươi.
Vừa lúc đó, Marja đã thay đồ xong, cô tiến đến bên Volkath và hỏi:
- Anh này, anh định dẫn em đi đâu hưởng tuần trăng mật vậy?
Câu hỏi đầy bất ngờ này khiến tôi há hốc mồm. Volkath lẩm bẩm:
- Lúc nào rồi mà em còn nghĩ đến chuyện này hả?
- Gì chứ, anh hứa rồi mà. Lúc trước chúng ta không đến với nhau được, nhưng giờ chúng ta lại ở chung một lực lượng là chúng ta đã có duyên rồi. Mình cưới nhau nhé anh.
Tên Volkath im lặng một lúc. Tôi đã từng đọc về câu chuyện tình giữa hai người bọn họ, một câu chuyện khá là rắc rối nhưng tôi hiểu sơ lược rằng Marja do đã quá lưỡng lự nên vô tình biến mình thành kẻ phản bội của Veda để rồi bị Ilumia trừng phạt. Thế mới thấy, chỉ cần một chút do dự là có thể phải trả giá đắt.
Volkath nói với tôi:
- Tên kia, ta muốn trả thù.
- Vớ vẩn, hai người cưới nhau thì cũng chẳng ai ý kiến quái gì đâu.
- Không!
Tôi liền giải thích:
- Tôi biết ngươi hận Ilumia, nhưng nếu ngươi tấn công cung điện Ánh Sáng thì tôi e là...
- Thế ngươi có cách gì không?
- Để xem... có rồi.
Marja thốt lên:
- A! Nhóc định mở giải bóng đá giao hữu ả?
- Một trận thôi, cần gì cả giải vậy? Có gì để tôi gửi lời mời đến cung điện Ánh Sáng.
Bất chợt từ phía đằng sau có tiếng hết:
- Tất cả đứng yên! Giơ tay lên, không được động đậy!
- Cái gì vậy? - Tôi hoảng hốt quay lại và giơ tay lên. Té ra đội quân của Tel"Annas đã kéo đến. Cô ấy ngạc nhiên:
- Sao nhóc lại ở đây?
Vừa hỏi, cô ấy bước vào. Tôi hét lên:
- Đừng! Đừng có bước...
- ÁAAAAAAA!!!! - Tel"Annas bước vào căn phòng đầy rêu, trượt chân ngã sõng soài xuống đất. Tôi dẹp bỏ đống rêu chạy lại đỡ cô ấy:
- Nữ vương không sao chứ ạ?
- Đau phết...
Tôi bước đến chỗ Lauriel:
- Chị Lauriel này, tên Volkath yêu cầu tổ chức một trận bóng giao hữu với cung điện Ánh Sáng.
- Thế à? Thế bên kia đá với những cầu thủ nào?
Volkath đáp:
- Tôi sẽ lựa đội hình với những cầu thủ thuộc lực lượng Sá Đọa.
- Rồi rồi, Zephys với Nakroth qua bên kia đi kìa. Giờ thì Volkath, tôi yêu cầu anh rút lui khỏi khu rừng Chạng Vạng ngay lập tức.
Volkath đồng ý và rút toàn bộ lực lượng ngay trong đêm, mặc cho mưa vẫn còn lất phất. Quân tiếp viện của cung điện Ánh Sáng lẫn lâu đài Khởi Nguyên cũng rời khởi khu rừng.
Tel"Annas hỏi tôi:
- Làm sao mà nhóc đánh bại được Volkath thế?
- Có đánh nhiêu đâu, Marja cảm hóa tên Volkath nên mọi chuyện mới kết thúc đấy.
- Có phải Marja là người của Veda không?
Tôi đáp:
- Đúng.
- Kể ra cũng tội cho cô ấy, chiến tranh xảy ra khiến mối tình của cả hai bị phá vỡ.
- Bọn họ định đá giao hữu đấy, nhóc lo công tác trọng tài đi kìa. Ý quên nữa, ta nghe nói Nam với Alucard bị bọn lực lượng Sa Đọa giết rồi hay gì đấy.
Vừa lúc đó, cả hai người họ xuất hiện khiến Tel"Annas há hốc mồm:
- Sao... sao hai người...
- Thật ra bọn này chẳng biết gì đâu, chỉ biết tỉnh dậy thì đang nằm trong trạm xá. Vẫn khỏe như trâu này.
- Hai ngươi chưa chết à?
Nam nguýt:
- Thần chết không thèm bắt bọn này đâu.
- Xì, tao với Sakura không đưa hai tụi bây vô cấp cứu là chết hết rồi đó. - Hải xuất hiện.
Tel"Annas hỏi:
- Cô gái tóc hồng này là ai vậy?
- Tôi là Yae Sakura, sát thủ, trước đây có làm trọng tài bóng đá.
- Khỏe rồi nhóc ơi, có người làm trọng tài phụ với nhóc rồi đó.
Tôi tặc lưỡi:
- Không vui đâu nha. Con nhỏ này bắt tầm bậy tầm bạ, toàn xử ép người ta không, xém nữa là thua rồi đấy.
- Tôi... tôi xin lỗi...
- Đó là luật bóng đá của Destree, cô ấy chỉ đang làm theo luật thôi.
- Thế cô biết luật đúng không?
Hải bảo:
- Để tao chỉ.
Nói rồi, Hải dắt Sakura vào trong căn cứ...
Tiến tới chiếc màn, tôi giở lên thì hoảng hồn:
- Cái quái gì vậy?
- Ngươi... Chết đi! - Volkath giật mình vội rút thanh kiếm lao thẳng đến chỗ tôi. Hắn nắm lấy cổ đè tôi ngã xuống đất rồi dùng kiếm thọc mạnh vào cổ tôi. Nhanh như cắt, tôi xoay đầu sang một bên. Lưỡi kiếm ghim xuống đất, có vẻ do đâm mạnh quá nên rút ra không được. Hắn bỏ tay ra lấy kiếm thì tôi tung cước vào cổ chân hắn khiến hắn ngã quỵ.
- Thức tỉnh đê! - Tôi cầm mũi tên Andura ghim vào người hắn nhưng chưa kịp ghim thì bị cái gì đó cắn ở sau lưng - Thằng nào đấy nhỉ?
Thì ra đó là Marja. Ả ta tung những đòn đánh tuy không đau nhưng phải nói khó chịu vô cùng. Tên Volkath đang bận rút kiếm, tôi quyết định chuyển sang tấn công ả Marja.
- Chết này! - Tôi dùng kiếm chém ả, nhưng lưỡi kiếm bất ngờ xuyên qua người ả ta. Chưa kịp định thần, ả tung một đòn nữa. Cứ mỗi lần tung đòn, vết thương của ả ta lại hồi phục.
Vừa chém trúng ả ta một phát, tôi lao tới tiếp cận định dùng mũi tên Andura nhưng ả ta bất ngờ biến mất vào không trung. Vừa lúc đó, cả thân người tôi như cứng đờ, không cử động được. Marja ghé vào tai tôi nói bằng một cái giọng ngọt lịm:
- Đứng yên đi, em sẽ làm hết.
- ... - Trong lúc này đây, tôi không thể cử động hay ú ớ được gì. Ả ta áp sát mặt tôi định hôn, thế nhưng điều đó không xảy ra. Nhanh như cắt, Volkath đã rút được thanh kiếm lao về phía tôi chém mạnh vào cổ khiến đầu tôi và thân người tôi mỗi cái một chỗ.
Volkath đút kiếm vào vỏ:
- Thằng phá hoại. Ng... cái gì đây? Xác hắn đâu sao chỉ thấy mỗi khúc gỗ vậy?
- Anh coi chừng phía sau kìa! - Marja hét lớn.
Tên Volkath quay đầu lại thì giật mình khi thấy tôi, tay đang cầm chiếc Liềm đoạt mệnh. Hắn rút kiếm ra đỡ đòn, tôi phóng con dao trong tay áo về phía hắn.
- Hự! - Hắn trúng dao - Ngươi nghĩ con dao này mà đòi hạ tao à! - Nhanh chư cắt, hắn rút dao ra ném trả ngược lại. Tôi tung dây leo trói chặt lấy hai tay của Marja rồi kéo lên lộn người lại.
Ả Marja chưa kịp hồi chiêu bất tử nên không né được. Volkath nhận ra con dao này tẩm ma thuật Andura nên nhanh chóng chạy lại rút ra. Tôi nhanh trí tạo một đống rêu trên sàn nhà khiến tên Volkath trượt chân ngã sõng soài.
- Marja, rút dao ra nhanh lên kẻo chết đấy!
- Ư... ư... không được... - Ả ta bị tôi khống chế bằng những sợi dây, không tài nào rút ra được. Ngay lúc này, Volkath rút thanh kiếm, phóng vào những đường đây hòng làm đứt hết. Tuy nhiên, đời thì không như là mơ và hắn không làm đứt được sợi dây nào.
Người của Marja bất ngờ phát lên một ánh sáng màu xanh. Gã Volkath không thể làm gì, chỉ biết chửi rủa:
- Khốn nạn!
Một làn khói đen bay ra từ người cô ta, vút lên cao rồi biến mất hẳn. Trông ả ta không còn vẻ mặt đằng đằng sát khi như lúc đầu. Tôi từ từ tiến lại chỗ Marja và gọi:
- Chị Marja!
- Nhóc con là ai? Ủa mà đây là đâu, mình đang làm gì ở đây thế này?
Tôi bảo:
- Trước khi giải thích, em nói cái này. Đây! - Tôi chỉ vào người cô ấy. Ban đầu thì Marja không hiểu gì nhưng khi đưa mắt xuống thì ả ta giật mình vội lấy tay che người lại, miệng hét lớn:
- Không được nhìn!
Rồi ả ta bay đến chiếc giường, kéo màn lại rồi thay đồ. Giờ tôi mới để ý là tên Volkath chỉ mặc đúng một chiếc quần đùi, chắc là cả hai người họ chưa kịp làm gì thì bị tôi phát hiện.
Trói tên Volkath bằng ma thuật, tôi nghiêm giọng:
- Volkath, ta yêu cầu ngươi trả lại khu rừng Chạng Vạng cho nữ vương tinh linh.
- ...
- Có nghe không hả?
Hắn gằn giọng:
- Hừ, ngươi mau nộp mạng cho ta đi rồi ta trả!
- Tại sao ngươi muốn đòi mạng ta?
- Vì chính nhà ngươi đã phá hoại giấc mơ thống trị thế giới này của ta. Từ thuở sơ khai, thế giới này đã chia thành bốn thế lực khác nhau thống trị, cả bốn đều đấu tranh triệt hạ lẫn nhau. Bọn ta may mắn sở hữu tên ma vương Maloch nên đã bành trướng mạnh mẽ, cả ba lực lượng còn lại phải liên kết hợp tác với nhau để chống lại bọn ta. Cuộc chiến trở nên ngang bằng từ đấy. Thế nhưng một ngày, chính nhà ngươi lại tổ chức giải bóng đá khiến tên Maloch mù quáng kí vào hòa ước. Giấc mơ bá chủ thế giới của ta tan vỡ từ đây. Ta phải giết ngươi.
Vừa lúc đó, Marja đã thay đồ xong, cô tiến đến bên Volkath và hỏi:
- Anh này, anh định dẫn em đi đâu hưởng tuần trăng mật vậy?
Câu hỏi đầy bất ngờ này khiến tôi há hốc mồm. Volkath lẩm bẩm:
- Lúc nào rồi mà em còn nghĩ đến chuyện này hả?
- Gì chứ, anh hứa rồi mà. Lúc trước chúng ta không đến với nhau được, nhưng giờ chúng ta lại ở chung một lực lượng là chúng ta đã có duyên rồi. Mình cưới nhau nhé anh.
Tên Volkath im lặng một lúc. Tôi đã từng đọc về câu chuyện tình giữa hai người bọn họ, một câu chuyện khá là rắc rối nhưng tôi hiểu sơ lược rằng Marja do đã quá lưỡng lự nên vô tình biến mình thành kẻ phản bội của Veda để rồi bị Ilumia trừng phạt. Thế mới thấy, chỉ cần một chút do dự là có thể phải trả giá đắt.
Volkath nói với tôi:
- Tên kia, ta muốn trả thù.
- Vớ vẩn, hai người cưới nhau thì cũng chẳng ai ý kiến quái gì đâu.
- Không!
Tôi liền giải thích:
- Tôi biết ngươi hận Ilumia, nhưng nếu ngươi tấn công cung điện Ánh Sáng thì tôi e là...
- Thế ngươi có cách gì không?
- Để xem... có rồi.
Marja thốt lên:
- A! Nhóc định mở giải bóng đá giao hữu ả?
- Một trận thôi, cần gì cả giải vậy? Có gì để tôi gửi lời mời đến cung điện Ánh Sáng.
Bất chợt từ phía đằng sau có tiếng hết:
- Tất cả đứng yên! Giơ tay lên, không được động đậy!
- Cái gì vậy? - Tôi hoảng hốt quay lại và giơ tay lên. Té ra đội quân của Tel"Annas đã kéo đến. Cô ấy ngạc nhiên:
- Sao nhóc lại ở đây?
Vừa hỏi, cô ấy bước vào. Tôi hét lên:
- Đừng! Đừng có bước...
- ÁAAAAAAA!!!! - Tel"Annas bước vào căn phòng đầy rêu, trượt chân ngã sõng soài xuống đất. Tôi dẹp bỏ đống rêu chạy lại đỡ cô ấy:
- Nữ vương không sao chứ ạ?
- Đau phết...
Tôi bước đến chỗ Lauriel:
- Chị Lauriel này, tên Volkath yêu cầu tổ chức một trận bóng giao hữu với cung điện Ánh Sáng.
- Thế à? Thế bên kia đá với những cầu thủ nào?
Volkath đáp:
- Tôi sẽ lựa đội hình với những cầu thủ thuộc lực lượng Sá Đọa.
- Rồi rồi, Zephys với Nakroth qua bên kia đi kìa. Giờ thì Volkath, tôi yêu cầu anh rút lui khỏi khu rừng Chạng Vạng ngay lập tức.
Volkath đồng ý và rút toàn bộ lực lượng ngay trong đêm, mặc cho mưa vẫn còn lất phất. Quân tiếp viện của cung điện Ánh Sáng lẫn lâu đài Khởi Nguyên cũng rời khởi khu rừng.
Tel"Annas hỏi tôi:
- Làm sao mà nhóc đánh bại được Volkath thế?
- Có đánh nhiêu đâu, Marja cảm hóa tên Volkath nên mọi chuyện mới kết thúc đấy.
- Có phải Marja là người của Veda không?
Tôi đáp:
- Đúng.
- Kể ra cũng tội cho cô ấy, chiến tranh xảy ra khiến mối tình của cả hai bị phá vỡ.
- Bọn họ định đá giao hữu đấy, nhóc lo công tác trọng tài đi kìa. Ý quên nữa, ta nghe nói Nam với Alucard bị bọn lực lượng Sa Đọa giết rồi hay gì đấy.
Vừa lúc đó, cả hai người họ xuất hiện khiến Tel"Annas há hốc mồm:
- Sao... sao hai người...
- Thật ra bọn này chẳng biết gì đâu, chỉ biết tỉnh dậy thì đang nằm trong trạm xá. Vẫn khỏe như trâu này.
- Hai ngươi chưa chết à?
Nam nguýt:
- Thần chết không thèm bắt bọn này đâu.
- Xì, tao với Sakura không đưa hai tụi bây vô cấp cứu là chết hết rồi đó. - Hải xuất hiện.
Tel"Annas hỏi:
- Cô gái tóc hồng này là ai vậy?
- Tôi là Yae Sakura, sát thủ, trước đây có làm trọng tài bóng đá.
- Khỏe rồi nhóc ơi, có người làm trọng tài phụ với nhóc rồi đó.
Tôi tặc lưỡi:
- Không vui đâu nha. Con nhỏ này bắt tầm bậy tầm bạ, toàn xử ép người ta không, xém nữa là thua rồi đấy.
- Tôi... tôi xin lỗi...
- Đó là luật bóng đá của Destree, cô ấy chỉ đang làm theo luật thôi.
- Thế cô biết luật đúng không?
Hải bảo:
- Để tao chỉ.
Nói rồi, Hải dắt Sakura vào trong căn cứ...