Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Ngoại truyện 8: Chuyến xe bão táp
(Trường học Athanor)
Tôi, Kriknak và Slimz vào phòng giáo viên, Kriknak lên tiếng:
- Bố ơi, mẹ có ở đây không ạ?
- Cái gì? Đã dặn bao nhiêu lần rồi, ở trong trường ai cho gọi bố với mẹ?
- Dạ bố... ủa lộn, thầy. Cho con hỏi cô Krixi có ở đây không ạ?
Nakroth trả lời:
- Hôm nay cô Krixi không có tiết, mấy đứa tìm cô ấy làm gì?
- Dạ cô Krixi giữ điện thoại của tụi con.
- Ai bảo xài điện thoại trong lớp làm gì, ráng mà chịu đi. - Nakroth trả lời.
Ilumia - hiệu trưởng trường bước vào gọi:
- Nakroth, thầy theo tôi, tôi có việc cần nhờ thầy.
- Vâng tôi đi đây. - Nakroth bước ra.
Slimz thở dài:
- Chán thật.
- Ê ê... bố tui để điện thoại ở đó kìa, lấy gọi cho mẹ tui đi.
- Đù, thằng này bình thường ngu ngu mà nay thông minh đột xuất à.
Tôi lấy điện thoại mở máy lên thì bất ngờ vướng mật khẩu. Kriknak bảo:
- Sinh nhật tui.
- Rồi rồi... - Tôi nhập vào thì điện thoại đã được mở khóa.
*
Krixi đang ngồi suy nghĩ thì nhận được điện thoại, trên màn hình điện thoại hiện lên "Anh yêu". Krixi bực bội:
- Cái tên này tự nhiên gọi làm gì thế nhỉ?
Lúc sáng, Nakroth cằn nhằn với Krixi về việc món trứng chiên của cậu ta quên bỏ tóp mỡ. Chỉ có thế mà Nakroth cãi nhau đùng đùng, bỏ cả bữa sáng. Krixi cũng chẳng kém giận luôn.
- Alo, gọi em có việc gì đấy?
- Cô Krixi hả?
- Ơ Hùng đấy hả... sao nhóc lấy điện thoại của anh Nakroth gọi cho chị?
Tôi đáp:
- Chị quên rồi hả, chị giữ điện thoại của tụi em mà.
- Ờ đúng rồi, nhưng mà...
- Trưa nay đi học về em qua lấy nha.
Krixi đồng ý, tôi tắt máy. Quay lại đám bạn, tôi cười tươi:
- Được rồi!
- YEAH! - Cả bọn đập tay.
*
Bây giờ là mười một giờ hai mươi, cả ba tan học đi về nhà của Kriknak. Đi được một quãng, tôi thở dài:
- Mệt quá, hay là mình đi taxi đi.
- Đi taxi thì hai người trả tiền đi. - Kriknak bảo.
- Cái thằng này, ba thằng đi thì ba thằng chia tiền trả chứ!
"QUÁC QUÁC", tiếng quạ kêu bất ngờ khiến Slimz giật mình. Nhìn lên trời, Slimz kêu:
- Ê ê... sao tự nhiên lại có quạ ở đây vậy?
- Quạ hả? Vậy tụi mình gặp may rồi đó! - Kriknak hào hứng.
- Thằng điên này! - Tôi quát - Người ta nói gặp quạ là điềm gở chứ điềm may gì!
Kriknak ngơ ngác:
- Điềm gở hả? Mà điềm gở là gì vậy?
- Ông anh kết nghĩa của nhóc giả ngu hay thật đấy. - Slimz bảo.
- Ổng mà giả ngu gì, ổng ngu thiệt thì có.
Kriknak nổi cơn lao vào đánh tôi, chẳng vừa thì tôi cũng đánh lại luôn. Slimz đứng ngoài la lên:
- Ê đừng có đánh nhau! Đừng có đánh nữa... đừng đánh!
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cả bọn bóp còi:
- Ủa mấy đứa, làm gì đấy?
- Ủa chị Roxie!
- CHỊ ROXIE! - Slimz hét lên.
Tôi chạy lại:
- Chị ơi, cho tụi em đi nhờ xe về nhà nha.
- Nhưng mà giờ chị còn phải đi thử giọng nữa... Ơ này!
Kriknak và tôi đã lao lên xe, riêng Slimz vẫn đứng nhìn con quạ. Kriknak gọi:
- Ê, lên xe này!
- Ờ rồi...
- Nhưng mà chị còn phải đi thử giọng nữa mà!
Slimz bảo:
- Cứ yên tâm, em biết đường tắt.
- Đường tắt là đường nào?
- Cứ chạy thẳng đi rồi em chỉ tiếp.
Chạy được một lúc, Slimz hỏi:
- Chị Roxie ơi, sao mình không kéo cửa sổ lên bật máy lạnh cho mát hả chị?
- Ờ thì... cửa sổ với máy lạnh hư hết rồi con.
- Hả? Vậy là nóng chết luôn đó!
Roxie đưa cho hai đứa nó mỗi đứa một cái quạt giấy:
- Mấy đứa cầm đỡ quạt giấy quạt đỡ đi.
- Cái này sao quạt mát được chị!
- Nhóc làm gì đấy? - Roxie hỏi tôi.
Tôi trả lời:
- Em đang mò mở nhạc nè.
- Nhóc điên hả nhóc? Xe này đến máy lạnh còn không có thì máy nghe nhạc... Oái!
- Ê ê nó lên rồi nè!
Từ trong cái máy nhạc vang lên bài hát vô cùng sôi động nhưng tôi chẳng biết bài gì nhưng vẫn quẩy lên theo điệu nhạc. Mọi người hét lên:
- Trời ơi ồn quá! Tắt đi!
- Tắt thì tắt nhưng... - Tôi mò hết tất cả các nút - sao không thấy nút tắt đâu hết vậy?
- Ồn quá!
Tắt mãi không được, tôi bực quá lấy chân đạp mấy cái thật mạnh vào thân ô tô:
- Nó tắt rồi kìa! - Kriknak bảo.
- May quá.
- Nhóc này, phá phách đụng tùm lum hư xe của chị bây giờ. Ngồi im đó nghe chưa!
"EEEEEE...", một tiếng kêu giống tiếng kèn tây vang lên khiến tôi ngạc nhiên:
- Ủa gì vậy?
- Nhóc đụng đâu vậy?
- Đâu có đâu!
Slimz kêu lên:
- Tắt ở kia kìa!
- Không có được! Hồi nãy nhóc đụng vô đâu giờ nó hư rồi nè!
- Nhóc phá quá đó! Ồn quá đi!
Tôi bực bội:
- Em có đụng gì đâu! Cái xe gì mà kì cục! - Tôi vỗ mạnh vào thân máy. Bất ngờ tiếng kêu im bặt - Ủa...
- Nó im rồi kìa. - Roxie ngạc nhiên.
Mỗi lần gõ lên, nó lại kêu rồi biến mất. Đến lần thứ tư thì nó không kêu nữa, tôi mừng rỡ:
- Ê nó tắt rồi!
- Ủa công tắc nó ở đó hả chị Roxie? - Kriknak hỏi.
- Ơ... - Roxie cũng không biết gì.
Slimz đáp:
- Xe gì kì... - Vừa nói Slimz vỗ mạnh vào trần xe. Bất chợt tiếng kêu lúc nãy lại vang lên nhưng dài hơn lần trước - Trung tâm nó ở đây nè chị ơi.
Cậu ta vỗ vài lần nữa rồi quẩy lên:
- Pèo peo peo pèo péo peo...
Tôi cũng quẩy tay theo điệu nhạc. Kriknak hét to:
- THÔI ĐI!
- ...
- CÁI XE NÀY ĐIÊN HẾT RỒI!
Roxie quát to:
- Con mới điên đấy Kriknak!
- Dạ con xin lỗi...
- Thôi được rồi, mấy đứa ngồi yên, đừng có đụng gì vô xe của chị, rõ chưa? Rồi mình xuất phát, đường tắt đâu Slimz?
- Cứ chạy thẳng đi rồi con chỉ tiếp.
*
Chạy được một lúc, Roxie hỏi:
- Slimz ơi, chạy đường nào nữ vậy?
- Ừm... hình như là mình cứ đi thẳng đi chị.
- Gì? - Roxie ngạc nhiên - Sao lại là hình như? Bộ con không nhớ hay sao?
Slimz đáp:
- Nhớ chứ, đường ngày... quen quen này.
- Gì? Quen quen? Ông hay đi đường này lắm hả? - Kriknak hỏi.
- Hay đi chứ.
- Đi đâu?
- Thì mỗi lần bố tôi chở tôi về miền tây là hay đi con đường này đấy.
- HẢAAAA~~~?
Roxie giật mình:
- MIỀN TÂY? L..là sao?
- Ờ... - Chưa kịp trả lời, Kriknak hét lên:
- ÔNG BỊ ĐIÊN HẢ?
Slimz hốt hoảng:
- Mọi người bình tĩnh mọi người bình tĩnh...
- Đi ra đại lộ Đông Tây cái đi về miền Tây...
- Mọi người bình tĩnh. - Slimz cố gắng trấn an mọi người.
Roxie hốt hoáng:
- L..làm sao mà bình tĩnh được. Sắp trễ giờ của chị rồi này!
- Chị, thua keo này mình bày keo khác, con có cách khác.
- Cách gì? - Mọi người hỏi.
Slimz đáp:
- Trở về điểm xuất phát.
- TRỜI...~~
Kriknak hỏi to:
- Em đánh nó được không chị?
- Đánh đi!
Thế là Kriknak lao vào đánh Slimz, cậu ta hốt hoảng:
- Đừng... hỏng tóc... hỏng tóc
- Chị coi chừng ngã rẽ... - Tôi kịp thời kêu lên để Roxie lái xe đúng đường.
Đang chạy, bất ngờ xe dừng lại. Kriknak ngạc nhiên:
- Ủa sao dừng lại vậy? Bộ hết xăng hả?
- Đâu có đâu, chị mới đổ lúc sáng mà.
- Toang rồi... vậy sao mình về được nhà?
Roxie bảo:
- Thôi mấy đứa xuống đẩy xe đi!
- Hả?
Cả ba đứa xuống đẩy xe. Đứa nào đứa nấy mệt như chó.
- Ngừng lại, ngừng lại!
- Dạ con biết rồi! - Kriknak hét to - Đẩy mạnh anh em ơi!
- Ngừng lại, ngừng lại mấy đứa!
Đẩy đến khi cả đám hết sức đẩy nữa thì cả bọn mới nghe rõ. Roxie xuống xe:
- Mấy đứa đẩy kiểu gì...
- Tụi em đẩy mạnh hết mức rồi, chị còn muốn gì nữa!
- Gãy luôn kính chiếu hậu của chị rồi nè!
Tôi ôm đầu. Roxie nói tiếp:
- Chị đã kêu là ngừng lại, ngừng lại...
- Em nghe chị kêu là đừng ngại, đừng ngại, cứ đẩy mạnh đi.
Roxie á khẩu.
- Xe thì hư, kính cũng gãy mất tiêu, vậy làm sao tụi mình về đây? Tất cả là tại ông đó! - Tôi chỉ Slimz.
- Tôi biết rồi, tất cả lỗi của tôi, được chưa! - Slimz đáp, tay cậu ta vô tình đụng vào kính chiếu hậu khiến chiếc kính rơi ra.
Tôi bực tức:
- Kriknak, anh cản em lại, em quýnh chết nó bây giờ!
- THÔI! - Cậu ta kêu lên rồi quay sang tẩn Slimz.
- Khoan! - Slimz la lên - Thề luôn, em mới chạm nhẹ vào đây! - Tay cậu ta đặt lên trần xe - Không hề làm gì nha.
Roxie bảo:
- Giờ xe nổ thì mừng chứ sao, lên xe!
- Nhưng gãy hết kính rồi thì sao mà chạy? - Kriknak kêu.
- Ờ... chị có cách!
Kriknak và Slimz ngồi ở hai bên cánh, tay giữ kính rồi nhìn vào.
- Bên này an toàn rồi, chạy chị ơi. - Kriknak kêu.
- Ờ chị biết rồi.
- Chị ơi, sao xe chạy chậm như đi bộ vậy chị? - Slimz hỏi.
Roxie đáp:
- Chứ giờ con nghĩ coi, xe không có kính mà cũng không có thắng làm sao chị dám chạy nhanh được. Chị còn trễ giờ đi tập của chị rồi này.
- Chị chị coi chừng... - Tôi kêu lên.
- AAA... Ê ê từ từ...
Slimz thở dài:
- Ngay từ đầu thấy con quạ là xui rồi.
Xe cứ chạy chầm chậm, chầm chậm. Kriknak hỏi:
- Đi vậy chừng nào về chị ơi?
- Ủa bị gì vậy chị? - Tôi hỏi khi chiếc xe đột ngột dừng lại - Xe mình bị gì vậy?
- Chị cũng không biết nữa, chắc là bị nóng máy quá,
Khói đột ngột bốc ra từ mui xe khiến tôi hét lên:
- Oái sao khói... khói không vậy?
- Nè nè bình tĩnh! Mấy đứa bình tĩnh, nó chỉ bị nổ khói bên ngoài thôi, bên trong không có gì đâu...
- Dạ... - Chưa kịp dứt lời, khói đột ngột bốc lên từ phía trong xe ngày càng dày đặc.
Kriknak hét toáng lên:
- Em thấy không phải nóng máy mà là cháy máy rồi đó chị ơi!
- Nè nè mấy đứa, nó chỉ bị nóng máy quá thôi.
- Cửa xe mở không được rồi chị ơi! - Tôi la lên
- Mấy đứa bình tĩnh... khụ khụ...
Kriknak hỏi to:
- Giờ làm gì giờ? Cứu tôi với!
- Mở cửa ra nhanh đi! - Kriknak hét to.
- A... Cho tui ra!
Tôi ra ngoài xe trước kêu lên:
- Gọi 113 nhanh đi!
- AAA...
Roxie chui ra ngoài ra:
- Đỡ chị nhanh lên!
- Được rồi! - Tôi và Kriknak chạy lại đỡ Roxie.
- Ê còn thằng Slimz đâu?
Slimz ngồi trong xe đọc kinh:
- Bố ơi bố ơi, bố là tất cả. Bố ơi bố ơi... bố ơi cứu con...
- Cứu Slimz ra mau! - Cả đám chui vào kéo Slimz. Nhưng do cả ba không cùng hướng, tôi bị kéo vào trong. Slimz vừa ra, Kriknak hét lên:
- Thằng Hùng đâu, kéo nó ra đi!
Cả ba hợp sức kéo tôi ra. Đến khi cả đám đã ra ngoài an toàn, tôi mới nhận ra là thiếu Kriknak. Cậu ta chui vào trong để lấy cái ba lô.
Kéo được Kriknak ra ngoài, Slimz nằm bẹp trên xe. Kéo được cậu ta xuống, tôi hét lớn:
- Chạy đi, xe sắp nổ rồi!
*
- Mấy đứa nhỏ đi đâu mà lâu quá vậy, giờ là nửa đêm rồi. Không biết thằng Kriknak ở đâu nữa.
Vừa lúc đó cả đám bước vào trong nhà. Krixi ngạc nhiên:
- Ủa sao giờ... Ủa Roxie, Hùng, Kriknak, Slimz? Mọi người bị sao vậy?
- Con mới trở về từ cõi chết mẹ ơi... - Kriknak nằm bẹp xuống ghế sofa.
- Chị ơi... hai con mắt em sao không thấy gì hết vậy?
Slimz đến chỗ Krixi:
- Cô ơi... mắt của em bị gì á.
- Đây nè. - Krixi gỡ miếng kính trên mắt Slimz đưa cho tôi - Nhóc tự gắn lại đi.
Slimz bảo:
- Chị Roxie ơi, em nghĩ chiếc xe đó đem cho sắt vụn được rồi đó.
- Đâu có đâu, chị chỉ cần bỏ ra thêm ít tiền là chạy phà phà.
- Nữa hả...
Tôi, Kriknak và Slimz vào phòng giáo viên, Kriknak lên tiếng:
- Bố ơi, mẹ có ở đây không ạ?
- Cái gì? Đã dặn bao nhiêu lần rồi, ở trong trường ai cho gọi bố với mẹ?
- Dạ bố... ủa lộn, thầy. Cho con hỏi cô Krixi có ở đây không ạ?
Nakroth trả lời:
- Hôm nay cô Krixi không có tiết, mấy đứa tìm cô ấy làm gì?
- Dạ cô Krixi giữ điện thoại của tụi con.
- Ai bảo xài điện thoại trong lớp làm gì, ráng mà chịu đi. - Nakroth trả lời.
Ilumia - hiệu trưởng trường bước vào gọi:
- Nakroth, thầy theo tôi, tôi có việc cần nhờ thầy.
- Vâng tôi đi đây. - Nakroth bước ra.
Slimz thở dài:
- Chán thật.
- Ê ê... bố tui để điện thoại ở đó kìa, lấy gọi cho mẹ tui đi.
- Đù, thằng này bình thường ngu ngu mà nay thông minh đột xuất à.
Tôi lấy điện thoại mở máy lên thì bất ngờ vướng mật khẩu. Kriknak bảo:
- Sinh nhật tui.
- Rồi rồi... - Tôi nhập vào thì điện thoại đã được mở khóa.
*
Krixi đang ngồi suy nghĩ thì nhận được điện thoại, trên màn hình điện thoại hiện lên "Anh yêu". Krixi bực bội:
- Cái tên này tự nhiên gọi làm gì thế nhỉ?
Lúc sáng, Nakroth cằn nhằn với Krixi về việc món trứng chiên của cậu ta quên bỏ tóp mỡ. Chỉ có thế mà Nakroth cãi nhau đùng đùng, bỏ cả bữa sáng. Krixi cũng chẳng kém giận luôn.
- Alo, gọi em có việc gì đấy?
- Cô Krixi hả?
- Ơ Hùng đấy hả... sao nhóc lấy điện thoại của anh Nakroth gọi cho chị?
Tôi đáp:
- Chị quên rồi hả, chị giữ điện thoại của tụi em mà.
- Ờ đúng rồi, nhưng mà...
- Trưa nay đi học về em qua lấy nha.
Krixi đồng ý, tôi tắt máy. Quay lại đám bạn, tôi cười tươi:
- Được rồi!
- YEAH! - Cả bọn đập tay.
*
Bây giờ là mười một giờ hai mươi, cả ba tan học đi về nhà của Kriknak. Đi được một quãng, tôi thở dài:
- Mệt quá, hay là mình đi taxi đi.
- Đi taxi thì hai người trả tiền đi. - Kriknak bảo.
- Cái thằng này, ba thằng đi thì ba thằng chia tiền trả chứ!
"QUÁC QUÁC", tiếng quạ kêu bất ngờ khiến Slimz giật mình. Nhìn lên trời, Slimz kêu:
- Ê ê... sao tự nhiên lại có quạ ở đây vậy?
- Quạ hả? Vậy tụi mình gặp may rồi đó! - Kriknak hào hứng.
- Thằng điên này! - Tôi quát - Người ta nói gặp quạ là điềm gở chứ điềm may gì!
Kriknak ngơ ngác:
- Điềm gở hả? Mà điềm gở là gì vậy?
- Ông anh kết nghĩa của nhóc giả ngu hay thật đấy. - Slimz bảo.
- Ổng mà giả ngu gì, ổng ngu thiệt thì có.
Kriknak nổi cơn lao vào đánh tôi, chẳng vừa thì tôi cũng đánh lại luôn. Slimz đứng ngoài la lên:
- Ê đừng có đánh nhau! Đừng có đánh nữa... đừng đánh!
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cả bọn bóp còi:
- Ủa mấy đứa, làm gì đấy?
- Ủa chị Roxie!
- CHỊ ROXIE! - Slimz hét lên.
Tôi chạy lại:
- Chị ơi, cho tụi em đi nhờ xe về nhà nha.
- Nhưng mà giờ chị còn phải đi thử giọng nữa... Ơ này!
Kriknak và tôi đã lao lên xe, riêng Slimz vẫn đứng nhìn con quạ. Kriknak gọi:
- Ê, lên xe này!
- Ờ rồi...
- Nhưng mà chị còn phải đi thử giọng nữa mà!
Slimz bảo:
- Cứ yên tâm, em biết đường tắt.
- Đường tắt là đường nào?
- Cứ chạy thẳng đi rồi em chỉ tiếp.
Chạy được một lúc, Slimz hỏi:
- Chị Roxie ơi, sao mình không kéo cửa sổ lên bật máy lạnh cho mát hả chị?
- Ờ thì... cửa sổ với máy lạnh hư hết rồi con.
- Hả? Vậy là nóng chết luôn đó!
Roxie đưa cho hai đứa nó mỗi đứa một cái quạt giấy:
- Mấy đứa cầm đỡ quạt giấy quạt đỡ đi.
- Cái này sao quạt mát được chị!
- Nhóc làm gì đấy? - Roxie hỏi tôi.
Tôi trả lời:
- Em đang mò mở nhạc nè.
- Nhóc điên hả nhóc? Xe này đến máy lạnh còn không có thì máy nghe nhạc... Oái!
- Ê ê nó lên rồi nè!
Từ trong cái máy nhạc vang lên bài hát vô cùng sôi động nhưng tôi chẳng biết bài gì nhưng vẫn quẩy lên theo điệu nhạc. Mọi người hét lên:
- Trời ơi ồn quá! Tắt đi!
- Tắt thì tắt nhưng... - Tôi mò hết tất cả các nút - sao không thấy nút tắt đâu hết vậy?
- Ồn quá!
Tắt mãi không được, tôi bực quá lấy chân đạp mấy cái thật mạnh vào thân ô tô:
- Nó tắt rồi kìa! - Kriknak bảo.
- May quá.
- Nhóc này, phá phách đụng tùm lum hư xe của chị bây giờ. Ngồi im đó nghe chưa!
"EEEEEE...", một tiếng kêu giống tiếng kèn tây vang lên khiến tôi ngạc nhiên:
- Ủa gì vậy?
- Nhóc đụng đâu vậy?
- Đâu có đâu!
Slimz kêu lên:
- Tắt ở kia kìa!
- Không có được! Hồi nãy nhóc đụng vô đâu giờ nó hư rồi nè!
- Nhóc phá quá đó! Ồn quá đi!
Tôi bực bội:
- Em có đụng gì đâu! Cái xe gì mà kì cục! - Tôi vỗ mạnh vào thân máy. Bất ngờ tiếng kêu im bặt - Ủa...
- Nó im rồi kìa. - Roxie ngạc nhiên.
Mỗi lần gõ lên, nó lại kêu rồi biến mất. Đến lần thứ tư thì nó không kêu nữa, tôi mừng rỡ:
- Ê nó tắt rồi!
- Ủa công tắc nó ở đó hả chị Roxie? - Kriknak hỏi.
- Ơ... - Roxie cũng không biết gì.
Slimz đáp:
- Xe gì kì... - Vừa nói Slimz vỗ mạnh vào trần xe. Bất chợt tiếng kêu lúc nãy lại vang lên nhưng dài hơn lần trước - Trung tâm nó ở đây nè chị ơi.
Cậu ta vỗ vài lần nữa rồi quẩy lên:
- Pèo peo peo pèo péo peo...
Tôi cũng quẩy tay theo điệu nhạc. Kriknak hét to:
- THÔI ĐI!
- ...
- CÁI XE NÀY ĐIÊN HẾT RỒI!
Roxie quát to:
- Con mới điên đấy Kriknak!
- Dạ con xin lỗi...
- Thôi được rồi, mấy đứa ngồi yên, đừng có đụng gì vô xe của chị, rõ chưa? Rồi mình xuất phát, đường tắt đâu Slimz?
- Cứ chạy thẳng đi rồi con chỉ tiếp.
*
Chạy được một lúc, Roxie hỏi:
- Slimz ơi, chạy đường nào nữ vậy?
- Ừm... hình như là mình cứ đi thẳng đi chị.
- Gì? - Roxie ngạc nhiên - Sao lại là hình như? Bộ con không nhớ hay sao?
Slimz đáp:
- Nhớ chứ, đường ngày... quen quen này.
- Gì? Quen quen? Ông hay đi đường này lắm hả? - Kriknak hỏi.
- Hay đi chứ.
- Đi đâu?
- Thì mỗi lần bố tôi chở tôi về miền tây là hay đi con đường này đấy.
- HẢAAAA~~~?
Roxie giật mình:
- MIỀN TÂY? L..là sao?
- Ờ... - Chưa kịp trả lời, Kriknak hét lên:
- ÔNG BỊ ĐIÊN HẢ?
Slimz hốt hoảng:
- Mọi người bình tĩnh mọi người bình tĩnh...
- Đi ra đại lộ Đông Tây cái đi về miền Tây...
- Mọi người bình tĩnh. - Slimz cố gắng trấn an mọi người.
Roxie hốt hoáng:
- L..làm sao mà bình tĩnh được. Sắp trễ giờ của chị rồi này!
- Chị, thua keo này mình bày keo khác, con có cách khác.
- Cách gì? - Mọi người hỏi.
Slimz đáp:
- Trở về điểm xuất phát.
- TRỜI...~~
Kriknak hỏi to:
- Em đánh nó được không chị?
- Đánh đi!
Thế là Kriknak lao vào đánh Slimz, cậu ta hốt hoảng:
- Đừng... hỏng tóc... hỏng tóc
- Chị coi chừng ngã rẽ... - Tôi kịp thời kêu lên để Roxie lái xe đúng đường.
Đang chạy, bất ngờ xe dừng lại. Kriknak ngạc nhiên:
- Ủa sao dừng lại vậy? Bộ hết xăng hả?
- Đâu có đâu, chị mới đổ lúc sáng mà.
- Toang rồi... vậy sao mình về được nhà?
Roxie bảo:
- Thôi mấy đứa xuống đẩy xe đi!
- Hả?
Cả ba đứa xuống đẩy xe. Đứa nào đứa nấy mệt như chó.
- Ngừng lại, ngừng lại!
- Dạ con biết rồi! - Kriknak hét to - Đẩy mạnh anh em ơi!
- Ngừng lại, ngừng lại mấy đứa!
Đẩy đến khi cả đám hết sức đẩy nữa thì cả bọn mới nghe rõ. Roxie xuống xe:
- Mấy đứa đẩy kiểu gì...
- Tụi em đẩy mạnh hết mức rồi, chị còn muốn gì nữa!
- Gãy luôn kính chiếu hậu của chị rồi nè!
Tôi ôm đầu. Roxie nói tiếp:
- Chị đã kêu là ngừng lại, ngừng lại...
- Em nghe chị kêu là đừng ngại, đừng ngại, cứ đẩy mạnh đi.
Roxie á khẩu.
- Xe thì hư, kính cũng gãy mất tiêu, vậy làm sao tụi mình về đây? Tất cả là tại ông đó! - Tôi chỉ Slimz.
- Tôi biết rồi, tất cả lỗi của tôi, được chưa! - Slimz đáp, tay cậu ta vô tình đụng vào kính chiếu hậu khiến chiếc kính rơi ra.
Tôi bực tức:
- Kriknak, anh cản em lại, em quýnh chết nó bây giờ!
- THÔI! - Cậu ta kêu lên rồi quay sang tẩn Slimz.
- Khoan! - Slimz la lên - Thề luôn, em mới chạm nhẹ vào đây! - Tay cậu ta đặt lên trần xe - Không hề làm gì nha.
Roxie bảo:
- Giờ xe nổ thì mừng chứ sao, lên xe!
- Nhưng gãy hết kính rồi thì sao mà chạy? - Kriknak kêu.
- Ờ... chị có cách!
Kriknak và Slimz ngồi ở hai bên cánh, tay giữ kính rồi nhìn vào.
- Bên này an toàn rồi, chạy chị ơi. - Kriknak kêu.
- Ờ chị biết rồi.
- Chị ơi, sao xe chạy chậm như đi bộ vậy chị? - Slimz hỏi.
Roxie đáp:
- Chứ giờ con nghĩ coi, xe không có kính mà cũng không có thắng làm sao chị dám chạy nhanh được. Chị còn trễ giờ đi tập của chị rồi này.
- Chị chị coi chừng... - Tôi kêu lên.
- AAA... Ê ê từ từ...
Slimz thở dài:
- Ngay từ đầu thấy con quạ là xui rồi.
Xe cứ chạy chầm chậm, chầm chậm. Kriknak hỏi:
- Đi vậy chừng nào về chị ơi?
- Ủa bị gì vậy chị? - Tôi hỏi khi chiếc xe đột ngột dừng lại - Xe mình bị gì vậy?
- Chị cũng không biết nữa, chắc là bị nóng máy quá,
Khói đột ngột bốc ra từ mui xe khiến tôi hét lên:
- Oái sao khói... khói không vậy?
- Nè nè bình tĩnh! Mấy đứa bình tĩnh, nó chỉ bị nổ khói bên ngoài thôi, bên trong không có gì đâu...
- Dạ... - Chưa kịp dứt lời, khói đột ngột bốc lên từ phía trong xe ngày càng dày đặc.
Kriknak hét toáng lên:
- Em thấy không phải nóng máy mà là cháy máy rồi đó chị ơi!
- Nè nè mấy đứa, nó chỉ bị nóng máy quá thôi.
- Cửa xe mở không được rồi chị ơi! - Tôi la lên
- Mấy đứa bình tĩnh... khụ khụ...
Kriknak hỏi to:
- Giờ làm gì giờ? Cứu tôi với!
- Mở cửa ra nhanh đi! - Kriknak hét to.
- A... Cho tui ra!
Tôi ra ngoài xe trước kêu lên:
- Gọi 113 nhanh đi!
- AAA...
Roxie chui ra ngoài ra:
- Đỡ chị nhanh lên!
- Được rồi! - Tôi và Kriknak chạy lại đỡ Roxie.
- Ê còn thằng Slimz đâu?
Slimz ngồi trong xe đọc kinh:
- Bố ơi bố ơi, bố là tất cả. Bố ơi bố ơi... bố ơi cứu con...
- Cứu Slimz ra mau! - Cả đám chui vào kéo Slimz. Nhưng do cả ba không cùng hướng, tôi bị kéo vào trong. Slimz vừa ra, Kriknak hét lên:
- Thằng Hùng đâu, kéo nó ra đi!
Cả ba hợp sức kéo tôi ra. Đến khi cả đám đã ra ngoài an toàn, tôi mới nhận ra là thiếu Kriknak. Cậu ta chui vào trong để lấy cái ba lô.
Kéo được Kriknak ra ngoài, Slimz nằm bẹp trên xe. Kéo được cậu ta xuống, tôi hét lớn:
- Chạy đi, xe sắp nổ rồi!
*
- Mấy đứa nhỏ đi đâu mà lâu quá vậy, giờ là nửa đêm rồi. Không biết thằng Kriknak ở đâu nữa.
Vừa lúc đó cả đám bước vào trong nhà. Krixi ngạc nhiên:
- Ủa sao giờ... Ủa Roxie, Hùng, Kriknak, Slimz? Mọi người bị sao vậy?
- Con mới trở về từ cõi chết mẹ ơi... - Kriknak nằm bẹp xuống ghế sofa.
- Chị ơi... hai con mắt em sao không thấy gì hết vậy?
Slimz đến chỗ Krixi:
- Cô ơi... mắt của em bị gì á.
- Đây nè. - Krixi gỡ miếng kính trên mắt Slimz đưa cho tôi - Nhóc tự gắn lại đi.
Slimz bảo:
- Chị Roxie ơi, em nghĩ chiếc xe đó đem cho sắt vụn được rồi đó.
- Đâu có đâu, chị chỉ cần bỏ ra thêm ít tiền là chạy phà phà.
- Nữa hả...