Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170: Bí ẩn thần giếng
(Thánh địa thiên sứ đen - 8h sáng)
Nhờ sự chăm sóc đặc biệt bởi ma thuật Andura mà cơ thể tôi hồi phục rất nhanh, chỉ mất một ngày là đã khỏi hoàn toàn. Alice không bất ngờ mấy:
- Nhóc được xuất viện, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
- Ừ.
Liliana đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa:
- Này nhóc ơi, ta đi nhanh thôi.
- OK biết rồi! - Tôi chạy ra cửa. Cả hai tung tăng đi dạo mặc dù chỉ mới gặp vào ngày hôm qua. Cô ấy hỏi tôi:
- Nhóc có biết tên Volkath không?
- Biết, nhưng sao?
- Ta muốn đến đấy để giết hắn, trả thù cho đồng loại của ta.
Tôi ngạc nhiên:
- Trả thù cho đồng loại? Là sao?
- Cách đây nhiều năm, tên Volkath tấn công nơi ở của bọn ta. Tuy đã phản kháng dữ dội nhưng hắn quá mạnh, mọi người đều bị bắt hết, duy chỉ có mình ta thoát được. Thế rồi ta gia nhập lâu đài Khởi Nguyên hòng tìm cách trả thù.
- Thế hắn đến làm gì? Bắt hồ ly à?
Liliana bảo:
- Loài hồ ly ta từ xưa đã bị con người săn lùng vì khả năng mang lại may mắn cho họ, nên việc tên Volkath đến bắt bọn ta không có gì lạ.
- May mắn sao?
- Đúng vậy, bọn ta hút hết năng lượng tiêu cực trong người họ.
Tôi gãi đầu:
- Có thật không?
- Thật đấy, bộ nhóc không tin à?
- Tin thì tin, nhưng...
Liliana thở dài:
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Mà sao tự nhiên nhóc rơi máy bay vậy?
- Ai biết đâu, đang lái máy bay thì tự nhiên em thấy đầu óc choáng váng, rồi sau đó không biết gì nữa.
- Hình như nhóc có ma thuật Andura đúng không? Nhiều khả năng nhóc dùng quá nhiều nên bị kiệt sức đó.
- Chắc vậy. - Tôi đáp.
Cô ấy không nói gì về hồ ly nữa. Tôi cũng chẳng muốn nghe nên lái sang chuyện khác:
- Mà chị muốn trả thù tên Volkath đúng không?
- Đúng vậy.
- Chúng ta đi ngay nhé.
Liliana gật đầu, rồi cô ấy dẫn tôi về làng của cô ấy để lấy đồ. Vừa về đến cổng làng, Liliana bảo tôi:
- Nhóc con, đi xem thần giếng không?
- Ở đâu?
- Làng của chị. Đi không?
Tôi đáp rất tự tin:
- Đi! Em không tin chuyện thần thánh.
Nói rồi cô ấy dẫn tôi đến cái giếng khô ở cuối làng. Liliana kể về chuyện thần giếng...
(Quay lại quá khứ)
Một buổi trưa nọ, một người đàn bà kêu lớn:
- Làng nước ơi! Cứu tôi với! Thần giếng tới nhà tôi rồi nè!
Mọi người thấy lạ liền chạy lại. Người đàn bà nói tiếp:
- Mọi người đọc đi: Hôm nay nhà bà M phải đem thức ăn thả xuống giếng cho ta. Nếu không, nhà bà sẽ bị dịch tả, trong ba ngày sẽ chết ráo rọi. Tái bút: nhà ta ở giếng khô cuối làng".
Mọi người cười:
- Ôi trời ơi, có gì đâu, đứa nào nghịch phá lấy giấy dán tầm bậy tầm bạ ấy mà. Làm gì có thần giếng cơ chứ.
Người đàn bà cười mình vì đã tin một thứ vớ vẩn. Thế nhưng không đơn giản như vậy, hôm sau cả nhà người đàn bà tên M kia bị đau bụng dữ dội giành nhau nhà xí. Họ đành mang đồ ra cúng và hết bệnh thật.
Hôm sau tới nhà một người đàn ông khác. Bà M bảo hãy cúng nếu không sẽ bị. Ông ta bảo:
- Tôi không tin. Đứa nào dán giấy phá phách thôi, còn nhà bà ăn tầm bậy nên mới đau bụng.
Hôm sau, cả nhà người đàn ông kia đau bụng dữ dội và phải cúng thần. Người trong làng quyết định kiện lên quan.
Quan bảo:
- Hai thằng tụi bây, đi!
"BỊCH BỊCH", hai tên lính xỉu tại chỗ. Quan bảo hai tên còn lại, bọn họ cũng xỉu nốt. Quan tặc lưỡi:
- Lính tráng gì chán quá, xỉu hết trơn. Chúng mày đừng có giả vờ.
Ông ta giả vờ nói chuyện với vợ:
- Bà nói sao, dưới giếng có nhiều vàng à? Vậy thì để ta xuống?
Tức thì đám lính tỉnh dậy và xung phong đi. Quan cười bảo:
- Đi đi, nếu kiếm được vàng thì chia cho ta.
Một tên lính mang bao theo để đựng vàng. Bọn chúng đến giếng cuối làng, chúng dùng dây thừng xuống. Lúc đầu chẳng có gì đáng sợ, nhưng càng xuống sâu thì một nỗi sợ vô hình dâng lên.
Nhìn đống xương người nằm dưới giếng, hắn ta lẩm bẩm:
- Ghê quá!
Bất chợt một kẻ xuất hiện, hắn đội chiếc sừng trên đầu với một chiếc áo choàng, xung quanh có 3 cái đầu lâu, hắn ta gào lên:
- Wa...a...a! Ngươi là T phải không?
- Cứu tui... - Tên lính gào lên. Ông "thần giếng" dùng khúc xương đùi đánh mạnh vào đầu hắn rồi giương bàn tay nanh vuốt về phía hắn:
- Dám xuống phá nhà ta!
- Xin thần tha tội! - Tên lính quỳ xuống - Con làm theo lệnh của quan...
- Làm theo lệnh của quan mà mang bao xuống hốt vàng à? - Ông thần chỉ vào cái bao - Vàng đây, hốt nhanh đi! - Ông thần chỉ vào bộ xương người.
Tên lính gom hết bao, ông thần giếng nói tiếp:
- Tha cho ngươi nhưng ta phạt nhẹ: cả người ngươi sẽ bị dịch tả trong ba ngày.
Tên T leo lên. Đám lính xúm lại hỏi:
- Có vàng không?
- Đầy một bao.
Gương mặt hớn hở của bọn lính nhanh chóng bị thay thành hoảng sợ khi cái bao được mở ra, toàn là xương người. T bảo:
- Tui gặp thần giếng, ổng biết tên tui, ghê lắm! Thế nào quan cũng xuống sai mấy ông kiểm chứng lần nữa...
Một tên nói với người bên cạnh:
- Cho mày tiền, mày xuống thay tao...
- Không phải tui ham tiền đâu mà do tui thương ông thôi. Đưa tiền đây... - Hắn đáp. Nhưng hắn đã có một kế hoạch để vừa có tiền vừa không xuống giếng. Hắn ta lấy đống xương người trình cho quan rồi thêm tờ giấy ghi "Nếu quan còn sai người xuống đây, tôi sẽ bắt cả nhà quan bị dịch tả và chết trong ba ngày". Đến đây, quan chịu thua. T sau đó cũng bị dịch tả và xụi lơ luôn. Người dân trong làng xem như tới lượt ai thì người đó phải cúng.
(hiện tại)
Tôi hét to vào giếng:
- Thần ơi, lên chơi vật tay!
- Ơ cái thằng điên này! - Liliana quát - Không sợ bị thần quật à?
Mặc dù tôi đã nghe khá nhiều truyện ma nhưng tôi không sợ, song những sự việc tâm linh thì tôi vẫn có một chút kiêng cử. Đang suy nghĩ thì một người đàn ông lớn tuổi tiến tới, trên đầu đội một mâm trái cây:
- Tránh ra cho tao cúng thần!
Ông ta đổ mâm trái cây xuống dưới đáy giếng rồi ra về. Tôi ngạc nhiên:
- Cúng kiểu đó hả? Thần có ăn không?
- Ăn hết luôn, không chừa một mẩu.
Tôi vừa nghĩ vừa thắc mắc: "Thánh thần chỉ hít thôi, chứ làm gì có chuyện ăn? Chỉ có người phàm mới ăn. Có vấn đề, mình phải làm rõ.".
- Để em xuống giếng.
- Đừng, bị dịch đấy!
- Xì, dịch gì mà dịch. Em bị tả quanh năm, ăn nhiều cũng bị, cần gì thần phạt. Mà ông thần này cũng ba hoa lắm, chỉ mới có một vài nhà bị thôi thì sao gọi là dịch, phải cả một vùng rộng lớn bị người ta mới gọi là dịch.
Nói rồi tôi móc dây lên và xuống giếng. Đập vào mắt tôi là hơn hai chục cái xương người, trong đó có ba bốn cái đầu lâu. Tôi lẩm bẩm:
- Xương người đâu lắm thế, thần đâu có ăn thịt người?
Nhìn xung quanh thì coi như sạch trơn, không có bất kì dấu vết gì của thức ăn đã được đổ xuống. Ai đã mang đi đâu?
Leo lên, Liliana hỏi:
- Có gặp thần không?
- Có, ổng năn nỉ em đừng phá nhà ổng, thấy ổng khóc mà thương.
Liliana cốc đầu tôi:
- Xạo quá!
- Xạo thì xạo. Đợi ngày mai xem tới lượt nhà ai cúng, em sẽ bắt ông thần kia.
- Vậy thì chúng ta tạm hoãn kế hoạch đến lâu đài của tên Volkath đi.
Tôi gật đầu:
- Phải, sẵn tiện em đi tìm hai người đồng đội nữa.
- Ai?
- Lauriel và Phúc...
(Chỗ hai người bọn họ)
Hiện tại thì đã gần trưa, cả hai người họ vào trong một quán ăn và gọi hai dĩa cơm sườn. Trong lúc đợi, Phúc bảo:
- Chúng ta nhanh đi tìm thằng Hùng đi, lỡ đâu nó nổi khùng đến lâu đài một mình thì...
- Chị nghĩ nó không dại đến mức đến đó một mình đâu. Nhưng mà chúng ta không có thông tin gì, nhóc có cách nào không?
Phúc thực sự không có thông tin gì. Chợt một thằng nhóc bán báo vào trong quán. Lauriel vẫy tay gọi và mua một tờ. Phúc hỏi:
- Sao mua vậy?
- Biết đâu có thông tin gì.
Trên báo có ghi một dòng tít "Rơi máy bay, một người bị thương nặng". Đọc rõ hơn thì người đó là Hùng, được đưa đến trạm xá của Alice để điều trị. Hiện bệnh nhân đã khỏi và được xuất viện.
Phúc bảo:
- Ăn xong á, mình đến trạm xá tìm Alice đi.
- Ý kiến rất hay.
Thế là ăn xong, cả hai trả tiền rồi đi nhanh đến trạm xá. Đến nơi, Lauriel gọi:
- Alice! Alice!
- Ai vậy?
- Tôi có chuyện cần hỏi: thằng nhóc Hùng đi đâu rồi?
Cô ấy đáp:
- Sáng nay thì thằng nhóc ấy đã xuất viện và đi theo Liliana rồi.
- Cái gì? Con cáo đó hả? - Phúc ngạc nhiên.
- Phải.
Nó nghĩ thầm: "Tiêu rồi, lỡ như ả ta là kẻ thù rồi sao?". Lauriel khá bình tĩnh:
- Cô có địa chỉ của Liliana không?
- Có, đợi tôi.
Sau khi đưa địa chỉ xong, Lauriel và Phúc bắt đầu đi tìm. Đi một đoạn thì cả hai phải nghỉ ngơi do trời trưa khá nắng, chừng hai giờ chiều mới tiếp tục đi tiếp. Nơi ở của Liliana còn cách chừng một cây số nữa..
Nhờ sự chăm sóc đặc biệt bởi ma thuật Andura mà cơ thể tôi hồi phục rất nhanh, chỉ mất một ngày là đã khỏi hoàn toàn. Alice không bất ngờ mấy:
- Nhóc được xuất viện, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
- Ừ.
Liliana đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa:
- Này nhóc ơi, ta đi nhanh thôi.
- OK biết rồi! - Tôi chạy ra cửa. Cả hai tung tăng đi dạo mặc dù chỉ mới gặp vào ngày hôm qua. Cô ấy hỏi tôi:
- Nhóc có biết tên Volkath không?
- Biết, nhưng sao?
- Ta muốn đến đấy để giết hắn, trả thù cho đồng loại của ta.
Tôi ngạc nhiên:
- Trả thù cho đồng loại? Là sao?
- Cách đây nhiều năm, tên Volkath tấn công nơi ở của bọn ta. Tuy đã phản kháng dữ dội nhưng hắn quá mạnh, mọi người đều bị bắt hết, duy chỉ có mình ta thoát được. Thế rồi ta gia nhập lâu đài Khởi Nguyên hòng tìm cách trả thù.
- Thế hắn đến làm gì? Bắt hồ ly à?
Liliana bảo:
- Loài hồ ly ta từ xưa đã bị con người săn lùng vì khả năng mang lại may mắn cho họ, nên việc tên Volkath đến bắt bọn ta không có gì lạ.
- May mắn sao?
- Đúng vậy, bọn ta hút hết năng lượng tiêu cực trong người họ.
Tôi gãi đầu:
- Có thật không?
- Thật đấy, bộ nhóc không tin à?
- Tin thì tin, nhưng...
Liliana thở dài:
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Mà sao tự nhiên nhóc rơi máy bay vậy?
- Ai biết đâu, đang lái máy bay thì tự nhiên em thấy đầu óc choáng váng, rồi sau đó không biết gì nữa.
- Hình như nhóc có ma thuật Andura đúng không? Nhiều khả năng nhóc dùng quá nhiều nên bị kiệt sức đó.
- Chắc vậy. - Tôi đáp.
Cô ấy không nói gì về hồ ly nữa. Tôi cũng chẳng muốn nghe nên lái sang chuyện khác:
- Mà chị muốn trả thù tên Volkath đúng không?
- Đúng vậy.
- Chúng ta đi ngay nhé.
Liliana gật đầu, rồi cô ấy dẫn tôi về làng của cô ấy để lấy đồ. Vừa về đến cổng làng, Liliana bảo tôi:
- Nhóc con, đi xem thần giếng không?
- Ở đâu?
- Làng của chị. Đi không?
Tôi đáp rất tự tin:
- Đi! Em không tin chuyện thần thánh.
Nói rồi cô ấy dẫn tôi đến cái giếng khô ở cuối làng. Liliana kể về chuyện thần giếng...
(Quay lại quá khứ)
Một buổi trưa nọ, một người đàn bà kêu lớn:
- Làng nước ơi! Cứu tôi với! Thần giếng tới nhà tôi rồi nè!
Mọi người thấy lạ liền chạy lại. Người đàn bà nói tiếp:
- Mọi người đọc đi: Hôm nay nhà bà M phải đem thức ăn thả xuống giếng cho ta. Nếu không, nhà bà sẽ bị dịch tả, trong ba ngày sẽ chết ráo rọi. Tái bút: nhà ta ở giếng khô cuối làng".
Mọi người cười:
- Ôi trời ơi, có gì đâu, đứa nào nghịch phá lấy giấy dán tầm bậy tầm bạ ấy mà. Làm gì có thần giếng cơ chứ.
Người đàn bà cười mình vì đã tin một thứ vớ vẩn. Thế nhưng không đơn giản như vậy, hôm sau cả nhà người đàn bà tên M kia bị đau bụng dữ dội giành nhau nhà xí. Họ đành mang đồ ra cúng và hết bệnh thật.
Hôm sau tới nhà một người đàn ông khác. Bà M bảo hãy cúng nếu không sẽ bị. Ông ta bảo:
- Tôi không tin. Đứa nào dán giấy phá phách thôi, còn nhà bà ăn tầm bậy nên mới đau bụng.
Hôm sau, cả nhà người đàn ông kia đau bụng dữ dội và phải cúng thần. Người trong làng quyết định kiện lên quan.
Quan bảo:
- Hai thằng tụi bây, đi!
"BỊCH BỊCH", hai tên lính xỉu tại chỗ. Quan bảo hai tên còn lại, bọn họ cũng xỉu nốt. Quan tặc lưỡi:
- Lính tráng gì chán quá, xỉu hết trơn. Chúng mày đừng có giả vờ.
Ông ta giả vờ nói chuyện với vợ:
- Bà nói sao, dưới giếng có nhiều vàng à? Vậy thì để ta xuống?
Tức thì đám lính tỉnh dậy và xung phong đi. Quan cười bảo:
- Đi đi, nếu kiếm được vàng thì chia cho ta.
Một tên lính mang bao theo để đựng vàng. Bọn chúng đến giếng cuối làng, chúng dùng dây thừng xuống. Lúc đầu chẳng có gì đáng sợ, nhưng càng xuống sâu thì một nỗi sợ vô hình dâng lên.
Nhìn đống xương người nằm dưới giếng, hắn ta lẩm bẩm:
- Ghê quá!
Bất chợt một kẻ xuất hiện, hắn đội chiếc sừng trên đầu với một chiếc áo choàng, xung quanh có 3 cái đầu lâu, hắn ta gào lên:
- Wa...a...a! Ngươi là T phải không?
- Cứu tui... - Tên lính gào lên. Ông "thần giếng" dùng khúc xương đùi đánh mạnh vào đầu hắn rồi giương bàn tay nanh vuốt về phía hắn:
- Dám xuống phá nhà ta!
- Xin thần tha tội! - Tên lính quỳ xuống - Con làm theo lệnh của quan...
- Làm theo lệnh của quan mà mang bao xuống hốt vàng à? - Ông thần chỉ vào cái bao - Vàng đây, hốt nhanh đi! - Ông thần chỉ vào bộ xương người.
Tên lính gom hết bao, ông thần giếng nói tiếp:
- Tha cho ngươi nhưng ta phạt nhẹ: cả người ngươi sẽ bị dịch tả trong ba ngày.
Tên T leo lên. Đám lính xúm lại hỏi:
- Có vàng không?
- Đầy một bao.
Gương mặt hớn hở của bọn lính nhanh chóng bị thay thành hoảng sợ khi cái bao được mở ra, toàn là xương người. T bảo:
- Tui gặp thần giếng, ổng biết tên tui, ghê lắm! Thế nào quan cũng xuống sai mấy ông kiểm chứng lần nữa...
Một tên nói với người bên cạnh:
- Cho mày tiền, mày xuống thay tao...
- Không phải tui ham tiền đâu mà do tui thương ông thôi. Đưa tiền đây... - Hắn đáp. Nhưng hắn đã có một kế hoạch để vừa có tiền vừa không xuống giếng. Hắn ta lấy đống xương người trình cho quan rồi thêm tờ giấy ghi "Nếu quan còn sai người xuống đây, tôi sẽ bắt cả nhà quan bị dịch tả và chết trong ba ngày". Đến đây, quan chịu thua. T sau đó cũng bị dịch tả và xụi lơ luôn. Người dân trong làng xem như tới lượt ai thì người đó phải cúng.
(hiện tại)
Tôi hét to vào giếng:
- Thần ơi, lên chơi vật tay!
- Ơ cái thằng điên này! - Liliana quát - Không sợ bị thần quật à?
Mặc dù tôi đã nghe khá nhiều truyện ma nhưng tôi không sợ, song những sự việc tâm linh thì tôi vẫn có một chút kiêng cử. Đang suy nghĩ thì một người đàn ông lớn tuổi tiến tới, trên đầu đội một mâm trái cây:
- Tránh ra cho tao cúng thần!
Ông ta đổ mâm trái cây xuống dưới đáy giếng rồi ra về. Tôi ngạc nhiên:
- Cúng kiểu đó hả? Thần có ăn không?
- Ăn hết luôn, không chừa một mẩu.
Tôi vừa nghĩ vừa thắc mắc: "Thánh thần chỉ hít thôi, chứ làm gì có chuyện ăn? Chỉ có người phàm mới ăn. Có vấn đề, mình phải làm rõ.".
- Để em xuống giếng.
- Đừng, bị dịch đấy!
- Xì, dịch gì mà dịch. Em bị tả quanh năm, ăn nhiều cũng bị, cần gì thần phạt. Mà ông thần này cũng ba hoa lắm, chỉ mới có một vài nhà bị thôi thì sao gọi là dịch, phải cả một vùng rộng lớn bị người ta mới gọi là dịch.
Nói rồi tôi móc dây lên và xuống giếng. Đập vào mắt tôi là hơn hai chục cái xương người, trong đó có ba bốn cái đầu lâu. Tôi lẩm bẩm:
- Xương người đâu lắm thế, thần đâu có ăn thịt người?
Nhìn xung quanh thì coi như sạch trơn, không có bất kì dấu vết gì của thức ăn đã được đổ xuống. Ai đã mang đi đâu?
Leo lên, Liliana hỏi:
- Có gặp thần không?
- Có, ổng năn nỉ em đừng phá nhà ổng, thấy ổng khóc mà thương.
Liliana cốc đầu tôi:
- Xạo quá!
- Xạo thì xạo. Đợi ngày mai xem tới lượt nhà ai cúng, em sẽ bắt ông thần kia.
- Vậy thì chúng ta tạm hoãn kế hoạch đến lâu đài của tên Volkath đi.
Tôi gật đầu:
- Phải, sẵn tiện em đi tìm hai người đồng đội nữa.
- Ai?
- Lauriel và Phúc...
(Chỗ hai người bọn họ)
Hiện tại thì đã gần trưa, cả hai người họ vào trong một quán ăn và gọi hai dĩa cơm sườn. Trong lúc đợi, Phúc bảo:
- Chúng ta nhanh đi tìm thằng Hùng đi, lỡ đâu nó nổi khùng đến lâu đài một mình thì...
- Chị nghĩ nó không dại đến mức đến đó một mình đâu. Nhưng mà chúng ta không có thông tin gì, nhóc có cách nào không?
Phúc thực sự không có thông tin gì. Chợt một thằng nhóc bán báo vào trong quán. Lauriel vẫy tay gọi và mua một tờ. Phúc hỏi:
- Sao mua vậy?
- Biết đâu có thông tin gì.
Trên báo có ghi một dòng tít "Rơi máy bay, một người bị thương nặng". Đọc rõ hơn thì người đó là Hùng, được đưa đến trạm xá của Alice để điều trị. Hiện bệnh nhân đã khỏi và được xuất viện.
Phúc bảo:
- Ăn xong á, mình đến trạm xá tìm Alice đi.
- Ý kiến rất hay.
Thế là ăn xong, cả hai trả tiền rồi đi nhanh đến trạm xá. Đến nơi, Lauriel gọi:
- Alice! Alice!
- Ai vậy?
- Tôi có chuyện cần hỏi: thằng nhóc Hùng đi đâu rồi?
Cô ấy đáp:
- Sáng nay thì thằng nhóc ấy đã xuất viện và đi theo Liliana rồi.
- Cái gì? Con cáo đó hả? - Phúc ngạc nhiên.
- Phải.
Nó nghĩ thầm: "Tiêu rồi, lỡ như ả ta là kẻ thù rồi sao?". Lauriel khá bình tĩnh:
- Cô có địa chỉ của Liliana không?
- Có, đợi tôi.
Sau khi đưa địa chỉ xong, Lauriel và Phúc bắt đầu đi tìm. Đi một đoạn thì cả hai phải nghỉ ngơi do trời trưa khá nắng, chừng hai giờ chiều mới tiếp tục đi tiếp. Nơi ở của Liliana còn cách chừng một cây số nữa..
Bình luận facebook