Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Hãm hiếp - Đến cung điện Ánh Sáng
Thừa cơ hội Tel’Annas bị đau, tên đại ca nhanh chóng vòng cánh tay của mình vào cổ cô kéo cô nằm xuống đất.
- Tụi bây, lại đây phụ ta.
- Tuân lệnh đại ca! – Bọn chúng giơ tay lên chào như quân đội rồi chạy đến. Một tên căng ngang hai tay của cô rồi lấy tay của hắn giữ chặt ở khủy tay cô. Tên còn lại banh hai chân cô ra.
- Thả ta ra! – Tel’Annas quát to.
- He he …
Hắn liếc mắt từ trên xuống dưới nhìn Tel’Annas. Bất ngờ hắn đưa tay rất nhanh vào ngực cô và kéo hai quả bưởi ra khỏi lớp vải. Hắn lại bảo đồng bọn:
- Đỡ nó ngồi dậy.
- Vâng đại ca.
Tên mập đẩy Tel’Annas ngồi dậy, hai tay cô vẫn bị hắn bám chặt không cho cử động. Tên đại ca ngồi phía sau luồn tay vào bóp lấy bóp để ngực Tel’Annas.
- He he … - Hắn cười thầm trong miệng.
- Hùng, cứu ta!
Tôi cố chống tay đứng dậy:
- Hự … Được rồi.
Tôi xông lên, rồi vận sức mạnh tạo “Vòng tròn ma thuật” tấn công bọn chúng. Nhưng bao nhiêu đó còn chưa đủ gãi ngứa bọn chúng. Tôi tung chiêu ma thuật choáng, rồi lao lên.
- COI ĐÂY!
- Hừ, tên tép riu – Tên đại ca tung chân một phát đạp vào bụng tôi – CÚT!
- Á..ááaaaa…!!!
Tôi bị đá văng ra, người tôi đập lưng xuống đất.
Tên đại ca lại tiếp tục. Hắn lấy ngón cái và ngón trỏ kẹp vào đầu ti của Tel’Annas rồi bóp thật mạnh khiến cô hét lên:
- A! Đau …
- Đại ca này, công nhận bưởi của nó to quá ha đại ca.
- Nhìn là thấy rồi – Hắn lấy tay búng ngực cô khiến hai quả bưởi nảy tưng tưng - hôm nay ta sẽ chơi lớn luôn, cho các ngươi chơi chung với ta.
- Yeah! Đại ca là số một!
Tel’Annas trừng mắt nhìn hắn với một ánh mắt vô cùng căm hận..
- Nhìn cái gì mà nhìn. Ngươi tưởng nhìn vậy là ta sẽ sợ sao?
- …
Bất chợt bọn chúng vật cô ngã xuống thêm một lần nữa. Hắn lấy đôi tay của mình giật váy cô lên:
- Ồ!
- Màu trắng luôn đó đại ca. Thích nhỉ.
Tôi chạy lại với vẻ mặt vô cùng hào hứng:
- Đâu đâu màu trắng hả?
- Cái … THẰNG QUỶ! – Cô ấy nghiến răng.
Hắn nhìn tôi rồi nói:
- Ồ, nhà ngươi đầu hàng ta sao? Nếu ngươi đồng ý về phe bọn ta, ta sẽ cho ngươi chơi.
- Ừm ừm … - Tôi nói trong miệng.
- Vậy thì … hự …
Hắn đột nhiên gục xuống. Tôi đã tung ma thuật choáng vào hắn. Cơ hội tới, tôi ôm lấy hắn vật xuống đất.
- HÂY YA!
Hắn tỉnh dậy, đá văng tôi ra ngoài rồi lẩm bẩm:
- Tên ngốc.
- Tức thật … - Tel’Annas nói thầm trong miệng.
- Nào cô em, chúng ta tiếp tục thôi nào.
Hắn lấy tay luồn vào bên trong quần lót của Tel’Annas. Cô ấy chịu không nổi, cô ưỡn người hết cỡ như đang muốn chống cự. Hai tên mập vẫn đang trói cô rất chặt.
- Thả ta ra …
- He he … - Hắn chỉ cười nhếch mép và tiếp tục hành sự. Ngón tay hắn trượt tới âm đ*o của cô, hắn đặt ngón tay vào giữa khe thiên thai. Nó gần như vừa khít với ngón tay của hắn.
- Khít nhỉ. Lần đầu của ngươi sao?
Tel’Annas vẫn kiên quyết chống cự:
- Bỏ cái tay của ngươi ra! Ngươi có biết ta là nữ vương không hả?
- He he – Hắn cười – ngươi là gì thì cũng chỉ là vô nghĩa đối với ta.
Hắn lấy ngón tay trượt qua lại trên khe âm đ*o của Tel’Annas, thỉnh thoảng lại cạ vào hột le của cô khiến cô không tài nào chịu nổi. Người cô lại ưỡn lên rất căng.
- Không … bỏ ra … ư ư ư … bỏ tay của ngươi ra …
- Làm gì mà căng thế cô em, cứ việc thong thả tận hưởng đi.
- Ta không muốn! Bỏ ta ra … A a …
Hắn xoa lên hột le của cô. d*m thủy bắt đầu chảy ra rất nhiều. Chẳng mấy chốc, chiếc quần lót của cô đã ướt nhẹp nước.
- Ngươi không muốn mà nước lại chảy ra nhiều thế này sao? Đường đường là một nữ vương mà ngươi lại dâm thế.
- A A a … a … Ư ư … - Tên đại ca vẫn tiếp tục chơi với cô.
Trong khi đó, tôi đành bất lực vì không nghĩ ra cách để vào cứu cô ấy.
- Làm sao đây … mình …
Chợt tôi nhớ Payna từng nói với tôi rằng tôi có khả năng đặc biệt từ chiếc nhẫn. Không chần chừ, tôi quyết định sử dụng ngay chiếc nhẫn mặc dù tôi chưa thể nắm được chiếc nhẫn có khả năng gì. Tôi gồng sức mạnh vào tay. Một luồng ma thuật như đang chảy cuồn cuộn trong tay tôi. Ánh sáng màu xanh lóe lên.
- YAAAAA…!!! – Tôi giơ cả bàn tay tung ma thuật về phía của Tel’Annas
- Cái gì thế? – Tel’Annas cũng như bọn kia đều thắc mắc. Bất ngờ, cây cối xuất hiện. Chúng đâm lên khỏi mặt đất, lớn nhanh như thổi. Nhưng điều đặc biệt là chúng trói chặt vào người của bọn chúng.
- Đáng ghét … Cái quái gì vậy!
Chúng không thể di chuyển được. Cây cối rất chắc chắn. Tôi thầm nghĩ: “Mình nên xem còn chiêu thức nào nữa không rồi tấn công.”. Tôi lại gồng năng lượng vào tay. Một luồng ma thuật xuất hiện. Tôi giơ lên cao.
Bất ngờ, một vòng tròn màu vàng xuất hiện trên trời. Nó khá là nhỏ, nhưng vừa khoảng của bọn chúng.
- Ồ, ấm đấy tụi bây. Nắng, nắng!
Tôi giận điên người. Không ngờ ma thuật của tôi lại yếu đến như vậy. Không chịu nổi, tôi nắm chặt lấy hai bàn tay.
- Ý khoan đại ca, sao tự nhiên nóng lên quá vậy?
- Ngươi nói ta mới để ý, nóng quá. – Tên đại ca lấy tay lau mồ hôi.
Một lúc sau, nắng đã lên tới mức đỉnh điểm. Nắng nóng làm cháy cả thân cây, cháy cả lá cây nữa. Bọn chúng hét lên:
- CỨU! CỨU VỚI!
“ÁAAAAA…!!!”, tiếng hét của bọn chúng như vang đi rất xa. Tôi hết năng lượng, tôi ngồi xuống, hai chân dang ra còn hai tay chống đằng sau. Tôi nhìn lên trời mà thở dốc.
- Hộc hộc … Giải quyết được rồi …
Cây cối đã cháy thành tro bụi. Bọn chúng cũng chết cháy trong những cái cây ấy. Nhưng …
- CHẾT RỒI! Nữ vương, nữ vương! – Tôi vội chạy lại tìm Tel’Annas. Không ngờ tôi lại quên mất một việc quan trọng như thế này.
Tôi đã tìm thấy cô ấy với rất nhiều vết bỏng khá nặng. Vừa cảm thấy nhẹ nhõm, lần này tôi còn cảm thấy nặng nề cực kì. Nếu như Tel’Annas chết, tôi biết phải nói năng sao với Payna, rồi với mọi người của khu rừng Chạng Vạng nữa. Nhưng khi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã ném cây quyền trượng của Payna đi, để cô ấy phải tìm và đành giao nhiệm vụ cho tôi. Nhìn Tel’Annas, tôi ngồi ôm mặt khóc.
- Này, có việc gì đấy?
- Hu hu hu … - Tôi vẫn khóc.
Phải đến khi người đó gọi lại lần thứ hai thì tôi mới quay lại:
- Ai đấy? Anh là ai?
- Ta là Yorn. Ta là người của cung điện Ánh Sáng.
Tôi nhận ra Yorn với mái tóc màu vàng cùng với cây cung đặc trưng.
- Yorn sao …
- Có việc gì mà ngươi khóc dữ vậy? Ai qua đời sao?
- Đó … - Tôi mếu máo chỉ Tel’Annas. Anh ta giật mình:
- Trời đất! Tiêu rồi! Sao lại như thế được, cô ta bị bỏng nặng quá. Chết rồi!
Tôi ngạc nhiên trước thái độ của Yorn:
- Anh sao thế? Sao lại hoảng hốt đến như vậy?
- Trời đất ơi … Để ta đưa cô ấy đến cung điện Ánh Sáng.
- Cho em đi với.
Yorn xua tay:
- Không được không được! Cô ấy đến cung điện Ánh Sáng còn họp nữa, ngươi đi theo làm gì?
- Em là hỗ trợ của cô ấy.
- Cái gì? – Anh ta giật mình – Ngươi là … hỗ trợ của cô ta?
- Dạ phải … - Tôi gật đầu.
- Thế Payna đâu? Bình thường cô ta là người làm việc này mà.
Tôi thở dài:
- Chuyện hơi khó nói. Nhưng em đi theo được không?
- Hừm thôi cũng được. Để ta dẫn ngươi đi.
Yorn lấy cung bắn một mũi tên thần rồi kéo tôi đứng lên trên mũi tên thần đó. Tôi khá run:
- Anh ơi, em sợ rớt xuống dưới …
- Yên tâm đi, nếu ngươi rơi xuống thì ta sẽ xuống dưới đỡ ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng về việc đó, ta đã chở hơn ngàn lần rồi.
Tôi đặt tay lên ngực thở phào:
- Phù … thế anh chở ai?
- Chở ta.
- Trời …
Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến cung điện Ánh Sáng. Cái cung điện này cao đến nỗi tôi ngửa cổ lên cũng chưa thấy được hết. Yorn bảo:
- Ngươi đi theo ta.
- Vâng.
Yorn cõng Tel’Annas, còn tôi đi bộ. Tôi hỏi:
- Anh định chữa cho nữ vương hả?
- Không, ta làm không được. Ta sẽ nhờ Lauriel.
Vừa nhắc tới là Lauriel xuất hiện. Tôi không thấy chân cô ấy, chỉ thấy đôi cánh trắng tinh to đằng sau. Yorn nói:
- Lauriel, cô chữa cho …
- Biết rồi. Đưa đây cho ta.
Cô ấy đưa Tel’Annas vào trong một căn phòng. Tôi cũng muốn vào xem thử bên trong có gì nhưng Yorn không cho. Tôi hỏi vì sao thì Yorn nói rằng đây là bí mật quân sự, không xem được. Tôi đành chịu.
- Tụi bây, lại đây phụ ta.
- Tuân lệnh đại ca! – Bọn chúng giơ tay lên chào như quân đội rồi chạy đến. Một tên căng ngang hai tay của cô rồi lấy tay của hắn giữ chặt ở khủy tay cô. Tên còn lại banh hai chân cô ra.
- Thả ta ra! – Tel’Annas quát to.
- He he …
Hắn liếc mắt từ trên xuống dưới nhìn Tel’Annas. Bất ngờ hắn đưa tay rất nhanh vào ngực cô và kéo hai quả bưởi ra khỏi lớp vải. Hắn lại bảo đồng bọn:
- Đỡ nó ngồi dậy.
- Vâng đại ca.
Tên mập đẩy Tel’Annas ngồi dậy, hai tay cô vẫn bị hắn bám chặt không cho cử động. Tên đại ca ngồi phía sau luồn tay vào bóp lấy bóp để ngực Tel’Annas.
- He he … - Hắn cười thầm trong miệng.
- Hùng, cứu ta!
Tôi cố chống tay đứng dậy:
- Hự … Được rồi.
Tôi xông lên, rồi vận sức mạnh tạo “Vòng tròn ma thuật” tấn công bọn chúng. Nhưng bao nhiêu đó còn chưa đủ gãi ngứa bọn chúng. Tôi tung chiêu ma thuật choáng, rồi lao lên.
- COI ĐÂY!
- Hừ, tên tép riu – Tên đại ca tung chân một phát đạp vào bụng tôi – CÚT!
- Á..ááaaaa…!!!
Tôi bị đá văng ra, người tôi đập lưng xuống đất.
Tên đại ca lại tiếp tục. Hắn lấy ngón cái và ngón trỏ kẹp vào đầu ti của Tel’Annas rồi bóp thật mạnh khiến cô hét lên:
- A! Đau …
- Đại ca này, công nhận bưởi của nó to quá ha đại ca.
- Nhìn là thấy rồi – Hắn lấy tay búng ngực cô khiến hai quả bưởi nảy tưng tưng - hôm nay ta sẽ chơi lớn luôn, cho các ngươi chơi chung với ta.
- Yeah! Đại ca là số một!
Tel’Annas trừng mắt nhìn hắn với một ánh mắt vô cùng căm hận..
- Nhìn cái gì mà nhìn. Ngươi tưởng nhìn vậy là ta sẽ sợ sao?
- …
Bất chợt bọn chúng vật cô ngã xuống thêm một lần nữa. Hắn lấy đôi tay của mình giật váy cô lên:
- Ồ!
- Màu trắng luôn đó đại ca. Thích nhỉ.
Tôi chạy lại với vẻ mặt vô cùng hào hứng:
- Đâu đâu màu trắng hả?
- Cái … THẰNG QUỶ! – Cô ấy nghiến răng.
Hắn nhìn tôi rồi nói:
- Ồ, nhà ngươi đầu hàng ta sao? Nếu ngươi đồng ý về phe bọn ta, ta sẽ cho ngươi chơi.
- Ừm ừm … - Tôi nói trong miệng.
- Vậy thì … hự …
Hắn đột nhiên gục xuống. Tôi đã tung ma thuật choáng vào hắn. Cơ hội tới, tôi ôm lấy hắn vật xuống đất.
- HÂY YA!
Hắn tỉnh dậy, đá văng tôi ra ngoài rồi lẩm bẩm:
- Tên ngốc.
- Tức thật … - Tel’Annas nói thầm trong miệng.
- Nào cô em, chúng ta tiếp tục thôi nào.
Hắn lấy tay luồn vào bên trong quần lót của Tel’Annas. Cô ấy chịu không nổi, cô ưỡn người hết cỡ như đang muốn chống cự. Hai tên mập vẫn đang trói cô rất chặt.
- Thả ta ra …
- He he … - Hắn chỉ cười nhếch mép và tiếp tục hành sự. Ngón tay hắn trượt tới âm đ*o của cô, hắn đặt ngón tay vào giữa khe thiên thai. Nó gần như vừa khít với ngón tay của hắn.
- Khít nhỉ. Lần đầu của ngươi sao?
Tel’Annas vẫn kiên quyết chống cự:
- Bỏ cái tay của ngươi ra! Ngươi có biết ta là nữ vương không hả?
- He he – Hắn cười – ngươi là gì thì cũng chỉ là vô nghĩa đối với ta.
Hắn lấy ngón tay trượt qua lại trên khe âm đ*o của Tel’Annas, thỉnh thoảng lại cạ vào hột le của cô khiến cô không tài nào chịu nổi. Người cô lại ưỡn lên rất căng.
- Không … bỏ ra … ư ư ư … bỏ tay của ngươi ra …
- Làm gì mà căng thế cô em, cứ việc thong thả tận hưởng đi.
- Ta không muốn! Bỏ ta ra … A a …
Hắn xoa lên hột le của cô. d*m thủy bắt đầu chảy ra rất nhiều. Chẳng mấy chốc, chiếc quần lót của cô đã ướt nhẹp nước.
- Ngươi không muốn mà nước lại chảy ra nhiều thế này sao? Đường đường là một nữ vương mà ngươi lại dâm thế.
- A A a … a … Ư ư … - Tên đại ca vẫn tiếp tục chơi với cô.
Trong khi đó, tôi đành bất lực vì không nghĩ ra cách để vào cứu cô ấy.
- Làm sao đây … mình …
Chợt tôi nhớ Payna từng nói với tôi rằng tôi có khả năng đặc biệt từ chiếc nhẫn. Không chần chừ, tôi quyết định sử dụng ngay chiếc nhẫn mặc dù tôi chưa thể nắm được chiếc nhẫn có khả năng gì. Tôi gồng sức mạnh vào tay. Một luồng ma thuật như đang chảy cuồn cuộn trong tay tôi. Ánh sáng màu xanh lóe lên.
- YAAAAA…!!! – Tôi giơ cả bàn tay tung ma thuật về phía của Tel’Annas
- Cái gì thế? – Tel’Annas cũng như bọn kia đều thắc mắc. Bất ngờ, cây cối xuất hiện. Chúng đâm lên khỏi mặt đất, lớn nhanh như thổi. Nhưng điều đặc biệt là chúng trói chặt vào người của bọn chúng.
- Đáng ghét … Cái quái gì vậy!
Chúng không thể di chuyển được. Cây cối rất chắc chắn. Tôi thầm nghĩ: “Mình nên xem còn chiêu thức nào nữa không rồi tấn công.”. Tôi lại gồng năng lượng vào tay. Một luồng ma thuật xuất hiện. Tôi giơ lên cao.
Bất ngờ, một vòng tròn màu vàng xuất hiện trên trời. Nó khá là nhỏ, nhưng vừa khoảng của bọn chúng.
- Ồ, ấm đấy tụi bây. Nắng, nắng!
Tôi giận điên người. Không ngờ ma thuật của tôi lại yếu đến như vậy. Không chịu nổi, tôi nắm chặt lấy hai bàn tay.
- Ý khoan đại ca, sao tự nhiên nóng lên quá vậy?
- Ngươi nói ta mới để ý, nóng quá. – Tên đại ca lấy tay lau mồ hôi.
Một lúc sau, nắng đã lên tới mức đỉnh điểm. Nắng nóng làm cháy cả thân cây, cháy cả lá cây nữa. Bọn chúng hét lên:
- CỨU! CỨU VỚI!
“ÁAAAAA…!!!”, tiếng hét của bọn chúng như vang đi rất xa. Tôi hết năng lượng, tôi ngồi xuống, hai chân dang ra còn hai tay chống đằng sau. Tôi nhìn lên trời mà thở dốc.
- Hộc hộc … Giải quyết được rồi …
Cây cối đã cháy thành tro bụi. Bọn chúng cũng chết cháy trong những cái cây ấy. Nhưng …
- CHẾT RỒI! Nữ vương, nữ vương! – Tôi vội chạy lại tìm Tel’Annas. Không ngờ tôi lại quên mất một việc quan trọng như thế này.
Tôi đã tìm thấy cô ấy với rất nhiều vết bỏng khá nặng. Vừa cảm thấy nhẹ nhõm, lần này tôi còn cảm thấy nặng nề cực kì. Nếu như Tel’Annas chết, tôi biết phải nói năng sao với Payna, rồi với mọi người của khu rừng Chạng Vạng nữa. Nhưng khi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã ném cây quyền trượng của Payna đi, để cô ấy phải tìm và đành giao nhiệm vụ cho tôi. Nhìn Tel’Annas, tôi ngồi ôm mặt khóc.
- Này, có việc gì đấy?
- Hu hu hu … - Tôi vẫn khóc.
Phải đến khi người đó gọi lại lần thứ hai thì tôi mới quay lại:
- Ai đấy? Anh là ai?
- Ta là Yorn. Ta là người của cung điện Ánh Sáng.
Tôi nhận ra Yorn với mái tóc màu vàng cùng với cây cung đặc trưng.
- Yorn sao …
- Có việc gì mà ngươi khóc dữ vậy? Ai qua đời sao?
- Đó … - Tôi mếu máo chỉ Tel’Annas. Anh ta giật mình:
- Trời đất! Tiêu rồi! Sao lại như thế được, cô ta bị bỏng nặng quá. Chết rồi!
Tôi ngạc nhiên trước thái độ của Yorn:
- Anh sao thế? Sao lại hoảng hốt đến như vậy?
- Trời đất ơi … Để ta đưa cô ấy đến cung điện Ánh Sáng.
- Cho em đi với.
Yorn xua tay:
- Không được không được! Cô ấy đến cung điện Ánh Sáng còn họp nữa, ngươi đi theo làm gì?
- Em là hỗ trợ của cô ấy.
- Cái gì? – Anh ta giật mình – Ngươi là … hỗ trợ của cô ta?
- Dạ phải … - Tôi gật đầu.
- Thế Payna đâu? Bình thường cô ta là người làm việc này mà.
Tôi thở dài:
- Chuyện hơi khó nói. Nhưng em đi theo được không?
- Hừm thôi cũng được. Để ta dẫn ngươi đi.
Yorn lấy cung bắn một mũi tên thần rồi kéo tôi đứng lên trên mũi tên thần đó. Tôi khá run:
- Anh ơi, em sợ rớt xuống dưới …
- Yên tâm đi, nếu ngươi rơi xuống thì ta sẽ xuống dưới đỡ ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng về việc đó, ta đã chở hơn ngàn lần rồi.
Tôi đặt tay lên ngực thở phào:
- Phù … thế anh chở ai?
- Chở ta.
- Trời …
Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến cung điện Ánh Sáng. Cái cung điện này cao đến nỗi tôi ngửa cổ lên cũng chưa thấy được hết. Yorn bảo:
- Ngươi đi theo ta.
- Vâng.
Yorn cõng Tel’Annas, còn tôi đi bộ. Tôi hỏi:
- Anh định chữa cho nữ vương hả?
- Không, ta làm không được. Ta sẽ nhờ Lauriel.
Vừa nhắc tới là Lauriel xuất hiện. Tôi không thấy chân cô ấy, chỉ thấy đôi cánh trắng tinh to đằng sau. Yorn nói:
- Lauriel, cô chữa cho …
- Biết rồi. Đưa đây cho ta.
Cô ấy đưa Tel’Annas vào trong một căn phòng. Tôi cũng muốn vào xem thử bên trong có gì nhưng Yorn không cho. Tôi hỏi vì sao thì Yorn nói rằng đây là bí mật quân sự, không xem được. Tôi đành chịu.
Bình luận facebook