Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
- Ư Aaaa... A! Hộc hộc... A..aaa... - Liliana rên la trong sung sướng - Sướng chết mất!
- Hự! Em ra đây chị ơi!
- Á! Ta cũng raaa...
Cả hai ra cùng nhau. Liliana sung sướng nằm xuống người Hiếu.
Hiếu bảo:
- Làm tiếp không?
- Kh..ông... Ta không làm nổi nữa...
- Yếu thế! - Hiếu lẩm bẩm.
Đầu óc của Liliana giờ đang trên mây, cô không cảm nhận được bất kì điều gì nữa. Hiếu nằm luôn dưới đất ôm Liliana mà ngủ.
*
Cả hai ngủ đến chiều. Lúc này chắc khoảng hai giờ chiều. Hiếu là người tỉnh dậy đầu tiên. Đầu óc Hiếu còn hơi choáng váng. Nhìn thấy Liliana đang ngủ mà trần như nhộng, Hiếu quyết định "phi tang". Nó ẵm Liliana ra ngoài chuyển vào một cái bụi khác.
- Con này nhìn vầy mà sao nặng vãi...
Đặt cô ngồi xuống dựa vào gốc cây, Hiếu mặc đồ lại cho Liliana. Quần áo vẫn còn nguyên vẹn không bị gì, trừ cái quần lót. Lúc nãy sung quá chắc vứt đi đâu mất rồi. Không biết kiếm quần đâu ra, Hiếu quyết định cho Liliana ở truồng luôn.
Mặc đồ xong, Hiếu không vội lay Liliana dậy làm gì cả, nó ngồi tựa vào gốc cây. Khoảng mười phút sau, Liliana tỉnh dậy. Cô ngạc nhiên:
- Ơ mình... sao mình lại nằm trong này...
- Chị tỉnh rồi đấy à? Chúng ta đi tiếp thôi.
Cô đặt tay lên trán:
- Sao đầu mình hơi choáng vậy...
- Chị có sao không?
- Chắc không sao đâu. Chúng ta đi tiếp thôi nhóc ơi.
Hiếu như mở cờ trong bụng. Liliana không nhớ gì về việc mình đã làm tình với Hiếu. Cả hai tiếp tục đi theo con suối để tìm đến Death Forrest bằng đôi giày ma thuật. Chẳng mấy chốc, cả hai đến được nơi cần đến. Đó chính là Death Forrest. Hiếu tìm thấy một căn nhà bằng gỗ.
Liliana phán:
- Chị chắc chắn đó là nhà của Nakroth và Krixi đấy.
- Được rồi. Chúng ta sẽ tấn công vào. Chuẩn bị nè: 1, 2,...
- Khoan đã! - Liliana cắt ngang - Cứ từ từ, không việc gì phải vội vàng cả.
Hiếu bực mình:
- Nhanh lên!
- Đã bảo từ từ. Đợi bọn họ đi ra rồi bắt luôn.
Thế nhưng, bọn họ đợi đến khi chiều tối, đến lúc không còn nhìn thấy rõ ràng không gian xung quanh thì Hiếu mới bảo:
- Giờ vô trong thôi. Tối rồi, nguy hiểm lắm.
- Đành vậy.
Nhưng khi bước vào trong, cả hai vô cùng sửng sốt. Chẳng có ai ở đây cả. Hiếu bực mình đá vào chân Liliana một cái rõ đau:
- Tại chị đấy!
- Ui da...
- Thật tình! Tốn thời gian lãng nhách.
Cô ấy mò mẫm tìm được cái bếp để thắp lửa. Trong nhà sáng hẳn lên. Lúc này Hiếu mới thấy rõ không gian xung quanh ngôi nhà. Giờ nó cũng mới nhận ra sàn nhà được lót gỗ thô. Nó bảo:
- Hi vọng Nakroth và Krixi về sớm.
- Chi vậy nhóc?
- Chứ chị muốn ở đây lắm hả?
Vừa lúc đó, Nakroth và Krixi bước vào thì vô cùng ngạc nhiên:
- Ơ nhóc...
- A mấy người về rồi. Nakroth, Maloch tìm anh đó.
Nakroth giật mình:
- Gì chứ?
- Đương nhiên rồi. Nghe đâu nếu như không tìm được anh trong một tháng thì chiến tranh sẽ xảy ra đó.
Nakroth tặc lưỡi:
- Chết cha...
- Thôi anh à, chúng ta về thôi. Em không muốn chiến tranh xảy ra đâu.
- Anh cũng đâu có muốn, nhưng nếu bây giờ về thì chẳng khác nào tự sát.
Hiếu trấn an:
- Mọi người cứ về đi. Quay đầu là bờ mà. Sẽ không có việc gì xảy ra đâu. Thật sự thì mọi người cũng đang lo lắm đấy.
Krixi thắc mắc:
- Vậy mà sao chẳng thấy ai của khu rừng Chạng Vạng đến đây thế?
- Tel"Annas không cho họ đi. - Liliana đáp.
- Chán nữ vương thật.
Nakroth suy nghĩ một lúc. Cậu ta hoàn toàn không muốn chiến tranh diễn ra chỉ vì mình và Krixi bỏ trốn. Nhưng vì chỉ mới trốn được vài bữa, họ chưa kịp chuẩn bị bất kì điều gì khi trở về. Hơn nữa, khi trở về chắc chắn sẽ không bao giờ yên ổn trước sức ép dữ dội của phía khu rừng Chạng Vạng.
Krixi vỗ vai Nakroth:
- Chúng ta không còn cách nào nữa đâu anh à.
- Mà Liliana này, cô có thông tin gì về vụ chiến tranh không?
- Cái này tôi chỉ nghe anh Fennik kể thôi: trong vòng một tháng nếu không đưa được hai người về thì bọn họ sẽ tuyên chiến.
Nakroth đáp:
- Thôi được, đợi ta một chút. - Cậu ta ngồi xuống lấy giấy bút viết một bức thư ngắn. Xong cậu ta đưa cho Hiếu:
- Nhóc con, đưa bức thư này cho Maloch hộ ta, nói là ta sẽ không ở trong lâu đài một thời gian.
- Được thôi.
Krixi ngơ ngác:
- Ơ hai người về ngay à?
- Đương nhiên.
- Không được đâu. Ban đêm trong rừng nguy hiểm lắm. Hai người ngủ lại đây đi, mai rồi hẵng về.
Cả hai người họ nghe vậy đành ở lại.
*
Trong khi đó ở khu rừng Chạng Vạng, Fennik đang rất sốt ruột và cứ đi qua đi lại trước mặt Tel"Annas khiến cô ta bực mình:
- Ngươi đứng yên một chỗ được không? Nhìn ngươi mà ta chóng mặt quá!
- Nhưng mà thần lo quá thưa nữ vương.
Tel"Annas bảo:
- Ngươi ngồi yên một chỗ cho ta nhờ. Còn ngươi nữa Hùng...
- Sao ạ? - Tôi giật mình.
- Ta thật sự không hiểu tại sao nhà ngươi lại muốn đến Death Forrest trong khi ngươi biết nó nguy hiểm.
Tôi giải thích:
- Chính vì nguy hiểm nên mới phải đi. Thử nghĩ xem: Krixi và Nakroth đang ở đó và họ gặp nguy hiểm. Đã là đồng đội của nhau, chúng ta phải hỗ trợ nhau chứ.
Tel"Annas hỏi:
- Làm sao ngươi biết được bọn họ ở đó? Ngươi có bằng chứng không?
- Ơ...
- Khi nào ngươi chứng minh được bọn họ thật sự ở đó thì ta mới cho phép ngươi đi.
Tôi ngồi xuống, nắm hai bàn tay đan vào nhau và lẩm bẩm:
- Hừ... kiểu này thì làm sao mà tìm được bọn họ đây! Mọi việc toàn do con nữ vương khốn nạn này mà ra cả.
- Thôi nhóc ơi. Quyết định của nữ vương không được cãi.
Tôi quát lớn:
- Sao mà không được cãi? Đó là quyền tự do ngôn luận mà!
- Vừa phải thôi nghe chưa! - Payna bực bội - Phải tôn trọng quyết định của nữ vương chứ.
- Thế thì nữ vương nói gì thì mọi người sẽ phải nghe theo đúng không?
Payna gật đầu:
- Đúng!
- Thế thì... - Tôi nhảy lên giật phắt chiếc vương miệng của Tel"Annas, đẩy cô ấy văng xuống đất. Ngồi chễm chệ, tôi tuyên bố:
- Từ bây giờ em sẽ lãnh đạo khu rừng Chạng Vạng!
- TRỜI! - Mọi người giật mình. Payna vội chạy lại can ngăn:
- Cái tên này dừng lại mau!
Tôi hỏi:
- Tại sao phải dừng? Fennik, đi theo em đến Death Forrest.
Tel"Annas lao tới nắm áo tôi:
- Thằng này trả vương miện lại cho ta! Cút khỏi đây!!
- Ở đây ai có quyền? - Tôi trợn mắt nhìn Tel"Annas - Người đâu, nhốt con Tel"Annas lại cho ta.
Cô ta hét lớn:
- Các ngươi không được bắt ta!
Toàn bộ quân lính vẫn xông tới bắt lấy Tel"Annas tống vào ngục. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi tạm thời giải quyết được mọi việc. Tôi dẫn Fennik đi đến Death Forrest. Thật sự tôi không hề có ý định lãnh đạo thật sự khu rừng này, tôi chỉ tạm thời lên nắm quyền để có thể đến Death Forrest một cách hợp pháp mà thôi.
- Hự! Em ra đây chị ơi!
- Á! Ta cũng raaa...
Cả hai ra cùng nhau. Liliana sung sướng nằm xuống người Hiếu.
Hiếu bảo:
- Làm tiếp không?
- Kh..ông... Ta không làm nổi nữa...
- Yếu thế! - Hiếu lẩm bẩm.
Đầu óc của Liliana giờ đang trên mây, cô không cảm nhận được bất kì điều gì nữa. Hiếu nằm luôn dưới đất ôm Liliana mà ngủ.
*
Cả hai ngủ đến chiều. Lúc này chắc khoảng hai giờ chiều. Hiếu là người tỉnh dậy đầu tiên. Đầu óc Hiếu còn hơi choáng váng. Nhìn thấy Liliana đang ngủ mà trần như nhộng, Hiếu quyết định "phi tang". Nó ẵm Liliana ra ngoài chuyển vào một cái bụi khác.
- Con này nhìn vầy mà sao nặng vãi...
Đặt cô ngồi xuống dựa vào gốc cây, Hiếu mặc đồ lại cho Liliana. Quần áo vẫn còn nguyên vẹn không bị gì, trừ cái quần lót. Lúc nãy sung quá chắc vứt đi đâu mất rồi. Không biết kiếm quần đâu ra, Hiếu quyết định cho Liliana ở truồng luôn.
Mặc đồ xong, Hiếu không vội lay Liliana dậy làm gì cả, nó ngồi tựa vào gốc cây. Khoảng mười phút sau, Liliana tỉnh dậy. Cô ngạc nhiên:
- Ơ mình... sao mình lại nằm trong này...
- Chị tỉnh rồi đấy à? Chúng ta đi tiếp thôi.
Cô đặt tay lên trán:
- Sao đầu mình hơi choáng vậy...
- Chị có sao không?
- Chắc không sao đâu. Chúng ta đi tiếp thôi nhóc ơi.
Hiếu như mở cờ trong bụng. Liliana không nhớ gì về việc mình đã làm tình với Hiếu. Cả hai tiếp tục đi theo con suối để tìm đến Death Forrest bằng đôi giày ma thuật. Chẳng mấy chốc, cả hai đến được nơi cần đến. Đó chính là Death Forrest. Hiếu tìm thấy một căn nhà bằng gỗ.
Liliana phán:
- Chị chắc chắn đó là nhà của Nakroth và Krixi đấy.
- Được rồi. Chúng ta sẽ tấn công vào. Chuẩn bị nè: 1, 2,...
- Khoan đã! - Liliana cắt ngang - Cứ từ từ, không việc gì phải vội vàng cả.
Hiếu bực mình:
- Nhanh lên!
- Đã bảo từ từ. Đợi bọn họ đi ra rồi bắt luôn.
Thế nhưng, bọn họ đợi đến khi chiều tối, đến lúc không còn nhìn thấy rõ ràng không gian xung quanh thì Hiếu mới bảo:
- Giờ vô trong thôi. Tối rồi, nguy hiểm lắm.
- Đành vậy.
Nhưng khi bước vào trong, cả hai vô cùng sửng sốt. Chẳng có ai ở đây cả. Hiếu bực mình đá vào chân Liliana một cái rõ đau:
- Tại chị đấy!
- Ui da...
- Thật tình! Tốn thời gian lãng nhách.
Cô ấy mò mẫm tìm được cái bếp để thắp lửa. Trong nhà sáng hẳn lên. Lúc này Hiếu mới thấy rõ không gian xung quanh ngôi nhà. Giờ nó cũng mới nhận ra sàn nhà được lót gỗ thô. Nó bảo:
- Hi vọng Nakroth và Krixi về sớm.
- Chi vậy nhóc?
- Chứ chị muốn ở đây lắm hả?
Vừa lúc đó, Nakroth và Krixi bước vào thì vô cùng ngạc nhiên:
- Ơ nhóc...
- A mấy người về rồi. Nakroth, Maloch tìm anh đó.
Nakroth giật mình:
- Gì chứ?
- Đương nhiên rồi. Nghe đâu nếu như không tìm được anh trong một tháng thì chiến tranh sẽ xảy ra đó.
Nakroth tặc lưỡi:
- Chết cha...
- Thôi anh à, chúng ta về thôi. Em không muốn chiến tranh xảy ra đâu.
- Anh cũng đâu có muốn, nhưng nếu bây giờ về thì chẳng khác nào tự sát.
Hiếu trấn an:
- Mọi người cứ về đi. Quay đầu là bờ mà. Sẽ không có việc gì xảy ra đâu. Thật sự thì mọi người cũng đang lo lắm đấy.
Krixi thắc mắc:
- Vậy mà sao chẳng thấy ai của khu rừng Chạng Vạng đến đây thế?
- Tel"Annas không cho họ đi. - Liliana đáp.
- Chán nữ vương thật.
Nakroth suy nghĩ một lúc. Cậu ta hoàn toàn không muốn chiến tranh diễn ra chỉ vì mình và Krixi bỏ trốn. Nhưng vì chỉ mới trốn được vài bữa, họ chưa kịp chuẩn bị bất kì điều gì khi trở về. Hơn nữa, khi trở về chắc chắn sẽ không bao giờ yên ổn trước sức ép dữ dội của phía khu rừng Chạng Vạng.
Krixi vỗ vai Nakroth:
- Chúng ta không còn cách nào nữa đâu anh à.
- Mà Liliana này, cô có thông tin gì về vụ chiến tranh không?
- Cái này tôi chỉ nghe anh Fennik kể thôi: trong vòng một tháng nếu không đưa được hai người về thì bọn họ sẽ tuyên chiến.
Nakroth đáp:
- Thôi được, đợi ta một chút. - Cậu ta ngồi xuống lấy giấy bút viết một bức thư ngắn. Xong cậu ta đưa cho Hiếu:
- Nhóc con, đưa bức thư này cho Maloch hộ ta, nói là ta sẽ không ở trong lâu đài một thời gian.
- Được thôi.
Krixi ngơ ngác:
- Ơ hai người về ngay à?
- Đương nhiên.
- Không được đâu. Ban đêm trong rừng nguy hiểm lắm. Hai người ngủ lại đây đi, mai rồi hẵng về.
Cả hai người họ nghe vậy đành ở lại.
*
Trong khi đó ở khu rừng Chạng Vạng, Fennik đang rất sốt ruột và cứ đi qua đi lại trước mặt Tel"Annas khiến cô ta bực mình:
- Ngươi đứng yên một chỗ được không? Nhìn ngươi mà ta chóng mặt quá!
- Nhưng mà thần lo quá thưa nữ vương.
Tel"Annas bảo:
- Ngươi ngồi yên một chỗ cho ta nhờ. Còn ngươi nữa Hùng...
- Sao ạ? - Tôi giật mình.
- Ta thật sự không hiểu tại sao nhà ngươi lại muốn đến Death Forrest trong khi ngươi biết nó nguy hiểm.
Tôi giải thích:
- Chính vì nguy hiểm nên mới phải đi. Thử nghĩ xem: Krixi và Nakroth đang ở đó và họ gặp nguy hiểm. Đã là đồng đội của nhau, chúng ta phải hỗ trợ nhau chứ.
Tel"Annas hỏi:
- Làm sao ngươi biết được bọn họ ở đó? Ngươi có bằng chứng không?
- Ơ...
- Khi nào ngươi chứng minh được bọn họ thật sự ở đó thì ta mới cho phép ngươi đi.
Tôi ngồi xuống, nắm hai bàn tay đan vào nhau và lẩm bẩm:
- Hừ... kiểu này thì làm sao mà tìm được bọn họ đây! Mọi việc toàn do con nữ vương khốn nạn này mà ra cả.
- Thôi nhóc ơi. Quyết định của nữ vương không được cãi.
Tôi quát lớn:
- Sao mà không được cãi? Đó là quyền tự do ngôn luận mà!
- Vừa phải thôi nghe chưa! - Payna bực bội - Phải tôn trọng quyết định của nữ vương chứ.
- Thế thì nữ vương nói gì thì mọi người sẽ phải nghe theo đúng không?
Payna gật đầu:
- Đúng!
- Thế thì... - Tôi nhảy lên giật phắt chiếc vương miệng của Tel"Annas, đẩy cô ấy văng xuống đất. Ngồi chễm chệ, tôi tuyên bố:
- Từ bây giờ em sẽ lãnh đạo khu rừng Chạng Vạng!
- TRỜI! - Mọi người giật mình. Payna vội chạy lại can ngăn:
- Cái tên này dừng lại mau!
Tôi hỏi:
- Tại sao phải dừng? Fennik, đi theo em đến Death Forrest.
Tel"Annas lao tới nắm áo tôi:
- Thằng này trả vương miện lại cho ta! Cút khỏi đây!!
- Ở đây ai có quyền? - Tôi trợn mắt nhìn Tel"Annas - Người đâu, nhốt con Tel"Annas lại cho ta.
Cô ta hét lớn:
- Các ngươi không được bắt ta!
Toàn bộ quân lính vẫn xông tới bắt lấy Tel"Annas tống vào ngục. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi tạm thời giải quyết được mọi việc. Tôi dẫn Fennik đi đến Death Forrest. Thật sự tôi không hề có ý định lãnh đạo thật sự khu rừng này, tôi chỉ tạm thời lên nắm quyền để có thể đến Death Forrest một cách hợp pháp mà thôi.
Bình luận facebook