Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Chính là ngươi...
Gió núi phần phật, toàn bộ yên tĩnh chỉ nghe tiếng gió đánh vào vách đá, ngay cả con ngựa cũng cảm nhận được gì đó, không dám phát ra một chút thanh âm.
Một đám sơn tặc như chó săn bị lẫn vào hùng sư, hai mắt nhìn nhau, thần hồn nát thần tính. Có một người đi đến vách núi cẩn thận nhổ xuống thanh phiến, run run nói:
- Lão đại, đây là một thanh phiến, cây quạt?
Cây quạt? Một thanh quạt lại có thể cắt đứt một cây đao?
Công lực cao siêu đến cỡ nào?
Một giọt mồ hôi rơi xuống, tên thủ lĩnh nhặt trường đao trên mặt đất, nhìn chung quanh:
- Là ai? Có gan ra đây đấu cùng lão tử, không cần dấu đầu hở đuôi!
Hắn nói có vẻ kiêu ngạo, ngữ khí thì nơm nớp lo sợ, khiến người nghe muốn bật cười.
Tiểu Lê nhịn không được nhếch môi một cái, gió nhẹ phất qua, mảnh khăn che cổ khẽ lay, giống như thúy liễu trong gió, chà chiết nhân tâm.
Chỉ là vệt đỏ trên cổ rất đáng chú ý, vừa vặn bị một tên sơn tặc nhìn thấy, liền quát lên:
- Lão đại, nữ nhân này có chủ!
Thủ lĩnh thổ phỉ cả kinh, kéo Tiểu Lê lại gần, thấy trên cổ nàng có vệt đỏ, đôi mắt đỏ lên:
- Khốn khiếp, đúng là có chủ!
Có chủ? Tiểu Lê mê mang nhìn hắn, thủ lĩnh thổ phỉ đưa thanh phiến đến trước mặt nàng:
- Này có phải là vật của người thân mật với ngươi?
Thanh phiến này toàn thân tuyết trắng, không hề trang trí, lại như lưỡi dao tản ra huyết tinh.
Thanh phiến như vậy trên đời này không biết có bao nhiêu cái, sao nàng có thể nhận ra?
Huống chi nàng nào có người thân mật...
- Lão đại, nữ nhân này đỏ mặt, nhất định nàng nhận ra.
Thủ lĩnh thổ phỉ phỉ nhổ:
- Thật đen đủi!
Hắn thấy nàng nhu nhược, nghĩ có thể đem nàng về làm áp trại phu nhân, không ngờ có người nhanh chân đến trước, người này lại là võ lâm cao thủ!
Hắn đẩy Tiểu Lê qua một bên, đem thanh phiến ném lên người nàng:
- Nhìn cái gì mà nhìn! Đi mau.
Thấy đám người thổ phỉ cuốn gió rời đi, Tiểu Lê có chút thất thần. Này, này đã giải quyết xong? Một đám sơn tặc lại bị một thanh phiến dọa chạy?
Nàng nào biết đám sơn tặc này có thể luôn luôn thuận lợi, không chỉ dựa vào vô tình cùng hung ác, mà còn phải biết cẩn thận thời thế. Chỉ một thanh phiến đã có thể chặt đứt đại đao nhập sâu vách đá đến ba phần, người này không phải sơn tặc như bọn họ là có thể đối phó.
Tiểu Lê nhặt thanh phiến trên mặt đất, phủi phủi bụi cát, sau đó nhón chân nhìn nhìn. Tứ phía trừ huyền nhai vách đá, chỉ có cây xanh hoa điểu, không còn ai khác.
Nàng khẽ hé miệng cũng không có âm thanh phát ra, thôi, đi đường quan trọng. Bạch Tiêu còn ở nhà chờ nàng.
Đi một lúc lâu mới vào ngoại ô, nơi này mới rải rác xuất hiện vài người đi đường.
Phía chân trời sáng sủa, nơi xa có một quán trà, hương trà thanh u, có chim chóc bay lượn một vòng, nhẹ nhàng đậu trên vai nàng:
"Tô Mã, đã đến."
Chim chóc nói nhỏ bên tai nàng.
Tiểu Lê...Sau khi Tô Mã nghe xong, vẻ mặt khẽ biến đổi, lông mày đôi mắt không còn lãnh đạm. Nàng xoay xoay cổ, giãn gân cốt, không hề hình tượng dựa vào thân cây:
- Rốt cuộc tới rồi, mau để ta nghỉ một chút.
Thiên Đạo than:
- Cần gì phải tốn công khổ cực như vậy, để ta biến ra cho rồi.
Tô Mã hận không thể tốc váy quạt gió, lại ngại người khác nhìn thấy chỉ có thể đưa tay lau mồ hôi. Mấy ngày nay không nói lời nào giọng nói có chút khàn khàn:
- Không được, ngươi đừng xem thường hắn. Hiện tại hắn đối với ta không có bao nhiêu yêu thích. Lui một bước mà nói, dù hắn thương tiếc ta, chỉ cần ta lộ ra dấu vết, hắn sẽ không do dự lập tức giết ta.
Thiên Đạo thở dài:
- Gánh nặng đường xa.
Nói xong, con chim nhỏ nhảy lên đầu nàng, đôi mắt nhỏ chớp chớp:
- Nếu như thế, sao không để hắn ốm đau trên giường, dễ bề khống chế?
Tô Mã vừa định nói chuyện, trước mắt đột nhiên hiện lên một đôi đồng tử đỏ đậm, nàng nhấp môi cười nói:
- Hắn vốn đa nghi, sao ta có thể mạo hiểm?
Nói xong, nàng xua tay đuổi chim chóc đi, nàng nhíu mày nói:
- Chớ quấy nhiễu ta, ta phải đi tìm đại phu cho hắn. Bạch Tiêu bệnh tình nghiêm trọng như thế, sao tốt lên được?
Thiên Đạo bị nàng phất tay xém té xuống đất, tuy tâm tính kiên định cũng nhịn không được oán giận:
- Vô tình như thế, ma quỷ cũng không bằng ngươi!
________________________________
Tiểu Lê đi theo đám người tới Biện Thành. Nơi này cách Khê Thủy thôn không xa, địa phương cũng không lớn, là trung tâm giao lưu buôn bán giữa các thôn xóm phụ cận. Trên đường có không ít đại tiểu nương tử vào thành mua sắm, họ đi từng cụm từng đoàn. Chỉ có nàng lẻ loi một mình, bộ dạng thanh tú nhu nhược, khiến người khác chú ý vài lần.
Nàng tới nơi này tìm người trị bệnh. Vì nàng biết bệnh tình của Bách Lý Kiêu không phải đơn giản như vậy. Hắn không chỉ bị nội thương, mà nội lực còn ra sinh ra đường rẽ.
Chỉ là ở đây thâm sơn cùng cốc, biết chạy đi đâu tìm cao thủ chữa thương cho hắn, chỉ có thể tìm một đại phu có y thuật cao minh tạm thời giảm bớt thương thế.
Nàng ở trong thành loay xoay nửa ngày, tìm được đại phu cũng không đáng tin cậy, nghe nàng nhắc tới thương thế, cảm thấy ứng phó không được liền cự tuyệt.
Nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, nàng vẫn chưa tìm được đại phu, gấp đến độ trên trán đầy mồ hôi.
Đang lúc nhụt chí, vừa vặn, nhìn thấy một đại phu đang ôm y rương, cầm cờ làm nghề y chậm rì rì đi ở phía trước. Nàng tập trung nhìn, này không phải là quán chủ lần trước ở Phái Thành xem bệnh cho Bách Lý Kiêu sao?
Nàng vui vẻ, vội giữ chặt đối phương, nàng viết mấy hàng tự mới khiến đối phương hiểu: "ở Khê Thủy thôn có một người bị trọng thương."
Quán chủ vuốt chòm râu, híp mắt nói:
- Lúc trước ta từng tiếp xúc với một người, nguyên nhân bệnh cùng người ngươi nói cũng có chút tương tự. Được rồi, tương ngộ tức là có duyên, lão phu đi theo ngươi một chuyến.
Tiểu Lê vui vô cùng, thấy quán chủ tuổi cao, nếu đi đường núi chỉ sợ thân thể không chịu nổi, vì thế nàng mướn một chiếc xe ngựa, hai người xóc nảy trở về Khê Thủy thôn.
Không đợi nàng về đến nhà, xa xa ngoài cửa đã nhìn thấy thân ảnh câu lũ( còng), Tào bà bà vừa nhìn thấy nàng vội vẫy tay chạy tới:
- Tiểu Lê a, sao ngươi cứ thế mà đi, trên đường có xảy ra chuyện gì không?
Tiểu Lê lắc đầu, nàng nhảy xuống xe ngựa, rồi đỡ quán chủ xuống xe, quán chủ đấm đấm eo:
- Nữ oa( =đứa nhỏ) này cũng rất có nhãn lực.
Tào bà bà nói:
- Tiểu Lê là nữ oa tốt nhất mà ta sống nửa đời mới gặp được.
Nói xong, Tào bà bà nhìn nàng, thấy nàng bình yên vô sự mới yên tâm, nói:
- Sáng nay ta đi tìm ngươi, mới biết ngươi đã sớm xuất phát.
Nói xong, nếp nhăn trên mặt khẽ giật giật, như có như không mà phỉ nhổ:
- Gì mà Bạch Tiêu, nghe ngươi một mình ra cửa, cái gì cũng không nói. Loại lòng lang dạ sói như vậy, ngươi còn cứu làm gì?
Tô Mã sốt ruột múa tay, Bạch Tiêu là người bệnh, dù biết nàng một mình ra ngoài thì hắn cũng không thể làm gì, có lẽ hiện tại đang phát bệnh đến nổi không thể rời khỏi giường.
Chỉ là nàng múa tay vừa nhanh lại vừa vội, Tào bà bà nhìn không rõ lắm, đẩy nàng rồi nói:
- Được rồi được rồi, ta già cả mắt mờ nhìn không hiểu ngươi "nói" cái gì, nếu đã tìm được đại phu mau vào nhà đi.
Đi vào căn nhà gỗ, Tiểu Lê cẩn thận đỡ tay quán chủ dẫn vào trong, nàng nhìn vào trong nhà, lại không thấy Bách Lý Kiêu đâu. Nhà gỗ trống rỗng, chỉ có màn che trước cửa sổ hơi phiêu đãng.
Nàng quýnh lên, xoay người chạy ra ngoài, lại không kịp phòng bị đột nhiên đâm vào lòng ngực một người, nàng xoa xoa mũi, ngửi được mùi máu tươi.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bách Lý Kiêu đang nhìn nàng.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy khí thế trên người đối phương không đúng, như là chảy qua biển máu, bước qua cốt sơn( núi xương), rõ ràng đôi tay huyết tinh vẫn che dấu được thô bạo, năm tháng an tĩnh ẩn nhẫn.
Nàng hơi cúi đầu, liền nhìn thấy cổ tay áo của hắn có vệt đỏ.
- Ngươi đã trở về, không có chuyện gì là tốt rồi.
Tô Mã lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua quán chủ, liền nhớ tới chính sự, vội kéo Bách Lý Kiêu đến trước mặt quán chủ. Rồi nói cho hắn biết đây là đại phu do nàng tìm tới.
Quán chủ híp mắt nhìn nhìn, liền cả kinh:
- Ngươi không phải là vị công tử lúc ở Phái Thành đã từng tìm ta xem bệnh sao?
Bách Lý Kiêu không hề kinh ngạc:
- Quán chủ, hạnh ngộ.
Quán chủ híp mắt:
- Lần trước nội thương chưa lành, lúc này lại thêm vết thương. Nếu đã là duyên phận, thì để cho ta nhìn xem.
Hắn bắt mạch cho Bách Lý Kiêu, trầm tư một lát nói:
- Vừa mới động nội công?
Thần sắc Bách Lý Kiêu không hề dao động:
- Chưa từng.
Quán chủ là đại phu, không vừa mắt nhất là người có thương tích lại không chịu coi trọng thân thể, hắn hừ một tiếng:
- Ngươi có thể giấu được ta? Mạch tượng của ngươi chứng minh vừa rồi ngươi mới động thủ, đã là người có thương tích, sao không nằm trên giường nghỉ ngơi? Sao phải mạo hiểm tự tiện động võ?
Bách Lý Kiêu nhấp môi, không nói.
Tiểu Lê kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía lẵng hoa. Bên trong có một thanh phiến, nàng suy tính thời gian, lại nghĩ trên người hắn có mùi máu tươi, chẳng lẽ là...
Nàng giật mình, hoảng hốt.
Quán chủ bắt mạch nửa ngày, dặn Tiểu Lê cẩn thận chăm sóc, sau một lúc lâu, hắn nói:
- Nội lực thác loạn, này không phải vì bị thương. Cơn đau do bệnh ta còn có thể giảm bớt, còn về võ công, cần cao nhân chỉ điểm.
Tiểu Lê có chút kinh hoảng nhìn về phía Bách Lý Kiêu, đối phương phản ứng rất bình đạm, giống như không phải nói hắn. Hắn khô cằn nói hai chữ:
- Đa tạ.
Tiểu Lê sốt ruột lôi kéo tay áo của quán chủ, hỏi hắn không có biện pháp nào trị tận gốc sao? Quán chủ vẫy vẫy tay:
- Vấn đề này lão phu cũng không thể ra sức. Nếu bạch công có sư phó không ngại đi hỏi hắn một chút. Thuật nghiệp hữu chuyên công, giang hồ nhân sĩ còn hiểu biết nhiều hơn đại phu.
( Yul: "thuật nghiệp hữu chuyên công" nghĩa là ai cũng có chuyên môn của mình.)
Ánh mắt Bách Lý Kiêu hơi lóe:
- Tại hạ ghi nhớ.
Quán chủ viết xuống phương thuốc. Tiểu Lê vẻ mặt sầu bi, nhưng cũng không quên lúc tiễn hắn đi, đưa ngân lượng rồi chủ động tặng một ít thức ăn.
Quán chủ xách theo một bao đồ vật, híp mắt cười cười:
- Vẫn là tiểu nha đầu tinh ý, lần trước ta chữa thương cho tiểu tử này, hắn không nói một tiếng liền đi, ngay cả tiền dược cũng không lưu lại.
Tiểu Lê:
- ...
Bách Lý Kiêu đang đứng bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy đột nhiên mở mắt:
- Quán chủ có thấy thỏi vàng trên bàn?
- Vàng?
Quán chủ lắc lắc tay áo:
- Lão phu ngay cả bạc cũng không thấy.
Bách Lý Kiêu nhíu mày, như nhớ tới gì đó, ánh mắt mãnh liệt.
Tiểu Lê tiễn quán chủ ra cửa, nhờ Cát đại thúc đưa hắn ra khỏi núi, xong hết mới về phòng.
Trở lại trong phòng, nàng nhìn sắc trời. Mặt trời sắp lặn, hoa cỏ trên bàn đã bị nhuộm thành màu cam, Bách Lý Kiêu rũ mi, đáy mắt như có lãnh quang dao động.
Nàng cẩn thận nhìn hắn một cái, sau đó từ trong rổ móc ra thanh phiến, quơ quơ trước mặt hắn, không tiếng động nói hai chữ:
"Cảm ơn.”
Bách Lý Kiêu hồi phục tinh thần, hắn không tiếp thanh phiến.
Tiểu Lê ngồi bên cạnh hắn:
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta."
Bách Lý Kiêu quay đầu đi:
- Không phải ta.
Tiểu Lê:
" Chính là ngươi..."
Nàng nhìn sắc mặt Bách Lý Kiêu vẫn lạnh nhạt, nàng xoay đầu hắn lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, chậm rãi há mồm để đối phương có thể thấy rõ lời nàng nói:
"Chính là ngươi, ta biết."
Hoàng hôn buông xuống, cặp mắt kia liễm diễm ướt át, vừa bướng bỉnh lại vừa mang theo ấm áp.
"Chính là ngươi, vừa rồi đã cứu ta. Dù trọng thương chưa lành, đại phu đã nói!”
Sau một lúc lâu, hắn giống như từ bỏ, chỉ phải nói:
- Thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Có thể thấy Bạch Tiêu từ bỏ chống cự, đúng là hiếm thấy. Tiểu Lê bật cười, trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn đình trệ.
Tiếng cười cùng tiếng chuông trên cửa quấn quanh bên nhau, rất dễ nghe.
Bách Lý Kiêu ngẩng đầu, gương mặt không có huyết sắc giống như bị hoàng hôn nhiễm đỏ.
Hắn tiếp nhận thanh phiến, nhìn Tiểu Lê đang tươi cười, nàng cười dưới ánh hoàng hôn giống như thủy triều liễm diễm, đầy ấm áp.
Vào đêm, Bách Lí Kiêu uống dược xong, tuy thân thể giảm bớt rét lạnh, nhưng đêm khuya rét lạnh úp tới, khiến hắn bừng tỉnh.
Hắn giương mắt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, gió đêm lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ có thanh âm Trục Địa phun mũi, hắn không nghe thấy tiếng hít thở trong phòng.
Sắc mặt khẽ biến đổi, kéo ra rèm cửa, nhìn trên giường không có bóng người. Xoay người ra cửa, Trục Địa nhìn thấy hắn hí vang một tiếng, vui sướng đá đạp chân, mang theo hắn đi về phía trước.
Đi đến sau núi, có một hẻm núi, vừa đủ thông qua một người một ngựa. Hai người xuyên qua khe hở, liễu ám hoa minh, ẩn nghe tiếng nước.
Lại đi về phía trước, thấy bên bờ sông có một kiện y phục màu hoàng sa được đặt chỉnh tề.
Hắn dừng lại bước chân, nghe tiếng nước bên trong, lại nghe thanh âm nữ nhân nhẹ giọng ngâm nga.
Loáng thoáng, đứt quãng, như gió đêm, lặng yên không một tiếng động mà quấn quanh ở trong lòng.
Một đám sơn tặc như chó săn bị lẫn vào hùng sư, hai mắt nhìn nhau, thần hồn nát thần tính. Có một người đi đến vách núi cẩn thận nhổ xuống thanh phiến, run run nói:
- Lão đại, đây là một thanh phiến, cây quạt?
Cây quạt? Một thanh quạt lại có thể cắt đứt một cây đao?
Công lực cao siêu đến cỡ nào?
Một giọt mồ hôi rơi xuống, tên thủ lĩnh nhặt trường đao trên mặt đất, nhìn chung quanh:
- Là ai? Có gan ra đây đấu cùng lão tử, không cần dấu đầu hở đuôi!
Hắn nói có vẻ kiêu ngạo, ngữ khí thì nơm nớp lo sợ, khiến người nghe muốn bật cười.
Tiểu Lê nhịn không được nhếch môi một cái, gió nhẹ phất qua, mảnh khăn che cổ khẽ lay, giống như thúy liễu trong gió, chà chiết nhân tâm.
Chỉ là vệt đỏ trên cổ rất đáng chú ý, vừa vặn bị một tên sơn tặc nhìn thấy, liền quát lên:
- Lão đại, nữ nhân này có chủ!
Thủ lĩnh thổ phỉ cả kinh, kéo Tiểu Lê lại gần, thấy trên cổ nàng có vệt đỏ, đôi mắt đỏ lên:
- Khốn khiếp, đúng là có chủ!
Có chủ? Tiểu Lê mê mang nhìn hắn, thủ lĩnh thổ phỉ đưa thanh phiến đến trước mặt nàng:
- Này có phải là vật của người thân mật với ngươi?
Thanh phiến này toàn thân tuyết trắng, không hề trang trí, lại như lưỡi dao tản ra huyết tinh.
Thanh phiến như vậy trên đời này không biết có bao nhiêu cái, sao nàng có thể nhận ra?
Huống chi nàng nào có người thân mật...
- Lão đại, nữ nhân này đỏ mặt, nhất định nàng nhận ra.
Thủ lĩnh thổ phỉ phỉ nhổ:
- Thật đen đủi!
Hắn thấy nàng nhu nhược, nghĩ có thể đem nàng về làm áp trại phu nhân, không ngờ có người nhanh chân đến trước, người này lại là võ lâm cao thủ!
Hắn đẩy Tiểu Lê qua một bên, đem thanh phiến ném lên người nàng:
- Nhìn cái gì mà nhìn! Đi mau.
Thấy đám người thổ phỉ cuốn gió rời đi, Tiểu Lê có chút thất thần. Này, này đã giải quyết xong? Một đám sơn tặc lại bị một thanh phiến dọa chạy?
Nàng nào biết đám sơn tặc này có thể luôn luôn thuận lợi, không chỉ dựa vào vô tình cùng hung ác, mà còn phải biết cẩn thận thời thế. Chỉ một thanh phiến đã có thể chặt đứt đại đao nhập sâu vách đá đến ba phần, người này không phải sơn tặc như bọn họ là có thể đối phó.
Tiểu Lê nhặt thanh phiến trên mặt đất, phủi phủi bụi cát, sau đó nhón chân nhìn nhìn. Tứ phía trừ huyền nhai vách đá, chỉ có cây xanh hoa điểu, không còn ai khác.
Nàng khẽ hé miệng cũng không có âm thanh phát ra, thôi, đi đường quan trọng. Bạch Tiêu còn ở nhà chờ nàng.
Đi một lúc lâu mới vào ngoại ô, nơi này mới rải rác xuất hiện vài người đi đường.
Phía chân trời sáng sủa, nơi xa có một quán trà, hương trà thanh u, có chim chóc bay lượn một vòng, nhẹ nhàng đậu trên vai nàng:
"Tô Mã, đã đến."
Chim chóc nói nhỏ bên tai nàng.
Tiểu Lê...Sau khi Tô Mã nghe xong, vẻ mặt khẽ biến đổi, lông mày đôi mắt không còn lãnh đạm. Nàng xoay xoay cổ, giãn gân cốt, không hề hình tượng dựa vào thân cây:
- Rốt cuộc tới rồi, mau để ta nghỉ một chút.
Thiên Đạo than:
- Cần gì phải tốn công khổ cực như vậy, để ta biến ra cho rồi.
Tô Mã hận không thể tốc váy quạt gió, lại ngại người khác nhìn thấy chỉ có thể đưa tay lau mồ hôi. Mấy ngày nay không nói lời nào giọng nói có chút khàn khàn:
- Không được, ngươi đừng xem thường hắn. Hiện tại hắn đối với ta không có bao nhiêu yêu thích. Lui một bước mà nói, dù hắn thương tiếc ta, chỉ cần ta lộ ra dấu vết, hắn sẽ không do dự lập tức giết ta.
Thiên Đạo thở dài:
- Gánh nặng đường xa.
Nói xong, con chim nhỏ nhảy lên đầu nàng, đôi mắt nhỏ chớp chớp:
- Nếu như thế, sao không để hắn ốm đau trên giường, dễ bề khống chế?
Tô Mã vừa định nói chuyện, trước mắt đột nhiên hiện lên một đôi đồng tử đỏ đậm, nàng nhấp môi cười nói:
- Hắn vốn đa nghi, sao ta có thể mạo hiểm?
Nói xong, nàng xua tay đuổi chim chóc đi, nàng nhíu mày nói:
- Chớ quấy nhiễu ta, ta phải đi tìm đại phu cho hắn. Bạch Tiêu bệnh tình nghiêm trọng như thế, sao tốt lên được?
Thiên Đạo bị nàng phất tay xém té xuống đất, tuy tâm tính kiên định cũng nhịn không được oán giận:
- Vô tình như thế, ma quỷ cũng không bằng ngươi!
________________________________
Tiểu Lê đi theo đám người tới Biện Thành. Nơi này cách Khê Thủy thôn không xa, địa phương cũng không lớn, là trung tâm giao lưu buôn bán giữa các thôn xóm phụ cận. Trên đường có không ít đại tiểu nương tử vào thành mua sắm, họ đi từng cụm từng đoàn. Chỉ có nàng lẻ loi một mình, bộ dạng thanh tú nhu nhược, khiến người khác chú ý vài lần.
Nàng tới nơi này tìm người trị bệnh. Vì nàng biết bệnh tình của Bách Lý Kiêu không phải đơn giản như vậy. Hắn không chỉ bị nội thương, mà nội lực còn ra sinh ra đường rẽ.
Chỉ là ở đây thâm sơn cùng cốc, biết chạy đi đâu tìm cao thủ chữa thương cho hắn, chỉ có thể tìm một đại phu có y thuật cao minh tạm thời giảm bớt thương thế.
Nàng ở trong thành loay xoay nửa ngày, tìm được đại phu cũng không đáng tin cậy, nghe nàng nhắc tới thương thế, cảm thấy ứng phó không được liền cự tuyệt.
Nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, nàng vẫn chưa tìm được đại phu, gấp đến độ trên trán đầy mồ hôi.
Đang lúc nhụt chí, vừa vặn, nhìn thấy một đại phu đang ôm y rương, cầm cờ làm nghề y chậm rì rì đi ở phía trước. Nàng tập trung nhìn, này không phải là quán chủ lần trước ở Phái Thành xem bệnh cho Bách Lý Kiêu sao?
Nàng vui vẻ, vội giữ chặt đối phương, nàng viết mấy hàng tự mới khiến đối phương hiểu: "ở Khê Thủy thôn có một người bị trọng thương."
Quán chủ vuốt chòm râu, híp mắt nói:
- Lúc trước ta từng tiếp xúc với một người, nguyên nhân bệnh cùng người ngươi nói cũng có chút tương tự. Được rồi, tương ngộ tức là có duyên, lão phu đi theo ngươi một chuyến.
Tiểu Lê vui vô cùng, thấy quán chủ tuổi cao, nếu đi đường núi chỉ sợ thân thể không chịu nổi, vì thế nàng mướn một chiếc xe ngựa, hai người xóc nảy trở về Khê Thủy thôn.
Không đợi nàng về đến nhà, xa xa ngoài cửa đã nhìn thấy thân ảnh câu lũ( còng), Tào bà bà vừa nhìn thấy nàng vội vẫy tay chạy tới:
- Tiểu Lê a, sao ngươi cứ thế mà đi, trên đường có xảy ra chuyện gì không?
Tiểu Lê lắc đầu, nàng nhảy xuống xe ngựa, rồi đỡ quán chủ xuống xe, quán chủ đấm đấm eo:
- Nữ oa( =đứa nhỏ) này cũng rất có nhãn lực.
Tào bà bà nói:
- Tiểu Lê là nữ oa tốt nhất mà ta sống nửa đời mới gặp được.
Nói xong, Tào bà bà nhìn nàng, thấy nàng bình yên vô sự mới yên tâm, nói:
- Sáng nay ta đi tìm ngươi, mới biết ngươi đã sớm xuất phát.
Nói xong, nếp nhăn trên mặt khẽ giật giật, như có như không mà phỉ nhổ:
- Gì mà Bạch Tiêu, nghe ngươi một mình ra cửa, cái gì cũng không nói. Loại lòng lang dạ sói như vậy, ngươi còn cứu làm gì?
Tô Mã sốt ruột múa tay, Bạch Tiêu là người bệnh, dù biết nàng một mình ra ngoài thì hắn cũng không thể làm gì, có lẽ hiện tại đang phát bệnh đến nổi không thể rời khỏi giường.
Chỉ là nàng múa tay vừa nhanh lại vừa vội, Tào bà bà nhìn không rõ lắm, đẩy nàng rồi nói:
- Được rồi được rồi, ta già cả mắt mờ nhìn không hiểu ngươi "nói" cái gì, nếu đã tìm được đại phu mau vào nhà đi.
Đi vào căn nhà gỗ, Tiểu Lê cẩn thận đỡ tay quán chủ dẫn vào trong, nàng nhìn vào trong nhà, lại không thấy Bách Lý Kiêu đâu. Nhà gỗ trống rỗng, chỉ có màn che trước cửa sổ hơi phiêu đãng.
Nàng quýnh lên, xoay người chạy ra ngoài, lại không kịp phòng bị đột nhiên đâm vào lòng ngực một người, nàng xoa xoa mũi, ngửi được mùi máu tươi.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bách Lý Kiêu đang nhìn nàng.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy khí thế trên người đối phương không đúng, như là chảy qua biển máu, bước qua cốt sơn( núi xương), rõ ràng đôi tay huyết tinh vẫn che dấu được thô bạo, năm tháng an tĩnh ẩn nhẫn.
Nàng hơi cúi đầu, liền nhìn thấy cổ tay áo của hắn có vệt đỏ.
- Ngươi đã trở về, không có chuyện gì là tốt rồi.
Tô Mã lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua quán chủ, liền nhớ tới chính sự, vội kéo Bách Lý Kiêu đến trước mặt quán chủ. Rồi nói cho hắn biết đây là đại phu do nàng tìm tới.
Quán chủ híp mắt nhìn nhìn, liền cả kinh:
- Ngươi không phải là vị công tử lúc ở Phái Thành đã từng tìm ta xem bệnh sao?
Bách Lý Kiêu không hề kinh ngạc:
- Quán chủ, hạnh ngộ.
Quán chủ híp mắt:
- Lần trước nội thương chưa lành, lúc này lại thêm vết thương. Nếu đã là duyên phận, thì để cho ta nhìn xem.
Hắn bắt mạch cho Bách Lý Kiêu, trầm tư một lát nói:
- Vừa mới động nội công?
Thần sắc Bách Lý Kiêu không hề dao động:
- Chưa từng.
Quán chủ là đại phu, không vừa mắt nhất là người có thương tích lại không chịu coi trọng thân thể, hắn hừ một tiếng:
- Ngươi có thể giấu được ta? Mạch tượng của ngươi chứng minh vừa rồi ngươi mới động thủ, đã là người có thương tích, sao không nằm trên giường nghỉ ngơi? Sao phải mạo hiểm tự tiện động võ?
Bách Lý Kiêu nhấp môi, không nói.
Tiểu Lê kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía lẵng hoa. Bên trong có một thanh phiến, nàng suy tính thời gian, lại nghĩ trên người hắn có mùi máu tươi, chẳng lẽ là...
Nàng giật mình, hoảng hốt.
Quán chủ bắt mạch nửa ngày, dặn Tiểu Lê cẩn thận chăm sóc, sau một lúc lâu, hắn nói:
- Nội lực thác loạn, này không phải vì bị thương. Cơn đau do bệnh ta còn có thể giảm bớt, còn về võ công, cần cao nhân chỉ điểm.
Tiểu Lê có chút kinh hoảng nhìn về phía Bách Lý Kiêu, đối phương phản ứng rất bình đạm, giống như không phải nói hắn. Hắn khô cằn nói hai chữ:
- Đa tạ.
Tiểu Lê sốt ruột lôi kéo tay áo của quán chủ, hỏi hắn không có biện pháp nào trị tận gốc sao? Quán chủ vẫy vẫy tay:
- Vấn đề này lão phu cũng không thể ra sức. Nếu bạch công có sư phó không ngại đi hỏi hắn một chút. Thuật nghiệp hữu chuyên công, giang hồ nhân sĩ còn hiểu biết nhiều hơn đại phu.
( Yul: "thuật nghiệp hữu chuyên công" nghĩa là ai cũng có chuyên môn của mình.)
Ánh mắt Bách Lý Kiêu hơi lóe:
- Tại hạ ghi nhớ.
Quán chủ viết xuống phương thuốc. Tiểu Lê vẻ mặt sầu bi, nhưng cũng không quên lúc tiễn hắn đi, đưa ngân lượng rồi chủ động tặng một ít thức ăn.
Quán chủ xách theo một bao đồ vật, híp mắt cười cười:
- Vẫn là tiểu nha đầu tinh ý, lần trước ta chữa thương cho tiểu tử này, hắn không nói một tiếng liền đi, ngay cả tiền dược cũng không lưu lại.
Tiểu Lê:
- ...
Bách Lý Kiêu đang đứng bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy đột nhiên mở mắt:
- Quán chủ có thấy thỏi vàng trên bàn?
- Vàng?
Quán chủ lắc lắc tay áo:
- Lão phu ngay cả bạc cũng không thấy.
Bách Lý Kiêu nhíu mày, như nhớ tới gì đó, ánh mắt mãnh liệt.
Tiểu Lê tiễn quán chủ ra cửa, nhờ Cát đại thúc đưa hắn ra khỏi núi, xong hết mới về phòng.
Trở lại trong phòng, nàng nhìn sắc trời. Mặt trời sắp lặn, hoa cỏ trên bàn đã bị nhuộm thành màu cam, Bách Lý Kiêu rũ mi, đáy mắt như có lãnh quang dao động.
Nàng cẩn thận nhìn hắn một cái, sau đó từ trong rổ móc ra thanh phiến, quơ quơ trước mặt hắn, không tiếng động nói hai chữ:
"Cảm ơn.”
Bách Lý Kiêu hồi phục tinh thần, hắn không tiếp thanh phiến.
Tiểu Lê ngồi bên cạnh hắn:
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta."
Bách Lý Kiêu quay đầu đi:
- Không phải ta.
Tiểu Lê:
" Chính là ngươi..."
Nàng nhìn sắc mặt Bách Lý Kiêu vẫn lạnh nhạt, nàng xoay đầu hắn lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, chậm rãi há mồm để đối phương có thể thấy rõ lời nàng nói:
"Chính là ngươi, ta biết."
Hoàng hôn buông xuống, cặp mắt kia liễm diễm ướt át, vừa bướng bỉnh lại vừa mang theo ấm áp.
"Chính là ngươi, vừa rồi đã cứu ta. Dù trọng thương chưa lành, đại phu đã nói!”
Sau một lúc lâu, hắn giống như từ bỏ, chỉ phải nói:
- Thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Có thể thấy Bạch Tiêu từ bỏ chống cự, đúng là hiếm thấy. Tiểu Lê bật cười, trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn đình trệ.
Tiếng cười cùng tiếng chuông trên cửa quấn quanh bên nhau, rất dễ nghe.
Bách Lý Kiêu ngẩng đầu, gương mặt không có huyết sắc giống như bị hoàng hôn nhiễm đỏ.
Hắn tiếp nhận thanh phiến, nhìn Tiểu Lê đang tươi cười, nàng cười dưới ánh hoàng hôn giống như thủy triều liễm diễm, đầy ấm áp.
Vào đêm, Bách Lí Kiêu uống dược xong, tuy thân thể giảm bớt rét lạnh, nhưng đêm khuya rét lạnh úp tới, khiến hắn bừng tỉnh.
Hắn giương mắt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, gió đêm lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ có thanh âm Trục Địa phun mũi, hắn không nghe thấy tiếng hít thở trong phòng.
Sắc mặt khẽ biến đổi, kéo ra rèm cửa, nhìn trên giường không có bóng người. Xoay người ra cửa, Trục Địa nhìn thấy hắn hí vang một tiếng, vui sướng đá đạp chân, mang theo hắn đi về phía trước.
Đi đến sau núi, có một hẻm núi, vừa đủ thông qua một người một ngựa. Hai người xuyên qua khe hở, liễu ám hoa minh, ẩn nghe tiếng nước.
Lại đi về phía trước, thấy bên bờ sông có một kiện y phục màu hoàng sa được đặt chỉnh tề.
Hắn dừng lại bước chân, nghe tiếng nước bên trong, lại nghe thanh âm nữ nhân nhẹ giọng ngâm nga.
Loáng thoáng, đứt quãng, như gió đêm, lặng yên không một tiếng động mà quấn quanh ở trong lòng.
Bình luận facebook