Tần Lạc Y ngước mắt nhìn Hoàng hậu Thuật Luật Bình rồi thản nhiên mở miệng: “Ta không thể chắc chắn có thể chữa khỏi, nhưng ta bảo đảm là nếu Hoàng thượng không chữa trị sẽ mất mạng!”
Ánh mắt không tự ti cũng không kiêu ngạo, như cây phất trần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Khởi bẩm Hoàng hậu, chén thuốc cho Hoàng thượng đã chuẩn bị xong!” Ngự y tiến lên nói.
“Chén thuốc đó không giúp nhiều đối với bệnh tình của Hoàng thượng.” Trong giọng nói của Tần Lạc2Y nghe không ra một chút tình cảm.
Ba vị ngự y kinh ngạc, trên mặt cũng lộ ra tâm tình bất mãn, con nhóc này thì biết cái gì!
Ánh mắt Tần Lạc Y đảo qua ba vị ngự y. Nàng vén váy áo, đi thẳng về phía Da Luật A Bảo Cơ trên đại điện.
Chỉ thấy Da Luật A Bảo Cơ dựa vào trên ghế không còn sức lực, trên đầu truyền đến đau nhức như cũ khiến lông mày hắn nhíu chặt lại.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, môi run nhè5nhẹ, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, người đàn ông vốn khỏe khoắn hiện tại đã trở nên yếu ớt không chịu được.
Tần Lạc Y nhìn Da Luật A Bảo Cơ trên ghế, thế nhưng trong lòng kinh ngạc mình không hề có chút vui vẻ, lẽ nào cái chỉ có cái tên Da Luật Ngạn Thác diệt nước mình kia mới có thể khiến cho nàng hận? Nếu lúc này Da Luật Ngạn Thác thành ra cái dạng này, bản thân có thể động lòng trắc ẩn hay không?
Một tiếng6than nhẹ theo đôi môi đỏ mọng bật ra, Tần Lạc Y lắc lắc đầu, không cho phép mình lại có ý nghĩ khác, dân chúng Bột Hải bị nô dịch còn đang chờ mình cứu trợ.
Nàng đem đầu ngón tay nhẹ nhàng để trên kinh lạc (1) ở cổ tay của Da Luật A Bảo Cơ, bình tâm tiến hành bắt mạch.
(1) kinh lạc: đường khí huyết vận hành trong cơ thể
Một lát sau, nàng đưa tay tìm đến gáy Da Luật A Bảo Cơ cái gáy chỗ, hơi ấn5xuống…
“A…” Da Luật A Bảo Cơ phát ra một tiếng đau đớn, trên trán mồ hôi lại tăng thêm một tầng.
“To gan, ngươi đang làm cái gì? Tại sao lại làm cho Hoàng thượng đau đớn như thế!” Một vị ngự y vội vàng tiến lên nói.
Hắn thật sự không nghĩ ra, Hoàng hậu vì sao có thể tín nhiệm một con nhóc như vậy, tuy nói nàng là người của Đông Lâm Vương phủ, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn là người của nước Bột Hải, cho dù nàng3y thuật cao minh, Hoa Đà (2) tái thế, cũng không thể nào toàn tâm toàn ý cứu giúp kẻ thù của mình.
(2) Hoa Đà (145-208) là một vị lương y nổi tiếng thời Đông Hán, được xem như thần y, là một trong những ông tổ của Đông Y.
Đôi mi thanh tú của Tần Lạc Y hơi nhíu lại, nàng thật sự chán ghét cái giọng a dua này.
“Thân là ngự y, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý “Thông tắc bất thống, thống tắc bất thông” (3) sao?” Giọng nói Tần Lạc Y trong trẻo nhưng lạnh như băng, cũng không thèm nhìn tới vị ngự y này mà nói.
(3) “Thông tắc bất thống, thống tắc bất thông”: một trong các tiêu chí nằm lòng của ngành y học cổ truyền, ý bảo: hễ thông thoáng thì không đau, đã đau thì nơi nào đó ắt hẳn bị nghẽn
“Những người khác không được quấy rầy Tần cô nương chẩn đoán!” Hoàng hậu chậm rãi mở miệng nói.
Tuy rằng nàng không biết Tần Lạc Y cố ý hay không, nhưng nàng tin tưởng Tần Lạc Y hẳn là sẽ không đem tính mạng của dân chúng Bột Hại ra đùa giỡn, hơn nữa, nàng bây giờ còn là người của Đông Lâm Vương phủ, Đông Lâm Vương coi trọng nàng, hẳn là nên tín nhiệm.
Sau khi ngón tay Tần Lạc Y ấn vài cái vào huyệt đạo, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, quả nhiên là giống như nàng hoài nghi.
“Hoàng hậu, hiện tại Hoàng thượng cần một bầu không khí trong lành, nơi có dòng nước, xin người đem Hoàng thượng đến chỗ đó!” Tần Lạc Y buông tay Da Luật A Bảo Cơ, bình tĩnh nói.
“Nhưng mà, chỉ cần vừa đụng tới Hoàng thượng, ngài sẽ đau đớn không chịu nổi, làm sao…” Một vị tướng nói.
“Yên tâm đi, hiện tại sẽ không xuất hiện tình huống như vậy!” Tần Lạc Y nói.
“Được, người đâu, đỡ Hoàng thượng đến hoa viên!” Hoàng hậu vội vàng ra lệnh.
“Còn có… Hoàng hậu, xin cho người chuẩn bị kim châm, đàn cổ và đàn hương tốt nhất!” Tần Lạc Y bổ sung.
Chúng quần thần trên đại điện ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ thật sự không hiểu, bệnh tình của Hoàng thượng bệnh tình có quan hệ gì với mấy thứ này.
Trong mắt Hoàng hậu cũng hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng thấy vẻ mặt Tần Lạc Y không giống đùa giỡn, liền đáp ứng yêu cầu của nàng.
Bình luận facebook