Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Hắn từ trên cao nhìn xuống, điệu bộ như một vị hung sư vấn tội.
Phong Phi Vân nói:
- Ta có tội gì?
- Hừ! Nghiệp chương chính là nghiệp chướng, bây giờ liền quỳ gối nhận lỗi trước mặt Tứ tiểu thư đi, sau đó theo chúng ta trở về tông tộc từ đường chịu gia pháp trừng trị, hoặc là còn có thể giữa được một mạng.
Trên mặt vị trưởng lão kia lãnh sắc như đao, trong mắt có sát ý ẩn hiện, một tiểu bối vậy mà thấy hắn lại không chịu quỳ xuống, lại còn ngạo mạn như vậy, để lại mạng sống của hắn, chính là giúp hắn tăng cao sự kiêu ngạo.
Nếu không phải trước khi tới đây, bọn họ cũng đã nhận được mệnh lệnh không được đem tên nghiệp chướng này đánh chết, chỉ sợ hắn đã sớm xuất thủ, đem Phong Phi Vân xé thành hai nửa.
Khóe miệng Phong Phi Vân nhếch lên, cảm thấy buồn cười, nói:
- Muốn ta quỳ gối trước nàng ta, ha ha ha, thực sự là chuyện cười, phải lạy thì chính là các ngươi lạy đi chứ. Muốn đánh muốn giết, cứ đến đây đi.
Lúc Phong Phi Vân quyết đinh đánh chết Phong Tùy Vũ, cũng chưa có nghĩ đến việc muốn trở về Phong gia, từ nay về sau hắn cũng không còn là người của Phong gia!
Hôm nay, cho dù chết ở Tử Tiêu phủ thành, vậy cũng không oán không hối hận.
Ầm!
Phong Phi Vân đứng thẳng nổi bật, đứng ở trên đỉnh cổ thành màu xanh xám tro, chân đạp phong hỏa đài, cầm trong tay vô địch thiền trượng cắm ở trước mặt, coi thường mọi người.
- Mấy vị trưởng lão không cần xuất thủ, Phong Lăng Cơ ta liền có thể đối phó tên tiểu tạp chủng không biết trời cao đất dày này.
Phong Lăng Cơ chính là đại ca đời thứ năm của đời thứ năm Phong gia, thiên phú cực đỉnh, tính tình trầm ổn, được cao tằng Phong gia xem trọng, rất nhiều người cũng ngầm thừa nhận hắn chính là vị chủ nhân tương lai của Phong gia.
Năm vị trưởng lão đều âm thầm gật đầu, nếu để cho bọn họ xuất thủ đối phó Phong Phi Vân, truyền đi chính là ỷ lớn hiếp nhỏ, đối với danh tiếng trong giới tu tiên của bọn họ cũng cực kỳ bất lợi, nhưng mà do Phong Lăng Cơ xuất thủ giúp đỡ thì hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ chính là giao thủ ngang hàng, sau khi hành quyết Phong Phi Vân, sẽ không rước lấy lời ong tiếng ve, hơn nữa còn có thể làm ọi người càng thêm phần coi trọng vị chủ nhân tương lai tạo thế của Phong gia.
Quả thực chính là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Tu vi Phong Lăng Cơ khá tốt, đã đạt đến thần cơ trung kỳ, so với Phong Đào và Phong Tuyệt cũng cao hơn một tiểu cảnh giới, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối phó Phong Phi Vân cũng không phải là việc khó.
- Phong Lăng Cơ, dụng xuất ra Phù đồ kiếm trận đại thừa mà ngươi đã khổ tu tám năm đi.
Một vị trưởng lão đối với hắn cười gật đầu.
- Vâng!
Phong Lăng Cơ giấu trong người bốn chuôi trường kiếm, mỗi một chuôi đều là cấp bậc bảo khí, đều là dùng hàn thiết trăm năm chế tạo, có thể dễ dàng trảm phá thiết tường dày hai thước.
Trên kiếm phong có hàn khí bốc lên, có một tần linh mang nhàn nhạt bao quanh bốn chuôi kiếm, biến thành một tòa kiếm trận đơn giản.
Lúc này Phong Phi Vân cũng đã cùng địa thế giáp nhau, khí thế trên người hùng vĩ mà mênh mông cuồn cuộn, chủ động xuất thủ, vô địch thiền trượng trong tay rộ lên từng tiếng leng keng.
Hai người đều là nhân vật tuyệt đỉnh, chiến ý ngưng tụ ra khí tượng, bá đạo phi thường.
Ầm!
Trong cơ thể Phong Lăng Cơ xuyên tới một tiếng hổ gầm, thanh âm gào thét chấn động tường thành, một đạo quang hoa màu trắng từ trên lưng của hắn dâng lên, hình dáng giống như một con hổ màu trắng vậy, bộ lông trên người không nhuốm bụi trần, con mắt to lớn như nắm đấm đen nhánh vô cùng, mang theo hung mang.
Cự hổ bạch sắc chính là trầm hãm khí tượng đăng vân mà lên, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Phong Lăng Cơ, có uy năng cải thiên hoán địa.
Nhất hổ đằng vân chi khí!
Từ lúc Phong Phi Vân ở Tiềm Long biệt việt xem vận khí thì đã thấy qua, biết trong con cháu Phong gia có người có được khí tượng như vậy, nhưng mà không ngờ tới người này lại chính là Phong Lăng Cơ.
Ngao!
Khí tượng tuy là chỉ có quan khí sĩ mới có thể thấy được, nhưng mà uy lực ẩn chứa trong đó lại không gì sánh kịp, chỉ cần là người đang ở trong cuộc chiến đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Bốn chuôi chiến kiếm bỗng nhiên tăng vọt uy lực, đan vào nhau giống như bốn con giao long, tiếng sấm gió bão táp khiếp sợ giăng đầy trời, cổ tường thành kiên cố dày chín trượng cũng bị chém nát một góc, có một mảng lớn tường thành đổ sụp xuống, vô số cự thạch bị kiếm khí hất bay.
- Là Nhất hổ đằng vân chi khí, trên người Phong Lăng Cơ vậy mà mang theo khí tượng, thảo nào cường hãn như vậy.
Một vị lão tu sĩ biết được quan khí, đem bạch hổ thần vân sừng sững trên bầu trời mênh mông nhìn ra được, trong lòng có chút chấn động.
Người bên cạnh không hiểu được, nói:
- Khí tượng chỉ có tồn tại ở trên người của tuyệt đỉnh thiên tài, Nhất hổ đằng vân chi khí bá đạo hung mãnh, cùng với tính cách ổn định trưởng thành của Phong Lăng Cơ có phần không hợp.
- Phong Lăng Cơ sắc sảo cực thâm, lòng có mãnh hổ chi khí, chẳng qua là người ngoài không nhìn ra được. Cái này cũng là do Phong Phi Vân lại có thể khiến cho Phong Lăng Cơ sử dụng khí tượng, xem ra cũng là một vị tài tuấn nghịch thiên, nếu hắn không phải là con của yêu ma, e rằng sẽ được Phong gia trọng điểm bồi dưỡng. Ơ, cái gì vậy? Trong thân thể của Phong Phi Vân vậy mà cũng có khí tượng trùng xuất, đây là khí tượng gì chứ?
Phong Phi Vân liền lùi lại chín bước, khoát nhiên đứng vững, trong thân thể chớp động ra tám tám sáu mươi bốn đạo quang mang, ngưng tụ thành một bức đồ quyển cổ lão, giống như một tòa vân vụ đại hải từ trong thân thể lao ra.
Long mã hà đồ!
Chính là một trong bảy bức cổ đồ trên Miểu quỷ ban chỉ - Long Mã hà đồ, bức cổ đồ này biến thành đạo niệm từ trên Miểu quỹ ban chỉ tách rời, rơi vào trong đan điền Phong Phi Vân, lúc này cuối cùng cũng đã bị khí tượng "Nhất hổ đằng vân" của Phong Lăng Cơ làm cho kinh động, chủ động từ trong cơ thể vọt ra.
Khói sóng trên thần hà mênh mông, một con long mã miệng kẹp chặt đại quy đang ngao du trên mặt nước, thanh thần quái mà linh động, đây chính là khí tượng Long Mã hà đồ, dường như muốn đem thiên thế đều bị biến đổi.
Phong Phi Vân nói:
- Ta có tội gì?
- Hừ! Nghiệp chương chính là nghiệp chướng, bây giờ liền quỳ gối nhận lỗi trước mặt Tứ tiểu thư đi, sau đó theo chúng ta trở về tông tộc từ đường chịu gia pháp trừng trị, hoặc là còn có thể giữa được một mạng.
Trên mặt vị trưởng lão kia lãnh sắc như đao, trong mắt có sát ý ẩn hiện, một tiểu bối vậy mà thấy hắn lại không chịu quỳ xuống, lại còn ngạo mạn như vậy, để lại mạng sống của hắn, chính là giúp hắn tăng cao sự kiêu ngạo.
Nếu không phải trước khi tới đây, bọn họ cũng đã nhận được mệnh lệnh không được đem tên nghiệp chướng này đánh chết, chỉ sợ hắn đã sớm xuất thủ, đem Phong Phi Vân xé thành hai nửa.
Khóe miệng Phong Phi Vân nhếch lên, cảm thấy buồn cười, nói:
- Muốn ta quỳ gối trước nàng ta, ha ha ha, thực sự là chuyện cười, phải lạy thì chính là các ngươi lạy đi chứ. Muốn đánh muốn giết, cứ đến đây đi.
Lúc Phong Phi Vân quyết đinh đánh chết Phong Tùy Vũ, cũng chưa có nghĩ đến việc muốn trở về Phong gia, từ nay về sau hắn cũng không còn là người của Phong gia!
Hôm nay, cho dù chết ở Tử Tiêu phủ thành, vậy cũng không oán không hối hận.
Ầm!
Phong Phi Vân đứng thẳng nổi bật, đứng ở trên đỉnh cổ thành màu xanh xám tro, chân đạp phong hỏa đài, cầm trong tay vô địch thiền trượng cắm ở trước mặt, coi thường mọi người.
- Mấy vị trưởng lão không cần xuất thủ, Phong Lăng Cơ ta liền có thể đối phó tên tiểu tạp chủng không biết trời cao đất dày này.
Phong Lăng Cơ chính là đại ca đời thứ năm của đời thứ năm Phong gia, thiên phú cực đỉnh, tính tình trầm ổn, được cao tằng Phong gia xem trọng, rất nhiều người cũng ngầm thừa nhận hắn chính là vị chủ nhân tương lai của Phong gia.
Năm vị trưởng lão đều âm thầm gật đầu, nếu để cho bọn họ xuất thủ đối phó Phong Phi Vân, truyền đi chính là ỷ lớn hiếp nhỏ, đối với danh tiếng trong giới tu tiên của bọn họ cũng cực kỳ bất lợi, nhưng mà do Phong Lăng Cơ xuất thủ giúp đỡ thì hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ chính là giao thủ ngang hàng, sau khi hành quyết Phong Phi Vân, sẽ không rước lấy lời ong tiếng ve, hơn nữa còn có thể làm ọi người càng thêm phần coi trọng vị chủ nhân tương lai tạo thế của Phong gia.
Quả thực chính là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Tu vi Phong Lăng Cơ khá tốt, đã đạt đến thần cơ trung kỳ, so với Phong Đào và Phong Tuyệt cũng cao hơn một tiểu cảnh giới, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối phó Phong Phi Vân cũng không phải là việc khó.
- Phong Lăng Cơ, dụng xuất ra Phù đồ kiếm trận đại thừa mà ngươi đã khổ tu tám năm đi.
Một vị trưởng lão đối với hắn cười gật đầu.
- Vâng!
Phong Lăng Cơ giấu trong người bốn chuôi trường kiếm, mỗi một chuôi đều là cấp bậc bảo khí, đều là dùng hàn thiết trăm năm chế tạo, có thể dễ dàng trảm phá thiết tường dày hai thước.
Trên kiếm phong có hàn khí bốc lên, có một tần linh mang nhàn nhạt bao quanh bốn chuôi kiếm, biến thành một tòa kiếm trận đơn giản.
Lúc này Phong Phi Vân cũng đã cùng địa thế giáp nhau, khí thế trên người hùng vĩ mà mênh mông cuồn cuộn, chủ động xuất thủ, vô địch thiền trượng trong tay rộ lên từng tiếng leng keng.
Hai người đều là nhân vật tuyệt đỉnh, chiến ý ngưng tụ ra khí tượng, bá đạo phi thường.
Ầm!
Trong cơ thể Phong Lăng Cơ xuyên tới một tiếng hổ gầm, thanh âm gào thét chấn động tường thành, một đạo quang hoa màu trắng từ trên lưng của hắn dâng lên, hình dáng giống như một con hổ màu trắng vậy, bộ lông trên người không nhuốm bụi trần, con mắt to lớn như nắm đấm đen nhánh vô cùng, mang theo hung mang.
Cự hổ bạch sắc chính là trầm hãm khí tượng đăng vân mà lên, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Phong Lăng Cơ, có uy năng cải thiên hoán địa.
Nhất hổ đằng vân chi khí!
Từ lúc Phong Phi Vân ở Tiềm Long biệt việt xem vận khí thì đã thấy qua, biết trong con cháu Phong gia có người có được khí tượng như vậy, nhưng mà không ngờ tới người này lại chính là Phong Lăng Cơ.
Ngao!
Khí tượng tuy là chỉ có quan khí sĩ mới có thể thấy được, nhưng mà uy lực ẩn chứa trong đó lại không gì sánh kịp, chỉ cần là người đang ở trong cuộc chiến đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Bốn chuôi chiến kiếm bỗng nhiên tăng vọt uy lực, đan vào nhau giống như bốn con giao long, tiếng sấm gió bão táp khiếp sợ giăng đầy trời, cổ tường thành kiên cố dày chín trượng cũng bị chém nát một góc, có một mảng lớn tường thành đổ sụp xuống, vô số cự thạch bị kiếm khí hất bay.
- Là Nhất hổ đằng vân chi khí, trên người Phong Lăng Cơ vậy mà mang theo khí tượng, thảo nào cường hãn như vậy.
Một vị lão tu sĩ biết được quan khí, đem bạch hổ thần vân sừng sững trên bầu trời mênh mông nhìn ra được, trong lòng có chút chấn động.
Người bên cạnh không hiểu được, nói:
- Khí tượng chỉ có tồn tại ở trên người của tuyệt đỉnh thiên tài, Nhất hổ đằng vân chi khí bá đạo hung mãnh, cùng với tính cách ổn định trưởng thành của Phong Lăng Cơ có phần không hợp.
- Phong Lăng Cơ sắc sảo cực thâm, lòng có mãnh hổ chi khí, chẳng qua là người ngoài không nhìn ra được. Cái này cũng là do Phong Phi Vân lại có thể khiến cho Phong Lăng Cơ sử dụng khí tượng, xem ra cũng là một vị tài tuấn nghịch thiên, nếu hắn không phải là con của yêu ma, e rằng sẽ được Phong gia trọng điểm bồi dưỡng. Ơ, cái gì vậy? Trong thân thể của Phong Phi Vân vậy mà cũng có khí tượng trùng xuất, đây là khí tượng gì chứ?
Phong Phi Vân liền lùi lại chín bước, khoát nhiên đứng vững, trong thân thể chớp động ra tám tám sáu mươi bốn đạo quang mang, ngưng tụ thành một bức đồ quyển cổ lão, giống như một tòa vân vụ đại hải từ trong thân thể lao ra.
Long mã hà đồ!
Chính là một trong bảy bức cổ đồ trên Miểu quỷ ban chỉ - Long Mã hà đồ, bức cổ đồ này biến thành đạo niệm từ trên Miểu quỹ ban chỉ tách rời, rơi vào trong đan điền Phong Phi Vân, lúc này cuối cùng cũng đã bị khí tượng "Nhất hổ đằng vân" của Phong Lăng Cơ làm cho kinh động, chủ động từ trong cơ thể vọt ra.
Khói sóng trên thần hà mênh mông, một con long mã miệng kẹp chặt đại quy đang ngao du trên mặt nước, thanh thần quái mà linh động, đây chính là khí tượng Long Mã hà đồ, dường như muốn đem thiên thế đều bị biến đổi.
Bình luận facebook