Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1884
Chỉ trong phút chốc Mao Ô Quy và Phong Phi Vân đã không còn bóng dáng.
- Đáng ghét, sao con rùa lại chạy nhanh như thế?
Thập Tam thái tử long tộc không đuổi kịp Mao Ô Quy, gã thấy vô cùng nhục nhã. Một con rồng mà để co nrùa trốn ngay trước mắt mình.
Thập Tam thái tử long tộc nhìn vai chảy máu ròng ròng, long khí ra tay trong cơ thể, thịt trọng sinh mọc cánh tay mới.
* * *
Mao Ô Quy vác Phong Phi Vân chạy nhanh, hai chân biến thành bánh xe lửa rất nhanh chui vào khu vực bí mật như thần điện. Thấy Thập Tam thái tử long tộc không đuổi theo, Mao Ô Quy đặt Phong Phi Vân xuống.
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong thần điện, muốn tranh thủ luyện hóa khí thánh linh trong người trước khi Thập Tam thái tử long tộc đuổi theo.
Tòa Hỗn Độn Hải0 này xây dựng dưới đáy hồ máu, như long cung đáy biển. Thần điện đen thui, trước cửa có hai pho tượng cổ thú, chữ trên tấm biển đã mục nát, không nhìn ra viết cái gì.
Trong thần điện tối đen, chính giữa có một cái bệ, hai tượng đá màu lam ngồi bên trên.
Pho tượng điêu khắc hai nữ nhân, tóc xanh như thác. Một nữ nhân tay cầm trường cung, một nữ nhân tay cầm tên cổ, đường cong nhu mỹ, tình cờ phù hợp thiên đạo, khí chất cao nhã, như pho tượng thần lịnh.
Mao Ô Quy nhìn hai pho tượng, mắt đong đầy lệ. Mao Ô Quy quỳ trước pho tượng, không ngừng dập đầu.
- Hai vị thánh tổ, rốt cuộc lão Mao tìm thấy các người, tiếc rằng các người đã chết, biến thành tượng đá.
Mao Ô Quy vô cùng cảm thán ngồi trước pho tượng, lẩm bẩm kể lể.
Phong Phi Vân luyện hóa xong khí thánh linh từ thiên long đỉnh nhập vào người mình, tăng thêm một đạo tắc thánh linh. Phong Phi Vân có tám mươi ba đạo tắc thánh linh, tu vi lại tiến lên một bước.
Phong Phi Vân đứng dậy thấy Mao Ô Quy vái lạy tượng thần thì tò mò, cũng nhìn hai pho tượng. Tượng nữ nhân rất đẹp, trẻ tuổi, khí thế đặc biệt cường đại, thần thánh không thể xúc phạm.
Phong Phi Vân tò mò hỏi:
- Bọn họ là ai?
Mao Ô Quy nói:
- Hai vị thánh tổ của mộ phủ, thái tổ mẫu của tỷ muội Quý gia. Ngày xưa ta đến Tiểu Linh tiên giới có một nửa nguyên nhân là muốn tìm về họ, không ngờ qua mấy vạn năm bọn họ đã chết, biến thành pho tượng.
Dương thần thánh thai song sinh dị không phải sinh vật, đó là tồn tại đặc biệt, tuổi thọ rất dài. Như tỷ muội Quý gia sống hơn sáu ngàn năm mà bộ dạng tương đương nhân loại mười bốn, lăm tuổi.
Bọn họ sống một vạn năm mới xem như trưởng thành, mười vạn năm chỉ xem như thời kỳ phong hoa đỉnh cao. Đối với sinh vật khác, dù tu luyện đến cảnh giới thánh linh thì không thể sống qua mười vạn năm.
Đây chính là điểm bí ẩn của dương thần thánh thai song sinh dị, lúc sống không xem như sinh vật, khi chết sẽ biến thành tượng đá.
Phong Phi Vân vái hai vị thánh tổ mộ phủ, trong đầu nghĩ đến tỷ muội Quý gia nắm giữ dương thần thánh thai. Nếu Phong Phi Vân có dương thần thánh thai thì càng nắm chắc trùng kích nhân tổ động thiên.
Nghĩ đến đây Phong Phi Vân mở đường hầm Thiên quốc ra, truyền tin vào.
Trong Tiểu Linh tiên giới không thể vào Thiên quốc nhưng có thể đón người trong Thiên quốc đến Tiểu Linh tiên giới.
Tỷ muội Quý gia bước ra từ Thiên quốc, bộ dạng như cũ. So với trước kia tỷ muội Quý gia không lớn lên được bao nhiêu, nhưng khí chất thay đổi nhiều. Tu luyện trong Thiên quốc giúp tu vi tỷ muội Quý gia tiến bộ vượt bậc.
Quý Tâm Nô khuynh thành tuyệt lệ, càng thêm yêu kiều thướt tha, hoa sắc koa thua gì Hiên Viên Nhất Nhất, Cửu Thiên Yên Vũ.
Quý Tiểu Nô trưởng thành hơn, gặp mặt Phong Phi Vân không cãi lộn ngay. Quý Tiểu Nô nhìn chằm chằm hai pho tượng màu lam trước mắt.
Mao Ô Quy nói:
- Bọn họ là thái tổ mẫu của các người, thật lâu trước kia chết tại đây. Các người đến vái họ đi.
Linh giác của Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô rất mạnh, cảm giác được mình và tượng màu lam có mối liên kết sâu sắc, biết Mao Ô Quy không lừa mình. Lời Mao Ô Quy nói đáng tin hơn Phong Phi Vân nhiều.
Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô quỳ dưới đất, thành kính dập đầu hướng tượng thần.
Trong thần điện có lực lượng bí ẩn ngăn cách máu thánh linh, trong không khí không có linh khí mà là dòng khí tràn ngập đạo vận, mạnh mẽ hơn, chứa nhiều thánh tính hơn, giống như khí thánh linh.
Nếu tu luyện tại đây, tốc độ lĩnh ngộ đạo thánh linh nhanh hơn bên ngoài gấp chục lần trở lên. Phong Phi Vân có nắm chắc trong vòng ba năm đến Vũ Hóa đệ bát trọng.
- Ủa? Cây cung kia... Và cả mũi tên...
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cung tên trong tay hai pho tượng màu lam. Trong tay hai thánh tổ cầm trường cung, mũi tên vàng. Thoạt trông bình thường nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bên trên đan xen đạo thánh linh.
Cây cung dài hai thước, cao hơn thân thể tượng thánh tổ. Chỉ có cây cung, không dây.
Cây cung như con rồng uốn cong, không biết làm bằng chất liệu gì, đơn giản bình thường nhưng đường cong hoàn mỹ đến mức tận cùng, không thể xoi mói.
Phong Phi Vân không kiềm được vuốt cây cung. Cung như vật sống phát ra ánh sáng chói mắt, ức vạn thánh quang di chuyển trên cây cung. Một luồng sáng bắn ra như sao băng ngôi sao đập vào ngực Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân bị đánh bay đập vào vách tường thần điện.
Bùm!
Phong Phi Vân trượt xuống, một gối quỳ trên mặt đất. Trừ ba trăm năm mươi sáu khối xương phượng ra mấy khúc xương khác bị đánh nát, miệng hắn không ngừng ho ra máu. Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cây cung lại trở nên bình thường.
Mao Ô Quy kính sợ nhìn tượng thánh tổ.
Phong Phi Vân nói:
- Chẳng lẽ là cây cung trong truyền thuyết?
Mao Ô Quy vái lạy, liếc Phong Phi Vân, gật mạnh đầu.
Phong Phi Vân lần nữa giật mình, hèn gì lực lượng biến thái như thế, hắn bị thương không oan.
Phong Phi Vân hưng phấn nói:
- Nếu ta có được cây cung này thì vô địch thiên hạ.
Mao Ô Quy nói:
- Ngươi đừng mơ, không có cảnh giới thánh linh thì ngươi không thể nào kéo căng cây cung. Ta nghi ngờ cây cung này là ảo ảnh, cung thật chắc được thánh tổ đặt ở thần giới.
Phong Phi Vân hết hứng thú. Thần binh trong truyền thuyết ngay trước mắt nhưng chỉ có thể nhìn, chuyện tàn nhẫn biết bao.
Người Phong Phi Vân đau nhức thấu xương, hắn vội ngồi xếp bằng điều động kim tàm phật khí, chữa lành vết thương. Lỡ như lúc này Thập Tam thái tử long tộc xông vào là Phong Phi Vân tàn đời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không biết có phải vì Phong Phi Vân chạm vào cây cung hay không mà thần điện lắc lư, trong hồ máu, vô số máu thánh linh tuôn vào thần điện, chảy vào tế đài.
Trên tế đài phát ra huyết quang chói mắt, điên cuồng vận chuyển.
Mọi người trong thần điện giật mình. Chuyện gì? Sắp xảy ra chuyện gì?
Đám chí tôn vương giả thế hệ trẻ lặn dưới hồ máu cũng hết hồn. Bọn họ dùng thánh linh dụng cụ cố định cơ thể mới không bị máu thánh linh cuốn đi.
Chỉ nửa canh giờ, máu thánh linh trong hồ máu sâu mấy vạn thước đã khô cạn. Không biết máu thánh linh chảy đi đâu.
Đáy hồ máu chỉ còn mấy chục bộ xương Cự Linh Dương Thần, những bộ xương như sống lại công kích đám chí tôn vương giả thế hệ trẻ.
Bất Tử Bất Quá hét lên:
- Hồ máu xảy ra biến đổi lớn, trốn mau!
- Đáng ghét, sao con rùa lại chạy nhanh như thế?
Thập Tam thái tử long tộc không đuổi kịp Mao Ô Quy, gã thấy vô cùng nhục nhã. Một con rồng mà để co nrùa trốn ngay trước mắt mình.
Thập Tam thái tử long tộc nhìn vai chảy máu ròng ròng, long khí ra tay trong cơ thể, thịt trọng sinh mọc cánh tay mới.
* * *
Mao Ô Quy vác Phong Phi Vân chạy nhanh, hai chân biến thành bánh xe lửa rất nhanh chui vào khu vực bí mật như thần điện. Thấy Thập Tam thái tử long tộc không đuổi theo, Mao Ô Quy đặt Phong Phi Vân xuống.
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong thần điện, muốn tranh thủ luyện hóa khí thánh linh trong người trước khi Thập Tam thái tử long tộc đuổi theo.
Tòa Hỗn Độn Hải0 này xây dựng dưới đáy hồ máu, như long cung đáy biển. Thần điện đen thui, trước cửa có hai pho tượng cổ thú, chữ trên tấm biển đã mục nát, không nhìn ra viết cái gì.
Trong thần điện tối đen, chính giữa có một cái bệ, hai tượng đá màu lam ngồi bên trên.
Pho tượng điêu khắc hai nữ nhân, tóc xanh như thác. Một nữ nhân tay cầm trường cung, một nữ nhân tay cầm tên cổ, đường cong nhu mỹ, tình cờ phù hợp thiên đạo, khí chất cao nhã, như pho tượng thần lịnh.
Mao Ô Quy nhìn hai pho tượng, mắt đong đầy lệ. Mao Ô Quy quỳ trước pho tượng, không ngừng dập đầu.
- Hai vị thánh tổ, rốt cuộc lão Mao tìm thấy các người, tiếc rằng các người đã chết, biến thành tượng đá.
Mao Ô Quy vô cùng cảm thán ngồi trước pho tượng, lẩm bẩm kể lể.
Phong Phi Vân luyện hóa xong khí thánh linh từ thiên long đỉnh nhập vào người mình, tăng thêm một đạo tắc thánh linh. Phong Phi Vân có tám mươi ba đạo tắc thánh linh, tu vi lại tiến lên một bước.
Phong Phi Vân đứng dậy thấy Mao Ô Quy vái lạy tượng thần thì tò mò, cũng nhìn hai pho tượng. Tượng nữ nhân rất đẹp, trẻ tuổi, khí thế đặc biệt cường đại, thần thánh không thể xúc phạm.
Phong Phi Vân tò mò hỏi:
- Bọn họ là ai?
Mao Ô Quy nói:
- Hai vị thánh tổ của mộ phủ, thái tổ mẫu của tỷ muội Quý gia. Ngày xưa ta đến Tiểu Linh tiên giới có một nửa nguyên nhân là muốn tìm về họ, không ngờ qua mấy vạn năm bọn họ đã chết, biến thành pho tượng.
Dương thần thánh thai song sinh dị không phải sinh vật, đó là tồn tại đặc biệt, tuổi thọ rất dài. Như tỷ muội Quý gia sống hơn sáu ngàn năm mà bộ dạng tương đương nhân loại mười bốn, lăm tuổi.
Bọn họ sống một vạn năm mới xem như trưởng thành, mười vạn năm chỉ xem như thời kỳ phong hoa đỉnh cao. Đối với sinh vật khác, dù tu luyện đến cảnh giới thánh linh thì không thể sống qua mười vạn năm.
Đây chính là điểm bí ẩn của dương thần thánh thai song sinh dị, lúc sống không xem như sinh vật, khi chết sẽ biến thành tượng đá.
Phong Phi Vân vái hai vị thánh tổ mộ phủ, trong đầu nghĩ đến tỷ muội Quý gia nắm giữ dương thần thánh thai. Nếu Phong Phi Vân có dương thần thánh thai thì càng nắm chắc trùng kích nhân tổ động thiên.
Nghĩ đến đây Phong Phi Vân mở đường hầm Thiên quốc ra, truyền tin vào.
Trong Tiểu Linh tiên giới không thể vào Thiên quốc nhưng có thể đón người trong Thiên quốc đến Tiểu Linh tiên giới.
Tỷ muội Quý gia bước ra từ Thiên quốc, bộ dạng như cũ. So với trước kia tỷ muội Quý gia không lớn lên được bao nhiêu, nhưng khí chất thay đổi nhiều. Tu luyện trong Thiên quốc giúp tu vi tỷ muội Quý gia tiến bộ vượt bậc.
Quý Tâm Nô khuynh thành tuyệt lệ, càng thêm yêu kiều thướt tha, hoa sắc koa thua gì Hiên Viên Nhất Nhất, Cửu Thiên Yên Vũ.
Quý Tiểu Nô trưởng thành hơn, gặp mặt Phong Phi Vân không cãi lộn ngay. Quý Tiểu Nô nhìn chằm chằm hai pho tượng màu lam trước mắt.
Mao Ô Quy nói:
- Bọn họ là thái tổ mẫu của các người, thật lâu trước kia chết tại đây. Các người đến vái họ đi.
Linh giác của Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô rất mạnh, cảm giác được mình và tượng màu lam có mối liên kết sâu sắc, biết Mao Ô Quy không lừa mình. Lời Mao Ô Quy nói đáng tin hơn Phong Phi Vân nhiều.
Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô quỳ dưới đất, thành kính dập đầu hướng tượng thần.
Trong thần điện có lực lượng bí ẩn ngăn cách máu thánh linh, trong không khí không có linh khí mà là dòng khí tràn ngập đạo vận, mạnh mẽ hơn, chứa nhiều thánh tính hơn, giống như khí thánh linh.
Nếu tu luyện tại đây, tốc độ lĩnh ngộ đạo thánh linh nhanh hơn bên ngoài gấp chục lần trở lên. Phong Phi Vân có nắm chắc trong vòng ba năm đến Vũ Hóa đệ bát trọng.
- Ủa? Cây cung kia... Và cả mũi tên...
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cung tên trong tay hai pho tượng màu lam. Trong tay hai thánh tổ cầm trường cung, mũi tên vàng. Thoạt trông bình thường nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bên trên đan xen đạo thánh linh.
Cây cung dài hai thước, cao hơn thân thể tượng thánh tổ. Chỉ có cây cung, không dây.
Cây cung như con rồng uốn cong, không biết làm bằng chất liệu gì, đơn giản bình thường nhưng đường cong hoàn mỹ đến mức tận cùng, không thể xoi mói.
Phong Phi Vân không kiềm được vuốt cây cung. Cung như vật sống phát ra ánh sáng chói mắt, ức vạn thánh quang di chuyển trên cây cung. Một luồng sáng bắn ra như sao băng ngôi sao đập vào ngực Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân bị đánh bay đập vào vách tường thần điện.
Bùm!
Phong Phi Vân trượt xuống, một gối quỳ trên mặt đất. Trừ ba trăm năm mươi sáu khối xương phượng ra mấy khúc xương khác bị đánh nát, miệng hắn không ngừng ho ra máu. Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cây cung lại trở nên bình thường.
Mao Ô Quy kính sợ nhìn tượng thánh tổ.
Phong Phi Vân nói:
- Chẳng lẽ là cây cung trong truyền thuyết?
Mao Ô Quy vái lạy, liếc Phong Phi Vân, gật mạnh đầu.
Phong Phi Vân lần nữa giật mình, hèn gì lực lượng biến thái như thế, hắn bị thương không oan.
Phong Phi Vân hưng phấn nói:
- Nếu ta có được cây cung này thì vô địch thiên hạ.
Mao Ô Quy nói:
- Ngươi đừng mơ, không có cảnh giới thánh linh thì ngươi không thể nào kéo căng cây cung. Ta nghi ngờ cây cung này là ảo ảnh, cung thật chắc được thánh tổ đặt ở thần giới.
Phong Phi Vân hết hứng thú. Thần binh trong truyền thuyết ngay trước mắt nhưng chỉ có thể nhìn, chuyện tàn nhẫn biết bao.
Người Phong Phi Vân đau nhức thấu xương, hắn vội ngồi xếp bằng điều động kim tàm phật khí, chữa lành vết thương. Lỡ như lúc này Thập Tam thái tử long tộc xông vào là Phong Phi Vân tàn đời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không biết có phải vì Phong Phi Vân chạm vào cây cung hay không mà thần điện lắc lư, trong hồ máu, vô số máu thánh linh tuôn vào thần điện, chảy vào tế đài.
Trên tế đài phát ra huyết quang chói mắt, điên cuồng vận chuyển.
Mọi người trong thần điện giật mình. Chuyện gì? Sắp xảy ra chuyện gì?
Đám chí tôn vương giả thế hệ trẻ lặn dưới hồ máu cũng hết hồn. Bọn họ dùng thánh linh dụng cụ cố định cơ thể mới không bị máu thánh linh cuốn đi.
Chỉ nửa canh giờ, máu thánh linh trong hồ máu sâu mấy vạn thước đã khô cạn. Không biết máu thánh linh chảy đi đâu.
Đáy hồ máu chỉ còn mấy chục bộ xương Cự Linh Dương Thần, những bộ xương như sống lại công kích đám chí tôn vương giả thế hệ trẻ.
Bất Tử Bất Quá hét lên:
- Hồ máu xảy ra biến đổi lớn, trốn mau!
Bình luận facebook