Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Phong Tiên Tuyết vội vàng thu tay về, dùng bàn tay che ngực lại, tuy là như vậy nhưng mà lãnh ý trong mắt nàng càng sâu đậm hơn, đôi chân ngọc thon dài bất ngờ đạp một cái, mang theo cự lực nghìn cần đá vào bụng dưới của Phong Phi Vân.
Hắn đau đến mức cả người co rúc lại, nàng ra tay thật sự rất nham hiểm, nếu như một cước này lệch xuống dưới thêm mấy phần thì sợ là vô số ngự nữ của Phong gia chúng ta sẽ phải từ thần đàn rơi xuống, nửa đời không thể cử động được.
Một kích thuận lợi, Phong Tiên Tuyết dĩ nhiên là thừa thắng truy kích, tuy là đôi chân ngọc hết sức thon nhỏ nhưng lại tràn đầy gợi cảm, nhưng mà lại cứ muốn tiếp tục đá, vẫn phải đá trúng vào cái thứ của quý của người nam nhân.
Đâm rồi!
Phong Phi Vân lại dùng chiêu vây Ngụy cứu Triệu, trực tiếp xé quần của nàng, khụ khụ, mọi người cũng đừng cho là Phong thiếu gia chúng ta phạm vào cái loại sai lầm thấp kém, lúc này mới thật sự là phản ứng nhạy bén, không câu nệ truyền thống bảo thủ được.
Một tiếng vải bị vé rách giữa hai chân nàng, thanh âm đó vang lên ở chỗ bắp đùi, quả nhiên là nhận được hiệu quả rõ rệt.
Hai chân Phong Tiên Tuyết không dám cử động nữa, ngược lại chỉ kẹp lại thật chặt, rất sợ vừa nhấc chân lên thì cảnh xuân liền hiện ra hết.
Hai người đồng loạt ngừng tay, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, không nhúc nhích.
Nhưng mà lúc này Phong Phi Vân lại có chút ngượng ngùng, chà xát bàn tay vào nhau còn có thể cảm nhận được một luồng ấm áp giữa các ngón tay, giống như mới lướt qua một bụi cỏ trong khê cốc vậy, ý vị rất lưu luyến không quên được.
- Phong Phi Vân, ngươi có thể đừng vô sỉ một chút được không?
Trên trán Phong Tiên Tuyết xâu thành từng chuỗi hắc tuyến, một tay nắm chặt vạt áo che chỗ ngực bị xé rách, một tay nắm chặc quần, rất sợ quần bị vén lên thì liền bị Phong Phi Vân nhìn thấy không xót một thứ gì.
- Khụ khụ! Ta cũng bị bất đắc dĩ thôi, chẳng qua chỉ là một cách tự giải thoát chính đáng mà thôi!
Phong Phi Vân chẳng chút nào cảm thấy xấu hổ, hai bắp tay rắn chắc như loài hổ lang ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Phong Tiên Tuyết, vẫn không có ý buông ra đây.
Phong Tiên Tuyết tuy là tức giận sắp phát điên nhưng lại không thể làm gì, một khi nàng lại dùng đến sát chiêu thì có trời mới biết cái đồ con rùa Phong Phi Vân hắn lại dùng đến cái thủ đoạn hạ lưu thế nào nữa.
- Ngươi ... làm sao mà ngươi cứ như có ba cái tay thế?
Phong Tiên Tuyết tức giận vô cùng, cảm giác được chỗ dưới bụng đang có cái gì khác thường đang chuyển động, tỏa nhiệt nóng hỏi làm cô rất khó chịu, tưởng rằng Phong Phi Vân lại động thủ, lại làm một hành động đê tiện nào khác.
Lần này Phong Phi Vân thật sự lúng túng, lúc này hắn đúng là không có mặc gì cả, cảm giác nhảy cảm đến cực điểm, không cẩn thận thì tà hỏa đồ sinh, muốn áp chế cũng không thể nào.
- Khặc khặc, ta làm sao có thể có ba cái tay cơ chứ, đó là do ta tế xuất pháp bảo cực mạnh đấy, nếu như muội lại dám ra tay thì không phải chỉ quần áo bị xé rách đâu, cẩn thận chỗ khác cũng bị rách nát hết đấy.
Lúc này Phong Phi Vân cũng chỉ có thể uy hiếp nành, không để cho nàng dám manh động, chỉ có như vậy mới có thể chế ngực được nàng mà thôi.
- Mạnh nhất? Pháp bảo?
Phong Tiên Tuyết liền biến sắc, không ngờ lòng dạ Phong Phi Vân lại sâu xa đến thế, vậy mà lại cất giấu hậu chiêu như vậy.
Pháp bảo dưới bụng dưới càng lúc càng nóng bỏng, cứ như hỏa diễm đang thiêu đốt, cứng rắn mà lại sắc bén, tựa như một thanh "Chủy thủ" đặt ở chỗ dưới rốn nàng ba phân, nếu như nàng thật sự xuất thủ thì thanh "Chủy thủ" này có thể đâm thủng người nàng.
Trên trán nàng túa đầy mồ hôi, vậy mà nàng lại rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm như vậy, đang lúc sinh tử cứu tai thì Phong Phi Vân lại hết sức âm hiểm, sát chiêu như vậy quả thực là bất tuyệt.
Phong Phi Vân tuy là da mặt đủ dày nhưng lại dùng thanh "Chủy thủ" này uy hiếp một nữ nhân thì thật sự có chút thẹn thùng, dù vậy thì hắn vẫn gải bộ bình tĩnh, nói:
- Ngươi cũng không phải Tiên Tuyết muội muội, rốt cuộc ngươi là ai?
Cô gái ở trong lòng có thể nói là đại mỹ nhân tuyệt sắc, có diện mạo xinh đẹp làm loạn thiên hạ, tuy là Phong Tiên Tuyết cũng xinh đẹp vô cùng nhưng cùng so sánh với nàng thì lại kém đi mấy bậc.
Hơn nữa tu vi của nàng cao tuyệt, không kém hơn những nhân vật cấp trưởng lão khác, Phong Tiên Tuyết căn bản lại không thể sánh bằng, khí chất trên người cùng với Phong Tiên Tuyết lại hoàn toàn khác hắn, tại sao có thể cùng một người chứ?
Lúc này tính mạng đều nằm trong tay Phong Phi Vân, mặc dù nàng muốn phản kháng nhưng cũng là có lòng nhưng không đủ lực, nói:
- Ta chính là Phong Tiên Tuyết, từ đầu tới cuối đều là ta.
- Hừ, lời này của cô chỉ có thể dùng để lừa những đứa bé 3 tuổi.
Phong Phi Vân hiển nhiên không tin lời của nàng.
Ngọn hỏa diễm giữa mi tâm Phong Tiên Tuyết không hề nhảy lên nữa, tướng mạo của nàng lại biến thành dáng dấp Phong Tiên Tuyết, giữa hai mắt xuất hiện song đồng, có kiếm hoa nhàn nhạt lưu chuyển giữa đồng tử.
- Nếu ta không phải là Phong Tiên Tuyết thì không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi!
Trong mắt Phong Tiên Tuyết mang theo vẻ phức tạp, nói:
- Tối hôm qua ta và Đỗ Thủ Cao cùng nhau truy sát ngươi, nếu không phải ta âm thầm gây trở ngại cho Đỗ Thủ Cao thì ngươi cho rằng với tu vi bây giờ của ngươi thì có thể chạy thoát khỏi đao của hắn hay sao?
Nàng nói cũng không sai, Đỗ Thủ Cao có thể một đao đánh chết người cấp bậc trưởng lão, nếu hắn thật sự toàn lực ứng phó thì Phong Phi Vân tuyệt đối không tiếp nổi nửa chiêu của hắn, dĩ nhiên đây là đang nói dưới tình huống không dùng linh khí.
- Ta biết rõ miếng thẻ tre ghi chép Thương sinh động phủ ở trong tay của ngươi, nếu như ta không phải Phong Tiên Tuyết thì ngay từ lúc ở Tiềm Long biệt viện ta đã ra tay giết ngươi đoạt lấy thẻ tre rồi, nói cho cùng thì ngươi có thể sống sao?
Phong Tiên Tuyết nói.
Ánh mắt Phong Phi Vân dần trở nên nhu hòa, có chút khó hiểu, nói:
- Vậy thì tại sao muội lại làm như vậy?
- Ta ...
Phong Tiên Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, tinh mâu hàm yên, chậm rãi cúi đầu, vùi đầu vào trong lòng Phong Phi Vân, nói lầm bầm:
- Ta rất khờ, ngươi nói ngươi còn nhớ lúc nhỏ chúng ta cùng chơi trò gia đình, ta làm tân nương, ngươi làm tân lang, chứng hôn chính là con đại hoàng cẩu ven đường! Những lời nói dối này của ngươi chỉ để lừa con gái, nhưng mà ta lại tin ..."
Hắn đau đến mức cả người co rúc lại, nàng ra tay thật sự rất nham hiểm, nếu như một cước này lệch xuống dưới thêm mấy phần thì sợ là vô số ngự nữ của Phong gia chúng ta sẽ phải từ thần đàn rơi xuống, nửa đời không thể cử động được.
Một kích thuận lợi, Phong Tiên Tuyết dĩ nhiên là thừa thắng truy kích, tuy là đôi chân ngọc hết sức thon nhỏ nhưng lại tràn đầy gợi cảm, nhưng mà lại cứ muốn tiếp tục đá, vẫn phải đá trúng vào cái thứ của quý của người nam nhân.
Đâm rồi!
Phong Phi Vân lại dùng chiêu vây Ngụy cứu Triệu, trực tiếp xé quần của nàng, khụ khụ, mọi người cũng đừng cho là Phong thiếu gia chúng ta phạm vào cái loại sai lầm thấp kém, lúc này mới thật sự là phản ứng nhạy bén, không câu nệ truyền thống bảo thủ được.
Một tiếng vải bị vé rách giữa hai chân nàng, thanh âm đó vang lên ở chỗ bắp đùi, quả nhiên là nhận được hiệu quả rõ rệt.
Hai chân Phong Tiên Tuyết không dám cử động nữa, ngược lại chỉ kẹp lại thật chặt, rất sợ vừa nhấc chân lên thì cảnh xuân liền hiện ra hết.
Hai người đồng loạt ngừng tay, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, không nhúc nhích.
Nhưng mà lúc này Phong Phi Vân lại có chút ngượng ngùng, chà xát bàn tay vào nhau còn có thể cảm nhận được một luồng ấm áp giữa các ngón tay, giống như mới lướt qua một bụi cỏ trong khê cốc vậy, ý vị rất lưu luyến không quên được.
- Phong Phi Vân, ngươi có thể đừng vô sỉ một chút được không?
Trên trán Phong Tiên Tuyết xâu thành từng chuỗi hắc tuyến, một tay nắm chặt vạt áo che chỗ ngực bị xé rách, một tay nắm chặc quần, rất sợ quần bị vén lên thì liền bị Phong Phi Vân nhìn thấy không xót một thứ gì.
- Khụ khụ! Ta cũng bị bất đắc dĩ thôi, chẳng qua chỉ là một cách tự giải thoát chính đáng mà thôi!
Phong Phi Vân chẳng chút nào cảm thấy xấu hổ, hai bắp tay rắn chắc như loài hổ lang ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Phong Tiên Tuyết, vẫn không có ý buông ra đây.
Phong Tiên Tuyết tuy là tức giận sắp phát điên nhưng lại không thể làm gì, một khi nàng lại dùng đến sát chiêu thì có trời mới biết cái đồ con rùa Phong Phi Vân hắn lại dùng đến cái thủ đoạn hạ lưu thế nào nữa.
- Ngươi ... làm sao mà ngươi cứ như có ba cái tay thế?
Phong Tiên Tuyết tức giận vô cùng, cảm giác được chỗ dưới bụng đang có cái gì khác thường đang chuyển động, tỏa nhiệt nóng hỏi làm cô rất khó chịu, tưởng rằng Phong Phi Vân lại động thủ, lại làm một hành động đê tiện nào khác.
Lần này Phong Phi Vân thật sự lúng túng, lúc này hắn đúng là không có mặc gì cả, cảm giác nhảy cảm đến cực điểm, không cẩn thận thì tà hỏa đồ sinh, muốn áp chế cũng không thể nào.
- Khặc khặc, ta làm sao có thể có ba cái tay cơ chứ, đó là do ta tế xuất pháp bảo cực mạnh đấy, nếu như muội lại dám ra tay thì không phải chỉ quần áo bị xé rách đâu, cẩn thận chỗ khác cũng bị rách nát hết đấy.
Lúc này Phong Phi Vân cũng chỉ có thể uy hiếp nành, không để cho nàng dám manh động, chỉ có như vậy mới có thể chế ngực được nàng mà thôi.
- Mạnh nhất? Pháp bảo?
Phong Tiên Tuyết liền biến sắc, không ngờ lòng dạ Phong Phi Vân lại sâu xa đến thế, vậy mà lại cất giấu hậu chiêu như vậy.
Pháp bảo dưới bụng dưới càng lúc càng nóng bỏng, cứ như hỏa diễm đang thiêu đốt, cứng rắn mà lại sắc bén, tựa như một thanh "Chủy thủ" đặt ở chỗ dưới rốn nàng ba phân, nếu như nàng thật sự xuất thủ thì thanh "Chủy thủ" này có thể đâm thủng người nàng.
Trên trán nàng túa đầy mồ hôi, vậy mà nàng lại rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm như vậy, đang lúc sinh tử cứu tai thì Phong Phi Vân lại hết sức âm hiểm, sát chiêu như vậy quả thực là bất tuyệt.
Phong Phi Vân tuy là da mặt đủ dày nhưng lại dùng thanh "Chủy thủ" này uy hiếp một nữ nhân thì thật sự có chút thẹn thùng, dù vậy thì hắn vẫn gải bộ bình tĩnh, nói:
- Ngươi cũng không phải Tiên Tuyết muội muội, rốt cuộc ngươi là ai?
Cô gái ở trong lòng có thể nói là đại mỹ nhân tuyệt sắc, có diện mạo xinh đẹp làm loạn thiên hạ, tuy là Phong Tiên Tuyết cũng xinh đẹp vô cùng nhưng cùng so sánh với nàng thì lại kém đi mấy bậc.
Hơn nữa tu vi của nàng cao tuyệt, không kém hơn những nhân vật cấp trưởng lão khác, Phong Tiên Tuyết căn bản lại không thể sánh bằng, khí chất trên người cùng với Phong Tiên Tuyết lại hoàn toàn khác hắn, tại sao có thể cùng một người chứ?
Lúc này tính mạng đều nằm trong tay Phong Phi Vân, mặc dù nàng muốn phản kháng nhưng cũng là có lòng nhưng không đủ lực, nói:
- Ta chính là Phong Tiên Tuyết, từ đầu tới cuối đều là ta.
- Hừ, lời này của cô chỉ có thể dùng để lừa những đứa bé 3 tuổi.
Phong Phi Vân hiển nhiên không tin lời của nàng.
Ngọn hỏa diễm giữa mi tâm Phong Tiên Tuyết không hề nhảy lên nữa, tướng mạo của nàng lại biến thành dáng dấp Phong Tiên Tuyết, giữa hai mắt xuất hiện song đồng, có kiếm hoa nhàn nhạt lưu chuyển giữa đồng tử.
- Nếu ta không phải là Phong Tiên Tuyết thì không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi!
Trong mắt Phong Tiên Tuyết mang theo vẻ phức tạp, nói:
- Tối hôm qua ta và Đỗ Thủ Cao cùng nhau truy sát ngươi, nếu không phải ta âm thầm gây trở ngại cho Đỗ Thủ Cao thì ngươi cho rằng với tu vi bây giờ của ngươi thì có thể chạy thoát khỏi đao của hắn hay sao?
Nàng nói cũng không sai, Đỗ Thủ Cao có thể một đao đánh chết người cấp bậc trưởng lão, nếu hắn thật sự toàn lực ứng phó thì Phong Phi Vân tuyệt đối không tiếp nổi nửa chiêu của hắn, dĩ nhiên đây là đang nói dưới tình huống không dùng linh khí.
- Ta biết rõ miếng thẻ tre ghi chép Thương sinh động phủ ở trong tay của ngươi, nếu như ta không phải Phong Tiên Tuyết thì ngay từ lúc ở Tiềm Long biệt viện ta đã ra tay giết ngươi đoạt lấy thẻ tre rồi, nói cho cùng thì ngươi có thể sống sao?
Phong Tiên Tuyết nói.
Ánh mắt Phong Phi Vân dần trở nên nhu hòa, có chút khó hiểu, nói:
- Vậy thì tại sao muội lại làm như vậy?
- Ta ...
Phong Tiên Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, tinh mâu hàm yên, chậm rãi cúi đầu, vùi đầu vào trong lòng Phong Phi Vân, nói lầm bầm:
- Ta rất khờ, ngươi nói ngươi còn nhớ lúc nhỏ chúng ta cùng chơi trò gia đình, ta làm tân nương, ngươi làm tân lang, chứng hôn chính là con đại hoàng cẩu ven đường! Những lời nói dối này của ngươi chỉ để lừa con gái, nhưng mà ta lại tin ..."
Bình luận facebook