Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Cửa phòng bếp nhẹ nhàng mở ra.
Thân ảnh chớt loé, Hạ Ngôn từ trong phòng bếp đi ra, một luồng dược hương mạnh mẽ từ trong phòng khuyếch tán ra bên ngoài. Tính từ chiều hôm qua Hạ Ngôn chưa từng rời khỏi phòng bếp này.
"Rốt cuộc đại công cáo thành!"
Trên một Hạ Ngôn lộ ra vẻ kinh hỷ khó có thể che dấu. Vì phối chế dược tề này hắn đã suốt mười canh giờ toàn bộ thể xác và tinh thần đều nhập vào trong đó, trong mười canh giờ này thần kinh hắn lúc nào cũng căng thẳng.
Cuối cùng trải qua một canh giờ cuối cùng, lửa nhỏ chợt tắt dược tề này rốt cuộc cũng ra lò.
Duy nhất làm cho Hạ Ngôn có chút tiếc nuối đó là đến cuối cùng thuốc này chỉ có một bình. Dược tề này màu sắc có chút phớt hồng, mùi không tính là mạnh mẽ, hoàn lại có một cỗ hương thơm ngát khó nói nên lời. Nhưng là trong trù phòng phi thường dày đặc dược vị. Hơn hai mươi loại dược liệu trải qua các công đoạn xử lý các hương dược hỗn tạp vẫn tồn tại trong không khí.
Hạ Ngôn đem cửa phòng bếp mở rộng ra, cùng với toàn bộ cửa sổ đều khai mở, làm cho dược vị trong trù phòng tản mát ra ngoài.
Sờ sờ bình dược liệu để trong áo, Hạ Ngôn có chút thoả mãn nở nụ cười, phi thường thoải mái. Tuy rằng cuối cùng chỉ phối chế được một bình dược tề, như dựa theo những gì thánh hoàng gia gia nói thì loại dược tề này ngay lần đầu tiên sử dụng đã phát huy toàn bộ dược hiệu. Sau này cho dù có dùng thêm cũng không có thêm hiệu quả gì.
Ở Long Chi đại lục có rất nhiều loại đan dược cùng dược tề cũng như vậy. Ngoai lần đầu ra thì có công dụng còn là lần sau sử dụng lại hoàn toàn cũng không có công hiệu gì.
Cuối cùng Hạ Ngôn nhìn lại căn trù phòng bừa bộn liền dọn dẹp không lưu lại dấu vết gì, Hạ Ngôn lúc này mới đả khai cước bộ rời khỏi đi tới nội viện.
"Không thể ở Hạ gia viện phủ sử dụng loại dược tề này được, trong lúc tụ linh huyệt đại tăng sợ rằng sẽ làm ra động tĩnh không nhỏ, nếu mà như vậy tất nhiên sẽ khiến rất nhiều người chú ý!" Hạ Ngôn ánh mắt chợt loé "uh, ngày mai lên Ngọc Thuỷ sơn, nơi đó bình thường cũng không có người qua lại, ta tìm một nơi u tịch dùng dược tề này. Có thổ cẩu giúp ta hộ pháp cho dù là con người hay dã thú cũng không trở ngại được đến ta. "
"Đúng rồi, thổ cẩu đâu?" Hạ Ngôn sửng sốt.
Ngày hôm qua lúc hắn quay về cũng không thấy nó.
" Sẽ không vì nhàm chán quá mà quay trở về Hắc Phong sơn làm đại vương đấy chứ?" Hạ Ngôn trong lòng vừa động "Thổ cẩu kia linh trí không kém gì con người nếu thực sự không muốn ở lại ta cũng khó tìm nó trở về. "
Trươc khi thổ cẩu theo Hạ Ngôn chính là đại vương của Hắc Phong sơn. Nó là Huyễn Ảnh Lang nhưng lại không giống Huyễn Ảnh Lang bình thường, khi đám dã thú tập kích Hoàng Hiệp trấn thì nó chính là đầu lĩnh.
Lắc đầu, Hạ Ngôn tìm trong căn phòng bên phải phòng của hắn chính là phòng của thổ cẩu, cũng không có trong đó.
Ngay cả Tiểu Thanh cũng không có ở căn phòng bên trái.
"Cũng không ở nhà!" Hạ Ngôn nhướng mày, cảm giác có chút đói khát. Trải qua mười canh giờ không có ăn uống, bất luận là kẻ nào cũng cảm thấy đói bụng.
"Hạ Ngôn ca!"
Ngay khi Hạ Ngôn dang nghĩ Tiểu Thanh cũng không có ở trong tiểu viện thì Tiểu Thanh đẩy cửa tiểu viện đi đến trên người mặc một cái váy hoa xanh thanh nhã, cùng với dáng người thanh lệ thoát tục phảng phất như không vướng bụi trần.
Nhìn thấy Hạ Ngôn, Tiểu Thanh bước nhanh vàp sân viện vui sướng kêu lên.
"Oh, huynh xem"
Tiểu Thanh mắt sáng lên trong tay cầm một thứ tựa như là bộ quần áo, hơn nữa bên trên còn có hiện lên những đường may.
"Đây là?" Hạ Ngôn cau mày nhìn rồi hỏi.
"Đây là quần áo, Hạ Ngôn, muội tự làm, qua hai ngày nữa tựu có thể xong. Mới vừa rồi muội có chút khó làm, phải đi nhờ Tiểu Ngọc tỉ chỉ giúp. Tiểu Ngọc tỉ rất khéo léo, nàng ta cũng tốt lắm. " Tiểu Thanh cẩn thận đáp.
Tiểu Ngọc tỉ trong miệng Tiểu Thanh là nha hoàn của Hạ Tử Huân, Hạ Ngôn đã từng gặp qua.
Hạ Ngôn lắc đầu: "Muội muốn quần áo trực tiếp đi phường thị mua là được, có phải hay không tiền tiêu hết rồi?Ta vẫn còn nhiều mà. "
Vừa nói xong Hạ Ngôn liền lấy tiền ra.
Tiểu Thanh vội vàng lắc đầu: " Hạ Ngôn ca, huynh không biết, huynh xem đây chẳng phải là quần áo nam nhân sao? Nữ tử bọn muội không thể mặc được a!"
Vừa nói Tiểu Thanh ánh mắt u oán nhìn Hạ Ngôn liếc mắt một cái.
Hạ Ngôn nhất thời kinh ngạc, "Tiểu Thanh muội may quần áo nam nhân làm gì?"
Bỗng nhiên lại cười lớn "Khó trách, thiếu niên nào trong Hạ gia được muội xem trọng mà vì hắn may quần áo?"
Tiểu Thanh đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, mi mắt cũng hạ xuống không nhìn cũng không nói chuyện với Hạ Ngôn.
"Làm sao vậy?" Hạ Ngôn vội vàng nói "Ta nói sai gì sao?"
Suy nghĩ một chút Hạ Ngôn thật không biết mình nói sai gì rồi?
"Quần áo này là làm cho Hạ Ngôn ca!" Tiểu Thanh thanh cuối cùng mở miệng nói nhưng là có chút mất hứng.
Hạ Ngôn một lần nữa kinh ngac: "cho ta?"
" Ha, ha" Hạ Ngôn nhìn Tiểu Thanh. Từ khi tám tuổi cho tới nay chưa từng có người nào cho hắn quần áo đừng nói là làm cho hắn. "Cám ơn muội, Tiểu Thanh. "
Tiến lên hai bước Hạ Ngôn nhìn bộ quần áo. Tuy rằng không phải dùng tài liệu quá mức hoa lệ nhưng so với quần áo trên người Hạ Ngôn hiện tại thì tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa kiểu dáng cũng rất đẹp mắt.
Làm được bộ quần áo này quả cũng không dễ dàng từng đường kim mũi chỉ đều đặn, tinh xảo, không có nửa tháng thời gian tuyệt đối không làm được như vậy.
"Không sai, không sai"
Lúc này ánh mắt Tiểu Thanh lại sáng lên, nhìn Hạ Ngôn nói: " Hạ Ngôn ca, huynh thích bộ quần áo này sao?"
Hạ Ngôn gật đầu ngay: "Thích, đương nhiên là thích quần áo Tiểu Thanh làm, ta có thể không thích được sao?"
"Được rồi Tiểu Thanh, đem quần áo này cất vào trong phòng, chúng ta đi tửu lâu trong phường thị ăn cơm, đói bụng quá rồi. " Hạ Ngôn nhìn trời cũng đã dến giữa trưa, cũng tới thời gian ăn cơm rồi.
Tiểu Thanh nhu thuận "ân" một tiếng liền trở về phòng cất bộ quần áo rồi một lần nữa đi ra.
Từ khi trở thành tỳ nữa của Hạ Ngôn đến nay, nàng chưa bao giờ cùng hắn ra ngoài ăn cơm. Hạ Ngôn bình thường rất bận, cơ hồ khi có thời gian thì lại chìm đắm trong tu luyện.
Nhìn thấy Hạ Ngôn, Hạ gia đệ tử đều chào hỏi coi Hạ Ngôn như những bậc trưởng bối trong gia tộc. Những người ở phía xa cũng nhanh bước tới cùng Hạ Ngôn chào hỏi.
Thân phận chưa có, địa vị cũng chưa nhưng dựa vào thực lực chính bản thân cũng đủ để hắn cao ngạo, chỉ cần có như vậy những người khác đối với hắn đều có biểu tình thân thiết.
Tiểu Thanh cúi đầu, đi theo phía sau Hạ Ngôn, bộ dáng có vẻ sợ hãi. Nàng chỉ là một tì nữ đương nhiên không dám cùng Hạ Ngôn đi cùng một chỗ.
" Tiểu Thanh, ta có phải hay không đi quá nhanh?"
Hạ Ngôn phát hiện Tiểu Thanh vẫn luôn đi phía sau mình không khỏi dừng cước bộ xoay người lại hỏi.
Tiểu Thanh cả kinh vội vàng bối rối nói: "không không, thiếu gia ta có thể theo kịp mà. "
Khi chỉ có hai người Tiểu Thanh gọi Hạ Ngôn là ca ca, nhưng ở bên ngoài nàng hay gọi Hạ Ngôn là thiếu gia. Cái lễ nghĩa này Tiểu Thanh cũng không dám không tuân. Mặc kệ Hạ Ngôn đối với nàng tốt thật, nàng thuỷ chung thân vẫn là một nữ tì.
Kỳ thật, Hạ gia đệ tử đều biết Hạ Ngôn đối với Tiểu Thanh phi thường phi thường tốt. Hạ Ngôn tại phường thị Hạ gia huỷ đi Tụ Tiên Lâu, có ai mà chẳng biết duyên cớ là vì Tiểu Thanh.
Kỳ thật, rất nhiều tỳ nữ của Hạ gia hết sức hâm mộ Tiểu Thanh, thậm chí đố kỵ với nàng. Bất quá cũng không làm gì được, chỉ có thể cảm thán vận khí của chính mình không tốt. Rất nhiều người có ý nghĩ trong lòng: "Nếu có thể gặp được chủ nhân như Hạ Ngôn, chết cũng đáng. Hơn nữa, Hạ Ngôn còn đẹp trai như vậy, chỉ liếc mắt một cái cũng làm cho người ta thần hồn điên đảo.
"Tiểu Thanh kia, thật sự là tốt số a, mỗi ngày có thể nhìn thấy Hạ Ngôn thiếu gia!" Xa xa, một số nữ tỳ cũng len lén nhìn Hạ Ngôn.
"Hạ Ngôn thiếu gia, lúc bình thường cũng thật là đẹp, thực lực lại mạnh mẽ, không biết sau này ai có thể được gả cho Hạ Ngôn thiếu gia nhỉ?" Một tì nữ với ánh mắt hâm mộ nói.
"Dù sao chúng ta cũng chẳng có phận đó, chỉ ngắm Hạ Ngôn thiếu gia một chút cũng cảm thấy mỹ mãn rồi."
Tiếp đón những đệ tử Hạ gia đến chào hỏi không ngừng, sau thời gian một nén nhang Hạ Ngôn mới từ Hạ gia đại môn đi ra.
"Được rồi Tiểu Thanh, Thổ Cẩu làm sao lại không thấy đâu? Ngày hôm qua khi trở về hình như huynh cũng không có gặp." Hạ Ngôn cau mày hỏi.
Tiểu Thanh "a" một tiếng, vội vàng nói: "Thổ cẩu ban ngày đều đi ra ngoài, chỉ buổi tối mới trở lại. Ngày hôm qua buổi tối nó đã về nó muốn đi trù phòng tìm huynh bất quá muội ngăn cản nó sợ nó làm ảnh hưởng đến huynh tu luyện. "
Nghe Tiểu Thanh nói như vậy, trong lòng Hạ Ngôn mới buôn lỏng một chút. Mặc dù thời gian đem thổ cẩu từ Hắc Phong sơn về không dài, nhưng trong lòng Hạ Ngôn thường lo lắng cho thổ cẩu. Nếu là thổ cẩu bỏ đi, Hạ Ngôn sẽ đau buồn một đoạn thời gian.
Biết thổ cẩu chỉ là đi ra ngoài, Hạ Ngôn cũng đem tâm tình buông lỏng.
Ở trên đường lớn, nhìn ngã tư đường các loại cửa hàng hai bên đường rực rỡ muôn màu, ánh mặt trời ôn hoà chiếu trên người.
Đã thật lâu thật lâu, không có cảm giác thoải mái như vậy!
"Tiểu Thanh, cái khăn kia có đẹp không?" Hạ Ngôn chỉ vào một cửa hàng khăn với vô số nhưng cái khăn đủ mọi màu sắc hỏi Tiểu Thanh.
Nhũng chiếc khăn đủ mọi màu sắc có các loại họa tiết xinh đẹp.
Tiểu Thanh nhìn những chiếc khăn, gật đầu nói với Hạ Ngôn: "đẹp lắm, bất quá cái loại khăn tay này đắt tiền lắm, mỗi một cái cũng đến vài ngân tệ. "
Thoạt nhìn Tiểu Thanh, tựa hồ đã từng hỏi qua giá cả.
Một cái khăn tay giá mấy ngân tệ đối với người bình thường mà nói thật là quá xa hoa rồi, một bộ quần áo bình thường bất quá cũng chỉ một hai kim tệ mà thôi.
"Ha ha, chỉ là mấy kim tệ mà thôi, không tính là đắt!" Hạ Ngôn lắc đầu cười.
Bây giờ hắn có được hơn trăm vạn kim tệ hiển nhiên là không chú ý tới vài kim tệ nhỏ này!
"Đi, chúng ta qua mua mấy cái!" Hạ Ngôn bàn tay to lớn nắm lấy tay Tiểu Thanh kéo đi.
Bàn tay bé nhỏ bị Hạ Ngôn nắm lây Tiểu Thanh sắc mặt bỗng trở nên hồng hào, ánh mắt nội quang lưu chuyển, tim đập bình bình... nhanh hơn, thật giống như một chú nai con đang chạy nhảy trong lòng.
"Lão bản, khăn tay này, ta muốn mua mấy cái." Hạ Ngôn cầm vào tay một chiếc khăn chất liệu mền mại, quả thật không sai, mặt trên còn có mùi thơm toả ra.
Lão bản ánh mắt chợt lóe, nhếch môi chạy tới, "Công tử, khăn tay này giá cả cũng không đắt. Đây đều là từ Tử Diệp thành chuyển tới, phẩm chất rất cao, chất liệu phi thường tốt. "
Hạ Ngôn mỉm cười liếc mắt nhìn lão bản một cái, "Vậy lão bản khăn tay này bao nhiêu tiền một cái?"
"Thiếu gia, người muốn mua khăn tay cho nữ tử làm gì?" khuôn mặt hồng hào với đôi mắt to đen sáng liên tục chớp động vài cái, nàng biết Hạ Ngôn mua khăn tay khẳng định không phải giữ lại cho mình dùng mà là muốn tặng người khác, chắc là cho người con gái khác. Nàng hy vọng Hạ Ngôn mua khăn tay này cho nàng nhưng lại lo lắng cuối cũng sẽ không phải là như vậy. Lão bản của cửa hàng khăn tay thấy Hạ Ngôn ăn mặc bình thường, mới ha ha cười nói rằng cái khăn tay này không dễ mua, sợ rằng thiếu niên này khi nghe được giá cả tựu bị hù dọa cho chạy mất. Cho nên, hắn mới trước đó hắn mới làm cho Hạ Ngôn có điểm chuẩn bị tâm lý. Cũng không biết thiếu niên này là thiếu gia nhà ai nhưng xem tiểu nữ tì thanh lệ, nhu thuận bộ giáng như thế này lão bản cũng không khỏi đối với Hạ Ngôn và Tiểu Thanh tăng thêm không ít hảo cảm.
Hạ Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Thanh một cái, ánh mắt lại tiếp tục đánh giá vẻ đẹp của cái khăn tay: "Ta xem Tiểu Thanh dùng loại khăn tay tinh xảo này rất thích hợp!"
"Ha ha, đúng vậy, tiểu cô nương này khuôn mặt đẹp, thân hình đẹp hơn nữa da lại trắng nõn, dù là khăn đẹp tới đâu cũng dùng được. Vị thiếu gia này ta cũng không đòi ngươi nhiều tiền, khăn tay này giá bốn kim tệ một cái, thật ra bốn kim tệ một cái cũng chẳng được lãi lời gì." Lão bản nói với vẻ mặt chân thành.
Hạ Ngôn không phủ định cười. Không quản vị lão bản này kiếm được hoặc không kiếm được, hắn cũng đều không để ý.
"Lão bản, khăn tay này của người cũng quý giá a, Bốn kim tệ..., có thể mua được hai bộ quần áo rồi!" Tiểu Thanh mở to mắt nghĩ muốn làm cho lão bản đem giá hạ xuống một chút.
"Ha ha, tiểu cô nương, bốn kim tệ thật sự là không có lãi rồi" Lão bản nhìn Hạ Ngôn trên mặt mang theo ý cười, tựa hồ cũng cảm thấy ái ngại với giá này, "Vị thiếu gia này, ngươi đi khắp các cửa hiệu khăn tay trong Ngọc Thuỷ thành này cũng không thể có giá thấp hơn bốn kim tệ. "
Nếu là hắn biết ngày hôm qua Hạ Ngôn tại đấu giá hội của Ngọc Thuỷ thành thu được hơn mười vạn kim tệ mỗi vật phẩm đấu giá, sợ rằng đánh chết hắn cũng không nói như vậy.
Với người bình thường, một vạn kim tệ có thể dọa họ chết tươi rồi!
Với người bình thường, sợ rằng cả đời cũng không nhìn thấy cùng một lúc năm trăm kim tệ chứ đừng nói là hơn mười vạn kim tệ.
Hạ Ngôn khoát tay cười, nói với lão bản to béo, "Hảo, bốn kim tệ một cái, lão bản, ngươi lấy mười cái, tốt nhất là không giống nhau. "
Nghe Hạ Ngôn nói vậy cả Tiểu Thanh và lão bản đại kinh.
Tiêu thanh dương cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn chắm chằm Hạ Ngôn, thầm nghĩ "Hạ Ngôn ca muốn đem khăn tặng cho bao nhiêu người a, không lẽ mười người?"
Cái mũi xinh xắn khẽ cau lại, hấp tấp hít một hơi.
"Vị thiếu gia này.., mười cái? Ngươi là muốn mười cái khăn?" Lão bản tưởng rằng chính mình nghe lầm rồi. Có chút không dám tin nhìn Hạ Ngôn.
Mười cái khăn chính là bốn mươi... kim tệ!
Tại phụ cận con đường này phần lớn đều là những gia đình bình thường, cho dù là hơi có chút của cải nhưng một lần cũng không thể mua nhiều khăn tay như vậy. Những cái khăn đắt tiền xa hoa này, nói cho cùng một lần mua đến hai ba cái cũng là một điều hiếm thấy.
"Không sai, chính là mười cái. " Hạ Ngôn nhắc lại.
"Hảo, hảo, có liền có liền!" Lão bản nhắc lại ba lần tay chân luống cuống bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc vươn tay lấy khăn.
"Đây là bốn mươi kim tệ, ngươi đem khăn tay này đưa đến phủ viện Hạ gia, giao cho hộ vệ gác cửa nói là Hạ Ngôn mua là được" Hạ Ngôn nhìn trời, mặt trời dần đã lên tới đỉnh đầu, liến nói với lão bản.
"Hạ gia?"
Lão bản nhất thời hoảng sợ, thân mình run run nhìn Hạ Ngôn.
"Ngươi...Chẳng lẽ ngươi...Chính là Hạ Ngôn thiếu gia?"
Lão bản trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng.
Hắn cũng biết đến Hạ Ngôn thiếu gia bất quá chưa từng gặp mặt qua.
Con phố nhỏ này không thuộc về Hạ gia phường thị. Mặc dù cách Hạ gia phường thị ngôn xa nhưng hắn cũng không có cơ hội biết được Hạ Ngôn.
"Ha Ha!" điểm nhẹ lấy ra bốn mươi kim tệ đưa ra rồi kéo Tiểu Thanh hướng Hạ gia phường thị bước đi.
"Vị thiếu gia này, chính là Hạ Ngôn thiếu gia? Trời ạ! Thật sự khó có thể tưởng tượng!"
Lão bản mập mạp nhìn theo bóng lưng Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh lắc lắc cái đầu lớn lẩm bẩm.
"Hạ Ngôn ca, huynh mua nhiều khăn tay như vậy, muốn tặng rất nhiều người sao?" Tiểu Thanh trầm mặc một hồi lâu mới thu đủ dũng khí hỏi.
"Tặng rất nhiều người?"
Hạ Ngôn nhướng mày nhìn Tiểu Thanh lắc đầu
"Khăn tay này đều là mua cho muội, tặng người nào chứ?"
Tiểu Thanh nghe vậy, thân thể mền mại khẽ run.
" Hạ Ngôn ca vì chính mình một lúc mua mười cái khăn tay?" Tiểu Thanh trong lúc này chỉ có một ý niệm này trông đầu. Đôi mắt đẹp có chút mê ly.
"Ngao"
Ngay lúc Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh chuẩn bị tiến vào Hạ gia phường thị một tiếng gầm quen thuộc từ phía xa truyền đến.
Hạ Ngôn nhìn theo phía tiếng gầm phát ra, quả nhiên là thổ cẩu!
Ngay lúc này thổ cẩu không phải chiến đấu một mình mà cùng một đám.
Hạ Ngôn liếc mắt một cái liền nhận ra trong nhóm này có hơn mười con dã cẩu hung mãnh không kém thổ cẩu. Trong đôi mắt màu lục ẩn dấu quang mang hưng phấn. Thỉnh thoảng đắc ý còn chu lên một tiếng.
Thổ cẩu suất lĩnh một đám đại khái khoảng mười con dã cẩu hăng hái chiến đấu cùng một nhóm dã cẩu khác, song phương chém giết không ngừng.
Đương nhiên thổ cẩu cũng không dùng tới thực lực chân chính của mình. Hiện tại nó so với nhưng con dã cầu khác hung dữ hơn một chút mà thôi. Bằng không giết mấy tên nhãi này không có ý nghĩa gì. Nó có thế một trảo chụp vái cái có thể đem đối phương giết chết toàn bộ.
"Đúng là thổ cẩu"
Tiểu Thanh cũng thấy được sự hăng hái của thổ cẩu, ở bên cạnh Hạ Ngôn cất tiếng.
Hạ Ngôn gật đầu
"Con thổ cẩu này, ngày càng có tiền đồ, khi không lại mang theo một đám dã cẩu đánh nhau. "
Chứng kiến một màn này Hạ Ngôn cũng co chút dở khóc dở cười!
"Ngao. "
Một đám dã cẩu chiến đấu ở giữa! Chung quanh người qua lại đều tránh qua đi dường khác, tuy nhiên cũng có không ít người đang quan chiến, nhóm người này nhìn đám thổ cẩu này chém giết cũng rất có ý tứ
"Thổ cẩu"
Hạ Ngôn sau một hồi qua sát mới hô lớn.
Thổ cẩu nghe thấy tiếng của Hạ Ngôn chuyển ánh mắt nhìn lại thì thấy Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh toàn thân lông xám nhất thời hung hăng dựng thẳng lên, cái đuôi cũng vểnh cao. Thoạt nhìn, có chút đắc ý.
Bất quá nó đang đắc ý không chú ý tới con đầu lĩnh của phe đối địch đánh tới, hung hăng cắn lên người nó một cái.
Thổ cẩu giận dữ hất mạnh con dã cẩu trở lại.
"Ngao. "
Gào thảm một tiếng, dã cẩu đầu lĩnh kia thân hình to lớn liền trực tiếp bị hất bay. Sau đó rơi xuống hôn mê.
Thổ cẩu một khi phát uy, những con dã cẩu này sao xứng là đối thủ, nó là Huyễn Ảnh Lang.
Đem đầu lĩnh của phe đối phương đánh ngất đi, thổ cẩu một lần nữa con ngươi nheo lại, đắc ý ngoe nguẩy đầu. Trên đỉnh đầu là một đốm trắng nhỏ vô cùng bắt mắt.
Hơn mười con dã cẩu sợ tới mức không dám nhúc nhích ngay sau đó ba chân bốn cẳng chạy trốn. Còn thổ cẩu đứng đó cùng với hơn mười con dã cẩu khác dưới trướng của nó vây quanh.
Thổ cẩu hướng tới những con dã cẩu xung quanh thấp giọng tru lên hai tiếng, những con dã cẩu này liền tản ra bốn phía mà đi. Lúc này thổ cẩu mới kích dộng nhe răng trợn mắt cười với Hạ Ngôn.
"Ngươi bây giờ năng lực ngày càng tăng a, trước kia ở núi rừng thì làm đầu lĩnh một đám dã thú, giờ trên đường phố thì làm đầu lĩnh một đám dã cẩu. "
Hạ Ngôn chờ thổ cẩu tới gần liền một cước đạp qua, miệng quát lớn.
Thổ cẩu "Ngao ô" một tiếng đầu và đuôi không ngừng phe phẩy.
"Người tuổi trẻ, con chó này là của ngươi à?"
Đột nhiên một lão nhân ở bên cạnh mở miệng nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn sửng sốt, bất quá lại gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Lão nhân nọ cười nói: "Con chó này của ngươi. Từ vài ngày trước đến chỗ này ở cùng một chỗ với Tiểu Hoa. "
"Tiểu Hoa?"
"Tiểu hoa là một con chó cái, bất quá cũng không thể so sánh được với con chó này của ngươi, hơn nữa lại là một con chó cái nhỏ." Lão nhân tiếp tục nói tiếp "bất quá những con dã cẩu kia nhìn thấy thổ cẩu của ngươi ở cùng một chỗ với tiểu hoa liền tới khiêu khích."
Lão nhân chỉ con dã cẩu đầu lĩnh đang nắm ngất trên đường khuôn mặt đầy nếp nhăn cười ha ha.
Sau khi lão nhân nói xong thì Hạ Ngôn mới bừng tỉnh. Thì ra thổ cẩu bị những con dã cẩu kia đánh "ghen tuông". Nên mới xuất thủ a!
Hạ Ngôn nhìn thổ cẩu cảm thấy có chút tiếu ý. Nó đường là Huyễn Ảnh Lang, bây giờ lại bị gọi là "hoa cẩu. "
Lắc đầu Hạ Ngôn "Đa tạ lão nhân cho biết, ai da, sau khi trở về, phải hảo hảo giáo dục lại nó mới được!"
Nghe Hạ Ngôn nói, thổ cẩu cúi thấp đầu hai tai chụp lại che kín cái mặt, bốn chân khựu xuống.
"Được rồi, được rồi thiếu gia, chúng ta mang thổ cẩu đi ăn cơm nhé!" Tiểu Thanh vừa cười vừa nói.
Nghe được hai chữ "ăn cơm" thổ cẩu thoáng cái trở nên hưng phấn đứng lên, đôi mắt màu xanh lục mở lớn xấu xa, cái mõn cọ cọ vào cặp đùi mền mại của Tiểu Thanh. Hơn nữa lúc cọ sát dường như khoé miệng mang theo sự hưởng thụ tươi cười, ngay cả hai tròng mắt cũng nheo lại.
Hạ Ngôn nhìn thấy nhất thời giận dữ, một cước trực tiếp đạp thổ cẩu bay ra. " Hỗn đản này, lại dám chiếm tiện nghi của Tiểu Thanh! Lá gan càng lúc càng lớn!"
Bây giờ Hạ Ngôn càng ngày càng lo lắng, con thổ cẩu này..., linh trí của nó rất cao, căn bản không thể đơm giản xem nó là một con chó hay con sói bình thường, mà là như một con người a. Nó cọ mõm lên đùi Tiểu Thanh không biết là trong đầu có ý nghĩ xấu xa gì đây.
Thổ cẩu bị đá bay đi rất nhanh lại vui vẻ bốn vó cất bước quay trở lại, uỷ khuất kêu lên hai tiếng "ư ử". Biểu tình của nó chắc là muốn giải thích không có cái ý niệm đó trong đầu nhưng Hạ Ngôn cũng không quá tin tưởng nó.
Hai người một chó đến phía bắc khu phường thị của Hạ gia tiến vào một tửu lâu, người của tửu lâu liền lập tức nhận ra đó là Hạ Ngôn cho nên cũng không dám cản trở vị thiếu gia hậu tuyển tộc trưởng của Hạ gia. Chỉ có thể trên mặt mang nét cười ra chào đón Hạ Ngôn và Tiểu Thanh còn có thổ cẩu tiến vào.
Thân ảnh chớt loé, Hạ Ngôn từ trong phòng bếp đi ra, một luồng dược hương mạnh mẽ từ trong phòng khuyếch tán ra bên ngoài. Tính từ chiều hôm qua Hạ Ngôn chưa từng rời khỏi phòng bếp này.
"Rốt cuộc đại công cáo thành!"
Trên một Hạ Ngôn lộ ra vẻ kinh hỷ khó có thể che dấu. Vì phối chế dược tề này hắn đã suốt mười canh giờ toàn bộ thể xác và tinh thần đều nhập vào trong đó, trong mười canh giờ này thần kinh hắn lúc nào cũng căng thẳng.
Cuối cùng trải qua một canh giờ cuối cùng, lửa nhỏ chợt tắt dược tề này rốt cuộc cũng ra lò.
Duy nhất làm cho Hạ Ngôn có chút tiếc nuối đó là đến cuối cùng thuốc này chỉ có một bình. Dược tề này màu sắc có chút phớt hồng, mùi không tính là mạnh mẽ, hoàn lại có một cỗ hương thơm ngát khó nói nên lời. Nhưng là trong trù phòng phi thường dày đặc dược vị. Hơn hai mươi loại dược liệu trải qua các công đoạn xử lý các hương dược hỗn tạp vẫn tồn tại trong không khí.
Hạ Ngôn đem cửa phòng bếp mở rộng ra, cùng với toàn bộ cửa sổ đều khai mở, làm cho dược vị trong trù phòng tản mát ra ngoài.
Sờ sờ bình dược liệu để trong áo, Hạ Ngôn có chút thoả mãn nở nụ cười, phi thường thoải mái. Tuy rằng cuối cùng chỉ phối chế được một bình dược tề, như dựa theo những gì thánh hoàng gia gia nói thì loại dược tề này ngay lần đầu tiên sử dụng đã phát huy toàn bộ dược hiệu. Sau này cho dù có dùng thêm cũng không có thêm hiệu quả gì.
Ở Long Chi đại lục có rất nhiều loại đan dược cùng dược tề cũng như vậy. Ngoai lần đầu ra thì có công dụng còn là lần sau sử dụng lại hoàn toàn cũng không có công hiệu gì.
Cuối cùng Hạ Ngôn nhìn lại căn trù phòng bừa bộn liền dọn dẹp không lưu lại dấu vết gì, Hạ Ngôn lúc này mới đả khai cước bộ rời khỏi đi tới nội viện.
"Không thể ở Hạ gia viện phủ sử dụng loại dược tề này được, trong lúc tụ linh huyệt đại tăng sợ rằng sẽ làm ra động tĩnh không nhỏ, nếu mà như vậy tất nhiên sẽ khiến rất nhiều người chú ý!" Hạ Ngôn ánh mắt chợt loé "uh, ngày mai lên Ngọc Thuỷ sơn, nơi đó bình thường cũng không có người qua lại, ta tìm một nơi u tịch dùng dược tề này. Có thổ cẩu giúp ta hộ pháp cho dù là con người hay dã thú cũng không trở ngại được đến ta. "
"Đúng rồi, thổ cẩu đâu?" Hạ Ngôn sửng sốt.
Ngày hôm qua lúc hắn quay về cũng không thấy nó.
" Sẽ không vì nhàm chán quá mà quay trở về Hắc Phong sơn làm đại vương đấy chứ?" Hạ Ngôn trong lòng vừa động "Thổ cẩu kia linh trí không kém gì con người nếu thực sự không muốn ở lại ta cũng khó tìm nó trở về. "
Trươc khi thổ cẩu theo Hạ Ngôn chính là đại vương của Hắc Phong sơn. Nó là Huyễn Ảnh Lang nhưng lại không giống Huyễn Ảnh Lang bình thường, khi đám dã thú tập kích Hoàng Hiệp trấn thì nó chính là đầu lĩnh.
Lắc đầu, Hạ Ngôn tìm trong căn phòng bên phải phòng của hắn chính là phòng của thổ cẩu, cũng không có trong đó.
Ngay cả Tiểu Thanh cũng không có ở căn phòng bên trái.
"Cũng không ở nhà!" Hạ Ngôn nhướng mày, cảm giác có chút đói khát. Trải qua mười canh giờ không có ăn uống, bất luận là kẻ nào cũng cảm thấy đói bụng.
"Hạ Ngôn ca!"
Ngay khi Hạ Ngôn dang nghĩ Tiểu Thanh cũng không có ở trong tiểu viện thì Tiểu Thanh đẩy cửa tiểu viện đi đến trên người mặc một cái váy hoa xanh thanh nhã, cùng với dáng người thanh lệ thoát tục phảng phất như không vướng bụi trần.
Nhìn thấy Hạ Ngôn, Tiểu Thanh bước nhanh vàp sân viện vui sướng kêu lên.
"Oh, huynh xem"
Tiểu Thanh mắt sáng lên trong tay cầm một thứ tựa như là bộ quần áo, hơn nữa bên trên còn có hiện lên những đường may.
"Đây là?" Hạ Ngôn cau mày nhìn rồi hỏi.
"Đây là quần áo, Hạ Ngôn, muội tự làm, qua hai ngày nữa tựu có thể xong. Mới vừa rồi muội có chút khó làm, phải đi nhờ Tiểu Ngọc tỉ chỉ giúp. Tiểu Ngọc tỉ rất khéo léo, nàng ta cũng tốt lắm. " Tiểu Thanh cẩn thận đáp.
Tiểu Ngọc tỉ trong miệng Tiểu Thanh là nha hoàn của Hạ Tử Huân, Hạ Ngôn đã từng gặp qua.
Hạ Ngôn lắc đầu: "Muội muốn quần áo trực tiếp đi phường thị mua là được, có phải hay không tiền tiêu hết rồi?Ta vẫn còn nhiều mà. "
Vừa nói xong Hạ Ngôn liền lấy tiền ra.
Tiểu Thanh vội vàng lắc đầu: " Hạ Ngôn ca, huynh không biết, huynh xem đây chẳng phải là quần áo nam nhân sao? Nữ tử bọn muội không thể mặc được a!"
Vừa nói Tiểu Thanh ánh mắt u oán nhìn Hạ Ngôn liếc mắt một cái.
Hạ Ngôn nhất thời kinh ngạc, "Tiểu Thanh muội may quần áo nam nhân làm gì?"
Bỗng nhiên lại cười lớn "Khó trách, thiếu niên nào trong Hạ gia được muội xem trọng mà vì hắn may quần áo?"
Tiểu Thanh đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, mi mắt cũng hạ xuống không nhìn cũng không nói chuyện với Hạ Ngôn.
"Làm sao vậy?" Hạ Ngôn vội vàng nói "Ta nói sai gì sao?"
Suy nghĩ một chút Hạ Ngôn thật không biết mình nói sai gì rồi?
"Quần áo này là làm cho Hạ Ngôn ca!" Tiểu Thanh thanh cuối cùng mở miệng nói nhưng là có chút mất hứng.
Hạ Ngôn một lần nữa kinh ngac: "cho ta?"
" Ha, ha" Hạ Ngôn nhìn Tiểu Thanh. Từ khi tám tuổi cho tới nay chưa từng có người nào cho hắn quần áo đừng nói là làm cho hắn. "Cám ơn muội, Tiểu Thanh. "
Tiến lên hai bước Hạ Ngôn nhìn bộ quần áo. Tuy rằng không phải dùng tài liệu quá mức hoa lệ nhưng so với quần áo trên người Hạ Ngôn hiện tại thì tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa kiểu dáng cũng rất đẹp mắt.
Làm được bộ quần áo này quả cũng không dễ dàng từng đường kim mũi chỉ đều đặn, tinh xảo, không có nửa tháng thời gian tuyệt đối không làm được như vậy.
"Không sai, không sai"
Lúc này ánh mắt Tiểu Thanh lại sáng lên, nhìn Hạ Ngôn nói: " Hạ Ngôn ca, huynh thích bộ quần áo này sao?"
Hạ Ngôn gật đầu ngay: "Thích, đương nhiên là thích quần áo Tiểu Thanh làm, ta có thể không thích được sao?"
"Được rồi Tiểu Thanh, đem quần áo này cất vào trong phòng, chúng ta đi tửu lâu trong phường thị ăn cơm, đói bụng quá rồi. " Hạ Ngôn nhìn trời cũng đã dến giữa trưa, cũng tới thời gian ăn cơm rồi.
Tiểu Thanh nhu thuận "ân" một tiếng liền trở về phòng cất bộ quần áo rồi một lần nữa đi ra.
Từ khi trở thành tỳ nữa của Hạ Ngôn đến nay, nàng chưa bao giờ cùng hắn ra ngoài ăn cơm. Hạ Ngôn bình thường rất bận, cơ hồ khi có thời gian thì lại chìm đắm trong tu luyện.
Nhìn thấy Hạ Ngôn, Hạ gia đệ tử đều chào hỏi coi Hạ Ngôn như những bậc trưởng bối trong gia tộc. Những người ở phía xa cũng nhanh bước tới cùng Hạ Ngôn chào hỏi.
Thân phận chưa có, địa vị cũng chưa nhưng dựa vào thực lực chính bản thân cũng đủ để hắn cao ngạo, chỉ cần có như vậy những người khác đối với hắn đều có biểu tình thân thiết.
Tiểu Thanh cúi đầu, đi theo phía sau Hạ Ngôn, bộ dáng có vẻ sợ hãi. Nàng chỉ là một tì nữ đương nhiên không dám cùng Hạ Ngôn đi cùng một chỗ.
" Tiểu Thanh, ta có phải hay không đi quá nhanh?"
Hạ Ngôn phát hiện Tiểu Thanh vẫn luôn đi phía sau mình không khỏi dừng cước bộ xoay người lại hỏi.
Tiểu Thanh cả kinh vội vàng bối rối nói: "không không, thiếu gia ta có thể theo kịp mà. "
Khi chỉ có hai người Tiểu Thanh gọi Hạ Ngôn là ca ca, nhưng ở bên ngoài nàng hay gọi Hạ Ngôn là thiếu gia. Cái lễ nghĩa này Tiểu Thanh cũng không dám không tuân. Mặc kệ Hạ Ngôn đối với nàng tốt thật, nàng thuỷ chung thân vẫn là một nữ tì.
Kỳ thật, Hạ gia đệ tử đều biết Hạ Ngôn đối với Tiểu Thanh phi thường phi thường tốt. Hạ Ngôn tại phường thị Hạ gia huỷ đi Tụ Tiên Lâu, có ai mà chẳng biết duyên cớ là vì Tiểu Thanh.
Kỳ thật, rất nhiều tỳ nữ của Hạ gia hết sức hâm mộ Tiểu Thanh, thậm chí đố kỵ với nàng. Bất quá cũng không làm gì được, chỉ có thể cảm thán vận khí của chính mình không tốt. Rất nhiều người có ý nghĩ trong lòng: "Nếu có thể gặp được chủ nhân như Hạ Ngôn, chết cũng đáng. Hơn nữa, Hạ Ngôn còn đẹp trai như vậy, chỉ liếc mắt một cái cũng làm cho người ta thần hồn điên đảo.
"Tiểu Thanh kia, thật sự là tốt số a, mỗi ngày có thể nhìn thấy Hạ Ngôn thiếu gia!" Xa xa, một số nữ tỳ cũng len lén nhìn Hạ Ngôn.
"Hạ Ngôn thiếu gia, lúc bình thường cũng thật là đẹp, thực lực lại mạnh mẽ, không biết sau này ai có thể được gả cho Hạ Ngôn thiếu gia nhỉ?" Một tì nữ với ánh mắt hâm mộ nói.
"Dù sao chúng ta cũng chẳng có phận đó, chỉ ngắm Hạ Ngôn thiếu gia một chút cũng cảm thấy mỹ mãn rồi."
Tiếp đón những đệ tử Hạ gia đến chào hỏi không ngừng, sau thời gian một nén nhang Hạ Ngôn mới từ Hạ gia đại môn đi ra.
"Được rồi Tiểu Thanh, Thổ Cẩu làm sao lại không thấy đâu? Ngày hôm qua khi trở về hình như huynh cũng không có gặp." Hạ Ngôn cau mày hỏi.
Tiểu Thanh "a" một tiếng, vội vàng nói: "Thổ cẩu ban ngày đều đi ra ngoài, chỉ buổi tối mới trở lại. Ngày hôm qua buổi tối nó đã về nó muốn đi trù phòng tìm huynh bất quá muội ngăn cản nó sợ nó làm ảnh hưởng đến huynh tu luyện. "
Nghe Tiểu Thanh nói như vậy, trong lòng Hạ Ngôn mới buôn lỏng một chút. Mặc dù thời gian đem thổ cẩu từ Hắc Phong sơn về không dài, nhưng trong lòng Hạ Ngôn thường lo lắng cho thổ cẩu. Nếu là thổ cẩu bỏ đi, Hạ Ngôn sẽ đau buồn một đoạn thời gian.
Biết thổ cẩu chỉ là đi ra ngoài, Hạ Ngôn cũng đem tâm tình buông lỏng.
Ở trên đường lớn, nhìn ngã tư đường các loại cửa hàng hai bên đường rực rỡ muôn màu, ánh mặt trời ôn hoà chiếu trên người.
Đã thật lâu thật lâu, không có cảm giác thoải mái như vậy!
"Tiểu Thanh, cái khăn kia có đẹp không?" Hạ Ngôn chỉ vào một cửa hàng khăn với vô số nhưng cái khăn đủ mọi màu sắc hỏi Tiểu Thanh.
Nhũng chiếc khăn đủ mọi màu sắc có các loại họa tiết xinh đẹp.
Tiểu Thanh nhìn những chiếc khăn, gật đầu nói với Hạ Ngôn: "đẹp lắm, bất quá cái loại khăn tay này đắt tiền lắm, mỗi một cái cũng đến vài ngân tệ. "
Thoạt nhìn Tiểu Thanh, tựa hồ đã từng hỏi qua giá cả.
Một cái khăn tay giá mấy ngân tệ đối với người bình thường mà nói thật là quá xa hoa rồi, một bộ quần áo bình thường bất quá cũng chỉ một hai kim tệ mà thôi.
"Ha ha, chỉ là mấy kim tệ mà thôi, không tính là đắt!" Hạ Ngôn lắc đầu cười.
Bây giờ hắn có được hơn trăm vạn kim tệ hiển nhiên là không chú ý tới vài kim tệ nhỏ này!
"Đi, chúng ta qua mua mấy cái!" Hạ Ngôn bàn tay to lớn nắm lấy tay Tiểu Thanh kéo đi.
Bàn tay bé nhỏ bị Hạ Ngôn nắm lây Tiểu Thanh sắc mặt bỗng trở nên hồng hào, ánh mắt nội quang lưu chuyển, tim đập bình bình... nhanh hơn, thật giống như một chú nai con đang chạy nhảy trong lòng.
"Lão bản, khăn tay này, ta muốn mua mấy cái." Hạ Ngôn cầm vào tay một chiếc khăn chất liệu mền mại, quả thật không sai, mặt trên còn có mùi thơm toả ra.
Lão bản ánh mắt chợt lóe, nhếch môi chạy tới, "Công tử, khăn tay này giá cả cũng không đắt. Đây đều là từ Tử Diệp thành chuyển tới, phẩm chất rất cao, chất liệu phi thường tốt. "
Hạ Ngôn mỉm cười liếc mắt nhìn lão bản một cái, "Vậy lão bản khăn tay này bao nhiêu tiền một cái?"
"Thiếu gia, người muốn mua khăn tay cho nữ tử làm gì?" khuôn mặt hồng hào với đôi mắt to đen sáng liên tục chớp động vài cái, nàng biết Hạ Ngôn mua khăn tay khẳng định không phải giữ lại cho mình dùng mà là muốn tặng người khác, chắc là cho người con gái khác. Nàng hy vọng Hạ Ngôn mua khăn tay này cho nàng nhưng lại lo lắng cuối cũng sẽ không phải là như vậy. Lão bản của cửa hàng khăn tay thấy Hạ Ngôn ăn mặc bình thường, mới ha ha cười nói rằng cái khăn tay này không dễ mua, sợ rằng thiếu niên này khi nghe được giá cả tựu bị hù dọa cho chạy mất. Cho nên, hắn mới trước đó hắn mới làm cho Hạ Ngôn có điểm chuẩn bị tâm lý. Cũng không biết thiếu niên này là thiếu gia nhà ai nhưng xem tiểu nữ tì thanh lệ, nhu thuận bộ giáng như thế này lão bản cũng không khỏi đối với Hạ Ngôn và Tiểu Thanh tăng thêm không ít hảo cảm.
Hạ Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Thanh một cái, ánh mắt lại tiếp tục đánh giá vẻ đẹp của cái khăn tay: "Ta xem Tiểu Thanh dùng loại khăn tay tinh xảo này rất thích hợp!"
"Ha ha, đúng vậy, tiểu cô nương này khuôn mặt đẹp, thân hình đẹp hơn nữa da lại trắng nõn, dù là khăn đẹp tới đâu cũng dùng được. Vị thiếu gia này ta cũng không đòi ngươi nhiều tiền, khăn tay này giá bốn kim tệ một cái, thật ra bốn kim tệ một cái cũng chẳng được lãi lời gì." Lão bản nói với vẻ mặt chân thành.
Hạ Ngôn không phủ định cười. Không quản vị lão bản này kiếm được hoặc không kiếm được, hắn cũng đều không để ý.
"Lão bản, khăn tay này của người cũng quý giá a, Bốn kim tệ..., có thể mua được hai bộ quần áo rồi!" Tiểu Thanh mở to mắt nghĩ muốn làm cho lão bản đem giá hạ xuống một chút.
"Ha ha, tiểu cô nương, bốn kim tệ thật sự là không có lãi rồi" Lão bản nhìn Hạ Ngôn trên mặt mang theo ý cười, tựa hồ cũng cảm thấy ái ngại với giá này, "Vị thiếu gia này, ngươi đi khắp các cửa hiệu khăn tay trong Ngọc Thuỷ thành này cũng không thể có giá thấp hơn bốn kim tệ. "
Nếu là hắn biết ngày hôm qua Hạ Ngôn tại đấu giá hội của Ngọc Thuỷ thành thu được hơn mười vạn kim tệ mỗi vật phẩm đấu giá, sợ rằng đánh chết hắn cũng không nói như vậy.
Với người bình thường, một vạn kim tệ có thể dọa họ chết tươi rồi!
Với người bình thường, sợ rằng cả đời cũng không nhìn thấy cùng một lúc năm trăm kim tệ chứ đừng nói là hơn mười vạn kim tệ.
Hạ Ngôn khoát tay cười, nói với lão bản to béo, "Hảo, bốn kim tệ một cái, lão bản, ngươi lấy mười cái, tốt nhất là không giống nhau. "
Nghe Hạ Ngôn nói vậy cả Tiểu Thanh và lão bản đại kinh.
Tiêu thanh dương cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn chắm chằm Hạ Ngôn, thầm nghĩ "Hạ Ngôn ca muốn đem khăn tặng cho bao nhiêu người a, không lẽ mười người?"
Cái mũi xinh xắn khẽ cau lại, hấp tấp hít một hơi.
"Vị thiếu gia này.., mười cái? Ngươi là muốn mười cái khăn?" Lão bản tưởng rằng chính mình nghe lầm rồi. Có chút không dám tin nhìn Hạ Ngôn.
Mười cái khăn chính là bốn mươi... kim tệ!
Tại phụ cận con đường này phần lớn đều là những gia đình bình thường, cho dù là hơi có chút của cải nhưng một lần cũng không thể mua nhiều khăn tay như vậy. Những cái khăn đắt tiền xa hoa này, nói cho cùng một lần mua đến hai ba cái cũng là một điều hiếm thấy.
"Không sai, chính là mười cái. " Hạ Ngôn nhắc lại.
"Hảo, hảo, có liền có liền!" Lão bản nhắc lại ba lần tay chân luống cuống bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc vươn tay lấy khăn.
"Đây là bốn mươi kim tệ, ngươi đem khăn tay này đưa đến phủ viện Hạ gia, giao cho hộ vệ gác cửa nói là Hạ Ngôn mua là được" Hạ Ngôn nhìn trời, mặt trời dần đã lên tới đỉnh đầu, liến nói với lão bản.
"Hạ gia?"
Lão bản nhất thời hoảng sợ, thân mình run run nhìn Hạ Ngôn.
"Ngươi...Chẳng lẽ ngươi...Chính là Hạ Ngôn thiếu gia?"
Lão bản trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng.
Hắn cũng biết đến Hạ Ngôn thiếu gia bất quá chưa từng gặp mặt qua.
Con phố nhỏ này không thuộc về Hạ gia phường thị. Mặc dù cách Hạ gia phường thị ngôn xa nhưng hắn cũng không có cơ hội biết được Hạ Ngôn.
"Ha Ha!" điểm nhẹ lấy ra bốn mươi kim tệ đưa ra rồi kéo Tiểu Thanh hướng Hạ gia phường thị bước đi.
"Vị thiếu gia này, chính là Hạ Ngôn thiếu gia? Trời ạ! Thật sự khó có thể tưởng tượng!"
Lão bản mập mạp nhìn theo bóng lưng Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh lắc lắc cái đầu lớn lẩm bẩm.
"Hạ Ngôn ca, huynh mua nhiều khăn tay như vậy, muốn tặng rất nhiều người sao?" Tiểu Thanh trầm mặc một hồi lâu mới thu đủ dũng khí hỏi.
"Tặng rất nhiều người?"
Hạ Ngôn nhướng mày nhìn Tiểu Thanh lắc đầu
"Khăn tay này đều là mua cho muội, tặng người nào chứ?"
Tiểu Thanh nghe vậy, thân thể mền mại khẽ run.
" Hạ Ngôn ca vì chính mình một lúc mua mười cái khăn tay?" Tiểu Thanh trong lúc này chỉ có một ý niệm này trông đầu. Đôi mắt đẹp có chút mê ly.
"Ngao"
Ngay lúc Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh chuẩn bị tiến vào Hạ gia phường thị một tiếng gầm quen thuộc từ phía xa truyền đến.
Hạ Ngôn nhìn theo phía tiếng gầm phát ra, quả nhiên là thổ cẩu!
Ngay lúc này thổ cẩu không phải chiến đấu một mình mà cùng một đám.
Hạ Ngôn liếc mắt một cái liền nhận ra trong nhóm này có hơn mười con dã cẩu hung mãnh không kém thổ cẩu. Trong đôi mắt màu lục ẩn dấu quang mang hưng phấn. Thỉnh thoảng đắc ý còn chu lên một tiếng.
Thổ cẩu suất lĩnh một đám đại khái khoảng mười con dã cẩu hăng hái chiến đấu cùng một nhóm dã cẩu khác, song phương chém giết không ngừng.
Đương nhiên thổ cẩu cũng không dùng tới thực lực chân chính của mình. Hiện tại nó so với nhưng con dã cầu khác hung dữ hơn một chút mà thôi. Bằng không giết mấy tên nhãi này không có ý nghĩa gì. Nó có thế một trảo chụp vái cái có thể đem đối phương giết chết toàn bộ.
"Đúng là thổ cẩu"
Tiểu Thanh cũng thấy được sự hăng hái của thổ cẩu, ở bên cạnh Hạ Ngôn cất tiếng.
Hạ Ngôn gật đầu
"Con thổ cẩu này, ngày càng có tiền đồ, khi không lại mang theo một đám dã cẩu đánh nhau. "
Chứng kiến một màn này Hạ Ngôn cũng co chút dở khóc dở cười!
"Ngao. "
Một đám dã cẩu chiến đấu ở giữa! Chung quanh người qua lại đều tránh qua đi dường khác, tuy nhiên cũng có không ít người đang quan chiến, nhóm người này nhìn đám thổ cẩu này chém giết cũng rất có ý tứ
"Thổ cẩu"
Hạ Ngôn sau một hồi qua sát mới hô lớn.
Thổ cẩu nghe thấy tiếng của Hạ Ngôn chuyển ánh mắt nhìn lại thì thấy Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh toàn thân lông xám nhất thời hung hăng dựng thẳng lên, cái đuôi cũng vểnh cao. Thoạt nhìn, có chút đắc ý.
Bất quá nó đang đắc ý không chú ý tới con đầu lĩnh của phe đối địch đánh tới, hung hăng cắn lên người nó một cái.
Thổ cẩu giận dữ hất mạnh con dã cẩu trở lại.
"Ngao. "
Gào thảm một tiếng, dã cẩu đầu lĩnh kia thân hình to lớn liền trực tiếp bị hất bay. Sau đó rơi xuống hôn mê.
Thổ cẩu một khi phát uy, những con dã cẩu này sao xứng là đối thủ, nó là Huyễn Ảnh Lang.
Đem đầu lĩnh của phe đối phương đánh ngất đi, thổ cẩu một lần nữa con ngươi nheo lại, đắc ý ngoe nguẩy đầu. Trên đỉnh đầu là một đốm trắng nhỏ vô cùng bắt mắt.
Hơn mười con dã cẩu sợ tới mức không dám nhúc nhích ngay sau đó ba chân bốn cẳng chạy trốn. Còn thổ cẩu đứng đó cùng với hơn mười con dã cẩu khác dưới trướng của nó vây quanh.
Thổ cẩu hướng tới những con dã cẩu xung quanh thấp giọng tru lên hai tiếng, những con dã cẩu này liền tản ra bốn phía mà đi. Lúc này thổ cẩu mới kích dộng nhe răng trợn mắt cười với Hạ Ngôn.
"Ngươi bây giờ năng lực ngày càng tăng a, trước kia ở núi rừng thì làm đầu lĩnh một đám dã thú, giờ trên đường phố thì làm đầu lĩnh một đám dã cẩu. "
Hạ Ngôn chờ thổ cẩu tới gần liền một cước đạp qua, miệng quát lớn.
Thổ cẩu "Ngao ô" một tiếng đầu và đuôi không ngừng phe phẩy.
"Người tuổi trẻ, con chó này là của ngươi à?"
Đột nhiên một lão nhân ở bên cạnh mở miệng nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn sửng sốt, bất quá lại gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Lão nhân nọ cười nói: "Con chó này của ngươi. Từ vài ngày trước đến chỗ này ở cùng một chỗ với Tiểu Hoa. "
"Tiểu Hoa?"
"Tiểu hoa là một con chó cái, bất quá cũng không thể so sánh được với con chó này của ngươi, hơn nữa lại là một con chó cái nhỏ." Lão nhân tiếp tục nói tiếp "bất quá những con dã cẩu kia nhìn thấy thổ cẩu của ngươi ở cùng một chỗ với tiểu hoa liền tới khiêu khích."
Lão nhân chỉ con dã cẩu đầu lĩnh đang nắm ngất trên đường khuôn mặt đầy nếp nhăn cười ha ha.
Sau khi lão nhân nói xong thì Hạ Ngôn mới bừng tỉnh. Thì ra thổ cẩu bị những con dã cẩu kia đánh "ghen tuông". Nên mới xuất thủ a!
Hạ Ngôn nhìn thổ cẩu cảm thấy có chút tiếu ý. Nó đường là Huyễn Ảnh Lang, bây giờ lại bị gọi là "hoa cẩu. "
Lắc đầu Hạ Ngôn "Đa tạ lão nhân cho biết, ai da, sau khi trở về, phải hảo hảo giáo dục lại nó mới được!"
Nghe Hạ Ngôn nói, thổ cẩu cúi thấp đầu hai tai chụp lại che kín cái mặt, bốn chân khựu xuống.
"Được rồi, được rồi thiếu gia, chúng ta mang thổ cẩu đi ăn cơm nhé!" Tiểu Thanh vừa cười vừa nói.
Nghe được hai chữ "ăn cơm" thổ cẩu thoáng cái trở nên hưng phấn đứng lên, đôi mắt màu xanh lục mở lớn xấu xa, cái mõn cọ cọ vào cặp đùi mền mại của Tiểu Thanh. Hơn nữa lúc cọ sát dường như khoé miệng mang theo sự hưởng thụ tươi cười, ngay cả hai tròng mắt cũng nheo lại.
Hạ Ngôn nhìn thấy nhất thời giận dữ, một cước trực tiếp đạp thổ cẩu bay ra. " Hỗn đản này, lại dám chiếm tiện nghi của Tiểu Thanh! Lá gan càng lúc càng lớn!"
Bây giờ Hạ Ngôn càng ngày càng lo lắng, con thổ cẩu này..., linh trí của nó rất cao, căn bản không thể đơm giản xem nó là một con chó hay con sói bình thường, mà là như một con người a. Nó cọ mõm lên đùi Tiểu Thanh không biết là trong đầu có ý nghĩ xấu xa gì đây.
Thổ cẩu bị đá bay đi rất nhanh lại vui vẻ bốn vó cất bước quay trở lại, uỷ khuất kêu lên hai tiếng "ư ử". Biểu tình của nó chắc là muốn giải thích không có cái ý niệm đó trong đầu nhưng Hạ Ngôn cũng không quá tin tưởng nó.
Hai người một chó đến phía bắc khu phường thị của Hạ gia tiến vào một tửu lâu, người của tửu lâu liền lập tức nhận ra đó là Hạ Ngôn cho nên cũng không dám cản trở vị thiếu gia hậu tuyển tộc trưởng của Hạ gia. Chỉ có thể trên mặt mang nét cười ra chào đón Hạ Ngôn và Tiểu Thanh còn có thổ cẩu tiến vào.
Bình luận facebook